Giáo Thảo Vừa Quyến Rũ Vừa Ngọt Ngào

Chương 15: Kiếm tiền mua điện thoại cho cậu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Thảo Vừa Quyến Rũ Vừa Ngọt Ngào

Diệp Thanh Dương cùng mọi người đọc thuộc lòng thơ cổ, lại học xong một tiết số học.

Đến giờ ngữ văn, giáo viên yêu cầu lấy sách bài tập ra, bài giảng hôm nay nằm trong sách bài tập.

Cái này thật sự rất lúng túng.

Hai quyển sách mà Diệp Hồng xé, một quyển là sách phụ đạo môn toán, một quyển là sách bài tập ngữ văn.

Diệp Thanh Dương không có, cho cậu định sẽ đi ngủ.

Nhưng mà cậu còn chưa kịp ngủ, giáo viên ngữ văn đã bước xuống bục giảng, bắt đầu kiểm tra bài tập về nhà.

Diệp Thanh Dương:…

Cái này còn không lúng túng sao?

Giáo viên ngữ văn kiểm tra rất nhanh, không bao lau đã tới chỗ Diệp Thanh Dương.

Cô thấy Diệp Thanh Dương chỉ mở một quyển sách để trước mặt, hỏi:” Sách bài tập của em đâu?”

Diệp Thanh Dương lộ ra vẻ bi thương, thở dài nói:” Cô chú em hôm trước không biết tại sao lại đánh nhau, trong nhà có cái gì đập được thì đập, xé được thì xé, khi đó em đang làm bài tập, bọn họ nhìn thấy liền lao đến cầm sách bài tập của em xé ra. Còn nói em học kém như vậy, có làm cũng như không làm.”

Cậu nói, dường như còn có chút hổ thẹn, một chút khó chịu, một chút ngượng ngùng, yên lặng cúi đầu.

“Xin lỗi cô giáo, là em không tốt, em sẽ mau chóng mua một quyển mới.”

Giáo viên ngữ văn làm cùng một văn phòng với giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, cũng biết một ít về tình huống của cậu.

Nghĩ đến cậu là một cô nhi, hiện tại đang sống cùng cô chú, cho dù có thân thiết thì cũng là ăn nhờ ở đậu.

Cô chú cậu không đối xử với cậu tử tế, cậu cũng không thể lớn lên ngay thẳng trong gia đình như vậy được.

Giáo viên ngữ văn nhất thời mềm lòng nói:” Vậy cũng được. Nhưng mà em phải nhanh chóng mua lại sách mới, nếu ngày mai em vẫn không có sách bài tập, cô sẽ phạt em đó!”

Diệp Thanh Dương gật đầu:” Cảm ơn cô.”

Lục Cảnh Trừng nghe cậu nói, bất giác nhíu mày.

Cô chú Diệp Thanh Dương không cho cậu tiền thì không nói, vậy mà lại còn xé sách bài tập của cậu?

Còn nói những lời như thế!

Chả trách thành tích của Diệp Thanh Dương trong lớp luôn là hạng nhất đếm ngược, hoàn cảnh học tập như vậy, cậu có thể học giỏi sao?

Lục Cảnh Trừng cảm thấy buồn bực, người thân của Diệp Thanh Dương đúng là chẳng tốt đẹp gì!

Diệp Thanh Dương thấy giáo viên ngữ văn tha cho cậu, đi kiểm tra những người khác, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra cậu phải dành thời gian đi hiệu sách mua sách bài tập, cũng không biết bây giờ có còn không, hi vọng là còn.

Kết thúc tiết học, giáo viên ngữ văn cũng đã rời khỏi lớp.

Diệp Thanh Dương đứng dậy chuẩn bị đi vệ sinh.

Lục Cảnh Trừng thấy cậu ra cửa, lấy chiếc điện thoại cũ của mình trong cặp sách ra, đuổi theo.

Diệp Thanh Dương đụng phải Lục Cảnh Trừng trong WC cũng không cảm thấy kinh ngạc, thậm chí sau khi rửa tay còn chủ động đứng ngoài cửa chờ hắn.

Lục Cảnh Trừng ra khỏi WC, thấy cậu ngoan ngoãn chờ mình, trong mắt nhiều thêm mấy phần thoải mái.

“Tới đây.”

Hắn nhìn Diệp Thanh Dương liếc mắt một cái, đi tới lan can lúc trước hai người nói chuyện.

Diệp Thanh Dương vừa đứng lại, chỉ thấy Lục Cảnh Trừng lấy từ đâu đó ra một chiếc điện thoại di động:” Cho cậu.”

Diệp Thanh Dương nhìn điện thoại trong tay hắn, không ngờ hiệu suất làm việc lại nhanh như vậy.

Ngày hôm qua còn nói tìm thử một chút, hôm nay vậy mà đã mang đến trước mặt mình.

Cậu do dự nhìn điện thoại trên tay Lục Cảnh Trừng:” Điện thoại này còn rất mới.”

“Nói nhảm, cái này tôi chỉ dùng chưa đến nửa tháng.”

Vậy cũng gọi là điện thoại cũ?!

Diệp Thanh Dương cảm thấy khái niệm “cũ” của Lục Cảnh Trừng không giống với cậu.

“Vậy cậu cho tôi?”

“Bây giờ tôi không cần nó nữa. ” Lục Cảnh Trừng thẳng thắn nói.

Diệp Thanh Dương nhìn điện thoại trong tay mình, càng nhìn càng thấy quen mắt.

“Cái này, có phải cùng một loại với điện thoại của cậu không?”

Rõ ràng còn là phiên bản mới ra mắt.

Lục Cảnh Trừng bình tĩnh gật đầu:” Tôi thích hãng điện thoại này, cho nên kiểu dáng nào mới ra thị trường tôi đều mua. Lúc đó loại này không có màu đen, tôi miễn cưỡng mua một cái màu trắng. Kết quả không tới nửa tháng, màu đen lại ra mắt, tôi liền mua một cái màu đen, ném cái này vào ngăn kéo.”

Diệp Thanh Dương không hiểu lắm, hai cái điện thoại cùng một loại, màu đen với màu trắng có gì khác sao?

Còn không phải chỉ cần cậu thích thì vẻ ngoài thế nào cũng được ư?

Nhưng mà Lục Cảnh Trừng rõ ràng không nghĩ như vậy.

Hắn và Diệp Thanh Dương không giống nhau, hắn không chỉ khi ăn cơm mới soi mói, còn rất hay bắt bẻ những chuyện khác, điện thoại di động cũng như vậy.

Lục Cảnh Trừng chọn nhãn hiệu, chọn tính năng, chọn màu sắc, còn chọn cả âm sắc.

Hắn cũng như rất nhiều nam sinh khác, có hứng thú với những sản phẩm điện tử, cũng thích sưu tập.

Những nhãn hiệu mà hắn thích, chỉ cần ra sản phẩm mới, hắn đều mua hết.

Mà cái dùng đang lúc trước, sẽ bị hắn ném vào ngăn kéo, cất đi.

Điện thoại Diệp Thanh Dương cầm trên tay, cũng là một trong số đó.

Đối với Lục Cảnh Trừng, đồ mang cho người khác, nhất định phải có chức năng tốt nhất, nếu không hắn cho Diệp Thanh Dương làm gì?

Để cậu cất giùm hắn sao?

“Cho cậu, sau này đừng dùng cái điện thoại nát kia nữa, quét mã cũng phải quét mất nửa ngày, chậm như rùa.”

“Nhưng điện thoại này đắt quá!”

Không đến 10 ngàn thì cũng phải 7, 8 ngàn.

“Tôi không thể lấy được.” Diệp Thanh Dương nói, trả điện thoại về tay hắn.

Lục Cảnh Trừng mất hứng:” Tôi cho cậu mà cậu còn không muốn?”

Hắn nhìn Diệp Thanh Dương, quả thật không thể tin được, không phải cậu nên mừng rỡ như điên, cảm động không thôi ư?

Sao lại không lấy?

“Cậu lặp lại lần nữa!”

Chỉ là có nói mười lần nữa Diệp Thanh Dương cũng không dám lấy.

“Điện thoại này đắt quá, cậu mang bán secondhand cũng phải bán được trên dưới năm ngàn, tôi căn bản không mua nổi, huống chi là lấy không.”

Lục Cảnh Trừng quả thật bị cậu chọc tức chết.

“Đã nói là tôi cho cậu, cậu lại nói chuyện tiền bạc với tôi, tôi có cần tiền sao?”

“Không phải ý này.” Diệp Thanh Dương kéo tay Lục Cảnh Trừng, thả điện thoại vào trong tay hắn.

Lục Cảnh Trừng ngay lập tức nắm chặt tay lại, tỏ vẻ “Tôi xem cậu làm thế nào”.

Diệp Thanh Dương:…

Diệp Thanh Dương cảm thấy hắn rất trẻ con, nhưng cũng rất đáng yêu.

“Cho cậu là cho cậu, cầm lấy đi.” Lục Cảnh Trừng không nhịn được nói.

Diệp Thanh Dương nỗ lực giải thích cho hắn:” Không phải tôi không lấy, mà là không thể lấy.”

“Cái gì mà có thể với không thể, tôi nói có thể là có thể, cậu còn muốn từ chối tôi à?”

Lục Cảnh Trừng cây ngay không sợ chết đứng:” Không phải cậu muốn làm bạn với tôi sao? Tôi không làm bạn với người dùng điện thoại chậm như rùa, cậu không lấy cái điện thoại này thì lần sau cách xa tôi ra một chút.”

Diệp Thanh Dương:… Còn có thể như vậy?

Lục Cảnh Trừng thấy cậu không nói gì, lúc này mới kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cằm cũng giương cao.

“Tôi có lòng tốt cho cậu điện thoại, cậu lại nói như vậy là sao?”

Lục Cảnh Trừng dạy dỗ cậu:” Cậu xem như vậy có thích hợp hay không?”

Rất thích hợp…

Đây không phải giữa bạn bè thì không có tính toán, mà là cậu ngại không muốn lấy của Lục Cảnh Trừng đồ vật đắt như thế.

Nhưng nhìn thấy bất mãn trong mắt hắn, Diệp Thanh Dương vẫn rất nghe lời, khiêm tốn học hỏi:” Vậy cậu cho tôi?”

Cái này mà còn phải hỏi à?!

Lục Cảnh Trừng hận không thể mạnh mẽ gõ đầu cậu một cái.

Yên lặng thầm mến lâu như vậy, thật vất vả mới được người mình thích cho một món đồ.

Chẳng lẽ cậu không thấy vui vẻ sao?

Không cảm thấy tình cảm dâng trào, tâm tình kích động, hận không thể làm một bài thơ, ca, vịnh, chí sao?

Cái này còn cần người khác dạy?!

Đúng là ngu ngốc!

Đầu óc toàn nước!

Ngốc nghếch!

Đần độn!

Lục Cảnh Trừng hừ lạnh một tiếng:” Tôi không cho cái gì hết, tôi phải đi về.”

Diệp Thanh Dương thấy hắn thẹn quá hóa giận, vội vàng kéo hân lại.

Lục Cảnh Trừng quay đầu:” Làm gì vậy?”

Diệp Thanh Dương nhìn hắn, nếu thật sự không lấy, với tính cách của Lục Cảnh Trừng, chắc phải hờn dỗi cả buổi sáng.

Nói không chừng còn dỗi hết buổi chiều.

Việc này không cần thiết.

Lục Cảnh Trừng bảo cậu lấy điện thoại là muốn tốt cho cậu, nếu chỉ bởi vì cậu không lấy mà mang một bụng hờn dỗi, vậy thì chính là lỗi của cậu.

“Vậy tôi cứ nhận lấy trước, cảm ơn cậu, sau này tôi sẽ mua cho cậu một cái điện thoại tốt hơn nhé.”

“Cậu chỉ có chút tiền bán đồ ăn vặt giữa giờ, cậu cứ giữ lại đi.” Lục Cảnh Trừng khinh thường nói.

Diệp Thanh Dương nở nụ cười, thầm nghĩ sau này sẽ kiếm được nhiều, nhất định phải mua điện thoại cho Lục Cảnh Trừng.

“Tôi sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền.”

Khi cậu nói ra lời này, đôi mắt lấp lánh, giống như có ánh sáng chiếu vào, lại tựa như mang theo ánh sáng bên trong.

Lục Cảnh Trừng nhìn cậu, nhất thời không rời mắt được.

Một lúc lâu sau mới nghiêng đầu sang chỗ khác, hỏi cậu:” Cố gắng kiếm nhiều tiền vì muốn mua điện thoại cho tôi?”

Đương nhiên không phải chỉ có như vậy, nhưng coi như đây là mục tiêu đầu tiên của cậu đi.

Kiếm tiền, trả lại số tiền nợ Lục Cảnh Trừng, mua cho hắn điện thoại mới.

“Ừ.” Diệp Thanh Dương gật đầu.

Lục Cảnh Trừng nhìn câu chỉ cảm thấy cậu thật ngốc, hắn cũng không thiếu một cái điện thoại, đâu cần cậu kiếm tiền mua cho hắn.

Lại nói, quan hệ giữa bọn họ là gì, cậu kiếm tiền mua điện thoại cho hắn, vậy tính là gì?

Còn không bằng giữ tiền lại tự mua cho mình một cái!

Cứ thích hắn như vậy sao?

Không cần suy nghĩ cho bản thân mình trước sao?

Đồ ngốc!

Chẳng trách học tập không khá lên được!

Lục Cảnh Trừng nháy mắt đã mềm lòng, cũng không tức giận, giả vờ không thèm để ý nói:” Vậy cậu cố lên nha~”

“Ừm.”

“Muốn mua điện thoại cho tôi cần có rất nhiều tiền. “

“Tôi sẽ từ từ kiếm nhiều tiền.”

Lục Cảnh Trừng nở nụ cười, rất nhanh lại giấu đi:” Buông tay ra, tôi phải đi về.”

Diệp Thanh Dương buông lỏng tay.

Lục Cảnh Trừng đi về phía trước hai bước, phát hiện cậu chưa tiến lên, vừa quay đầu lại đã thấy cậu còn đang đứng yên chỗ đó.

“Đứng đó làm gì, về lớp…!”

“Ah.” Diệp Thanh Dương vội vã chạy theo.

Lục Cảnh Trừng thấy cậu đi bên cạnh mình, lúc này mới thỏa mãn, giống như vô tình quan tâm nói:” Sách bài tập của cậu thật sự do cô cậu xé?”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giáo Thảo Vừa Quyến Rũ Vừa Ngọt Ngào, truyện Giáo Thảo Vừa Quyến Rũ Vừa Ngọt Ngào, đọc truyện Giáo Thảo Vừa Quyến Rũ Vừa Ngọt Ngào, Giáo Thảo Vừa Quyến Rũ Vừa Ngọt Ngào full, Giáo Thảo Vừa Quyến Rũ Vừa Ngọt Ngào chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top