Giáo Sư Gián Điệp

Chương 119: Quỷ vương (1)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Sư Gián Điệp

Pantos nhìn chằm chằm về hướng Nhà đấu giá Kunst sau khi bọn họ đã lên xe rời khỏi được một lúc.

"Anh đang nhìn gì vậy?"

Alex hỏi khi nhìn thấy hành vi kỳ lạ của Pantos.

"Nhà đấu giá."

"Nhà đấu giá? Có gì đặc biệt sao?"

"Tôi cảm thấy có thứ gì đó vừa xuất hiện."

Nghe vậy, Alex cũng nhìn chằm chằm vào vị trí của Nhà đấu giá Kunst.

Nhà đấu giá cách đây vài dãy nhà và bị che khuất bởi bức tường của những ngôi nhà khác.

"Có sao? Tôi không cảm nhận được gì cả."

"Một con mồi khổng lồ."

"Nghĩa là sao?"

Tên này lại nói những thứ mà anh ta hoàn toàn không hiểu.

"Nó rất nguy hiểm."

"?!"

"Mùi và sự hiện diện của con mồi này. Nó không phải thứ tầm thường. Con mồi nguy hiểm như vậy tôi mới chỉ đụng độ có vài lần... ... ."

Pantos ngừng nói.

"Nó xuất hiện ở nhà đấu giá sao?"

"Đúng vậy."

Nếu điều Pantos nói là sự thật thì tình hình ở nhà đấu giá hiện tại đang rất nguy hiểm. Thủ lĩnh và Hans vẫn còn đang ở đó.

Hai người đó sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?

'Từ từ. Lo lắng như thế này là vô dụng. Dù gì hai người đó cũng không phải kẻ yếu.'

Alex lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ đó.

Anh chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với Rudger ngày hôm đó.

Alex đã từng hỏi Rudger.

"Thủ lĩnh, tôi có một thắc mắc."

"Chuyện gì?"

"Anh đã từng nói Pantos là người có khả năng chiến đấu xếp thứ hai trong tổ chức. Vậy người đứng đầu là ai? Anh sao?"

"Tất nhiên tôi không tính trong đó."

"Hả? Vậy là tôi sao?"

Alex nghe vậy, cười thích thú.

"Cậu xếp thứ ba. Dù cậu có thành tích khá tốt lúc còn ở học viện Hiệp sĩ cấp cao, nhưng cậu vẫn chưa đạt đến trình độ đó."

"Vậy người đó là ai?"

".............."

"Là Hans."

* * *

Hans cảm thấy tâm trí mình đang dần chìm vào bóng tối xa xăm.

Đã khá lâu kể từ lần đầu tiên cậu gặp Rudger.

Rudger biết thể chất đặc biệt của Hans, nhưng anh ấy chỉ để cho Hans làm những công việc không liên quan đến chiến đấu.

Nhìn Rudger phải tự tay xử lý mọi việc trong khi có thể để mình làm, một ngày nọ, Hans không chịu nổi đã hỏi.

"Anh trai, tôi vẫn luôn có một câu không hỏi anh."

"Sao vậy?"

"Tại sao anh lại chấp nhận một kẻ hèn nhát như tôi?"

Hans không hiểu.

Dù Rudger đã nhìn ra khả năng thực sự của cậu ta, nhưng anh ấy không cố gắng sử dụng nó một cách triệt để.

Thay vào đó, Rudger quan tâm đến cậu ta, anh ấy hoàn toàn bảo vệ Hans không phải đụng độ trong những cuộc chiến.

"Anh thừa biết tôi là một kẻ tham sống s·ợ c·hết. Lúc nào tôi cũng bỏ chạy để anh phải ở lại chiến đấu một mình, dù cho tôi có sở hữu khả năng như vậy."

"Cậu thấy kỳ lạ sao?"

"Phải."

"........."

Khi đó Rudger đã nói gì?

"Bởi vì cậu nhát gan."



"Hả?"

"Điều đó khác với hèn nhát."

"Có gì khác nhau sao?"

"Hans. Cậu biết rất rõ về năng lực của bản thân. Tôi biết sức mạnh đó nguy hiểm như thế nào và trách nhiệm lớn lao đi kèm với nó."

"Cậu chỉ đơn thuần lo sợ sức mạnh của mình sẽ làm hại tới người khác thôi. Đúng chứ?"

"........."

Khoảnh khắc đó, lần đầu tiên trong đời, Hans cảm động đến mức không nói thành lời.

'Không phải vậy đâu. Tôi chỉ là một kẻ hèn nhát chạy trốn vì tôi ghét chiến đấu và sợ b·ị t·hương.'

Cậu lẽ ra sẽ nói như vậy, nhưng những lời phát ra từ miệng Hans lại hoàn toàn khác.

"Tôi là một đứa trẻ mồ côi."

Bằng một giọng tự giễu, Hans phàn nàn.

"Khi còn nhỏ, tôi sống trong cô nhi viện. Đoạn thời gian đó, tôi cũng không thể hòa nhập với những người khác."

"... ... ."

"Nhưng có một người khác biệt, cô ấy giống như chị gái của tôi vậy. Cô ấy là một đứa trẻ trong sáng và dễ thương, không giống một kẻ như tôi. Một đứa trẻ như vậy khi lớn lên chắc chắn có thể gả vào một gia đình tốt."

"Có một ngày, cô ấy mang về một con chó nhỏ, tôi không biết cô ấy nhặt nó từ đâu. Tôi đoán đó là lý do tại sao cô ấy cố gắng cho tôi xem. Nó rất dễ thương. Lúc đó, tôi vuốt ve nó nhưng sau đó nó đã cắn nhẹ..."

Nếu lúc đó con chó con không cắn vào tay Hans.

Giá như cậu ấy biết về thể chất đặc thù của bản thân sớm hơn.

Bi kịch đó sẽ không xảy ra.

"Hans, cậu không cần kể tiếp đâu."

"..........."

"Đó là lần đầu tiên trong đời tôi g·iết người."

Hans vẫn còn chóng mặt khi nghĩ về những gì đã xảy ra khi đó.

Hình ảnh cô gái bê bết máu biến thành một xác c·hết lạnh lẽo.

Hans thậm chí vẫn còn cảm giác được vị máu và thịt người trong miệng của mình.

Ký ức ghê rợn đó cũng là tội lỗi mà cậu ta phải mang theo đến hết cuộc đời.

Vì vậy, ngay cả khi có khả năng này, Hans vẫn tiếp tục bỏ chạy mà không chiến đấu với bất kỳ ai.

Cậu không thể chịu nổi thứ sức mạnh hoang dã man rợ này, thứ đã c·ướp đi sinh mạng người bạn thời thơ ấu của cậu.

"Tôi tôn trọng quyết định của cậu. Nhưng có thể trong một tương lai nào đó, cậu sẽ buộc phải chấp nhận cái hiện thực mà cậu luôn chối bỏ."

"Ý anh là gì?"

"Chỉ là một lời khuyên thôi. Khi thời khắc đó đến, nếu cậu không còn cách nào khác phải lựa chọn giữa chiến đấu và chạy trốn."

"Nếu lúc đó tôi vẫn bỏ chạy thì sao? Buông bỏ mọi thứ, ngay cả anh nữa?"

Hans đáp lại với một nụ cười tự giễu như thể cậu ta đang cố tình nói đùa.

"Đó cũng là sự lựa chọn của cậu."

Rudger bình tĩnh trả lời.

"Ngay cả như vậy, tôi cũng sẽ không trách cậu."

"Cái gì?"

Rudger không nói những điều nhảm nhí như "Tôi tin cậu" hay "Cậu có thể làm được".

Thay vào đó, hắn chỉ nhẹ giọng, bình tĩnh tiếp nhận cái kết quả Hans có thể bỏ đi.

******

'Mình sắp c·hết rồi sao?'

Hans bật cười trước hoàn cảnh hiện tại của mình.

'C·hết trong tình trạng này cũng không phải quá tệ.'

Tuy nhiên, nếu đây là lần cuối cùng.

Chỉ một lần này thôi, hãy để cậu ta đốt cháy tất cả mọi thứ cậu ta có.

* * *

Rudger len qua đám đông đang đổ về bên ngoài để trở lại nhà đấu giá.

Bên trong vẫn là một mớ hỗn độn.

"Giết! Giết hết bọn chúng!"

"Những tên khốn c·hết tiệt!"



Trong cái nhìn của Rudger, các lực lượng t·ấn c·ông nhà đấu giá Kunst bắt đầu lộ diện.

Những k·ẻ c·ướp đơn thuần đến để vơ vét bảo vật.

Những kẻ này không nghĩ đến việc chiến đấu, chúng chỉ tập trung thu gom càng nhiều đồ càng tốt.

Thuật sĩ sử dụng hắc ma pháp. Đến vì những cổ vật trên bục đấu giá.

Vấn đề lớn nhất lúc này là có những kẻ không nhắm vào đồ vật hay bất cứ thứ gì khác, chúng chỉ đang cố gắng g·iết tất cả mọi người ở đây.

Rudger đã từng gặp những kẻ như vậy.

Quân giải phóng.

Quý tộc giàu có, thương nhân tụ tập một chỗ, Quân giải phóng làm sao có thể bỏ qua một cơ hội tuyệt vời như vậy?

Chúng sẽ không ngần ngại liều c·hết nếu g·iết được hết những người này.

"C·hết đi!"

Đúng lúc đó, một cánh cửa ở một bên tường mở ra, một người với chiếc mũ trùm kín mặt xông về phía Rudger.

Rudger ngay lập tức kích hoạt ma thuật.

Một ngọn lửa trắng bùng lên trước mắt hắn.

[Lôi Đình] ma pháp hệ lôi cấp hai, xuyên qua bụng của đối phương trong tích tắc.

Bịch.

Liếc nhìn kẻ đã ngã xuống, Rudger tự hỏi làm thế nào những tên điên này có thể đến đây được.

Hầu hết quân giải phóng đều sử dụng v·ũ k·hí thuốc súng, vì vậy chúng sẽ không thể chiến đấu dễ dàng ở một nơi mà [Tĩnh Hoả] luôn được duy trì.

'Nghĩ lại thì, những người này... ... .'

Rudger cảm thấy có gì đó quen thuộc khi đứng gần tên lính đã bị hạ gục, hắn vội vàng lùi lại.

Đúng lúc này, cơ thể của tên lính đã gục xuống một lúc trước bỗng p·hát n·ổ kèm theo ngọn lửa dữ dội.

Lại là chiêu này!

Rudger đã ở ngoài bán kính của v·ụ n·ổ, cau mày nhìn cảnh tượng trước mắt.

Mấy kẻ này sao lúc nào cũng đ·ánh b·om t·ự s·át thế?

'Một v·ụ n·ổ có thể xảy ra ở một nơi như thế này sao?'

Xung quanh Rudger lúc nào cũng duy trì trạng thái của [Tĩnh Hoả]. Chưa kể đến những ma pháp [Tĩnh Hoả] luôn được yểm bên trong nhà đấu giá.

Theo lý thì thuốc súng sẽ không bắt lửa cho dù có châm ngòi bao nhiêu đi chăng nữa mới đúng.

Nhưng v·ụ n·ổ vẫn xảy ra.

'Nó không phải là một cổ vật. Mình không cảm nhận được sức mạnh ma pháp lúc đó. Điều đó có nghĩa đó là quả bom đó được làm bằng loại thuốc súng đặc biệt.'

Chỉ có một thứ như vậy trong trí nhớ của Rudger.

'Thuốc súng đặc biệt không thể bị ngăn chặn bởi [Tĩnh Hoả]. Quân giải phóng có nó?'

Không thể nào!

Loại thuốc súng đặc biệt đó hẳn phải bị phá hủy ở Vương quốc Delica rồi chứ? Sao có thể?

'Lúc đó mình nghĩ là đã xóa bỏ hết mọi thứ rồi, vẫn còn sót lại sao? Không biết Quân giải phóng sở hữu số lượng bao nhiêu?'

Đây không phải là vấn đề nhỏ.

Thứ thuốc súng đặc biệt không thể bị khắc chế bởi [Tĩnh Hoả] lại lọt vào tay Quân giải phóng.

Rudger có linh cảm rằng việc này rất bất thường, nhưng trong tình huống hiện tại, hắn phải tìm Hans và nhanh chóng rời khỏi đây.

Ầm ầm!

Bức tường bên ngoài của t·òa n·hà s·ụp đổ.

Vụt!

Tất cả đèn bên trong tòa nhà tắt ngóm.

Bóng tối ập xuống trong tích tắc.

Aaaaaaa!

Tiếng hét tuyệt vọng của thứ gì đó vang vọng từ bên ngoài hành lang như tiếng hú của một con dã thú.

Rudger chưa kịp chuẩn bị thì một bóng đen bay tới, lăn lộn trên sàn, cuối cùng dừng lại dưới chân Rudger.

Đó là một người đàn ông mặc bộ đồ đen bê bết máu.

Tuy nhiên, ma thuật kỳ lạ phát ra từ kẻ này ám chỉ rằng hắn ta không phải là người thường.

'Thuật sĩ sao? Dấu vết này... ... .'

Những vết sẹo trên cơ thể của thuật sĩ không phải do kiếm hay ma pháp gây ra.

Đó là dấu vết của việc bị vô số con thú cắn.

Người bình thường không thể tạo ra những dấu vết như vậy.

'Là Hans sao?'



Rudger dự cảm rằng tình huống xấu nhất có thể đã thành sự thật.

* * *

"Trời ơi... ... . Nhà đấu giá của ta... ... ."

Sau khi ra được bên ngoài, Ivan Luke thất thần khi nhìn cảnh náo loạn bên trong tòa nhà.

Các vệ binh bị mắc kẹt dưới lòng đất, đột nhiên bọn t·ội p·hạm và quân giải phóng xuất hiện và gây náo loạn.

Bộ dạng của Ivan Luke hiện tại rất nhếch nhác, tóc tai tán loạn, quần áo sạch sẽ bị rách mấy chỗ, bám đầy bụi đất.

"Ngài Ivan! Tòa nhà vẫn còn nguyên vẹn! Việc s·ơ t·án các vị khách đang được hoàn thành... ... ."

"Khách? Đợi đã. Công chúa đâu? Công chúa đâu?!"

"Chúng tôi chưa nhận được tin ... ... ."

"Lỡ có gì xảy ra với ngài ấy thì sao? Nhanh đi tìm cho ta!"

"Vâng!"

Ngay lúc người phụ tá vội vã rời đi.

U u u u u u --------!!!!!

Có thứ gì đó gầm lên từ bên trong tòa nhà.

Giống như một thứ gì đó khổng lồ đang hét lên, cũng giống như vô số con thú đang hét lên cùng một lúc.

Những cảm xúc trong đó là sự căm ghét, tức giận và buồn bã vô tận.

Những người bên ngoài ngay lập tức ngậm miệng lại khi nghe thấy những tiếng gào rú đó.

Nỗi sợ hãi lan nhanh ra xung quanh.

"Cái gì đấy?"

Ầm ầm ầm!

Một bức tường khác của tòa nhà Kunst bị sập.

Mọi người la hét và chạy đi.

"C-cái gì thế kia?"

Những người đã ở nơi an toàn có thể nhìn thấy một cái bóng qua làn khói của đ·ống đ·ổ n·át.

"Sói? Đó là sói sao?"

Nhô ra từ đ·ống đ·ổ n·át của bức tường ở tầng tám là đầu của một con sói đen.

Họ không biết tại sao lại có sói bên trong Nhà đấu giá Kunst, nhưng sự kinh ngạc chưa dừng lại ở đó.

Đầu sói bắt đầu nhô ra từng cái một.

Một hai ba...

Khi số lượng tăng lên hàng chục hoặc nhiều hơn, mọi người đều cảm thấy có gì đó bất thường. Thứ đáng lẽ là thân xác con sói lại đang mang hình dạng của một thứ khác.

"Tay?"

Một lúc sau, mọi người mới nhận ra đó là một 'cánh tay' khổng lồ chứ không phải thân sói.

Bàn tay khổng lồ với đầu quái thú trên mỗi ngón tay lại phá vỡ một bức tường khác bên ngoài.

Các mảnh vỡ rơi xuống, đám bụi dày đặc bốc lên và nhấn chìm khu vực xung quanh.

Tuy nhiên, mọi người lúc này như bị đóng băng tại chỗ, không ai nghĩ đến việc chạy trốn.

Những gì xuất hiện bên ngoài nhà đấu giá Kunst lúc này đã phá vỡ tất cả trí tưởng tượng của con người nơi đây.

Đó là một con quái vật khổng lồ có bộ lông đen, cao tới vài chục mét.

Trên thân nó gắn vô số đầu thú.

Thứ có thể gọi là đầu của cơ thể chính là một cái đầu lâu khủng kh·iếp có hình dạng giống như hộp sọ của một con sói khô héo.

Tổng cộng có ba cái đầu như vậy, trên mỗi cái đầu lâu là đôi mắt đỏ loé lên từ hốc đồng tử sâu hoắm.

Cặp sừng xoắn trên đỉnh đầu và bờm đen tung bay trong gió.

Nó là một sinh vật đáng sợ đến mức người ta tự hỏi liệu nó có phải tập hợp ký sinh của hàng trăm loài dã thú hay không.

"Là 'nó'."

Một người nhận ra con quái vật nói với giọng run run.

Anh ta là một người đã tận mắt chứng kiến ​​những gì đã xảy ra năm năm trước tại một thành phố của vương quốc Durmand.

Làm sao anh ta có thể quên được cảnh tượng đó.

Con quái vật phản chiếu trong võng mạc thỉnh thoảng vẫn ám ảnh anh ta trong những cơn ác mộng.

Một con quái vật từng xuất hiện ở Vương quốc Durmand, triệu hồi vô số cryptids và ăn thịt cả những hiệp sĩ ưu tú nhất của Vương quốc Durmand.

Thứ đã gây ra 'Đêm máu' năm năm trước, là cơn ác mộng kinh hoàng của nơi đó.

"Sao nó có thể xuất hiện ở đây được?!"

Quỷ vương Jevaudan đã hồi sinh ở Leathervelk.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giáo Sư Gián Điệp, truyện Giáo Sư Gián Điệp, đọc truyện Giáo Sư Gián Điệp, Giáo Sư Gián Điệp full, Giáo Sư Gián Điệp chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top