Giáo Sư Gián Điệp

Chương 115: Kế hoạch (3)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Sư Gián Điệp

"Cậu vừa làm như thế nào vậy? Cậu là hiệp sĩ sao?"

Arfa hơi nghiêng đầu sang một bên trước câu hỏi của Hans.

"Hiệp sĩ? Tôi không phải."

Thấy Arfa lắc đầu, Hans nhìn chằm chằm cậu với vẻ hoài nghi.

Xem xét sức mạnh của cú đấm mà Arfa vừa thể hiện, Hans không thể không nghĩ cậu ta là một hiệp sĩ.

Chẳng lẽ Arfa là một hiệp sĩ đã giải ngũ?

"Quên đi, dù sao thì cậu làm tốt lắm. Chúng ta cần trói người này lại và giấu vào đâu đó để không ai phát hiện ra."

"Được."

Arfa nắm lấy người bảo vệ bằng một tay và lôi xềnh xệch theo. Hans trói người bảo vệ đang b·ất t·ỉnh bằng một sợi dây đã chuẩn bị trước và lấy một miếng vải rách bịt miệng người này.

Bỗng...

"Này Deckard. Ngươi đâu rồi?"

!!!

Tóc gáy Hans dựng đứng. Một bảo vệ khác đang đến chỗ này.

Giọng nói ngày càng gần. Hans đơ người ra, không biết phải làm gì.

Arfa chợt mở miệng.

[Ta ở đây!]

"Ngươi làm gì trong đấy thế hả?"

[Đừng qua đây! Ta đang giải quyết nỗi buồn!]

"Cái gì? Thật hết nói nổi! Tại sao ngươi không vào trong?"

[Ta mót quá! Đợi tý ta ra liền. Trong này chẳng có gì đâu!]

Một giọng nói được điều chỉnh phát ra từ miệng của Arfa.

Nó giống hệt giọng của người tên Deckard đang b·ất t·ỉnh.

Không giống việc thay đổi giọng nói. Ngay cả giọng điệu, cách nói, thậm chí cả tiếng khàn trong cổ họng phát ra từ miệng Arfa đều giống hệt.

Hans cực kỳ ngạc nhiên trước khả năng này của Arfa.

"Nhanh lên đấy!"

[Biết rồi. Đi trước đi.]

Tiếng chân của người bảo vệ xa dần rồi im hẳn.

Hans thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu còn có tài bắt chước nữa sao?"

"Thế nào? Có giống không?"

"... ... Rất đặc sắc."

Hans mỉm cười.

"Cảm ơn."

"Dù sao thì nguy hiểm đã qua rồi. Bây giờ chúng ta cần đợi một chút để kích hoạt máy trước khi vào trong."

* * *

'Rốt cuộc là chìa nào đây?'

Violetta đã kiểm tra hàng trăm chiếc chìa khóa.

Tuy nhiên, dù có tìm kiếm thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn không thể tìm thấy chìa khóa của căn phòng chứa đồ dưới tầng hầm.

'Chiếc chìa khóa bằng vàng được nạm đá quý.'

Nó được giấu ở đâu?

'Thời gian không còn nhiều.'

Violetta hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.

'Bình tĩnh trong những thời khắc nguy cấp' đó là những gì mà Rudger đã dạy cô.

'Theo lẽ thường, không thể cất giữ một thứ quý giá như vậy trong đống này. Nó phải được giấu trong một không gian riêng và bí mật hơn.'

Violetta khởi động ma pháp.

Một làn gió nhẹ bắt đầu thổi vào căn phòng yên tĩnh.

Luồng không khí nhẹ nhàng thổi qua căn phòng.

Gió thổi tự do, không bị cản trở bởi bất cứ thứ gì. Luồng không khí bị xáo trộn đã làm xuất hiện một khe hở mà mắt thường khó quan sát.

'Chính là nó.'

Có một phần không khí không đồng nhất.



Violetta đặt tay xuống sàn và chạm vào khe hở.

Khi dùng lực kéo, một khoảng trống ẩn xuất hiện.

'Nó đây rồi.'

Violetta ngay lập tức lấy chiếc chìa khoá ra.

Trước khi rời đi, Violetta liếc nhìn tên đàn ông đang ngất xỉu với ánh mắt khinh thường, cô lấy tất cả vật phẩm trong không gian ẩn ra và rải chúng khắp nơi trong phòng.

Sau khi đảm bảo rằng không có ai khác lang thang quanh hành lang, Violetta thận trọng bước ra ngoài.

Khi trở lại đại sảnh rộng lớn, xung quanh vẫn còn rất nhiều người đang tấp nập đi lại.

Đúng lúc đó, Violetta thấy Rudger đang đi cùng với hai gã to con.

Rudger cũng liếc nhìn Violetta sau đó khẽ gật đầu trước khi biến mất khỏi tầm nhìn của cô.

'Mình cần giao lại chìa khoá cho người khác.'

Violetta từ từ đi xuống cầu thang ở sảnh trung tâm.

Cùng lúc đó, Alex xuất hiện ở tầng một từ lối cầu thang thoát hiểm.

Anh ta đã xuống đây với tốc độ nhanh nhất có thể từ tầng ba mươi mốt trên cùng, Alex cũng đã thấy Violetta đang đưa tay lướt nhẹ xuống lan can bằng đá cẩm thạch.

Ánh mắt của họ v·a c·hạm giữa không trung.

Gật đầu.

Violetta ra hiệu rằng cô ấy đã có chiếc chìa khóa.

Alex liếc mắt ra hiệu đã hiểu và từ từ lại gần, hai người giả bộ như không quen biết nhau.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.

"Ối!"

Violetta bỗng ngã nhào vào Alex.

"Quý cô, cô không sao chứ?"

"Vâng, tôi ổn. Cảm ơn ngài."

Alex đỡ lấy Violetta một cách tự nhiên và nhận chiếc chìa khóa kín đáo, không để lại dấu vết trước hàng vệ sĩ đang đứng dọc hành lang.

Các vệ sĩ liếc nhìn hai người và nhanh chóng quay đi, họ đánh giá rằng không có vấn đề gì.

Hai người chào nhau và rời đi, mỗi người một ngả.

"Victor Hugo báo cáo. Đã lấy được chìa khóa. Tôi đang đến chỗ thang máy."

[Melville đã nhận tin. Tôi sẽ đợi ở đó.]

Pantos trả lời ngay lập tức.

Anh ta đang đứng ở một bên hành lang.

Tuy có cơ thể to lớn nhưng không một ai đi ngang qua chú ý đến Pantos.

Pantos đã hoà nhập bản thân với cảnh quan xung quanh.

Thú nhân là những người sử dụng sức mạnh tinh linh của thiên nhiên, là những chiến binh vĩ đại và là những thợ săn xuất sắc.

Bọn họ biết cách che giấu sự hiện diện của mình thông qua các kỹ năng có thể đồng hoá bản thân với môi trường xung quanh trong quá trình săn mồi.

Thông thường, khả năng đồng hóa này không có tác dụng với những đối thủ có tinh thần nhạy bén, nhưng Pantos có chút khác biệt so với những thú nhân bình thường. Khả năng ẩn thân của anh ta xuất sắc đến mức ngay cả những Vệ Binh Đen bên trong nhà đấu giá cũng không thể phát hiện ra.

Tuy nhiên, đồng hóa cũng không phải là một kỹ thuật hoàn hảo.

Tuy không bị người khác nhận ra, nhưng kỹ thuật này vẫn không tránh được sự rà quét của hệ thống báo động ma thuật trong tòa nhà.

Đó là lý do tại sao Pantos lại đợi bên ngoài mà không vào trong sảnh.

Một lúc sau, Alex xuất hiện phía bên kia hành lang.

Sau khi xác nhận rằng không có người bám đuôi, Pantos giải trừ Đồng hóa Tinh linh.

"Ặc, đừng có xuất hiện đột ngột như thế. Anh làm tôi sợ đấy."

Miệng thì nói như vậy, nhưng vẻ mặt của Alex trông chẳng có chút ngạc nhiên nào.

Pantos không buồn hỏi về điều đó và đi thẳng vào vấn đề.

"Chìa khóa?"

"Nó đây."

Alex cười ranh mãnh và vẫy chiếc chìa khóa.

Cả hai cùng đi về phía cửa thang máy.

"... ... Hừm. Số lượng hơi nhiều."

Những Vệ Binh Đen đang canh giữ lối vào.

Không giống như khi Alex kiểm tra trước đó, hôm nay là ngày đấu giá nên số lượng bảo vệ gia tăng khá nhiều.



Tổng cộng có sáu người. Tất cả đều có lực lượng cấp hiệp sĩ, hành lang dẫn đến đó chỉ là một đường thẳng, rất khó để t·ấn c·ông bất ngờ.

Alex ngay lập tức ra hiệu trên bộ đàm.

"Hugo và Melville đây. Chúng tôi đã đến lối vào."

[OK. Tôi sẽ bắt đầu hành động.]

Người trả lời là Sheridan.

Sheridan đang hòa mình trong đám đông, cô mặc một chiếc váy dễ thương và sang trọng như một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình quý tộc.

Tình cờ đi ngang qua đại sảnh, Sheridan bí mật rải một thứ bột trắng ra sàn.

Không ai chú ý đến.

Sau đó...

Khi mọi người đi qua, thứ bột này nhanh chóng lan ra mọi hướng.

Đến khi lớp bột trắng tinh lan tỏa hình thành một lớp sương mù có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Cái gì? Ach! Ach! Ách xì!!!"

"Khụ khụ khụ! C-cái quái gì thế này?"

Tiếng la hét, ho và hắt hơi vang lên khắp nơi.

Nhanh chóng che miệng và mũi bằng khăn tay, Sheridan âm thầm kiểm tra đại sảnh trung tâm đang dần trở nên hỗn loạn từ xa.

Loại bột trắng mà cô ấy sử dụng là hơi cay, là loại bột hơi cay đặc biệt do Belaruna chế tạo.

Nhìn những người vốn ăn mặc đẹp đẽ, sang trọng, chỉ nói những lời kiêu ngạo và tự phụ đang phải vật lộn một cách xấu xí, nước mắt và nước mũi tùm lum.

Cảnh tượng trước mặt mang lại cho Sheridan một cảm giác khoan khoái và sung sướng lạ thường.

'Thực ra mình muốn dùng thuốc súng hơn. Tiếc là nơi này lại có ma pháp bảo vệ. Hừ, tiện nghi cho mấy người.'

Trong nhà đấu giá có rất nhiều pháp sư, lẽ dĩ nhiên [Tĩnh Hoả] sẽ luôn được duy trì.

Sheridan không thể gây hỗn loạn bằng thuốc súng liền nảy ra ý tưởng mượn ít thuốc hơi cay đặc chế từ chỗ Belaruna.

'Chà, cảnh tượng này tuy không vui bằng việc dùng thuốc súng, nhưng cũng không tồi!'

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Có phải khủng bố không? Khụ khụ..."

Những người bảo vệ không biết phải làm gì trước cuộc t·ấn c·ông hóa học đột ngột xảy ra trong đại sảnh.

Không có chút báo động nào, đột nhiên nhiều người ho và hắt hơi, tình cảnh trở nên hỗn loạn quá nhanh.

Cảnh vệ nhà đấu giá nhanh chóng s·ơ t·án mọi người ra khỏi khu vực hơi cay.

"Mọi người! Xin hãy bình tĩnh! Từ từ di chuyển đến nơi trú ẩn."

"Chúng tôi đang thiếu quân số! Yêu cầu giúp đỡ!"

Sự hỗn loạn truyền đến tai Alex.

"Bắt đầu rồi."

Lời vừa dứt, bốn người trong số sáu vệ sĩ áo đen canh gác thang máy vội vã chạy đi đâu đó.

Kế hoạch thu hút sự chú ý đã thành công.

"Pantos, anh lo được hai tên đó chứ?"

"Không vấn đề."

Alex và Pantos xuất hiện ở hành lang.

Những người bảo vệ lập tức phát hiện Alex từ xa, họ hét lên và chĩa giáo vào hai người.

"Anh là ai? Đây là khu vực cấm!"

"Các ngươi không biết ta là ai sao?"

"Cái gì?"

Alex tiến lại gần hơn để hai người bảo vệ có thể nhìn rõ mặt anh ta.

"Ta là người quen của Ivan Luke, người phụ trách nơi này! Hai người thực sự không biết ta sao?"

"Hả?"

Hai người này là những người đã đứng gác trong lần Alex cải trang thành Guar.

Sở dĩ ngày hành động thăm dò được ấn định cách đây năm ngày là vì thời điểm đó cũng vừa đúng là thời điểm luân chuyển ca của lính gác.

"Ngươi có biết người phụ trách Ivan Luke đang ở đâu không? Do ngoài kia đang loạn quá nên ta bị lạc, hai chúng ta đang đi tìm chỗ trú ẩn!"

"À, tôi...... ... ."

Đối phương là một lãnh chúa quý tộc phương Nam mà ngài Ivan Luke đang cố gắng lấy lòng.

Hai tên vệ sĩ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phản ứng thận trọng và dè dặt để không đắc tội vị khách này.



Alex và Pantos từ từ lại gần.

Khi hai tên vệ sĩ cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, Pantos đột ngột hành động.

!!!

Một cái bóng khổng lồ di chuyển từ phía sau Alex và lao vào hai tên lính gác như một cơn gió.

Các chuyển động của Pantos rất gọn ghẽ và nhanh chóng, không phù hợp với thân hình của một người khổng lồ chút nào.

Anh ta duỗi nắm đấm khổng lồ của mình và đấm thẳng vào bụng của hai tên lính gác.

Loảng xoảng!

Bộ giáp làm bằng hợp kim đặc biệt v·a c·hạm với nắm đấm của Pantos. Bộ giáp ngay lập tức bị nhăn nhúm. Lớp áo giáp đặc biệt không thể giúp hai người chịu nổi một đòn của Pantos.

Hai bảo vệ ngã xuống sàn, miệng nôn ra máu và b·ất t·ỉnh, không rõ sống c·hết.

Alex lặng lẽ hỏi khi nhìn cảnh tượng trước mặt.

"Anh không g·iết họ đấy chứ?"

"Tôi đã tránh điểm yếu của họ."

'Đánh bại hai người cấp hiệp sĩ mặc áo giáp bằng tay không. Loại sức mạnh gì đây?'

Alex vẫn còn ngạc nhiên sau khi nhìn cảnh vừa rồi.

Làm sao thủ lĩnh đánh bại được người này thế?

'Được rồi. Trước mắt là tiếp tục kế hoạch.'

Alex ngay lập tức gửi tín hiệu qua bộ đàm.

"Hugo và Melville báo cáo. Lối vào đã được dọn sạch."

[Kafka và Dumas đã nhận tin.]

Hans trả lời và ra hiệu cho Arfa.

Phía sau.

Arfa ngay lập tức khởi động chiếc máy.

Sau khi xác nhận đèn đã sáng bình thường, cả hai lập tức thay quần áo lao công, đẩy một xe nguyên liệu thực phẩm đã chuẩn bị trước đi đến nhà hàng bằng cửa sau.

Nhân viên nhà hàng liếc nhanh họ rồi cho họ vào trong.

* * *

'Mọi thứ có vẻ đều tiến triển tốt.'

Rudger đi vào phòng rửa tay, xác nhận rằng mọi người đều đang hành động theo đúng kế hoạch.

Rudger lấy khăn lau bàn tay ướt sũng rồi bước ra khỏi phòng rửa tay. Hai bên lối vào là hai bảo an mà Ivan đã ra lệnh giá·m s·át Rudger.

"Ngài xong rồi sao?"

Rudger gật đầu.

"Bây giờ ngài định đi đâu?"

"Hãy đến xem phiên đấu giá."

Hai người tiếp tục đi theo Rudger đến phòng đấu giá.

Khi Rudger bước vào hội trường lớn, mọi người vẫn đang cạnh tranh một cách quyết liệt để giành lấy một món đồ trang sức.

Rudger chọn cho mình một chiếc ghế trống và ngồi xuống.

Hai người bảo an sau khi xác nhận rằng Rudger đã ngồi xuống, họ nhanh chóng rút lui ra phía sau.

'Thật phiền phức!'

Nếu Rudger đứng dậy, hai kẻ này sẽ lại dính lấy hắn.

Rudger quét mắt quanh nhà đấu giá, hắn bỗng nhìn về một chỗ ngồi đặc biệt ở tầng hai, nhướng mày.

'Đó là... ... .'

Một khuôn mặt quen thuộc với mái tóc vàng tuyệt đẹp.

Erendir Von Exilion.

Nhưng đôi mắt của Rudger không nhìn vào Erendir.

Điều thực sự ngạc nhiên là người ngồi bên cạnh.

Một màu tóc quen thuộc trong bộ trang phục quen thuộc.

Dù đã là vài năm trước, nhưng hắn vẫn còn nhớ rất rõ.

'Casey Selmore?'

Loại người phiền phức và rắc rối nhất hắn từng gặp.

'Tại sao cô ta lại ở đây?'

Cô ta đang ở tại Leathervelk?

Đúng lúc đó, Casey cũng nhìn về phía Rudger.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giáo Sư Gián Điệp, truyện Giáo Sư Gián Điệp, đọc truyện Giáo Sư Gián Điệp, Giáo Sư Gián Điệp full, Giáo Sư Gián Điệp chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top