Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giáo Sư Gián Điệp
Trời mưa như trút nước.
Một màn sương mơ hồ nuốt chửng toàn bộ thành phố.
Ranh giới giữa bầu trời xám xịt và thành phố sụp đổ. Như thể bầu trời và mặt đất đã hòa làm một với cơn mưa.
Casey chậm rãi đi trên đường.
"Casey. Điều đó là thật sao?"
"Sao cơ?"
"Những gì chị đã nói trước đó ấy. James Moriarty vẫn còn sống và hiện đang ở thành phố này."
"Theo suy luận của tôi thì là vậy. Thời gian hoạt động của những nhân vật đó chặt chẽ và trùng hợp một cách kỳ lạ."
"Nhưng điều đó thật kỳ lạ. Tại sao một người với trình độ đó lại che giấu danh tính của mình và lang thang khắp nơi chứ?"
"Tôi cũng không biết."
"Hả?"
"Betty. Có một lời mà ông nội luôn nói với tôi."
"Lời gì?"
"Sau khi loại trừ những điều không thể, thì điều cuối cùng, dù khó tin đến đâu cũng chính là sự thật."
Serocion Selmore, một thám tử rất nổi tiếng vào thời điểm đó, luôn nói với Casey như vậy.
"Casey, con là một đứa trẻ thông minh. Một ngày nào đó, con chắc chắn sẽ trở thành một người vĩ đại hơn cả ta."
Casey nhớ lại hình ảnh ông nội ngồi h·út t·huốc trên chiếc ghế bành, vuốt tóc cô một cách ấm áp với bàn tay đầy nếp nhăn.
Xoẹt xoẹt.
Đoàng.
Casey b·ị đ·ánh thức bởi tiếng sấm từ trên trời.
"Dù sao thì người đó là người đã từng đưa nhiều quốc gia rơi vào cảnh hỗn loạn. Tôi không thể để một người như vậy ung dung tự tại ở bên ngoài."
"Rốt cuộc người đó có thân phận gì?"
"Ai biết được. Có lẽ ngay cả cái tên James Moriarty cũng chỉ là một cái tên giả."
Casey cũng tò mò về danh tính của người đàn ông này.
Nhưng điều quan trọng nhất không phải là danh tính của hắn ta.
Người đàn ông đã đẩy vương quốc Delica vào hỗn loạn, gần như khơi mào một cuộc c·hiến t·ranh, cô nhất định phải tự tay bắt kẻ này.
"Đi thôi. Tôi đã đặt phòng khách sạn rồi."
"Chúng ta không đi xe ngựa sao?"
"Trời mưa thế này thì không gọi được xe đâu."
"Ồ, phiền thật đấy."
"Đừng lo, chỗ đó không xa đâu."
"Ở đâu vậy?"
"Nhà đấu giá Kunst."
Casey ngước nhìn những hạt mưa nặng hạt đang rơi trên bầu trời. Những hạt mưa đang yếu dần. Mưa có thể sẽ tạnh khi họ đến nơi.
"Sắp có một cuộc đấu giá lớn diễn ra, tôi đã được mời đến tham dự."
"Chị quan tâm đến cuộc đấu giá đó sao?"
"Tôi không quan tâm lắm. Họ gửi thiệp mời vì cần sự có mặt của tôi thôi."
Tất nhiên, Casey đáp ứng tham dự không phải là không có mục đích.
Casey cười ranh mãnh.
Đó là nụ cười tinh nghịch mỗi khi Casey nghĩ về một sự kiện gì đó sắp tới.
"Betty. Em biết mà. Mỗi lần có một sự kiện lớn như cuộc đấu giá này xảy ra sẽ luôn có những sự cố đi kèm."
Nhìn Casey rất hào hứng với sự cố trong dự đoán và cố gắng nghĩ cách giải quyết nó, Betty hơi bĩu môi đáp lại.
"Trong đầu chị lúc nào cũng chỉ nghĩ xem có vụ án nào xảy ra thôi, không phải sao?"
"A~ Tôi nghĩ mình cần về khách sạn và nghỉ ngơi~."
"Aaaaaa. Đợi tôi với! Trời đang mưa! Chị cố tình giải trừ phép thuật phải không?! Caseyyyyy!"
Casey phớt lờ tiếng hét của Betty.
* * *
Cơn mưa tưởng chừng như cuốn trôi cả thế giới cuối cùng cũng tạnh.
Bầu trời đầy mây đen dần bắt đầu lấy lại ánh sáng.
Ánh nắng mặt trời tràn vào qua những vết nứt trên những đám mây chiếu xuống mặt đất.
Rudger đứng trên gác chuông của nóc một tòa nhà, nhìn bao quát cả thành phố Leathervelk.
Ánh sáng vàng phát ra từ mặt trời lặn chạm vào những đám mây và lan tỏa ra xung quanh.
Dòng chảy dữ dội của sông Ramsey rải rác những mảnh ánh sáng vỡ vụn.
Nhìn sự tương phản giữa khung trời bao la hùng vĩ và thành phố tĩnh lặng, hắn chợt nhớ về một khoảng thời gian xa xôi trong quá khứ.
Lần đầu tiên gặp Sư phụ và biết về thế giới này.
Khi Sư phụ mang hắn đi khắp nơi và cho hắn thấy thế giới này rộng lớn như thế nào.
Lúc đó cũng là một buổi hoàng hôn đẹp như vậy.
Rudger giơ tay lên không trung.
Vẫn là bầu trời khi đó, nhưng cái chạm tay của hắn lần này thì khác.
Bản thân của hắn khi đó trẻ trung hơn bây giờ rất nhiều. Hơn hết, khung cảnh lúc đó hắn ngắm hoàng hôn là một đồng cỏ bao la rộng lớn chứ không phải từ một thành phố đông đúc, phồn hoa như Leathervelk hiện tại.
Nơi gió chạy như một con ngựa hoang, in dấu chân lên từng ngọn cỏ.
Nơi dải Ngân hà vô tận trải dài như mảnh lụa vắt ngang qua màn đêm vô tận.
Từ tiếng kêu của côn trùng đến mùi cỏ cây xộc lên mũi.
Cảm giác của ngọn cỏ đung đưa trong gió vẫn còn vương vấn đâu đó trên đầu ngón tay Rudger.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Một giọng nói chợt vang lên trong không gian yên tĩnh.
Rudger quay đầu lại. Alex đang đứng ở chiếc thang sắt dẫn lên ngọn tháp đèn.
"Chỉ là đang ngắm nhìn bầu trời thôi."
"Bầu trời?"
Đứng bên cạnh, Alex vừa huýt sáo vừa ngắm hoàng hôn đỏ rực trên những tán mây vàng.
"Quả là một vẻ đẹp hiếm có ngay cả ở trong một thành phố như thế này."
"Ừ."
"Ngắm hoàng hôn ở một nơi như thế này? Thủ lĩnh, anh đa sầu đa cảm hơn tôi nghĩ đấy."
"Nghe cậu nói như vậy, hình như cậu có chuyện muốn nói với tôi."
Alex sửng sốt trong giây lát, rồi mỉm cười chán nản cam chịu.
"Tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn."
"Về chuyện gì?"
"Vì anh vẫn tin tưởng tôi sau chuyện đó."
"........"
"Cậu vẫn chưa từ bỏ chấp niệm với cô ấy sao?"
"Tôi không phải là loại người hay hối tiếc về những chuyện đã qua."
Alex thường cư xử ngả ngớn và cợt nhả, nhưng ban đầu anh ta không như vậy.
Đã có lúc Alex cũng có một ước mơ và phấn đấu làm việc chăm chỉ vì nó.
Và Enya chính là người đã bước vào cuộc sống của Alex lúc đó.
"Bình tĩnh lại chưa?"
"Cũng tạm ổn."
"Không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta chứ?"
"Đừng lo. Câu chuyện của tôi đã kết thúc lâu rồi. Tôi chỉ muốn nói về những đồng nghiệp khác."
Hửm?
Rudger đã mong đợi Alex nói điều này từ lâu. Mỗi người trong số họ đều là những con người tài năng, đầy cá tính và sở hữu những khả năng kỳ lạ. Rudger cảm thấy bản thân rất may mắn vì có thể kêu gọi được những người như vậy đi theo mình.
Tuy nhiên, không có gì có thể đảm bảo bọn họ có thể hành động ăn ý với nhau.
"Cái người khổng lồ đó."
"Ý cậu là Pantos?"
"Anh ta suýt khiến tôi rơi vào rắc rối đấy!"
"Mọi chuyện không phải vẫn suôn sẻ sao?"
"Chuyện chỉ suôn sẻ khi tôi nhắc đến tên anh. Nếu tôi không làm như vậy, hai người bọn tôi có thể đã gặp rắc rối lớn ở Nhà đấu giá rồi."
"Đành chịu thôi, tôi là người duy nhất mà anh ấy quyết định thề trung thành. Anh ấy sẽ không quan tâm đến người khác đâu."
"Tên đó là một người có thể gây ra nhiều rắc rối không cần thiết."
"Pantos rất thẳng thắn và chân thành. Nếu chịu tìm hiểu, hai người có thể trở thành đồng nghiệp tốt của nhau."
"Tôi không thích một người cứng nhắc như vậy."
"Nghe xong, tôi cảm thấy cậu có vẻ không thực sự ghét Pantos như cậu nói. Còn những người khác thì sao?"
Trước câu hỏi của Rudger, Alex khoanh tay suy nghĩ một lúc.
"Mọi người đều có kỹ năng và trình độ hạng nhất. Họ đều có thế mạnh riêng. Tuy tính cách của họ hơi kỳ lạ và có nhiều phần lập dị."
"Bao gồm cả cậu?"
"Anh cũng vậy thôi."
Alex đáp lại bằng một câu bông đùa.
"À, cái gã tên Hans đó."
"Sao?"
"Khả năng thu thập thông tin của anh ta rất tốt, nhưng tôi vẫn cảm thấy còn thiếu một chút gì đó."
"Cậu nghĩ rằng Hans có thể làm nhiều hơn so với những gì cậu ấy được giao phải không?"
"Phải. Thể chất đặc biệt đó. Nếu biết cách tận dụng sẽ giúp ích rất nhiều cho kế hoạch của chúng ta."
"........."
"Cậu cũng thấy rồi đấy, Hans không thích đánh nhau. Bản năng sinh ra của cậu ấy là như vậy rồi."
"Tôi không nghĩ anh ta là một kẻ hèn nhát."
"Hèn nhát sao?"
Rudger gật đầu, nghiền ngẫm những lời đó của Alex.
Chúng cũng có phần không sai.
"Ở một khía cạnh nào đó thì đúng. Anh chàng đó là một kẻ hèn nhát. Với sức mạnh đó, cậu ta thà tránh một cuộc chiến hơn là chiến đấu trực diện với ai đó. Đó vẫn luôn là cách cậu ấy đối phó cho đến khi gặp tôi."
"Tôi nghĩ sức mạnh của cậu ta sẽ rất mạnh khi biến đổi."
Trực giác của Alex rất nhạy bén.
Trên thực tế, khi Hans nhận được yếu tố của một con vật và biến thành hình dạng tương ứng, sức mạnh thể chất của cậu ta đã tiệm cận một hiệp sĩ từng trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt.
Nếu sử dụng răng của một con vật cấp bậc cao hơn, bội số sức mạnh chắc chắn sẽ khủng kh·iếp hơn nhiều.
Tuy nhiên, bản thân Hans khi biến hình lại không ý thức được sức mạnh của bản thân.
"Ngay cả khi không tham gia chiến đấu, Hans cũng đang làm tốt vai trò của mình. Đừng can thiệp quá sâu vào vấn đề đó."
"Chà, quả thật có chút đáng tiếc. Có sức mạnh như vậy mà không thể sử dụng."
"Không cần tiêu cực như vậy. Một ngày nào đó, cũng sẽ đến lúc Hans phải đưa ra quyết định thôi."
"Anh nghĩ là khi nào?"
"Tôi không biết."
Rudger đăm đăm nhìn mặt trời dần lặn phương xa, nơi đường chân trời đỏ rực.
"Có lẽ sớm thôi."
"Linh cảm của anh sao?"
"Cậu nghĩ sao?"
"Rất khó nói. À phải, về đứa trẻ tên Arfa đó...."
Phản ứng của Alex thật khó hiểu khi nghĩ đến Arfa.
"Có gì đó kỳ lạ."
"Ý cậu là gì?"
"Hơi khó hình dung. Nhưng đôi khi tôi cảm giác đứa trẻ đó toát ra một loại năng lượng kỳ quái. Đương nhiên cậu ta là người anh triệu tập tới, nhưng tôi vẫn thấy cậu ta có hơi... ... ."
Alex liếc nhìn Rudger và hỏi.
"Anh đang làm gì thế?"
Rudger quay lưng lại, không trả lời câu hỏi.
"Xuống thôi. Chúng ta cần phải chuẩn bị mọi thứ trước khi hành động."
"Anh không định nói gì sao?"
"Tự mình tìm hiểu cũng là một câu trả lời tốt."
"Chịu anh đấy!"
"Sẽ không còn gì thú vị khi tôi nói hết mọi thứ, không phải sao? Đừng vội vàng. Khi làm việc cùng nhau, cậu sẽ dần tìm ra thôi. Đó là niềm vui cuộc sống."
Trước lời nói của Rudger, Alex lắc đầu chịu thua.
* * *
Thời gian trôi qua nhanh chóng, và ngày diễn ra sự kiện khiến Leathervelk ồn ào đang đến gần.
Những người ăn mặc lộng lẫy lần lượt đến nhà đấu giá Kunst.
Những người hầu khom lưng chào khách.
Ngay cả dưới bầu trời đêm đen, Nhà đấu giá Kunst vẫn tràn ngập ánh đèn nhiều màu sắc.
Đến mức, độ rực rỡ của nó tỏa ra lấn át cả ánh sáng của đèn đường.
Một cuộc đấu giá được tổ chức để kỷ niệm hai mươi năm thành lập Kunst.
Cuộc đấu giá kéo dài trong ba ngày đã thu hút sự quan tâm chưa từng có của giới giàu có và quyền lực.
Diễn viên nổi tiếng, quý tộc, pháp sư, thương nhân, v.v.
'Nhiều người thật đấy.'
Erendir vừa đến Nhà đấu giá dưới sự hướng dẫn của một người hầu, ngay lập tức bị thu hút bởi khung cảnh lộng lẫy bên trong.
'Cái đó giá bao nhiêu vậy? Nếu bán cái đó thì không biết có thể giúp đỡ được bao nhiêu gia đình thường dân đây?'
Khi Erendir đang nghĩ vẩn vơ, ai đó đã tiếp cận cô ấy.
"Kính chào công chúa Erendir von Exilion. Thật vinh hạnh cho chúng thần khi người đã ghé thăm nơi này. Thần là Ivan Luke, người phụ trách cuộc đấu giá hôm nay."
"Xin chào."
Erendir chỉ đến thăm vì hình thức nên cô đáp lại Ivan một cách nhẹ nhàng.
Cô thực sự không thích những người giả vờ sang chảnh như vậy.
Tuy nhiên, Ivan Luke, không biết Erendir đang nghĩ gì, đã đưa tay ra để hộ tống.
Erendir không thể từ chối thẳng thừng nên quyết định đáp lễ đàng hoàng.
"Thần sẽ đưa Công chúa đến ghế đặc biệt. Người có muốn xem cuộc đấu giá ngay không?"
"Không. Hôm nay ta hơi mệt, ta muốn nghỉ ngơi trong phòng của mình."
"Vâng, thần sẽ dẫn người đến phòng Hoàng gia."
Erendir đi theo Ivan Luke, bỗng hơi dừng lại như thể vừa nhìn thấy một gương mặt quen thuộc giữa đám đông.
"Có chuyện gì sao thưa Công chúa?"
"... ... Không. Không có gì."
Ngay cả khi trả lời, Erendir vẫn không rời mắt khỏi đám đông.
'Người vừa rồi hình như....'
Cô nghĩ rằng đã nhìn thấy ai đó quen thuộc ở đám đông vừa rồi. Tuy nhiên, nó diễn ra quá nhanh khiến Erendir không thể chắc đó có phải là sự thật hay không.
* * *
Rudger bước vào Nhà đấu giá Kunst, nhanh chóng thông báo cho các thành viên khác thông qua thiết bị liên lạc siêu nhỏ đeo trên tai.
"Đây là Vô Danh. Nghe rõ trả lời?"
Ngay sau đó, các thành viên khác lần lượt trả lời.
Rudger sau khi xác nhận rằng người cuối cùng đã phản hồi, liền đưa ra tín hiệu hành động khi nhìn vào bên trong phòng đấu giá tràn ngập ánh sáng lộng lẫy và niềm vui.
"U.N Owen, bắt đầu kế hoạch!"
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Giáo Sư Gián Điệp,
truyện Giáo Sư Gián Điệp,
đọc truyện Giáo Sư Gián Điệp,
Giáo Sư Gián Điệp full,
Giáo Sư Gián Điệp chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!