Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 394: 395: Khúc Mắc


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giang Sơn Mĩ Sắc



Tiêu Bố Y khi đi ngang qua Hổ Lao, chỉ thấy trước Hổ Lao quan đỏng đen quỳ xuống một mảng.

Ánh dương đà lên, chiếu lên trên người mọi người, nhung tất cả mọi người ai cũng đều không thấy chút ấm áp nào.

Gió lạnh thổi qua, bông tuyết bay múa, rơi vào trên người mọi người, không ai lay động.

Nguyên Bảo Tàng.

Trịrih Di mang một ít Tùy thẳn đầu hàng quỳ gối trước Hồ Lao quan.

Dưới tuyết trắng, mọi người phi thường thắp thòm, nghe được tiếng vó ngựa vang lên.

không dám ngẳng đầu.

Tiêu Bố Y thấy mọi người quỳ xuống một mảng, xoay người xuống ngựa, đầu tiên là đìu Nguyên Bảo Tàng lên, sau đó đi tới đám người đang quỳ xuống, cũng dìu mọi người đứng lên, giúp bọn họ phủi tuyết đọng trên thân.

Hắn thậm chí một câu cũng không có nói, nhưng Tùy thần được dìu đứng lên, đà lệ nóng lưng tròng.

Rất nhiều chuyện, thoạt nhìn đã không cần nhiều lời, Tiêu Bố Y chỉ một động tác, đã làm ấm tròi đông giá rét trong lòng tất cà mọi người.

Tiêu Bố Y đi tới người chót nhất trong đám người đang quỳ, lúc này mới trở lại.

trầm giọng nói: “Chuyện ngày xưa, lỗi không phải tại bọn ngươi”.

Mọi người thi lễ thật sâu, cùng nói: “Tội thần không dám”.

Tiêu Bố Y mỉm cười, nhìn về phương đông noi xa nói: “Hôm nay bổn vương ở đây, xá cho bọn ngươi vô tội.

Chuyện cũ như khói, chớ có nhắc lại, ánh dương mới lên.

chính là lúc chúng ta nên hăng hái để yên ổn thiên hạ lúc.

Tất cả mọi người, quan phục nguyên chức, nếu ai nhắc tới chuyện cũ.

nhất định sẽ bị trọng trách không tha”.

Mọi người mừng rỡ, cùng kêu lên: “Tạ ơn Tây Lương vương” Bọn họ chỉ sợ Tiêu Bố Y sẽ thu trước tính sổ sau.

hiện nghe lời hắn nói, không khỏi trong lòng đại định.

Tiêu Bố Y lại nói: “Ta còn có việc trong người.

Mọi người tạm trở lại Hồ Lao.

tận tàm làm việc, tất có phong thường’ Hắn không có tận lực địa uy nghiêm, cùng không có cố ý làm bộ, sau khi nói xong mấy câu, phất phất tay xoay người lên ngựa, Tùy thần nhắt tề thi lễ nói: “Cung tống Tây Lương vương”.

Trình Giảo Kim ờ một bên thấy cũng không biết là cảm giác gi.

Lý Mật ước thúc thủ hạ.

đùng cái nghiêm như băng sương, nhưng cuối cùng Ịại sụp đổ như băng tan, Tiêu Bố Y thống trị, càng giống là vô vi mà trị, như cái ấm đầu xuân, nhung mà có thể thấy được, những Tùy thần này là thật lòng phục tùng, phi thướng vui mừng.

Chỉ ngắn ngủn mấy câu trước Hồ Làò, động tác đơn giản, đã còn hơn ngàn vạn lời nói.

Trình Giảo Kim tự nghĩ, nếu mình là Nguyên Bảo Tàng, quá nừa cũng có thể đối với Tiêu Bố
Y thề chết trung thành, không cộ hại lòng.

Cùng Tiêu Bố Y một đường đi tới, Trìrih Giảo Kim chậm rãi phát hiện Tiêu Bố Y tùy tiện, Tiêu Bố Y hay quên, Tiêu Bố Y cùng hắn, chi là nói chuyện lúc mới gặp gỡ ở Đỏng Đô trước đây, nói rất chú tàm.

Tiêu Bố Y còn có thể cười cười, khiến cho Trinh Giảo Kim chậm rãi tiêu mất đi sự ngăn cách.

Nhưng khi tiêu trừ ngăn cách, Trình Giảo Kim cũng không phải là không có nghi kị, bất luận người đầu hàng nào khi bắt đầu đều phải theo bồn phận mà làm việc, không dám vượt qua, Tiêu Bổ Y mời hắn đi tìm Tần Thúc Bảo.

hắn biết chỗ, nên dẫn Tiêu Bố Y tìm đến.

nhưng có thể không tìm được, trong lòng cùa hắn thật ra cũng không yên.

Ngõa Cương đại bại, từ thương vô số.

Nhưng vô luận như thế nào.

Tần Thúc Bảo cũng sẽ không đơn giản chết ờ Lạc Thủy.

Bời vì Trình Giảo Kim hiểu rất rõ Tẳn Thúc Bảo.

hắn cho dù muốn chết, cũng không muốn chết không rõ ràng!
TiêuBốY càng không đề cập tới chuyện Ngõa Cương.

Trình Giảo Kim càng là lo sợ,có đôi khi không đề cập tới không có nghĩa là quên, có lẽ thay thế vẻ bề ngoài canh cánh trong lòng.

Trình Giảo Kim biểu hiện xem ra vượt xa sự thô mãng bên ngoài, thậm chí.

hắn so với rất nhiều người đều nghĩnhiều hơn!
Mấy ngày nay, hắn thật ra một mực đều đi theo bên người Tiêu Bố Y, cũng biết rất nhiầi chuyện.

Hắn hiểu rằng Tiêu Bố Y chưa bao giờ đinh chi thay đổi cùng trùng hưng Đông Đô, hiện tại Tiêu Bố Y sai người một lần nữa biên soạn thẳm định phép lệnh, trọng lập Quốc Từ Học, Thái Học, Tứ Môn cùng Châu Huyện Học.

đối với những học sĩ địa phương đều có ban thưởng, theo tài nhận quan.

Tiêu Bố Y đà sùa lại loại phương thức chiêu mộ lương tài mới đầu, bắt đầu càng thêm chính quy mở rộng nhân tài dự bị.

Trên thực tế, hắn hiện tại cũng hoàn toàn có điều kiện mở rộng cái này.

Điều này ờ trong mắt Trinh Giảo Kim.


là kế lâu dài.

Ngòa Cương một khi đà bại, vùng Hà Nam quá nửa đều đà rơi vào trong tay Tiêu Bố Y, hắn trọng dụng cựu thần, bắt đầu dùng người mới, sau khi trải qua cải cách dứt khoát, Đông Đô đà phát triển hẳn lên.

La Nghệ trải qua một trận chiến Ngưu Khẩu, chật vật chạy về, binh lực đầu nhập vẫn một mực cẩn thận không bò được đều mất sạch tại Ngưu Hằu.

La Nghệ dưới sự liều chết hộ vệ cùa hai viên màrih tướng Tiết Vạn Quân, Tiết Vạn Triệt, rốt cục dẫn theo chừng trăm Yến Vân thiết kỵ lao ra, Yến Vân thiết kỵ tung hoảnh vùng Yến Triệu, hôm nay ngựa mắt sạch, chỉ có thể đi bộ quay về vùng Yến Triệu.

Tiêu Bố Y đà đen tin tức này lan truyền đi khắp thiên hạ.

những kẻ muốn đến chiếm đại bàn, đều không có kết cuộc tốt!
Một tiận tại Ngưu Khẩu, ngắn ngùi hơn so với đại chiến Lạc Thùy nhiều, nhung khỏng nghi ngờ đà cho nhưng thế lực đang nhìn Lạc Dương thèm thuồng một cảnh cáo mạnh mẽ nhất.

Tiêu Bố Y sau ngắn ngủn vài ngày, đã trước sau thu phục hai thành Nguyệt thành, Hồ Lao, các quận huyện xung quanh đều đầu nhập.

Tiêu Bố Y không nhanh không chậm từng bước xừ lý tất cả, hắn hiện tại không thề thay đổi quá nhiều, hắn cũng không cần thay đổi quá nhiều, bời vì Đại Tùy mặc dù chỊ tồn tại ngắn ngủn mấy chục năm.

nhung đă chuản bị rất nhiều thứ cho đòi sau.

Dương Kiên là đại tài, Dương Quảng cũng không kém cha hắn, Tiêu Bố Y mỗi lần khi nhớ tới đây.

không khỏi cười khổ.

dân chúng quá nửa sẽ thống hận Dương Quảng, nhưng nhìn lại.

hắn càng phải cảm ơn Dương Quảng mới đúng.

Quận Huỳnh Dương đà sớm quỳ gối dưới thiết kỵ của Lý Tĩnh, vốn đang ờ tại phụ cận Kim Đê Quan chống lại đạo phi Đạo phỉ noi này vốn vì chống cự Tùy quản ờ phía bắc Hoàng Hà cùng Lê Dương, chờ tin tức Lạc Khẩu Thương đã mất truyền ra, thoáng qua đà sụp đồ.

Trước mắt chướng ngại duy nhất của Tiêu Bố Y tại lân cận Hà Nam chính là Kim Đẻ Quan, Kim Đê Quan có Tổ Trường GiangNgạn, Thường Hả, Trương Sáng Ngòa Cương còn có Sài Hiếu Hòa chiếm lĩnh, tuy Ngõa Cương đã bại.

nhung bọn họ lại không chịu rời thành đầu hàng.

Nhưng trong mắt Trình Giảo Kim, Kim Đê Quan đà là một tòa cô thành, rơi vào bản đồ cùa Tiêu Bố Y cũng là chuyện sớm muộn.

Tuy trời đông giá rét.

nhưng Đông Đô trước mắt.

hoàn toàn là cảnh tượng vui vẻ phồn
vinh, Tiêu Bố Y trước mắt, lại một lần nữa đứng ờ tẳm cao mới.

nhung lại hiền nhiên còn chưa phải đỉnh điểm.

Trình Giào Kim hiểu rõ, Tiêu Bố Y còn chưa tới đinh điểm, Tiêu Bố Y đã có tiềm lực đạt được cảnh giới đó.

Tiêu Bố Y cùng Lý Mật điểm khác biệt lớn nhất là, Tiêu Bố Y suy nghĩ xa hơn Lý Mật nhiễu.

Lý Mật không phải không thông minh, hắn từ khi gia nhập Ngòa Cương, mỗi một nước cờ hạ xuống đều suy tính rất kỹ, nhưng từ khi chiếm lĩnh Lạc Khẩu Thương, bắt đầu đánh Đông Đô, Lý Mật đột nhiên lại không hạ cờ nữa.

Cái này như là một gã nhà giàu mới nổi chiếm được núi vàng, nhưng không biết sừ dụng thế nào.

Nhưng Tiêu Bố Y lại khác biệt rất lớn, hắn không phải nhà giàu mới nổi, hắn là một người làm ăn thông minh, hắn cẩn thận sừ dụng mỗi một văn tiền tới tay.

Trìrih Giảo Kim đương nhiên cũng có khi phán đoán sai lầm.

nhung khi hắn đà lựa chọn, đương nhiên sẽ hy vọng cùng Tiêu Bố Y không tiệp tục khúc mắc.

hắn thật sự không muốn một lẩn nữa lại lựa chọn.

Tiêu Bố Y liếc nhìn ra Trình Giảo Kim đang có điều suy nghĩ, nhưng vẫn không có hỏi, hắn đang chờ đợi Trình Giảo Kim tự mình chậm rãi tiêu hóa.

Có đôi khi, dục tốc bất đạt.

Đến địa vị cùa hắn hiện tại, càng nhiều nơi cần đi khơi thông, đi dẫn đạo, mà không phải mạnh mẽ can thiệp.

Hắn toàn thân là thiết, cũng đánh không được mấy cây đinh.

Càng nhiều khi, hắn cần phải cho thủ hạ cần thận lĩnh hội.

Bọn họ hơn mười kỵ sĩ một đường hướng đông, nhằm phía mặt tròi mà chạy tới.

Mọi người rất nhanh qua kênh đào, Nguyên Vũ, đi tới phạm vi trại Ngòa Cương.

TrạiNgõa Cương quần núi liên miên, tuyết trắng trải đường, tràn đầy thẻ lương.

Trên đường đi.

đạo phì khắp nơi trên đất, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

trẻ nhò không mẹ không biết về đâu.

Tiêu Bố Y đột nhiên nhìn thấy một người nẳm ở trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Hắn ghìm chặt ngựa cương, xoay người nhảy xuống đua mắt nhìn.

Đó là một quân Ngòa Cương bị đông cứng lại mà chết, toàn thân cứng lại.

hai mắt trợn lẻn.

Tiêu Bố Y cau mày, thoáng qua nói: “Hồ Bưu”.

Một đại hán trong đám người đi ra nói: “Có thuộc hạ”.

Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Ta lệnh ngươi cầm thù dụ của ta, mau trờ về Lạc Khẩu Thương, thông báo cho Trương Trấn Chu đại nhân, mời hắn mở kho phát lương.


Đồng thời thông báo dân chúng quận huyện xung quanh, Lạc Khẩu Thươiìg mở kho phát lương, không phản biệt già trẻ, không phân biệt có từng là giặc hay không, đều có thể đến nhặn gạo”.

Hồ Bưu tuân lệnh nhanh chóng rời đi, Tiêu Bố Y lại nhìn về phía Trinh Giảo Kim nói: “Chỉ sợ một trận chiến này xuống, người đói khố lạnh mà chết so với người chết trận còn nhiều hơn”.

Trinh Giảo Kim cẩn thận nói: “Nhưng inột lòi nói của Tây Lương vương, không biết có thể cứu vãn bao nhiêu dân chúng sắp chết”.

“Ta chi sợ bọn họ không tin ta” Tiêu Bố Y nhìn sang phương xa.

“Vạn sự khởiđằu nan, có người tin, truyền bá ra, tất cả sẽ tin” Trình Giảo Kim mim cười
nói.

“Hy vọng nhưthế, nhưng Tẳn Thúc Bão sẽ tin ta sao?” Tiêu Bố Y rốt cuộc kéo đến chính đề, hắn sau khi đại thắng Lạc Khẩu, mục tiêu kế tiệp khỏng phải Đặu Kiến Đức đông bắc, không phải Giang Đô đỏng nam, lại càng không là đông tiến Từ Viên Lãng, mà là Ba Thục xa tại phía tây nam.

Nhưng hắn vẫn chưa có xuôi nam, cùng là bời vì Đông Đô còn phải ồn định, còn có một mặt chính là hôn sự cùng Xào Hề.

nhung mà còn có một chuyện, hắn hy vọng tìm được Tần Thúc Bảo, khuyên hắn một lần nữa vì triều đình mà ra sức.

Ngàn vàng dể có, một tướng khó cằu, Tẳn Thúc Bảo, Trình Giảo Kim.

La Sĩ Tín đều là tướng tài.

hắn cũng không muốn một lần nữa bò qua.

Hắn lần này đi Ngõa Cương, đương nhiên chính là tìm Tẳn Thúc Bảo.

Trình Giảo Kim cười khổ nói: “Thúc Bảo so với ta thông minh hơn rất nhiều, bất quá trong lòng hắn có một vết sẹo, không biết Tây Lương vương có từng biết chưa?”
Tiêu Bố Y nhướng mày, “Nói nghe một chút”.

“Ta có thể nói...!nhưng mong Tây Lương vương đáp ứng ta một việc”.

“Cứ nói”.

“Mong Tây Lương vương chớ có nói với Thúc Bão.

những chuyện này là ta nói” Trình Giảo Kim do dự nói.

Tiêu Bố Y có chút nhíu mày.

tựa hồ cũng muốn hòi vi sao.

nhung lời nói đến bên miệng, lại đứt khoát nói: “Được, ta sẽ không nói”.

Trình Giảo Kim lúc này mới nói: “Thật ra...!Thúc Bảo phản bội cũng là vì bất đắc dĩ.

hắn là một hiếu từ.

hắn cũng là một hán có nghía khí Nhưng từ xưa có nói.

trung hiếu khó lường toàn, cho nên rất nhiều chuyện, hắn không thể tự chù...”
Móng ngựa lọc cọc, sau khi mọi người đi thêm hơn mười dặm nữa.

Trinh Giảo Kim cuối cùng đem tiền căn hậu quả nói qua một lần, Tiêu Bố Y nWcó điều suy nghĩ nói: “Thì ra là thế, ta nói lúc trước tại Đông Đô khi nhìn thấy Thúc Bảo lúc.

cảm thấy hắn cũng không phải là..Lòi nói đến bên miệng, nhìn thấy Trình Giảo Kim tràn đầy vẻ mất tự nhiên, Tiêu Bố Y không nói tiệp nữa.

Hắn vốn muốn nói xem Thúc Bảo cũng không phải là người phản bội, nhung như vậy sẽ động trúng chỗ đau của Trinh Giảo Kim.

Bản lĩnh quan sát cùa hắn cùng võ công cũng đột nhiên tăng mạnh, hiểu rõ hiện tại vị trí của hắn, tùy tiện nói một câu cũng sẽ gây ra nhiều chấn động.

“Nhưng La Sĩ Tín...!Cũng có loại khổ tâm này sao?” Tiêu Bố Y vẫn nhịn không được hòi một câu.

Trìrih Giảo Kim lần này nhưng lại lắc đầu, “Lý do La Sĩ Tín rời Trương tướng quản, ta cũng không biết, nhưng mà ta duy nhất biết là, hắn và Thúc Bảo đều đau khồ” Nhìn thấy ánh mắt dò hòi của Tiêu Bố Y, Trình Giảo Kim lại đem chuyện gặp mặt La Sĩ Tín giản lược nói qua một lần, Tiêu Bố Y sau khi nghe xong trầm ngâm thật lâu mới nói: “Thi ra là thế”.

Hai người im lặng đi thật lâu, Trình Giảo Kim đột nhiên ghìm dây cương, vươn tay CÌLÌ về phía trên núi nói: “Mầu thân Thúc Bảo chính là chôn cất ờ đó.

hắn nếu không chết, lại không có chỗ nào có thể đi, theo ta suy nghĩ, quá nừa còn có thể về chỗ đó”.

Tiêu Bố Y gật đầu, xuống ngựa đi lên trên núi, Trình Giảo Kim yên lặng đi theo.

Chờ đến chỗ quanh trên sườn núi, nhìn thấy một mảng rừng được tuyết trắng bao phủ.

như đồ trắng.

Bên cạnh rừng có một phẳn mộ, trước bia quỳ một người, xem bóng lưng, đúng là Tẳn Thúc Bảo.

Trình Giảo Kim rốt cuộc dừng lại, nói khẽ: “Tây Lương vương.

Ta sẽ khỏng qua đó”.
Tiêu Bố Y gật đầu.

chậm rãi đi tới, giẫm lên tuyết trắng kèn kẹt rung động.

Trong sựyên tình của khu rừng nghe có phẳn chói tai.

Tằn Thúc Bảo cũng không quay trờ lại, không nhúc nhích, nếu không có máu tươi trên áo giáp, nếu không có tay áo phất phơ.

cơ hồ sẽ bị người ta tưởng là tượng gỗ.

Trinh Giảo Kim trông thấy, lắc đầu xoay người sang chỗ khác, không muốn nhìn bóng lưng của Tần Thúc Bào.

Từ trên người cùa Tằn Thúc Bảo, hắn trông thấy La Sĩ Tín, từ trên người hai người này.


Hắn lại nghĩ tới Trương Tu Đà, điều này làm cho hắn nhiều ít có phần không tính là tự tại Trương Tu Đà mặc dù đã chết, lại vĩnh viễn như một cái gai vắt ngang đâm vào trong lòng bọn họ, không cách nào nhổ ra, có lẽ, chỉ có ngày nào đó từ vong, mới có thể không còn tồn tại
Tiêu Bố Y đã đi đến bên cạrih Tằn Thúc Bảo.

nhìn qua trông thấy trên râu hắn tràn đầy sương trắng, nhưng cũng không phủi.

Dung nhan tiều tụy, thoạt nhìn so với người chết chỉ nhiều hơn một hoi thờ.

Hắn không biết lúc trước Đậu Hồng Tuyển cũng đứng cạnh La Sĩ Tín như vậy.

Lại chỉ hiểu rằng, trong phút chốc này, cho dù hắn là Trương Tu Đà, cũng sẽ tha thứ cho Tẳn Thúc Bảo.

Đã chết, là xong hết mọi chuyện, có thể nói là chắm đứt thống khổ, cho nên cũng không phải là chuyện thống khồ nhất, sống trong hối hận, không ngừng bị nội tâm dày vò, tiếp tiềp tục thống khổ, mới tính là chuyện thống khổ nhất.

Hắn cứ như vậy mà đứng, T ẳn Thúc Bảo vẫn quỳ như vậy, hai người không nói một lời.

gió núi nức nở nghẹn ngào, thổi bay tuyết trắng phất phơ, tựa trời xanh mặt đồ trắng, gió thổi mặc niệm.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Bố Y rốt cục nói: “Tẳn huynh, ta cùng Trương tướng quân chi thấy qua một lần!”.

Ba chữ Trương tướng quân vừa ra khòi miệng, đôi mắt Tẳn Thúc Bảo rốt cuộc đã giật giật, tuyết đọng trên người chậm rãi chảy xuống, phảng phất như nước mắt ưu thưcmg trong lòng!
Tiêu Bố Y ngóng nhìn vẻ mặt Tẳn Thúc Bảo, “Thật ra ta nói sai rồi...!ta đà thấy hắn hai mặt..

Tằn Thúc Bảo không nói, nhung Tiêu Bố Y lại biết, hắn đang nghe.

Tiêu Bố Y sau khi nghe được Trình Giảo Kim nói, đà rò ràng mọi chuyện, hắn cũng hiểu rằng muốn thuyết phục Tẳn Thúc Bảo tinh lại cũng không phải là chuyện đễ dàng sự tình.

Nhưng mà hắn vẫn muốn thừ xem.

hắn không muốn T ẳn Thúc B ảo cứ như vậy không có tiếng tăm gi mà trầm luân xuống, vô luận vì mình, vì thiên hạ, hoặc là vì Trương tướng quân!
“Ta từ khi nghe được cái tên cùa Trương tướng quân, thật ra vẫn một mực ngưỡng mộ Trương tướng quân, ta vẫn nghĩ, có thể bách chiến bách thắng, tướng quân có thể đánh cho đạo phỉ trong thiên hạ sợ hãi là dạng người gì? Nhưng ta vẫn vô duyên gặp Trương tướng quân mộtlẳn” Tiêu Bố Y tiệp tục nói, thanh âm giống như gió thỏi tuyết roi, mờ mịt thanh lương, “Ta mới đầu giết người, đến bị người đuổi giết, từ bị người tính toán, đến tính toán người khác, từng bước một đi đến địa vị hôm nay.

Ta hiểu rằng, bản thân đã thay đổi rất nhiều, Tẳn huynh cũng thay đổi rất nhiều, nhung Trương tướng quân không có đổi, vô luận hắn sống hay là chết, hắn ít nhất trong suy nghĩ người khác cũng không có thay đổi”.

Tẳn Thúc Bảo khóe miệng run rẩy.

mặt lộ vẻ thống khổ, nhung vẫn là không nói được lời nào.

Tiêu Bố Y tiệp tục nói: “Ta một mực ngưỡng mộ Trương tướng quân, chờ mong gặp hắn một lần, cũng không có nghĩ đến là, lần đầu tiên ta gặp hắn cũng không biết hắn là Trương Tu Đà.

Ta chỉ cho hắn là lão nông, trên thực tế, hắn thoạt nhìn xác thực khi cằm cuốc, thời gian so với cầm thương nhiều hơn, ta mời hắn ăn kê đầu không xương, hắn cho ta một tấm địa đồ”.

Tần Thúc Bão vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Tiêu Bố Y vẫn không biết chuyện của hắn.

Tần Thúc Bảo cũng không biết ân oán giữa Trương Tu Đà cùng Tiêu Bố Y.

Hắn chi nghe nói, Trương Tu Đà muốn giết Tiêu Bố Y.

hắn vốn cũng cho rằng.

Tiêu Bố Y sẽ hận Trương Tu Đà, nhung nghe, hoàn toàn không có chuyện như vậy.

“Rất nhanh...!ta cùng Trưong tướng quân gặp mặt lần thứ hai, mà gặp mặt lần này, đã biến thành sinh từ chém giết.

Hắn muốn giết ta, ta phải phàn kích, kết quả...!ta sau khi chạy trốn vẫn nghĩ...!Trương tướng quân này...!cùng với trong tường tượng của ta có chút khác nhau, nhưng mà rất kỳ quái, ta chi cảm thấy hắn là đối thủ.

nhung không có cảm giác chán ghét, mặc dù hắn muốn giết ta, nhưng sau khi ta gặp hắn hai lằn, ta hiểu rõ.

thật ra võ công của hắn cao tuyệt, nhưng cũng không vui vẻ gì.

Thật ra đà trải qua lần đó, ta cũng hiểu rò...!Quyền lọi, tài phú.

võ công, trí tuệ đều không quan hệ với vui vẻ.

Thiên hạ chí tôn Dương Quảng không vui vẻ, thiên hạ kiêu hùng Lý Mật không vui vẻ, thiên hạ arih hùng Trương Tu Đà, cũng không vui vẻ! Nhưng đây là cuộc sống! Ngời trong vừa ý trong cuộc sống mười phần đà hết tám chín.

Tẳn Thúc Bảo ngươi, danh tướng Đại Tùy.

hiển nhiên cũng không vui vẻ!”
Tẳn Thúc Bão sắc mặt càng thống khổ.

cũng không ngăn cảnTiêuBố Y nói tiếp.

Trên thực tế, Tiêu Bố Y mỗi lần đề cập tới Trương Tu Đà, hắn cảm thấy ngực mình như bị đâm một đao, nhưng mà hắn không có ngăn cản.

Ngược lại có chút thoải mái.

hắn cảm giác mìrih trừng phạt đúng tội, cũng đáng để bị trừng phạt như vậy.

“Lần thứ ba ta gặp lại...!phải nói là lại nghe được tin tức Trương tướng quân, thì Trương tướng quân đã chết” Tiêu Bố Y trong khi nói thì chú ý thấy Tẳn Thúc Bảo đà ôm lấy ngực.

“Khi ta nghe tin tức này, cảm giác đầu tiên là không tin, ta không tin dưới gằm trời này còn có người giết được vị anh hùng cái thế này! Nhưng mà sau đó ta lại hiểu rằng, xác thực không ai có thể giết chết Trương tướng quân.

Trương tướng quân là tự sát mà chết.

Hắn ra vào vòng vây quân Ngoà Cương, như vào chỗ không người, hắn cứu ra vô số đệ tử quận Tề.

Nhưng lại để lại tính mạng của mình.

Ta rốt cuộc sau khi hắn chết, một lần nữa rò ràng về hắn, sau khi hắn chết, một lần nữa nhận thức về hắn.

Ta rốt cuộc sau khi hắn chết, rõ ràng hắn là dạng người gi.

Một người khi còn sống, giống như gió mát trăng sáng, làm cho không người nào có thể cảm thấy, nhưng sau khi hắn chết, lại như núi cao nguy nga.

đóng ở trước mặt tất cả mọi người.

Đại Tùy trừ Trương tướng quân ra, không một người có thể làm được điểm ấy, Trương tướng quân...!ta khâm phục hắn, Trương tướng quân...!trong suy nghĩ của Tiêu Bố Y ta, chính thức là đệ nhất hào kiệt Đại Tùy!”
Tiêu Bố Y khi nói đến đây.

thần sắc nghiêm nghị, tràn đầy kính trọng.

Hắn hiểu rõ giờ khắc này, hắn đang nói lời thật tình!
“Ngươi nói sai rồi một điểm” Tẳn Thúc Bão rốt cuộc mờ miệng, tharih âm trầm thắp lạnh
“Sai ờ noi nào?” Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc.

“Ngươi nói Trương tướng quân tự sát mà chết.

Thật ra ngươi là mười phẳn sai” Tẳn Thúc Bảo vẻ mặt đột nhiên trở nên hết sức tỉnh táo.


“Trương tướng quân...!là bị ta ám toán một đao trước, bằng không hắn...!sẽ không chết!”
“Thật sao?” Tiêu Bố Y nhướng mày.

Tần Thúc Bảo nghiêm mặt nói: “Không sai.

Là thật.

Ngươi nếu quả thật kính ngưỡng Trương tướng quân, thật cùng hắn hiểu rõ như vậy, thật là một cái anh hùng hào kiệt, nên giết ta, vì Trương tướng quân báo thù, vì đệ tử quận Tề giải oan, vì thiên hạ chính khí ra tay, bằng không ngươi chỉ là một ngụy quân từ làm bộ làm tịch mà thôi!”
Xoảng một tiếng.

Tẳn Thúc Bảo đà chậm rãi rút yêu đao ra.

Đao lạnh nhưbăng.

ánh đao thắng tuyết, chiếu rọi lên trên khuôn mặt tiều tụy thê lương cùa Tẳn Thúc Bảo.

Tẳn Thúc Bảo trở đao hai cái, đã cắt áo da trên người, lộ ra vị trí ngực.

Đảo ngược chuôi đao, Tần Thúc Bảo đem đơn đao đưa tới trước mặt Tiêu Bố Y, chỉ tay vào ngực mình, trầm tĩnh nói: “Từ nơi này đâm xuống, chết ờ trên tay Tiêu Bố Y ngưoi, Tẳn Thúc Bảo chết cũng không tiếc!”
Nghe được thanh âm rút đao.

Trình Giảo Kim bỗng nhiên quay đầu.

trông thấy Tẳn Thúc Bảo đưa đao, mặc dù không có nghe được hai người nói cái gì.

nhung hắn đà rõ ràng ý tứ cùa Tần Thúc Bảo.

Bước tới trước một bước, rồi lại lui về phía sau hai bước.

Trinh Giảo Kim ngồi xuống trên một thân cây, khóe miệng mang theo nụ cười chua chát, lầm bẳm nói: “Thúc Bảo.

ngươi cần gì phải tự làm khổ mình?”
Tiêu Bố Y nhìn sang đơn đao, chậm rãi đưa tay tiếp nhận.

Tẳn Thúc Bảo nhắm hai mắt lại.

trên mặt chỉ còn lại sự bình tĩnh, đột nhiên nghe vù một tiếng, gió lạnh theo sát bên tai hắn lao qua, tiệp đó nghe xoạt một tiếng, đại thụ sau lưng chấn động.

Tần Thúc Bảo chậm rãi mờ mắt ra, quay đằu nhìn lại.

chỉ thấy đơn đao cơ hồ đâm xuyên qua đại thụ sau lưng, chi còn lại chuôi đao rung động lắc lư, giống như tiếng lòng.

Tần Thúc Bảo chỉ nhìn sang đơn đao.

trong ánh mắt có sự bất đắc dĩ.

hắn thoạt nhìn muốn sống cũng khó, muốn chết cũng không được.

Tiêu Bố Y đã cười lạnh nói: “Tần Thúc Bảo.

ngươi đang tính toán cái gi? Dưới tay Tiêu Bố Y, không giết người nhu nhược! Ngươi có phải cảm giác minh rất anh hùng hay không, nhưng ngươi thật sự quá sức làm ta thất vọng!” Tẳn Thúc Bảo hờ hững nói: “Ta chưa bao giờ là arih hùng, ta cũng chưa bao giờ đối với bản thân kỳ vọng cái gi”.

Tiêu Bố Y quát: “Ngưoi biết ta tại sao phải nói với ngươi nói về việc Trương tướng quân?”
“Không biết!”
“Ta hiểu rằng ngươi vẫn cảm thấy.

Trương tướng quân chết, ngươi không thể trốn tránh trách nhiệm! Do đó ngươi áy náy.

ngươi bàng hoàng, ngươi thậm chí muốn tìm người chấm dứt tính mạng của ngươi.

Nhưng vì sao lựa chọn ta, chẳng lẽ ta chuyên giết người nhu nhược sao? Có thể cùng Tiêu Bố Y ta lả địch, tại sao lại là một người nhu nhược? Ta đề cập tới Trương tướng quân, bời vì ta hiểu rằng hắn là một tướng quân đinh thiên lập địa, nhân nghĩa hơn người” Tiêu Bố Y tức giận nói: “Bằng vào Tần Thúc Bảo ngươi, sẽ làm hắn cả đời canh cánh trong lòng, chết cũng không chịu tha thứ sao? Ngươi mười phần sai rồi.

hắn lúc ấy ngay cả Lý Mật cũng đà buông tha, tại sao còn có thể hận ngưai? Ta hôm nay tới đây.

chi muốn nói với ngươi, hắn đà tha thứ cho ngươi!”
“Ngươi không phải Trưong tướng quân, làm sao ngươi biết hắn đã tha thứ cho ta?” Tẳn Thúc Bảo ảm đạm nói.

“Ngươi cũng không phải Trưong tướng quân, làm sao ngươi biết hắn khỏng tha thứ ngưoi?” Tiêu Bố Y lại tĩã lời một cách mỉa mai.

Tẳn Thúc Bảo thê lương cười cười, “Ngươi và ta cũng không phải là Trương tướng quân, cũng không quyền thay hắn quyết định.

Thật ra có biết hay không thi thế nào.

chuyện mà mình đà làm, bản thân chẳng lẽ không biết?”
Tiêu Bố Y tiến lên một bước, chỉ tay vào mộ bia nói: “Nơi này là một mẫu thân vĩ đại...!Nhưng nàng người lại không có dạy dỗ con cho tốt! Ta vì nàng mà cảm thấy được sự thương tâm khổ sờ!”
Tẳn Thúc Bảo đà nắm chặt nắm tay, tức giận nói: “Ngươi nói cái gì?” Hắn có thể dễ dàng tha thứ người khác vũ nhục bản thân, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ người khác vũ nhục mẫu thân mình.

Tiêu Bố Y cười lạnh nói: “Chỉ ngươi có mẫu thân, người khác khỏng có? Chỉ ngươi biết tận hiếu đạo.

người khác sẽ không? Tiêu Bố Y trên đời này.

chưa bao giờ thấy qua mặt mẹ đẻ, cũng chưa từng đối với mẫu thân tận chút ít hiếu đạo.

nhung Tiêu Bố Y so với đại hiếu từ ngươi hiểu hơn, bất luận mẫu thân gì, đều hy vọng con mình kiên cường mà sống, khoái hoạt mà sống, là một nam nhân, mà không phải là một kẻ nhu nhược.

Ngươi chẳng lẽ có thể nói, mẹ ngươi hy vọng ngươi cứ như vậy mà chết đi? Ngươi chẳng lẽ cho rằng, mẹ ngươi nhìn thấy bộ đáng của ngươi hôm nay, dưới cừu tuyền sẽ an tâm khoái hoạt? Ngươi bất trung bắt hiếu, chẳng lẽ bây giờ còn muốn cho mẹ ngươi sau khi chết cũng không thể an tâm?”
Tằn Thúc Bảo thống khồ không chịu nồi, nhưng lại vô lực bác bỗ.

Tiêu Bố Y lại nói: “Là nam nhân, đều phạm sai lầm! Nhưng phạm sai lằm có thể sừa đồi, mới xem là nam nhân chân chính, là mẫu thân đều hiểu! Tẳn Thúc Bảo.

ngươi nếu là một nam nhân, hôm nay phải đứng lên.

sủa lại sai lặm cùa ngươi.

Mẹ ngươi hy vọng ngươi làm cái gi, Trương tướng quân hy vọng ngươi làm cái gì.

chẳng lẽ ngươi không rò ràng sao?”
Tần Thúc Bảo thống khổ lắc đầu nói: “Ta không biết, ta không biết! Tiêu Bố Y, ngươi đừng bức ta”.

Tiêu Bố Y gầm lên một tiếng, tung ngươi vọt tới, đã rút thanh đao trên cây ra, nghiêm nghị nói: “Ngươi chẳng lẽ không biết mẹ ngươi chỉ hy vọng ngươi đường đường chính chính làm người, chẳng lẽ ngươi khôiig biết Trương tướng quân hy vọng ngươi hoàn thành tâm nguyện mà hắn làm chưa xong? Ngươi cái này cũng không biết, còn sống làm gì nữa?”
Hắn nhảy lên cao, một đao như lôi đình đánh xuống, đà kích lẻn bông tuyết văng khắp nơi, gió lạrih rền vang Tẳn Thúc Bảo ngây ra như tượng, mồ hôi đầm đìa, cũng không né tránh, chỉ lẩm bẳm nóí: “Tâm nguyện còn chưa xong?”
Chỉ nghe đến bùng một tiếng vang lớn, trường đao Tiêu Bố Y cầm rơi xuống đất, gày làm hai đoạn, tiện tay vung lên, đoạn đao cắm trên mặt đất, rang động bẳn bật.

Tiêu Bố Y thấy Tần Thúc Bảo vẫn không nói, hừ lạnh một tiếng.

“Hôm nay Tiêu mỗ tới đây, chỉ vì mẹ ngươi cùng Trương tướng quân, lời nói đã tận, ngươi tự minh giải quyết cho tốt”.

Hắn sau khi nói xong, sải bước đạp tuyết ròi đi, chỉ thấy ánh nắng chiều đà muộn chiếu xuống, qua núi xa rơi vào trên người Tẳn Thúc Bảo cùng thanh đao gãy cắm trên mặt đất, hai cái bóng, đều lạrih lẽo rung động!


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giang Sơn Mĩ Sắc, truyện Giang Sơn Mĩ Sắc, đọc truyện Giang Sơn Mĩ Sắc, Giang Sơn Mĩ Sắc full, Giang Sơn Mĩ Sắc chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top