Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 342: 342: Biến Cách


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giang Sơn Mĩ Sắc



Tiêu Bố Y người trên cao vị, bỗng nhiên tiệp nhận bách quan triều bái, tuy hoảng hốt.

nhưng không hoàng loạn, dù sao hắn cũng đà xông pha qua gió tanh mưa máu, sớm đà quen vạn người nhìn ngó.

Nhưng đối với loại tình hình này, hắn cũng có chút không quen.

Hắn đă quen cùng một ít bằng hữu cười đùa giận mắng, mà không quen đóng trên cao mà nhìn mọi người, tiếp nhận người khác quỳ bái
Nhưng vô luận có quen hay không, hắn vẫn phải nhập gia tùy tục, chỉ là người đang trên cao vị trong lòng vẫn cảnh giá tự nhắc nhở.

chớ có cuồng vọng, tự cho là đúng.

Dương Quảng chính là ví dụ tốt nhất, bản thân cũng đà chính mắt thấy hắn ngà xuống.

Một người cho dù có năng lực, nhưng thống trị Đông Đô hay là quốc gia đều nhất định phải đựa vào lực của nhiầi người.

Quản thần nhìn thấy Tiêu Bố Y im lặng, trong lòng cũng không yên.

Bọn họ đã quen tham bái Dương Quảng, cũng đã quen tham bái Việt vương, nhưng còn chưa quen tham kiến Tiêu Bố Y.

Nhưngvô luận có quen hay không quen.

Hôm nay nhất định phải tới!
Việt vương trước đây thượng triều, bách quan cũng tới không ít.

nhung Đông Đô hiện nay thế ngày một loạn, mọi người đều thúc thù vô sách, Việt vương mỗi lằn thượng triều, người đến cũng mỗi ngày một ít, Việt vương vô cùng nhân từ.

cũng không trách cứ.

Cuối cùng cũng chi tìm mấy người tâm phúc bàn bạc.

quần thằn cũng vui vẻ khi được nhàn nhã.

Quần thần cũng đã quen loại cuộc sống này, qua được ngày nào thì hav ngày ấy.

đều là như đà điểu lừa mình dối người.

Khi nghe được Việt vương gia phong Tiêu Bố Y làm Lương Quốc Công, chường quản bách quan, lúc này mới bỗng nhiên rõ ràng, Đông Đô đã thay đồi
Có người mừng rỡ, có người kinh sợ.

Mừng rỡ là các quan viên trung hạ tằng, thầm nghĩ Tiêu Bố Y thân tiên sĩ tốt, rất được binh sĩ xưng tụng, hắn nếu lên cầm quyền, nói không chừng mình sẽ có cơ hội Nhưng các quan viên ở cao vị ữù lại đều lo lắng, dù sao Tiêu Bố Y lúc trước chi là một Giáo Thư Lang nho nho.

Nói thật, người nào cũng không ngờ hắn sẽ có ngày này, cũng ít có kè nào nịnh hót.

Lần này Tiêu Bố Y lên đài, chỉ sợ cuộc sống sè không tốt đẹp gi.

Mừng rờ cũng tốt, kinh sợ cũng được, cũng phải chờ xem hàrih động cùa Tiêu Bố Y.

thật không ngờ Tiêu Bố Y lại một gợn sóng cũng không nồi, hôm nay lại nói muốn triệu tập quản thằn nghị sự.

Mọi người chỉ cằn còn có hơi thờ, bò cũng phải bò đến xem tình hình.

Tiêu Bố Y có thề tự lặp quy định, nhận đuổi bách quan, việc này rắt nhiều người cũng đã biết, hôm nay tại Đông Đô, một câu cùa Tiêu BỐ Ỵ là có thể quyết định vận mệnh cùa nhiều người.

Hắn rốt cuộc sẽ quyết định như thế nào, đó là chuyện mà nhiều người muốn biết.

Trong khi đang suy tính hon thiệt, Tiêu Bố Y đã mờ miệng nói: "Các vị đại nhân, tồ lật thi trứng cũng không còn.

Hôm nay quốc nạn đương đằu, ta được Việt vương tín nhiệm để cho chù trì đại cuộc.

Nếu nói chiến tranh thì còn được, nhung muốn nói thống trị Đông Đô thì vẫn phải dựa vào các vị đại nhần".

Quản thần thờ phào nhẹ nhỏm, người nhạy căm liền căm thấy Tiêu Bố Y đối với mọi người cũng không là bài xích.

Đó là một hiện tượng tốt.

"Có lẽ các vị đại nhân ờ lâu tại Đông Đô.

còn không biết xu thế hiện nay," Tiêu Bố Y cười nói: "Ta trước tiên sẽ nói cho các vị đại nhân một chút về tinh thế hiện tại.

Không biết các vị đại nhân ý như thế nào?"
Quản thần đều đồng loạt nói: "Lương Quốc Công xin mời nói".

Tiêu Bố Ý người ngồi trên cao, trầm ổn nói: "Hôm nav Quan Lũng đạo phi hoành hành, tiểu tặc vô số, đại tặc có Kim Thành Tiết Cừ, Sóc Phương Lương Sư Đô, Du Lâm Quách Từ Hòa, Vũ Uy Lý Quỹ làm loạn.

Sơn Tây có Lưu Vũ Chu tạo phản, đoạt chiếm hai quận Mã Ấp.

Nhạn Môn.

Mấy ngày trước đây lại có tin tức truyền đến.

Lưu thủ Thái Nguy ên Lý Uyên tạo phản, giết chết mệrih quan triều đình Tống Lão Sinh canh giữ ờ Hoắc Ắp.

nam hạ ý đồ tiễn công Quan Trung..

Nói tới đây, Tiêu Bố Y ngừng lại.

xem sắc mặt của mọi người.

Quản thần có xôn xao, có không tin, có sợ hài, có im lặng, đủ loại vẻ mặt.

không ai giống
Mặc dù đều biết thiên hạ đại loạn, nhưng từ miệng Tiêu Bố Y nói ra.

càng làm cho lòng người kinh sợ.

Có kè thông minh đã nghĩ tới.

Quan Lũng Quan Trung là căn bản cùa Đại Tùy.

nhưng hôm nay đạo phi hoành hành, thiên hạ cũng sè không có chỗ nào mà không có đạo phì
Tiêu Bố Y nhìn thấy các đại thần phía dưới có người quen người không, còn có người ngay cả tên cũng kêu không ra, âm thẳm cau mày.

Đại Tùy lập ra quan chế ba tình sáu bộ.


mặc dù so với truớc đây đã tinh giản hoo rất nhiều.

Nhung quan hệ trong đó vẫn phức tạp, bách quan quả thực không ít.

Biết hết những người này cũng không phải là chuyện dễ dàng, tất cả đều muôn hình muôn vẻ.

Nhưng người này đều có tâm sự mà muốn để ờ cùng một chỗ thi cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Bọn họ hỏm nay có thể dễ dàng quy thuận hắn, bất quá chỉ là kế tạm thời, nếu muốn để cho bọn họ thật tình quv thuận, thi cũng phải xuất ra chút bản lãnh để cho bọn họ tin phục mới được.

Hôm nay hắn đến gặp mọi người, chính là thử dò xét lần đầu tiên.

"SơQ Tây Quan Lũng đạo phi hoành hành, các nơi còn lại cũng như thế.

Theo ta được biết.

Hà Bắc Đậu Kiến Đức.

Sơn Đông Vương Bạc, Mạnh Hải Công.

Lang Tà Từ Viên Lâng, Giang Hoải Đỗ Phục Uy cùng Phụ Công.

Hải Lăng Lý Từ Thông.

Giang Nam Lâm Sĩ Hoẳng.

Trương Thiện An các nợi, hoặc cầm binh mấy vạn, hoặc có hơn mười vạn quân, mà đầu lĩnh lớn nhất cùa đạo phi lạ Ngõa Cương Địch Nhượng cùng Lý Mật được vô số đạo tặc tiểu đạo cùa Trung Nguyên quy phục, Ngồa Cương mờ kho phát lương.

ít nhất có trăm vạn người.

Đạo phi cả nưóc hiện nay đã hơn trăm vạn, mà dân chúng Đông Đô ước chừng bày mươi vạn, tinh binh cũng không tới hai mươi vạn, cộng lại cũng không tới trăm vạn.

Cho dù toàn bộ dân chúng cùng binh lính Đông Đô họp lại nhắm chừng cũng chi bằng nửa số cùa đạo tặc.

Không biết các vị đại nhân có gì diệu sách gi để tiêu diệt phỉ?"
Quản thần càng nghe càng kinh hãi, đương nhiên là có người biết đầu lình thồ phi lớn nhất không phải là Lý Mật, mà là Tiêu Bố Y.

Nhưng lúc này làm sao mà dám nói? Có người đã sớm nghe người nhà nói đạo phi các nơi đó.

cũng có người nghe nói lại, chi biết là thiên hạ càng ngày càng loạn.

Nhưng dù sao người đang ờ Đông Đô, coi như là bình an, lẩn nguv hiểm nhất cũng đã bị Tiêu Bố Y đem người đánh lui.

chung quy vẫn căm thấy vô luận như thế nào thi Đông Đô này vẫn an toàn nhất.

Nhưng khi nghe được Tiêu Bố Y nói về tình thế thiên hạ, mới cảm thấy tĩừ Đông Đô ra, đã không còn chỗ dung thân, không khòi cực kỳ lo lắng.

Có kè thông minh lại càng nghĩ đến.

ngay cà Lưu thù Thái Nguyên Lý Uyên cũng đã tạo phản, hơn nữa đám người Lưu Vũ Chu, Lương Sư Đô làm phản, vốn đểu là trọng thẩn Tùy triều, phòng thù biên quan.

Nhưng những người này cũng, vậy Đại Tùy thật sự không có chỗ nào mà không phải là đạo phi
Đoạn Đạt một mực dưới điện trầm mặc không nói, nghe đến đó chợt lớn tiếng nói: "Lương Quốc Công, ta vốn là tàitríbìrih thường, được Việt vương, Lương Quốc Công không chê, lúc này mới có thề ờ tại cao vị.

Ngõa Cương thế mạnh, chúng ta bất lực.

đều nghe theo Lương Quốc Công phàn phó mà đi theo hầu, quyết không do dự".

Đoạn Đạt vốn là người của Hoàng Phù Vô Dật, nhưng gần đây xem như đà là lang bạc kỳ hồ, vẫn ôm không được bắp đùi ai, lẩn này cuối cùng cũng bắt được cơ hội tò vẻ trung
Một lòi cùa hắn thốt ra, thi đại đa số người ờ đây đều muốn nói như thế.

chỉ là người đầu tiên đà nói ra, có nói theo thi nhiều ít cũng có chút không còn thú vị, còn bị hiềm nghi là không biết xẩu hổ mà vỗ mông ngựa.

Tiêu Bố Y nhìn quần thần chung quanh nói: "Đoạn đại nhân một lòng trung thành, sáng tựa mặt trời, không biết các vị đại nhân có suy nghĩ như thế nào?"
Đám người Nguyên văn Đô, Vi Tân vốn vẫn không cam lòng, nguyên bọn họ cùng Hoàng Phù Vô Dật đều là phụ tá Việt vương, bỗng nhiên lại đều ờ dưới Tiêu Bố Y, đương nhiên là không cam lòng.

Chi là hiện tại Tiêu Bố y thế lực rất thịnh, không cam lòng thì cũng chi có thể im lặng.

Đồng Kỳ Phong lại đứng ra nói: "Đoạn đại nhân nói không sai, tiêu diệt phi như thế nào cũng xin Lương Quốc Công định đoạt, mọị người đồng tâm hiệp lực mới là chính đạo".

Tiêu Bố Y vỗ bàn, ùng hộ nói: "Đồng đại nhân nói không sai, đồng tâm hiệp lực mới là diệu sách tiêu diệt phỉ! Ta hôm nay triệu tập các vị đại nhân đến đây.

chính là vi một câu đồng tâm hiệp lực này.

Hôm riaý qúốc nạn đương đầu, bắt cứ ân oán gi cũng đều phải tạm thời dẹp sang một bên, mọi người đổng lòng mà làm việc, thi lo chi đạo phi Ngõa Cương không lùi!"
Mọi người có hường óng, có im lặng, nhưng đều không rõ ràng lắm Tiêu Bố Y rốt cuộc muốn nói cái gi.

Đoạn Đạt được Tiêu Bố Y cồ vũ, lại lớn tiếng hường ứng.

Thư Ký giám Liễu cố Ngôn đứng ra, "Lương Quốc Công nói rắt đúng, nhung cũng không biết chúng ta nên làm như thể nào?"
Liễu Cố Ngôn là người đứng đầu Thư Ký tình, vốn cũng là cấp trên cũ của Tiêu Bố Y.

Lúc này đóng ra, trong lòng cũng lo sợ.

Sau khi Thánh thượng tới Dương Châu, Thư Ký tinh cũng không có việc gì làm.

hôm nav công việc biên soạn sử thư.

sừa sang lại điển tịch cũng đã sớm dừng lại, chi sợ đạo phi trước mặt, Tiêu Bố Y đầu tiên là mượn Thư Ký tinh khai đao, chỉ trông mong Tiêu Bố Y còn có thề nghĩlại tình cũ, cấp cho ThưKý tùứimột đuờng sống.

Tiêu Bố Y lại cười nói: "Thư Ký tình công việc hiện nay có thể tạm dừng trước..Liễu Cố Ngôn trong lòng trầm xuống, Tiêu Bố Y lại nói tiếp: "Bời vì quốc nạn lảm đầu, có nhẹ có nặng.

Ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn Liều đại nhân cùng Thư Ký tinh hỗ trợ".
Liễu Cố Ngôn thắp thòm hòi: "Không biết Thư Ký tinh chúng ta có công việc gi?"
Tiêu Bố Y nhìn thấy quần thần đều bộ dáng bó tay, đơn giản nói ra suy nghĩ của minh: "Hiện nay đạo phi đông đảo.

chúng ta chi lấy tinh binh Đông Đô để đánh, khó tránh khỗi yếu thế, ta mấy ngày nay suy nghĩ, nếu có thề phát động dân chúng Đông Đô tòng quân, thì có thể đánh một trận.

Nhưng dân chúng dù sao cũng ít am hiểu trận trượng, cho nên để kháng lại quân Ngõa Cương quân, lúc này phải lấy chiêu mộ huấn luyện tản binh là chính, nhung chuyện chiêu mộ tân binh là do Dân bộ Thượng thư Vi Tân Vi đại nhân chủ trì, còn chuyện huấn luyện thì vẫn còn phương phép huấn luyện.

Cho nên ta mời Đồng Trang tuớng cùng Thư Triển Uy Lang tưóng hai người phụ trách huấn luvện binh sĩ, chế định phương pháp huấn luyện.

Thư Ký tỉrih toàn lực phối hợp phụ trợ công việc giảng giãi, không biết Liễu đại nhân có gi dị nghị không?"

Liễu Cố Ngôn mặc dù cảm thấy việc này cũng không quen thuộc, nhưng cuối cùng cũng không bị vứt sang một bên, thi lễ nói: "Hạ quan sè làm hết sức".

Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Vi Thượng thụ không biết người đối vói lời ta nói có gì dị nghị không?"
Vi Tân không nghĩ tới mình cùng Tiêu Bố Y cũng không tính, là quen thuộc, lại bị hắn ủy thác trách nhiệm, trong lúc nhắt thời không biết trong lòng có tư vị gì.

liếc nhìn Nguyên Văn Đô một cái.

rồi thi lễ nói: "Hạ quan nghe lệnh, cũng không có gì dị nghị".

Nguyên Văn Đô sắc mặt không vui, hiền nhiên cho rằng Vi Tân rất không có cốt khí
Tiêu Bố Y lại khôngđể ý tới Nguyên Văn Đô.

biết chuyện muốn làm, lực cảnởkMp nơi cũng sẽ có, lúc này đương nhiên là khoái đao trảm loạn ma.

một phen tình thế để cho những người này rõ ràng Tiêu Bố Y hiện tại là không thể thiếu, hơn nữa biến cách chinh đốn tinh thần, sau đó mới có thể toàn lực tác chiến.

Chống ngoại nhất định phải an nội trước, Đông Đô nếu như tán tâm.

sè ảnh hường đến binh sĩ tác chiến.

Binh sĩ không thể an tâm tác chiến, thì sao có thề nói đến chuyện hộ vệ Đông Đô.

nếu còn bại vài trận nữa, Đông Đô sẽ tự sụp đổ.

Hắn hiện tại kiệt lực xúc tiến tính, tuần hoàn của Đông Đô lương, làm cho tất cà mọi người đều cảm thấy người chi cấn có tài, thì sẽ có tiền đồ quang minh mới là đại sự.

"Nếu Vi Thượng thư, Liễu đại nhân cũng không dị nghị, chuyện chiêu mộ bồi dường huấn luyện tân binh trước hết cứ định như vậy.

Bất quá Đông Đô trăm thứ phải làm.

cũng cần các vị đại nhân đều làm tận chức trách.

Các vị đại nhân sau hôm hôm nav khi quav về, nội trong ba ngày đem những chuyện phải làm trước mắt bẵm báo lên, đồng thòi viết ra chuyện sè làm trong vòng nủa tháng, phuơng phép xử lý hoặc đề nghị, nội trong bảy ngày ta sẽ phái người tuần tra, nội trong nửa thấũg quan sát thực hiệu.

Nếu đối với Đông Đô có ích.

sẽ trọng thưởng ồn thòa, nếu toàn bộ đều không có nửa phần hiệu quả, thậm chí đối vói Đông Đô có hạỊ nhất định sẽ trách phạt không tha, không biết các vị đại nhân có gi đị nghị không?"
Quần thần đều hai mặt nhìn nhau, đều thấy đây là một loại phản phó.

toàn bộ không đầu mối.

Tiêu Bố Y cũng cười thầm, đây là một hàiứi động mà hắn không thể tránh khỏi, xem như là một loại mệnh lệnh tri hoãn.

Mọi người chi cần còn muốn ờ tại Đông Đô, nhất định phải nghĩ biện phép làm việc, hắn phỏng chừng nội trong ba ngày Ngụy Chinh nhất định sè đến.

chuyện còn lại chính là giao cho Ngụy Chinh làm là được rồi
Tào Hàn run run bước ra nói: "Xin hỏi Lương Quốc Công, không biết đổi với Đông Đô có ích vô ích sẽ địrih luận như thế nào?" Tào Hàn thân là Nho Lâm lang, lúc trước cùng Tiêu Bố Y cũng xem như từng có giao tình.

Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Nho Lâm lang hòi vô cùng đúng, thật ra có ích vô ích cũng không quá khắt khe.

Ta càm thấy tốt, quần thằn cảm thấy tốt, dân chúng cảm thấy tốt.

Thi đây là chuyện đối với Đông Đô có ích, chỉ cẩn có một trong ba điểm này.

là tính có ích.

Ví dụ như nói Nho Lâm lang nếu vì huấn luyện tàn binh mà làm ra chuvện thực tế, chú thích giảng giải, có lẽ birih sĩ cũng không biết là người nào làm công việc này.

nhưng Tiêu Bố Y xem ờ trong mắt.

tất kêu một tiếng tốt! Ví dụ như nói Đại Tùy chín tự năm giám, làm tuy là chuyện hỗn tạp hàng ngày, nhưng có thể bão trì Đông Đô vận hành, các vị đại nhân sau lưng không phải lo, các vị đại nhân xem ở trong mắt nói một tiếng tốt.

Ví dụ như nói Đổng Trung tướng nếu khổ cực vất vả huấn luyện tinh binh, dân chúng xem ờ trong mắt, nói một tiếng tốt! Người làm, ười xem, tốt hay không tốt.

nhiều lắm người sè thấy, cũng không phải là một người tới định.

Không biết Nho Lãm lang còn có nghi vấn gì?"
Tào Hàn buông tâm sự, hơi chút kích động nói: "Lương Quốc Công dùng phương phép này khai sáng Đại Tùy, thậm chí có thề nói trước nay chưa từng có, thật sự làm cho hạ quan trong sợ hãi có chứa khâm phục, hạ quan không còn nghi vấn gi".

Quản thần có mất mát, có phấn chấn.

Tiêu Bố Y nói tuy phức tạp, nhung áp đụng lại vừa đơn giản mà lại khái quát, mọi người giám sát, làm việc mà thăng quan, không làm thi lo mà biến đi.

Nhìn thấy quằn thần không nói, Tiêu Bố Y biết phương pháp giám sát dân chù này áp dụng khẳng định còn có không ít vấn đề, nhưng hắn dù saọ cũng phải thừ làm.

Bất quá hắn sừ dụng chút ít kiến thức nông cạn ấy ợ thời đại này.

cũng có thể nói là làm cho rất nhiều người giật mình.

Hắn thật ra cũng hết sức cản thận, cũng không kích hóa mâu thuẫn, cho nên rất nhiều chuyện cũng chỉ cầu vào bốn chữ tùy cơ ứng biến.

Đây là điểm khác lớn nhất giữa hắn cùng Dương Quảng.

Dương Quảng định ra một việc, thi phải làm cho tận thiện tận mỹ, thậm chí có thề nói là] hà khắc, làm cho thù hậ không thở nồi.

Loại chế độ mà hắn sừ dụng là muốn thoải mái, có độ co dãn rất nhiềụ.

Đà có co dàn, đương nhiên có thể điều tiết cho dù họp với ý thức.

Tiêu Bố Y cũng đã điềụ chinh chừng mực để thích ứng.

Nhìn thấy mọi ngưòị trầm mặc, Tiêu Bố Y thùa dịp mà tiến lên, nói tiếp: "Từhôm nav.

ta sẽ nừa tháng thẳm hạch một lần, công bổ thảnh tích hiệu quả.

bất quá hôm nay còn có một chuyện muốn cùng các đại nhân thương nghị".

Đoạn Đạt vội vàng tiếp lời nói: "Không biết Lương Quốc Công còn có chuyện gì phân phó?"

Tiêu Bố Y cười nói: "Hôm nay Đông Đô trăm chuyện cằn làm.

Ta mấy ngàv nay tra xét danh sách nhân viên ba tirih sáu bộ, phát hiện rất nhiều vị trí còn thiếu, lúc này mói nghĩ tới cẩn phải mòi chào nhân tài là chính.

Nên lúc này quyết định ở bên ngoài thành thiết lập Lương Công phù, chù yếu làm chuyện.

Chuyện thó nhất chính là vi cằu quan dân Đông Đô đồng tâm hiệp lực, nhưng ai bị oan, chịu ùy khuất, đều có thẻ đến đó trinh báo.

Những chuyện đó giao cho Hình bộ Thị lang Tiết Hoải Ân, Đại Lý tự Thiếu Khanh Triệu Hà Đông xử lý".

Các quan xôn xao lên, ri rảo bân tán, hiền nhiên không hiểu chuyện này.

Nguyên Văn Đô rốt cuộc không nhịn được nói: "Lương Quốc Công, ta nghĩ người nói sai một điểm".

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Không biết ta sai ờ chỗ nào?"
Nguyên Văn Đô nghiêm mặt nói: "Lương Quốc Công.

Đại Lý tự Thiểu Khanh là Triệu Hà Đông thì không sai Nhưng Tiết Hoài Ân hình như là Quang Lộc Tự Thái Quan Lệnh mà thôi, chứ không phải là Hình bộ Thị lang!"
Bách quan nghi hoặc đúng là vì thể, Tiết Hoải Ân có lẽ cũng không nồi danh, nhung cha hắn Tiết Trụ tại Đại Tùy tírih cách cương trực, chắp pháp công bằng, từng vì chiến tích trác tuyệt, được điều vào Tây Kinh làm Hình bộ Thượng thư.

rất có danh vọng.

Bất quá năm đó bời vi Tiết Trụ quá móc cương trực, trong khi xử lý chuyện Thái Thuờng Khanh Cao Dĩnh không hợp ý với tâm tư cùa Văn đế.

kiên định Cao Dĩnh vô tội.

Lúc nàv mới bị phế bò chức Hình bộ Thượng thư, điểu làm Thứ sử Tương Châu, nhung người này rất có tài, cũng không oán hận cách làm của triầi đình, cũng không bò bê công việc, tại Tuơng Châu cũng làm ra thành tícầ tưong đương.

Lúc trước Hán Vương Dương Lượng tạo phản, binh bức Tương Châu.

Tiết Trụ vô lực chống cự.

sợ dân chúng gặp nạn, chi: có thề phái thân tín du thuyết Dương Lượng, bảo vệ Tương Châu an bình.

Sau đó Dương Lượng thất bại, Dương Quảng đăng cơ tra rõ dư đãng, càm thấy Tiết Trụ không có chống cựm đối với mình mang hai lòng, nên đem hắn cách chức điều tra, vốn muốn chém.

Quan lại dân chúng Tương Châu có hơn trăm người liều chết lên kinh báo oan làm khiếp sợ Đông Đô.

Dương Quãng tuy khư khư cố chấp, nhưng cũng do mới đãng cơ, vi lặp nhân đức, lúc này mới không có chém Tiết Trụ, nhưng lại đem hắn miễn quan đày tới Lĩnh Nam.

Kết quả Tiết Trụ tuồi cao.

không chịu nồi lao khồ, bị bệnh chết trên đường.

Dân chúng ven đường đều ai oán, ai nghe thấv cũng đều đổi sắc, Dương Quảng thấy th4 biết mình đã làm chuyện sai lầm.

biểu hiện ra mặc dù dường như không có việc gì.

nhưng lại đem Tiết Trụ là con cùa Tiết Hoài Ân điều đến Đông Đô.

Cho vô Quang Lộc Tự làm Thái Quan Lệnh.

Dương Quãng ý tứ rất rồ ràng, cha làm sai cũng không liên quan đến con, có tài thì vẫn được trọng dụng.

Nhưng Quang Lộc Tự là một trong chín tụ của Đại Tùy.

bất quá chường quân triều hội, cúng tế.

rượu lễ, thiện tu các sự tình hỗn tạp.

cũng không có thực quyền, Tiết Hoài Ân thản là một Lệnh trong bốn Thự, là một quan nhỗ tám phẩm mà thôi, Hình bộ Thị lang là gẩn tới Hình bộ Thượng thư, nắm giữ trọng quyền, Tiêu Bố Y bỗng nhiên nói cái gi Hình bộ Thị lang Tiết Hoài Ân.

cũng trách không được bách quan nghi hoặc.
Tiêu Bố Y nghe được Nguyên Văn Đô nghi vấn, mim cười nói: "Tiết Hoài Ân tiến lên nghe phong."
Bách quan có chút xao động, phía dưới cùng có một người đứng ra, dáng nhò gằy, có chút chằn chờ tiến lên nói: "Hạ quan ờ đây".

Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Ta mấy ngày nay biết được.

Thái Quan Lệnh tận chức tận trách, rất được Nội Sừ Lệnh Lô Sờ đại nhân cùng Quang Lộc Tự Khanh Từ đại nhân khen ngợi, nhưng cho làm Thái Quan Lệnh thật sự là đại tài tiểu dụng.

Đặc phong Hình bộ Thị lang, hy vọng ngươi chớ có phụ hai vị đại nhàn tiến cừ.

Lệnh tôn lúc trước tại Hình bộ phán án như thần, cũng hy vọng ngươi chớ có làm cho lệnh tôn trên trời có linh thiêng thất vọng".

Bách quan kinh ngạc không thôi, đơn giản là loại đề bạt này đã không thể dùng chữ phá cách để hình dung.

Tiết Hoài Ân thi đang vừa kinh ngạc vừa cảm kích, không biết vi sao đột nhiên quan lại từ trên trời giáng xuống, mói vừa rồi hẳn nghe Tiêu Bố Y nói cái gì Hình bộ Thị lang Tiết Hoài Ân, cũng chỉ tường nói người khác, cũng không nghĩ tới chính mình, đơn giàn là cho đến hiện tại, hắn thậm chí chưa cùng Lương Quốc Công nói qua một câu! Mà Lương Quốc Công lại phá cách đề bạt hắn như thế?
"Bất quá Tiết ThịLang, có chuyện ngươi phải nhớ kỹ" Tiêu Bố Y nghiêm giọng nói.

Tiết Hoài Ân thi lễ, "Xin Lương Quốc Công nói rồ".

"Hôm nay ta có thể thăng ngươi làm Hình bộ Thị lang, đấu tiên là bởi vi ngươi được hai vị đại nhân đề cừ.

còn có tại Quang Lộc Tự dốc lòng làm việc.

Nhưng điều này không có nghầ là ngươi có thề đảm nhiệm chức Hình bộ Thị lang.

Ta nghe nói lệnh tôn là đại tài, chấp pháp công bẳng, chi mong ngươi có thể theo di nguy ện của lệnh tôn, không phụ sự mong đợi của mọi người.

Nhưng nếu có làm sai, chi sợ ngay cà Thái Quan Lệnh cũng không thể làm nữa".

Tiết Hoài Ânkhôngkiẻu không nịnh nói: "Chính như Lương Quốc Công nói Người làm.

tròi xem, Hoài Ân sẽ dốc cạn khả năng, không thẹn với tròi đất, nếu thân là Hình bộ Thị lang, làm là cầu chấp pháp công chính, về phần có thể tiệp tục làm quan hay không thì cũng không phải là chuyện đáng lo lắng".

Tiêu Bố Y trên mặt lộ ra nụ cười, gật đằu thầm nghĩ Lô Sở dù sao cũng còn có tuệ nhãn, chỉ bằng mấy câu nói đó của Tiết Hoài Ân, Tiêu Bố Y đã căm thấy người này là một nhân tài Lúc trước Hoàng Phù Vô Dặt còn, Lô Sở cùng Hoàng Phù Vô Dật đối kháng, cũng không tiện đề bạt quan viên, chi sợ chịu người công kích; Tiêu Bố Y tôn kính Lô Sở.

mòi hắn đề cừ nhân tài, người mà Lô Sờ tiến cừ đầu tiên là Tiết Hoài Ân.

hôm nay Tiêu Bố Y quyết đoán đề bạt.

Lô Sở ờ dưới điện thấy Tiêu Bố Y làm việc, thấy hắn rất có bá lực.

phân công nhân tài không bám vào khuôn mẫu, cũng rất là bội phục.

Tiêu Bố Y chò sau khi Tiết Hoài Ân thối lui sang một bên lại nói: "Hôm nay ba tỉnh, sáu bộ quan viên thiểu nhiều.

Chuyện thứ hai chính là chuvện chọn lựa nhân tài, Lương Công phủ ở ngoại] thàrih sẽ thiết lập một phù, chuyên môn chiêu cầu người tài.

Chi cần có thể đề xuất kiến nghị có ích, vô luận hàn môn sĩ tộc, cũng đều được sử dụng, nhặn lấy quan chóc".

Lời này của hắn vừa ra, bách quan lại xôn xao lên một mãng.

Đề nghị cùa Tiêu Bố Y theo hắn thấy, đều là việc cẩn thiết cấp bách.

Nhưng theo bách quan thấy, thi lại là thạch phá thiên kinh.

Suy nghĩ này ờ trong mắt Tiêu Bố Y bất quá chi là bình thường, nhưng so với Dương Quảng còn muốn lớn mật hơn, trực tiệp phá vỡ sự lũng đoạn cùa môn phiệt sĩ tộc đối với quan trường.

Bất quá Tiêu Bố Y trong lòng cũng có căn cứ.


hắn suy nghĩ còn xa so vói bất luận kẻ nào nhiều, nếu như Đại Tùy vào lúc bình thường, loại cách làm này quá nửa sẽ rơi vào sự kháng cự kịch liệt của sĩ tộc môn phiệt, thậm chí sẽ gây nên kích biến.

Nhung hiện tại thi khác, đầu tiên đây là Đông Đô.

hắn quân quyền noi tay.

người khác không thể không nghe.

Tiếp theo đây là loại sách lược tạm thời áp dụng tại Đông Đô.

sau khi xem hiệu quá thì mới quyết định.

Quan trọng nhất là, hiện tại những người này tại Đông Đô có muốn kích biến cũng không có thực lực.

Cho nên lúc này hắn mới dám lớn mật đưa ra loại đề nghị này.

Nhưng đề nghị của hắn cho dù là Lô Sờ nghe được, cũng đều cảm thấv không thể tường tượng nồi, trẳm mặc không nói.

Nguyên Văn Đô lại càng cười lạnh nói: "Lương Quốc Công, ta chi sợ chuyện này tuyệt đối không thể thực hiện được.

Nghĩ đến chúng ta đều là danh môn vọng tộc, nếu cùng thương cồ chân lấm tay bùn một điện xung thần, chẳng phải là chuyện cười bằng trời sao? Hơn nữa Thánh thượng nếu ờ đày.

chỉ sợ cũng sè không đồng ý điều này.

nếu chỉ bằng một kiến nghị là được thăng quan, như vậv khai khoa thù sĩ kia chẳng phải chi là thùng rỗng kêu to sao?"
Quần thần đều gật đầu, nghị luận ồn ào, cảm thấy Nguyên Văn Đô nói có đạo lý.

TiêuBốY thảnnhiên nói: "Ngươi sao biết Thánh thượng sẽ khống đồng ý? Nếu không Ta phái Nguyên đại nhân đi Dương Châu hòi một chút?"
Nguyên Văn Đô nghẹn lòi, cả người có chút phát lạnh, quần thần rốt cuộc yên lặng xuống, hai mặt nhìn nhau.

Tiêu Bố Y ý uy hiệp trong lời nói có chút rõ ràng, không nghe hắn thì đi nghe Dương Quảng, các ngươi tùy tiện tuyển một người đi.

Người nào cũn đều biết hiện tại Dương Quảng bản thân còn khó bảo toầu.

càng biết noi này cách Dương Châu mấy ngàn dặm, đạo phi khắp noi, đi ra ngoài chính là chịu chết!
"Nguyên đại nhân muốn nói chuyện cười, ta thật ra cũng nhớ tới một chuyện" Tiêu Bố Y không mặn không nhạt nói: "Nếu như đêm tối đưa tay không thấy năm ngón tay.

trong nhà đột nhiên đến một kẻ trộm.

Nguyên đại nhân, ngươi nói chúng ta là đi tìm ngọn đèn trước, theo lễ mà nói chuyện, hay là báo quan đi bắt?"
Nguyên Văn Đô sắc mặt có chút phát xanh, nhưng không nói gì.

Tiêu Bố Y nhìn về phía Tiết Hoài Ân hòi: "Nguyênđại nhân không có chù ý, không biết Tiết Thị Lang có lương sách gì?"
Tiết Hoải Ân hơi trạm ngâm rồi nói: "Cơ hội chi tói trong phút chốc, tắt phải phấn khởi hô cứu bắt kẽ trộm.

Mọi người thấy kẻ trộm là hố, kẻ trộm chính là hổ.

mọi người thấy kẻ trộm là chuột, kè ưộm chính là chuột!"
Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, "Tướng môn hồ từ.

Tiết Thị Lang danh bất hư truvền, nghĩ đến thòi kỳ phi thường, tất phải dùng thù đoạn phi thuờng.

Nếu thật muốn khai khoa chọn lựa nhân tài, chỉ sợ chúng ta chờ được.

Ngõa Cương lại chờ không được! Chúng ta nếu không muốn cùng thưong cổ chân lấm tay bùn một điện xưng thần, thì chi sợ là muốn cùng đạo phiNgõa Cưong một điện xưng thần".

Hắn lời vừa dứt.

Lô Sờ đã đứng ra nói: "Lương Quốc Công nói làm cho người khác suy nghĩ sâu xa.

Hạ quan ngu muội mới hiểu, bừng tinh đại ngộ.

nghĩ đến cá chép mắc cạn, chi cầu chút nưóc.

Chúng ta ngu muội, chẳng phải là như cá chép mắc cạn sao, thật sự là xấu hổ không thôi! Vi cầu hỗ trợ, hạ quan xin lĩnh chức trách chọn lựa nhản tài, dốc tận tâm ý" Hắn lĩnh chức nhìn như tiện nghi mà làm.

thật ra là đại biểu cho sựùng hộ đối với Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y rốt cuộc lộ ra nụ cười, chậm rãi gật đầu, "Lô đại nhân đã có lòng.

Đông Đô tất có hy vọng".

Quần thằn rốt cuộc tỉnh ngộ ra, cùng kêu lên: " Thời kv phi thường, sừ dụng thú đoạn phi thường.

Chúng ta nguyện ý nghe theo Lương Quốc Công phân phó".

Thì ra Lô Sờ trích dẫn điển cố cá chép mắc cạn, là nói đến một chuvện xua.

Trang Từ nhà nghèo, đi tìm Giam Hà Hậu mượn lương.

Giam Hà Hậu ra vẻ hào phóng nói.

Có thả chờ ta thu được tiền thuế, cho ngươi mượn ba trăm lượng cũng không thành vấn đề.

Trang Tử đã muốn đói chết, sao chờ được đến lúc đó, nên nói lời châm chọc Giam Hà Hậu.

Trên đường gặp phải một bánh xe nước khô cạn, bẽn trong có một có chép đang cần nước, bản thân nói để đi xuống phía nam khuvên quốc vương Ngô Việt, dẫn nước Tâv Giang tói đón ngươi quay về Đông hài, kết quả cá chệp lập tức mắng Trang Từ, lão tữ bất quá chỉ cằu chút nước để duy ttì cái mạng.

Ngươi hào nhoáng như vậy, không bằng trực tiệp đem ta ném vào cừa hàng cá khô là được rồi
Trang Từ mượn ví dụ này để khiển trách Giam Hà Hậu, Lô Sở lại dùng chuyện này để thức tỉnh quần thần, quần thần dù sao cũng không ngu.

rất nhiều người cũng hiểu được lừa đã cháy tới mông, nào còn có nhiều văn nhã cao quý như vậy.

mạng nếu không có, thi có quý đến mấy cũng bất quá cũng chỉ là một nắm đất vàng, cho nên đều hường ứng.

Nguyên Văn Đô trong lòng tức giận, nhưng cũng không dám nói cái gì nữa, Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Nếu các vị đại nhân đối với chụyện thứ hai cũng không dị nghị, nghĩ đến chuyện chuyện thứba cũng chi là nước chảy thành sông mà thôi.

Chuyện thứ ba cùa ta chính là chuẩn bị tại Lương Công phù chiêu mộ người dũng vũ ttí lược, có thể dẫn đầu xung phong hãm trận, cái này cũng không hạn binh sĩ dân chúng..

Quản thằn cừa khó nhất cũng đă thông qua.

nên đều đồng ý.

hiển nhiên đối với điều này không chút dị nghị, đều nói: "Lượng Quốc Công không bám vào khuôn mẫu.

Đông Đô có hy vọng!"
Tiêu Bố Y thở phào một hợi thầm nghĩ muốn thuyết phục nhưng thứ mục nát này cũng không dễ dàng, lại vương vai đứng dậy tuyên bố bãi triều.

Truớc khi ròi đi thì trầm giọng nói: "Các vị đại nhân đừng quên những gì mà bản thân hôm nay nói.

Lời khó nghe nói trước.

Thiên từ phạm pháp, cũng có tội như thứ dân.

Các vị đại nhân đều có trách nhiệm, nếu có công lao, ta tất sẽ tuờng thường ổn thỏa, nếu có sai sót.

ta tuyệt không xử nhẹ!".


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giang Sơn Mĩ Sắc, truyện Giang Sơn Mĩ Sắc, đọc truyện Giang Sơn Mĩ Sắc, Giang Sơn Mĩ Sắc full, Giang Sơn Mĩ Sắc chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top