Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giang Sơn Mĩ Sắc
Thương Dư sơn cách nơi này đích xác không xa, nhưng tên lưu manh khi chạy đến nơi, đã mệt như con chó chết, muốn thở không nỗi.
Nguyệt Quang cũng nhận người, không thích tên lưu manh này, Tiêu Bố Y cũng hiểu được cho hắn cưỡi ngựa, cũng là vũ nhục đối với ngựa.
Đơn giản lấy dây trói hắn lại, cho chạy tới Thương Dư sơn.
Dọc theo đường đi tên lưu manh vô cùng thê thảm, Đỗ Như Hối thấy hắn khổ sở, vốn muốn vì hắn cầu tình, nưhng lại đang sốt ruột về thê tử, không biết lọt vào trong tay đạo phỉ thế nào rồi, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Tiêu Bố Y tới gần Thương Dư sơn, đã sớm xuống ngựa, thoáng trầm ngâm nhìn tên lưu manh nói: "Khổ cực rồi".
Tên lưu manh miệng sùi bọt mép, hàm răng nghiên ken két, nhưng vẫn cười bồi nói: "Nên vậy, nhưng đại hiệp, ta thật sự không phải người sơn trại này".
"Trên núi có bao nhiêu người?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Mấy trăm người" Tên lưu manh vẻ mặt đau khổ nói.
Đỗ Như Hối nghe đến đó, sắc mặt có chút xám ngắt, thầm nghĩ đạo phỉ không phải chỉ biết ăn, mấy trăm người, một người một quyền thì Tiêu Bố Y do dù cả người là sắt cũng bị đánh nát.
Hắn cả đời học đều là bày mưu nghĩ kế, bản lãnh yên ổn xã tắc, hai tay trói gà không chặt, lúc trước làm một tiểu quan Hậu Bổ, cảm giác được không thể phát huy tài năng, lúc này mới từ chức ở nhà nhàn cư, xem ra cũng là văn nhân mặc khách, lần này bị đạo phỉ đánh cướp, lại như tú tài gặp phải binh biến, có lý cũng nói không rõ, mưu lược gì cũng là vô ích, nhìn thấy Tiêu Bố Y trầm ngâm, tưởng rằng hắn đang khó xử, hắn cũng nghĩ không ra biện pháp, trong lòng lo sợ.
Tiêu Bố Y thì lại nghĩ khác với Đỗ Như Hối, thầm nghĩ lần này là đi cứu người, chứ không phải là giết người.
Có đôi khi, cứu người so với giết người còn khó khăn hơn nhiều.
Nếu như so với Đỗ Như Hối vềviệc trị quốc, hắn đương nhiên không bằng, nhưng so về đánh nhau, hắn kinh nghiệm lịch lãm, cả ngày đao quang kiếm ảnh, đối với mấy trăm người này cũng không có đểở trong lòng.
Mấy trăm người dù sao cũng không thể tụ lại thành một khối để cùng hắn đánh, giết mấy đầu lĩnh, đạo phỉ sợ hãi hiển nhiên tản đi.
Chỉ tụ tập mấy trăm người xem như là nhỏ rồi, đạo phỉ này năng lực thoạt nhìn cũng có hạn, nhưng mục đích lúc này là muốn cứu thê tử của Đỗ Như Hối, lúc này cũng không nên đả thảo kinh xà mới là tốt nhất.
"Còn phải phiền toái ngươi một chuyện" Tiêu Bố Y nhìn tên lưu manh từ trên xuống dưới.
Tên lưu manh run như cầy sấy, quỳ thịch xuống, khóc nói: "Đại gia, ta không lừa người, ta thật không phải là người của sơn trại, người muốn ta lên núi, vậy là muốn cái mạng của ta rồi".
Tiêu Bố Y sờ tay vào ngực, lấy ra một ngân đậu.
Tên lưu manh hai mắt đăm đăm, "Đại gia, đây là…"
"Cho ta mượn quần áo dùng một lát, đây là thù lao".
Tên lưu manh cười khổ, "Đại gia, hôm nay trời đông giá rét… ta có mạng kiếm tiền, cũng phải có mạng tiêu mới được" Nhìn thấy Tiêu Bố Y hai mắt trừng lên, hàn quang thoáng hiện, tên lưu manh vội vàng nói: "Vậy đa tạ đại gia".
"Không khách khí" Tiêu Bố Y đem ngân đậu giao vào tay hắn, một chưởng vỗ lên đầu hắn, tên lưu manh đã mềm nhũn ngã lăn ra đất.
Đỗ Như Hối hoảng sợ, " Hắn đã chết?"
"Bất tỉnh mà thôi" Tiêu Bố Y nhanh tay nhanh chân cởi lấy đồ hắn mà mặc lên trên người, phân phó: "Ngươi tốt nhất là đem tên lưu manh này trói lại, sau đó tìm một chỗ mà trốn đi, ta đi lên núi, rất nhanh sẽ trở lại.
Được rồi, có tín vật gì có thể cho phu nhân của ngươi nhận ra không? Ta chỉ sợ nàng ta không chịu đi theo ta".
Đỗ Như Hối đưa tay sờ soạng một hồi lâu, cười khổ nói: "Ta vật gì cũng đều bị đạo phỉ lục lấy hết, nào có tín vật gì?"
Tiêu Bố Y đánh giá hắn một lượt, đưa tay xé một miếng y phục của hắn, mỉm cười nói: "Quần áo ngươi mặc nàng ta vẫn nhớ chứ?" Hắn vươn tay vỗ vỗ lên mông Nguyệt Quang, cho nó đi cách xa một ít, một mình di chuyển, để tránh Đỗ Như Hối bởi vì Nguyệt Quang mà bị người khác chú ý.
Nguyệt Quang ở nơi hoan vắng này, hắn cũng chưa từng lo lắng, thử hỏi lấy thân thủ của Cầu Nhiêm Khách mà cũng bắt không được Nguyệt Quang, đạo phỉ làm gì có nổi bản lãnh này?
An bài tất cả xong, Tiêu Bố Y cũng không nói lời thừa, lắc mình vọt lên Thương Dư sơn, Đỗ Như Hối nhìn bóng lưng hắn như điện, vừa sợ vừa bội phục, thầm nghĩ hiệp sĩ trong thảo mãng không phải mình có thể tưởng tượng.
Người này làm việc sạch sẽ gọn gàng, lo lắng chu đáo, không biết là ai? Nghĩ tới đây, Đỗ Như Hối mới sực nhớ, trong khi vội vàng đã quên hỏi tên của Tiêu Bố Y!
Tiêu Bố Y rất nhanh tới chân núi Thương Dư sơn, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy đã có trạm canh.
Đối với loại bố trí này, hắn cũng có chút quen thuộc, bởi vì trước kia hắn cũng làm như vậy, sơn trại này cùng với sơn trại của hắn ở Mã Ấp cũng tương tự, mượn cây cối tảng đá che chắn, Tiêu Bố Y linh hoạt như vượn, rất nhanh đã áp sát vào trong sơn trại.
Có thể thấy được trên núi phòng ở không ít, tìm từng gian một cũng khó khăn, không khỏi khẽ nhíu mày.
Trong khi đang trầm ngâm, một thanh âm cao giọng quát: "Làm cái gì lén lút ở đó?"
Tiêu Bố Y ngẩng đầu nhìn qua, thấy sau một khối đá lớn ở sườn núi lộ ra một cái đầu, thì ra ở sau có người, vị trí cực kỳ bí mật, hắn cũng không có phát hiện.
Tiêu Bố Y chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn mọi nơi thấy lân cận không có người nào, cười bồi nói: "Vị đại ca này, ta tìm Hồ đại ca".
Hắn quần áo đầy dầu mỡ, người nọ thấy tưởng là hạng đầu đường xó chợ, cau mày nói: "Ngươi là ai? Ta sao lại chưa từng gặp qua?"
Tiêu Bố Y chậm rãi tới gần, "Ta trước kia vẫn ở Đồng quan, phụ trách chăm sóc người bệnh, nhưng lại có việc gấp… huynh đệ trên núi không để ý tới, nên ta đành phải tự mình đi lên tìm Hồ đại ca…"
"Chúng ta ở tại Đồng quan cũng có người sao, ta sao lại chưa bao giờ nghe qua?" Người nọ nhíu mày, mới muốn nói gì nữa, Tiêu Bố Y đã như thương ưng nhảy vọt lên, người nọ mới muốn la lên, thì đã bị Tiêu Bố Y chụp ngay cổ, rồi nhanh chóng kéo vào sau tảng đá.
Người nọ mặt đỏ tới mang tai, liều mạng giãy dụa, Tiêu Bố Y ghé vào lỗ tai hắn nói: "Ngươi dám la lên, ta sẽ bóp chết ngươi".
Người nọ ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, khẽ kêu ô ô, Tiêu Bố Y chậm rãi buông tay ra, nhưng vẫn để tay trên cổ hắn, lạnh lùng hỏi, "Ta hỏi ngươi nói, ngươi chri việc nói, có dũng khí cảnh báo thì tính mạng khó giữ được, ngươi nếu nói mà không đúng, ta sau khi trở về, ngươi cũng chết".
Người nọ sợ hãi nói: "Đại gia muốn hỏi ta chuyện gì?"
"Phụ nữ đoạt được ở nơi nào?"
Người nọ chỉ vào bên phải núi, "Ở mấy gian phòng chỗ đó".
Tiêu Bố Y một chưởng vỗ cho đạo phỉ hôn mê đi, lắc mình hướng tới bên phải núi, cũng không đi xa, thì thấy đến phụ nữ hóa trang giống như lão yêu quái đang cầm quần áo màu hống đang đi đến một căn phòng.
Trước phòng có hai đạo phỉ đang đứng, chỉ hỏi một chút rồi cho hai người phụ nữ đi vào.
Tiêu Bố Y trong lòng an tâm một chút, thầm nghĩ xem bộ dáng này, đạo tặc Hồ Lữ Tặc đang muốn cùng người ta bái đường thành thân, tới cũng thật vừa lúc.
Cũng không bao lâu, trong phòng đã truyền đến âm thanh ồn ào, hai người phụ nữ tóc tai bù xù đi ra, chật vật không chịu nổi.
Hai đạo phỉ cười hắc hắc, hai phụ nữ quay lại mắng, "Con khốn này, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, nhanh mặc hỉ phục vào cho kịp giờ lành bái đường thành thân, thì chuyện gì cũng không sao, cứ tiếp tục như vậy, thì chỉ có chịu khổ! Ta cũng nên đi nói với trại chủ… để xem ngươi có còn làm cao nữa không?"
Hai người phụ nữ thay nhau mắng chửi, dơ bẩn không chịu nổi, mắng một lát thì xoay người tức giận rời đi.
Hai đạo phỉ canh giữở trước cửa cười hắc hắc, một người nói: "Trại chủ cũng là tự tìm cái khổ, loại phụ nữ này thì bái đường thành thân để làm cái gì?"
Người kia cười nói: "Nữ tử này bộ dáng như vậy, người nào thấy cũng trong lòng ngứa ngáy, nếu cưới làm vợ, cho dù sống ít đi mấy năm cũng đáng giá".
Đạo phỉ bên kia lại hỏi: "Cái này ngươi nói sai rồi.
Phụ nữ, nếu sau khi làm vợ ngươi… ngươi muốn làm cái gì?"
Người kia nói: "Đương nhiên là muốn làm cái đó…" nhìn thấy đồng bạn hai mắt đăm đăm nhìn qua, lúc này mới phát hiện thì ra câu vừa rồi là do người mới đến hỏi.
Người mới đến một thân áo da đầy dầu mỡ, đúng là Tiêu Bố Y, nhìn thấy hai đạo phỉ tay vịn vào chuôi đao, tràn đầy đề phòng, mỉm cười nói: "Trại chủ bảo ta tới tiễn các ngươi".
"Ngươi nói cái gì?" Hai người thất thanh nói.
Tiêu Bố Y vọt tới, vỏ đao điểm ra, đã đâm ngã một người, huy quyền đánh ra, lại đánh bất tỉnh một người khác.
Người nọ bị vỏ đao đâm vào bụng đau nhức tới tận tâm can, ôm bụng muốn la to lên, Tiêu Bố Y đã một cước đá vào đầu, người nọ chỉ cảm thấy lóe lên rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Bố Y cũng không để ý tới hai người, nghe được trong phòng vang lên tiếng động, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trong phòng có một nữ tử đang đứng, ngạc nhiên nhìn mình, nàng một tay cầm mảnh chén trà, trên cổ tay máu tươi ròng ròng.
Nữ tử này trông đoan trang, mặt mày thanh tú, nhưng hiện tại lại mang theo vẻ buồn bã thương cảm.
Tiêu Bố Y nhíu này, tiến lên một bước, người phụ nữ hét lên: "Ngươi chớ có lại gần!"
"Đỗ Như Hối nhờ ta tới cứu cô!" Tiêu Bố Y lấy mảnh vải ra, người phụ nữ nhìn thấy, nửa mừng nửa lo nói: "Thật sao? Tráng sĩ, Như Hối bây giờ thế nào rồi?"
Nàng còn chần chờ chưa tự tử, chỉ là còn nhớ tới Đỗ Như Hối, chung quy vẫn ảo tưởng gặp lại Đỗ Như Hối một lần, mới vừa rồi nhìn thấy người đến bức hôn, biết đã không còn gì để trông cậy, lúc này mới muốn cắt mạch tự vận, thật không ngờ Tiêu Bố Y như từ trên trời giáng xuống, trong lòng vui sướng không cần nói cũng biết.
Tiêu Bố Y đưa tay xé một mảnh vải trên giường xuống, băng bó cầm máu cầm máu cho nàng ta, trầm giọng nói: "Hắn không có việc gì, ta dẫn cô xuống núi".
Đột nhiên nghe được xa xa có tiếng bước chân truyền đến, Tiêu Bố Y khẽ nhíu mày, "Cô trốn xuống dưới giường đi, ta giết người đang tới đã".
"Ân công, người cẩn thận, bọn họ cũng rất hung ác" Cô gái thật ra cũng nghe lời, tuy lo lắng nhưng vẫn lập tức chạy đến bên giường, chui xuống dưới.
Tiêu Bố Y nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, mũi chân khẽ điểm, đã vọt lên nóc phòng.
Từ cửa sổ nhìn qua, chỉ thấy bà lão như yêu quái dẫn một nam tử đến, phía sau còn đi theo mấy người.
Bà lão lẩm bẩm nói, "Trại chủ, bọn ta khuyên như thế nào cung không nghe, nàng ta không chịu mặc hỉ phục cũng không liên quan đến ta".
Trại chủ nói vậy chính là đạo phỉ Hồ Lữ Tặc, trông cũng phi thường tráng kiện, trên mặt lại tràn đầy vẻ âm u.
Nghe được bà lão tố khổ, lạnh giọng nói: "Chỉ việc nhỏ này các ngươi cũng làm không xong, ta dùng các ngươi để làm gì?"
Đột nhiên phát hiện hai đạo phỉ canh trước của phòng ngã ra đất, Hồ Lữ Tặc sắc mặt khẽ biến mà chạy lên, đẩy cửa phòng ra nhìn, phát hiện cửa sổ mở rộng ra, trong phòng không có một bóng người, không khỏi giận không thể át nói: "Người đâu?"
Mấy đạo phỉ đi theo phía sau cũng nhìn nhau, Hồ Lữ Tặc lớn tiếng nói: "Ngu xuẩn, còn không cứu tỉnh hai người kia! Báo cho người đuổi theo".
Có đạo phỉ đi tìm nước lạnh cứu tỉnh hai người bị ngất xỉu, có người thổi còn trúc báo động, Thương Dư sơn thoáng qua náo động.
Hồ Lữ Tặc đứng ở trong phòng, giận không thể át, đột nhiên ánh mắt dừng lại ở vết máu trên mặt đất.
Cô gái cắt tay làm cho máu tươi chảy xuống mặt đất, trên hài hiển nhiên cũng dính chút, vội vàng chạy đến giường nên tạo nên một hàng dấu máu, mãi cho đến bên cạnh giường mới biến mất không thấy.
Nhìn thấy màn ở trên giường tuy buông xuống, nhưng ở trên lại không có vết máu, Hồ Lữ Tặc trong lòng chợt động, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn nói: "Tiểu nương tử, thì ra trốn ở dưới giường, kế điệu hổ ly sơn này cũng không kém.
Mau ra đây, tiểu nương tử của ta".
Hắn chậm rãi rút đơn đao ra, từ từ đi đến bên giường, ngưng kình nơi cánh tay.
Hắn tuy sắc tâm dâng lên, nhưng lại không có quên hai đạo phỉ bị ngất xỉu.
Biết cô gái này tuyệt đối đánh không ngã hai đạo phỉ nọ.
Nói như vậy là còn người khác nữa?
Cách giường dần dần gần, Hồ Lữ Tặc bỗng nhiên tiến lên một bước, đưa tay hất tung giường lên, nhìn thấy cô gái quả nhiên trốn ở dưới giường, nơm nớp lo sợ, nhưng lại chỉ có một mình.
Hồ Lữ Tặc ngạc nhiên, đột nhiên cảm giác được phía sau một đạo kình phong nổi lên, hét vang một tiếng, hồi đao bổ ngược lại.
Giữa không trung hạ xuống một người, trong tay hàn quang lóe ra, nhằm Hồ Lữ Tặc mà bổ tới!
Binh khí va chạm, chỉ nghe xoạt một tiếng, đơn đao của Hồ Lữ Tặc đã đứt đôi.
Hắn cực kỳ hoảng sợ, ý niệm trong đầu còn chưa kịp chuyển, thì trường đao sau khi chặt đứt đơn đao của hắn, thì đã xẹt qua cổ hắn.
Hai mắt chợt thấy trước mặt đỏ hồng, Hồ Lữ Tặc cảm thấy mình như bay cao lên, lại chứng kiến một thi thể không đầu đang từ từ ngã lăn ra trên mặt đất.
Hắn lúc này mới ý thức được, mình đã bị chém đầu! Hồ Lữ Tặc đã chết!
Thị giác của con người đều điểm mù, chính là rất ít khi thích ngẩng đầu nhìn lên trên, Hồ Lữ Tặc toàn bộ thân tâm đều đặt ở dưới giường, làm sao nghĩ đến nóc phòng còn có một người ẩn nấp.
Tiêu Bố Y một đao chém ra, đứt đao đứt đầu, đưa tay xé vải giường, giũ ra đỡ lấy đầu của Hồ Lữ Tặc.
Bà lão như yêu quái lúc này mới phát ra một tiếng kêu sợ hãi, trực tiếp ngất đi.
Bà ta chỉ thấy được ánh đao chợt lóe, có người như thần binh trời giáng, một đao đã chém bay đầu trại chủ, máu tươi bay tung tóe, sợ đến tâm hồn câu tán.
Máy đạo phỉở ngoài cửa lúc này mới vọt vào, đều quát lên: "Trại chủ…"
Tiêu Bố Y đơn đao chặn lại, một đao chém bay một người, lạnh lùng nói: "Hồ Lữ Tặc đã chết, không muốn giống như hắn thì mau tránh ra".
Hắn dùng phương pháp tốc chiến tốc thắng, đầu tiên là cũng không muốn đem đạo phỉ toàn bộ giết chết, thứ hai là cũng không muốn chậm trễ nhiều thời giờ, nghĩ đến diệt trừ kẻ thủ ác, thì những người còn lại hiển nhiên không đủ để gây ra sợ hãi, đe dọa một chút, nhất định sẽ tản đi.
Các đạo phỉ nhìn thấy đao pháp của hắn mà ngạc nhiên, thoáng qua lại chết thê, một người, không ngừng lui ra ngoài, có người một cước dẫm nát cánh cửa, liên tục lăn ra ngoài.
Nhưng mọi người thối lui ra ngoài cửa, cũng không chạy đi, mà chỉ vây quanh ở ngoài phòng, cuống quít hô lên, thoáng qua lại có hơn mười người chạy về phía này.
Tiêu Bố Y trong lòng cười lạnh, cũng không sợ hãi, chậm rãi quay lại trước giường, trầm giọng nói: "Đi ra đi, theo ta đi ra ngoài".
Cô gái có chút chật vật chui ra, nhìn thấy trong phòng máu tươi đầm đìa, ngoài cửa lại có nhiều người như vậy, vốn đang run sợ, đột nhiên cắn răng nói, "Tráng sĩ, người cho ta một đao đi".
Tiêu Bố Y sửng sốt, "Tại sao?"
Cô gái nước mắt chảy xuống, "Tráng sĩ đến đây cứu tiểu nữ tử, cũng đã đủ cảm tạ đại đức.
Nhưng tặc khấu quá đông, tráng sĩ dẫn theo ta sẽ bị trói buộc, ta xông ra không được, nói không chừng sẽ liên lụy tới tráng sĩ.
Mong nếu tráng sĩ thoát ra khỏi được vòng vây, nói cho Như Hối một tiếng, nói Khả Khanh kiếp nầy không thể cùng hắn làm vợ chồng, chỉ chờ kiếp sau".
Nàng sau khi nói xong thì nhắm mắt lại, lại nghe Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Ta nói cho cô, trên đời này cho tới bây giờ chỉ có không sợ chết mới có thể sống sót, muốn chết luôn luôn cũng có thể như nguyện.
Muốn gặp Đỗ Như Hối, thì hãy cố gắng đứng thẳng lưng mà đi ra ngoài, đừng cho rằng trói buộc ta.
Quần đạo ở núi này, làm sao đặt ở trong mắt ta?"
Nữ tử nhìn thấy hắn liếc nhìn bốn phương, thần sắc có sự kiêu ngạo nói không nên lời, trong lòng thầm nghĩ, người này trấn định tự nhiên, nói không chừng thật có thể cứu mình ra ngoài.
Nàng tuy là một tiểu nữ tử yếu ớt, nhưng tính cách cương liệt, nếu không mới vừa rồi cũng không chuẩn bị cắt cổ tay tự vận, hơn nữa trong lòng thật sự cũng không muốn xa Đỗ Như Hối, gật đầu nói: "Đa tạ ân công thức tỉnh, tiểu nữ tử cũng nên cùng người đi ra ngoài.
Chỉ xin ân công ra sức phá vây, chớ có để ý tới tiểu nữ tử".
Nàng đi trước ra ngoài, bước đi kiên định, Tiêu Bố Y thầm nghĩ phụ nữ mà Đỗ Như Hối tìm quả nhiên không tệ, thấu hiểu đại nghĩa, đạo phỉ đông đảo, ngược lại kích phát hào khí của hắn, cười dài nói: "Cô cứ yên tâm, người nào động tới cô, ta chém bay đầu người đó".
Hắn ra khỏi phòng, ánh đao chợt lóe, dùng sức hướng tới khung cửa đá một cước, cả phòng đã sập xuống hơn nửa, trong tiếng ầm ầm, đạo phỉ hô một tiếng, cảm thấy người trước mắt lực lớn vô cùng, như là quái vật vậy, lại lui ra thêm mấy bước.
Tiêu Bố Y đi tới trước người nữ tử, cầm đao cười nói: "Tiễn khách sao mà cùng tụở chỗ này? Lão Đại các ngươi đã chết, người nào còn vì hắn mà bán mạng?"
Hắn tay rung lên, vải giường mở ra, đầu của Hồ Lữ Tặc rơi bịch trên mặt đất, lăn long lốc tới dưới chân chúng phỉ.
Có người lui về phía sau, có người hai mắt đỏ lên, một người cầm đầu thân hình cao lớn tức giận nói: "Ngươi giết ca ta, ta sẽ đem các ngươi chém thành trăm mảnh!"
Đạo phỉ chung quanh đều hô, "Nhị đương gia, giết hắn vì trại chủ báo thù".
Mọi người tuy la hét, nhưng vẫn có chút sợ hãi, dù sao Hồ Lữ Tặc thân là trại chủ, công phu tuyệt đối không kém, lại bị người trước mắt chém đầu, võ công nhất định là không kém.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Còn muốn xem các ngươi có bản lãnh đó hay không".
Nhị đương gia đơn đao vung lên, "Người nào giết hai người kia, chúng ta đề cử hắn là trại chủ".
Hắn lời vừa mới dứt, đã có hai người một trái một phải vọt tới.
Nhị đương gia tinh thần rung lên, cũng xông lên theo, thoáng qua đạo phỉ đã ngo ngoe muốn động, tản ra thành nửa vòng tròn, có mấy người đã hướng về phía nữ tử phía sau Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y hoành đao mà đứng, chỉ lạnh lùng nhìn, đợi hai người kia xông tới trước mặt, bỗng nhiên xuất đao.
Ánh đao chỉ chợt lóe, hai đạo phỉ đã trở tay ôm lấy cổ họng, xoay người ngã về phía sau, Nhị đương gia nhìn thấy phía trước hoa máu bắn ra, ngay sau đó trước mắt ánh đao chớp động, thầm kêu không ổn, vội vàng hoành đao, người cũng không dừng mà lui về phía sau.
Xạt một tiếng, đơn đao bị xẻ làm đôi, ngực của Nhị đương gia máu tươi phun ra, trong lòng chợt lạnh, Nhị đương gia lại dùng chiêu Lại lư đả cổn, lăn liền mấy vòng, còn chưa đứng dậy, đã cảm giác được ngực mát lạnh, một vật xuyên ra khỏi ngực, kinh hãi mà nhìn mũi đao xuyên ra, Nhị đương gia hai chân như nhũn ra, mềm nhũn té ngã trên mặt đất.
Tiêu Bố Y tiến lên, nhìn thấy Nhị đương gia thân thủ mau lẹ, nên tốc chiến tốc thắng ném đơn đao ra kết quả Nhị đương gia, có hai đạo phỉ nhìn thấy rời đi, liền huy đao tới chém nữ tử, cô gái cũng không kêu lên, mà vội vàng né tránh.
Tiêu Bố Y tai nghe tám phương, hai bước búng người quay về, hai tay vung ra, đã bắt được ngực của hai người.
Hai người vội vàng huy đao, Tiêu Bố Y hét vang một tiếng, hai tay dùng sức, bịch một tiếng hai đạo phỉ đã đụng vào nhau, đã hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Bố Y lấy đơn đao của hai người, song đao chạm mạnh vào nhau, tạo nên tiếng vang lớn, hoa lửa bắn ra bốn phía.
"Muốn chết thì cứ lại đây!"
Chúng phỉ dừng lại, trong mắt đã có sự sợ hãi, Tiêu Bố Y tiến lên một bước, huy đao làm bộ, chúng phỉ đã hô lớn một tiếng, chạy trốn tứ tán, cũng không thể chặn lại.
Tiêu Bố Y thân pháp giống như quỷ mỵ, xuất đao giết người như giết một con gà, thật sự là bọn họ trước đây chưa từng gặp.
Càng huống chi hai đương gia võ công cao nhất cũng đã bị mất mạng, bọn họ liều mạng để làm gì chứ?
Chúng phỉ chạy trốn, Tiêu Bố Y hừ lạnh một tiếng, quẳng song đao đi, từ trên người Nhị đương gia thu hồi đao của mình sử dụng, nghe nói ở phụ cận có tiếng ngựa hí, cũng không nóng nảy xuống núi, ngược lại tìm chuồng ngựa.
Trong chuồng ngựa hiern nhiên có mấy thớt ngựa, coi như là đồ xa xỉ của sơn trại.
Ngựa mặc dù không tệ, ở trong mắt Tiêu Bố Y cũng đều như nhau, Tiêu Bố Y chọn lấy hai con, quay đầu lại hỏi nữ tử kia: "Biết cưỡi ngựa chứ?"
Cô gái gật đầu, Tiêu Bố Y mỉm cười lên ngựa nói: "Chúng ta đi thôi, Đỗ Như Hối đang chờ chúng ta!"
Cô gái nhìn thấy Tiêu Bố Y ra vào sơn trại mà đạo phỉ tụ tậ], như vào chỗ không người, không khỏi khâm phục mừng rỡ, đi theo Tiêu Bố Y cưỡi ngựa xuống núi.
Chúng phỉ đều trốn xa xa, không dám tới gần.
Tiêu Bố Y hai người thoải mái xuống núi, nữ tử vẫn như đang nằm mơ, đợi đến dưới chân núi, Đỗ Như Hối sớm đi lên đón, cô gái nhảy xuống ngựa, hai người ôm nhau mà thất thanh khóc rống lên.
Tiêu Bố Y nhìn hai người, khóe miệng rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, thầm nghĩ thời gian tuy có trì hoãn, nhưng cũng tính là đáng giá.
Hắn không thúc giục hai người, Đỗ Như Hối lại sớm tỉnh ngộ ra, xoay người lại quỳ xuống, "Ân công cứu tính mạng hai người chúng ta, đại ân đại đức, trọn đời khó quên.
Đây là thê tử mới cưới Lâm Khả Khanh ta, Khả Khanh, nhanh tạ ơn ân cứu mạng của ân công".
Lâm Khả Khanh cũng quỳ xuống hành lễ, Tiêu Bố Y đưa tay đở lấy Đỗ Như Hối, mỉm cười nói: "Không nên đa lễ, ta còn có việc…"
"Còn không biết cao tính đại danh của ân công" Cô gái hỏi.
Tiêu Bố Y cười nói: "Ta gọi là Tiêu Bố Y".
Đỗ Như Hối đột nhiên mở to hai mắt, thất thanh nói: "Người chính là Đại Tùy Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, Tiêu Bố Y Tiêu tướng quân?"
Hắn thật sự khó mà tin được người này lại trẻ như thế, nhưng lại không thể không tin, nếu không phải nhân vật bực này, làm sao có thể đánh dọc hai bờ Hoàng Hà không đối thủ? Nhưng lúc này tướng quân lại không giống tướng quân, nếu nói là người trong thảo mãng cũng là mười phần.
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Trước kia là tướng quân, bây giờ đã không phải nữa".
Nghe thấy hắn thừa nhận, hai người Đỗ Như Hối tràn đầy kích động, Lâm Khả Khanh trong mắt hiện lên vẻ kính ngưỡng, "Thì rai là Tiêu tướng quân, trách không được lại có thân thủ như vậy, hiệp can nghĩa đảm! Tiêu tướng quân Trung Nguyên ca tụng, thoạt nhìn cũng không phải là do may mắn, cho dù đối với chúng ta không hề quen biết vẫn ra tay viện thủ, thật sự làm cho tiểu nữ tử bội phục.
Như Hối mới nói chúng ta sau khi thành thân thì phải đi thành Tương Dương tìm tướng quân.
Từ khi Tiêu tướng quân ở tại thành Tương Dương trọng ban Quân điền lệnh, dân chúng ca tụng, sĩ tộc tán thành, đều nói là hợp với dân ý, Như Hối nói, trong loạn thế có anh tài mưu tính sâu xa như thế, tướng quân tất sẽ đứng đầu trong loạn thế…"
Tiêu Bố Y cười cười, cũng không cho ý kiến.
Đỗ Như Hối ở một bên nói: "Khả Khanh, theo ta thấy, nàng đừng nói với Tiêu tướng quân nữa.
Được rồi tướng quân, ta nghe nói người vẫn ở Tương Dương…"
"Hiện nay thường xuyên ở tại Ba Lăng" Tiêu Bố Y mỉm cười nói.
Đỗ Như Hối chợt hiểu, "Thì ra Tiêu tướng quân lại lấy Ba Lăng, hai nơi một trấn nam bắc, một trấn Trường Giang, Tiêu tướng quân nhập chủ, thật sự là phúc của dân chúng hai quận".
Hắn vốn muốn nói vị trí địa lý hai nơi này cực kỳ hiểm yếu, Tiêu Bố Y dễ dàng lấy vào tay, có thể lấy được cả nửa giang sơn, bất quá cùng Tiêu Bố Y cũng không quen, muốn nói lại thôi.
Tiêu Bố Y lại nói: "Bất quá ta có việc đi phương bắc trước, hôm nay thật ra không thể đưa tiễn hai người”.
Đỗ Như Hối có chút mất mác, "Ta vốn tưởng rằng có thể đi theo Tiêu tướng quân, nhưng Tiêu tướng quân đã có chuyện, cũng không tiện làm chậm trễ tướng quân…"
Lâm Khả Khanh lại nói: "Như Hối, nếu Tiêu tướng quân đồng ý cho chúng ta đi theo, chúng ta cũng có thể đi trước tới Tương Dương hoặc Ba Lăng để chờ".
Đỗ Như Hối ánh mắt chợt lóe, thoáng suy nghĩ, "Ta chỉ sợ với thân thủ như Tiêu tướng quân, thì cũng xem loại thư sinh như ta hoàn toàn không có tác dụng".
Tiêu Bố Y cười phá lên, "Đỗ tiên sinh lời ấy sai rồi, Tiêu mỗ làm, bất quá chỉ cứu một hai người, sở học của tiên sinh, mới là sách trị quốc, ta sớm nghe Ngụy tiên sinh nói tiên sinh là đại tài, vẫn hận không thể gặp, hôm nay sau khi ra tay, vốn định mời hai người đi Tương Dương, nhưng chỉ sợ chậm trễ hôn sự của hai người, lúc này mới không dám mở miệng.
Nếu Khả Khanh bởi vì chuyện này mà trách ta, ta cũng không đảm đương nổi.
Nếu tiên sinh có ý, thì xin mời tới Tương Dương tụ hội".
Đỗ Như Hối đầu tiên là kinh ngạc, thoáng qua thì mừng rỡ, cùng Lâm Khả Khanh đồng thi lễ nói: "Đa tạ Tiêu tướng quân!".
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giang Sơn Mĩ Sắc, truyện Giang Sơn Mĩ Sắc, đọc truyện Giang Sơn Mĩ Sắc, Giang Sơn Mĩ Sắc full, Giang Sơn Mĩ Sắc chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!