Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giang Sơn Mĩ Sắc
"Ngõa Cương, Ngõa Cương?" Tiêu Bố Y thì thào tự nói, thầm nghĩ đây chính là mình không may mắn nên đụng phải đạo phỉ, hay là lão già chiết tiệt Vũ Văn Thuật mua chuộc tặc nhân ra tay hành thích mình, rồi đổ lên trên người Ngõa Cương?...!
Thần y bắt mạch thật lâu sau, lúc này mới liếc nhìn Tào Huyện lệnh, "Vị này… người kia… nói…"
Hắn nói hàm hồ, Tào Huyện lệnh mồ hôi ròng ròng từ trên đầu chảy xuống, đưa mắt ra hiệu: "Bạch thần y, vô luận thế nào, ngươi phải nhanh một chút chữa khỏi bệnh cho vị tiên sinh này".
Bạch thần y nhìn thấy Tào Huyện lệnh khẩn trương, đã hiểu được lai lịch của người bệnh, lắc đầu nói: "Người bệnh này nhiều năm bị thương, bệnh đã trầm kha, hôm nay lại bị hàn khí xâm thể, mạch tăng cao làm đổ mồ hôi, dùng Ma hoàng thang giải chứng, uống vài thang thuốc là không có gì đáng ngại".
Tào Huyện lệnh mừng rỡ, cuống quít nói: "Vậy mong thần y cho phương thuốc, ta lập tức cho người đi nấu thuốc".
Tiêu Bố Y lại nghe ra chút môn đạo, trầm giọng hỏi: "Thần y chỉ nói giải chứng, chẳng lẽ còn có vấn đề gì khác?"
Bạch thần y nghe Tiêu Bố Y hỏi, lại liếc nhìn Tào Huyện lệnh.
Tào Huyện lệnh lúc này mới có cơ hội giới thiệu, "Vị này là Tiêu đại nhân từ kinh đô đến, ngươi cứ tận tâm mà trả lời đi".
Bạch thần y gật đầu nói: "Tiêu đại nhân nói không sai, mới vừa rồi ta nói, người bệnh này đã bị thương nhiều năm, đã là trầm kha, hôm nay bị lạnh là bệnh, choáng váng đầu óc sốt cao, nếu không biết điều trị, chỉ sợ bị lạnh là đau, tật bệnh triền thân.
Nếu về sau không biết cẩn thận, lại động võ, chỉ sợ sống không qua được mấy năm".
Bối Bồi chỉ nhìn nóc nhà, không nói một lời.
"Lớn mật" Tào Huyện lệnh cả giận nói: "Bạch thần y, ngươi sao lại nói với đại nhân như thế?" Tào Huyện lệnh hiện tại có chút hối hận đã mời vị thần y này đến, chỉ nhớ hắn y thuật cao minh, lại quên hắn thẳng thắn mau mồm, thầm nghĩ bị cảm phong hàn còn không phải thuốc đến bệnh trừ, làm sao nghĩ đến lại làm ra vấn đề lớn như vậy.
Tiêu Bố Y khoát tay nói: "Tào Huyện lệnh.
Y giả như cha mẹ, hắn chẳng qua chỉ nói thật tình, có gì mà dám hay không dám".
Tào Huyện lệnh lau mồ hôi nói: "Tiêu đại nhân khiêm tốn như thế, hạ quan bội phục".
Tiêu Bố Y nghe Bạch thần y nói mấy câu liền biết, vị Bạch thần y này xem bệnh cũng có chút môn đạo.
Bạch thần y khi bắt mạch quá nửa đã biết Bối Bồi là nữ nhân, cũng không tiện tiết lộ.
Hắn cũng biết Bối Bồi nhiều năm làm sát thủ mà tích lũy thạnh bệnh, cái này cũng không đơn giản, "Vậy làm phiền thần y cho đơn thuốc trị chứng bệnh, lại phiền thần y cho đơn thuốc để điều trị, ta về sau sẽ khuyên hắn không có động võ nữa".
Bạch thần y gật gật đầu nói: "Tiêu đại nhân hiểu được là tốt rồi".
Hắn huy bút viết ra hai phương thuốc đưa cho Tiêu Bố Y, phân phó cách dùng, trước khi cầm hòm thuốc đi, chậm rãi lắc đầu, thở dài một hơi.
Tiêu Bố Y trong lòng có chút không rõ, cũng không có hỏi nhiều.
Tào Huyện lệnh sớm đã tiếp nhận phương thuốc, ra lệnh hạ nhân đi hốt thuốc, "Tiêu đại nhân, bệnh thì cũng không gấp được.
Hạ quan đã sớm chuẩn bị tiệc tối, mong Tiêu đại nhân, Tôn đại nhân đến dự".
Tiêu Bố Y do dự, Bối Bồi lại nói: "Tiêu huynh, ta không chết được đâu, ngươi không cần lo lắng".
Tiêu Bố Y nhìn thấy nàng ta mím chặt đôi môi, vẻ mặt cô đơn, trong lòng cũng thương tiếc, "Một khi đã như vậy, mong Tào Huyện lệnh phái người theo dõi Bối huynh mới được".
"Đó là hiển nhiên rồi" Tào Huyện lệnh nhìn thấy vị đại nhân này không có làm cao, trong lòng cũng sinh hảo cảm.
Tiêu đại nhân đến Ung Khâu, lại bị đạo phỉ đánh cướp, tuy nói không có tổn thương gì, nhưng dù sao hắn làm Huyện lệnh cũng có trách nhiệm, vỗ mông ngựa cả nửa ngày, cũng chỉ mong đại nhân cao hứng mà bỏ qua.
Tiêu Bố Y tuy đáp ứng dự tiệc, nhưng giờ có thịt rồng chỉ sợ cũng ăn không vô, chỉ là nhìn thấy Tào Huyện lệnh chuẩn bị như vậy cũng không tiện từ chối.
Hắn là người thích mềm không thích cứng, chỉ cần đối phương không cùng hắn đối nghịch, quá nửa cũng sẽ cho thể diện.
Tào Huyện lệnh mời Tiêu Bố Y cùng Tôn Thiếu Phương ngồi ở vị trí khách quý trên cùng, bản thân ở dưới chiêu đãi, lại cho Huyện thừa, Công tào, Chủ bạc mấy người này tiếp đãi, lại còn tìm ca kỹ nhạc phường đàn ca hát xướng, tư sắc tuy chỉ hạng trung, nhưng cũng có hình có dạng, thực phí công phu.
Tiêu Bố Y động đũa vài cái, chỉ hỏi: "Tào Huyện lệnh, không biết phỉ tặc ở đây là người phương nào chiếm đa số?"
Mấy người Tào Huyện lệnh nhìn nhau, Huyện thừa họ Mã, chắp tay đáp: "Hồi đại nhân, dựa theo Tôn đại nhân miêu tả, chúng ta hoài nghi đây có thể là tặc phỉ Ngõa Cương".
"Lại là Ngõa Cương, Ngõa Cương" Tôn Thiếu Phương thở dài nói: "Ngõa Cương này tác loạn đã mấy năm, chẳng lẽ mọi người cũng không làm gì được chúng sao?"
Tôn Thiếu Phương nhiều ít cũng có chút ý trách cứ, Mã Huyện thừa cười bồi nói: "Tôn đại nhân, Ung Khâu tuy ở tại yếu đạo, nhưng cũng là một địa phương nhỏ, đại nhân từ kinh đô đến, cũng có thể biết lãnh binh đều là Thứ sử Thái Thú cùng Đô úy các quận, chúng ta chẳng qua chỉ là chức quan nhỏ, cho dù muốn tiễu phỉ cũng là hữu tâm vô lực.
Tào đại nhân nhiều nhất cũng chỉ là tự bảo vệ, đang cùng các tộc liên hợp kháng cự quần phỉ quấy rối, muốn tiêu diệt bọn chúngcũng khó mà làm được.
Lúc trước cho dù Trương tướng quân thống lĩnh Hà Nam, đánh cho Địch Nhượng chạy đông trốn tây thì dễ dàng, nhưng muốn diệt trừ bọn chúng, cũng làm không được.
Chuyện mà Trương tướng quân còn làm không được, chúng ta đương nhiên là khó như lên trời".
"Ngõa Cương, Ngõa Cương?" Tiêu Bố Y thì thào tự nói, thầm nghĩ đây chính là mình không may mắn nên đụng phải đạo phỉ, hay là lão già chiết tiệt Vũ Văn Thuật mua chuộc tặc nhân ra tay hành thích mình, rồi đổ lên trên người Ngõa Cương?
Chỉ là làm quan cũng không tiện hành động, có liên quan rất nhiều, Tiêu Bố Y buồn bực uống vài ngụm rượu, nghĩ tới Bối Bồi nên cũng sớm rời khỏi tiệc.
Tào Huyện lệnh thấy Tiêu đại nhân cũng không có ý trách cứ gì, cũng thấy yên tâm.
***
Tiêu Bố Y về lại chỗ Bối Bồi nghỉ ngơi, trước tiên ngửi được mùi thuốc nồng đậm, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, không nghe thấy có động tĩnh gì liền đẩy cửa phòng vọt vào, phát hiện Bối Bồi đang tựa vào giường nhìn mình.
Tiêu Bố Y có chút xấu hổ, "Bối huynh, thật có lỗi, ta vào có chút lỗ mãng".
Bối Bồi lắc lắc đầu, "Ta biết đến thăm ta sẽ chỉ là ngươi, cho nên không có đóng cửa phòng.
Ta đời này, chưa từng có ai quan tâm như thế".
Tiêu Bố Y nghe giọng điệu của nàng có chút tịch mịch, hồi lâu mới hỏi: "Hạ nhân đâu?"
"Đi ra ngoài rồi" Bối Bồi nói: "Ta bảo bọn họ đi, ta không quen có bọn họở bên cạnh".
"Bối huynh sau khi uống thuốc có đỡ không?" Tiêu Bố Y lại hỏi.
Bối Bồi liếc nhìn chén thuốc: "Đa tạ ngươi đã mời thần y cho ta, uống thuốc này, tâm tình của ta đã đỡ rất nhiều".
Tiêu Bố Y có chút dở khóc dở cười, "Tâm tình?"
Bối Bồi khẽ cười nói: "Ta nghe thần y nói ta chỉ có thể sống vài vài năm, tâm tình khó tránh buồn bực.
Nếu là trước đây, nói không chừng không đợi hắn ra khỏi cửa, ta đã nghĩ biện pháp giết hắn, ai bảo hắn ăn nói bậy bạ".
Bố Y cau mày, Bối Bồi sắc mặt không có biến lạnh, chỉ thản nhiên nói, "Con người ta, thích làm gì thì làm.
Tiêu huynh chẳng lẽ còn không biết?"
Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: "Ta chỉ biết ngươi đối với người khác chân thành, vì bằng hữu không tiếc tính mạng của mình.
Ngươi đối với ta như thế, ta bất quá chỉ tìm một Y sinh cho ngươi mà thôi".
Bối Bồi ôm chặt cái mền, hồi lâu cũng không nói gì, Tiêu Bố Y cũng im lặng, trong phòng chỉ còn nến đỏ cao cao, đang rơi lệ nhìn nhân tình nóng lạnh thế gian.
"Ta không có giết thần y kia, chính là bởi vì đó là Tiêu huynh tìm cho ta" Bối Bồi nhìn nến đỏ, nhẹ giọng nói: "Ta có nói qua với Tiêu huynh, ta là một cô nhi.
Nhớ rõ ta từng hỏi qua Tiêu huynh có khoái hoạt không chứ? Ta hâm mộ tâm tính của Tiêu huynh, nên nhớ thì ghi tạc trong lòng, còn không nên nhớ thì như cơn gió nhẹ mà quên đi, người như thế, ta thực là lần đầu tiên nhìn thấy, ta cảm thấy huynh thực khoái hoạt, nhưng ta lại lại làm không được như huynh.
Ta sống cho đến bây giờ vẫn như vậy, trước giờ đều không biết cái gì tên là khoái hoạt".
Tiêu Bố Y nhìn thấy nàng một hơi nói mấy lời này, có chút thở hổn hển, quan tâm nói: "Bối huynh hãy nghĩ ngơi là tốt nhất".
"Ngươi không muốn nghe ta nói sao?" Bối Bồi hỏi.
Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Ngươi nếu muốn nói, ta nghe vài ngày vài đêm cũng được, nhưng ngươi hiện tại cần phải nghỉ ngơi".
"Vậy nói một lát thôi được không?" Bối Bồi trong ánh mắt lộ ra vẻ khẩn cầu.
Tiêu Bố Y bất đắc dĩ gật đầu, "Vậy một lát thôi, ngươi mệt thì đừng nói nữa".
Bối Bồi cười, tuy vẫn còn hai chòm râu, nhưng dưới ánh nến cũng đã có chút chân thật.
"Ta trước khi gặp được ngươi, vẫn là vì sinh tồn mà sống," Bối Bồi thấp giọng nói: "Cho dù sau khi gặp được Bùi tiểu thư, thì cũng như thế.
Ta làm thích khách, làm hộ vệ, cũng chỉ là vì an nguy của người khác, nhưng an nguy của bản thân thì chỉ có bản thân lo lắng.
Bởi vì không ai nghĩ cho ta, cho nên ta làm việc đều không từ thủ đoạn, cho tới bây giờ chỉ lo lắng cho bản thân.
Ta không biết cái này có cái gì không đúng, trên đời này người tốt người xấu có bao nhiêu chủng loại, nhưng đối với ta mà nói, phương pháp nhận biết rất đơn giản, tốt với ta thì là người tốt, không tốt với ta chính là người xấu".
Nàng nói bình thản, Tiêu Bố Y lại cảm thấy lòng chua xót, Bối Bồi xem ra có vẻ cao cao tại thượng, cực kỳ cao ngạo, bất quá cũng vì bảo hộ mình không từ chủ đoạn mà thôi.
"Đối với ngươi sau khi quen biết ngươi, mới phát hiện người tốt còn có một loại khác, ví dụ như nói là Tiêu huynh, Tiêu huynh khi cùng ta quen biết, chưa bao giờ quá tốt với ta, nhưng đối với ngươi lại biết ngươi là người tốt" Bối Bồi chậm rãi quay đầu lại chăm chú nhìn Tiêu Bố Y nói: "Tiêu huynh, ta vẫn nói ngươi là người mềm lòng, không làm được đại sự gì, trên đời này nhiều người làm đại sự, lại rất thích cùng người không làm đại sự như người ở cùng một chỗ".
Nàng thâm tình nói chuyện, Tiêu Bố Y ảm đạm lắng nghe.
Nến đỏ rơi lệ, đêm tĩnh lặng không một tiếng động.
"Tiêu huynh chỉ nói là đi tìm Y sinh cho ta, nói vậy rất nhiều chuyện lại quên, ngươi không thích nhớ nhiều chuyện, lại không biết ta chẳng những nhớ kỹ người khác đối xử không tốt với ta, còn có thể nhớ kỹ người khác đối xử tốt với ta" Bối Bồi ôn nhu nói: "Chính là bởi vì người đối xử tốt với ta thật sự quá ít, ta nhớ rất khó mà quên được".
"Phải không," Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Vậy cùng với người như thế quen biết cũng là một chuyện làm cho người ta khoái trá".
"Ta chỉ nhớ rõ, ngươi khi ta bị tập kích đã liều mình cứu ta, thậm chí quên cả vách núi nguy hiểm; ta chỉ nhớ rõ, ngươi khi lăn xuống vách núi đã toàn lực bảo vệ ta mà bản thân thương tích đầy người; ta chỉ nhớ rõ, đối mặt với cường địch Lục An Hữu cùng Lịch Sơn Phi, ngươi vốn có thể một mình chạy trốn, nhưng vẫn lưu lại cùng ta sóng vai kháng địch, không để ý tới an nguy bản thân, ta càng nhớ rõ, ngươi tuy đối với ta muôn vàn hoài nghi, đối với những thủ đoạn của ta vẫn lựa chọn tin tưởng" Bối Bồi tiếp tục nói: "Ta còn nhớ rõ, ngươi không sợ đắc tội với Bùi tiểu thư, phẫn nộ mà đi tìm nàng lý luận, ta hiện tại lại nhớ rõ, một khắc khi ta nhảy xuống dòng sông băng giá, còn có một người khác đi theo sát ta, ngươi nói chỉ tìm Y sinh cho ta, rất nhiều chuyện đều đã quên, nhưng có biết ta nhớ rất nhiều không?"
Tiêu Bố Y im lặng nhìn Bối Bồi, cũng không biết dưới cái bề ngoài lạnh lùng của nàng ta còn có tâm tư tế nhị như thế.
"Ta thích cùng với ngươi ở cùng một chỗ," Bối Bồi tiếp tục nói: "Bởi vì ta lần đầu tiên cảm thấy, khi ở bên người một người lại cảm thấy an toàn như thế, bên cạnh một người gần trong gang tấc, lại còn có thể làm cho ta hết sức mong chờ, Tiêu huynh yêu cầu ta cùng đi Giang Nam, ta thực, thực rất vui mừng".
Nàng nói một hơi, rốt cuộc nghỉ ngơi, nhẹ nhàng ho khan, Tiêu Bố Y đi tới giúp nàng vuôt vuốt phía sau lưng.
Bối Bồi khóe miệng mỉm cười, "Cho nên ta khi nghe được thần y nói ta chỉ sống được vài năm, ta tuy cảm thấy hắn nói có thể là thật, cũng rất tức giận, đối với ngươi cũng rất cao hứng, bởi vì ta cuối cùng cũng biết được một người quan tâm tới ta, mà ta cũng…" Bối Bồi nói tới đây, bị cơn ho kịch liệt cản lại, rốt cuộc nói không dứt câu.
"Đi ra ngoài rồi nói, tránh quấy rầy Bối huynh nghỉ ngơi" Tôn Thiếu Phương kéo Chu Định Bang ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Hắn cùng những người này quen nhau đã lâu, nhìn thấy Chu Định Bang vẻ mặt gấp rút, tuyệt không phải là thiếu tiền, khóe mắt lại bầm tím, hình như là bị người đánh, chẳng lẽ là chọc phải chuyện gì? Nhưng hắn là cấm vệ, không chọc người khác đã là chuyện tốt, làm sao lại có người chọc đến hắn?...!
Nàng lấy tay bịt chặt miệng lại, khi buông ra thì nắm chặt lấy khăn tay không cho Tiêu Bố Y nhìn thấy, Tiêu Bố Y cũng làm bộ như không có nhìn thấy, cũng không muốn nhắc nhở khóe miệng Bối Bồi còn một vệt máu chưa lau sạch.
Bệnh đến như núi đổ, Tiêu Bố Y tuy biết những lời này, nhưng không nghĩ đến Bối Bồi như một người thép cũng có lúc suy yếu như vậy.
"Nếu chỉ có có thể sống vài năm, Tiêu huynh, ngươi sẽ làm cái gì?" Bối Bồi đột nhiên hỏi.
Tiêu Bố Y nghiêm mặt nhìn Bối Bồi nói: "Bối huynh.
Bạch thần y cho dù là thần y, hắn cũng không là thần tiên, không thể tiên đoán sinh tử của người khác.
Ngươi hiện tại cần không phải là suy nghĩ nhiều, mà là tĩnh dưỡng, ngươi có hiểu không?"
Bối Bồi cười cười, thản nhiên nói: "Có khi, sống một ngày để được cả đời, ta đã thấy thỏa mãn rồi".
Tiêu Bố Y ngạc nhiên không nói gì, Bối Bồi cũng không nói gì, hai người yên lặng nhìn nhau, muốn nói gì đó, lại không biết nói như thế nào.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài phòng có tiếng bước chân truyền đến, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, thanh âm của Tôn Thiếu Phương vang lên ở ngoài cửa, "Tiêu huynh có trong đó không?"
Tiêu Bố Y đứng dậy mở cửa phòng, Tôn Thiếu Phương nhìn thấy Tiêu Bố Y nhẹ giọng hỏi: "Bối huynh hiện tại thế nào?" Tiêu Bố Y đưa hắn vào trong, nhíu mày nói: "Hiện tại cũng không tốt lắm, không biết Tôn huynh có biết lương y gì không?"
Tôn Thiếu Phương có chút cười khổ, "Huynh đệ ta ở kinh thành có biết mấy người, Bối huynh nghiêm trọng sao, không bằng ta cho người hộ tống trở lại kinh thành cầu y?"
Bối Bồi lắc lắc đầu, "Đa tạ ý tốt của ngươi, ta còn cố gắng được".
Tôn Thiếu Phương có chút áy náy nói: "Thật ra đều là thủ hạ của ta vô dụng, lúc này mới để cho Bối huynh xuống nước chịu lạnh, Bối huynh bị như vậy cũng là do ta".
Bối Bồi lời cũng không nói nữa, trừ Tiêu Bố Y ra, nàng hiện tại không muốn cùng người khác nhiều lời, chỉ cảm thấy bị quấy rầy.
Nàng làm sát thủ nhiều năm, đương nhiên so với người khác càng hiểu được sinh tử, trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy, Bạch thần y nói có thể là thật.
Khi nghĩ đến mình vừa thoát khỏi kiếp sống sát thủ, chỉ nghĩ trời cao chim bay, biển lớn cá nhảy, cho dù Tiêu Bố Y không thích mình, thì cũng hắn đi khắp thiên hạ cũng tốt.
Không ngờ trời không chiều lòng người, chẳng lẽ thực chỉ có thể sống được vài năm? Nhưng bản thân trước đây cảm thấy sống một ngày hay một năm cũng không có gì khác nhau, sao lại đột nhiên cảm giác được sống vài năm giống như là không nỡ?
Tiêu Bố Y lại nghĩ, Bối Bồi bị thương thành tật, Cầu Nhiêm Khách có nói qua, người thường học võ nếu không tu luyện nội tại, thường thường là đả thương địch thủ một ngàn, thì tự tổn tám trăm.
Bối Bồi trước mắt không tự tổn tám trăm, hơn nữa biểu hiện cũng đột xuất, bản thân mình quen biết với nàng ta trong khoảng thời gian này, thì đã thấy nàng bị trọng thương hai lần, vậy những năm gần đây không hỏi cũng biết, đã bị thương không thể tính.
Mình biết Cầu Nhiêm Khách quen với Tôn Tư Mạc, như vậy Lý Tĩnh cũng có thể quen, lại bởi vì lâu nay không bị bệnh gì, nên cũng quên hỏi Tôn Tư Mạc ở nơi đâu, nếu quay lại kinh thành thì Lý Tĩnh lại đi Mã ấp, Cầu Nhiêm Khách lại đi khắp thiên hạ, hắn nói đi Cát Châu tự, Cát Châu tự lại xa tít ở Giang Tây, đi cũng không biết có gặp được không, tìm được hắn cũng chưa chắc là tìm được Tôn Tư Mạc, vậy phải làm thế nào cho phải?
Tôn Thiếu Phương lại nghĩ, Bối Bồi này cùng Tiêu Bố Y rốt cuộc có quan hệ gì, mình sao lại nhìn không ra, bản thân cũng hỏi Bạch thần y, nghe nói bệnh tình của Bối Bồi cũng không lạc quan, mình tìm đến Tiêu Bố Y chính là muốn nói tin tức này.
Tôn Thiếu Phương làm người thoạt nhìn là dể gần, nhưng cũng cao ngạo từ trong xương tủy, bình thường rất ít phục ai.
Lúc trước khi gặp Tiêu Bố Y, vì tiểu đệ Uyển Nhi giải quyết khó khăn chẳng qua chỉ muốn mượn sức Tiêu Bố Y, thường có câu thêm bằng hữu thì thêm con đường, thêm kẻ địch thì thêm bức tường, chỉ trở bàn tay mà kết giao thêm bằng hữu luôn không phải là chuyện xấu.
Chỉ là quen biết với Tiêu Bố Y lâu ngày, vô hình trung bị hắn đánh động, lại cảm thấy người này rất có năng lực, bất động thanh sắc mà hóa giải phiền toái, nói vậy về sau nhất định là một nhân vật lợi hại, cho nên mới kiệt lực tạo quan hệ thân cận.
Chỉ là báo tin không tốt bao giờ cũng làm cho người ta khó chịu, bản thân rốt cuộc có cần nói cho hắn bệnh tình của Bối Bồi hay không?
Ba người đều đăm chiêu, trong lúc nhất thời trầm mặc xuống, chỉ nghe tiếng nến đỏ cháy lụp bụp, Tôn Thiếu Phương có chút cảm khái, thầm nghĩ ngọn nến này cũng có lúc tắt, con người cũng thế, trước khi thành tro bụi lưu lại ánh sáng có ai nhớ tới không, con người có phải cũng như thế?
Ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ba người đều đồng thời bừng tỉnh, quay đầu nhìn qua, có người gõ cửa thấp giọng nói: "Tôn đại ca có đó không?"
Tôn Thiếu Phương đứng dậy mở cửa, nhìn thấy là Chu Định Bang, khẽ nhíu mày, "Có chuyện gì?"
Chu Định Bang liếc mắt nhìn, ngạc nhiên nói: "Tiêu đại nhân thì ra cũng ở đây, thật là tốt quá".
Tiêu Bố Y nghe hắn đề cập tới mình, hướng tới Bối Bồi gật đầu ra hiệu, đi đến cửa phòng, "Tìm ta có việc gì?"
Tôn Thiếu Phương bất mãn nói: "Định Bang, ngươi càng ngày càng không hiểu được quy củ, Tiêu đại nhân bận rộn, có việc không thể tự mình giải quyết, nhất định phải phiền toái tới Tiêu đại nhân sao?"
Chu Định Bang tràn đầy xấu hổ nói: "Tôn đại ca…"
Tiêu Bố Y cười nói: "Không sao.
Tất cả mọi người đều là huynh đệ, nếu có thể giúp đương nhiên sẽ giúp, chẳng lẽ là gần đây thiếu thốn, ta còn mang theo chút tiền…"
"Đi ra ngoài rồi nói, tránh quấy rầy Bối huynh nghỉ ngơi" Tôn Thiếu Phương kéo Chu Định Bang ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Hắn cùng những người này quen nhau đã lâu, nhìn thấy Chu Định Bang vẻ mặt gấp rút, tuyệt không phải là thiếu tiền, khóe mắt lại bầm tím, hình như là bị người đánh, chẳng lẽ là chọc phải chuyện gì? Nhưng hắn là cấm vệ, không chọc người khác đã là chuyện tốt, làm sao lại có người chọc đến hắn?
Tôn Thiếu Phương đi ra ngoài tiện tay đóng cửa phòng, dẫn Chu Định Bang đi ra ngoài, lúc này mới hỏi: "Chuyện gì?"
"Tôn đại ca.
Chúng ta đã làm mất mặt người" Chu Định Bang hổ thẹn nói.
Tôn Thiếu Phương nhíu mày nói: "Các ngươi chẳng lẽ đi ra ngoài làm loạn? Ta đã nói với các ngươi, lần này là đi cùng với Tiêu đại nhân, ngươi làm mất mặt ta không quan trọng, ngươi mà làm mất mặt Tiêu đại nhân, ta sẽ không tha cho các ngươi".
"Trước tiên nói nghe chuyện gì đã, có trách cũng vô ích, chỉ có thể nghĩ biện pháp bù lại" Tiêu Bố Y nói.
Chu Định Bang có chút lo lắng, nhìn thoáng qua Tôn Thiếu Phương, Tôn Thiếu Phương thấp giọng mắng: "Tiêu đại nhân bảo ngươi nói, ngươi cứ nói, sao cứ chậm chạp không dứt khoát như vậy".
"Sự tình là như thế này" Chu Định Bang vẻ mặt đỏ bừng nói: "Đối với việc Bối tiên sinh hôm nay xuống nước, các huynh đệ đều cảm thấy không yên tâm, cảm thấy có lỗi với sự coi trọng của Tiêu đại nhân, lúc này mới ra ngoài uống rượu, thuận tiện đánh vài ván".
Tôn Thiếu Phương giận quá thành cười, "Con mẹ nó các ngươi, các ngươi muốn đánh bạc thì đánh bạc, cùng vói tâm tình không tốt không yên tâm thì có quan hệ gì? Đừng tưởng kéo Tiêu đại nhân vào thì ta sẽ không trách mắng, nam nhân làm việc quan trọng nhất chính là dám làm dám chịu, làm việc còn nói lý do chỉ tổ làm ta xem thường".
Chu Định Bang lại xấu hổ, "Tôn đại ca, ta sai lầm rồi.
Trương Khánh cùng ta uống hết rượu, nói cũng đã lâu chưa đi đánh bạc, ta cũng có tâm tư đó, lúc này mới tìm sòng bạc.
Không nghĩ đến hai chúng ta không tốt số, đã thua sạch sẽ.
Ta vốn mà nói trở về, Trương Khánh lại nổi tính, nói sòng bạc bày trò quỷ, đòi trả lại tiền.
Không nghĩ đến sòng bạc lại có hai hảo thủ, lập tức chế trụ Trương Khánh, nói ta phải lấy tiền chuộc người, ta đánh thì đánh không lại, nên phải làm mặt dày đến cầu cứu Tôn đại ca".
"Ngươi về sau chớ gọi ta là Tôn đại ca, ta chính là con cháu của ngươi" Tôn Thiếu Phương thở dài nói: "Loại chuyện này mới tìm đến ta, chẳng lẽ ta chính là con cháu để ngươi sai bảo? Chỉ là Ung Khâu này rốt cuộc là chỗ nào, cho dù là một sòng bạc cũng dám chế trụ cấm vệ kinh đô, thật sự là lá gan bằng trời".
"Tôn đại ca, ta không dám nói chúng ta từ kinh đô đến, cũng không dám báo ra tên của mọi người, chỉ sợ làm cho mọi người mất mặt" Chu Định Bang cười khổ nói: "Ta nghĩ loại chuyện này nếu kinh động đến Tào Huyện lệnh, vậy mới thật là làm mất mặt Tiêu đại nhân, nếu không sao lại tìm đến người".
Tôn Thiếu Phương lần này thật ra gật đầu, liên tục cười lạnh nói: "Tốt lắm, ta cùng ngươi đi xem, cũng muốn kiến thức sòng bạc nào mà lại có quyền lợi lớn như vậy".
"Tôn đại ca, đối phương đỉnh đầu cũng rất cứng" Chu Định Bang lo lắng nói.
Tôn Thiếu Phương ngạc nhiên, "Ngươi nói ta cũng đánh không lại chúng?"
Chu Định Bang cầu cứu nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: "Thật ra không thể nói như vậy, cho dù Phùng Lang tướng cũng đánh không lại Tiêu đại nhân, ta nghĩ Tiêu đại nhân nếy chịu giúp một tay, thì cũng không phải rắc rối lắm".
"Vậy ta sẽ cùng đi với các ngươi" Tiêu Bố Y cười nói: "Huynh đệ gặp nạn, ta cũng muốn đi".
Chu Định Bang mừng rỡ, Tôn Thiếu Phương cũng cau mày, "Định Bang, ngươi đi kêu các huynh đệ đi theo chúng ta" Chu Định Bang khó hiểu nói: "Kêu nhiều người như vậy làm gì, ta cảm thấy Tiêu đại nhân cùng Tôn đại ca hai người đi là được rồi.
Tiêu đại nhân võ công cái thế, Tôn đại ca túc trí đa mưu, hai người nếu còn không đủ, thì thiên hạ này phỏng chừng cũng không có ai có thể làm được".
Tôn Thiếu Phương cười rộ lên, "Tiểu tử ngươi mà cũng có thể nói như vậy, ái ui, bụng ta có chút đau, hình như ăn trúng thứ gì, phải đi mao xí cái đã, ngươi cùng Tiêu đại nhân ở ngoài chờ ta, ta chốc lát sẽ ra" Hắn nói xong ôm bụng hướng tới mao xí mà chạy qua, Tiêu Bố Y cũng nói: "Định Bang, ngươi chờ một chút, ta nói một tiếng rồi đi" Hắn đi đến phòng của A Tú cùng Chu Mộ Nho một lát rồi đi ra, cùng Chu Định Bang đi ra ngoài nhà của Huyện lệnh, thuận miệng hỏi: "Định Bang làm tại Vệ phủ được mấy năm rồi?"
"Cũng chừng năm sáu năm" Chu Định Bang đáp: "Tiêu đại nhân, về sau ta còn muốn trông cậy vào người nhiều hơn, Tiêu đại nhân trượng nghĩa, về sau có chuyện cứ nói một tiếng, huynh đệ vượt lửa qua sông cũng không chối từ".
A Tú cùng Chu Mộ Nho tuy cũng là mã phỉ, cũng xưng là giết người không nháy mắt, nhưng nhìn thấy thủ đoạn của Bối Bồi đều lạnh người, chỉ nghĩ cũng may không đối đầu với người này...!
Tiêu Bố Y cười nói: "Tốt, không thành vấn đề, tất cả mọi người đều là huynh đệ, về sau có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia.
Đúng rồi, ngươi nói sòng bạc có hai cao thủ, võ công rốt cuộc thế nào?"
Chu Định Bang do dự nói: "So với chúng ta cao minh hơn một ít, chẳng qua ta nghĩ cao minh cũng có hạn, đương nhiên không thể so sánh cùng Tiêu đại nhân.
Ta nghĩ Tiêu đại nhân chỉ cần ra tay, quả quyết là không có vấn đề gì".
Tiêu Bố Y gật gật đầu, cười nói: "Thì ra là như thế".
Lúc này Tôn Thiếu Phương cũng đuổi tới, kéo dây lưng nói: "Con mẹ nó, nhẹ bụng rồi.
Đi, Định Bang, chúng ta đem bọn chúng đánh thành phân luôn".
Ba người đều cười, sóng vai đi vào trong bóng tối, Bối Bồi ở trong hòng, cũng trầm ngâm không nói, hai hàng lông mày cau lại, giống như đang nghĩ tới cái gì, ngoài cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng động.
Bối Bồi ngưng thần hỏi: "Là ai?"
"A Tú ta đã bảo ngươi cẩn thận cho ta.
Nhưng ngươi cứ kinh động Bối tiên sinh" Chu Mộ Nho bất mãn nói: "Bối tiên sinh, là ta, Chu Mộ Nho".
"Mời vào" Bối Bồi nhẹ giọng nói.
Chu Mộ Nho cùng A Tú có chút xấu hổ đi vào.
Bối Bồi cũng cười hỏi: "Các ngươi tới đây làm cái gì?"
Hai người nhìn thấy Bối Bồi mỉm cười, cũng thấy ấm áp, liếc mắt nhìn nhau, "Tiêu lão Đại bảo chúng ta tới".
"Ồ?" Bối Bồi bất động thanh sắc, trong lòng tình cảm ấm áp lại dâng lên.
"Hắn nói ngươi hiện tại không được khỏe, bản thân lại phải ra ngoài làm việc, lúc này mới bảo chúng ta qua đây, chỉ sợ ngươi có phân phó gì lại không ai biết" Chu Mộ Nho giải thích: "Ta cùng A Tú sợ kinh động ngươi, liền bàn tính chỉở ngoài cửa phòng, không nghĩ đến A Tú không cẩn thận lại phát ra tiếng động".
"Tiêu huynh phân phó các ngươi cái gì các ngươi đều đi làm?" Bối Bồi chỉa vào ghế, "Ngồi đi, đứng làm gì".
"Đương nhiên," A Tú trầm giọng nói: "Hắn là lão Đại, lão Đại phân phó mà không đi làm thì còn gì là lão Đại".
"Hắn nếu bảo các ngươi đi tìm chết thì sao?" Bối Bồi cười nói.
A Tú ngạc nhiên, Chu Mộ Nho lắc đầu nói: "Không thể nào, Tiêu lão Đại chẳng thà tự mình đi tìm chết, cũng sẽ không cho các huynh đệ đi chịu chết.
Ngươi không biết, lần trước chúng ta gặp quân Đột Quyết, hắn đã giết ra ngoài, nhìn thấy mấy người chúng ta còn bị vây, lại không để ý tới tính mạng mà quay trở lại, nếu không phải ông trời có mắt, có người đến trợ giúp, chúng ta đều đã sớm chết ở nơi đó.
Ngươi nói người như vậy, làm sao để các huynh đệ đi tìm chết?"
Bối Bồi ngẩn ra nghe, hồi lâu mới nói: "Tới đây ngồi đi, ta muốn nghe chuyện của Tiêu huynh, không biết có được không?"
"Đương nhiên là có thể" Chu Mộ Nho cười nói, "Thiếu đương gia nói với chúng ta, Bối huynh là người tính tình trung hậu, phải đối đãi cho tốt.
Ngươi đã sớm biết chi tiết của chúng ta, nói cũng không sao, chúng ta thật ra là thổ phỉ xuất thân".
A Tú có chút khác thường, Bối Bồi cũng cười, "Ta thật ra cũng là một sát thủ, như nhau mà thôi".
Ba người đều cười, trong lúc nhất thời đã không còn xấu hổ, Chu Mộ Nho đang muốn nói cái gì, Bối Bồi đột nhiên ra hiệu im lặng, cửa phòng vang lên tiếng đập cửa, Bối Bồi lẩm bẩm nói: "Hôm nay chỗ ta sao lại náo nhiệt vậy".
Cửa phòng mở ra, là một hạ nhân bưng trà đi vào, lễ phép nói: "Mấy vị đại nhân, đây là Tào Huyện lệnh bảo ta cho chuẩn bị Thần Tiên trà tốt nhất các người, mời mọi người dùng".
"Huyện lệnh này cũng khách khí" A Tú cười nói: "Cảm ơn ý tốt, ngươi đi ra đi".
Hạ nhân để trà xuống rồi lui ra ngoài, Chu Mộ Nho cũng đang khát nước, rót trà muốn uống, A Tú cũng thấp giọng nói: "Mộ Nho, trà này không thể uống".
Chu Mộ Nho sửng sốt, "Vì sao?"
"Nước trà có vấn đề" Bối Bồi níu mày nói tiếp: "Đây là phòng của ta, đưa trà vào thì một chén là được.
Các ngươi mới đến, bọn họ liền đưa nước trà tới, nhưng lại có ba chén, chẳng lẽ bọn họ một mực giám thị các ngươi?"
Chu Mộ Nho lại càng lo sợ, thầm nghĩ người ta không hổ là xuất thân sát thủ, quan sát rất tinh tế mình còn xa mói bì kịp.
A Tú cũng nhíu mày, "Tào Huyện lệnh muốn đối phó chúng ta? Chúng ta cùng hắn không có qua lại gì, hắn vì sao muốn đối phó chúng ta?"
Bối Bồi cau mày nói: "Rót một chén nước trà cho ta".
Chu Mộ Nho khó hiểu những cũng rót nước trà đưa cho Bối Bồi ở trên giường, Bối Bồi ngửi qua liền nói: "Trong trà có mê dược, chúng ta không bằng tương kế tựu kế!"
***
Trên nóc phòng đối diện phòng Bối Bồi có phục hai người, lưu ý động tĩnh của phòng đối diện, không chút sơ sót.
Hai người đều mặc đồ đen, khăn đen che mặt, nằm ở trên nóc phòng bất động không nhúc nhích, nghe được trong phòng đột nhiên có người lớn tiếng nói: "Trà này không tệ, Mộ Nho ngươi uống nhiều một chút đi, uống hết ta lại gọi hạ nhân đem tới".
Hai người trên nóc phòng đều cười lạnh, đưa mắt nhìn nhau, nhìn ra vẻ đắc ý trong mắt nhau.
Qua cửa sổ, nhìn thấy một người đứng lên, đem ấm trà đi ra cửa, đột nhiên loạng choạng rồi ngã xuống đất, trong phòng truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, "A Tú.
Ngươi làm sao vậy?"
Trong phòng lại nghe thịch một tiếng, giây lát trong phòng đã tĩnh lặng.
Hai người trên nóc phòng không do dự nhẹ nhàng nhảy xuống, đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy ở cửa phòng có một người nằm đó, người khác thì gục ở trên bàn, Bối Bồi ngồi ở trên giường, nước trà đổ xuống giường, vô lực nhìn hai người nói: "Các ngươi là ai, vì cái gì muốn hại chúng ta?"
Hai người hàn quang chớp động, "Cái gì cũng không cần hỏi, đi theo chúng ta một chuyến" Mục tiêu của bọn họ là Bối Bồi, nhìn thấy chén trà đổở trên giường, Bối Bồi suy yếu thì không đểở trong lòng, nhất tề tiến lên, đưa tay chụp lấy Bối Bồi, chợt thấy trong mắt Bối Bồi hàn quang chợt lóe liền cảm thấy không ổn.
Người kia xốc mền của Bối Bồi lên, muốn chụp lấy vai nàng.
Mền vừa xốc lên thì ‘vù’ một tiếng, một mũi nỏ tiễn đã bắn ra, cắm giữa cổ họng người nọ.
Người nọ kêu cũng không kịp phát ra, đã ôm cổ họng gục xuống.
Người còn lại cảm thấy không ổn, cuống quít lui ra phía sau, chỉ là mãi chú ý hai tay của Bối Bồi, không nghĩ đến dưới chân chợt mất thăng bằng mà té ngã ra trên đất, hắn không kịp đứng dậy, thì một thanh đơn đao hàn quang lập lòe đã đặt ở trên cổ hắn, "Không muốn chết, thì đứng động đậy!"
Người nọ ngẩn ra, liền cảm thấy sau đầu bị đánh một cái thật mạnh, giây lát liền ngất đi.
Đợi khi tỉnh lại, trên người đầy nước lạnh, lại bị trói ở trên ghế.
Bối Bồi vẫn bất động ở trên giường, tên sát thủ kia cũng đã không thấy bóng dáng.
Chu Mộ Nho cùng A Tú một trái một phải nhìn hắn mà cười lạnh.
"Vì sao muốn hại chúng ta?" Bối Bồi vẫn là câu đó.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, Bối Bồi cười cười, "A Tú, chặt một ngón tay của hắn".
A Tú không chút do dự xuất đao, người nọkêu lên một tiếng đau đớn, ngón út tay trái đã bị A Tú chém xuống.
Bối Bồi vẫn cười, chỉ là nụ cười lạnh lùng nói không nên lời, "Ta hỏi ngươi một lần mà ngươi không trả lời, ta chém một ngón tay của ngươi, ta hỏi ngươi hai lần không trả lời, thì chém tay của ngươi, đợi sau khi chém hai tay hai chân của ngươi xong, ngươi nếu còn có thể không trả lời, ta kính ngươi là hán tử, ta sẽ tha cho ngươi".
Chu Mộ Nho thầm lạnh người, thầm nghĩ sau khi chém hai tay hai chân thì còn sống làm gì nữa?
"Vì sao lại muốn hại chúng ta?" Bối Bồi lại hỏi.
Người nọ trong ánh mắt rốt cuộc đã lộ ra vẻ sợ hãi, "Là bọn họ bảo ta làm".
"Bọn họ là ai?" Bối Bồi hỏi tới.
"Lý Tử Thông" Người nọ rốt cuộc mở miệng.
Chu Mộ Nho cùng A Tú còn chưa có phản ứng, Bối Bồi sắc mặt đã khẽ biến, "Lý Tử Thông vì sao lại muốn đối phó chúng ta?"
"Ta không biết, ta thực không biết" Người nọ vội vàng giải thích, "Ta biết ta đều đã nói, hắn chỉ bảo chúng ta sau khi bắt cóc ngươi thì mang đến sòng bạc".
"Sòng bạc nào?" Bối Bồi hỏi.
"Sòng bạc Phú Quý ở thành tây" Người nọ cuống quít nói.
Bối Bồi nở nụ cười, "Đa tạ" Người nọ thở phào nhẹ nhõm một hơi nói: "Không cần tạ…" Hắn lời còn chưa dứt, đã thấy Bối Bồi đưa tay lên, yết hầu người nọ chợt lạnh, đã bị bắn trúng một nỏ, trong giây lát chết đi.
A Tú cùng Chu Mộ Nho tuy cũng là mã phỉ, cũng xưng là giết người không nháy mắt, nhưng nhìn thấy thủ đoạn của Bối Bồi đều lạnh người, chỉ nghĩ cũng may không đối đầu với người này.
Bối Bồi sau khi giết người nọ cũng cau mày nói: "Tiêu lão Đại của các ngươi gặp nguy hiểm".
"Cái gì?" A Tú cùng Chu Mộ Nho đều kinh hãi thất sắc.
Bối Bồi dùng sức đứng lên, tựa vào đầu giường, có chút thở hổn hển, thầm nghĩ bệnh của mình thật không nhẹ, lắc lắc đầu để cho mình thanh tỉnh một chút, "Mới vừa rồi ta ở trong phòng nghe nói Tiêu Bố Y cùng Tôn Thiếu Phương chính là đến sòng bạc, nói vậy chính là sòng bạc Phú Quý kia.
Chúng ta cùng Lý Tử Thông không cừu không oán, bọn chúng lại muốn bắt chúng ta đi, hiển nhiên là muốn uy hiếp Tiêu Bố Y.
Nếu đã như vậy, sòng bạc khẳng định sẽ có mai phục.
Lý Tử Thông khi chúng ta mới vừa đến đã tính kế chuẩn như thế, dụ Tiêu huynh đi, sau đó phái người đến bắt chúng ta, chẳng lẽ đục thuyền cũng chính là bọn họ?"
"Lý Tử Thông là ai?" Hai người lại hỏi.
Bối Bồi nhíu mày nói: "Lý Tử Thông là người Đông Hải, năm trước từng tụ chúng tạo phản, lại bị Trương Tu Đà đánh nên đã biệt tăm biệt tích khá lâu, ta không biết Lý Tử Thông mà người này nói có phải là Lý Tử Thông mà ta biết không, nếu thực chính là Lý Tử Thông kia, thì không thể khinh thường được".
A Tú cùng Chu Mộ Nho đều là động thủ nhiều hơn là động não, chỉ nói: "Bối tiên sinh, một khi đã như vậy, chúng ta nên đến sòng bạc, chỉ sợ không thể chiếu cố cho ngươi" Bọn họ tuy nói như vậy, lại vẫn không nhúc nhích, Bối Bồi hỏi: "Các ngươi sao lại còn không đi"
Chu Mộ Nho cười khổ nói: "Tiêu lão Đại bảo chúng ta chiếu cố ngươi, nhất định phải chờ hắn trở về mới được, chúng ta không được sự chấp thuận của ngươi, làm sao đi được?"
Bối Bồi nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Một khi đã như vậy, ta cùng đi với các ngươi, lúc đó chẳng phải chiếu cố cho ta sao?"
"Ngươi có thể đi sao chứ?" A Tú Chu Mộ Nho hai miệng đồng thanh hỏi.
Bối Bồi đứng thẳng lưng, thầm nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là có thể, ta hiện tại như vậy, đánh chết cả lão hổ cũng không thành vấn đề!"
***
Lúc này ba người Tiêu Bố Y đã nhanh chóng đến sòng bạc Phú Quý, Chu Định Bang đưa tay chỉ vào một góc phố hẻo lánh nói: "Sòng bạc Phú Quý ở chỗ đó".
Tôn Thiếu Phương cầm lấy trường đao, đột nhiên hỏi, "Định Bang, ta nhớ ngươi hình như chưa có tới Ung Khâu?"
Chu Định Bang sửng sốt nói: "Đúng rồi, Tôn đại ca, sao vậy?"
Tôn Thiếu Phương cười nói: "Chỗ này cũng là hẻo lánh, các ngươi nhân sinh không quen, còn có thể tìm tới nơi này, chỉ có thể nói nghiện đánh bạc thật sự đáng sợ".
Tiêu Bố Y chỉ cười, trong ánh mắt hàn mang chớp động, Chu Định Bang lúng túng nói: "Ta cũng không quá nghiện, nhưng Trương Khánh thật sự là nghiện không ít.
Chúng ta uống xong rượu, Trương Khánh liền túm lấy một người địa phương hỏi sòng bạc, kết quả liền tìm được chỗ này, ai dà, ta hiểu rồi, quá nửa là người bản địa dụ chúng ta tới đây, chuyên hãm hại người ngoài đây mà".
"Thì ra là như thế" Tôn Thiếu Phương gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, chúng ta còn chờ cái gì, giết bọn họ không còn manh giáp, để xem bọn chúng còn dám xem thường nữa không!"
Ba người đi vào ngõ nhỏ, đi không xa, nhìn thấy một gian miếu đổ nát trước có treo đèn lồng, có chút tối tăm, Tiêu Bố Y nhìn gian miếu đổ nát lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ đây là sòng bạc Phú Quý?"
"Thịt của bánh bao khôngở bên ngoài" Chu Định Bang cười bồi nói: "Tiêu đại nhân, ở bên trong mới thực xa hoa".
"Một khi đã như vậy, còn không dẫn đường?" Tôn Thiếu Phương cười lạnh nói: "Ta quản hắn là bánh gì, dám bắt người của vệ phủ chúng ta, ta đánh hắn thành bánh luôn".
Chu Định Bang ho khan một tiếng, có vẻ lo lắng, đã đi vào sòng bạc, Tôn Thiếu Phương cũng quay đầu lại nhìn Tiêu Bố Y, chậm rãi lắc đầu, Tiêu Bố Y lại gật đầu, Tôn Thiếu Phương cũng không nói gì, cùng Tiêu Bố Y sóng vai đi vào sòng bạc!.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giang Sơn Mĩ Sắc, truyện Giang Sơn Mĩ Sắc, đọc truyện Giang Sơn Mĩ Sắc, Giang Sơn Mĩ Sắc full, Giang Sơn Mĩ Sắc chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!