Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giang Sơn Có Nàng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Ban đêm, gió nóng ngày hè thổi vào, khung cửa sổ kêu kẽo kẹt, dưới những làn gió, cỏ cây trong viện lay động.
Mới qua rằm được hai ngày, mặt trăng sáng trong, chiếu xuống vệt đất ánh sáng bàng bạc, không biết Nhĩ Đóa chạy ra khỏi sương phòng từ bao giờ, rúc mình trong bụi trúc ở tường viện phía nam, Sơn Trà đuổi theo, nhưng mãi không bắt được nó.
Lệnh Dung tựa bên khung cửa sổ, cười không ngớt, tay cầm bút ngọc.
Viết bảng chữ mẫu hơn nửa canh giờ, nàng nhìn chằm chằm đèn lồng bên ngoài hành lang, nghĩ tới việc Hàn Chập sắp xuất chinh, không biết bao giờ mới trở về. Trong lòng nàng phiền não, rốt cuộc không còn kiên nhẫn, ‘cạch’ một tiếng, đặt bút ngọc xuống.
Hai năm trước, mỗi tối đều có Hàn Chập bên cạnh, nàng không còn cảm thấy hoảng sợ, rất ít khi mơ tới giấc mộng kiếp trước, nếu có mơ thấy, chỉ cần nắm tay Hàn Chập, mọi sợ hãi đều tan biến thành mây khói.
Nhưng nàng vẫn không quên nỗi sợ hãi này, chỉ cần mỗi lần gặp Đường Đôn, trái tim đều không thể bình tĩnh.
Ngày Đường Giải Ưu chết, nàng cùng Hàn Chập ở hậu viện, bị Đường Đôn bắt gặp. Nửa canh giờ sau truyền ra tin tức Đường Giải Ưu chết đuối, đương nhiên Đường Đôn sẽ hoài nghi.
Đối với chuyện này, Lệnh Dung thập phần chắc chắn... Lần trước ở Khánh Viễn Đường, Lệnh Dung theo sau Dương thị, đột nhiên quay đầu nhìn thấy ánh mắt Đường Đôn, giống như có gai đâm vào thịt.
Huynh đệ hai người có tình cảm từ thuở ấu thơ, tuy do Đường Giải Ưu gieo gió gặt bão, nhưng dù sao cũng là mạng người.
Đường Đôn ôm hận, vậy lão thái gia thì sao?
Mặc dù bận rộn chuẩn bị cho đại cục, nhưng viên minh châu được ông nâng niu chết trong tay Hàn Chập, Khánh Viễn Đường phòng không nhà trống, nhìn vật nhớ người, căn phòng trống rỗng không có Đường Giải Ưu, ông sẽ nghĩ như thế nào?
Trước đây Đường Giải Ưu và Đường Đôn cấu kết hãm hại nàng, Dương thị đứng ra đối chứng, Hàn Kính đã có phần giận chó đánh mèo, nhưng hiện tại chính là mạng Đường Giải Ưu, liệu ông có ý nghĩ gì khác?
Lúc trước đã bất mãn, chỉ sợ hiện tại càng thêm oán hận.
Ngân Quang viện hòa thuận ấm áp, cách đó vài dãy hành lang, không biết Tàng Huy Trai đang ẩn giấu những gì. Có Hàn Chập ở đây, nàng còn có thể dựa vào, nhưng một khi Hàn Chập rời đi, chỉ sợ nàng phải cụp đuôi làm người, lại trải qua những ngày tháng gian nan trên tấm băng mỏng như trước.
Lệnh Dung không dám nghĩ tới, cảm thấy phiền muộn, liền chạy ra ngoài bắt Nhĩ Đóa.
Nhĩ Đóa vốn dịu ngoan, nhưng thỉnh thoảng cũng rất bướng bỉnh, nó như nhìn thấu ý đồ của nàng, lủi vào bụi trúc chạy trốn, khó khăn lắm Lệnh Dung mới bắt được nó, ôm chơi một lát, đứng dậy đi vào dục phòng, ngâm nước nóng khoảng hai tuần hương.
Con đường phía trước gian nan, hung hiểm ẩn sâu, từ khi quyết định ở bên Hàn Chập, nàng đã nghĩ tới vấn đề này. Chỉ là nàng không ngờ Đường Giải Ưu sẽ mất mạng, vốn những ngày tháng an ổn vất vả lắm mới xây dựng được, nay lại sụp xuống đáy vực sâu.
Ở Hàn gia, đương nhiên phải đối mặt với oán hận của Hàn Kính, nhưng nếu rời đi thì sao?
Trước không nói có thể rời đi hay không, cho dù có cách, dù lên núi hay xuống biển, Hàn Kính cũng không dễ dàng buông tha nàng.
Lệnh Dung cắn môi, hai tay phiền muộn nghịch nước, rẽ ra bọt sóng.
Tống cô cô thấy nàng ra sức xoa hương lộ, không khỏi kinh ngạc, “Thiếu phu nhân làm sao vậy?”
“Không sao.” Lệnh Dung rầu rĩ.
Nếu là việc vặt, Tống cô cô còn có thể giúp đỡ nàng, nhưng chuyện này liên quan tới lão thái gia Hàn gia, nói chỉ càng thêm phiền não.
Nhưng buồn rầu cũng vô dụng, Lệnh Dung bám hai tay vào thành bồn tắm, tựa lựng ra sau, giọng điệu lười biếng, “Tống cô cô, giúp ta xoa da đầu được không?” Tống cô cô vội tuân mệnh, giúp nàng xoa bóp, đỡ mệt mỏi hơn phần nào, nàng nhắm mắt, thở dài thích ý.
Gội đầu sạch sẽ, lại lấy khăn mềm lau tóc, Lệnh Dung ra khỏi thùng tắm, lau bọt nước, mặc tẩm y.
Tẩm y là mấy ngày trước Tống cô cô mới làm, dùng vải dạ trắng, hoa văn thanh lịch, cũng không quá mức phiền phức diễm lệ, nếu không lại bị Hàn Chập để ý [*]. Chỉ là dây buộc ếch [1] làm hơi lỏng lẻo, không buộc được, Lệnh Dung bảo Tống cô cô dọn đống xiêm y bẩn, nàng ra khỏi dục phòng, buồn chán nghịch nghịch dây buộc ếch.
[*] Hàn Chập từng 'soi' đôi khuyên tai hồng ngọc của Lệnh Dung, khi đó Lệnh Dung phải vào cung diện kiến, Hàn Chập sợ đôi khuyên nổi bật sẽ khiến Hôn Quân chú ý. Chi tiết này xuất hiện ở chương 65.
[1] Dây buộc ếch: là một dây bện trang trí, bao gồm một nút và một vòng, để buộc chặt mặt trước của quần áo.
Trong phòng sáng đèn, Lệnh Dung có tâm sự, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm cổ áo, cúi đầu đi đường. Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, bóng dáng cao ngất đi đến, khiến cho nàng đâm sầm vào lồng ngực hắn.
Đã sắp buộc được dây buộc ếch, nào ngờ lại bung ra, lộ ra xương quay xanh tinh tế.
Lệnh Dung ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Chập, đôi mắt mệt mỏi, thần sắc lạnh lùng như thường ngày, nhưng không thể giấu được ý cười trong mắt.
“Phu quân cố ý!” Lệnh Dung bất mãn, sờ trán.
“Ta cũng đang thất thần.” Hàn Chập nghiêm trang, vươn hai tay ra, để nàng cởi ngoại thường cho hắn.
Giữa hè nắng nóng, hắn quen mặc xiêm y tối màu, ở quân doanh cùng đám người Cẩm Y Vệ cưỡi kỵ mã chạy mấy vòng, trên người một thân mồ hôi, Lệnh Dung mới tắm xong, nhíu mày ghét bỏ, “Phu quân tự mình cởi đi.”
Hàn Chập cúi đầu, quanh quẩn chóp mũi là hương thơm ngọt ngào của nàng, mái tóc ướt xõa xuống, cả người thơm ngát dễ chịu.
“Hoặc là cởi xiêm y ra, hoặc là lau mồ hôi cho ta, đều như nhau.” Hắn nói.
Lệnh Dung suy tư một lúc, ngoan ngoãn cởi ngoại thường cho hắn, nhìn thấy dưới lớp trung y là lớp mồ hôi mỏng, nàng cười nói: “Vẫn còn nước ấm, chàng mau tắm rửa đi, tẩy sạch mồ hôi cho ta.”
Dứt lời, nàng quay đầu về hướng dục phòng, sai người chuẩn bị nước ấm.
Hàn Chập nâng ống tay áo, thử ngửi ngửi, nhíu mày nói: “Hôi lắm à?”
Mặc dù hắn quen cảnh màn trời chiếu đất, ở nhà lao nhiễm máu tươi, nhưng đều tắm rửa sạch sẽ, bình thường cho dù có mệt đến thế nào đi chăng nữa, tắm rửa xong mới đi ngủ. Bình thường chỉ có hắn ghét bỏ người bên ngoài toàn mùi mồ hôi, hiện tại bị Lệnh Dung ghét bỏ, đôi mắt tối lại, vươn tay ôm nàng vào lòng.
Hai tay Lệnh Dung ôm hông hắn, mắt đối mắt với hắn, nhịn cười nói: “Đúng vậy, ta có thể ngửi thấy.”
“Ồ.” Hàn Chập nhìn nàng, lại vùi nàng vào trong lòng, “Vậy nên ngửi nhiều hơn chút.”
“Phu quân!” Lệnh Dung cười lớn, hai má áp vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cách lớp trung y mỏng, nàng cảm nhận được da thịt cứng rắn như sắt, hai tay ôm hông hắn, cảm giác rất có lực. Mới có một ngày, đương nhiên không ngửi thấy mùi mồ hôi trên người hắn, lúc kề sát, chỉ ngửi thấy hương vị nam nhân dã tính, khiến lòng người nhộn nhạo.
Bên trong dục phòng đang chuẩn bị nước, tiếng nước chảy rào rào, Hàn Chập vùi đầu vào đỉnh đầu nàng, tham lam hít lấy.
Sắp phải đi xa, quân doanh nắng gắt, kiếm sắc vô tình, nhưng lúc này ở trong lòng, chỉ có thân thể bé nhỏ mềm mại.
Cho tới khi Tống cô cô đứng ở bên ngoài bình phong nói nước đã chuẩn bị xong, Lệnh Dung mới buông ra, phụ giúp Hàn Chập tắm rửa.
. . .
Đỉnh đồng tỏa khói lượn lờ, hương thơm ngọt ngào vấn vít.
Lúc Hàn Chập đi ra, Lệnh Dung đã ngồi trên giường, mái tóc như tấm lụa đen, xõa xuống bả vai. Tẩm y giống như bạch ngọc, bừng sáng dưới ánh nến, chân trái co lại, chân phải duỗi ra, lộ ra phần chân trắng muốt, đang chậm rãi xoa bóp.
Mặc dù nàng gầy, nhưng trên chân vẫn có thịt, năm ngón tay được dưỡng hồng hào mềm mại, hàng ngày Tống cô cô còn bôi thêm một lớp kem dưỡng.
Hàn Chập quỳ gối trước giường, nhìn chằm chằm chân ngọc của nàng, “Không thoải mái?”
“Vừa rồi mới chạy đi bắt Nhĩ Đóa, có hơi mỏi chân.”
Lệnh Dung ngẩng đầu, đôi mắt sâu xa.
“Để ta xem.” Hàn Chập vươn tay.
Lệnh Dung vội né tránh theo bản năng, “Không sao, xoa bóp chút là được. Phu quân mệt mỏi cả ngày, mau ngủ đi.”
Hàn Chập không nhúc nhích, mày nhíu lại, lẳng lặng nhìn nàng.
Lệnh Dung không chịu được ánh mắt của hắn, đành phải vươn chân ra, “Thật sự không sao.”
Hàn Chân chạm tay vào đùi nàng, dưới ánh nến, thử xoa bóp vài nơi, “Đau không?”
“Có.” Lệnh Dung mím môi, “Có hơi đau, nhưng không nghiêm trọng.”
Hàn Chập không nói nữa, hai tay chậm rãi xoa nắn, cũng không tính là đau nhức gì lớn, ngủ một đêm sẽ hồi phục. Hắn luyến tiếc buông tay, nắm lấy bàn chân tinh tế, bàn tay dần quá đà, đôi mắt nóng rực, chăm chú nhìn nàng.
Gần trong gang tấc, khuôn mặt Lệnh Dung đỏ hồng, cúi đầu muốn rời đi.
Hàn Chập lại nắm chặt không buông, bàn tay còn tăng thêm lực.
Lệnh Dung bị hắn dò xét, tim đập càng lúc càng nhanh, bàn chân như bị phỏng, tuy biết trong tang kì Hàn Chập sẽ không vi phạm lệnh cấm, nhưng nàng vẫn hơi sợ hãi, nghẹn ngào gọi “Phu quân!” Nhìn thẳng vào mắt hắn, muốn hắn dừng lại.
Người này cũng thật là...
Hai má Lệnh Dung phiếm hồng, lại gần hôn hắn, thấy hắn còn không chịu buông tay, lại hôn thêm lần nữa.
Cuối cùng Hàn Chập cũng vừa lòng, buông nàng ra, “Sáng mai phải khởi hành rồi.”
Lệnh Dung vuốt cằm, chợt nhớ tới chuyện Đường Đôn, chần chờ một lát, cuối cùng cũng không nói gì, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, nàng nhỏ giọng, “Mẫu thân nói ngày mai sẽ cùng ta ra cổng thành tiễn đưa.”
Mặc dù kiếp trước nàng không biết Hàn Chập tiêu diệt phản tặc như thế nào, nhưng quân địch đã gần tới kinh thành, đủ thấy tình thế hung hiểm. Hiện tại Hàn gia tổn thương, mọi chuyện càng trở nên gian nan. Hàn Chập quen chiến đấu, trên người có rất nhiều vết thương, cách lớp tẩm y, Lệnh Dung mơn trớn làn da của hắn, khuyên nhủ, “Chiến trường hung hiểm, phu quân nhớ bảo trọng.”
“Nàng lo lắng?”
“Ta sợ phu quân bị thương, không ai chăm sóc.”
Hàn Chập nhếch môi, cúi đầu hôn nàng.
Hắn đã quen cảnh giết chóc, bị thương là chuyện bình thường, trải qua nhiều rồi cũng không còn sợ hãi, hắn quen cảnh đao kiếm sắc bén, mũi tên bay như mưa, cho dù vô ý bị thương, cũng chỉ là chút đau đớn, so với việc phải đối mặt với triều chính còn không hung hiểm bằng.
Người hắn lo chính là nàng, bông hoa kiều diễm lọt vào đầm rồng hang hổ, chắc chắn sẽ bị xé nát.
Sau khi Đường Giải Ưu qua đời, tổ phụ càng thêm bất mãn.
Hàn Chập sầm mặt, chế trụ cằm nàng, hôn lên đôi môi non mềm, nói không rõ, “Xuất môn nhớ mang theo Phi Loan Phi Phượng, cố gắng ở Phong Hòa Đường.”
“Phu quân yên tâm.” Lệnh Dung không thở nổi, run giọng nói.
Người trong lòng có vòng eo tinh tế, bộ ngực phập phồng, mềm mại tới mức đòi mạng.
Hàn Chập càng hôn càng sâu, khó có thể nói được gì lúc này, tùy ý cướp lấy, vô cùng dịu dàng.
Lần này xuất chinh hung hiểm, ngày về không rõ, sẽ rất lâu mới có thể được ôm nàng, ngửi mùi hương trên người nàng, không được cướp lấy đôi môi ngọt ngào, không thể nhìn thấy nụ cười ngại ngùng quyến rũ, cũng không nghe thấy giọng nói mềm mại, thẹn thùng thốt lên hai chữ ‘phu quân’.
Đã quen tàn nhẫn quả quyết, đây là lần đầu tiên Hàn Chập quyến luyến không buông.
Đôi mắt Lệnh Dung mê say, hai tay như dây mây mềm mại, ôm chặt lưng hắn.
_____________
[1] Dây buộc ếch
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giang Sơn Có Nàng, truyện Giang Sơn Có Nàng, đọc truyện Giang Sơn Có Nàng, Giang Sơn Có Nàng full, Giang Sơn Có Nàng chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!