Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 15: Hang Tối


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Giang Hồ Nghĩa Hiệp



Lê Hiểu Bình đi trước, tay cầm đuốc, tay cầm đao phát lối đi không nói gì nữa. Suốt đêm cả hai đi được hơn hai dặm, trời mỗi lúc một tối mù mịt gã đoán chừng cũng khoảng canh hai canh ba.
Chế Vân kêu khổ, miệng làu bàu mắng rủa nói “Lúc lên đây sao không phải lối này, ngươi không lừa ta chứ!”
Lê Hiểu Bình không đáp.
Nàng lại quát “Ngươi không nói ta đánh chết đó!”
Lê Hiểu Bình quay lại định nói gì đó thì chợt giật mình, ngay Chế Vân cũng thót người, một tiếng động lớn bên trái cách đó không xa vang lên. Cả hai đứng lặng yên nghe ngóng, tiếng động nghe mỗi lúc một nhanh rồi đến gần dần. Một luồng gió thốc đến làm hai ngọn đuốc như muốn phụt tắt, chỉ nghe Chế Vân thét lên một tiếng, cả người nàng đã nằm gọn trong tay một con vật lông lá đen thui. Lê Hiểu Bình thì bị cánh tay còn lại của con quái vật đó đập trúng lưng ngất đi, cũng bị con quái vật ấy mang theo. Trong thời gian tích tắc cả hai đã không còn biết mình đã ngất và được mang đi đâu.
***
Lê Hiểu Bình đầu tê nhức lom khom bò đứng dậy, gã không biết mình đã nằm ở đây bao lâu, đưa mắt nhìn xung quanh chỉ là vách đá, le lói một tia sáng phía xa mới biết mình đã bị nhốt lại. Gã choàng ngồi dậy thì thấy Chế Vân vẫn còn bị ngất cạnh đó, bước đến lay gọi nhưng nàng không tỉnh. Gã đi quanh hang chỉ thấy dưới chân toàn cành nhánh, lá cây, hoa quả, trái thì bị ăn một nửa trái thì bị thối rửa lăn long lóc. gã tiến đến nơi có ánh sáng mỏng rọi vào mới biết đó là cửa hang đã bị một tảng đá khổng lồ chắn lối, gã dùng nội lực đẩy nhưng tảng đá không một chút lay chuyển, càng đẩy càng vô ích.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tiếng của Chế Vân bỗng thốt lên, thì ra tiếng động do Lê Hiểu Bình chưởng vào tảng đá làm nàng tỉnh dậy. Nàng thấy xung quanh là vách đá, lê Hiểu Bình thì đang cố dùng kình lực hất tảng đá, nói tiếp “Nơi này là chỗ nào! Thật là bẩn thỉu hôi hám. Con quái vật mang chúng ta đến đây phải không?”
“Ta không biết!” Lê Hiểu Bình đưa mắt nhìn nàng khó chịu nói.
“Hừm, thật là xui xẻo. Cái nơi chết tiệc này thật là đáng sợ, cái hang nào đây!”
Lê Hiểu Bình nghe Chế Vân nói, không cố đẩy tảng đá ra nữa mà quay ra nhìn nàng mặt giận dữ nói. “Cô đến đây gây chuyện, giết không biết bao nhiêu huynh đệ bọn ta, cái họa này đáng phải đến với cô lắm. Nơi này hoàn toàn ta không hề biết đến, chúng ta không chết đói thì cũng sẽ bị nhốt ở đây đến chết thôi. Xem ra như vậy há không phải tốt với ta sao.”
“Nhà ngươi đừng đổ tội lỗi lên đầu ta nữa có được không. Chuyện giao tranh giữa hai nước, nạn binh đao dày xéo lên bá tánh không thể không xảy ra. Người phiết trấn các ngươi chẳng phải là ngoài lệ! Chuyện trước mắt là thoát ra khỏi đây rồi lúc đó muốn trả thù ta tùy ý ngươi. Vừa rồi ta thấy ngươi đẩy tảng đá nhúc nhích rồi.”
Lê Hiểu Bình nghe vậy không thèm chấp nữa thở dài một tiếng nói tiếp.
“Cô nói đúng lắm! Hừm, cô hãy dùng nội lực cùng ta đẩy nó qua một bên nào!”
“Được!” Nàng vừa nói xong, ngồi dậy phủi y phục bước đến gần tảng đá cạnh gã.
Cả hai đặt tay lên tảng đá vận công cố đấy nó qua một bên, hơi thở hai người mỗi lúc một nhanh nhưng tảng đá chỉ nhích lên một chút rồi lại lăn về chỗ cũ. Xem ra không có chút hy vọng nào.
“Chúng ta tìm cách khác thôi” Chế Vân thở hổn hển lui lại mấy bước, mồ hôi mồ kê đã chảy ra ướt nhẹp cả y phục, mặt đỏ lừ biến sắc vừa rồi nàng đã dùng đến chín phần công lực nhưng không hề hấn gì.
“Ta đã xem qua hang động một lượt chỉ có đẩy tảng đá qua một bên là cách cuối cùng mà thôi” Lê Hiểu Bình chưa kịp nghĩ xem mình có bỏ sót qua gì không, thì nhìn thấy ở bên kia khe hở xuất hiện hai con mắt ty hí, đỏ rực xuất hiện thì giật bắn mình nhảy lui ra sau mấy bước, Chế Vân cũng nhảy ra sau kêu lên một tiếng “ái chà!”. Con quái vật thình lình thò tay qua khe hở ném vào trong mấy quả trái cây rừng rồi gầm gừ bước đi. Cả hai chờ đến khi con quái vật đi hẳn mới dám bước đến cạnh tảng đá nhìn qua khe hở, Chế Vân nói.
“Ngươi nói xem con quái vật ấy là linh vật của phiệt trấn Ẩn Nam ngươi đúng không!” Chế Vân cười dài “Nó đúng là con khỉ thật đấy, vậy tại sao nó lại nhốt ta và ngươi vào đây.”
“Ta không biết!” Lê Hiểu Bình quay lại nhìn mấy quả trái cây rừng vừa ném vào, có thể ăn được, nhặt lấy một trái dâu rừng lau vào vạt áo rồi cắn ăn. Chế Vân thấy gã ăn ngấu nghiến ngon lành cũng thấy bụng đói cồn cào thầm nghĩ “Vậy là mình đã bị nhốt trong hang hơn nữa ngày rồi đây!” Nàng bước đến lựa lấy mấy quả mình thích vừa cắn ăn vừa nói.
“Ta nghe lão sư gia Ma Lang Nha nói nó là linh vật trong truyền thuyết gì đó, chẳng lẽ ngươi không biết rõ lai lịch về nó sao?”

“Ta thật không biết! Chỉ nghe nói khu rừng cấm này có quy định ra vào rừng trong khoảng thời gian nữa đêm còn đến khi hoàng hôn xuất hiện là phải rời khỏi khu rừng ngay nếu không sẽ bị trừng trị, nhưng đã lâu lắm rồi chưa ai từng gặp chuyện gì cả. Người ta kể lại Lê Vệ Cơ có thuần dưỡng một con gì…y…khỉ…à mà đêm qua ta đã kể cho cô nghe. Ông ta nuôi nó trong rừng, cùng ăn uống luyện công với nó cho đến khi ông ta qua đời thì linh vật ấy biệt tăm tích không còn ai nhắc đến nữa, đến nay đã hơn hai trăm năm. Còn chuyện tại sao bị nó nhốt trong này thì ta làm sao hiểu được nếu nó nói được ta nhất quyết sống chết cũng sẽ hỏi!”.
“Ngươi nói vậy chẳng phải bằng không, bộ ngươi tưởng ta không có miệng hỏi nó hay sao!” Chế Vân vẩu môi hừ một tiếng.
Cả hai ăn xong thì đi quanh hang động lần tìm lần nữa nhưng đều không thấy đường ra, đi vào sâu trong hang thì có một khe nước chảy vào một cái hố nhỏ rồi tràn ra bên ngoài, nước rất trong và mát lạnh. Lê Hiểu Bình xem xét nơi nước tràn ra bên ngoài chỉ thấy đó là một vết nứt trong đá không thể chui ra được.
“Đây hẳn là địa bàn của phiệt trấn Ẩn Nam các ngươi lý nào chưa từng biết chỗ này.” Chế Vân hai tay chắp sau lưng, từ nảy đến giờ vẫn theo sát và quan sát Lê Hiểu Bình mò mẩm từng ngóc ngách trong hang, rồi bật cười, gã thấy nàng quanh quẩn rất vướng víu hỏi. “Sao cô lại cười?” Gã đưa tay xuống nước hất lên mặt rửa thấy vồ cùng sảng khoái, cứ mặt Chế Vân không trả lời câu hỏi, gã lại mò mẩm vách hang xem chỗ nào có gờ đá hay khe hở nào không, chỉ thấy rêu và mấy cây dương xỉ còi cọc mọc trên vách đá nắm phải đã bung gốc. Cả hai tìm mãi không thấy gì thì ngồi nghĩ ngợi, Chế Vân cũng tìm một tảng đá ngồi xuống nhìn gã lại bật cười.
“Cô tại sao lại cười ta!” Lê Hiểu Bình đã lấy nước rửa mặt, xem y phục không có chỗ nào lại đáng cười cả.
“Nhà ngươi thật vô lễ, từ trước đến giờ ta thích cười thì cười ai dám ra mặt khó chịu với ta như ngươi. Ta thấy ngươi rất thích thú không giống như bất cứ ai, ở ngoài kia ai cũng muốn lấy lòng ta, sẵn sàng chết vì ta nhưng từ hôm qua đến giờ ở với ngươi ta thấy ngược lại, lúc nào trong đầu ngươi cũng muốn giết ta, ăn nói lại vỗ lễ đúng là có khác biệt. Vậy mà ta vẫn không giết nhà ngươi. Nói thật ta rất thích ngươi, muốn kết bằng hữu với ngươi, vậy ta mới buồn cười, chẳng lẽ như vậy ngươi lại khó chịu với ta à!”
“Ta không cần, muốn giết thì giết lý nào ta lại cần nịnh hót cô!” Lê Hiểu Bình nói, thật ra từ nhỏ gã sống ở núi Phu Pha Phong, bản quy của phiệt trấn từ lúc Phạm Nhất Lĩnh đương nhiệm trấn chủ hình phạt nương nhẹ rất nhiều, không gò bó khắc khe như các đời trước, trên dưới đều không có quỷ củ, gã chỉ sợ mỗi lão quản đốc sư người vẫn xem hình phạt trong phiệt trấn làm tròn phận sự, rất khắc khe nên ai cũng kính sợ, Lê Hiểu Bình cũng không phải ngoại lệ. Bề ngoại gã nói chuyện rất thoải mái với huynh đệ trong phiệt trấn ngay cả với Phạm Nhất Lĩnh, không theo quy củ chủ tớ mà thành thoái quen. Vã lại gã không rành rõ luật lệ ở chốn vương cung, lời ăn tiếng nói một mực tôn kính không như gã vẫn khăn khăn gọi Chế Vân là cô một phần nữa y rất căm tức nàng đã từng dùng roi đánh mình, uất ức hơn gã có mối thù với nước Chiêm Thành, cả gia đình bị thảm sát ở thôn Tây Giai mấy phần là do cha nàng Chế Bồng Nga gây ra. Thái độ lời nói của gã vì vậy với Chế Vân có gây gắt khác thường với tính cách của gã. Ngược lại Chế Vân sống trong vương cung được xua nịnh, nay lại có kẻ lúc nào cũng tỏ ra khó chịu với mình thì lại thấy thích chí, đâm ra thích tính khí của gã nên dần dần không để ý nhiều đến lời nói hay có ý định giết gã nữa.
“Ngươi bực bội với ta vì chuyện gì? Ngươi muốn ta làm gì để được kết bằng hữu!”
“Ta muốn…!” Gã định nói muốn đánh nàng nhưng lời nói chưa buông ra đã ngừng lại, khi đưa mắt nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của Chế Vân mấy phần thật lòng, nét đẹp của nàng như vẽ lên trước mắt gã một cảm giác thấy đáng yêu, lạ lẫm, khác thường khiến gã đỏ bừng mặt.
Gã còn nhớ đòn roi da đau đớn của nàng đánh nên tức tối, “Ta không muốn kết bằng hữu với kẻ thù giết cha mẹ ta!” Gã ngoảnh mặt đi bất thần buồn rầu nói.
“Tại sao lại coi ta là kẻ thù giết cha mẹ ngươi?”
“Ta nghe trấn chủ kể lại chính người Chiêm các người đã giết hại cha mẹ ta lý nào là nói dối!”
“Ta không biết nhưng tuyệt đối phụ hoàng không bao giờ lạm sát người vô tội, phụ hoàng rất thương yêu ta. Thương yêu bá tánh như con!” Chế Vân vừa nói vừa rung rung môi. Nàng cũng mấy phần không tin cha mình không làm chuyện xấu, nhưng nhất quyết nàng không muốn nghe người khác xem cha nàng là người không tốt. Nàng được cha giảng giải, để trở thành một vị vua tốt trước phải có thưởng phạt công minh, thương yêu bá tánh, người đáng giết thì giết, người cần trọng dụng thì nên trọng dụng, không nên coi chiến tranh chết chóc là tội đồ của một vị quân vương tốt. Nàng ngồi nghĩ ngợi đến lời cha nói rồi thở dài nói tiếp “Có thể phụ thân ta làm chuyện xấu, nhưng ngươi lấy bằng chứng đâu để nói cha ta giết cha mẹ ngươi. Chuyện đã rất lâu ngươi còn nhớ làm gì!”
“Thù giết cha mẹ lý nào lại quên, ta hận người Chiêm các người, thù cũ chưa báo thù mới lại đến, chuyện quân Chiêm đến đây tàn phá phiệt trấn Ẩn Nam há lại bỏ qua sao!” Lê Hiểu Bình quát lên ầm ỷ, vẻ mặt mỗi lúc một xa xầm lại.

“Ái chà! Vậy ngươi giết ta trả thù cho cha mẹ, cho phiệt trấn của ngươi. Hãy đánh ta một chưởng là xong.” Chế Vân thấy gã đau khổ nói đến trả thù, nàng có mấy phần rùng mình nghĩ nếu không giết gã thật không được, chỉ cần gã vung chưởng đánh ta, ta nhất quyết giết chết gã ngay tức khắc.
Chế Vân còn lởn vởn với ý nghĩ ấy thì Lê Hiểu Bình đã hậm hực đứng dậy dò tìm quanh hang, nàng thấy vậy cả mừng nghĩ “Vậy ra hắn không hề muốn giết ta!” Nàng chạy theo gã nói “Ngươi tìm kiếm cả ngày chỉ vô ích thôi, tốt hơn hết là cứ để con quái vật ấy mang thức ăn đến ít ra chúng ta cũng không đến nỗi chết đói ngay phải không. Đâu cần gấp gáp vậy đâu! Ta tin chắc con quái vật ấy nhốt chúng ta là có nguyên do lần sau gặp nó chúng ta sẽ hỏi xem.”
Lê Hiểu Bình vẫn không nghe lời tìm kiếm suốt một ngày. Đến tối Chế Vân dùng đá đánh lửa nhóm bếp xua côn trùng. Trong hang chỉ có ít lá khô và cành nhánh nên chỉ nhóm một nhúm lửa nhỏ. Chế Vân còn phàn nàn thì tiếng bước chân đi nặng nề của con vật lại vang lên ở cửa hang. Như lần trước nó ném hoa quả qua khe hẹp nhưng lần này thì nó gầm lên mấy tiếng giận dữ làm cả hai phải hốt hoảng lui sát vào mép hang. Một tiếng động đánh ầm làm rung chuyển bụi bay mù mịt khi tảng đá chắn cửa hang bị đẩy qua một bên.
Cả hai thấy con quái vật lù lù tiến vào hang thì càng nép sát vào vách, tay thủ quyền chỉ cần nó tiến gần hơn sẽ liều sống chết một phen “Này, bọn ta không thù oán gì với ngươi, tại sao lại nhốt bọn ta ở đây!” Chế Vân tính tình đanh đá, đường đường là công chúa, trước giờ nàng chưa thấy sợ là gì tuy trong nguy cấp nàng vẫn ương bướng nói năng rỏ lớn. Chỉ thấy quái vật không biểu lộ cử chỉ gì, chỉ sầm sầm bước đến đống lửa thì đưa chân dí tắt lửa đi rồi gầm gừ bước ra. Nó quay lại cửa hang đưa tay đẩy tảng đá chắn lại lối vào, Lê Hiểu Bình từ nãy đến giờ vẫn lặng yên nép sát vào vách hang nhìn con vật dí tắt lửa cho đến khi bóng tôi đã bao trùm lấy hang động, chỉ nhìn bóng người trước mặt lờn vờn không rõ ràng mới bước ra mấy bước nhìn bóng tối đen chặn ở cửa hang nói.
“Có phải ngươi là linh vật núi Phu Pha Phong không?”
Trong bóng tối gã cũng thấy rỏ ánh mắt đỏ rựt của con quái vật nhìn mình trừng trừng, nhưng lại có mấy phần cảm tình rầu rỉ trong ánh mắt. Gầm gừ mấy tiếng rồi bước ra cửa hang, đẩy tảng đá về chỗ cũ để mặt hai người trong hang động.
Chế Vân nghe tiếng bước chân của quái vật đã đi ra xa dần mới buột miệng chửi mắng “Con quái vật nhà ngươi thật quái đản, tại sao lại dập lửa của bản cô nương ta chứ, hừ, để bọn muỗi cắn chết ta đấy à!”
“Nó có chuyện gì đó muốn nói với ta, không biết đó là ý gì! Có phải nó biết ta là người của phiệt trấn Ẩn Môn không nhỉ?” Lê Hiểu Bình ngẩm nghĩ nói một mình, nhớ đến ánh mắt của quái vật trong đó có mấy phần thiện cảm, không có ác ý gì nhưng gã nghĩ mãi không hiểu tai sao. Rồi lại thất vọng khi thấy mình vẫn còn bị nhốt trong hang đành thôi không nghĩ đến nữa, thở dài. Chế Vân thấy gã ngây ngây ngơ ngơ thì nói.
“Ta thấy nó muốn bóp chết ngươi thì đúng hơn! Trông nó thật quái đản. Này, không có bếp lửa ta không thể ngủ được.” Tuy ngoài miệng là nói vậy nàng vẫn tìm cành lá cây khô gom lại thành nệm rồi ngã mình, gối tay chỉ muốn ngủ một giấc.
“Cô nói không đúng! Nó muốn nói với ta chuyện gì đó” Lê Hiểu Bình cũng tìm ít cành cây, lá khô lót dưới đất, gã nằm suốt đêm không sao chợp mắt được.
Chế Vân nghe tiếng gã cựa quậy sột soạt cũng không chớp mắt được, biết gã còn đang nghĩ đến con quái vật. Có giải thích với gã chỉ thêm vô ích, mà chính nàng cũng chẳng biết con quái vật ấy có ý muốn nói gì với gã không. Có hay không đều tốt với mình, nếu thoát được ra khỏi đây gã còn có ý trả thù, mình cuối cùng cũng giết gã, có gì phải nghĩ ngợi cho phiền não, nghĩ rồi thiếp mắt ngủ.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Giang Hồ Nghĩa Hiệp, truyện Giang Hồ Nghĩa Hiệp, đọc truyện Giang Hồ Nghĩa Hiệp, Giang Hồ Nghĩa Hiệp full, Giang Hồ Nghĩa Hiệp chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top