Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 83: Tắm dã ngoại.


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 86: Tắm dã ngoại. (2565 từ)


Editor: Một Đời Bình An 


               ---------o0o---------


Phạm vi sau núi bộ lạc Đông Hùng không tính lớn, nhưng chỗ suối nước nóng nhỏ và cấm địa nồng đậm linh khí lại rất bí ẩn.


Trước cấm địa có một tầng kết giới cấp sáu hơi hư hại bao phủ, rất nhiều linh khí từ kết giới hư tổn đó tràn ra, tràn đầy toàn bộ khu sau núi.


Tuy rằng bán yêu bán ma cấp năm cường giả như Khanh Như Ý cũng có bản lĩnh tra xét được bằng yêu thức, nhưng thực lực của bà phần lớn dựa vào ma khí nồng nặc ở Vực sâu, ở trên việc lĩnh ngộ một số thuật pháp tương đối yếu.


Hơn nữa kết giới cấp sáu dù bị tổn hại cũng rất khó bị phát hiện, bởi vậy sau khi Khanh Như Ý thăm dò cũng không có phát hiện chỗ đó có một cấm địa.


Lão sói xám tiên sinh là buổi tối dùng yêu hình một mình đi thăm dò, lập tức biết được, chỗ cấm địa này có lẽ là một cái cơ hội cho y trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng tiến bộ.


Vốn dĩ, y đối với chủ thượng của Khanh Như Ý, tên Ma vật có thực lực gần đến cấp tám đó có một kế hoạch khác.


Bây giờ phát hiện cấm địa này, lại là vui mừng ngoài mong đợi.


Chỉ là, thương thế của Uyên Quyết cũng chưa có hoàn toàn lành lại, yêu hạch và ma hạch hai cái hợp lại thì thực lực cũng chưa đạt đến cấp sáu, cũng không có cách nào hoàn toàn đột phá kết giới bị một chút tổn hại, chỉ có thể ở miệng kết giới tĩnh tâm tu luyện.


Tu luyện trong chốc lát, Uyên Quyết nhận ra không ổn.


Ở trong nồng đậm linh khí, mơ hồ có ma khí phảng phất qua.


Nhưng luồng ma khí đó đã bị kết giới tổn hại thanh lọc hơn phân nữa, nhưng còn có không ít theo chỗ hư hao tràn ra.


Trong mắt lướt qua một tia u tối và lăng lệ, trong đầu lướt qua đoạn đối thoại ton và các yêu của bộ lạc Đông Hùng từng nói với nhau ---


"Tộc trưởng gia gia nói với chúng ta, Nhân tộc chưa đến cấp một và Yêu tộc con non tốt nhất không được đến sau núi." Hùng Cổn Cổn ôm chặt khô bò trong tay, mắt to hiện lên vẻ mất mát, "Tương tự tộc yêu cũng không được ở lại phía sau núi!"


Ngoại trừ việc đó, Hùng Đóa Đóa và Điền Tú cũng nhắc qua một số chuyện sau núi bộ lạc Đông Hùng, kết hợp với tình huống hai ngày nay dọn đến đây, Uyên Quyết nhanh chóng nhận ra chỗ đặc biệt của bộ lạc Đông Hùng.


Chỉ sợ, Tộc trưởng gia gia của bộ lạc Đông Hùng, đã biết việc sau núi bộ lạc nhà mình có kết giới và cấm địa.


Đến nỗi vì sao không nói, rất có thể có liên quan đến cấm địa cất giấu Ma vật.


"A." Giọng lão sói xám tiên sinh trầm khàn, biến thành trạng thái nửa yêu hình, vung rớt bông tuyết đọng trên người.


Vuốt sói sắc nhôn của y xẹt qua nơi hư hại của kết giới, càng cảm nhận được rõ ràng một tia ma khí hỗn loạn ở trong một vùng linh khí nồng đậm.


Một tia ma khí này bất ngờ có một ít chỗ tương đồng với huyết mạch ma khí trong người y, nhưng lại yếu ớt hơn ma huyết trong người y mấy phần.


Có lẽ những ma khí này đối với Yêu tộc mà nói, là kịch độc, nhưng với y, mang đến sự đau đớn còn không bằng một phần vạn của ma khí trong cơ thể y.


Tai nhọn màu xám bạc run nhẹ, Uyên Quyết ở miệng kết giới tổn hại hấp thu được lượng lớn linh khí, chỉ một đêm, thực lực đã khôi phục đến năm phần trước khi trọng thương.


Chỉ là, lượng lớn linh khí trôi mất hình như đã khiến cho Ma vật trong kết giới chú ý, ở tảng sáng ngày hôm sau có mấy tên Ma vật thực lực chừng cấp sáu tiến đến tra xét.


Lão sói xám tiên sinh tại lúc phát hiện bọn họ, lập tức lui về, nhưng vẫn không cẩn thận chịu chút thương thế.


Cũng may kết giới bên cấm địa mặc dù có tổn hại, nhưng cũng ngăn cản hơn phân nửa công kích, phần còn lại chỉ thương tổn y một phần nhỏ.


Nhưng lão sói xám tiên sinh cũng không lựa chọn lưu lại tại chỗ, chờ những Ma vật đó đi rồi tu luyện tiếp, mà là dựa theo con đường đi tới, nhanh chóng ngắt lấy một ít thực vật trong nhà có thể sử dụng hoặc là có lợi cho Nguyễn Thu Thu, sau đó vội về tới sơn động.


Trên đường gặp phải Khanh Như Ý vừa vặn có việc tìm tiểu phu nhân, hai vị bán yêu bán ma hàn huyên một lát, cũng khiến lão sói xám tiên sinh có nhận thức rõ ràng hơn về chủ thượng của Như Ý nãi nãi.


"Đỉnh cấp bảy."


"Tranh đoạt vị trí Ma Vương." Môi mỏng hé mở, âm thanh khàn khàn nỉ non vang vọng ở trong sơn động nhỏ yên tĩnh, tiêu tán dần ở trong ánh sáng ấm áp nhu hòa của cỏ Hỏa Ấm cấp ba.


Gò má Uyên Quyết tái nhợt, y nửa ngồi, bên môi dính vết máu, càng lộ rõ bờ môi hấp dẫn đỏ như máu.


Lông mi dài không hề cong vút, khẽ khép hờ, che đi vẻ chán ghét và khinh thường chớt lóe qua trong mắt.


Năm tháng dài đằng đẳng, trải qua biết bao âm mưu và tính kế mài giũa, y đã không còn là tiểu sói xám ngây thơ hồn nhiên tin tưởng mọi thứ như xưa.


Chỉ là...


Y vẫn xem nhẹ trình độ vô sỉ của Ma vật và Yêu tộc rồi.


Thú triều đến trước thời hạn, trong đó ẩn núp mấy tên Ma vật cấp sáu và cấp bảy, khiến y trọng thương, cũng khiến Nguyễn Thu Thu đi đến bên người y.


Mặc kệ thế nào, y tuyệt không cho phép bất cứ Yêu Ma nào ra tay với nàng.


Ốc Đồng sói xám tiên sinh hít sâu một hơi, đè nén cơn đau ở lồng ngực, từ từ nhắm lại hai mắt hẹp dài, dựng thẳng đôi tai nhọn xù xù lông, tỉ mỉ lắng nghe từ một sơn động xa xa khác truyền đến tiếng nước, gò má ửng đỏ, những sát ý thô bạo giấu ở đáy lòng cũng dần dần bình lặng đi.


Trước khi y nghỉ ngơi, đã trước tiên chuẩn bị xong nước ấm cho Thu Thu tắm gội, còn bày biện ba cây cỏ Hỏa Ấm cấp hai. Nàng hẳn sẽ... Không cảm thấy lạnh.


Lỗ tai run run, chàng sói nào đó xấu hổ đến nỗi lỗ tai cũng sắp biến thành màu đỏ nhạt.


Y không phải đang ảo tưởng cảnh tượng Thu Thu và y cùng nhau tắm gội, thiệt không có.


Bàn tay to nắm chặt, trên trán Uyên Quyết chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, ngại ngùng kiềm nén nhiệt độ kỳ lạ ấy lại lần nữa cuồn cuộn trong cơ thể y.


--- Mà ở một sơn động nhỏ khác, cuối cùng Nguyễn Thu Thu cũng hồi thần từ trạng thái xấu hổ vừa rồi, vùi cả đầu vào trong nước ấm, xua tan mọi mệt mỏi và ngượng ngùng.


Lão sói xám tiên sinh y không biết trở về từ lúc nào, lại nhìn mình đã bao lâu, mùi khó ngửi trên người nàng, y làm sao chịu đựng được?


Từng chuỗi từng chuỗi vấn đề giống như bong bóng nhảy ra từ trong lòng Nguyễn Thu Thu, làm cho gò má nàng không chịu được mà nóng lên.


Nhưng rất nhanh, cùng với chất bẩn bị lau đi, lòng Nguyễn Thu Thu cũng dần dần bình lặng lại.


Không sao đâu, dù sao thì nàng và Uyên Quyết ở trong mắt Yêu tộc khác, đã là vợ chồng cái gì cũng làm cả rồi.


Nàng thấy qua tình trạng thê thảm chật vật và miệng vết thương hư thối của y, bị y nhìn thấy dáng vẻ có phần dơ bẩn khi mình tu luyện cũng không có gì.


Từ sau khi ý thức được tình cảm của mình, Nguyễn Thu Thu đã không mê mang nữa.


Nàng rất rõ mình cần cái gì, cũng đã thăm dò rõ ràng thái độ của Uyên Quyết.


Chàng sói đần đó, ngay từ đầu cũng không có gọi nàng là phu nhân, sau đó cũng không tỏ thái độ, có lẽ không phải không thích nàng, mà chỉ đơn thuần là, mâu thuẫn và thẹn thùng.


Y từng trải hơn so với tiểu sói xám tiên sinh, sự e dè và thẳng thắn vốn có trên người tiểu sói xám tiên sinh qua hai mươi năm này, tiến hóa thành mâu thuẫn và 'nghĩ một đằng nói một nẻo'.


Nàng cũng xem như sờ rõ kịch bản của lão sói xám tiên sinh, mỗi lần trong nhà thiếu cái gì, chỉ cần trong lúc nàng vô tình nhắc tới, Ốc Đồng sói xám kia mặt ngoài thì cao lãnh không nói một lời, nhưng sẽ luôn nghĩ cách làm giúp nàng.


Nguyễn Thu Thu chớp chớp mắt, nhanh đứng dậy chà rửa dơ bẩn trên người, rồi mau chóng thay một bộ quần áo sạch sẽ.


Bởi vì tu luyện tống ra một ít dơ bẩn trong cơ thể, giờ phút này làn da của nàng nhìn rất trắng nõn mịn màng, sờ lên hết sức nhẵn nhụi, xúc cảm rất tốt, Nguyễn Thu Thu không nhịn được sờ sờ cánh tay và chân mình.


Chỉ là...


Cái giá của việc xinh đẹp có phần đau thương, không biết có phải vì vừa tu luyện xong, mà làn da của nàng cũng trở nên càng mẫn cảm, ngón tay vô tình lướt qua làn da trên đùi, cũng trở nên run rẩy rõ ràng.


Đáy mắt Nguyễn Thu Thu hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nàng đành thu tay lại, chỉ sờ sờ khuôn mặt cho đã ghiền, sau đó mới thở dài, buông xuống hai móng vuốt cô đơn.


Nàng vừa lợi dụng dị năng hệ thủy hong khô bọt nước trên người và làm khô tóc, vừa lập kế hoạch kế tiếp.


Bên ngoài vẫn còn đang rơi tuyết, nhưng so với ngày hôm qua đã nhỏ hơn không ít, nàng vừa mới thoát ra từ trạng thái tu luyện, linh lực trong cơ thể đầy đủ, định nói rõ với Uyên Quyết xong sẽ thừa dịp này xử lý hết Lục Nguyệt Miên trữ trong sơn động.


Quyết định chủ ý, Nguyễn Thu Thu không do dự nữa, mặc đồ xong, chỉ đơn giản vén lên một đầu tóc dài, đi ra sơn động nhỏ.


Nàng còn tưởng rằng Uyên Quyết sẽ còn ở trong sơn động nhỏ mà một người một sói vừa nghỉ ngơi, nhưng nàng đi qua mới phát hiện sói không ở nơi này, không chỉ thế, y còn dọn sạch sẽ toàn bộ sơn động nhỏ rồi, một ít mùi khó ngửi cũng tản đi.


Nguyễn Thu Thu: "..."


Nàng không kiềm được thầm rên một tiếng, giơ tay bưng lấy gò má nóng hổi.


--- Trước giờ đều là nàng giúp lão sói xám tiên sinh dọn dẹp, không nghĩ tới chàng sói này còn chưa khỏe, ngược lại bây giờ còn giúp nàng lau dọn.


Nguyễn Thu Thu lắc lắc đầu, vứt hết những cảm xúc ngượng ngùng ấy ra sau đầu, không chần chừ nữa đi tới 'phòng ngủ chính'


Mành da thú không có cột chặt, thậm chí Nguyễn Thu Thu còn không cần vén mành da thú ở 'phòng ngủ chính' lên.


Nàng liếc mắt một cái đã thấy lão sói xám tiên sinh ngồi nghiêm chỉnh ở trên giường cưới.


Y thay một bộ quần áo, không còn mặc bộ áo bào dài màu đỏ rực nọ nữa, mà thay bộ quần áo đầu tiên nàng làm cho y, một gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng vùi ở một mớ lông tơ đen nhánh, sợi len trên đôi mắt lỏng lẻo, trượt xuống một nửa, mơ hồ lộ ra một đôi mắt phượng hẹp dài đỏ tươi.


Nghe thấy động tĩnh của nàng, lão sói xám tiên sinh rõ ràng có chút hoảng loạn, y nâng cánh tay lên, dường như muốn cột lại sợi len.


Nhưng cũng không biết có phải vì mất đi thị giác, tay y khá run, trước mắt mông lung mờ mờ, ống tay áo có hơi to rộng trượt xuống, có thể mơ hồ thấy rõ mấy đường vết máu khá sâu.


Tim Nguyễn Thu Thu nhảy dựng, đau lòng không nhịn được nhíu mày, nàng đi về phía trước hai bước, từ ánh sáng sáng ngời của loại thực vật kỳ lạ đó ( cỏ Hỏa Ấm) nhìn rõ vết máu không quá rõ ràng bên môi Uyên Quyết.


"Phu quân, chàng bị thương rồi?" Nguyễn Thu Thu chạy chậm đến bên người y, giọng có hơi run.


"... Không sao." Tuy rằng ngoài miệng Uyên Quyết nói vậy, lại cố ý lộ ra tai nhọn, rũ rũ xuống, sau đó mềm oặt dán lên trên đầu.


Nguyễn Thu Thu nhìn y đau đến một đôi tai nhọn cũng co quắp, lồng ngực càng thêm khó chịu, nhìn sói còn muốn cột lại sợi len, vội nói, "Để ta đi."


Nàng vươn tay, tận lực nhẹ nhàng bốc ra sợi len bên má lão sói xám tiên sinh, cẩn thận vén lên mái tóc dài mau đen tựa như thác nước của y.


Bên người nồng đậm hơi thở thuộc về tiểu phu nhân, sói xám tiên sinh biến thái từ từ gợi lên khóe môi, trong mắt xiu xiu hiện lên ánh sáng vừa lòng vì thực hiện được tâm cơ.


Mà tiểu thê từ của y, lại căn bản không biết chàng sói nào đó là cố ý, chỉ vì muốn chế tạo cơ hội cùng phu nhân tiếp xúc thân mật mà dụng tâm hiểm ác cố ý giả vờ nhu nhược và không nhìn thấy gì →_→


Thu nhớ đến vết thương trên cánh tay y, vành mắt có chút cay, Nguyễn Thu Thu vừa nhẹ nhàng động tác giúp Uyên Quyết cột lại sợi len, vừa mím môi nhịn một lát, thấy lão sói xám tiên sinh không có ý chủ động mở miệng, mới thật sự không kiềm được, "Sói đã đi đâu? Sao lại bị thương?"


Chàng sói này có lẽ là ở lúc trước khi nàng tỉnh đã ở bên ngoài tắm dã ngoại, lại không dùng yêu lực hong khô nước trên tóc đen, có phần ướt nhẹp.


**************


Chương 87: Nụ hôn đầu tiên.


Không biết, Sói xám tiên sinh ‘tắm tiên’ có giống như trong thế giới ký ức không, chỉ đơn giản là sử dụng nước lạnh bên ngoài.


Bây giờ là mùa đông, tắm bên ngoài nhất định là lạnh lắm.


Còn bị thương nữa.


Nguyễn Thu Thu giúp Sói xám tiên sinh cột lại sợi len bịt mắt, trong lòng khẽ rung động, đầu ngón tay quét qua tia linh lực hệ thủy để giúp hắn hong khô tóc.


Sau gáy như có ngón tay ấm áp chạm lướt, khiến Uyên Quyết run hết người, đặc biệt là khi nghĩ rằng bản thân là chàng Bụt mà người đứng sau đang nghĩ đến, càng thêm rung động, gương mặt anh tuấn đỏ bừng lên.


Nguyễn Thu Thu vẫn đang đợi con sói trả lời câu hỏi vừa rồi của mình, vừa ngước mắt lên, đã trông thấy đôi tai lông lá của hắn không biết đã dựng đứng lên từ khi nào, phần lông trên đó đang run rẩy, dường như cơn đau do chấn thương trước đây gây ra đã biết mất.


Nàng hơi cáu, không kìm được đưa tay lên đôi tai sói mà nàng mong muốn được chạm vào từ lâu, thầm thì trách móc: "Chàng Bụt, sao không trả lời câu hỏi của ta?"


Nàng di chuyển rất nhẹ, lòng bàn tay chạm vào đôi tai mẫn cảm khác thường, không khỏi thầm thán phục lông tai rất mềm mượt, không có gì cứng hơn lông ở đuôi của Sói xám tiên sinh, và lông trên tai của hắn cũng rất mềm.


Tuy diện tích hơi nhỏ nhưng do vị trí đặc biệt nên vô cùng ấm áp, cảm giác muốn sờ nhiều hơn so với tóc trên đầu Hùng Cổn Cổn. 


Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng chạm vào mái tóc bạc mềm mại, không muốn buông tay xuống.


Nàng giận dỗi nghĩ, nếu như Uyên Quyết cứ không trả lời câu hỏi của mình, vậy thì nàng sẽ sờ tai hắn mãi!


Giữa các ngón tay hơi rung, làm các đầu ngón tay hơi ngứa.


"Phu nhân..."


Một giọng nói khàn khàn rõ ràng không thể chịu nổi vang lên, Uyên Quyết cụp tai lại, khổ sở né tránh, đồng thời hơi ngẩng đầu lên và nhanh chóng xoay người, lòng bàn tay to lớn khẽ nắm chặt lấy cổ tay Nguyễn Thu Thu.


"Ngứa."


Đôi môi hồng hào của chàng Bụt khẽ mím lại, và sợi len trắng bịt mắt của hắn đồng thời cũng che đi hơn phân nửa gò má đang ửng hồng.


Cổ tay của Nguyễn Thu Thu bị hắn giữ chặt, và nàng không thể tiếp tục chạm vào tai sói của Uyên Quyết nữa, chỉ là nàng không đợi được câu trả lời của con sói, trong lòng buồn rầu, khó khăn thoát ra khỏi lòng bàn tay to của hắn, đi thẳng đến giường cưới và ngồi xuống không nói chuyện.


Tai của Uyên Quyết run lên mấy lần, dòng máu sôi sục vị được thê tử chạm vào cũng dần nguội đi.


Nhưng con sói đã sớm nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn do dự một lúc rồi dứt khoát đứng dậy, mò mẫm đi về phía chiếc giường cưới.


Nguyễn Thu Thu không ngờ con sói lại trực tiếp đứng dậy, bị hắn doạ cho một phen, lúc nãy hắn ngồi cũng không thấy rõ, nhưng khi đứng dậy lại có thể nhìn thấy vết sẹo trải dài từ cổ đến ngực, nhưng hắn cũng không tỏ ra khó chịu về nó.


Nàng nhanh chóng đến bên cạnh con sói, đỡ lấy cánh tay hắn, "Sao ngay cả cơ thể cũng bị thương rồi?"


Sau khi hỏi, nàng cảm thấy bản thân vẽ chuyện, con sói này, rõ ràng là bị thương trong khi tắm bên ngoài, nhưng không muốn trả lời câu hỏi của nàng.


Nguyễn Thu Thu có chút buồn bã, cắn môi không nói gì.


Khi nàng đang im lặng, thì con sói đang cố gắng nghĩ cách làm sao giải thích kết giới của bộ lạc Đông Hùng để Thu Thu không lo lắng, nghĩ nửa ngày, hắn cảm thấy có thể trực tiếp dùng yêu thức truyền cho Nguyễn Thu Thu sẽ thuận tiện hơn.


Cho nên khi một người một sói đến bên giường cưới, Nguyễn Thu Thu vừa muốn buông tay, đã bị Uyên Quyết ôm nhẹ lấy eo, áp xuống đệm da thú mềm mại.


Nguyễn Thu Thu: "??"


Nàng không ngờ chàng sói thường ngày lạnh lùng và nhút nhát này đột nhiên lại ra tay như vậy, lúc ngã xuống đệm da thú, toàn thân nàng sững sỡ, đầu óc trống rỗng, muốn đưa tay đẩy ngực của Uyên Quyết.


Cảm nhận được sự phản kháng nhẹ của Nguyễn Thu Thu, khuôn mặt đẹp trai như hoa ngọc lan của Uyên Quyết tràn đầy sắc hồng, môi mím chặt, nhẹ nhàng giải thích: "Đừng căng thẳng, sói... sẽ không làm gì đâu.. "


Nguyễn Thu Thu: "..."


Với tư thế kỳ quái này, lại nói ra những lời này, rốt cuộc nàng có nên tin Uyên Quyết không? Hay là không nên tin hắn?


Đang loay hoay suy nghĩ, cuối cùng Nguyễn Thu Thu vẫn đang ôm lửa trong lòng, thực sự rất khó chịu, tức giận nhắm mắt lại, chờ xem con sói này rốt cuộc muốn gì.


Nếu hắn dám cắn nàng, hôm nay nàng nhất định sẽ không xấu hổ như trước nữa, nàng sẽ cắn lại, và còn cắn mạnh hơn hắn.


Bởi vì lo lắng và tức giận, Nguyễn Thu Thu không nhận ra rằng suy nghĩ hiện tại của nàng không khác gì suy nghĩ của một đứa trẻ ngây thơ, ngay cả khi chờ để cắn lại, nàng cũng không quá lo lắng.


Đáng tiếc...


Thu Thu dường như đã quên, nàng vừa mới kết thúc trạng thái tu luyện, cơ thể sự mẫn cảm hơn bình thường.


Uyên Quyết vốn dĩ chỉ muốn đưa tay sờ trán, và truyền yêu thức chứa rất nhiều thông tin trong đó cho phu nhân, nhưng hắn vừa mới tới gần, thì đã cảm thấy Nguyễn Thu Thu đang run lẩy bẩy.


Khi phát hiện ra điều này, Uyên Quyết vốn không cảm thấy bản thân đang làm gì đã bật cái đuôi ra.


Hắn chống tay lên giường cưới, cố gắng tránh tiếp xúc gần gũi với thê tử có vẻ như rất sợ mình, cố gắng kiểm soát hơi thở để làm nó nhẹ nhàng nhất có thể.


Mái tóc đen dài xõa xuống như thác nước, trượt dài theo cổ Nguyễn Thu Thu, khiến người ta rung động.


Có thứ gì đó mềm mại khẽ chạm vào trán, đôi mắt với lông mi mảnh mai của Nguyễn Thu Thu nhìn đối diện với Uyên Quyết cách nhau cái sợi len bịt mắt, khẽ chạm vào chóp mũi, trong sơn động yên tĩnh, dường như cả hơi thở và thời gian đều ngưng lại, dính chặt vào nhau.


Nguyễn Thu Thu cảm thấy lông mi của Sói xám tiên sinh đang rung lên còn mạnh hơn cả lông mi của mình, cảm xúc ngại ngùng tan biến rất nhiều trong phút chốc.


Nhưng trước khi thả lỏng, nàng cảm thấy có thứ gì đó đang chạy dọc trên trán mình, từng chút một ăn sâu vào đầu nàng.


Cảm giác nóng kỳ lạ từ trên trán lan ra rất nhanh, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy hình như linh hồn của mình như muốn bay ra ngoài, cả người chìm trong luồng thông tin khổng lồ do Uyên Quyết truyền sang.


Trong màn sương trắng mờ ảo, nàng dường như đã biến thành ý thức thể, đi theo Sói xám tiên sinh trong sương mù trắng, khám phá toàn bộ ngọn núi phía sau của bộ lạc Đông Hùng.


Kết giới bị hỏng, những thực vật kỳ diệu, ma vật đuổi giết đến...


Nguyễn Thu Thu nhanh chóng hiểu ra, Sói xám tiên sinh không hề muốn làm gì nàng, những gì hắn nói thực sự là không làm gì thật.


Trong lòng cảm giác phiền muộn, không biết là hụt hẫng hay dở khóc dở cười đây.


Nguyễn Thu Thu che giấu tâm tư và giữ mọi thông tin trong lòng, chỉ là hơi khó hiểu—


Trong màn sương trắng này, bóng dáng của Uyên Quyết mờ nhạt, sau toàn bộ quá trình thăm dò, cũng không thấy nhắc đến việc hắn đã tắm ở đâu, thương tích cũng không chịu nói rõ ràng.


Nguyễn Thu Thu lờ mờ hiểu rằng con sói này có lẽ không muốn mình lo lắng, nhưng nàng vẫn cau mày.


Khi màn sương trắng dần tan biến, và hơi thở của con sói ngày càng rời xa mình, Nguyễn Thu Thu không thể không mở mắt.


Nàng lấy hết can đảm, cắn môi, cuối cùng nàng vẫn muốn hỏi những nghi ngờ trong lòng, "Chàng, tắm ở bên ngoài à?"


Uyên Quyết - người luôn cố giữ hình ảnh con sói tao nhã, nghe thấy lời nói của nàng chứa ẩn ý khó giải thích, ánh mắt đầy ngạc nhiên, nhanh chóng chuyển thành niềm vui nhẹ nhàng khó tả.


Rõ ràng Thu Thu chỉ lo lắng cho hắn, không có ý gì khác, nhưng con sói ghen tuông nào đó lại dùng suy nghĩ của mình để hiểu thành phu nhân đang ghen vì hắn tắm bên ngoài.


Không biết trong não Uyên Quyết chứa cái gì nữa, hắn bắt đầu thở gấp hơn, hắn nằm xuống bên cạnh Nguyễn Thu Thu, khoé miệng nhếch lên, giọng nói trầm thấp cố nén một nụ cười, hơi ngượng ngùng giải thích, "Sói mặc quần áo của chính mình... gần suối nước nóng, xung quanh chỉ có nham thạch, không có sinh vật sinh sống và cũng không có thực vật nào."


Nguyễn Thu Thu: "..."


Nguyễn Thu Thu: "???"


Mạch tư duy của con sói này kỳ diệu đến nỗi nàng đơ ra một lúc mới nhận ra hắn đang nói cái gì.


Cảm xúc không vui trong lòng nàng gần như tan biến ngay lập tức, nàng cong môi cười, đưa tay ra, rồi từ từ chạm vào đuôi của Sói xám tiên sinh.


Con sói có lẽ chưa sẵn sàng để bị chạm vào cái đuôi to lớn của mình, không nhịn được phát ra một tiếng rên nhẹ vì thoải mái, nhưng nó rất ngắn ngủi giống như một chùm pháo hoa nở chưa đầy một giây, âm cuối trầm xuống, khuôn mặt Nguyễn Thu Thu lập từng nóng bừng lên khi nghe thấy.


Nàng như bị bỏng vậy, muốn rút tay về, nhưng Sói xám tiên sinh lại nhớ tới nụ hôn khẽ lướt qua khóe môi mình trước đó không lâu.


Con sói đầy mưu mô đặt tay thê tử lên đuôi mình, giọng nói nhỏ nhẹ như thì thầm: "Phu nhân đã chạm vào đuôi của sói rồi."


"Sói có thể cắn phu nhân một cái không?"


Hắn dường như vẫn như trước, tuân theo phương pháp trước đây, nhưng Nguyễn Thu Thu lại sợ hãi trước sự vô liêm sỉ của chàng Bụt nhà mình.


Trước đó hắn nhân lúc mình không phòng bị để cắn mình, nàng cũng đâu có muốn động vào đuôi của hắn!


Nhưng ngay cả khi nghĩ như vậy, Nguyễn Thu Thu vẫn mềm lòng phát hiện bản thân không thể từ chối thỉnh cầu của con sói ngọt ngào đáng chết này.


Nàng từ từ cuộn người lại, dứt khoát lôi tấm da thú đắp lên người, cố gắng che giấu phản ứng có thể xuất hiện sau khi bị hắn cắn.


Dù có xấu hổ, Nguyễn Thu Thu vẫn quyết định nói chuyện với con sói về việc ma khí hoặc yêu lực của hắn có thể gia tăng tốc độ tu luyện của mình.


Sau khi nghe Nguyễn Thu Thu nói xong, tuy đã tu luyện thành Uyên Quyết mặt đơ với biểu cảm không dễ thay đổi, luôn luôn lạnh lùng cũng không thể kiềm chế được sự kinh ngạc.


“Ồ?” Hắn gần như ngượng ngùng quen rồi, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, trầm giọng nói, khuôn mặt Nguyễn Thu Thu sau khi nghe xong thì sắp bốc khói.


May mắn là nàng không nói chuyện gì sẽ xảy ra với mình, nếu không con sói này có khi còn làm lố hơn, trước đây sao nàng không phát hiện ra chàng Bụt hiền lành tốt bụng lại thích được đằng chân lân đằng đầu đến như vậy?


Uyên Quyết không nhịn được khẽ cười, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nói với phu nhân rằng linh lực của nàng cũng có thể nhanh chóng nâng cao tu vi của hắn.


Chỉ là, linh lực của nàng sẽ mang đến vài phần cảm giác lành lạnh, tuy rằng rất tuyệt diệu nhưng lại dễ dàng khiến hắn khô nóng hể cả người, nhưng cũng không đến mức không chịu đựng được.


Vì vậy, con sói đã che giấu điều này.


Phải nói rằng, một người, một sói ở phương diện nào đó thực sự vừa ngay thẳng và ngại ngùng, và lối tư duy quả là giống nhau đến đáng sợ.


Yêu thức còn chưa thu hồi hoàn toàn đã từ từ đáp xuống đôi môi mềm mại của Nguyễn Thu Thu, một làn sương đen nhỏ xuất hiện trên đầu ngón tay mảnh khảnh của Uyên Quyết, loại bỏ mọi sự uy hiếp, chậm rãi ấn lên cổ tay của Nguyễn Thu Thu.


Thu Thu cũng truyền linh lực hệ thủy biến dị cho Sói xám tiên sinh, nhưng khi một cảm giác vừa quen thuộc và xa lạ truyền đến toàn thân, nàn hơi nghi ngờ nghĩ, hắn nói muốn cắn nàng, lẽ nào không phải cổ tay?


Ánh sáng trước mắt đột nhiên như bị thứ gì đó che lại, khi linh lực dâng đột ngột sắp không chịu nổi nữa, Nguyễn Thu Thu mở mắt, trong tầm mắt là khuôn mặt tuấn tú của Uyên Quyết càng lúc càng lớn.


Nàng mở to hai mắt, tay còn lại nắm chặt đệm da thú.


Cảm giác mềm mại từ trên môi truyền tới, nhưng ngay khi Nguyễn Thu Thu vừa cảm nhận được nó thì cảm xúc đó lại biến mất một cách kỳ diệu, Sói xám tiên sinh đỏ bừng mặt và gần như rụt lại ngay lập tức.


Nguyễn Thu Thu buộc phải chịu đựng cảm giác bỏng rát nhẹ từ tĩnh mạch, chớp mắt một lúc, vài giây sau, mới định thần lại——


Nàng, nàng vừa bị Uyên Quyết hôn ư?


Tim đập rất nhanh, Nguyễn Thu Thu liền nóng đến mức muốn nổ tung.


Nàng cố gắng vận chuyển linh lực trong cơ thể, đồng thời, nàng nhanh chóng suy nghĩ về một vấn đề khủng khiếp——


Nụ hôn đầu giữa nàng và Uyên Quyết chỉ đơn giản vậy thôi à?


Tại sao mặt con sói đó lại đỏ hơn mặt nàng, sợi len bịt mắt gần như ướt đẫm vì nước mắt của hắn.


Nhưng, nàng dường như, thực sự, không có cảm giác đặc biệt gì hết. 


Thậm chí, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến nàng không còn bất kỳ ký ức đặc biệt nào, nụ hôn ngắn ngủi này như một chiếc lông vụ khẽ chạm rồi tan biến.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ, truyện Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ, đọc truyện Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ, Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ full, Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top