Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ
Chàng sói nào đó nói xong câu đó, hai gò má tuấn mỹ lại đỏ bừng lên, vừa đỏ vừa nóng bừng, còn đỏ hơn cả mặt Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu trông thấy tên sói này rất thẹn thùng cắn môi dưới, ánh mắt hốt hoảng dời đi, ngay cả tai sói và cái đuôi to lông xù nàng rất lâu không thấy và đôi sừng hơi mờ óng ánh cũng cùng nhau lộ ra.
Không biết có phải là bởi vì đã thức tỉnh huyết mạch lang tộc Tinh Nguyệt lại còn là trở thành Ma Vương hay không, mà màu lông của chàng sói nào đó cũng có chút thay đổi vi diệu, chỉnh thể vẫn là màu xám bạc như cũ, nhưng khi đôi tai nhọn bởi vì thẹn thùng mà không ngừng run run, Nguyễn Thu Thu lại quỷ dị cảm thấy nó lấp lánh như vì sao.
Nàng cảm thấy mình đại khái là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, luôn cảm thấy Uyên Quyết chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng tốt.
Thấy tiểu phu nhân một mực nhìn chằm chằm đầu của mình, chàng sói cảm thấy sức hấp dẫn của mình đã giảm sút nên rất chi là đau lòng, Nguyễn Thu Thu mới chỉ chớp mắt một cái, lỗ tai cái đuôi và đôi sừng của hắn cũng đều biến mất cả.
Nguyễn Thu Thu: "..." Nàng còn chưa có sờ một cái xem thử lông mới có mềm hay không mà!
"Phu nhân..." Uyên Quyết thấy nàng có vẻ rất chi là thất vọng, lại tủi thân gọi nàng một tiếng, một đôi huyết đồng tại có chút âm u, thật giống như một giây sau sẽ hắc hóa ngay lập tức.
Nguyễn Thu Thu nghe thấy giọng khàn khàn lại có từ tính của hắn, nhịn không được nở một nụ cười.
Nàng dứt khoát thuận theo cơ thể vốn là tương đối không còn chút sức lực nào, khép hờ mắt, chỉ khẽ nâng tay lên nắm lấy ống tay áo đã rách rưới của Ma Vương bệ hạ. Nguyễn Thu Thu xoắn xuýt rất lâu, đến cuối cùng vẫn là ngại ngùng không dám nói thẳng muốn Uyên Quyết giúp nàng, chỉ ấp úng, "... Ừm... Không cử động được..."
Đã thức tỉnh ký ức, chàng sói nào đó đã hiểu được một vài thứ từ Ma Giới, ngược lại cũng không ngây thơ không biết gì giống trước đó nữa, nhưng ngoại trừ tự tưởng tượng mình và phu nhân, thì vẫn không có chút kinh nghiệm thực chiến nào.
Giờ phút này hắn hiểu được tiểu phu nhân mặc dù thẹn thùng nhưng vẫn đồng ý, tên nói nào đó dẫn đầu đưa ra ý kiến giúp nàng tắm, bây giờ lại cảm thấy ngại ngùng.
Tim hắn đập rất nhanh, cảm xúc kỳ lạ trong lòng lại dâng lên, lại một lần nữa đỏ mắt.
Nguyễn Thu Thu căng thẳng chờ đợi chàng sói nào đó bế mình đến nơi như suối nước nóng gì đó, nhưng chờ một lúc, Uyên Quyết chỉ là nhẹ nhàng đè vai nàng, chậm rãi đè ép xuống.
Tầm mắt Nguyễn Thu Thu bị che lại, nghĩ thầm kích thích như thế sao? Chẳng lẽ uyên tiên sinh từ trước đến nay thích sạch sẽ lại muốn để nguyên vết máu đầy người...
Mặc dù ngẫm lại tựa hồ có chút bẩn, nhưng Nguyễn Thu Thu cũng không kháng cự, nàng rầu rĩ nghĩ hay là trước dùng chút ít linh lực còn lại này ngưng tụ ra một chút nước nóng để bọn họ tắm trước đã, lại lo lắng đợi lát nữa rất khó khăn để xử lý.
Nguyễn Thu Thu cả khuôn mặt đều rất nóng, mạch suy nghĩ của nàng bay xa, hiển nhiên lại một lần nữa làm chàng sói này bất mãn.
"Ưm..." Môi bị nhẹ cắn nhẹ, Nguyễn Thu Thu hoảng hốt mở mắt ra, thẳng tắp đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài của Uyên Quyết, bị hắn nhẹ xoa cằm, bá đạo hôn lên.
Và hoàn toàn khác với nụ hôn nhẹ nhàng, mập mờ lại lưu luyến khi nãy, lần này nàng không biết mình đã vô tình chạm tới lòng ham chiếm hữu của chàng sói nào đó lúc nào, quả thực là bị hắn hôn đến không thể thở nổi, suýt chút mất mặt nghẹn ngào lên tiếng.
"Thu Thu..." Uyên Quyết dán lên môi của nàng, mỗi chữ mỗi câu, chăm chú giống như rốt cục cũng cố lấy hết dũng khí nói, "Nguyện ý... thành khế với sói chứ?"
Nguyễn Thu Thu cũng phát hiện ra, cho dù là đến bây giờ, Uyên Quyết vẫn khắc chế và giữ vững khoảng cách nhất định với nàng, hắn chống đỡ cơ thể, không dán chặt lên người nàng nàng, cũng không biết là vì thẹn thùng hay là vì cái gì khác.
Nàng không ngờ, đều đã đến mức này rồi, tên sói này thế mà lại còn hỏi ra loại vấn đề này.
Nguyễn Thu Thu có chút dở khóc dở cười, đáy lòng lại nổi lên vui sướng không cách nào kiềm chế được.
Nàng cố gắng giật giật cánh tay không có khí lực gì, lại giơ chân lên, cố gắng muốn treo mình ở trên người tên sói quá mức khắc chế này, "Ta nguyện ý."
Nguyện ý.
Đương nhiên nguyện ý.
Mặc kệ nàng luân hồi tử vong bao nhiêu lần, câu trả lời mãi mãi cũng chỉ có một.
Nàng nguyện ý.
Uyên Quyết cũng không hề bất ngờ trước câu trả lời của nàng, hắn đã vô số lần chờ đợi trong quãng thời gian dài dằng dặc kia, tưởng tượng Nguyễn Thu Thu có thể cười nói với hắn lời như vậy, bây giờ nguyện vọng của hắn đã thực hiện được, lại có chút mỹ hảo hơi không chân thật.
Làm hắn...
Làm hắn vừa xấu hổ day dứt, lại vô sỉ hưng phấn.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Nguyễn Thu Thu, trong đáy mắt Uyên Quyết là yêu thương và vô số lần tưởng niệm không cách nào khắc chế lan tràn ra, khiến hắn toàn thân đều nhịn không được run lên.
"Phu nhân... Vĩnh viễn ở bên cạnh sói, vĩnh viễn cũng không được rời đi..."
"Được chứ?" Uyên Quyết nhẹ nhàng cắn lên cổ Nguyễn Thu Thu, nói một câu đầy cố chấp, nội tâm như mọc đầy cỏ dại âm u.
Nguyễn Thu Thu nghe giọng nói khàn khàn lại nghẹn ngào của hắn, còn bất thường hơn so với những buổi tối trước đó.
Nàng bị hắn cắn nói không ra lời, cũng không phải đau, mà chỉ cảm thấy, toàn thân nóng bức khó chịu, lắp bắp nói ‘được’.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy họ đang ôm nhau quá chặt, thận trọng tránh đi những chỗ không nên đụng phải, hỏi chàng sói không biết vì sao càng ngày càng hưng phấn, có phải lát nữa sẽ thành khế không.
Dù sao nàng nhớ trước đó tên sói này có từng nói qua, cần phải hai ngày hai đêm, mặc dù nàng không xác định mình có thể vượt qua được không, nhưng vẫn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Uyên Quyết trầm thấp thở dốc, dùng cái đuôi không biết lại xuất hiện lúc nào quấn chặt eo Nguyễn Thu Thu, nghe được Nguyễn Thu Thu nói vậy, quỷ dị khựng lại hồi lâu, sau đó do dự nói: "... Không chỉ… có vậy."
Nguyễn Thu Thu: "?"
Đôi mắt của chàng sói nào đó sáng lấp lánh, "Trước đó... Trước đó sói còn rất yếu, cho nên chỉ cần chút thời gian như vậy..."
Nguyễn Thu Thu: "??"
Uyên Quyết khẽ liếm môi của nàng, sói nào đó đã trở thành Ma Vương bệ hạ chàng vẫn là rất tâm kế như cũ, mơ hồ không rõ báo khoảng thời gian: "... Ừm, ba, năm ngày..."
Nguyễn Thu Thu: "???"
"Cũng có thể là sáu bảy ngày..." Uyên Quyết chăm chú giam cầm Nguyễn Thu Thu, không cho nàng trốn.
Nguyễn Thu Thu: "............"? Đã nói là chỉ cần hai ngày hai đêm thôi mà?
Dù còn chưa bắt đầu, nhưng Nguyễn Thu Thu lại phảng phất đã thấy nghi thức thành khế nay thật là mờ ám, mắt nàng tối sầm lại, có chút không muốn để ý tới tên sói này nữa.
Chàng sói bề ngoài cao ngạo lạnh lùng, bây giờ bắt đầu nũng nịu.
Từng tiếng gọi nàng, làm Nguyễn Thu Thu rất khó chịu, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần chờ đón, tên sói kia lại chỉ là hôn một chút khóe môi của nàng, rồi rời giường đứng lên, "Trước khi thành khế, còn phải làm chút chuẩn bị..."
Một vài loại dược vật được tinh luyện bởi những thực vật đặc thù, trái cây có thể tăng thể lực, còn có đầy đủ linh thạch...
Còn có, long trọng nghi thức để thông báo cho toàn bộ Ma Uyên và Yêu giới, nàng là của hắn.
Hắn nói xong, bế nàng lên, cánh bướm lóe lên lên trước mặt, Nguyễn Thu Thu còn chưa lấy lại tinh thần, đã cảm thấy mình lại tới một nơi địa phương.
Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh sương mù mờ mịt, bốn phía đều là vách đá phong bế, có một hồ nước nóng không lớn không nhỏ, nơi phát ra sương mù chính là từ chỗ này.
Uyên Quyết bế nàng đi thẳng tới trong suối nước nóng, sau đó thận trọng đặt nàng xuống, mặt đỏ bừng, cũng không dám nói tắm giúp nàng nữa.
Quần áo trên người hắn vốn là rđã ách rưới, còn có máu đen, bị suối nước nóng ngâm như thế, đều rơi xuống hết, nhưng cũng may, mực nước cũng khá cao, ngập qua ngực của Nguyễn Thu Thu, sương mù rất dày, nếu không nhìn kỹ, cũng không nhìn ra cái gì.
"Phu nhân... Sói đến bên kia tắm..." Uyên Quyết cúi người, khẽ chạm vào khóe môi Nguyễn Thu Thu hôn nhẹ, nói xong nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi to trong nước, dự định đi sang bên kia.
Nguyễn Thu Thu cách hắn rất gần, lần này thức tỉnh ký ức xong, lại càng thêm mẫn cảm đốivới một chút linh lực biến hóa, không chỉ có phát hiện tên sói này có chút thay đổi, còn phát hiện hắn thế mà còn định dùng linh lực chậm rãi áp chế.
Nàng lấy dũng khí, kéo bàn tay Uyên Quyết, "Phu quân, chàng, chàng qua đây."
"... Hả?" Uyên Quyết thẹn thùng, âm cuối rất thấp.
Chàng sói nào đó có hai gò má tuấn mỹ đi tới, ngốc ngốc đứng ở trước mặt nàng, cũng chỉ đứng nhìn chằm chằm nàng, mái tóc dài ướt sũng rủ xuống.
Nguyễn Thu Thu biết thành khế là không thể tùy ý thế này, nàng và Uyên Quyết còn cần chỉnh đốn, nhưng...
Nàng giúp hắn một chút, hẳn là... được nhỉ?
Nàng đỏ mặt, chậm rãi tựa đầu lên vai chàng sói nào đó, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào hắn một chút, bên tai đã truyền đến tiếng hít thở gấp gáp của Uyên Quyết.
Nguyễn Thu Thu có chút ngơ ngác, đáy lòng chậm rãi dâng lên một cái suy đoán có chút đáng sợ.
Chẳng lẽ, nhiều năm như vậy, tên sói này vẫn chưa từng làm gì sao?
Trên thực tế, sói con thời thời khắc khắc đắm chìm trong thống khổ và tưởng niệm, xác thực không có có tâm tư đi nghĩ những chuyện kiều diễm thế này, thỉnh thoảng vẫn có mấy lần vì quá nhớ nàng, nhưng cũng chỉ cần dùng linh lực thoáng ép một chút là không sao nữa.
Cảm giác… thích thú như thế này, hắn vẫn là lần đầu tiên được trải nghiệm.
Thật giống như, vô số đám lửa nhỏ trong đầu tràn ra, đẩy ra cánh cửa thế giới mới.
Rất nhiều thứ tựa hồ là bản năng bên trong trỗi dậy, đến mức một người một sói còn không kịp phản ứng, Nguyễn Thu Thu đã bị Uyên Quyết dùng một hành động dịu dàng lại bá đạo, ôm chặt vào trong lòng.
Thần thức đã trở nên cường đại mười mấy lần so trước đó dần lan tràn cảm xúc, xung kích Nguyễn Thu Thu khiến nàng trong nháy mắt não hải trống không, lòng bàn chân như nhũn ra.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ,
truyện Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ,
đọc truyện Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ,
Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ full,
Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!