Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 47: 47


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Gả Ăn Chơi Trác Táng

 

 

Liễu Ngọc Như có chút tức giận.

 

Nhìn dáng vẻ Cố Cửu Tư, sao nàng không biết hắn bị ức hiếp. Nhưng hắn không nói, nếu nàng hỏi nữa thì sẽ tổn thương đến sĩ diện của Cố Cửu Tư. Vì thế nàng không hỏi gì nữa, Cố Cửu Tư cười cười rồi đứng dậy đi lau mình tắm rửa, sau khi đi ra thì hắn do dự một chút rồi cầm phấn nhà thoa lên người, giơ tay ngửi ngửi, xác định bản thân không có mùi mới lên giường.

 

Liễu Ngọc Như còn tức giận, nàng đưa lưng về phía hắn không nói gì, Cố Cửu Tư thò lại gần dùng mặt cọ cọ lưng nàng: “Không giận nữa mà, tự ta có cách.”

 

Dứt lời, Cố Cửu Tư giơ tay dùng tay áo chọc nàng: “Tới đây, nàng ngửi xem có thơm không.”

 

Liễu Ngọc Như giơ tay hất tay hắn ra nhắm mắt lại ngủ.

 

Cố Cửu Tư bất đắc dĩ cười cười cũng nằm xuống ngủ.

 

Qua ngày hôm sau, trời chưa sáng hắn đã bò dậy đi phòng bếp. Ấn Hồng đang bận việc trong phòng bếp, hắn khụ một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Ấn Hồng, có thể làm cho ta chút điểm tâm phần mười hai người, giữa trưa đưa đến nha phủ chứ?”

 

Ấn Hồng ngẩn người, Cố Cửu Tư hiếm khi đưa ra yêu cầu với nàng, nàng vội vàng đáp lại: “Được, cô gia.”

 

Cố Cửu Tư gật đầu, hắn ra cửa trước, sau đó tìm thấy Hổ Tử trên đường, hắn cho Hổ Tử một cái màn thầu rồi nói: “Ngươi có biết trong thành này nhà nào hống hách ương ngạnh nhất không?”

 

 

Vấn đề này đơn giản, Hổ Tử lập tức nói một chuỗi tên, Cố Cửu Tư bắt đầu cẩn thận hỏi thăm, một lúc sau, hắn xác định rõ rồi nói với Hổ Tử: “Ngươi đến chỗ nương tử ta lấy chút đồ ăn chia cho huynh đệ ngươi, đừng đi cửa lớn, đi cửa sau. Cơm nước xong tìm vài người trông chừng Triệu Nghiêm giúp ta, nhìn xem có thể hỏi thăm hành trình hôm nay của hắn không.”

 

Hổ Tử nghe xong liên tục đáp lại: “Được, người yên tâm.”

 

Triệu gia là thủ hạ trong quân đội Tưởng Tịch tại U Châu, ban đầu dựa vào quan hệ với Tưởng Tịch bắt đầu buôn bán vải bông trong thành, toàn bộ vải bông của quân đội U Châu phần nhiều mua từ Triệu gia. Nhưng trước đó Triệu gia có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, họ dùng loại bông tệ nhất làm áo bông cho binh lính cấp thấp, sau khi Chu Cao Lãng phát hiện mới cố ý bảo Chu Diệp đi chỗ khác mua vải dệt ở Dương Châu, bởi vậy mới không hợp với Chu Cao Lãng. Lúc này quan phủ kêu gọi quyên tiền, sau khi Cố gia quyên góp đầu tiên thì có mấy phú thương thông minh cũng nhanh chóng quyên một ít, mà Triệu gia ỷ vào có người trong quân đội chỉ quyên có năm trăm lượng.

 

Triệu Nghiêm là đại công tử Triệu gia, ngày thường tính tình quái đản, là nhân vật trong thành Vọng Đô không dám ai trêu chọc. Quan trọng nhất là gần đây hắn còn cưỡi ngựa ở đầu đường, tùy ý hoan ca.

 

Có thể làm chuyện này ở thời điểm này, vị công tử này hoặc là đầu óc không được tốt, hoặc là chưa rõ tình huống hiện tại.

 

Cố Cửu Tư cân nhắc một lúc, thấy sắc trời sáng lên thì trở về nha phủ.

 

Trên mặt hắn có vết bầm, hoàn toàn không có che giấu gì, đám người Hoàng Long nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì rất vui vẻ, buổi sáng vỗ vai Cố Cửu Tư ra vẻ quan tâm nói: “A, Cửu Tư, sao mặt bầm tím vậy?”

 

Cố Cửu Tư cười cười không thèm để ý: “Hoàng đại ca, hôm nay sắp xếp thế nào?”

 

Đánh xong Cố Cửu Tư, trong lòng Hoàng Long thoải mái rất nhiều, hắn cũng không khó xử Cố Cửu Tư nữa, họ cùng đi tuần phố, giữa trưa trở lại nha phủ để ăn cơm, Liễu Ngọc Như tự mình đem điểm tâm lại đây, mọi người nhìn thấy Liễu Ngọc Như thì ngẩn người, Liễu Ngọc Như cười với mọi người xong thì tặng cho mỗi người một túi nước, sau đó nói: “Lang quân nhà ta tuổi còn nhỏ, vẫn là tính tình trẻ con, mong các vị đại ca chăm sóc nhiều hơn.”

 

Ở U Châu này, Liễu Ngọc Như có vẻ đẹp thanh lệ dịu dàng, nàng vừa cúi đầu ôn nhu như vậy, đám người thô thiển này nào được gặp cô nương như vậy bao giờ, bọn họ nhanh chóng đứng lên có chút khẩn trương nói: “Không sao không sao, người yên tâm.”

 

Liễu Ngọc Như cười cười, lúc này mới rời khỏi. Cố Cửu Tư tiễn Liễu Ngọc Như ra ngoài: “Ta nói không sao nàng còn không yên tâm.”

 

Liễu Ngọc Như nhìn vào trong thở dài, thay hắn sửa sang lại quần áo rồi nói: “Chàng sống tốt ta sẽ yên tâm, mọi việc đừng quá kiên cường, khéo đưa đẩy một chút.”

 

Cố Cửu Tư đáp lời nhìn Liễu Ngọc Như đi xa.

 

Hắn đứng ở cửa, Hoàng Long và những người khác ăn điểm tâm Liễu Ngọc Như đưa tới, có người nhìn bóng dáng Cố Cửu Tư, nhỏ giọng nói: “Cố Cửu Tư đúng là tên ngốc, chúng ta đánh hắn, hắn còn tặng đồ ăn cho chúng ta.”

 

Hoàng Long trừng mắt nhìn đối phương cũng không nói thêm gì nữa. Cố Cửu Tư đứng ở cửa một lúc lâu mới trở về, mọi người không chừa khối điểm tâm nào cho hắn cả, hắn cũng không để ý lắm, chỉ cười nói: “Nội tử (*) không yên tâm lại đây nhìn xem, nhưng có vài lời nội tử nói cũng đúng, Cửu Tư tuổi còn nhỏ, có một số việc không hiểu lắm, nếu có làm gì sai, mong các vị đại ca nhắc nhở nhiều hơn.”

 

(*) Nội tử là cách gọi khác của nương tử.

 

Dứt lời, hắn nâng chén trà: “Lấy nước thay rượu, phiền các vị chăm sóc.”

 

Mọi người bị động tác này làm sửng sốt, hai mặt nhìn nhau một lúc, trong đó có một tên ăn điểm tâm cười nói: “Cửu Tư, ta thấy nương tử của ngươi thật đẹp mắt, minh……”

 

“Câm miệng!” Hoàng Long lạnh lùng nhìn đối phương, “Ngươi uống rượu nên đầu óc có bệnh, nửa điểm mặt mũi cũng không chừa?!”

 

Hoàng Long đứng dậy lạnh lùng nói với Cố Cửu Tư: “Tuần phố đi!”

 

Cố Cửu Tư cười cười, cũng không nhiều lời.

 

Vào ban đêm, Hổ Tử tới Cố gia kêu Cố Cửu Tư ra: “Cửu gia, hôm nay Hắc Cẩu ở tửu lầu nghe Triệu Nghiêm sáng mai phải đi đạp thanh ở ngoại thành.”

 

Cố Cửu Tư gật đầu, sau đó nói: “Gần đây lưu dân tăng bao nhiêu?”

 

Hổ Tử báo sơ số lượng, Cố Cửu Tư hỏi thêm phương hướng và tình huống của đám lưu dân này.

 

Hắn cân nhắc một lúc, Hổ Tử có chút nghi hoặc nói: “Cửu gia, ta nghe nói Hoàng Long khi dễ người, người tính sao bây giờ?”

 

“À, chuyện này,” Cố Cửu Tư nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu mới nói: “Hổ Tử, các ngươi có ai dám trộm đồ không?”

 

“Cửu gia,” Hổ Tử sửng sốt, “Không phải người muốn ta đi trộm đồ của Triệu Nghiêm chứ?”

 

“Không trộm Triệu Nghiêm, trộm Hoàng Long.”

 

Cố Cửu Tư nhàn nhạt nói: “Ta giúp ngươi trốn, sẽ không để ngươi bị bắt. Nhưng tốt nhất không cần ngươi ra mặt, tìm tên lưu dân lạ mặt che mặt lại trộm.”

 

“Cái này được.”

 

Hổ Tử gật đầu: “Ta quen người, chuyện này cứ để ta làm.”

 

Cố Cửu Tư lên tiếng: “Đến lúc đó trộm đồ của Hoàng Long dẫn tới trước mặt Triệu Nghiêm. Tiền có thể tự giữ lại, túi tiền đừng giữ lại tránh cho người ta nắm nhược điểm.”

 

“Đã hiểu.” Hổ Tử vội nói, “Cửu gia yên tâm, sẽ làm sạch sẽ.”

 

“Ngươi làm xong chuyện này thì đi Chu phủ tìm người đưa tin cho Chu Diệp, bảo hắn đợi một chút bất luận nhận được tin tức gì đều đi tìm phụ thân hắn, để phụ thân hắn định đoạt.”

 

Tuy Hổ Tử không rõ Cố Cửu Tư muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đã hiểu.”

 

Cố Cửu Tư thấy hắn ta có dáng vẻ ông cụ non, cười cười nói: “Tẩu tử nấu cơm ăn ngon không?”

 

Hổ Tử gãi đầu ngượng ngùng cười cười, sau đó nói: “Gia, nếu người thấy ta làm tốt, sau này người phát tài để ta làm sai vặt cho người có được không?”

 

Cố Cửu Tư bị Hổ Tử chọc cười, hắn không hề để ý đầu tóc dầu mỡ của Hổ Tử, giơ tay xoa xoa tóc hắn, ôn nhu nói: “Sau này ngươi có tương lai tốt hơn, đừng nhớ thương một vị trí sai vặt.”

 

Hổ Tử ngẩn ngơ, sau đó nghe Cố Cửu Tư nói: “Về đi, trời tối rồi, ngươi là một đứa trẻ, trên đường nhớ cẩn thận.”

 

Hổ Tử cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “À được, Cửu gia, người cũng ngủ sớm đi.”

 

Sau khi Hổ Tử rời khỏi Cố phủ, Cố Cửu Tư trở về nhà, hắn xắn tay áo lấy nước cho Liễu Ngọc Như, Liễu Ngọc Như nhìn nam nhân trầm ổn làm việc trước mặt, nàng mím môi muốn hỏi một chút ban ngày hắn như thế nào nhưng lại khó mở lời.

 

Kỳ thật nàng cũng tìm người hỏi thăm, biết hắn sống trong đó không tốt, tất nhiên cũng đoán được là ai đánh.

 



Nhưng hắn không nói nàng biết thì tất nhiên không hy vọng nàng biết, trong lòng nàng có chút khó chịu nhưng không nói nên lời, chỉ có thể một mình giận dỗi.

 

Cố Cửu Tư không biết nàng tức giận cái gì, chỉ thấy nàng tắm rồi đi ra đã ngã vào giường. Cố Cửu Tư kéo nàng lên xoa tóc cho nàng, có chút dở khóc dở cười nói: “Nàng giận dỗi cái gì? Cứ tóc ướt như vậy mà đi ngủ, sau này sẽ đau đầu.”

 

“Ta không tức giận.” Liễu Ngọc Như chậm rì rì mở miệng.

 

Cố Cửu Tư nghe nàng nói thì nhìn gương mặt tức giận của nàng, hắn cảm thấy người trước mặt cực kỳ đáng yêu.

 

Trong lòng hắn có chút ngứa, hắn xoa tóc cho nàng, giọng nói bình thản: “Nàng không vui cái gì, nàng nói với ta đi mà.”

 

“Không có gì không vui.”

 

“Ngọc Như,” Cố Cửu Tư thở dài, “Khi nàng buồn thì tính tình không tốt.”

 

Liễu Ngọc Như hừ lạnh một tiếng rồi im lặng.

 

Người phía sau xoa tóc cho nàng, nàng không thể tức giận nổi khi đối mặt với người phía sau, nghĩ tới nghĩ lui thì người sai đều là Hoàng Long.

 

Tuy nàng nhu nhược ở ngoài, nhưng trong lòng lại kiên tính, chờ khi nàng nằm trên giường trong bóng tối, trong lòng trái lo phải nghĩ rốt cuộc quyết định, nàng phải dùng người trị người.

 

Nghĩ ra cách giải quyết, Liễu Ngọc Như vô cùng vui vẻ đi ngủ.

 

Mà Cố Cửu Tư trong bóng tối nghe thấy tiếng hít thở của Liễu Ngọc Như, hắn mở mắt nhìn người trước mặt, bên môi tựa hồ còn mang theo nụ cười đắc ý, hắn không khỏi mấp máy môi.

 

Hắn đoán Liễu Ngọc Như tức giận là do hắn bị đánh, hiện giờ ngủ được hẳn là đã nghĩ ra phương pháp tốt gì đó. Hắn nhìn gương mặt đang ngủ của người trước mặt, cảm giác người này giống như một con mèo diễu võ dương oai làm lòng người khác cực kỳ vui mừng, dường như cũng……

 

Mặt Cố Cửu Tư có chút hồng, không thể không thừa nhận.

 

Cực kỳ thích.

 

Hắn quan sát nội tâm của bản thân, cảm thấy tâm ý của bản thân thì tự hỏi như vậy là thích sao?

 

Hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn vẫn lặp lại nó, cũng không dự đính phản kháng, hắn nhìn làn da trắng mịn của cô nương dưới ánh trăng, cúi đầu thật cẩn thận hôn lên trán nàng.

 

Sau đó hắn cảm thấy lòng như nổi trống, vạn vật đều an tĩnh lại. Hắn lẳng lặng cảm thụ loại ấm áp khi môi chạm vào da thịt, một lúc sau, hắn ngồi dậy lẳng lặng nhìn người trước mặt.

 

Sau đó hắn nhẹ nhàng cười, hắn nằm xuống nhắm mắt lại, duỗi tay cầm tay nàng, cứ như vậy ngủ thiếp đi.

 

Ngày hôm sau tỉnh lại, hắn mặc quần áo vào, Liễu Ngọc Như vô cùng vui vẻ đeo đai lưng cho hắn, Cố Cửu Tư biết Liễu Ngọc Như có tính toán trong lòng thì cảm thấy buồn cười, không khỏi nói: “Hôm nay nàng dự định làm gì?”

 

“À, đến tiệm.”

 

Liễu Ngọc Như ho nhẹ một tiếng, cảm thấy dường như bản thân vui vẻ quá mức rõ ràng, liền nói: “Hôm nay không đưa điểm tâm cho chàng, ta có một đơn hàng lớn cần tiếp.”

 

“Được.” Cố Cửu Tư mỉm cười, không nhiều lời nữa.

 

Sáng sớm đi nha phủ, tất cả không có gì khác lạ, mọi người chia nhau ra đi tuần phố, Hoàng Long như cũ một tổ với Cố Cửu Tư. Thái độ của Hoàng Long đã tốt hơn trước rất nhiều, tuy không phản ứng tốt lành gì với Cố Cửu Tư nhưng cũng không mắng hắn nữa. Chỉ là tuần phố cũng nhàm chán, Hoàng Long tùy ý dò hỏi: “Ta nghe nói Dương Châu giàu có đông đúc, các ngươi đang êm đẹp lại đây làm gì? Hơn nữa vừa đến đây đã quyên góp hết tiền, đầu óc nhà các ngươi có bệnh à?”

 

Cố Cửu Tư cười cười nhưng cũng không che lấp, một năm một mười nói chuyện xảy ra ở Dương Châu.

 

Hoàng Long nghe xong thì có chút ngạc nhiên, đối với nhân vật tép riu như bọn họ mà nói, những việc này có chút xa vời, cái gì mưu phản hay khởi binh đều là chuyện lớn dễ rơi đầu. Hoàng Long nuốt nuốt nước miếng, nhịn không được nói: “Vậy, vậy ngươi về đó, sao ngươi và nương tử ngươi lại tới U Châu?”

 

“Chúng ta đi qua Thanh Châu Thương Châu.”

 

Cố Cửu Tư bình tĩnh lên tiếng.

 

“Không phải khắp Thương Châu không có người sao?” Hoàng Long nói hắn nghe đồn nên biết, “Hơn nữa chỉ ngươi và nương tử ngươi như vậy…… Sao…… Sao đến đây được?”

 

Hoàng Long nói xong thì đánh giá Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư nhìn qua rất gầy yếu, hoàn toàn không phải loại người có thể bảo vệ một nữ nhân xinh đẹp như Liễu Ngọc Như trong loạn thế. Cố Cửu Tư cười cười định đáp lời thì một bóng hình đột nhiên vọt ra túm lấy túi tiền của Hoàng Long, sau đó điên cuồng bỏ chạy.

 

“Ê!”

 

Hoàng Long vội vàng đuổi theo, Cố Cửu Tư vờ như không biết xảy ra chuyện gì, quay đầu lại chắn lại hắn, người nọ đã chạy thoát, Hoàng Long tức giận nói: “Có người trộm túi tiền ta! Ngươi mù hả!”

 

Cố Cửu Tư lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc, sau đó đuổi theo Hoàng Long.

 

Người nọ cực kỳ nhanh nhẹn, Hoàng Long và Cố Cửu Tư đuổi ở phía sau, người nọ chạy dọc theo hẻm nhỏ.

 

Cố Cửu Tư đi sau Hoàng Long, trên tay nhanh chóng lấy một cái lọ ra.

 

Hắn mở nắp, mảnh vải đỏ nhét ở miệng lọ dính phải bột phấn, Cố Cửu Tư đuổi theo nhẹ nhàng hắt ít bột lên người Hoàng Long. Sau đó lập tức thả cái lọ vào trong tay áo.

 

Hoàng Long vừa đuổi vừa mắng tên trộm, hai người lao ra ngõ nhỏ, Cố Cửu Tư chậm nửa nhịp, sau đó nghe tiếng ngựa kêu do hoảng sợ, khi Cố Cửu Tư lao tới, vừa vặn thấy ngựa phát điên chạy về phía Hoàng Long.

 

Hoàng Long theo bản năng rút đao bổ vào chân ngựa, sau đó xoay người lăn một cái né tránh con ngựa ngã về phía trước.

 

Nhưng người ngồi trên lưng ngựa lại lăn xuống đất, người xung quanh vội vàng đến dìu hắn, Hoàng Long thấy rõ người tới thì vội vàng quỳ trên đất dập đầu, lo sợ nói: “Triệu công tử! Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, xin Triệu công tử thứ tội!”

 

“Tên khốn kiếp nhà ngươi!” Triệu Nghiêm rút roi từ bên cạnh đánh Hoàng Long, một roi bổ trên người Hoàng Long, hắn ta phẫn nộ nói, “Tên tiện mệnh nhà ngươi dám đả thương ngựa của ta?!”

 

Hoàng Long không dám nói lời nào mà chỉ liều mạng dập đầu, Triệu Nghiêm nâng roi dự định đánh tiếp, Hoàng Long nhắm mắt chờ roi dừng trên người nhưng chỉ nghe dây roi gào thét trong không trung, sau đó không có âm thanh gì nữa.

 

Hoàng Long run rẩy mở mắt ra thì thấy Cố Cửu Tư đứng trước mặt hắn bắt lấy roi, nhìn Triệu Nghiêm ở đối diện nói: “Bên đường cưỡi ngựa, phạt nộp tiền năm lượng. Gây trở ngại công vụ, ẩu đả mệnh quan triều đình, phạt hai mươi trượng, ngồi tù ba năm.”

 

“Tên khốn kiếp nhà ngươi chui từ đâu ra?!”

 

Triệu Nghiêm sửng sốt một lúc thì đột nhiên phản ứng lại: “Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?!”

 

“Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân.” Cố Cửu Tư bình tĩnh nói, “Theo ta đến quan phủ đi!”

 

“Cửu Tư, buông ra!” Hoàng Long vội vàng đứng dậy muốn kéo Cố Cửu Tư, nôn nóng nói, “Đây là công tử nhà Triệu lão gia!”

 

Cố Cửu Tư cũng nhíu mày nhìn Hoàng Long, Triệu Nghiêm nhìn hai người nói chuyện, cầm roi tức giận nói: “Được được được, các ngươi một người chém ngựa của ta, một người muốn bắt ta ngồi tù, ta thật không biết Vọng Đô lại có hai người lợi hại như các ngươi! Đánh cho ta!”

 

Triệu Nghiêm quát gia đinh: “Đánh chết cho ông! Đánh gần chết cho ta mới thôi!”

 

Vừa dứt lời, gia đinh Triệu gia đã vây quanh hai người.

 

Người đi hầu cạnh Triệu Nghiêm đều là cao thủ Triệu gia, mười mấy người nhanh chóng áp quanh, Hoàng Long hoàn toàn từ bỏ phản kháng, nhưng sắc mặt của Cố Cửu Tư lúc này bất động, giơ tay đánh một quyền qua đó, Hoàng Long thấy thân hình mạnh mẽ của Cố Cửu Tư linh động như thỏ trong đám người, quyền mãnh tựa hổ, lấy một chọi mười, đánh đến mức làm người khác nhiệt huyết sôi trào!

 

Hoàng Long có chút chân mềm, hắn nhìn tình cảnh này thì nuốt nuốt nước miếng.

 

Một lúc sau, hắn đột nhiên nhớ tới.

 

Chu Diệp!

 



Sau lưng Cố Cửu Tư là Chu Diệp!

 

Hoàng Long mặc kệ chuyện khác nhanh chóng chạy đi tìm người.

 

Mà Cố Cửu Tư nhìn thoáng qua phương hướng của Hoàng Long thì dùng xích sắt khóa lại đám người đó, giữa động tác tung bay, hắn vây quanh một đám người, cuối cùng kéo chặt, một đám người hoàn toàn bị trói chặt!

 

Khi Triệu Nghiêm phản ứng lại thì đã bị trói ngay trước, có tiếng trầm trồ khen ngợi phát ra từ trong đám người, Cố Cửu Tư cười như không cười kéo Triệu Nghiêm, Triệu Nghiêm nhìn thấy cười nhạo trên gương mặt một giây trước còn thành thật ngay ngắn: “Triệu công tử, đi thôi.”

 

Hoàng Long thở hổn hển bỏ chạy, cuối cùng cũng tới Chu phủ. Chu Diệp nghe Hổ Tử truyền tin trước nên đã sớm chờ ngoài cửa, thấy Hoàng Long tới thì nghe Hoàng Long nói, không nói hai lời đã nói: “Ngươi đợi đã, ta đi tìm phụ thân ta.”

 

Hoàng Long ngây ngốc cả người, hắn biết rõ trước nay Chu gia luôn làm việc theo quy củ, chẳng lẽ vì Cố Cửu Tư mà mời Chu Cao Lãng ra mặt?!

 

Mà Chu Cao Lãng ở cửa phòng nghe Chu Diệp nói xong, ông suy nghĩ một lúc thì cười ha hả: “Thông minh.”

 

Hắn cao giọng nói: “Ngươi cứ từ từ, ta đi tìm Phạm thúc thúc của ngươi.”

 

Chu Diệp nhíu mày, hắn suy tư ý tứ của Chu Cao Lãng, mà Chu Cao Lãng tức khắc cưỡi ngựa chạy đi tìm Phạm Hiên.

 

Phạm Hiên đang uống trà, Chu Cao Lãng vừa vào cửa đã vui vẻ nói: “Lão Phạm, có người tặng bạc cho chúng ta.”

 

“Ừm?” Phạm Hiên có chút nghi hoặc ngẩng đầu, Chu Cao Lãng vui vẻ tới trước mặt Phạm Hiên nói, “Không phải ngươi đang lo đám phú thương đó bất động sao? Trước đó ta đã nói chúng ta trực tiếp bắt người là xong việc, nhưng ngươi sợ lưu lại thanh danh bất nhân bất nghĩa. Lấy Cố gia để thức tỉnh bọn họ, bọn họ làm bộ nghe không hiểu, lần này chúng ta phải làm cho bọn họ nghe hiểu rõ ràng.”

 

“Sao nào?” Phạm Hiên nhướng mày, Chu Cao Lãng vui vẻ nói, “Tên đại công tử của Triệu gia cưỡi ngựa bên đường còn đánh quan binh, hiện tại bị người ta kéo tới huyện nha rồi.”

 

“Lại có nhân vật như vậy?”

 

Phạm Hiên biết địa vị của Triệu gia trong lòng nhiều người ở Vọng Đô, trước kia hắn cũng tìm lý do để đả động đám phú thương này, muốn động, đầu tiên phải có một cái tên hợp lý, còn phải là một người dám ra tay.

 

Hiện giờ Triệu gia phi dương bạt hỗ (*) lại hành hung bên đường, còn bị người khác kéo thẳng tới quan phủ, đây là cơ hội không thể nào tốt hơn.

 

(*) Phi dương bạt hỗ ý chỉ ngang tàng hống hách.

 

Chỉ cần động vào Triệu gia, có tiền bảo mệnh Cố gia quyên góp trước đó, lại có Triệu gia ở phía sau, vậy đám thương gia ở Vọng Đô cũng nên hiểu chuyện.

 

“Chính là tên Cố Cửu Tư kia!” Chu Cao Lãng vui vẻ nói, “Hắn cố ý tới thông báo cho Diệp Nhi, chuyện này do một tay hắn lên kế hoạch.”

 

“Còn nhỏ tuổi đã có thể có tâm tư này.” Phạm Hiên trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói, “Nếu lễ đã đưa đến cửa rồi, không nhận cũng không tốt. Ngươi qua đó xem tình huống đi, nếu huyện lệnh xử lý không thỏa đáng, vậy cũng nên đáp lễ lại Cố Cửu Tư.”

 

“Ta cũng có ý này.”

 

Chu Cao Lãng gật đầu nói: “Vậy ta qua đó đây.”

 

Chu Cao Lãng nói với Phạm Hiên xong thì cầm lệnh bài của Phạm Hiên đi tìm Chu Diệp, sau đó trực tiếp chạy qua huyện nha.

 

Mà lúc này Cố Cửu Tư đã kéo người tới quan phủ, huyện lệnh thấy người Cố Cửu Tư kéo tới thì trước mắt tối sầm, nhanh chóng hôn mê bất tỉnh, sau đó cáo bệnh thối lui.

 

Triệu Nghiêm đứng ở công đường lạnh lùng cười với Cố Cửu Tư: “Tìm gia phiền phức, cũng không hỏi thăm xem gia là ai.”

 

Sắc mặt Cố Cửu Tư bất động, hắn lẳng lặng đứng đó: “Vậy chúng ta chờ đại nhân tỉnh lại đi.”

 

“Vậy chờ đi,” Triệu Nghiêm mỉa mai, “Đến lúc đó ta cũng muốn xem là ai đang tìm chết.”

 

Hai người cứ yên lặng chờ, bên ngoài thì chen đầy người. Chu Cao Lãng tới cửa bảo người khác khai báo tình hình, sau đó đi thẳng vào.

 

“Làm gì vậy?” Chu Cao Lãng dẫn Chu Diệp đi vào nhìn thoáng qua công đường, sau đó thấy Triệu Nghiêm thì trên dưới đánh giá Triệu Nghiêm một cái, nhíu mày nói: “Đây là phạm phải chuyện gì?”

 

“Bẩm đại nhân,” Cố Cửu Tư trầm ổn mở miệng, “Người này cưỡi ngựa bên đường thiếu chút nữa đả thương người khác, Hoàng Long trong nha phủ vì muốn tự bảo vệ mình mà đả thương ngựa hắn, hắn bèn quất roi giữa phố đánh vào quan sai nên bị tiểu nhân bắt đưa tới quan phủ để chờ xử trí.”

 

“À,” Chu Cao Lãng gật đầu, “Vậy huyện lệnh đâu?”

 

“Bị bệnh.”

 

“Bị bệnh?” Chu Cao Lãng hừ lạnh nhìn chủ bạ (*) đang núp một bên nhìn trộm tình huống, ông nói thẳng, “Nếu thân thể Dương huyện lệnh không khoẻ như vậy, bảo hắn đừng tới nữa. Chuyện có bao lớn đâu, lão phu giúp hắn xét xử.”

 

(*) Chủ bạ là tên một chức quan có từ đời nhà Hán, chuyên trông coi việc sổ sách văn thư bộ tịch của cơ quan ở trung ương hoặc một địa phương.

 

Dứt lời, Chu Cao Lãng đi đến cao đường rồi thong thả ngồi xuống, Chu Diệp ở bên cạnh rót trà đưa qua, Chu Cao Lãng uống ngụm trà xong thì nhìn Triệu Nghiêm: “Cưỡi ngựa bên đường, còn đánh quan sai đúng không?”

 

Chu Cao Lãng quay đầu nhìn Cố Cửu Tư: “Theo luật thì làm thế nào?”

 

“Phạt năm bạc, hai mươi trượng, ba năm tù.”

 

“Viết rõ ràng như vậy còn cần thẩm tra nữa sao? Cứ như vậy đi.”

 

“Chu đại nhân!” Triệu Nghiêm có chút luống cuống, hắn vội nói, “Ngươi…… Này, này hãy chờ phụ thân ta……”

 

“À, còn có phụ thân ngươi,” Chu Cao Lãng gật đầu, ngẩng đầu nói, “Được, vị tiểu ca này,” Chu Cao Lãng nhìn Cố Cửu Tư nói thẳng, “Ngươi mang một nhóm người đi Triệu gia dẫn Triệu lão gia lại đây.”

 

Cố Cửu Tư cung kính nói: “Được.”

 

“Chờ một chút,” Chu Cao Lãng tựa như nhớ tới cái gì đó, “Ngươi là một nha dịch đi mời Triệu lão gia thì không thích hợp.”

 

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết Chu Cao Lãng dự định làm gì, Chu Cao Lãng quay đầu nói với chủ bạ đứng ở một bên: “Không phải thân thể Dương huyện lệnh không khỏe sao? Thân thể hắn không khỏe nhiều năm như vậy, mà Vọng Đô lại lộn xộn, thế này đi, ta thấy thanh niên này rất tốt rất nhiệt tình, ngươi nói với Dương huyện lệnh bảo hắn lấy quan ấn ra đây rồi tự dưỡng bệnh cho tốt, muốn dưỡng bao lâu thì dưỡng bấy lâu, chuyện này cứ để thanh niên này san sẻ với hắn, thế nào?”

 

Chủ bạ vừa nghe lời này thì sắc mặt trắng bệch, run run nói: “Đại nhân, này…… Không được qua loa……”

 

“Không qua loa không qua loa,” Chu Cao Lãng phất tay nói, “Trước khi ta tới có nói với Phạm đại nhân, hắn bảo ngươi đừng lãng phí thời gian của ta nữa, nhanh chóng lấy quan ấn lại đây.”

 

Triệu Nghiêm đứng bên cạnh nghe đối thoại này thì tức khắc luống cuống, Chu Cao Lãng Phạm Hiên cũng trộn vào, cho dù hắn là tên ngốc cũng biết đây là cố tình nhắm vào nhà hắn!

 

Chu Cao Lãng đứng dậy vẫy tay với Cố Cửu Tư, bình tĩnh nói: “Ngươi theo ta tới đây nói chuyện với Dương huyện lệnh một chút.”

 

Cố Cửu Tư lên tiếng, sau đó theo sau Chu Cao Lãng.

 

Vào hậu viện, Cố Cửu Tư cung kính nói: “Hành động này của đại nhân có phải hơi nóng nảy không?”

 

Chu Cao Lãng nhẹ nhàng mỉm cười: “Đã để lộ đao rồi, cất giấu thêm nữa thì có nghĩa lý gì?”

 

“Vốn định chờ một thời gian để ngươi có cơ hội lập công để nhập quan trường. Nhưng nếu bản thân ngươi lập công, có lý do thuận lý thành chương để thăng quan, vậy chúng ta sẽ không cố ý kìm hãm.”

 

Dứt lời, Chu Cao Lãng bình tĩnh nói: “Ta và lão Phạm không muốn học Vương Thiện Tuyền, nhưng U Châu thiếu tiền hơn Dương Châu. Hiện giờ Lương Vương sắp vào Đông Đô, ngươi có hiểu không?”

 

Cố Cửu Tư nghe xong lời này thì hồi hộp trong lòng, hắn cung kính hành lễ: “Đại nhân yên tâm, hôm nay ta vào Triệu phủ nhất định không để đao nhuốm máu, vì đại nhân phân ưu.”

 

 

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Gả Ăn Chơi Trác Táng, truyện Gả Ăn Chơi Trác Táng, đọc truyện Gả Ăn Chơi Trác Táng, Gả Ăn Chơi Trác Táng full, Gả Ăn Chơi Trác Táng chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top