Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh
Trời nắng chang chang, Lý Tầm vẫn giống một phụ huynh đi tham quan, dẫn Tống Ngưỡng đến sảnh nhập học đối chiếu thông tin cá nhân, sau đó đưa cậu đến báo danh ngành Kinh tế và quản lý.
Anh giới thiệu cho cậu cả một đường không biết mệt là gì.
Buổi trưa, bọn họ đến căng tin gần ký túc xá nhất ăn cơm.
Tống Ngưỡng lấy thẻ cơm từ trong balo ra, dâng bằng hai tay, cực kỳ thâm tình nói: “Đây là lần đầu tiên của nó, em sẽ dành nó cho anh.”
Lý Tầm rút thẻ cơm từ tay cậu rồi nhét vào túi quần anh, “Thôi được rồi, anh sợ nó không chịu được đâu.”
“Nó chịu được mà!”
“Không, nó không được đâu.”
Một loạt sinh viên đứng xếp hàng xung quanh đồng loạt nhìn sang, cứ như đang xem văn nghệ, không cần ai nói cũng biết bọn họ đang cười tủm tỉm.
Cuối cùng vẫn là Lý Tầm mời khách, bốn bát mỳ sườn, anh ăn ba bát, Tống Ngưỡng ăn có một bát nên vừa nghịch điện thoại vừa chờ anh.
Đang chờ bát thứ ba, Tống Ngưỡng ngẩng đầu lên hỏi: “Thầy ơi, từ nhỏ anh đã ăn khỏe vậy à? Nhà anh có bị anh ăn sập không thế?”
“Làm bao nhiêu ăn bấy nhiêu, trẻ con biết cái gì.”
Ký túc xá cho sinh viên Đại học T rộng gấp bốn lần khu chung cư Úc Thanh, tạo thành hình chữ U, xung quanh có siêu thị, thư viện, sân điền kinh, sân bóng rổ và cả sân tennis.
Đi về phía Nam là bể bơi và phòng tập bắn cung, sau đó là các phòng ban quản lý khoa ngành, tổ Thể dục không xa ngành Kinh tế và quản lý lắm, đi bộ khoảng mười phút là đến nơi.
Tống Ngưỡng vất vả lắm mới lần mò được đường đi xung quanh, theo sau Lý Tầm đi lấy hành lý trong cốp xe.
Bọn họ đến muộn, dòng người tập trung dưới tòa ký túc xá không còn nhiều lắm, có sinh viên vẫy tay khóc lóc ôm tạm biệt phụ huynh.
Tống Ngưỡng kéo vali, sải bước về hướng thang máy, Lý Tầm đi theo cậu.
Bác gái quản lý ký túc có tác phong rất nghiêm khắc, sắc bén phát hiện ra “nhân vật khả nghi” bèn vẫy tay gọi: “Này vị phụ huynh kia ơi, muốn vào phải qua bên này đăng ký đã nhé.”
Tống Ngưỡng quay đầu nhìn phụ huynh của cậu, “Hay là anh đừng tiễn em nữa, em chạy qua chạy lại một lúc là được rồi.”
Lý Tầm không nói gì, đi đăng ký vào sổ.
Trừ họ tên, số điện thoại và số phòng ký túc xá ra thì còn phải khai cả cột “Quan hệ với học sinh”, ngòi bút thoáng khựng lại, anh không biết xấu hổ điền một chữ: Bố.
Bác gái kinh ngạc, quan sát anh từ trên xuống dưới: “Cậu, con trai cậu lớn tướng thế này rồi hả?”
Lý Tầm gãi mũi, tìm lý do chính đáng: “Bố dượng.”
“Ồ——” Bác gái đăm chiêu gật đầu, sau đó khen ngợi nói: “Phụ huynh có trách nhiệm với con… riêng như cậu cũng không nhiều.”
Đương nhiên là Tống Ngưỡng không hề hay biết hành động vô sỉ của anh, chỉ cảm thấy ánh mắt bác gái quản lý ký túc nhìn mình có chút phức tạp, không giống ban nãy lắm, có vẻ nghi hoặc lại kèm theo cả chút thông cảm.
Nói chung rất là kỳ quái.
Phòng ký túc xá của Tống Ngưỡng ở tầng sáu, phòng có bốn người, cậu là người đến muộn nhất.
Có hai nam sinh đeo kính đang ngồi cùng nhau xem gì đó, một thanh niên tóc xoăn gầy gò khác thì nằm trên giường nghịch điện thoại di động.
Căn phòng được dọn dẹp khá sạch sẽ, thoang thoảng mùi trái cây.
Cậu phát hiện ra trên bàn mỗi người đều có một hộp hoa quả được cắt sẵn, chỉ là họ đã ăn gần hết rồi.
Tống Ngưỡng giống như thiếu nữ mới lớn, ngại ngùng đứng ở cửa ra vào chào hỏi mọi người.
Ba người thân thiện mỉm cười, đồng thanh đáp: “Hi, chào mừng chào mừng.”
Tống Ngưỡng lập tức thở phào, có vẻ mọi người đều rất dễ gần.
Một cậu trai đeo kính tự giới thiệu bản thân đầu tiên.
“Tôi tên Du Nhạc.” Tóc cậu ta hơi dài, buộc thành một nhúm tóc nhỏ sau gáy, trông rất giống một nghệ thuật gia.
Người đeo kính còn lại tên Khương Lạc, dáng người rất cao, khi nói chuyện giọng đậm chất Đông Bắc, vừa mở miệng là biết kiểu người rất tốt bụng.
Cậu ta còn chủ động giúp Tống Ngưỡng kéo hành lý đến vị trí gần cửa sổ.
Người nhảy xuống từ trên giường tên Châu Tuấn Lâm, hoa quả trên bàn là của cậu ta cố ý mang từ quê lên mới cắt.
“Cậu nếm thử đi, hương vị chắc chắn sẽ khác với loại trước đây cậu từng ăn.”
Tống Ngưỡng xúc động trước sự nhiệt tình này, luôn mồm nói cảm ơn, còn thấy vui vì trước khi đi bản thân đã mang theo một túi đồ ăn vặt, có thể chia sẻ với mọi người.
Lý Tầm vào phòng xong cũng không giới thiệu bản thân với bọn họ.
Vì vậy cả nhóm đã ngầm thừa nhận hai người là quan hệ anh em, không hỏi gì nhiều, chỉ khách sáo hỏi thăm bối cảnh của Tống Ngưỡng.
Sau khi biết cậu là người địa phương, cả lũ nháo nhào đòi cậu dẫn đi tham quan Nam Thành, Tống Ngưỡng đồng ý, mấy cậu con trai làm quen với nhau rất nhanh.
Bỗng nhiên có người gõ cửa một cái.
Lý Tầm hé cửa, thấy là bác gái quản lý ký túc thì mở hẳn cửa ra.
Bác gái giơ tay, nói toạc móng heo: “Bố Tống Ngưỡng ơi, cậu xem đây có phải chìa khóa xe của cậu không? Để quên trên bàn của tôi.”
Ba người bạn cùng phòng đồng loạt bắn ánh mắt kinh ngạc qua, đồng thanh nói: “Bố á?”
Tống Ngưỡng đang nhai dở miếng hoa quả thì phun hết ra ngoài, ho khù khụ không ngừng, gương mặt cũng đỏ gay, hoàn toàn không nói được.
Chỉ có mình Lý Tầm là có thể giải thích được, ai ngờ đối phương cầm chìa khóa, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người: “Chú đi trước nhé mấy đứa.”
Mọi người phối hợp nói: “Chú đi thong thả ạ——–”
Tống Ngưỡng chật vật thở hồng hộc, lấy từ trong balo ra một chai nước suối tu ừng ực.
Du Nhạc và Khương Lạc nhìn nhau, đều đọc được một thông tin từ trong mắt đối phương———–Hình như trông Tống Ngưỡng và bố cậu ấy không giống nhau lắm.
Mặc dù cảm giác chuyện này không được bình thường nhưng mọi người đều chỉ nghĩ thầm trong đầu thôi.
Có khi do xây dựng gia đình mới nên cũng không tiện tiết lộ quan hệ nuôi dưỡng, vì thế sự bất thường này trở nên đáng tin cậy hơn nhiều.
Cuối cùng, Du Nhạc vỗ lưng Tống Ngưỡng, ánh mắt tỏ ra ngưỡng mộ: “Bố cậu trông trẻ thật đấy.”
Khương Lạc: “Còn rất tuấn tú.”
Mối quan hệ với nam thần được tán dương là chuyện tốt, nhưng mà vẫn cần giải thích rõ quan hệ giữa bọn họ——-
Lúc này, Châu Tuấn Lâm nheo mắt, vỗ nhẹ lên ngực cảm khái: “Dáng người bố cậu ngon vãi chưởng.”
Tống Ngưỡng ho càng mạnh hơn.
Hai người kia cũng nhận ra được sự kỳ lạ, nhìn Châu Tuấn Lâm nói: “Người anh em, ông không bình thường.”
Châu Tuấn Lâm không nói gì, để lại một nụ cười thần bí, lên giường nghịch điện thoại tiếp.
Buổi tối, sau khi buổi chào tân sinh viên kết thúc, bọn họ kéo lê cơ thể mệt mỏi trở về ký túc xá, luân phiên đi tắm rửa.
Điều kiện ký túc xá của Đại học T rất tốt, mỗi phòng đều có ban công và máy giặt.
Đàn anh sống ở đây năm ngoái còn để lại mấy chậu tiên nhân cầu trên bệ cửa sổ, đồng thời còn viết chữ lên đó.
“Chúc các đàn em sự nghiệp học hành thành công, gan dạ vươn tới đỉnh cao.”
Mấy chậu tiên nhân cầu(*) trải qua cái nóng đày đọa gay gắt nhưng vẫn dồi dào sức sống, thậm chí còn có vài chồi non nhú lên.
(*) Loại cây thuộc họ xương rồng thân hình tròn và nhiều gai, bày ở bàn làm việc bên cạnh máy tính có tác dụng ngăn ngừa bức xạ điện tử, bảo vệ mắt giúp tinh thần thư giãn hơn.
Tống Ngưỡng tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy Du Nhạc và Khương Lạc đang cong mông chen chúc thì thầm trước bàn học của Châu Tuấn Lâm.
Cậu lau tóc, đi tới hỏi: “Hai người đang chơi gì đấy?”
Du Nhạc dựng một cái máy tính bảng trên bàn, trong album là một bức ảnh của Tiêu Kính Đằng(*), phía trước màn hình bày một ít hoa quả.
Khương Lạc cầm trong tay ba cây bút, vẻ mặt bí hiểm, hạ thấp giọng nói: “Cầu mưa.”
Du Nhạc: “Cậu cũng mau tìm cống phẩm tới dâng lên đi, nhiều người sức mạnh lớn!”
Tống Ngưỡng: “…”
(*) Một ca sĩ Đài Loan, được cư dân mạng trao tặng biệt hiệu “Thần mưa”.
Năm 2012, lần đầu tiên anh tổ chức liveshow ở Bắc Kinh, gặp lại cơn mưa lớn nhất trong lịch sử 50 năm qua tại Trung Quốc.
Bạn bè, khán giả đã gọi anh là “thần mưa” vì kể từ đó, rất nhiều show diễn có mặt Tiêu Kính Đằng, dù ở Thượng Hải, Tokyo, New York hay Thiên Tân, Tây An… đều bị mưa, mưa rất lớn.
Ngày mai bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự, dự báo thời tiết nói nhiệt độ sẽ rất cao, mọi người vô cùng thành kính cúng bái lão Tiêu, đồng thời hát vang một ca khúc.
Chỉ có mình Tống Ngưỡng leo lên giường từ sớm.
Cậu cảm thấy đầu óc ba người bạn của mình rất không bình thường, mà bọn họ cũng cho rằng cậu không bình thường, dù sao làm gì có người bình thường nào đi ôm một cái mũi tên ngủ cùng?!
Cái mũi tên này là Lý Tầm tặng cho cậu, đây là thứ duy nhất cậu không viết vào phần ghi chú mà vẫn nhớ mang theo.
Trước khi ngủ Tống Ngưỡng đặt nó sang một bên gối, còn rất tri kỷ đắp lên cho nó một cái áo gối.
Bận rộn cả một ngày, cậu còn chưa kịp nghe thấy tiếng ngáy của bạn cùng phòng đã ngã thẳng vào mộng đẹp.
Do kỳ quân sự nên Lý Tầm không hẹn cậu cùng nhau chạy bộ sáng sớm nữa, vì thế Tống Ngưỡng đặt đồng hồ báo thức lúc sáu giờ hơn.
Có điều còn chưa đến giờ, cậu đã bị tiếng than thở của bạn cùng phòng đánh thức.
“Sao mà vẫn nắng thế này———”
Sau đó, Khương Lạc thò đầu ra khỏi màn giường, “Có phải tôi dâng cống phẩm không đủ nên chưa linh không?”
Tống Ngưỡng: “…”
Một đám dám nói ắt vẫn có người dám nghe, bạn học Du Nhạc bày khoai lang tối qua chưa ăn hết đặt lên bàn, vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Cầu xin Bồ Tát sống hiển linh! Lần này ngài muốn ăn gì cứ việc báo mộng cho con.”
Tống Ngưỡng: “…”
Chỉ số thông minh thế này cũng không biết thi vào Đại học T thế nào.
Sáng ngày đầu tiên là buổi mít-tinh cổ động kỳ quân sự, buổi chiều mới chính thức vào chủ đề chính.
Sĩ quan huấn luyện hướng dẫn mọi người hát hành khúc, tư thế hành quân, bước ngỗng(*).
(*) Bước diễu hành đặc biệt được thực hiện trên các cuộc diễu hành quân sự chính thức và các nghi lễ khác.
Mặt trời chói chang như lửa, ve kêu ồn ào, tiếng gân giọng hô khẩu lệnh của sĩ quan và tiếng gào thét khí thế của sinh viên lan tỏa trong từng ngóc ngách trường học.
Lý Tầm ở phòng tập có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gào thét, lúc đẩy cửa ra ngoài, âm thanh chấn động này thức tỉnh những ký ức thời sinh viên của anh.
Anh mang theo bình nước, ma xui quỷ khiến thế nào mà “đi ngang qua” sân vận động, phát hiện ra có không ít giảng viên hào hứng ngồi trên khán đài xem tân sinh viên đang huấn luyện, cứ như đang thưởng thức chương trình văn nghệ, sự mất tự nhiên hoàn toàn biến mất ngay tức khắc.
Trên sân vận động xếp đầy hàng ngũ không được ngay ngắn trật tự cho lắm, xanh mướt một khoảng.
Thời tiết rất nóng, hai gò má của các sinh viên năm nhất ửng hồng, không ai dám thở mạnh.
Anh có quen biết một vài sinh viên mới trong trường, tầm mắt vô thức lượn quanh những đội hình Phalanx(*), muốn xem thử nhóc con luyện tập đến đâu rồi.
(*) Hay còn gọi là phương trận, một đội hình quân sự số đông hình chữ nhật.
Với khả năng chịu đựng của Tống Ngưỡng, nhiệm vụ huấn luyện quân sự chỉ là chuyện nhỏ.
Chủ nhiệm khoa nhìn thấy anh, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Lý Tầm đi tới, anh còn tưởng ông muốn hỏi thăm tình hình đội bắn cung, kết quả chủ nhiệm Vương giống như cò bán vé, thần thần bí bí lấy từ trong lòng ra một cái ống nhòm, hỏi: “Cần không?”
“…” Lý Tầm hơi do dự, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Anh nhìn thấy một đại đội đang nghỉ ngơi dưới tán cây không xa, trong đó có một mái đầu trông rất quen mắt.
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng hôm nay tất cả mọi người đều mặc trang phục giống nhau nhưng đúng là anh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra bóng lưng Tống Ngưỡng.
Ống tay áo cậu xắn lên rất cao, khoe ra một phần bắp thịt cánh tay, tư thế ngồi cũng không thoải mái như những nam sinh khác mà vô cùng ngoan ngoãn ôm lấy bắp chân, giống như một cây nấm nhỏ.
Mái tóc cậu không dài cũng không ngắn, cũng chẳng nhuộm màu, không phải quá nổi bật trong hàng ngũ nhưng mềm mại sáng loáng, không hề có dáng vẻ lôi thôi lếch thếch như những chàng trai khác.
Có lẽ do quá nóng, cậu phe phẩy cái mũ của mình để quạt gió, ngay tức khắc có người tới đưa chiếc quạt nhỏ cho cậu.
Tống Ngưỡng khua tay từ chối.
Nhìn một cái là thấy, người ngồi xung quanh cậu có đến 80% là sinh viên nữ, có người còn đang trốn trong góc lén lút chụp trộm.
Tuy từ góc độ của Lý Tầm không nhìn thấy màn hình điện thoại nhưng anh biết rõ, làm gì có ai tự sướng mà còn dẫn theo chị em che miệng cười trộm.
Không thể phủ nhận, thật sự nhóc con đẹp trai hơn rất nhiều so với hồi bọn họ mới quen nhau.
Một là đến tuổi thì cơ thể trưởng thành, cũng biết ăn diện hơn, hai là thời gian rèn luyện không gián đoạn khiến hình thể của cậu thoạt nhìn khác hẳn với tất cả các nam sinh khác cùng tuổi.
Dưới trời xanh mây trắng là bầu không khí ngập tràn hơi thở thanh xuân.
Bên tai vang lên tiếng cảm khái sâu lắng của chủ nhiệm Vương, “Tuổi trẻ tốt thật đấy.”
Lý Tầm nhìn những hàng ngũ xếp thẳng tắp giống như cây giống, gật đầu nói: “Chính xác.”
Bọn họ giống như những hạt giống, từng hạt từng hạt được gieo xuống bùn đất, đợi sang năm sau sẽ trổ nhánh nảy mầm, nở thành những đóa hoa rực rỡ.
Chủ nhiệm Vương còn nói: “Chúng ta đến cái tuổi này rồi, chức năng cơ thể đều thoái hóa, không muốn nhận mình già cũng không được.”
Lý Tầm không tán thành điểm này, sửa lại: “Ngài đầu bốn, tôi mới đầu ba, hai ta cũng không phải cùng thế hệ, sự khác nhau lớn lắm.” Anh còn cố ý dùng từ “ngài” thể hiện sự tôn kính, phân chia rành rọt với bộ xương già trước mặt.
Nhưng cũng không có tác dụng gì cả, bộ xương già cương quyết muốn an ủi tâm lý của mình một chút, cố tình vạch ra ranh giới rõ ràng giữa Lý Tầm và người trẻ tuổi, đầy thâm ý cay cú nói: “Buổi chào tân sinh viên tối hôm qua tôi hát “Trời cao biển rộng”, phát hiện ra rất nhiều bạn trẻ đến cả Beyond(*) cũng chưa nghe bao giờ.”
(*) Ban nhạc rock nổi tiếng nhất của Hồng Kông, thành lập năm 1983.
Lý Tầm đỡ ống nhòm, vẫn cứ tự giác coi mình là thanh niên trẻ tuổi, “Beyond là gì đấy? Tôi cũng chưa bao giờ nghe qua.”
Chủ nhiệm Vương tức giận trừng mắt.
Bỗng nhiên trong hàng ngũ đông đúc có người chú ý tới vị trí khán đài, chỉ chỉ sang bên này.
Tống Ngưỡng quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong chốc lát.
Lý Tầm vội vàng ném “chứng cứ phạm tội nhìn trộm” nóng phỏng tay sang cho chủ nhiệm khoa.
———-Du Nhạc là người đầu tiên phát hiện ra “kẻ tình nghi” đang cầm ống nhòm trong tay ngồi trên khán đài.
Mặc dù hôm qua Tống Ngưỡng đã trịnh trọng giới thiệu thân phận của Lý Tầm cho bạn cùng phòng, còn khoe mối quan hệ vi diệu từ thầy trò, hàng xóm cho đến cậu cháu của bọn họ, thế nhưng đám người này vẫn thích cái phiên bản bố con hơn.
Nghe có vẻ xúc động hơn.
Bọn họ nhận ra Lý Tầm, giống như học sinh tiểu học, chuyện bé xé ra to gào mồm lên: “Ê, cừu nhỏ, cừu lớn nhà cậu đến giám sát cậu kìa!”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh,
truyện Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh,
đọc truyện Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh,
Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh full,
Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!