Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Em Nào Có Theo Đuổi Người
Người bị hại Phương Hạ: "..."
Cẩn thận nghĩ lại, có vẻ chuyện này đúng là như thế.
Nhưng mà cớ gì ảnh đế Tạ lại cố tình bôi nhọ mặt cậu? Chẳng lẽ là vì ghen tị vẻ đẹp trai của mình sao?
Phương Hạ nghẹn lời, trong giây lát không biết phải diễn tiếp thế nào.
"Đừng diễn nữa." Bạch Chỉ cười đau cả bụng, "Rửa chén rồi đến đây ăn hoa quả."
Hôm nay thời tiết tốt, xung quanh không bị ô nhiễm ánh sáng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Sau khi ngồi trong sân một lát, Bạch Chỉ nhân lúc mọi người không chú ý, cầm điện thoại trốn vào phòng, đắn đo xem có nên báo cáo tình hình cho bà chủ hay không.
Trước đây cậu chưa từng nhận công việc nào đặc biệt như vậy. Tuy rằng đối phương không yêu cầu gì, có vẻ khá dễ tính, nhưng dù sao cũng là khách sộp, cậu không yên tâm lắm. Bạch Chỉ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định hỏi yêu cầu của Chu Khả một chút.
Kết quả là bên kia không đòi hỏi gì, tùy cậu lo liệu.
Bạch Chỉ: "..."
Đối với một phi vụ tận năm triệu, bên A lại không có yêu cầu, cho cậu thoải mái phát huy...
Bạch Chỉ nghĩ thế nào cũng thấy áy náy, cắn rứt lương tâm trả lời: [Hay là cháu trả lại tiền cho cô ạ?]
Ngay sau khi gửi tin nhắn, bên A đã gọi điện thoại đến.
"Có chuyện gì sao? Có phải là do Tư Cẩn làm khó cháu không?" Giọng nói của phú bà vô cùng thân thiện, khiến người ta lập tức thấy bình tâm.
"Dạ không, không đâu ạ." Bạch Chỉ lắc đầu, "Chỉ là cháu không biết phải giúp cô thế nào cho tốt, cũng không dám lấy của cô nhiều tiền như vậy ạ."
"Tại cô không nói rõ trước với cháu." Chu Khả nở nụ cười, mềm giọng giải thích, "Vợ chồng cô đều bận bịu công việc, việc nuôi dạy cũng chỉ định hướng học tập và tính cách thằng bé được một ít, còn sinh hoạt hằng ngày thì chẳng quan tâm được gì nhiều."
"Đây là thiếu sót của bậc làm cha mẹ, vợ chồng cô cũng không thể biện minh. Cũng may, bây giờ có cơ hội này, cô muốn nhờ cháu chăm sóc thằng bé càng nhiều càng tốt." Chu Khả cười chua xót, "Tất nhiên là bây giờ nó cũng chẳng cần tới sự chăm sóc của bọn cô nữa."
Bạch Chỉ im lặng cầm điện thoại.
Lời Chu Khả hơi van nài: "Khi quay chương trình, cháu có thể giúp cô chăm sóc Tư Cẩn được không? Coi như là để thỏa mãn lòng ích kỷ của bà già này."
Bên kia đã nói hết lời, Bạch Chỉ không tiện tiếp tục từ chối: "Vậy thì cháu sẽ nhận trước, nếu hết chương trình cô không hài lòng, có thể yêu cầu hoàn tiền ạ."
Đầu bên kia sửng sốt, sau đó bật cười: "Vậy thì phải làm cho tốt."
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Chỉ ngẩn ngơ vài giây, đột nhiên hoàn hồn, ôm gối lăn trên giường.
Ôi, sao lúc nãy cậu lại có thể thốt ra câu hoàn tiền cơ chứ, năm triệu lận đó!!!
Nếu mặt dày hơn một tí là năm triệu sẽ thuộc về cậu rồi!!
Không, cậu phải cố gắng hết mình, một đồng cũng không thể để lọt được!
Nhưng cậu phải làm gì để xứng đáng với năm triệu này đây?
Trong căn phòng lờ mờ, Bạch Chỉ lăn qua lăn lại trên giường: "A a a, mình phải làm thế nào với thầy Tạ bây giờ!"
Ngoài cửa, bước chân Tạ Tư Cẩn khựng lại. Qua khe hở, anh nhìn thấy Bạch Chỉ đang lăn lộn trên giường, trên mặt lộ ra vẻ rầu rĩ nhưng lại có phần hưng phấn.
Biểu cảm này Tạ Tư Cẩn không thể quen thuộc hơn được nữa. Lần đầu diễn vai Hà Gia Thụ, anh đã cố gắng không biết bao nhiêu để ngẫm ra biểu cảm tinh tế này
Đó là vẻ mặt khi nhận được tin của cô gái mình thầm thương, cố giả vờ bình tĩnh nhưng chẳng thể kiềm lòng.
Anh chỉ không ngờ rằng Bạch Chỉ...
Lại có những suy nghĩ như vậy với anh?
Tiếc là anh không thể đáp lại.
Tạ Tư Cẩn im lặng một lúc lâu rồi xoay người rời đi.
...
"Tạ, ông lạ à nha." Trong sân, Lục Hòe nhìn Tạ Tư Cẩn vừa đi đã quay trở lại, tặc lưỡi nói, "Đi vệ sinh nhanh vậy? Hay là ngày mai cho cậu tẩm bổ một ít rau hẹ* nhé?"
* Lá hẹ: loại rau gia vị có tác dụng trị táo bón.
Tạ Tư Cẩn nhướng mày: "Cậu bị rồi?"
Lục Hòe: "... "
Lục Hòe tức đến hộc máu, thằng này âm hiểm quá, lại vặn ngược lại mình!
Gây chuyện xong, Tạ Tư Cẩn còn nói: "Có chuyện này muốn nhờ ông."
Lục Hòe: "Chuyện gì?"
Tạ Tư Cẩn: "Tôi muốn ông đổi phòng với Bạch Chỉ."
"Ôi, thật không dễ dàng gì." Lục Hòe nói móc, "Cuối cùng em cũng nhớ đến anh Hòe đây rồi hả?"
Tạ Tư Cẩn nhẫn nhục: "Rồi ông có đổi không?"
"Biết sao giờ, tôi không muốn đổi đâu." Lục Hòe cười tủm tỉm nói.
"..." Tạ Tư Cẩn nhíu mày, "Ông muốn thế nào mới chịu?"
Lục Hòe: "Nói tôi nghe trước đã, đang yên đang lành sao phải đổi phòng?"
Tạ Tư Cẩn mặt vô cảm, lặp lại lời của Lục Hòe lúc nãy, "Vì cuối cùng em cũng nhớ đến anh Hòe rồi."
Lục Hòe: "Bây giờ nịnh tôi cũng vô ích, thế thôi."
Tạ Tư Cẩn lại nói: "Tôi sẽ hát một bài của ông."
"Thật sao?" Mắt Lục Hòe sáng rực.
Người ngoài chỉ biết rằng kỹ năng diễn xuất của Tạ Tư Cẩn tuyệt vời, nhưng thực ra, giọng hát của thằng này cũng rất rung động lòng người.
Là một nhạc sĩ được săn trong giới, Lục Hòe không hề quan tâm đến mấy thứ âm vực, tông giọng, cách nhả chữ của ca sĩ. Trong mắt anh, đây chỉ là một kỹ năng cơ bản cần có. Điều anh thực sự để ý là, ngoài những kĩ thuật cơ bản kia, liệu giọng hát của một người có thể chạm đến trái tim người nghe được hay không.
Ca sĩ hát tốt vơ đại cũng được một mớ, vài người hát cũng trơn chu chuẩn chỉnh nhưng nghe lại thấy nhạt nhẽo, thiếu thốn điều gì đấy. Đó chính là vì không có cảm xúc, không thể lôi cuốn lòng người.
Nhưng Tạ Tư Cẩn thì có.
Không biết có phải do diễn xuất ảnh hưởng đến khả năng cảm nhận của anh hay không, giọng hát của Tạ Tư Cẩn có gì đó khác với những người khác.
Dù hát nhạc vui vẻ hay sầu bi, chỉ cần anh cất giọng thì đều mang đến một sức truyền cảm mạnh mẽ, khiến người ta đắm chìm trong đó mà không thể dứt ra được.
Tiếc là Tạ Tư Cẩn hiếm khi hát, tự dưng lại lãng phí tài năng.
Từ lâu Lục Hòe đã không mời chào được ông bạn, không ngờ bây giờ lại có cơ hội hợp tác.
Lục Hòe vỗ đùi, hưng phấn nói: "Chốt đơn!"
Vì vậy, khi Bạch Chỉ ra ngoài, cậu thấy Lục Hòe cười híp mắt hỏi mình: "Bạn Bạch bé nhỏ, tôi có thể làm phiền cậu không?"
Bạch Chỉ nghiêng đầu: "Gì ạ?"
Lục Hòe: "Cậu đổi phòng với tôi được không?"
"Ở đâu ra cơ hội tốt thế này cơ chứ?" Bạch Chỉ kinh ngạc trợn to hai mắt, không nói lời nào kéo vali đi tới phòng bên cạnh.
Lục Hòe: "..."
Sao phản ứng này lại khác với những gì anh tưởng tượng thế nhỉ?
Anh cho rằng chuyện này là do Tạ Tư Cẩn không muốn ngủ với Bạch Chỉ, nhưng xem ra không phải như vậy?
Ở phòng bên, Bạch Chỉ co quắp lên giường, thở phào: "Ngủ với cậu vẫn sướng hơn."
Phương Hạ: "Cậu nói thế thì khán giả sẽ hiểu lầm đấy."
Bạch Chỉ: "Hiểu lầm rằng tớ từng ngủ với cậu?"
Phương Hạ: "Hiểu lầm cậu đã ngủ với Tạ Tư Cẩn rồi."
"..." Bạch Chỉ ném một cái gối, "Tốt nhất là cậu im đi."
Mặc dù cậu không ghét phải ở chung phòng với Tạ Tư Cẩn, nhưng nếu đối mặt với khách hàng 24/24, cậu sẽ luôn vô thức để ý chăm sóc đối phương. Hơn nữa, lần nào cậu không giúp được gì nhiều, điều này càng làm cậu khó chịu hơn.
Đúng là nên công tư phân minh.
Bạch Chỉ thở dài, giục Tạ Tư Cẩn ngủ trong nhóm Wechat của bốn người bọn họ: "Em ngủ đây, cả nhà mình ngủ sớm nha."
Kèm với một biểu tượng cảm xúc chúc ngủ ngon.
Tạ Tư Cẩn không phản hồi cậu.
Bạch Chỉ cũng không bận tâm, dù sao nhiệm vụ hôm nay cũng đã hoàn thành. Cậu đọc tiểu thuyết một lúc thì chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, chuẩn bị đi ngủ.
Nửa giờ sau, Tạ Tư Cẩn tắm xong, đáp lại: "Ừ."
Nhưng Bạch Chỉ không trả lời.
...
Ngày mới tới trên vùng thôn dã mang theo lớp sương phủ mờ. Khi sắc bạc đã lấp ló đằng đông thì Bạch Chỉ cũng đã rời giường từ lâu.
Trong sân chỉ có một mình cậu, Bạch Chỉ mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, tung tăng đi ra xem vườn rau, tiện tay vạch lá bắt sâu, ra sau chuồng cho gà ăn.
Rửa mặt xong xuôi, cậu ngồi xổm trên đồng, mở điện thoại ra nghịch.
【Chào buổi sáng tốt lành, cho mọi người xem cảnh mặt trời mọc ở nông thôn này. 】
Bạch Chỉ mở phòng phát sóng trực tiếp, thời gian quá sớm, người xem chỉ bằng một phần so với thường ngày.
【Nhìn xem tôi thấy gì này! Chim nào dậy sớm mới bắt được sâu! **】
【Sớm quá đi mất, còn chẳng có người nào, xem ra tui có thể một mình chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt sắc của bé Chỉ rồi! (cười trộm) 】
【Nằm mơ đê, còn có chị đây này. Nhưng mà da thằng bé cũng tốt thật nhỉ? Mặt mộc mà trắng bóc như vậy.】
【Sao phát trực tiếp sớm thế? Không phải ban sản xuất bảo buổi chiều mới có lịch sao?】
"Đây không phải là buổi chính thức đâu, là tự tôi muốn live đó." Bạch Chỉ cười, "Hôm qua thấy có bạn nói muốn ngắm mặt trời mọc, không biết bạn có ở đây không?"
【Hu hu hu! Tớ đây!! Con tui tuyệt quá! Dạo này toàn phải trực ca đêm, lâu lắm rồi không thấy ánh mặt trời.】
【Đẹp thật đó, thì ra đã lâu tôi chưa được ngắm ngày mới thế này. Của đáng tội là dậy muộn quá _(:з" ∠)_】
【Ha ha ha đúng ghê, được ngủ thì nhất định không muốn bình minh.】
【Chưa đến bảy giờ, chui ra khỏi chăn giờ này thì quá là kinh khủng. Ừ, tôi nói tôi thôi. 】
【Hỏi nhỏ tí, công tử Tạ dậy chưa vậy? 】
"Tôi cũng không biết biết nữa, để tôi lén xem giùm mọi người nha." Bạch Chỉ cầm điện thoại đứng trước ngoài phòng Tạ Tư Cẩn, rèm cửa vẫn còn kéo kín, hẳn là chưa rời giường.
【Cục cưng mau vào trong đi! Bọn tôi muốn xem cảnh giường chiếu của công tử Tạ! 】
【Giường chiếu, giường chiếu! Ước gì Bạch Chỉ cho tụi này trải nghiệm góc nhìn thân mật của bạn gái! 】
Bị fan của Tạ Tư Cẩn lợi dụng, Bạch Chỉ cũng không bực bội, chỉ lắc đầu: "Tôi không vào được."
【Vì sao thế? Hôm qua chẳng phải mấy người chia phòng ở cùng nhau sao? 】
【Nghe mùi drama đâu đây, tối qua đã xảy ra chuyện gì? 】
"Không có gì đâu, tôi đổi phòng với thầy Lục Hòe mà thôi." Bạch Chỉ không chịu được lời nài nỉ của mấy cô gái, bất đắc dĩ nói, "Tôi ra cửa cho các bạn xem."
Bạch Chỉ cầm điện thoại dựa vào cửa một lúc cũng không nghe thấy động tĩnh gì bên trong. Ngay vừa khi cậu định đứng lên rời đi, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Điểm tựa không còn, Bạch Chỉ mất đà ngã vào một vòm ngực ấm áp.
Dưới tay là xúc cảm cơ thể quen thuộc, còn ngửi được một hương gỗ mun thoang thoảng.
Bạch Chỉ ngẩng đầu, nhìn đôi mắt còn đang ngái ngủ của Tạ Tư Cẩn.
Người đàn ông có vẻ vừa thức giấc, mặc một chiếc áo phông trơn màu trắng, va chạm vừa rồi khiến cổ áo xô lệch, để lộ chiếc cổ nam tính và đường nét xương quai xanh hấp dẫn.
Nắng sớm chui qua kính cửa sổ, soi rõ góc nghiêng của anh, bóng râu lờ mờ hiện dưới cằm, một nét phong trần thoải mái hơn so với vẻ ngoài chỉn chu thông thường. Hormone cứ tự nhiên mà lan tỏa khắp nơi, tuấn tú mà say lòng người, tràn ngập hơi thở cuộc sống. Không người khác giới nào có thể kháng cự lực sát thương chí mạng này.
Trong vòng vài giây ngắn ngủi, bình luận hiện lên như ong vỡ tổ, độ phổ biến của phòng trực tiếp đột nhiên tăng mạnh.
【 Á à a!! Một chữ đẹp không đủ để diễn tả lúc này! Túm quần lại là tui bị cơ ngực của công tử Tạ đột kích! 】
【Hu hu hu đây là thứ có thể xem trực tiếp miễn phí sao? Chồng em tuyệt quá! 】
【Mẹ! Em còn chịu được, em chịu được! Đội ơn Bạch Chỉ!!!】
【Nếu chồng mà bán ảnh là em mua sold out liền! 】
Thời gian tựa như đã trôi qua rất lâu, nhưng có vẻ cũng chỉ thoáng một khắc cúi đầu.
Bạch Chỉ chợt tỉnh táo lại, vừa lùi về sau vừa rối rít xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi thầy Tạ! Chỉ là em muốn tới xem một chút, không cẩn thận đụng vào anh ạ."
Tạ Tư Cẩn cụp mắt liếc nhìn Bạch Chỉ. Hôm qua bị từ chối, nên sáng sớm đã đứng chờ ở trước cửa phòng anh?
"Là tôi vô ý mở cửa." Tạ Tư Cẩn nhíu mày, dường muốn nói điều gì, nhưng chần chờ một lát rồi ra ngoài mà không nói một lời nào.
Bạch Chỉ vội vã lui ra sau nhường đường, đầu cúi thấp đến mức sắp nhét vào trong lồng ngực.
Tuy nhiên trên mạng không có ai chú ý tới vẻ lúng túng của cậu, hầu như toàn bộ khán giả đều đang mê đắm vẻ đẹp của nam thần Tạ Tư Cẩn cũng chẳng phải nói điêu.
【A a a giọng nam thần trầm quá chết tui ròi!】
【Bạch Chỉ, anh có thể di chuyển máy ảnh lên trên xíu không! Hu hu hu, tôi muốn nhìn thấy mặt của chồng tôi!】
【E hèm, nói nhỏ thôi, không sao đâu, nhìn bên dưới cũng được rồi...】
【Nửa thân dưới cũng được!】
【Nửa thân dưới cũng được +1】
【Ể, sao tui lại đen tối thế này? 】
Bạch Chỉ còn đang cúi đầu tự vấn thì con người vốn đang đến nhà vệ sinh lại vòng ngược lại.
Tạ Tư Cẩn đứng trước mặt Bạch Chỉ, chợt hỏi: "Có phải là cậu rất sợ tôi?"
"Không hề ạ." Bạch Chỉ bật thốt lên.
Cậu đúng là không sợ Tạ Tư Cẩn, chỉ là thấy lúng túng mà thôi, bây giờ mới thật sự hơi căng thẳng.
Đôi mày người đàn ông vừa nhíu lại trong nháy mắt lại giãn ra.
Hai người cứ đứng ở hành lang như vậy, nắng sáng sớm tràn qua cửa sổ, dừng chân trên người bọn họ.
Một bên trưởng thành đầy ắp hương vị nam tính, một đằng trẻ tuổi căng tràn hơi thở thiếu niên. Hai người cùng mặc áo phông trắng, lặng im nhìn nhau giữa bầu không dịu dàng hòa hợp đến không ngờ.
Bạch Chỉ động đậy ngón chân: "..."
Chà, có hơi bối rối.
Vì sao Tạ Tư Cẩn lại không nói gì?
Tại sao cứ nhìn cậu như vậy? Chẳng lẽ còn muốn nói gì nữa sao?
Bạch Chỉ có cái dở là thấy không khí trầm lắng thì sẽ ngại ngùng, nếu người ta không cất lời nào, cậu phải vắt óc nghĩ ra chuyện để nói.
Cậu liếc nhìn Tạ Tư Cẩn, hấp tấp mở miệng: "Vậy em xin phép đi chuẩn bị bữa sáng ạ."
"Chuyện tối qua không phải là tôi ghim cậu." Tạ Tư Cẩn bỗng nhiên cất giọng.
"Dạ?"
Bạch Chỉ mông lung ngẩng đầu, trong chốc lát không hiểu chuyện gì.
Tạ Tư Cẩn: "Thực ra đổi phòng là vì tôi muốn bàn việc phối khí với Lục Hòe thôi."
Anh không phải là một người hay phân bua, nhưng việc mình đổi phòng lại khiến cậu bạn nhỏ này đêm ngủ không yên, sáng sớm còn đứng đờ trước cửa phòng bọn họ, việc này khiến anh có hơi áy náy. Vậy nên Tạ Tư Cẩn viện một cái cớ hoàn hảo thế này, hẳn Bạch Chỉ sẽ không trăn trở nữa nhỉ?
Thế nhưng điều khiến Tạ Tư Cẩn không ngờ là, sau khi Bạch Chỉ nghe anh nói thì lại cúi mặt nhìn điện thoại di động.
Nhìn điện thoại?!
Tạ Tư Cẩn cau mày, còn chưa kịp nói gì đã thấy màn hình điện thoại của Bạch Chỉ lít nha lít nhít các bình luận.
【Gì? Cái gì? Tối qua mấy người làm sao? Vì sao lại phải đổi phòng? Tôi cóc tin là vì bàn công chuyện!】
【Sao lại để tôi xem cái này thế trời! Khuyên ê kíp nên biết đủ, chương trình tạp kĩ thôi mà, đừng để tôi phải làm thám tử!】
【A a a bao giờ mới chính thức chiếu thế hả? Muốn xem tập chính thức cơ, ghét quá! 】
Bạch Chỉ luống cuống tắt phát sóng trực tiếp, ậm ừ nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Thầy Tạ... Em, em đang phát trực tiếp, vừa nãy mọi người muốn em tới xem anh đã dậy hay chưa."
Tạ Tư Cẩn: "..."
...
Thế là Tạ Tư Cẩn lên hot search .
Trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, từ khóa #Nhân gian Tạ công tử# loáng cái đã vọt lên.
Nhấp vào từ khóa là một vài bức ảnh động do các thám tử gia cắt hai giây tinh hoa từ trong live. Tất cả từ ánh sáng đến bố cục của vài giây này không chê vào đâu được, chất lượng cao chẳng khác gì ảnh chụp màn hình. Ánh mắt Tạ Tư Cẩn rơi trên ống kính, làm cho người khác có ảo tưởng mình đang được nhìn, mình đang được đụng vào ngực của người đàn ông này.
Ảnh vừa ra lò ngay lập tức được nhóm fan vợ fan chồng khổng lồ của Tạ Tư Cẩn nhanh chóng đăng lại, nhanh chóng trở nên phổ biến.
Mấy tấm do người hâm mộ chỉnh sửa cũng được phổ biến rộng rãi.
【 @Hôm nay công tử Tạ có lịch trình không: Nhân gian có Tạ công tử, sao trên trời cũng chỉ hư không. [chín bức ảnh*]】
* Cửu cung cách: một bức ảnh ghép từ 9 tấm như ảnh nổi bật trên facebook.
Blogger còn @Bạch Chỉ dưới bình luận, cảm ơn cậu đã cung cấp hình ảnh.
Bạch Chỉ: "..."
Anh hai xóa tag em đi rồi em cảm ơn anh.
Bạch Chỉ không dám xem tiếp, để điện thoại xuống cùng mọi người chuẩn bị đồ ăn sáng.
Trong khoảng thời gian này, một hotsearch khác cũng lặng lẽ trèo lên.
#Tạ Tư Cẩn và Bạch Chỉ bất hòa?# [mới]
Lúc đầu chỉ có vài người nhỏ giọng thảo luận trên diễn đàn, sau lại săm soi rồi tổng kết manh mối.
【Xem buổi trực tiếp của ATBM mới thấy, thì ra đúng là TTC không thích BC đâu. Weibo thì không theo dõi, gặp trên tàu điện ngầm cũng che giấu thân phận, còn cố ý cho cậu ta ăn dâu chua, biết BC muốn ngủ cùng phòng mình thì lại nhờ người đổi phòng. Vậy mà người nào đó vẫn không biết xấu hổ đi tìm, suốt ngày dính lấy, khinh, quá buồn nôn.】
【Tôi cũng định nói từ lâu rồi! Tiếc là người không biết thì luôn thấy BC tốt, tôi sợ bị bảo cố tình bôi nhọ cậu ta.】
【Tiếng tăm cũng mỹ miều lắm, tẩy trắng hình tượng đâu cũng hai năm rồi đấy, mấy người nhìn đống tin xấu hồi trước của BC đi, lấy quà của fan, hầu nhà đầu tư ăn cơm, tham tiền quay một đống phim rác. Cười ỉa, phim rác trên douban được có 3.0 điểm, khác một trời một vực so với dáng vẻ dịu dàng ấm áp bây giờ. 】
Sau khi ăn xong bữa sáng, Bạch Chỉ nhận được cuộc gọi từ Lưu Nhất Hải: "Cậu có chuyện gì sao? Sao lại nghe nói cậu và thầy Tạ có mâu thuẫn?"
Tạ Tư Cẩn ngồi an vị bên cạnh, vừa rồi còn mới lấy mất quả cà chua bi trong tay cậu.
Bạch Chỉ liếc nhìn Tạ Tư Cẩn, hơi bực bội: "Chúng em có mâu thuẫn? Sao em chả biết gì vậy?"
"Có phải cậu vô tình đụng chạm gì đến người ta rồi không?" Lưu Nhất Hải sốt sắng nói, "Lẽ gì thì cũng không nên như thế, cậu không phải loại người như vậy, thầy Tạ thì lịch thiệp, sẽ không cố ý làm khó dễ người khác."
Chẳng lẽ mình làm gì khiến Tạ Tư Cẩn khó chịu thật?
Bạch Chỉ nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại không nhớ ra chuyện gì, giọng của Tạ Tư Cẩn lại chợt vang lên.
"Không có."
"À? Dạ." Bạch Chỉ không nghĩ nữa, quay người nói với đầu dây bên kia, "Thầy Tạ bảo bọn em không hề bất hòa nha."
"Vậy thì tốt." Lưu Nhất Hải thở phào nhẹ nhõm, "Nếu không phải, vậy để bọn anh làm công tác quan hệ công chúng."
Bạch Chỉ mở Weibo định xem dân mạng nói gì mình.
Từ vài năm trước cậu đã gặp tin bôi nhọ kiểu này, công ty quản lý không quan tâm, cậu còn phải tự vạch áo cho người xem lưng.
Mà hai năm qua đi, Bạch Chỉ cũng tạo được chút thành tích, hiện tại hot search cơ bản đã bị fan của cậu khống chế đánh giá.
【Tưởng thế nào, hóa ra chỉ có từng ấy chứng cớ thôi à? Nghiêng mình cảm ơn ấy nhắc tôi nhớ chính thầy Tạ đã đút dâu cho Bạch Chỉ ăn.】
【Cười xỉu, người trong cuộc còn tự nói là đổi phòng vì công chuyện, mấy người ở đây chỉ trỏ cái gì. À ra mấy người mới là Tạ Tư Cẩn hả?】
【Giới giải trí đều biết Weibo thầy Tạ ít khi follow ai, huống hồ đây mới là ngày thứ hai anh ấy và Bạch Chỉ ở cùng nhau, có khi anh ấy quên thì sao?】
【Lại nói chuyện này, năm đó là do công ty ép Bạch Chỉ đóng đống phim nhảm nhí, quà fan cũng là công ty lấy, gặp bầu sô cũng công ty ép. Bạch Chỉ là người bị hại ok? Lúc cậu ấy tốn bao nhiêu công sức mới hủy được hợp đồng, mấy người cái gì cũng không biết mà dám mở mồm bôi đen em tôi. 】
Chậc, ngậm máu phun người bây giờ cũng kém quá nhỉ.
Hồi trước còn có người gửi tin trù cả nhà cậu chết, photoshop cho cậu cả ảnh thờ, spam cả ảnh kɦıêυ ɖâʍ ghép mặt Bạch Chỉ vào. So với thể loại bàn tán không đầu đuôi này còn non lắm, bị fan cậu mắng vài câu đã tắt tiếng rồi.
Bạch Chỉ thoát hot search, lười nhìn.
Cùng lúc đó, Weibo kêu một tiếng ting thông báo đặc biệt.
Một giây trước, Tạ Tư Cẩn đăng bài: 【Đừng bịa đặt, chỉ quên mất thôi. Khiến @Bạch Chỉ tức giận bỏ đi để tôi húp nước lã à?】
Bạch Chỉ mở trang chủ Weibo lên, nhận ra cậu và Tạ Tư Cẩn đã theo dõi đôi bên.
Weibo của Tạ Tư Cẩn hầu như đều dùng để đăng bài quảng bá, bài đăng gần nhất của anh cũng chỉ hờ hững chuyển phát lại lời thông báo hoãn chiếu chính thức "Thiên vấn" từ phòng làm việc mà thôi. Lần công bố Weibo cá nhân, anh chụp một bức bầu trời đầy sao khi đang quay phim ở sa mạc vào năm ngoái.
Người hâm mộ vẫn đều nghĩ rằng Weibo Tạ Tư Cẩn là do nhân viên công tác quản lí, cho tới hôm nay...
【Trời, thì ra Weibo của anh đúng là của anh thật hả!】
【Má, mình thì lười PR, đến lượt người ta thì nhanh thế!】
【Ha ha ha, cười chết mất, ai cũng quỳ gối trước đồ ăn thôi.】
【Đứa nói người ta bất hòa chắc sưng mặt. 】
【 Như nào nhỉ, câu này không có vấn đề gì, mà tự dưng thấy cứ là lạ.... 】
【 Là lạ +1 】
【Thậm chí khiến tui hơi muốn gặm... 】
Có ai dựa hơi Tạ Tư Cẩn mà không bị chửi xé xác cơ chứ?
Fan Bạch Chỉ ngoan ngoãn hiểu chuyện như thần tượng của mình, phủ nhận ngay lập tức.
【Không phải, không phải đâu, con trai nhà chúng em chỉ kính trọng thầy Tạ mà thôi, cả nhà hãy chú ý đến tác phẩm của bé, đừng để tâm nhiều chuyện khác, cảm ơn mọi người】
【Thầy Tạ là một tiền bối tuyệt vời, xin mọi người tôn trọng người trong cuộc, đừng xuyên tạc tình cảm trong sáng của hai người. 】
【+1, đừng bẻ lệch mối quan hệ anh em ăn chực của thầy Tạ.】
Fan của Cẩn: ???
Sao các người còn căng thẳng hơn chúng tôi vậy? Lẽ nào ảnh đế của tụi này không xứng với Bạch Chỉ hả?
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Em Nào Có Theo Đuổi Người,
truyện Em Nào Có Theo Đuổi Người,
đọc truyện Em Nào Có Theo Đuổi Người,
Em Nào Có Theo Đuổi Người full,
Em Nào Có Theo Đuổi Người chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!