Em Là Chấp Niệm Của Anh

Chương 35: Mất Ký Ức


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Em Là Chấp Niệm Của Anh



"Giám đốc của Hoa Thần gặp tai nạn" Tin tức khắp mặt báo, từ báo điện tử cho đến những tờ báo giấy.

Hoa Thần là một công ty thời trang nổi tiếng nên tin tức này quả thật là một tin hót đối với truyền thông.
Mọi người trong xưởng may mặc của của Tử Yên xầm xì bàn tán.

Bây giờ họ mới biết Tử Yên chính là người phụ nữ mà giám đốc Hoa Thần đăng tin tìm kiếm mấy tháng qua.

Vừa đến công ty đã thấy mọi người nhìn mình một cách lạ lẫm.

Tử Yên ban đầu cũng chẳng qua tâm cho đến khi Chấn Vũ đưa cho cô đọc một bài báo điện tử và hình ảnh trên mặt báo của cô, tin của Tử Sâm tìm kiếm cô.
Tử Yên chết lặng, cô cầm điện thoại gõ thông tin liên quan đến Hoa Thần thì một loạt tin tức đều hiện lên tin của Tử Sâm bị tai nạn.

Không kịp nghĩ ngợi gì nữa, cô lao ngay đến chỗ bệnh viện của Tử Sâm đang điều trị.
Tử Sâm đã hôn mê được hai ngày rồi.

Bà chủ tịch vừa ở đây thăm con trai mình xong, đã đi vào phòng riêng của bác sĩ để nói chuyện.

Tử Yên đã hỏi thăm được phòng của Tử Sâm nằm.

Không có ai ở đây, cô lặng lẽ tiền lại gần sát cánh cửa phòng bệnh nhìn vào.

Không thể chịu được đành mạnh dạn vặn chốt cửa.

Tử Sâm đang nằm bất động với đủ thứ dây nhợ quấn quanh cơ thể.

Đầu bị bịt khăn trắng xóa, kín mít, chỉ chừa hai con mắt đang nhắm nghiền như người ngủ say.
"Tử Sâm"
Tử Yên kêu lên rồi tiến về phía anh "Anh làm sao thế này, Tử Sâm? Tỉnh lại nhìn em đi!"
Nước mắt Tử Yên rơi xuống ướt cả một mảnh nệm giường bệnh.


Tử Sâm vẫn không thấy cô nghe nói gì cả, lạnh lùng nằm yên.

Tử Yên cảm thấy như chính cô là người đã bị cướp đi linh hồn, tê tái và vô hướng.

Tử Sâm không thể như thế được! Anh phải tỉnh dậy! Phải sống thật tốt! Cô ra đi chính là vì muốn tốt cho anh.

Nhưng tại sao anh lại thành ra thế này?
"Ai cho cô vào đây? Mau cút đi cho tôi"
Giọng nói đanh thép của một người phụ nữ đằng sau vang lên.

Không cần nhìn lại cũng biết chính là chủ tịch Hoa.

Bà ta vừa thấy Tử Yên đang ngồi khóc bên cạnh Tử Sâm, chẳng những không thương xót mà còn sa sầm mặt mày lại, giận dữ quát lớn.
Tử Yên giật mình đứng dậy, cúi đầu.
"Mau cút ra ngoài"
Chủ tịch Hoa kéo tay cô xô ra ngoài phía cửa.
"Chủ tịch! Xin bà hãy cho tôi ở lại đây một chút nữa thôi"
Tử Yên bất ngờ quỳ xuống dưới chân bà ta van xin.

Chưa bao giờ cô cảm thấy phải hạ mình như thế này trước một người khác.

Dù trước đây bị mẹ kế và nhiều người bắt nạt nhưng cô chỉ nhẫn nhịn chứ chưa bao giờ chịu khuất phục, chịu sỉ nhục.

Nhưng lần này thì khác, vì anh, vì người đàn ông mà cô yêu nhất trên đời này, cô sẵn sàng đổi danh dự của bản thân để cầu xin một vài phút bên anh.
"Cô còn không biết thân phận của mình sao? Chính vì cô nên nó mới gặp kiếp nạn này.

Chỉ vì cô mà nó ba tháng qua chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm kiếm.

Nếu cô không xuất hiện thì cuộc đời nó vẫn đang bình yên, tốt đẹp.

Cô đúng là sao chổi của nó.

Còn muốn hại nó đến mức nào nữa.

Mau cút đi! Càng xa càng tốt.

Đừng có để cho tôi thấy mặt cô lần nào nữa.

Cũng đừng cố tình làm bộ làm tịch trước mặt tôi"
"Chủ tịch! Xin bà hãy nể tình..." Tử Yên ôm lấy chân bà ta định nói sự thật nể tình đứa con mà cô đang mang trong bụng để cho cô được gần anh vài phút nữa nhưng cổ họng cứ cứng lại không thể nói.

Bà chủ tịch là người thế nào? Cô còn không hiểu sao? Ngay cả Tử Sâm bà ta cũng không màng quan tâm đến hạnh phúc của anh thì đứa cháu chưa thành người này liệu có giá trị nào trong mắt bà ta không? Có khi lại còn gây tai họa cho nó.

Bà chủ tịch không đời nào chấp nhận đứa cháu nội được sinh ra bởi một người mẹ có lý lịch xấu xa như cô.

Bà ta có thành kiến quá nhiều với Tử Yên.
"Cút"
Bà ta không chút kiêng nể, nhẫn tâm đá Tử Yên một cái khiến cô ngã dụi xuống đất.
"Nếu cô không tự đi tôi sẽ khiến cô phải tự bò mà ra khỏi đây"
Bà ta rút điện thoại ra gọi.


Hai phút sau đã có hai người vệ sĩ to lớn của bà ta đi vào.
"Tống cổ cô ta đi! Đừng để tôi thấy mặt cô ta lảng vảng ở bệnh viện này"
Hai người vệ sĩ nhìn nhau khó xử.

Họ cũng biết người phụ nữ đang quỳ dưới đất kia chính là bạn gái của giám đốc Hoa, cũng không nên nặng tay với cô ấy.

Nhưng lệnh của bà chủ tịch thì không thể không tuân theo.

Họ liền xách hai tay cô kéo lê ra ngoài.
"Chủ tịch! Xin bà"
"Bà ta lạnh lùng quay lưng đi! Không thèm đếm xỉa gì đến lời van xin tha thiết của cô"
Tử Yên bị lôi ra đến cổng vẫn luôn miệng gọi tên bà ta.

Hai người vệ sĩ ái ngại nhìn nhau rồi lại nhìn xuống Tử Yên "Cô tốt nhất là nên nghe lời chủ tịch.

Đi càng xa càng tốt.

Đừng để bà ấy trông thấy một lần nào nữa.

Bà ấy là người thế nào, chắc cô cũng đã rõ.

Đừng cầu xin vô ích.

Mau đi đi! Chúng tôi cũng chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.

Đằng nào cô cũng là bạn gái của giám đốc! Thôi mau đi đi"
Hai người vệ sĩ đưa Tử Yên ra đến cổng rồi bắt xe taxi cho cô, dặn dò tài xế đưa cô đi một khoảng xa gần đây hãy cho xuống.

Tử Yên như người mất hồn, được đưa vào xe thì ngồi trơ như pho tượng, để mặc tài xế và hai người vệ sĩ sắp xếp.
***
Ba năm sau.
Một đám cưới vô cùng xa xỉ được diễn ra giữa vị giám đốc trẻ tuổi của Hoa Thần và cô tiểu thư con nhà giàu, xinh đẹp Tình Nhi.

Cô là con gái của bạn thân bà chủ tịch Hoa được bà đích thân chọn lựa.
"Chúc mừng! Cô dâu chú rể đẹp đôi quá", "quả là trai tài gái sắc", "Thật xứng đôi mà"...
Những lời tán dương, khen ngợi không ngớt của mọi người khiến cô dâu trẻ cười không ngớt.

Nhưng chú rể thì có chút gì đó không vui.


Anh chỉ lặng lẽ đưa ly rượu lên chúc tụng rồi uống cạn.

Tuyệt nhiên không nở một nụ cười nào trong suốt buổi tiệc diễn ra.
Tiệc tan, chú rể say mèn được hai người vệ sĩ dìu về tận phòng tân hôn rồi để lại.

Cô dâu trẻ vội vàng đỡ anh nằm xuống.

Tử Sâm say đến mức không biết gì, mặc kệ mọi người đưa đẩy mình.
Tình Nhi thay đồ cho Tử Sâm, lột giày, cởi áo cho anh.

Mùi rượu nồng nặc, còn rớt vương vãi trên áo chú rể.

Tình Nhi liền cởi áo chiếc áo sơ mi trắng còn sót lại trên người anh.

Một cơ thể cường tráng hiện lên.

Tử Sâm bình thường trông anh tuấn là thế, nhưng khi cởi bỏ lớp y phục bên ngoài thì lại càng trở lên tuyệt mỹ.

Cơ thể anh thật đẹp! Tình Nhi ngây ngất đứng nhìn, cũng không tưởng mình sẽ được sở hữu người đàn ông hoàn hảo này.

Cô ngây ngất nhìn chằm chằm vào khuôn ngực săn chắc của anh đang lồ lộ trước mắt.

Tay bất giác sờ vào mơn trớn rồi đặt một nụ hôn lên ngực anh.

Tử Sâm hình như cảm nhận được hơi nóng đang toát ra từ nụ hôn của một ai đó trên cơ thể mình liền đưa tay nâng mặt cô lên áp vào môi mình.

Cả cơ thể của Tử Sâm cũng bất ngờ lật ngược lên ép cơ thể của Tình Nhi xuống dưới.


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Em Là Chấp Niệm Của Anh, truyện Em Là Chấp Niệm Của Anh, đọc truyện Em Là Chấp Niệm Của Anh, Em Là Chấp Niệm Của Anh full, Em Là Chấp Niệm Của Anh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top