Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Em Có Thể Nuôi Anh Không?
Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Lối vào khu làm việc là cánh cửa nhỏ, bên trong bận rộn ầm ĩ, nhưng con đường bên ngoài cửa này đã trở nên yên tĩnh, hốc mắt Dụ Dao chua xót, cô cố gắng hết sức khống chế tần suất hơi thở, kéo cánh cửa kia lại, để lại một không gian không bị quấy rầy.
Dù cho rất ngắn, chỉ có mấy phút hoặc mấy giây đồng hồ, cô cũng nhất định phải làm vào bây giờ.
Dụ Dao đá rơi giày cao gót của mình, tránh cho tiếng giẫm trêи mặt đất quá vang dội, cô đi chân đất, chạy thẳng về phía Dung Dã, cả mặt tường bên cạnh đều là tấm gương lớn, chiếu đến lọn tóc bay lên và váy dài màu xanh đậm của cô, cùng mới đuôi mắt phiếm hồng.
Dung Dã giang hai cánh tay, nghênh đón cô mà sải bước đi tới, Dụ Dao cũng không đoái hoài đến việc lễ phục có tiện hay không, cô nhảy tới ôm lấy cổ anh, Dung Dã ôm chặt eo cô, dùng sức nâng cô lên, không ngừng ấn cô vào trong ngực, muốn cô dung hòa vào thân thể mình.
“Không phải anh vẫn luôn ở bên cạnh em sao, em nhớ anh làm gì.”
Dụ Dao mạnh miệng nói một câu nhưng vẫn không nhịn được mà nghẹn ngào, cô ôm chặt anh, hôn không thể biểu đạt được, làm anh đau mới được, cô vừa oán giận vừa cười mà cắn vào bên tai nhạy cảm nhất của anh, sức lực rất mạnh.
“Hoan nghênh trở về…”
Cô thì thào nói, nước mắt nhỏ vào giữa cổ áo của anh.
“Mỗi ngày em… đều đang đợi anh.”
Dụ Dao biết, Dung Dã đã bước qua khoảng cách nằm ngang giữa anh và Nặc Nặc rồi, anh đã chấp nhận mình ngây thơ đơn giản kia, không cô độc mà cố thủ trong lồng giam giam cầm anh nữa.
Anh bước ra rồi, cùng mang theo Nặc Nặc, hoàn chỉnh đứng trước mặt cô.
Dung Dã giữ lấy phần gáy của cô, hơi nâng đầu cô lên, không đành lòng làm nhòe lớp trang điểm của cô, anh hôn một cái rất nhẹ lên môi cô: “Không khóc.”
Dụ Dao phản ứng tha thiết như vậy, anh ít nhiều vẫn có chút giận dỗi, trong giọng nói kéo căng ra một chút lạnh lẽo cứng rắn tương phản với Nặc Nặc: “Anh chỉ là… để anh ta ra cho em xem một chút, tránh để em cho rằng anh ta mất rồi.”
“Em đừng ôm hy vọng quá lớn,” Anh mím môi: “Anh không thể luôn làm Nặc Nặc, anh còn ---”
“Đương nhiên là anh không cần làm Nặc Nặc,” Giữa mi mắt của Dụ Dao ngậm lấy nước mắt, cô nói: “Nếu anh thật sự quay về, em đi đâu tìm tên điên A Dã.”
Dung Dã liền ngẩn ra.
Dụ Dao xoa khuôn mặt anh: “A Dã và Nặc Nặc đều là anh, đã sớm hòa tan trong tính cách và bản năng của anh, em chỉ muốn để anh làm chính anh tự tại nhất, nào có giới hạn rõ ràng như vậy?”
Bởi vì mấy câu nói đó của cô, sự lo lắng cuối cùng nơi đáy mắt Dung Dã cũng tiêu tan, bên môi anh giương lên, anh nhìn cô chằm chằm hỏi: “Chính miệng em nói, chờ anh nghĩ thông suốt quan hệ với Nặc Nặc, em sẽ hoàn toàn tha thứ cho anh, quay lại làm bạn gái anh đúng không?”
Anh mở ngón tay ra, giữ cằm cô lung lay: “Không chấp nhận đổi ý.”
Dụ Dao muốn cho anh một câu trả lời, vừa kéo dài giọng nói hai ba chữ, cánh cửa nhỏ bị cô đóng lại ở phía sau liền bị người ta đẩy ra từ bên trong, đạo diễn của đoàn phim mang theo hai diễn viên đi ra ngoài tìm cô, dù thế nào cũng không nghĩ tới trước mặt liền va vào loại cảnh tượng kinh người làm nhịp tim nhảy thẳng lên 380 thế này.
Đạo diễn suýt chút nữa quỳ xuống tại chỗ, ông ấy lấy ra tốc độ nhanh nhất trong đời, kéo lấy hai người kia chạy như bay quay về, chắp tay trước ngực vái chào rồi nhanh chóng đóng cửa, giả vờ như mình chưa từng xuất hiện.
Nhưng đoạn nhạc đệm có ngắn hơn nữa thì quả thật cũng đã làm mất bầu không khí, Dụ Dao nhìn thời gian, có chút ngượng ngùng đẩy Dung Dã ra: “Còn ba phút nữa là bắt đầu, vừa rồi em còn khóc, phải nhanh chóng dặm phấn một chút, chờ em bận xong rồi nói chuyện với anh.”
Dụ Dao tính toán rất tốt, hôm nay là buổi công chiếu cuối cùng, kịch bản mới vẫn chưa được xác định, trong lúc đó có thể nghỉ ngơi mấy ngày, lời nói có nhiều hơn nữa thì cũng có thể chậm rãi nói với Dung Dã.
Nhưng cô bên này thật vất vả mới kiên trì được đến hồi cuối, chuẩn bị chạy về phía Dung Dã rồi về nhà, Tống Lam liền vội vàng chặn ngang, cản cô lại: “Nắm bắt thời gian chuẩn bị một chút, mới xác định, chuyến bay đêm nay bay thẳng đến Ý, nhãn hàng bên kia đã sắp xếp trong hết rồi, hành trình tương đối gấp, bọn họ bảo chị giải thích với em.”
Nói xong, Tống Lam liền muốn đi sắp xếp, vừa liếc bình bóng dáng nào đó ở bên ngoài, cô ấy quay đầu quan tâm hỏi cô một câu: “Em bên này có thể chứ? Thật sự không được thì chị lại đi liên lạc.”
Dụ Dao muốn nói lại thôi, bả vai thẳng băng không khỏi ủ rũ mà suy sụp.
Cô làm đại diện phát ngôn như nước lên thuyền lên, tháng trước nhận được làm đại diện phát ngôn của tất cả mỹ phẩm của một thương hiệu cao cấp, hình quảng cáo được xác định chụp ở Rome, nhưng khoảng thời gian trước, thời tiết ở bên đó khắc nghiệt, không thích hợp để quay chụp nên hành trình bị trì hoãn, kết quả là không khéo mà đến vào hiện tại, bên nhãn hàng người ta còn cố ý đợi đến khi thời gian tuyên truyền của cô qua đi mới tới, cô không có lý do gì mà không phối hợp.
Ỷ thế chơi xấu gì đó đúng không, ngược lại cô rất có chỗ dựa vào vốn liếng, nhưng chắc chắn không thể làm được.
Dụ Dao thở dài, hỏi cụ thể thời gian chuyến bay, mười giờ tối, chỉ còn lại hơn hai tiếng, sắp phải xuất phát đến sân bay, hoàn toàn không nói rõ được cái gì cả.
Cô biết ngày mai Dung Dã có cuộc họp quan trọng nhất định phải có mặt, sau đó còn hai hợp đồng mang tính quyết định đợi hoàn thành, anh vừa tiếp nhận gia sản phức tạp của nhà họ Dung, mỗi ngày chạy theo cô đã quá cực khổ, lúc này mà ra nước ngoài là tuyệt đối không thể nào.
Không thể cho anh thêm phiền phức, dứt khoát bóp chết suy nghĩ này của anh, đợi cô về rồi nói sau.
Dụ Dao đi ra ngoài, ở cửa ra vào đang đầy ắp người, cô không nhìn thấy Dung Dao, thế là rất quen thuộc mà vòng qua nơi náo nhiệt, tìm kiếm về phía nơi yên tĩnh, đi chưa được mấy bước liền từ xa nhìn thấy bên cạnh cửa sổ ở cuối hành lang có một người.
Anh ngồi trêи bệ cửa sổ rất cao, trời bên ngoài tối đen, bóng đêm thấm đầy nửa người anh, có vẻ càng trong trẻo cô đơn, chờ đến lúc chạm vào ánh mắt cô, những màu sắc tối tăm dày đặc ấy liền từ trêи người anh rút đi như thủy triều, chỉ còn lại khói lửa nhân gian đột nhiên sống lại.
Dụ Dao nhìn đến thất thần.
Mỗi lần cô không có ở đây, có phải anh cũng cô đơn như thế, không hòa hợp với mọi thứ hay không.
Dụ Dao đi qua, tay vịn lên đầu gối của Dung Dã, lời khai báo vốn thành thật lại đột nhiên thay đổi: “Đột nhiên thông báo lịch trình, hai tiếng nữa em lên máy bay đi Ý, có lẽ phải năm sáu ngày mới có thể trở về, anh chuyên tâm làm việc của anh, lần này tuyệt đối không cho phép đi theo, coi như là bày ra một cửa ải cuối cùng cho anh.”
Cô nói một cách trịnh trọng: “Trong thời gian em đi, anh nên sống thế nào thì làm thế ấy, đặt công việc của tập đoàn ở vị trí đầu, ăn cơm ngủ nghỉ đúng giờ, nếu như rảnh rỗi thì đi xem phim chơi bóng lái xe ra ngoài đi dạo giống như người khác, làm gì cũng được, tóm lại là không thể nghiêm khắc với bản thân, cho bản thân anh thêm một chút tình yêu.”
“Nếu như làm được,” Cô nhẹ giọng: “Sao khi em trở về liền quay lại làm bạn gái của anh, mặc cho anh xử lý.”
Dung Dã cụp mắt nhìn cô, anh bắt lấy cổ tay cô: “Làm sao để anh tin em, có phải là cần thanh toán một chút tiền đặt cọc trước không?”
Dụ Dao đoán được tên điên sẽ không nghe lời một cách đơn giản như vậy, cô ngoắc ngoắc ngón tay với anh: “Anh cao quá, tới đây một chút.”
Dung Dã phối hợp cúi người xuống, tai cô đỏ lên, cô vốn chỉ muốn hôn khóe miệng anh một cái, nhưng lúc môi sắp dán vào nhau, anh bỗng nhiên đưa tay giữ lấy sau gáy cô, không cho thương lượng, anh trực tiếp mặc sức đè xuống, phá vỡ hàng phòng ngực là hàm răng của cô, ʍút̼ hôn sâu.
Dụ Dao đứng không vững, vội vàng ôm lấy lưng anh, anh dựa vào bên tai cô thấp giọng nhắc nhở: “Dao Dao, đừng tùy tiện hứa hẹn, lời nói mặc anh xử lý này, anh sẽ xem là thật.”
Sau khi Dụ Dao đến Rome, bên nhãn hàng vốn sắp xếp cho cô thời gian hơn nửa ngày để điều chỉnh thời gian chênh lệch và dạo phố, cô quả quyết từ chối, không ngừng không nghỉ bắt đầu làm việc, không muốn lãng phí lấy một phút.
Trong lúc quay chụp, “Ngọn Núi Mộng Mơ” chính thức công chiếu tại các rạp phim trong nước, là bộ phim giả tưởng tương đối ít được chú ý, ban đầu cũng không được xem trọng, nhưng Dụ Dao mãi mãi tin chắc lời nói của sự thật có tác dụng nhất, kết quả cũng không khiến cô thất vọng, ngày đầu tiên phim công chiếu, lượng vé bán ra tại phòng bán vé đạt tới ba trăm triệu, dự đoán tổng số vé bán ra sẽ vượt xa mong muốn của đạo diễn và nhà sản xuất, dẫn trước cách xa bộ phim cùng thời kỳ.
Rất nhanh, điểm trêи Douban cũng đã có kết quả, mở màn là 8,3, còn đang tiếp tục vững bước tăng lên, khiến những người ganh ghét mắng Dụ Dao không đủ thực lực, muốn mượn Dung Dã để trèo lên không thể không yên tĩnh ngậm miệng.
Điện thoại của Dụ Dao bị cuộc gọi tin nhắn chúc mừng chiếm hết, mà trêи đầu Wechat của cô, cún con nào đó được cô đặt số điện thoại làm người liên lạc thân thiết duy nhất ngược lại biểu hiện cực kỳ khiến người ta yên tâm kể từ khi cô xuất phát, yên tâm đến mức khiến Dụ Dao cảm thấy không bình thường, nhưng cô vẫn không bắt được manh mối gì.
Anh dậy sớm ngủ sớm, đi họp ký hợp đồng, chỉ cần là việc anh làm, anh đều sẽ chụp hình gửi cho cô, còn bổ sung gói biểu cảm cún con lăn lộn, cún con phá phách siêu cấp giống anh.
Thậm chí anh còn lần đầu tiên tự mình đi xem phim, Dụ Dao nhìn trong tấm hình, Dung Dã ngồi trong rạp chiếu “Ngọn Núi Mộng Mơ”, trong tay còn cầm ly nước trái cây, cô luôn cảm thấy vô cùng không chân thực.
Anh đúng là cố gắng đi làm một người yêu đạt tới yêu cầu của cô, hưởng thụ cuộc sống, không có cô ở đó, anh cũng cố gắng sống rất tốt.
Nhưng mà nhìn anh thật sự làm được, ngoại trừ vui mừng thì Dụ Dao lại vẫn sinh ra cảm giác mất mát.
Đã không phải là lần đầu tiên cô có tâm tình như vậy, cô cho rằng mình sẽ có chiều hướng tốt lên, không nghĩ tới lại càng nặng thêm.
Cô sớm nên hiểu rõ, thật ra người bệnh không chỉ có Dung Dã mà còn có cả cô.
Chỉ có điều bệnh của Dung Dã rất rõ ràng, chính là muốn cướp đoạt và chiếm hữu, nhưng cô còn mang theo mặt nạ thận trọng, một bên giả vờ như tỉnh táo, một bên thì hưởng thụ tình yêu không có giới hạn của anh, nhưng chờ đến lúc anh nghe lời mà dần dần kiềm chế và thu liễm, cô mới ý thức được, cô cũng đã sớm bị anh làm hư, sẽ mất mát, sẽ không vừa lòng.
Cô muốn… tên điên không rời xa cô.
Dụ Dao kéo tiến độ công việc đến nhanh nhất, dựa theo kế hoạch đã định mà kết thúc tất cả hành trình trước thời hạn một ngày rưỡi, đổi sang vé máy bay sớm hơn.
Lúc xác định chuyến bay thì đã là đêm khuya ở trong nước, Dụ Dao không nói cho Dung Dã biết mà trực tiếp lên máy nay, cô trải qua mười mấy tiếng trêи không trung, lặng lẽ đi lối VIP, không làm kinh động đến người hâm mộ và truyền thông, chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy anh.
Dụ Dao ngồi trêи xe, mở phần mềm định vị trong điện thoại.
Trước khi cô ra nước ngoài, Dung Dã đổi lại dùng điện thoại của Nặc Nặc lúc trước chỉ vì để cô nắm giữ vị trí của anh bất cứ lúc nào.
Trêи phần mềm hiện ra anh đang ở nhà riêng.
Dụ Dao lập tức bảo tài xế lái qua đó, từ sau khi Dung Thiệu Lương rơi đài, nhà riêng liền mở cửa lớn bên ngoài, nhưng đường ngầm trong gara cũng được giữ lại mà không đóng kín.
Cô muốn tạo bất ngờ cho Dung Dã, lại lo lắng rằng cô lỗ mãng đi vào, lỡ như có người khác của tập đoàn ở đó, cô đột nhiên xuất hiện thì sẽ quấy nhiễu công việc của anh, thế là cô vẫn giống như trước, lặng lẽ đi vào bằng cánh cửa ngầm ở gara.
Dụ Dao nắm lấy điện thoại, không quan tâm cảnh đường phố trôi qua cực nhanh ngoài cửa sổ xe, lúc sắp đến nơi, cô mới giật mình phát hiện ra, cô lại nhớ anh đến mức này, quả thật là cô gái nhỏ đang độ yêu đương cuồng nhiệt.
Cuồng nhiệt yêu anh, cũng được anh yêu điên cuồng.
Dụ Dao quen tay quen chân mà mở khóa vân tay, chạy qua con đường hướng về phía phòng trước, trêи đường đi, trái tim cô đập như trống, nhưng bên bể bơi và trong phòng khách cũng không có bóng dáng của Dung Dã.
Cô một lần nữa xác nhận vị trí trêи điện thoại, thấy không sai mới nhẹ tay nhẹ chân đi vào, nhìn xung quanh căn nhà to yên tĩnh đến mức giống như không có người, trong một mảnh yên tĩnh đè nén, cô mơ hồ nghe được tiếng điêu khắc lặng lẽ.
Dụ Dao chuyển ánh mắt về phía căn phòng tràn đầy tượng gỗ của cô.
Cô theo bản năng mà nhấn sáng màn hình, gửi một tin nhắn Wechat cho Dung Dã: “Đang làm gì vậy?”
Tiếng thông báo quả nhiên vang lên sau cánh cửa kia, một lát liền có tin nhắn trả lời: “Tự mình làm bít tết, đang ăn, anh đã bảo Nguyên Lạc đi mua vé xem phim, chờ một lát nữa sẽ đi xem lại.”
Dụ Dao nhíu mày, đứng ở ngoài cửa, nhìn phòng bếp và phòng ăn không có chút hơi nóng nào.
Lừa đảo.
Mũi của cô ê ẩm, cô đánh giá: “Rất phong phú.”
Cún con Dã: “Rất phong phú, anh nghe lời Dao Dao, mỗi ngày làm rất nhiều chuyện, không cô đơn, đối với bản thân rất tốt.”
Cún con Dã: “Cún con như vậy có thể có được tình yêu của chủ nhân không.jpg.”
Cún con Dã: “Vẫy đuôi.gif.”
Dụ Dao không trả lời lại, chờ trong chốc lát cô nghe thấy trong lòng có người nhẹ nhàng để điện thoại xuống, một lần nữa nhặt con dao điêu khắc lên, lại một lần nữa phát ra tiếng vang trong trẻo cô đơn.
Làm sao cô lại quên, anh rành nhất là giả vờ như không có việc gì, giỏi nhẫn nại và giả tạo cảnh thái bình, phía sau mỗi một tấm hình náo nhiệt đều là sự bướng bỉnh im lặng không nói của anh.
Dụ Dao rất muốn khóc, hai chân giống như lơ lửng giữa trời cuối cùng cũng đạp lên mảnh đất chỉ thuộc về cô.
Trong mấy ngày này, sự trống rỗng nho nhỏ trong lòng cô vào giờ phút này đều được anh lấp đầy.
Cô đúng là bệnh rồi, cô yêu Dung Dã như thế này.
Nếu như loại tình yêu này là bệnh hoạn và cực đoan, cô không muốn thay đổi nữa, bằng lòng ở bên anh cùng nhau trầm luân, thật ra đối với cô và Dung Dã mà nói, dung túng và yêu chiều lẫn nhau mới thật sự là thuốc có thể chữa trị cho nhau.
Trong phòng, Dung Dã nhíu mi tâm lại, đặt ánh mắt trêи khuôn mặt của tượng gỗ, giữa ngón tay anh là con dao rất nhỏ rất nhỏ, phác họa lấy đôi môi no đủ và cái cằm nhỏ nhắn của cô gái.
Nhịn thêm chút nữa, lại ngụy trang thêm chút nữa, đừng dọa cô ấy sợ.
Tất cả công việc đã kết thúc rồi, còn mấy tiếng nữa là anh có thể lên máy bay, cho dù làm trái lời, cho dù không nghe cô thì anh cũng không thể chờ đợi thêm nữa.
Anh đã cố hết sức đi làm rồi nhưng vẫn không làm được những yêu cầu kia, anh chỉ muốn gặp cô.
Dung Dã hướng dao xuống dưới, vạch ra đường cong chiếc cổ mảnh khảnh của cô, môi anh mím lại, hiện lên màu hơi trắng nhàn nhạt, anh ngồi trêи mặt đất ở giữa phòng, cửa phòng đóng chặt trước mặt lại bỗng nhiên bị người ta vặn chuyển động.
Anh dừng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Cửa thuận lợi mở ra, khe hở dần dần kéo dài, ánh sáng bên ngoài tràn vào, trong phút chốc khiến Dung Dã không thấy rõ.
Mấy giây sau, tượng gỗ bán thành phẩm trong tay anh nghiêng ngả, người ở cửa nhẹ nhàng đi tới, lắc điện thoại chất vấn anh: “Bò bít tết? Phim? Rất phong phú? Dung Dã, phong phú của anh chính là một mình ở trong phòng khắc tượng gỗ sao?”
Dung Dã không chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm, yết hầu trúc trắng mà nhấp nhô, hồi lâu sau, ngón tay của anh chuyển từ lạnh lẽo sang nóng bỏng, anh ném dao đi, khàn giọng cười: “Làm sao bây giờ, bị bà xã bắt được, còn có thể có danh phận không?”
Dụ Dao đè nén nhịp tim đang nhanh lên, cô lơ đãng chống lên cánh cửa, “Ầm” một tiếng đóng lại.
Căn phòng cũng không nhỏ, dù cho tràn đầy tượng gỗ của cô thì cũng còn thừa lại không gian rất lớn, nhưng Dụ Dao không nói rõ được là vì sao, trong khoảnh khắc cửa đóng lại, cô lại cảm thấy nơi đây chật hẹp đến mức hít thở cũng phí sức.
Cô bình tĩnh hỏi: “Anh không làm được yêu cầu của em, em không muốn cho thì làm thế nào.”
Dung Dã nghiêm túc trả lời: “Cầu xin em.”
Dụ Dao đứng ở cách xa mấy bước nhìn anh, người đàn ông ngồi trêи mặt thảm màu trắng, trêи bàn làm việc rộng lớn bên tay là một tượng gỗ của cô mới chỉ điêu khắc được một nửa, nhưng cũng nhìn ra được, Dao người gỗ chỉ mặc váy ngủ mà thôi.
Cún con háo sắc…
Ánh sáng trong mắt anh nhấn chìm cô từng bước hãm sâu.
Cô cố gắng biểu hiện tự nhiên: “Cầu xin thế nào? Thử một chút.”
Dung Dã nói: “Khắc tượng gỗ tinh tế nhất cho bà xã, được không? Nhưng em phải giúp anh, một mình anh làm không được.”
Anh chậm rãi đứng dậy, đi chân đất im lặng giẫm qua tấm thảm mềm mại, đứng trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm thấp u tối: “Lâu rồi chưa ôm tử tế, anh sợ điêu khắc không chuẩn, có thể cho anh… làm sâu thêm ký ức không.”
Dụ Dao không khỏi nín hơi, bàn tay người đàn ông khe khẽ rơi trêи giữa lông mày của cô, thật sự giống như một người thợ khắc nghiêm cẩn lạnh lùng, đang dùng ngón tay tìm hiểu người mẫu của anh, anh trượt tay đến mũi và khóe môi của cô, xoa vành tai và cổ, rơi đến xương quai xanh, cùng với nơi càng không thể nói trở xuống.
Giống như tín đồ thành kính, miêu tả toàn thân của cô.
Dụ Dao không tự chủ được mà nhắm mắt lại, nắm lấy tay Dung Dã, lông mi run lên.
Dung Dã cực kỳ gắng sức kiềm chế nhưng vẫn không có cách nào thu liễm hành động của mình, anh ôm cô vào lòng, cúi người ʍút̼ bên cổ trắng nõn của cô, hơi thở có chút run rẩy: “Dao Dao, anh xin lỗi, anh không làm được yêu cầu của em, mỗi ngày đều trôi qua rất không tốt.”
Dụ Dao ôm lấy tấm lưng gầy gò của anh, khớp xương rõ ràng.
Anh cắn răng: “Có thể anh mãi mãi không học được làm sao để yêu bản thân, Dao Dao, anh đều cho em tất cả rồi, cho nên cả đời này có thể làm phiền em, dành thời gian yêu anh không?”
Dụ Dao ngửa đầu ôm chặt anh: “Chỉ dành thời gian là đủ rồi sao?”
Dung Dã im lặng, rất nhanh đã chôn đầu sâu hơn bên cổ cô, hấp thu sự ngọt ngào ấm áp trêи người cô, anh bóc đi lớp ngụy trang, moi tim ra cho cô: “... Thật ra thì không đủ.”
Dụ Dao hiểu rõ mà nhỏ giọng cười: “Vậy trước kia trong thư nói, chỉ cần một chút xíu tình yêu là thỏa mãn, hóa ra cũng không phải là thật?”
Dung Dã cứng người lại, lập tức ý thức được ý trong lời nói của cô: “Dao Dao, em xem thư rồi, em không đốt…”
Anh cười đến khó khắn: “Em cũng biết, lời này của Dung Dã không thể tin được, tất cả đều là lời nói dối để lừa em đồng cảm, một chút xíu làm sao mà được, anh muốn tất cả, so với tất cả còn nhiều hơn.”
Anh ôm cô hỏi: “Người như vậy, em bằng lòng muốn không?”
Dụ Dao bị mùi hương thoang thoảng của gỗ bao phủ vây quanh, nhất thời không biết là mùi từ những tượng gỗ được khắc thành cô hay là hơi thở trong trẻo lành lạnh kéo dài không tiêu tan trêи người anh, cô nghẹn ra tiếng nghẹn ngào rất nhẹ, hỏi lại anh: “Anh nói xem?”
Không đợi anh phản ứng, cô luồn ngón tay vào giữa mái tóc ngắn của anh, đè nén giọng nói tới mức thấp hơn mềm mại hơn, thêm ngọt ngào, dùng tốc độ nói chậm dần để nói cho anh biết: “Nếu như anh vẫn không thể xác định được, em lại nói với anh một bí mật… ngày đó ở trong xe, em không bị ép buộc, ngược lại, là em chủ động để anh được toại nguyện.”
“A Dã của em,” Cô nâng mắt lên, tỉ mỉ nhìn anh: “Em không nỡ để anh ấy khó chịu.”
Có sợi dây cung nào đó nỗ lực chèo chống anh bị kéo đứt ầm vang, điên cuồng dâng lên cảm giác yên ổn và khát vọng ngập trời không thể tin được.
Bước chân Dung Dã lộn xộn, anh đẩy Dụ Dao dựa vào cửa, dùng thân thể để tạo ra một nhà tù nho nhỏ không thấy ánh mặt trời, nhốt cô ở chính giữa, cuồng nhiệt xông tới ngực, giọng điệu lại dụ dỗ tới cực điểm.
“Anh không tin,” Anh nói: “Trừ phi Dao Dao tới, lặp lại hành động ngày đó, chứng minh cho anh.”
Gương mặt Dụ Dao chậm rãi dâng lên màu máu, ngay cả cổ đến xương quai xanh đều là một mảng đỏ.
Anh đã kiềm chế quá lâu, những tình cảm sâu nặng kia đã dây dưa thành dây leo có gai, bọc lấy cô, càng siết càng chặt, cô không ngăn được mà đau đớn rất nhỏ, càng nhiều hơn là sự ngọt ngào tràn đầy xung quanh.
Trước mắt Dụ Dao đen kịt, thỉnh thoảng có thể thấy rõ khuôn mặt anh, thỉnh thoảng lại là đầu ngón tay ẩm ướt và bờ môi của anh.
Tấm thảm trêи mặt đất đủ dày và mềm mại, lưng cô cọ xát cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, lại không bằng một phần vạn của những sự điên cuồng trong xương cốt.
Càng về sau cô không chịu được sự mất khống chế của người này, lúc cô tức giận cắn bả vai anh, trong đôi mắt nhuộm đỏ của anh đều là sự mãnh liệt hoang dã, anh chảy đầy mồ hôi khàn giọng nói: “Dao Dao, anh không chỉ là A Dã, còn là Nặc Nặc, ít nhất phải hai phần mới đủ, em nỡ từ chối sao?”
“Ngoan.” Anh hôn đôi môi nóng hổi của cô, an ủi lại mê hoặc: “Em không nỡ.”
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Em Có Thể Nuôi Anh Không?, truyện Em Có Thể Nuôi Anh Không?, đọc truyện Em Có Thể Nuôi Anh Không?, Em Có Thể Nuôi Anh Không? full, Em Có Thể Nuôi Anh Không? chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!