Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 57: 57


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Buổi chiều sau khi rời khỏi nhà riêng, Dung Dã không sai giây phút nào mà bước vào phòng họp, che giấu kín kẽ sự hạnh phúc mà anh nghĩ cũng không dám nghĩ, quay về làm Dung nhị thiếu âm u tàn ác ngạo mạn kia.

Trước khi chạy đến rạp chiếu phim gặp Dụ Dao, anh đã tiêu hao gần bảy tiếng đồng hồ trong cuộc họp mang tính quyết định của ban giám đốc tập đoàn, thần kinh mỗi phút mỗi giây đều kéo căng trêи mũi đao nhưng sắc mặt từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi, hờ hững nhìn chăm chú vào trò khôi hài cuồng loạn của nhà họ Dung.

Những năm trước kia anh nhẫn nại và chuẩn bị, trong mười mấy ngày quay về nhà họ Dung, anh ung dung thản nhiên mà thu hoạch, bởi vì phản ứng đủ an toàn của Dụ Dao, trước mặt Dung Thiệu Lương anh không tồn tại sự uy hϊế͙p͙, mọi thứ đều nhanh chóng tiến triển dựa theo con đường anh đã trải sẵn.

Bởi vì anh và Dung Thiệu Lương mất tích gần nửa năm, hai cha con hoàn toàn không chống đỡ nổi đại cục kia chỉ lo mạnh mẽ đoạt quyền, làm cho tầng quản lý của tập đoàn trở nên rối loạn, nhà họ Dung không thể rung chuyển của trước kia hiện tại cũng vô cùng hỗn loạn.

Nhóm đại cổ đông đã từng thử khoảng thời gian không bị Dung Thiệu Lương áp chế, đương nhiên là không chịu quay về dưới sự chuyên chế tuyệt đối kia, họ đều đang nỗ lực đề cử con cháu nhà họ Dung mới mà mình nâng đỡ lên nắm quyền.

Càng như vậy thì Dung Thiệu Lương đã đi qua cửa âm phủ một lần càng không muốn tự mình quay lại, sợ lại có nguy hiểm.

Cũng chỉ có càng cấp bách mà đẩy anh lên chủ vị, làm một công cụ có thể điều khiển, dùng để gánh chịu nguy hiểm, dẹp yên chướng ngại.

Chờ sau khi thủ đoạn và tiếng xấu của Dung nhị thiếu hoàn toàn dẹp được phiền phức trong tập đoàn, mọi thứ đều kết thúc thì Dung Thiệu Lương sẽ hoàn toàn xóa bỏ “Dung Dã” vốn không nên tồn tại này, lại chọn một người cháu sạch sẽ của nhà họ Dung chân chính để kế thừa gia sản.

Cuộc họp giằng co đến đêm khuya, mỗi người đều lật ra át chủ bài vài vòng, Dung nhị thiếu vẫn lấy được quyền hành của nhà họ Dung.

Một đám lão già ngồi vây quanh trợn mắt đến sắp nứt, có người kϊƈɦ động đột nhiên nhảy dựng lên mắng: “Một thằng con hoang có mẹ sinh không có mẹ nuôi! Từ nhỏ làm sao mà lớn lên?! Còn không được tính là người bình thường! Dựa vào cái gì mà nắm quyền này?!”

Anh ở bên cạnh bạn mở rộng hai chân, chậm rãi đứng lên, ánh mắt liếc nhìn qua mỗi người, anh nhếch khóe môi lên, trả lời mấy chữ: “Chỉ dựa vào việc tôi muốn.”

Cả phòng im lặng.

Giờ phút này không có ai nghi ngờ, Dung nhị thiếu lấy được quyền hành mà anh muốn, mạng mà anh muốn thì cũng có thể lấy được.

Sau khi có kết quả, Dung Thiệu Lương thỏa mãn mà theo thân tín muốn đi, đèn thủy tinh treo trêи đỉnh đầu lại đột nhiên rơi xuống, người khác không phản ứng kịp, mà anh thì tiến lên một cách tự nhiên, tự mình ngăn cản cho Dung Thiệu Lương, cánh tay bị đập tạo thành một mảng vết thương.

Dung Thiệu Lương vững tin không nghi ngờ, chuyện ngoài ý muốn này là do cổ đông nào đó thiết kế trả thù, mà cơ hội tốt như vậy, Dung Dã lại không nhìn ông ta chết, không tiếc bản thân phải bảo vệ ông ta, chẳng khác gì là quyết một lòng phụ thuộc rồi.

Quả nhiên chỉ là một con chó có thể bị tiền tài quyền lực mua chuộc.

Dung Thiệu Lương càng yên tâm với anh hơn.

Chỉ là Dung Thiệu Lương thực sự không đủ hiểu người mà một tay mình tạo ra, Dung Dã muốn làm gì chưa bao giờ suy nghĩ đến an nguy của bản thân.

Anh muốn Dung Thiệu Lương đau đầu, vậy thì mình cũng đau, muốn tiến thêm một bước tín nhiệm, vậy thì có thể lấy máu để đổi.

Anh mượn cớ đến bệnh viện xử lý vết thương để rời khỏi tòa nhà của tập đoàn, ngồi trong xe của mình, đeo ống nghe lên, bên trong truyền ra âm thanh ở bên kia của máy nghe trộm.

Thân tín của Dung Thiệu Lương đã sớm là người của anh rồi.

Tiếng mỉm cười của lão già xen lẫn với tiếng dòng điện rất nhỏ, truyền vào tai anh một cách rõ ràng.

“Dung Dã không bị khống chế? Không thể nào.”

“Khẩu vị của nó đã sớm được nuôi đến kén ăn rồi, tiền tài quyền lực có thể khiến nó si mê, ngoại trừ nhà họ Dung, ngoại trừ tôi thì ai còn có thể cho được, huống chi...”

“Lâu thì nửa năm, nhanh thì hai ba tháng, chờ Dung Dã hết giá trị sử dụng thì nên để nó biến mất rồi.”

Nhiều mặt tối không thể lộ ra ánh sáng đều được buộc trêи người nó, chuyện nào cũng liên quan tới nó, nó không cắt đuôi được, tôi mệt rồi, đã không muốn dính đến những thứ đó nữa, sau này con cháu nhà họ Dung cũng sạch sẽ, làm chút việc kinh doanh ngoài mặt là được rồi.”

“Thời điểm vừa đến, để Dung Dã mang theo những vết nhơ kia cùng chết đi, tôi chết cũng yên tâm rồi.”

“Dung Dã…”

“Chỉ là một vũ khí điên cuồng được tạo ra từ những thứ cực đoan, ngay cả cái tên này cũng không thuộc về nó, cậu không thể xem nó như một người có tình cảm bình thường.”

“Nó cũng không biết, hai mươi mấy năm qua mẹ nó cũng chưa từng một lần hỏi đến nó, thậm chí sau này danh tiếng của Dung nhị thiếu truyền đi, mẹ nó cũng cảm thấy buồn nôn.”

“Đứa trẻ mà ngay cả mẹ ruột của mình cũng chán ghét vứt bỏ, sinh ra vốn chính là một sai lầm, tôi để cho sai lầm như thế trở nên có ích đã là làm từ thiện rồi.”

“Dung Dã trời sinh chính là có số mệnh này, không có cách nào, nó lớn lên thành ma quỷ rồi thì nên bị diệt trừ.”

“Ma quỷ… sao có thể hy vọng xa vời sống cuộc sống bình thường, ai sẽ gần gũi nó, tốt với nó? Ai sẽ không sợ chết mà yêu nó như vậy? Nó biến thành con chó mất trí, Dụ Dao mới nhận giữ nó, chờ nó vừa khôi phục rồi, cô ta cũng lập tức né tránh.”

“Hiện thực có tàn khốc hơn nữa thì Dung Dã cũng nhất định phải chấp nhận, bộ mặt thật của nó, từ nhỏ đến lớn đều không có tư cách được yêu thương, chỉ có thể đi chết đợi kiếp sau thôi.”

Tiếng vang trong tai nghe tiếp tục không ngừng, lúc đó Dung Dã ngồi ở hàng ghế sau của xe, lộ ra nụ cười dưới ánh đèn lưu chuyển bên ngoài cửa sổ xe.

Nụ cười tàn nhẫn, cũng tập mãi thành quen.

Anh không thèm để ý, đã sớm thích ứng rồi nhưng lời mà Dụ Dao chính miệng nói vào mấy tiếng trước đâm vào trong lòng anh, lại nổi lên sự chua chát vô tận.

Dao Dao sẽ hối hận sao?

Có phải là nhất thời xúc động, bị những tượng gỗ đó, bị việc anh rút máu làm mê hoặc không.

Người cô yêu là Nặc Nặc, làm sao có thể… thật sự muốn Dung Dã.

Anh không kịp chờ đợi mà muốn xác nhận, muốn nghe Dụ Dao nói lại lần nữa, lại gọi anh một tiếng “A Dã”.

Vết thương của anh không đau, chảy máu cũng có thể tiện tay lau đi, mấy ngày không ngủ cũng không quan trọng, mặc kệ là đêm có khuya hơn nữa thì anh chỉ muốn gặp cô.

Dung Dã chống Dụ Dao trêи ghế ngồi của rạp chiếu phim, xoa khuôn mặt nóng hổi của cô rồi lần nữa áp xuống, mãi mãi không biết thỏa mãn mà dây dưa hôn lấy, không cho cô có cơ hội từ chối, một mực phóng túng.

Anh giống như không bị khống chế mà cố ý lộ ra mặt ác liệt và âm u thuộc về Dung Dã, biết rõ là làm trái lại với yêu cầu của cô, cũng thật sự muốn cho cô thấy.

Em nhìn đi… người mà buổi chiều em hôn, tín nhiệm, chính là một người ngang ngược không được người khác yêu thích như thế.

Sợ bị chán ghét, càng sợ cô đổi ý.

Mỗi một lúc hô hấp, Dung Dã đều đang im ắng nói với Dụ Dao, anh quá muốn.

Muốn hôn, nhiều hơn nữa là xâm chiếm, thỏa thích có được cô.

Muốn được cô yêu, được quan tâm.

Muốn cô tiếp nhận.

Muốn cho dù có gỡ bỏ thân phận của Nặc Nặc thì cũng có thể được cô chấp nhận.

Muốn một mái nhà có cô.

Dụ Dao được anh hôn đến mức không có sức giãy giụa, trêи thực tế thì trong lòng cũng không muốn phản kháng, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người này ngày càng cao, tình thế cướp đoạt quen thuộc đã bành trướng vô hạn.

… Không thể dung túng được.

Cô cực lực duy trì sự tỉnh táo, vặn cái cằm lạnh buốt của anh: “Vẫn chưa đủ?! Có người theo đuổi người ta như anh sao!”

Thế mà cô còn tưởng rằng Dung Dã có thể nghe lời! Thật sự là đã mơ giữa ban ngày, làm nửa ngày hóa ra tên điên đợi cô ở chỗ này.

Trong mắt Dung Dã đều là sự điên cuồng: “Thật sự để anh theo đuổi à? Em nhất định muốn anh sao? Có phải em không thấy rõ… rốt cuộc Dung Dã là hạng người gì không?”

Trêи mặt anh không có chút yếu ớt nào, không còn là cún con có tâm tình gì cũng phơi bày ra, anh biết giấu giếm, biết chịu đựng, một mình áp chế rất sâu.

Dụ Dao lại có thể hiểu rõ.

Hôm nay A Dã gặp chuyện rồi, đang khổ sở, không phải anh nghi ngờ cô, anh đang nghi ngờ chính anh.

Dụ Dao đột nhiên đứng dậy, kéo lấy anh rồi đè anh ngồi xuống vào cái ghế bên cạnh, đảo khách thành chủ, cô đè bả vai anh, cúi người nhìn gần: “Vậy em hỏi anh, nếu như em thật sự bị anh dọa sợ mà đổi ý thì anh muốn làm thế nào, buông tay sao?”

“Buông tay? Trừ phi anh chết.” Đôi mắt đen nhánh của anh ở trong quang ảnh của phim nhìn qua cô, anh cười yếu ớt nói: “Sẽ cướp tới tay, ép buộc em, đóng vai thành Nặc Nặc, lừa em mềm lòng, lại lừa em yêu anh.”

Đây là mới là con đường mà anh cho rằng mình vốn phải đi.

Dụ Dao không hình dung được cảm xúc lan tràn trong lòng, đắng cay ngọt ngào chua chát, khuấy đảo đến không phân rõ.

Tên điên quá vô lại, không thể tin là anh đã được tiếp nhận, còn không chịu nhả ra, muốn ngậm cô đến chết.

Cô đè nén cảm xúc, đứng thẳng người, khoanh hai tay trước ngực, giả vờ như rất bình tĩnh mà dò xét Dung Dã từ trêи xuống dưới, dùng sức nhíu chặt mi tâm.

Dung Dã nắm lấy tay vịn, đốt ngón tay không ngừng siết chặt.

Cuối cùng Dụ Dao cũng mở miệng nói chuyện.

“Hiện tại anh quá gầy rồi, vừa nhìn là biết không ăn uống đàng hoàng, không đủ dinh dưỡng, em không thích.”

“Tơ máu trong mắt quá nhiều, tiều tụy như vậy, mấy ngày không ngủ rồi?! Không thích.”

“Suy nghĩ gì cũng không chịu nói thẳng, mang theo gai, anh xem con trai Nặc nhà em, từ trước đến nay cái gì cũng nói thẳng cho em biết, anh như vậy em cũng không thích.”

“Cố tình làm bậy, chưa bao giờ đề cao bản thân, anh xem xem anh đã bị thương bao nhiêu! Tay của anh không phải làm từ nhịt sao? Máu không đáng quý sao?! Hiện tại trong tay áo lại giấu vết thương mới đúng không, đừng hòng giấu giếm em! Em vô cùng không thích anh như vậy!”

Dung Dã dựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu nhìn cô chăm chú, ánh sáng trong mắt sáng sáng tối tối, yết hầu khó khăn nhấp khô.

Giọng nói Dụ Dao nhẹ nhàng rơi xuống, sự sắc bén trong mắt cũng tản ra, giọng mũi nặng nề nói: “Nhiều chỗ khiến em không hài lòng như vậy…”

Cô bất đắc dĩ mà cong mày, sờ tóc anh: “Nhưng mà có cách nào chứ, cả người A Dã, em thật sự rất thích.”

Ở giữa lông mi màu mực đậm của Dung Dã là một mảng màu nước.

“Cho nên anh...” Dụ Dao dùng đầu ngón tay chọc vào thái dương của anh: “Có thể theo đuổi em đàng hoàng không?”

“Được.” Dung Dã đã nói rất nhiều lần, nói mãi đến khi lạc cả giọng.

Anh ôm lấy eo Dụ Dao, sức lực rất mạnh, anh dựa sát vào ngực cô, che đi màu đỏ nơi khóe mắt: “Vậy Dao Dao cũng đồng ý với anh, chuyện sau này đều giao hết cho anh làm, không cho phép em đến gần người khác nữa, nhất là Thẩm Diệc.”

“Em mà còn gần gũi với hắn nữa, anh không biết…” Anh nói thấp giọng lành lạnh: “Anh sẽ như thế nào.”

Dung Dã ngẩng đầu, ấn chặt vòng eo nhạy cảm của cô, đôi mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm.

“Em từng thấy Nặc Nặc ghen rồi.”

“Dung Dã bị em ép buộc lại phải nhịn xuống, em cũng thấy rồi.”

“Nhưng em vẫn chưa từng thử A Dã không bị khống chế.”

“Dao Dao… đừng thử, em sẽ chán ghét anh.”

Ngày hôm sau Dụ Dao liền nhìn thấy tin tức ngắn gọn về việc Dung Dã nắm quyền hành, đều biết nội dung càng ngắn thì sự việc càng lớn, tùy tiện kèm thêm mấy tấm ảnh cũ của anh đủ để cả internet hưng phấn kϊƈɦ động.

Cô có linh cảm, sẽ nhanh thôi, Dung Dã đã chạy tới bên bờ vực mà anh thiết lập, sẽ phải dấy lên gió táp mưa rào, sau đó trở lại bên cạnh cô.

Từ sau khi gặp mặt ở rạp chiếu phim, trọn vẹn một tháng Dụ Dao không nhận được bất kỳ liên hệ gì của Dung Dã, nhìn thấy cái cằm càng thon gầy sắc bén của anh từ trong bản tin, cô liền biết anh đang ở trong hoàn cảnh gì.

Dụ Dao thuận lợi ký kết mấy hợp đồng đại diện phát ngôn, phim chiến tranh tình báo cũng thành công trở lại quay hình, đến khi phần diễn của cô gần như sắp kết thúc, cô vẫn không thể nhìn thấy Dung Dã, Tống Lam bên kia cũng không có chút tin tức nào.

Cô cảm thấy mình đang áp sát đến cực hạn nào đó, nhớ người này đến mức mỗi đêm đều nằm mơ thấy anh, anh cô đơn cuộn mình trong cơ mưa to, hoặc là cố chấp đuổi theo bóng dáng của cô.

“Sương Mù Dày Đặc” gần đây tập trung quay phần diễn của nhân vật nam chính, áp lực của Dụ Dao bên này nhỏ đi hơn rất nhiều, đúng lúc nhãn hiệu mỹ phẩm mà cô làm đại diện phát ngôn có hoạt động nhãn hàng ở trung tâm thương mại, hy vọng Dụ Dao có mặt, Tống Lam liền đồng ý cho cô.

“Thẩm Diệc lại quanh co lòng vòng sắp xếp tài nguyên chương trình giải trí mới.” Tống Lam nói: “Làm sao bây giờ?”

Dụ Dao quả quyết trả lời: “Không nhận, khéo léo từ chối.”

Một tuần mà cô gặp nạn ở huyện Gia Lễ, Thẩm Diệc đi Mỹ có công việc, thân bất do kỷ, chờ đến khi cô trở về Kinh Thành rồi anh ta mới phong trần mệt mỏi chạy về nước thăm cô, cực kỳ tự trách.

Dụ Dao cũng đúng lúc dùng cơ hội này để tiến hành theo thứ tự mà biểu đạt từ chối, nói với Thẩm Diệc về trận sinh tử mà mình đã trải qua, nghĩ thông suốt ra là chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, sau này vẫn là tự mỗi người yên ổn.

Thẩm Diệc lại cố chấp nhận định là anh ta không cho Dụ Dao cảm giác an toàn, không chịu từ bỏ, thường xuyên xuất hiện tìm cô.

Dụ Dao không thể biểu hiện quá cứng nhắc, chỉ có thể điềm đạm từ chối lần này đến lần khác, thuận tiện còn muốn ở trong cuộc phỏng vấn miêu tả một kiểu mẫu lý tưởng giả dối hoàn toàn khác với anh ta.

Bảy giờ tối cuối tuần, Dụ Dao đến trung tâm thương mại đúng giờ, bên nhãn hàng đã sắp xếp chu đáo, cô xử lý xong phần trang điểm, đi vào trong ống kính truyền thông từ trong đám đông vây quanh nghìn nghịt trêи dưới mấy tầng.

Trong khoảnh khắc Dụ Dao mỉm cười vẫy tay, đột nhiên cảm nhận được lưng căng lên, cô không tự chủ được mà ngẩng đầu lên.

Bên cạnh rào chắn của mấy tầng lầu phía trêи đều là người hâm mộ và người qua đường, một mảng không nghìn nghịt, hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt của bất cứ người nào.

Nhưng cảm giác thiêu đốt bị nhìn chằm chằm sâu đậm, người khác không có cách nào sao chép lại, cứ như vậy mà ném về phía cô, như bị nước biển bao vây, đạp hụt một cái liền chìm xuống.

Dụ Dao nuốt nước bọt một cái, tâm như nổi trống, thật không dám tin vào trực giác của mình.

Nhiều người như vậy, anh cũng hơn một tháng không xuất hiện rồi, làm sao có thể…

Dụ Dao cố gắng tự trấn định, trong ngực giống như có một đám vuốt mèo cào, sắc mặt vẫn như thường lệ, hoàn mỹ đi hết quá trình của hoạt động, lúc MC muốn kết thúc, ánh mắt của cô nhảy một cái, bất ngờ nhìn thấy Thẩm Diệc đứng trong đám người dưới cùng ở gần cô nhất, ấm áp nhã nhặn mà cười.

Thẩm Diệc tới làm gì… trùng hợp gặp được hay là cố ý tới đây.

Dụ Dao không nhịn được lại nhanh chóng nhìn lướt qua phía trêи, không bắt giữ được cái gì, cảm giác bị nhìn chăm chú kia biến mất, cô âm thầm cầu nguyện Thẩm Diệc đừng làm ra chuyện khác người.

Chờ hoạt động kết thúc một cách viên mãn, cô lập tức quay người đi về phía khu nghỉ ngơi ở đằng sau.

Người xem vẫn chưa hoàn toàn tản ra, có người vẫn ở lại hiện trường, bọn họ nhận ra khuôn mặt của Thẩm Diệc, tiếng bát quái ồn ào lập tức nổi lên, Thẩm Diệc điềm đạm cười cười, lấy ra túi quà tinh xảo từ sau lưng cùng với một chiếc nhẫn kim cương carat lớn đã được chuẩn bị trước trong túi quần.

Anh ta từ con đường được nhường ra đi về phía khu nghỉ ngơi, bên nhãn hàng đương nhiên cũng nhận ra Thẩm Diệc, cũng từng nhìn thấy quan hệ của anh ta và Dụ Dao trong bản tin, nhất thời không biết có nên ngăn cản hay không.

Thẩm Diệc nhân cơ hội đó mà trực tiếp lướt qua, đi về phía bóng lưng Dụ Dao.

Bước chân của Dụ Dao rất nhanh, được đoàn đội bao quanh sắp đi ra khỏi tầm mắt của đám người, lúc này Thẩm Diệc đuổi kịp cô, cầm lấy khuỷu tay cô.

Dụ Dao dừng lại theo phản xạ, lúc này nếu hất Thẩm Diệc ra, cô có lên trang bìa hay không thì không nói tới, trước tiên sẽ phải vào danh sách nguy hiểm của Dung Thiệu Lương!

Cô hít vào một hơi, bình tĩnh xoay người: “Thẩm tổng.”

Ở vị trí này mặc dù đa số người không nhìn thấy được nhưng cũng không phải là kín đáo, vẫn có một vài ánh mắt có thể quét tới được.

Khóe môi Thẩm Diệc khẽ mím lại, bỗng nhiên anh ta cong gối, chậm rãi thấp người xuống trước mặt Dụ Dao, đưa chiếc nhẫn cho cô xem, anh ta trịnh trọng nói: “Anh nghĩ có thể em vẫn chưa đủ hiểu rõ quyết tâm của anh, anh không định tùy tiện yêu đương, anh theo đuổi em lấy kết hôn làm mục tiêu.”

Dụ Dao sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới anh ta sẽ như vậy ở trước công chúng.

Với gia thế và tính cách của Thẩm Diệc, anh ta làm chuyện như vậy quả thật là lệch lạc.

“Dụ Dao, anh một lần nữa dùng hôn nhân làm cơ sở để tới tìm em, cũng không sợ bất cứ kẻ nào trông thấy, hy vọng em có thể một lần nữa cân nhắc đến anh, anh sẽ không để em thất vọng.”

Thẩm Diệc nói xong, bất ngờ bắt lấy tay Dụ Dao, muốn bỏ chiếc nhẫn vào trong lòng bàn tay của cô.

Tiếng kêu của người xem vang lên hết đợt này đến đợt khác, đầu Dụ Dao sắp phình ra, động tác tránh né của cô không khỏi chậm đi, Thẩm Diệc nắm lấy ngón tay cô, nhìn từ bên ngoài rất giống như là cô ngạc nhiên cảm động biết bao, ít nhất cũng có chút cảm động đến mức không biết làm sao.

Ánh mắt vốn đã biến mất kia trong khoảnh khắc này dường như ngưng tụ thành thực thể, xuyên qua khoảng cách đặt trêи người Dụ Dao, sau một hồi rất ngắn liền hoàn toàn dời đi, cuối cùng cũng không cảm nhận được nữa.

Thần kinh của Dụ Dao run lên, cô bỗng nhiên thu tay lại, lông mi rung động, cô nhắm mắt lại, cổ họng không khỏi khàn khàn.

Tống Lam kịp thời tiến lên bảo vệ hiện trường, lễ phép ngăn cản những người vây xem kia.

Trong tai Dụ Dao không quá rõ ràng, các loại âm thanh hỗn tạp, chuyện khác đều bị xếp ở vị trí thứ yếu, đến mức cô không nhớ rõ khuôn mặt mất mát của Thẩm Diệc, chỉ biết mình thay quần áo xong, được Tống Lam dẫn người hộ tống đi vào thang máy, mãi đến khi đi tới bãi đậu xe ba tầng.

Cô nhìn con số trêи màn hình, giật mình ý thức được sự không bình thường: “Lúc chúng ta tới đậu xe ở gần tầng hai.”

“Tầng ba được dùng riêng, hôm nay chỉ có một chiếc xe, em không cần lo lắng.” Tống Lam thấp giọng nói: “Giang Hoài bảo chị chuyển lời với em, camera đã bị tắt rồi, tất cả bảo vệ đều ở bên ngoài, gần đó trống không, thang máy cũng sẽ không đi xuống, không có ai quấy rầy.”

Dụ Dao nắm chặt tay theo phản xạ, bước ra ngoài, cửa kim loại ở sau lưng cô chậm rãi đóng lại.

… Không phải là ảo giác, thật sự là anh!

Cô rũ mắt xuống ổn định nhịp thở, chiếc xe việt dã màu đen đồ sộ ẩn nấp ở bên tường cách đó không xa vù vù khởi động, chạy về phía cô, dừng lại trong bóng tối cách vài mét.

Dụ Dao ngẩng đầu, cửa ghế lái bị mở ra, người đàn ông trẻ tuổi đi xuống xe, mở âu phục ra, kéo xuống cầm trêи tay, giống như bị trói buộc đến ngạt thở, anh cởi hai cái cúc áo ở cổ áo sơ mi, để lộ ra yết hầu nhấp nhô và cái cổ thon dài, xương quai xanh gầy gò, có chút nghiêng nghiêng, trong màu trắng lạch lộ ra màu đỏ nhạt của máu tươi phun trào.

Anh đứng bên cạnh xe, không nói gì.

Dụ Dao dùng mu bàn tay được xem là lành lạnh dán trêи cái trán ấm áp, từng bước một đi qua.

Còn lại chưa đến hai mét, cô dừng lại, nhẹ nhàng gọi anh: “A Dã.”

Hai chữ vừa ra khỏi miệng, Dung Dã liền yên lặng mà bước nhanh về phía trước, trực tiếp chặn ngang ôm lấy cô, cánh tay thẳng băng nâng phía sau đầu gối của cô, gần như khiêng người ở trêи vai.

Dụ Dao nhịn tiếng kinh ngạc thốt lên, theo bản năng mà đẩy anh: “... Anh làm gì vậy!”

Ngón tay với khớp xương trắng bệch của Dụ Dao kéo cửa xe ở ghế sau ra, đưa Dụ Dao vào đó, bản thân mình theo sát đó mà sải bước đi lên, cửa ở sau lưng anh “Ầm” một tiếng nặng nề đóng lại.

Không gian trong xe cũng không nhỏ, trong không khí lay động hơi thở trêи người anh, anh chèn ép tới liền khiến xung quanh có vẻ chật chội, từng bước xâm chiếm lấy sự tỉnh táo của Dụ Dao.

Cô ngã trêи nệm êm của ghế ngồi, không đợi cô nói chuyện, đôi môi đã bị cắn một cách hung ác mãnh liệt.

Hoàn toàn không thể ngăn cản sự cướp đoạt, cô cố hết sức hít thở, eo bắt đầu không chống đỡ được, môi của người kia không kiêng nể gì mà chuyển qua tai cô, một đôi tay lạnh thấu xương chạm vào cổ áo thật mỏng của cô.

“... Dung Dã!” Dụ Dao run giọng gọi anh.

Dung Dã ngồi trêи ghế, vớt cô lên, ôm đến trêи chân mình.

Cô mặt đối mặt nằm sấp xuống, áp vào trong hõm vai của anh, hai đầu gối không thể không tách ra để hai bên người anh, bị nhiệt độ cơ thể của anh thiêu đốt đến mức càng ngày càng mất sức.

Từng câu từng chữ của anh dường như mang theo mảnh đao mỏng, vừa đau đớn vừa chua chát mà rạch về phía cô.

“Tại sao lại do dự?”

“Muốn nhận lấy chiếc nhẫn của anh ta à? Cho dù chỉ một giây đồng hồ?”

“A Dã thì sao, em không cần nữa sao?”

Hai con ngươi của Dung Dã u ám đến sôi trào, giọng nói như dây cung căng đứt, ngón tay như băng nắm lấy váy của Dụ Dao.

Năm ngón tay của anh giữ chặt phần gáy yếu ớt của cô, ôm cô nâng lên, tiếp nhận sự điên cuồng vỡ đê của anh.

“Dao Dao, anh cho em xem, A Dã kinh khủng nhất rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Em Có Thể Nuôi Anh Không?, truyện Em Có Thể Nuôi Anh Không?, đọc truyện Em Có Thể Nuôi Anh Không?, Em Có Thể Nuôi Anh Không? full, Em Có Thể Nuôi Anh Không? chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top