Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy
Lương Hành Dã vốn định lái xe về nhà nhưng khoảnh khắc nắm tay Trì Ninh anh lại đổi ý. Anh gọi tài xế đến lái xe đi, rồi đi bộ cùng Trì Ninh.
Tay Trì Ninh rất nhỏ, hoàn toàn bị bàn tay anh nắm trọn. Đèn đường chiếu lên làm bóng dưới chân họ kéo thật dài, một cao một thấp cạnh nhau vô cùng thân mật.
“Sau này mà gặp phải chuyện gì thì cũng phải nói cho tôi trước, không thể hành động liều lĩnh được, ” Lương Hành Dã nhìn Trì Ninh, “May là lúc đó tôi nghe máy….”
Giờ phút này nhớ lại trong lòng vẫn còn sợ. Tạ Nặc là bảo bối của của nhà họ Tạ, lại được Tạ Tân nuôi lớn, cô bé bị sứt mẻ một chút thôi thì cả nhà họ Tạ cũng đã vô cùng đau lòng huống chi là bị dâm loạn. Nếu chậm nửa bước, hậu quả chắc chắn sẽ không tưởng tượng nổi.
“Em cứ nghĩ Sầm Minh Sâm là người tốt.” Trì Ninh giải thích.
“Cho dù ông ta có là người tốt, những gì xảy ra trong lớp học cũng là chuyện mà em đã dự đoán nhưng nếu em không tìm được ông ta thì sao? Trực tiếp xông vào sao? Em có chắc mình có thể kiểm soát nổi không?” Do luôn ở vị trí cao nên Lương Hành Dã luôn có thói quen dùng câu mệnh lệnh và câu hỏi, dù là quan tâm nhưng nghe vẫn có chút hơi áp bức.
Phát hiện Trì Ninh đang chậm rãi buông tay, Lương Hành Dã dừng lại một chút, giọng điệu dịu lại, “Ý tôi là, nếu như có chuyện gì nguy hiểm, em không cần phải làm gì. Em có thể nói với tôi, tôi sẽ xử lý.”
“Ừm, em biết rồi.” Trì Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Ban đêm có gió thổi qua tán cây tạo nên vài tiếng nhỏ, cậu lại nắm chặt tay Lương Hành Dã, dẫm vào hai cái bóng.
“Anh thật sự không giận em chút nào sao?”
“Tại sao tôi phải giận chứ?”
“Vì em gây thêm phiền toái cho anh. Công việc của anh đã rất bận rộn rồi vậy mà còn phải để ý đến em.” Nửa tháng sau Lương Hành Dã phải đi công tác, địa điểm là ở nước ngoài, hơn nữa cũng phải mất một tuần mới về, có rất nhiều việc bây giờ phải giải quyết. Gần đây Trì Ninh thấy anh ở phòng sách làm việc đến tận khuya.
“Em không có gây phiền phức cho tôi, em không sai ở đâu cả, ” Lương Hành Dã nói, “Hơn nữa việc minh oan cũng là tự em giải quyết. Em rất thông minh, cũng rất ngoan nữa.”
Trì Ninh nhìn chằm chằm mũi giày màu xám đen: “Em không thông minh, cũng không ngoan.”
Lương Hành Dã dừng lại. Chiều cao của hai người có hơi chênh lệch, Trì Ninh cúi đầu nên Lương Hành Dã không nhìn được mắt cậu. Anh ôm Trì Ninh đến bên cạnh bồn hoa.
Ở độ cao này, Lương Hành Dã phải ngước lên nhìn Trì Ninh, “Lúc nãy không phải là tôi hung dữ với em mà tôi chỉ sợ em phải chịu tổn thương. Cũng trách tôi, không điều tra rõ ràng mà đã đưa em tới đó.”
“Sau này tôi sẽ chú ý hơn, những chuyện như này sẽ không có lần sau đâu.” Anh giữ chặt gáy Trì Ninh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Còn nữa, đừng nói gây thêm phiền phức nữa, em không phải phiền phức.”
Trì Ninh quan sát biểu tình của Lương Hành Dã, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau, chậm rãi nói: “Vậy em không muốn đi bộ nữa đâu, em mệt quá.”
Tài xế đã lái xe về rồi, Lương Hành Dã ôm lấy Trì Ninh giống như ôm một đứa trẻ vậy, một tay giữ lưng, một tay nâng mông cậu lên.
Hai chân cậu kẹp vào hai bên hông của Lương Hành Dã cộm cộm có hơi khó chịu. Trì Ninh nhìn hai chiếc bóng chồng lên nhau, lại nói, “Lương Hành Dã, em muốn ăn sò biển ở nước Pháp, ngày mai muốn đi ngay.”
“Tôi sẽ bảo thư ký sắp xếp.”
“Anh phải đi cùng em cơ.”
“Được.”
“Công việc của anh thì phải làm sao? Không phải anh rất nhiều việc sao?”
Lương Hành Dã: “Tôi sẽ sắp xếp thời gian xử lý, sẽ kịp thôi.”
Trì Ninh nghiêng đầu, không hề chớp mắt quan sát ánh mắt Lương Hành Dã.”Vậy bây giờ anh nói với thư ký luôn đi.”
“Ôm chặt cổ tôi đấy, cẩn thận ngã ” Lương Hành Dã dặn dò cậu xong liền lấy điện thoại ra gọi cho thư ký.
Vừa định ấn gọi, Trì Ninh liền bắt lấy cổ tay anh, Em trêu anh thôi.”
“Em mới không muốn đi nước Pháp đâu, ” Trì Ninh đặt má lên vai Lương Hành Dã, nhìn thấy rõ được sườn mặt của anh, “Nói dì làm cho em ăn là được rồi.”
“Thật sự không muốn sao?”
“Thật mà.”
“Em còn phải đi học,” Trì Ninh nói xong mới phản ứng lại, ôm Lương Hành Dã nhẹ nhàng thở dài, “Không có thầy giáo dạy em nữa rồi.”
Lương Hành Dã cười rộ lên, “Nếu em muốn thì tôi…”
Lại dừng lại, đổi lại nói: “Em cứ nghỉ ngơi vài ngày đã rồi lại nói.”
Anh biết Trì Ninh thích Tạ Xuyên, ngày thường cậu luyện tập bài hát của ông ấy là nhiều nhất. Lúc trước anh muốn dẫn cậu tới gặp Tạ Xuyên nhưng lại lo tính tình của Tạ Xuyên cũng thừa hưởng sự kiêu ngạo của nhà họ Tạ, chỉ ôn hòa hiền lành với người nhà nên anh đã nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ ấy.
Tạ Xuyên là một nhạc sĩ xuất sắc. Hai mươi mấy năm trước lúc ra mắt, chỉ với một bài đã giúp ông ấy nhận được rất nhiều giải thưởng âm nhạc, sau đó số lượng album phát hành cũng tăng nhanh.
Tác phẩm được truyền bá rộng rãi, số lượng tải về nhiều chưa từng có. Buổi biểu diễn khán giả chật cứng, ra đường sẽ bắt gặp ngay cả người không biết gì về âm nhạc cũng có thể hát vu vơ được hai câu. Thế hệ mới lấn sân vào giới âm nhạc nên những năm gần đây ông ấy vẫn chưa ra bài hát mới nhưng ảnh hưởng vẫn không hề giảm đi.
Trì Ninh vô tội bị cuốn vào việc của Sầm Minh Sâm, bị hiểu lầm là nghi phạm. Sau đó Lương Hành Dã cũng đến sở cảnh sát một chuyến vì sợ chuyện này lộ ra ngoài. Anh thấy Tạ Xuyên cũng ở đó cũng nói với ông ấy về Trì Ninh, còn bảo có thời gian cũng muốn cùng ăn bữa cơm. Trì Ninh cũng sẽ có cơ hội học hỏi từ ông ấy nhiều hơn.
Công việc của Lương Hành Dã quả thật rất bận rộn, ăn cơm tối ở biệt thự xong lại chạy qua công ty. Trì Ninh đi theo anh, ngoan ngoãn làm ổ trên chiếc sô pha nhỏ, không có việc gì thì nhìn anh làm việc, rồi lại đi tám chuyện với Tống Hiểu Ý.
Có tiếng âm thanh gọi đến. Sợ làm ồn đến Lương Hành Dã nên Trì Ninh đi vào phòng nghỉ.
Cậu ngồi lên giường, “Alo alo alo, Tống Hiểu Ý em đang làm gì vậy?”
Tống Hiểu Ý im lặng không nói.
Trì Ninh: “Alo alo alo…. alo alo alo….”
Tống Hiểu Ý thấp giọng: “Đang làm bài tập.”
“Anh có làm phiền em không?” Trì Ninh nói, “Vậy tí nữa muộn anh lại gọi em sau.”
“Không làm phiền.” Đèn bàn đang bật, Tống Hiểu Ý buồn chán vẽ một bức tranh lên giấy.
Trì Ninh hỏi: “Em đang làm bài tập gì vậy?”
“Toán.”
Trì Ninh lại hỏi: “Em ăn cơm tối chưa? Ăn cái gì? Có phải ngày mai em phải đi học…”
Cậu hỏi thăm toàn bộ vấn đề trong cuộc sống của cô, Tống Hiểu Ý có lúc trả lời có lúc không, cuối cùng vẫn nhịn không nổi: “Hôm nay anh nói nhiều thật đấy. ”
“Bởi vì anh muốn nói chuyện phiếm với em, ” Trì Ninh tạm dừng một lát, “Anh nói lần sau gặp đó, em đều không có để ý anh.”
Cậu nói: “Anh không biết là em không muốn gặp anh hay là ý gì. Mấy ngày nay tâm trạng của em không tốt, anh rất lo lắng cho em.”
Tống Hiểu Ý đặt bút xuống, chân nhấc lên trên ghế, đột nhiên hỏi: “Anh có hối hận không?”
“Gì cơ?”
“Hối hận vì đã thu thập chứng cứ, nếu không cũng nếu không bị bảo vệ đuổi bắt, cũng sẽ không bị đổ oan. Vết thương trên mặt anh chính là do lúc chạy trốn nên bị đúng không? Anh có từng nghĩ, nếu thím lao công không cho anh mượn điện thoại, anh bị bắt thì phải làm sao? Sầm….” Tống Hiểu Ý nói, “Rất nguy hiểm.”
“Anh đã cố gắng nghĩ ra biện pháp giải quyết chu đáo nhất rồi.” Trì Ninh buồn rầu nghĩ, nhưng anh chỉ là một người cá bé nhỏ thôi.
Cậu nói đầy bối rối, Tống Hiểu Ý: “Là tại em không nhắc nhở anh rõ ràng hơn.”
Trì Ninh nói: “Anh rất thảm đó, bị đuổi đến nỗi chạy loạn điên cuồng hết cả lên, quỳ xuống mặt đất làm cho mặt bị đông cứng…vô cùng vô cùng sợ, về đến nhà còn khóc đến mất mặt luôn.”
“Nhưng lúc nhỏ anh còn thảm hơn cơ, rất nhiều người đều ức hiếp anh, ” Trì Ninh thấp giọng nói, “Em không biết đâu, bọn họ nhét anh vào trong một cái hang động rất sâu, sau đó chặn lại miệng hang, bên trong đó có rất nhiều động vật đáng sợ.”
Tống Hiểu Ý nhíu mày lại: “Ai dám ức hiếp anh như vậy? Anh trai anh đâu?”
Trì Ninh trả lời mơ hồ: “Anh trai anh, lúc đó anh ấy đã đi một nơi rất xa rồi, mấy tháng mới về một lần, không có ai quan tâm anh cả.”
Đến khi lớn hơn, Trì Ninh mới biết cậu với anh trai cậu là hai cá thể độc lập. Anh trai cậu không cùng loài với cậu và cũng sẽ không bao giờ ở bên cạnh cậu được.
“Anh không mách với ai cả, bởi vì anh trai anh sớm hay muộn cũng phải rời khỏi, anh vẫn sẽ bị ức hiếp dã man hơn. Anh cũng sợ anh trai anh phải bận tâm vì anh, anh ấy cũng có cuộc sống riêng của mình.” Trì Ninh nói, “Anh có chống lại, nhưng cuối cùng đánh không lại bọn họ…..”
“Anh vẫn luôn bị ném vào trong hang động, bị cắn máu chảy đầm đìa, vài lần suýt chết khiến cho anh bây giờ vô cùng sợ tối.”
Trì Ninh nói: “Thật ra anh rất đáng thương đó.”
Nghe thấy thế trong lòng Tống Hiểu Ý chua xót, rõ ràng nhỏ tuổi hơn so với cậu, nhưng lại an ủi cậu như một người chị: “Đó đều là chuyện trước đây rồi, anh xem hiện tại anh rất tốt, sau này sẽ càng tốt hơn nữa.”
“Anh cũng không biết, vì sao bọn chỉ ức hiếp anh.”
“Lúc đó anh vẫn còn nhỏ, chưa biết tự bảo vệ mình” Bắt đầu chủ đề, Tống Hiểu Ý tiếp tục nói, “Rất nhiều chuyện không có lý do gì, đó đều là những người xấu, anh không cần phải nghi ngờ bản thân đâu.”
“Lúc đó anh rất nhát gan, bị cắn vô cùng đau, cũng không biết phải làm sao cả…”
Tống Hiểu Ý vẫn an ủi Trì Ninh, nói đều đã qua rồi, không phải lỗi của anh, không cần bởi vì những loại người đó mà nghi ngờ chính mình. Những người ức hiếp anh đều không ở đây nữa rồi, anh nhất định sẽ có một cuộc sống tốt hơn.
Đã có nhiều lần, cô nghĩ, đúng thật là như vậy, không nên bởi vì những loại người đó mà nghi ngờ chính mình.
Sau đó cô mới ý thức được, Trì Ninh là đang cố ý sao? Cố ý dùng những chuyện cậu đã trải qua để lấy được sự đồng cảm của cô, sợ cô làm ra những chuyện ngu ngốc.
“Có phải anh đang bịa chuyện để gạt em không?”
“Anh chưa bao giờ gạt ai nha,” Trì Ninh nói, “Tống Hiểu Ý, em là người bạn duy nhất của anh, anh chỉ nói chuyện này cho mỗi em thôi đấy. Nếu em không muốn làm bạn của anh nữa, vậy thì làm em gái anh cũng được.”
Tống Hiểu Ý ôm chân, nhìn màn hình điện thoại, cảm xúc ngột ngạt mấy ngày nay chậm rãi biến mất, cô nhẹ nhàng cười, “Anh nhát gan như vậy, ai muốn làm em gái anh chứ.”
“Anh không hề nhát gan, anh có phản kháng lại mà. Anh một mình nhưng đánh nhau với rất nhiều người, chỉ cần anh phản kháng lại, anh sẽ không nhát gan nữa.”
Trì Ninh nói, “Được rồi, sau này anh sẽ dũng cảm hơn vậy.”
Tống Hiểu Ý cười trả lời: “Em đùa đó, anh đã rất dũng cảm rồi.”
Trì Ninh với Tống Hiểu Ý nói chuyện rất lâu.
“Anh không cần lo lắng cho em đâu, ” Tống Hiểu Ý nhẹ giọng nói, “Anh trai anh có hẹn bác sĩ tâm lý cho em rồi, là một chuyên gia rất có tiếng, mỗi ngày em đều sẽ đi.”
“Anh ấy hẹn cho em sao?” Trì Ninh không rõ việc này lắm, phong cách làm việc của Lương Hành Dã vốn là nói ít làm nhiều.
“Đúng vậy, anh ấy tốt lắm.” Quan tâm Trì Ninh, lại còn quan tâm đến cả tình hình của cô nữa, làm cho Tống Hiểu Ý vô cùng ngưỡng mộ, “Trì Ninh, anh may mắn thật đấy.”
Trì Ninh ngẩng đầu nhìn ra cửa. Cậu để mở cửa phòng, Lương Hành Dã mặc vest đi giày da đang nghiêm túc ngồi trước bàn làm việc, còn đang rất chăm chú nghe thư ký báo cáo.
Trì Ninh đung đưa chân, “Anh đúng là vô cùng may mắn.”
Nói xong, Trì Ninh ghé đầu lên gối, nhìn Lương Hành Dã qua cửa.
Thư kí đến rồi lại đi, Lương Hành Dã bận rộn không ngừng. Ly cà phê bên cạnh bốc khói nghi ngút, tận đến khi nguội, anh cũng không có thời gian uống một ngụm.
Thư ký lại đi vào, đưa cho Lương Hành Dã một thứ gì đó. Lương Hành Dã đi về hướng này, Trì Ninh xốc chăn lên chùm kín đầu, làm bộ giả ngốc.
“Dậy uống sữa đi,” Chăn bị kéo xuống, Lương Hành Dã cúi đầu nhìn Trì Ninh, “Ngủ sớm quá đến tối sẽ khó ngủ.”
Trì Ninh dụi mắt, nhận lấy ly sữa càu nhàu uống hết.
“Sò biển dì làm có ngon không?” Lương Hành Dã hỏi.
Trì Ninh gật đầu.
Lương Hành Dã cười nói: “Ngày mai đưa em đến Pháp ăn. Tôi đã sắp xếp rất nhiều lịch trình cho em rồi, ở đó có rất nhiều chỗ đẹp, còn có cả rất nhiều hải sản…”
Trì Ninh có chút kinh ngạc: “Không phải nói là không đi nữa sao?”
“Tôi sợ hiểu sai ý của em nên sắp xếp ổn thỏa xong rồi mới nói với em, để em quyết định có đi hay không thì sẽ tốt hơn.”
Lúc Trì Ninh nói ra không nghĩ là Lương Hành Dã sẽ đáp ứng, bắt đầu kiếm cớ: “Không đi đâu, em ghét ngồi máy bay, nghe nói ở đó có rất nhiều người.”
Lương Hành Dã nói nhẹ như mây: “Không sao, chúng ta ngồi máy bay riêng, không có nhiều người đâu. Nếu em muốn cũng có thể gọi cả Tống Hiểu Ý đi cùng.”
Máy bay riêng!
Mặt Trì Ninh ngây ra.
Nhưng công việc của Lương Hành Dã thì phải làm sao đây? Vốn đã phải thức khuya làm việc, lại phải mất cả một đêm để đi chơi. Cậu ôm lấy tay Lương hành Dã: “Có thể hủy bỏ lịch trình không? Lần sau chúng ta lại đi, chờ anh đi công tác về được không? Em có hơi mệt, không muốn đi ra ngoài đâu.”
Sau khi Lương Hành Dã đồng ý, Trì Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhìn bóng dáng Lương Hành Dã rời đi, nghĩ thầm, Lương Hành Dã thật tốt quá đi, cậu nói gì anh cũng đều đồng ý.
Trì Ninh lăn đi lăn lại trên giường, chơi điện thoại đến chóng mặt lại xuống lầu đi đến quảng trường nhỏ tìm Trần Hướng Đông.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, gió lạnh thổi phần phật, ở quảng trường chỉ còn vài ba người. Trần Hướng Đông râu ria xồm xàm, mặc chiếc áo khoác dày màu xanh thẫm, hai tay đút túi, đứng im như tượng, đàn ghi-ta các ở bậc thang thượng không ai ngó ngàng tới.
Trần Hướng Đông cười cười, đột nhiên lấy ra hai củ khoai nướng nóng hổi, đưa cho Trì Ninh một củ, lại trải hai cái nệm ra bậc thang, mỗi người ngồi một cái, bắt đầu nói chuyện.
Khoai lang nóng bỏng tay, Trì Ninh lăn qua lăn lại trên hai tay: “Ông ơi, mấy ngày nay sao không có ai vậy? Cháu đã học được rất nhiều kỹ năng, vốn dĩ muốn thử nhiều hơn cơ…”
“Trời lạnh nên không ai muốn đi dạo cả, bài hát lần trước cháu sửa lại cũng không tệ, rất mới mẻ. ”
…
Lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm, Lương Hành Dã với Tạ Tân đã đi đến quảng trường nhỏ. Quảng trường nhỏ nam bắc thông gió, gió lạnh thấu xương, thổi mạnh làm rối tóc Lương Hành Dã. Anh nhìn xung quanh vắng vẻ không người, chỉ có Trì Ninh với Trần Hướng Đông đang ngồi song song ăn khoai nướng.
Mùi thơm ngào ngạt của khoai lang nướng quyện trong gió. Những tiếng trò chuyện vang lên, một người như hoàng tử nhỏ được nuôi dạy trong hoàng gia, còn một ông già có râu lại như một kẻ lang thang. Tạ Tân hơi nghi ngờ: “Sao cậu ta có thể ở cùng người như vậy được chứ?”
“Em ấy không để ý đâu.” Lương Hành Dã đi lên phía trước.
Tạ Tân cứ tưởng là Lương Hành Dã với Trì Ninh quen biết nhau ở quán bar nên lúc trước có ấn tượng với cậu không tốt lắm
Nhưng Lương Hành Dã đã lạnh lùng phủ nhận, nói lai lịch của Trì Ninh rất trong sạch, cũng là dân tộc thiểu số, bảo hắn phải tôn trọng Trì Ninh.
Sầm Minh Sâm trả lời tất cả các câu hỏi của Trì Ninh, Tạ Tân có hỏi qua Lương Hành Dã, Lương Hành Dã nói đó là pháp thuật của dân tộc thiểu số đã làm lung lay giá trị chủ nghĩa duy vật của hắn.
Hắn tỏ vẻ nghi ngờ, Lương Hành Dã lại thản nhiên nói: “Tôi cũng là dân tộc thiểu số, tôi lại không biết sao?”
Tạ Tân không thể không tin. Có lẽ là do nơi ở của Trì Ninh khá xa xôi hẻo lánh nên không điều tra được tin tức, thế mà hắn cứ nghĩ là không có dấu vết để lần theo…
Mà hắn hiểu lầm Trì Ninh được nuông chiều vênh váo, bây giờ cẩn thận nhớ lại thật ra cũng khó mà phản bác được. Trên người Trì Ninh giống như có linh khí được thiên nhiên nuôi dưỡng, ngây thơ trong sáng giống như suối nước trong lành chảy từ trên thác xuống vậy.
Quan hệ của hắn với Lương Hành Dã rất khó nói, cũng không liên quan đến lợi ích.
Tạ Tân vẫn vô cùng ngạc nhiên, uyển chuyển hỏi về chuyện pháp thuật của Trì Ninh.
Lương Hành Dã cũng chỉ trả lời qua loa vài câu, nói có một số tục lệ trong thôn là phải giữ bí mật, không được truyền ra ngoài.
Tạ Tân từ bỏ việc nghiên cứu, do dự một lúc, mới khó khăn nói: “Chuyện của Nặc Nặc là tôi hiểu lầm cậu, xin lỗi.”
“Cậu nổi giận như thế cũng rất bình thường, nếu là tôi tôi cũng sẽ như vậy nhưng đừng nói lời này với tôi.” Lương Hành Dã gọi hắn đến quảng trường nhỏ là có mục đích riêng, “Tạ Tân, người cậu phải xin lỗi là Trì Ninh mới đúng.”
Tạ Tân im lặng, chậm rãi xoay đồng hồ, thong thả để gió mang đi hơi ấm ở đầu ngón tay.
Người nhà hắn cũng có suy nghĩ như vậy. Chuyện của Sầm Minh Sâm náo loạn một trận, vì để bảo vệ quyền riêng tư của các nạn nhân vị thành niên nên đã kìm hãm tin tức truyền ra bên ngoài nhưng vẫn không thể giấu mọi người trong nhà.
Ba mẹ hắn đi công tác chưa về, chỉ nói chuyện qua video. Sầm Minh Sâm cũng đã thú nhận Trì Ninh quay được video, dưới tình nguy cấp còn định ôm Nặc Nặc chạy đi. Mọi người trong nhà cũng đã bàn bạc xong, đồng ý nhất định phải trả ơn Trì Ninh.
Hai nhà Tạ Sầm là hàng xóm, quan hệ thân thiết, Sầm Minh Sâm ngụy trang thành một người hiền hòa vô tội, Tạ Nặc mê chơi lại dính phải giống như đang đi trên bờ vực của một vách đá, nếu như không có chuyện này, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Chú nhỏ hắn nhất định sẽ rất áy náy, hận bản thân không hiểu rõ bản chất con người, bùi ngùi mấy lần, còn đề nghị phải xin lỗi vì đã hiểu lầm Trì Ninh.
Tạ Tân lớn lên trong vô số tài sản, vô cùng cao ngạo nhưng cách ứng xử rất đúng mực. Sau khi chân tướng đã rõ ràng, trong lòng hắn rất áy náy với Trì Ninh, ấn tượng với cậu cũng từ đáy vực bay lên tận đỉnh núi. Hắn nhìn Trì Ninh đang chôn mặt trong mũ áo, lại nhớ tới Tạ Nặc ngây thơ đáng yêu, đi qua chỗ cậu.
Hương thơm của khoai lang nướng tỏa ra bốn phía, màu đẹp như ánh hoàng hôn. Trì Ninh đã ăn gần hết một nửa củ khoai, phát hiện dưới chân có bóng người đang tới gần, “Ông ơi, có người….”
Cậu ngẩng đầu lên, thấy là Tạ Tân ánh mắt đột nhiên trở nên cảnh giác, rồi lại thấy Lương Hành Dã đang đi bên cạnh thì bình tĩnh lại, hỏi anh sao lại đến đây.
“Lại đây một chút, Tạ Tân có việc muốn nói với em.”
Trì Ninh chạy qua đến gần Lương Hành Dã, đứng trước mặt Tạ Tân, “Có chuyện gì?”
Tạ Tân có ấn tượng không tốt với cậu, cậu cũng có ấn tượng không tốt với hắn. Mỗi lần gặp nhau, ánh mắt Tạ Tân nhìn cậu vô cùng ghét bỏ giống như chim biển vậy, ỷ có hai cánh không coi ai ra gì cả.
Mới vừa ăn khoai lang nướng xong, Trì Ninh nói chuyện thở ra đều là mùi hương thơm ngọt. Tạ Tân đứng khá gần cậu, cũng ngửi thấy được mùi thơm ngọt lịm.
Khiến cho hắn có hơi thấy yếu thế. Tạ Tân nhắm mắt lại, im lặng một lát.
Trì Ninh: “Có chuyện gì vậy?!”
Bộ dạng ngoan ngoãn, mùi thơm của khoai lang nướng vẫn còn vương lại, biểu tình dữ dằn giống như giơ nanh múa vuốt.
Tạ Tân: “Chuyện của Nặc Nặc là tôi hiểu lầm cậu, tôi….”
Hắn dừng một chút, nói: “Tôi có một căn biệt thự cảnh biển không tệ, có thời gian sang tên cho cậu.”
Trì Ninh:???
Ngơ ngác ngỡ ngàng.
Trì Ninh: “Tôi không cần mấy thứ đó của anh đâu!”
Tạ Tân nhướn mày, suy nghĩ một lúc rồi mở miệng: “Nghe nói cậu thích chú tôi, tôi sẽ giới thiệu hai người quen nhau.”
Hắn đã cố kiểm soát giọng điệu của mình sao cho dịu dàng dễ nghe.
Trì Ninh có chút mang thù, coi như không để ý Tạ Tân nói. Cậu kéo tay áo Lương Hành Dã, đưa củ khoai nướng thơm ngào ngạt đến bên miệng anh, “Ngon lắm đó, anh ăn thử đi.”
Củ khoai lang nướng đã bị gặm mất một nửa, Tạ Tân nghĩ sao Lương Hành Dã có thể mở miệng ăn chứ, nhưng lại thấy anh há miệng ra cắn.
Trì Ninh hào hứng hỏi: “Ăn ngon không?”
Lương Hành Dã cười rộ lên, “Đúng là rất ngon.”
Tạ Tân thấy Lương Hành Dã ăn hết củ khoai lang giống như chó gặm kia rồi mà Trì Ninh ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho hắn.
Bị bơ một cách đẹp đẽ, Tạ Tân thấy không thoải mái nhưng cách xử sự của Trì Ninh như vậy cũng rất dễ hiểu. Hắn chăm chú nhìn hai má Trì Ninh, cuối cùng cũng chịu cúi đầu: “Trì Ninh, xin lỗi.”
Trì Ninh liếc nhìn hắn một cái.
“Ồ, ” Trì Ninh nói, “Tôi biết rồi, anh tránh xa tôi ra một chút đi.”
Cậu ghét bỏ ra mặt luôn, Tạ Tân im lặng sau đó lại hỏi: “Cậu có thiếu cái gì không?”
Lương Hành Dã cũng giận thay cậu, “Em ấy không thiếu cái gì cả, chỉ thiếu sự tôn trọng thôi.”
Tạ Tân cũng thoải mái hơn, thể hiện vô cùng chân thành.
Trì Ninh vẫn không phản ứng lại hắn.
Có thể khiến Tạ Tân ăn quả đắng thật sự không có mấy người, Lương Hành Dã cười thầm trong lòng nhưng cũng tuân theo chuẩn tắc có chừng mực, anh cố nhịn cười hòa giả, “Được rồi Trì Ninh, quay về văn phòng với tôi.”
Trên đường về Lương Hành Dã với Trì Ninh cùng nói chuyện phiếm, Tạ Tân cũng sáp lại nói vài câu.
Trì Ninh có chút bất ngờ. Tạ Tân chưa bao giờ nói với cậu chuyện gì cả. Ngay cả khi ở cùng nhau, hắn cũng coi cậu như không tồn tại, cậu cũng từng nghĩ rằng có phải là do mình quá thấp nên Tạ Tân không nhìn thấy hay không.
Nhưng lần này hắn không chỉ xin lỗi mà lại còn nói chuyện cùng cậu, lúc vào văn phòng còn mở cửa cho cậu nữa.
Tạ Tân trúng tà rồi sao?
Cậu ngồi trên ghế sôpha, nhìn chằm chằm Tạ Tân thật lâu.
Tạ Tân với Lương Hành Dã đang nói chuyện về công việc, cảm nhận được ánh mắt Trì Ninh đang nhìn chăm chú, quay đầu nhìn qua, Trì Ninh cũng lập tức quay đầu đi.
Một lúc sau, Tạ Tân cầm túi hợp đồng rời đi, lúc gần ra cửa lại dừng chân lại, “Đúng rồi Hành Dã, ngày mai cậu có thời gian không?”
“Chuyện gì vậy?”
“Chú nhỏ tôi muốn mời cậu với Trì Ninh đến nhà ăn bữa cơm.” Tạ Tân nhắc nhở, “Chú ấy chắc đã báo cho cậu rồi đấy, cậu xem xem đi.”
Lại hỏi Trì Ninh: “Trì Ninh, ngày mai cậu có thời gian không?”
Trì Ninh khoanh chân trên ghế sô pha, ôm gối ôm, đôi mắt tròn xoe, giống như chú chó đất đang ngây người vậy…..
Tạ Xuyên!
Tạ Xuyên muốn mời cậu ăn cơm!!
!!!
Lương Hành Dã cười ra tiếng, trả lời thay cậu: “Có, chúng tôi sẽ đến đúng giờ.”
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!