Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Duy Ngã Độc Tôn
Cho dù là A Hổ hay Bộ Vân Yên, hay là Tần Lập nghe xong lời nói của Lãnh Dao cũng không có bất kỳ vẻ giật mình nào. Nhất là A Hổ cùng Bộ Vân Yên, làm đồng bạn Lãnh Dao nhiều năm như vậy hiểu biết về nàng càng nhiều.
Nhất là A Hổ, hắn nhớ rất rõ ràng. Một ngày sáu năm trước, một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi quần áo tả tơi, mặt đầy vết bẩn, tóc cũng không biết bao lâu chưa từng gội, đúng là một tên ăn mày tới nghiệp đoàn thợ săn. Tất cả mọi người ở đó tránh hắn, dùng ánh mắt chán ghét nhìn vào.
Nhưng tên ăn mày nhỏ này lại bình tĩnh không chút thay đổi đi đến nơi nhận nhiệm vụ. Lúc ấy không ít người trong nghiệp đoàn thợ săn đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn tên ăn mày nhỏ này, cảm thấy được hắn nhất định là điên rồi.
Sau đó vừa lúc thấy A Hổ ở nơi đây tuyển đồng bạn, tên ăn mày này liền đi tới muốn gia nhập. A Hổ tuy không vì thân phận thiếu niên ăn mày này mà xem thường, nhưng chuyện vào rừng mạo hiểm đó không phải là đùa? Cho dù không gặp được linh thú cường đại nhưng trong rừng rậm không ít các loại nguy cơ: có sâu bọ có độc, có chướng khí có độc, đầm lầy nuốt người ngay cả phao cũng không nổi. Hơi chút bất cẩn là sẽ toi mạng!
Nhưng thiếu niên này cái gì cũng không nói, chỉ ngưng thần tĩnh khí, trên người hiện lên một đạo hào quang màu xanh nhạt!
Lúc ấy không chỉ là A Hổ, tất cả mọi người sợ ngây người, thậm chí cảm thấy được mình bị ảo giác. Sau đó mới giậm chân đấm ngực hối hận mình nhìn nhầm, không ngờ bỏ qua một thiếu niên thiên tài thực lực cường đại như vậy!
Cho đến rất nhiều ngày sau, A Hổ mới biết được tiểu khất cái mà mình nhận vào không ngờ là một cô gái. Sau khi Lãnh Dao khôi phục một thân quần áo nữ nhân sạch sẽ, hắn thậm chí có cảm giác kinh diễm, lại cũng nhìn thấy cừu hận ẩn sâu trong con ngươi lạnh lùng của cô gái này!
Tên ăn mày năm xưa tự nhiên là Lãnh Dao hôm nay. Lúc ấy nàng thực lực Huyền cấp sơ giai, sáu năm sau vẫn là Huyền cấp sơ giai nhưng A Hổ biết không phải nàng không cố gắng mà là tập trung toàn bộ tinh lực chú ý về phương diện luyện đan thuật!
- Dao Dao! Vậy kẻ thù của ngươi là...
Bộ Vân Yên cùng A Hổ hợp tác nhiều năm cho nên quen biết Lãnh Dao cũng được sáu năm. Quan hệ giữa hai người cũng được coi là tỷ muội tốt có thể cùng sinh tử. Hôm nay nếu Lãnh Dao nói ra, nàng tự nhiên phải hỏi tỉ mỉ một chút.
Trong con ngươi xinh đẹp lạnh lùng của Lãnh Dao hiện lên một vẻ ảm đạm, lắc đầu nói:
- Vô dụng! Thực lực của bọn họ quá cường đại, căn bản không phải các ngươi có khả năng tưởng tượng! Tại sao lại nói vậy, thực lực hoàng thất Thanh Long quốc cũng đủ cường đại phải không? Chỉ là lực lượng biểu hiện ra ngoài cũng đủ làm người ta sợ run, năm mươi bốn cung phụng Thiên cấp, càng đừng nói hoàng thất còn có liên hệ với một số nơi bí ẩn, sau lưng rất có khả năng có lực lượng càng cường đại ủng hộ. Nhưng kẻ thù của ta nếu muốn tiêu diệt Thanh Long quốc cũng chỉ như một cái phất tay, hơn nữa không ai dám ngăn cản!
A Hổ cùng Bộ Vân Yên đều hút sâu một ngụm hơi lạnh, thầm nghĩ:
- Lãnh Dao rốt cục là thần thánh ở đâu, gia tộc nàng không ngờ lại gặp phải kẻ địch khủng bố như vậy!
Tần Lập lại hỏi:
- Lãnh Dao tỷ. Gia tộc của tỷ cũng ở trên Huyền Đảo?
Lãnh Dao kinh ngạc liếc nhìn Tần Lập một cái, nói:
- Huyền Đảo! Không ngờ ngươi cũng biết nơi này!
Tiếp theo lại lắc đầu:
- Nhà của ta cũng không ở Huyền Đảo, tuy nhiên kẻ thù của ta chính là ở Huyền Đảo.
- Huyền Đảo là nơi nào?
Bộ Vân Yên nghi hoặc hỏi.
A Hổ cau mày suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Chẳng lẽ Huyền Đảo chính là một trong những nơi thần bí trong truyền thuyết sao?
Lãnh Dao gật gật đầu, Bộ Vân Yên kinh hô:
- Trời ơi! Trên đời này không ngờ thật sự có võ giả cảnh giới Phá Thiên sao?
- Cảnh giới Phá Thiên?
Lãnh Dao thản nhiên nói:
- Còn có lợi hại hơn so với cảnh giới Phá Thiên ấy chứ! Quên đi, hiện tại nói đến chuyện này cũng chả tác dụng gì. Chuyện báo thù ta đã không còn cố chấp như vậy. Hiện tại ta muốn làm nhất chính là có thể tự tay luyện chế ra đan dược thượng cổ này!
Tần Lập lại từ trong mắt Lãnh Dao nhìn ra vẻ buồn bã. Hắn biết Lãnh Dao không phải không muốn báo thù mà là không muốn cho những người này đi nộp mạng!
Không nói mấy người bọn họ, cho dù hoàng thất thực lực siêu cường có hơn trăm võ giả Thiên cấp, ở trước mặt nhiều gia tộc Huyền Đảo cũng chỉ là một con kiến nhỏ tùy thời bị người ta giẫm chết mà thôi.
Nghĩ vậy, Tần Lập cười nói:
- Tương lai như thế nào chỉ có trời mới biết. Đừng nản lòng, chỉ cần trong ngực còn có một ngụm ngạo khí, chúng ta luôn luôn có một ngày tới gần mục tiêu, thực hiện nguyện vọng. Hơn nữa, Huyền Đảo, một ngày nào đó ta sẽ đi!
Ánh mắt Lãnh Dao hơi sáng lên, lại cũng không nói gì. Nàng biết chủ kiến của thiếu niên này tuyệt đối không nhỏ hơn so với mình.
- Cho nên...
Tần Lập mỉm cười, nói:
- Đầu tiên chúng ta phải làm chính là tăng thực lực, mà tăng thực lực là cần tiền tài, lại cần thế lực làm cơ sở. Ta xem toàn bộ Thanh Long quốc cũng chỉ có đế đô là thích hợp nhất. Cho nên ta chuẩn bị đi tới đó phát triển. Các người có vấn đề gì không?
Bộ Vân Yên cùng Lãnh Dao đồng thời gật đầu. Hai người bọn họ vốn không còn người thân, đi đâu cũng giống nhau. A Hổ lại do dự một chút, tuy nhiên cũng rất nhanh gật đầu nói:
- Mẹ ta nói, chí đàn ông ở bốn phương trời. Vì đại phú đại quý, ta có thể trả bất cứ giá nào!
Tần Lập cười gật đầu. Hắn thích A Hổ ở tính tình ngay thẳng, tốt hơn rất nhiều so với người ngấm ngầm!
Lập tức sắc mặt Tần Lập dần dần nghiêm túc, nhẹ giọng nói:
- Tuy nhiên, trước khi rời khỏi nơi này, ta còn hai việc phải làm. Một việc trong đó là đệ tử...là thằng nhóc Tây Qua. Hắn cũng tu luyện chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, mắt thấy cũng sắp niết bàn, ta không muốn hắn chết cho nên phải mang hắn đi. Chuyện thứ hai ta muốn đi Thượng Quan gia một chuyến.
Chuyện của Tây Qua bọn A Hổ cũng nghe qua sơ sơ, cũng biết tiểu tử đó là một người ngoan độc. Ngắn ngủi một năm đã thống nhất các bang hội lớn nhỏ ở thành bắc, ở trong các thế lực ngầm thành Hoàng Sa cũng là có chút tên tuổi. Chỉ là không nghĩ tới không ngờ hắn cũng tu luyện chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn.
Đám người A Hổ không khỏi có thêm vài phần kính nể với thiếu niên chưa từng gặp mặt đó. Không ai biết lúc Tây Qua bắt đầu tu luyện căn bản là không biết sự nghiêm trọng của chuyện này. Nếu lúc ấy biết được, đánh chết hắn cũng không tu luyện loại chiến kỹ chết người này. Cái loại đau khổ khi linh hồn bị tổn thương, sống không bằng chết!
Tuy nhiên, đi Thượng Quan. Đi Thượng Quan gia làm gì?
Bọn A Hổ đồng thời ngẩng đầu, nhìn Tần Lập. Khóe miệng A Hổ hơi giật giật, không nói gì. Bộ Vân Yên dịu dàng nói:
- Chúng ta nghe nói Thượng Quan tiểu thư đối với ngươi quyết chí thề không lấy người khác. Cho nên, thái độ của Thượng Quan gia chưa chắc có tác dụng gì với nàng, vậy cũng chả cần đi chứ?
Tần Lập cười cười:
- Ta biết các người lo lắng điều gì. Không sao, ta có mức độ, bọn họ không dám làm gì ta! Muốn giết ta nhất chính là Tần gia, nhưng hiện tại Tần gia đã bị diệt rồi!
Đám người A Hổ nghe vậy, trong lòng khẽ động. Thầm nghĩ có phải là Tần gia diệt vong có quan hệ trực tiếp với Tần Lập
Bộ Vân Yên nói:
- Vậy ngươi phải đồng ý với chúng ta, không nên xúc động. Nội tình của Thượng Quan không phải Tần gia có thể so sánh!
Tần Lập gật gật đầu, trong lòng có chút cảm động, nói:
- Ba ngày sau ta lại tới tìm các người. Chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó chúng ta trực tiếp lên đường!
Nhìn thân hình Tần Lập biến mất ở cửa, Bộ Vân Yên lẩm bẩm:
- Công tử bề ngoài vô cùng lạnh nhạt nhưng trên thực tế trong lòng rất kiêu ngạo!
- Hắn đi Thượng Quan gia là muốn làm gì nhỉ?
A Hổ gãi gãi đầu, có chút khó hiểu!
- Thị uy!
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Dao hiện ra một chút đùa cợt nhàn nhạt:
- Thượng Quan gia trừ bỏ lão gia chủ bế quan thì đều là một đám có mắt không tròng!
- Tây Qua! Ngươi có nghĩ tới con đường về sau của ngươi không? Ngộ nhỡ ngươi xảy ra chuyện gì, cha mẹ của ngươi làm sao bây giờ?
Đối mặt với Tây Qua không muốn rời đi, Tần Lập trầm giọng nói.
- Nhưng mà...sư thúc. Ta nếu đi, thành bắc khó khăn đánh ra này chẳng lẽ liền chắp tay tặng người khác hay sao? Một năm qua, kẻ thù của ta cũng không ít. Ta ở đây còn đỡ, nhưng ta rời đi, cha mẹ ta làm sao bây giờ? Bọn chúng tìm không thấy ta, không chắc sẽ không tìm cha mẹ ta trả thù.
Tây Qua lúc này đã sớm không còn bộ dáng ngây thơ của một năm trước, đã khí thế mười phần, phong thái trầm ổn, nói chuyện thong thả.
- Tầm nhìn hạn hẹp.
Tần Lập
"hừ" một tiếng:
- Cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi, có thể chống lại hai võ giả Huyền cấp càn quét sao?
- Sư thúc...
Tây Qua tan mất vẻ ngụy trang bên ngoài, thay vào đó là một bộ mặt mày ủ dột, kéo dài giọng nói:
- Ngài có thể không đả kích ta như vậy hay không? Thế lực của ta căn bản không đối nghịch với võ giả Huyền cấp mà! Chúng ta là cái gì? Là giai cấp thấp! Là người ở tầng dưới cùng của thành thị này! Là những người sống trong bóng tối, sống trong bí mật. Nói với ngài về những người đó cũng không có quan hệ gì a!
- Đừng nói với ta những thứ không tác dụng. Chẳng lẽ một năm qua bên cạnh ngươi không có mấy người thân tín, không có mấy người có thể tin dùng sao?
Giọng điệu Tần Lập có chút khinh thường, kích thích Tây Qua. Tiểu tử này lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:
- Làm sao lại không có. Đương nhiên có mấy tên thuộc hạ thân tín. Làm lão Đại không có thuộc hạ thân tín sao được! Thuộc hạ của ta có bốn người...
- Được rồi, được rồi! Đừng nói nhiều lời nữa.
Tần Lập khoát tay:
- Giao vị trí lão Đại của ngươi cho một người có thể lãnh đạo mọi người! Nói rằng ngươi muốn đi đế đô phát triển, đến khi phát triển tốt thì đều mang bọn họ qua đó, sau đó để cho bọn họ chú ý cha mẹ ngươi! Bọn họ không phải không biết ngươi tu luyện công pháp gì sao? Là một võ giả Huyền cấp, chút năng lực cỏn con ấy ngươi vẫn phải có chứ?
- Nhưng mà sư thúc...ta có chút không bỏ được...Nguồn truyện:
- Mạng của ngươi thì sao? Ngươi không theo ta đi, qua nửa năm nữa ngươi nhất định mất mạng là cái chắc!
Tần Lập nói:
- Theo ta đi ngươi còn có một đường hy vọng. Hơn nữa, đế đô là nơi nào? Ngươi nghĩ lại xem, nếu ngươi có thể thành lập một thế lực ngầm ở đế đô, ngươi còn sợ cha mẹ của ngươi không có nơi trông cậy?
Tây Qua rốt cục bị Tần Lập khuyên đến động lòng. Bản thân hắn cũng là một người quyết đoán, nếu không cũng không có khả năng tuổi nhỏ như vậy đã nắm trong tay một phần tư thế lực ngầm của thành Hoàng Sa, bị người coi là thiếu niên vương.
- Được. Sư thúc! Ta đồng ý. Cái mạng nhỏ này của ta liền giao vào tay sư thúc!
Tây Qua đáng thương nói.
Tần Lập cười gật gật đầu:
- Được rồi, ta biết! Ngươi đi chuẩn bị, cho ngươi hai ngày. Ba ngày sau ta đến đón ngươi.
Thượng Quan gia, nhà cao cửa rộng.
Tần Lập lại đến nơi đây, trong lòng rất nhiều cảm khái: nơi nhà rộng tường cao này vẫn như trước, nhưng giai nhân đã vắng mặt.
Đang nghĩ ngợi, hai tên bảo vệ ở cửa khuôn mặt lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Lập, một người nói:
- Nhanh chóng cút ngay, đừng lưu luyến ở nơi này. Không biết đây là nơi nào sao? Nhanh cút đi! Đồ không có mắt!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Duy Ngã Độc Tôn,
truyện Duy Ngã Độc Tôn,
đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn,
Duy Ngã Độc Tôn full,
Duy Ngã Độc Tôn chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!