Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Duy Ngã Độc Tôn
Trong đám người vây xem bùng phát ra tiếng kinh hô. Hành động này gan bằng trời, thậm chí là một số người trợn tròn mắt...thầm nghĩ:
- Chân của thiếu niên này khảng định là phế bỏ rồi! Thiếu niên này cũng có hơi thái quá, không biết sống chết mà! Cho dù là võ giả cảnh giới Hợp Thiên, cũng không dám dùng cách đó đánh lui người ta!
- Bịch
" một tiếng trầm đục, vang lên một tiếng chân đá vào thân người; kèm theo "rắc" một tiếng giòn tan, vang lên tiếng xương cốt nứt vỡ!
Sự việc xảy ra nhanh như một tia chớp, chợt nghe một tiếng thét thê lương thảm thiết. Gã trung niên mặt ngựa bị đá một cước bay tung lên!
Ầm!
Lại là một tiếng nổ, thân thể gã trung niên mặt ngựa đụng mạnh vào cây cột trên tầng lầu thứ hai của tửu lâu ở phía sai. Cây cột thô to cỡ hai người ôm không hết, phát ra một tràng tiếng rung kẽo kẹt sau đó không chịu nổi sức va tạm, rốt cục "rắc" một tiếng gãy cụp rời xuống!
Một hồi tiếng vang rầm rầm hỗn loạn, tầng hai của tửu lâu sụp đổ một nửa xuống, vốn người ở trên đó đang xem náo nhiệt bỗng chốc kinh hoàng nhảy né tránh hỗn loạn cả lên.
Lại nhìn gã trung niên mặt ngựa kia, từ trên lầu hai rơi xuống mặt đất. Mắt thấy sắp bị tửu lâu sụp xuống chôn vùi bên trong, ngay lúc đó hai đệ tử trẻ của Thiên Sát Môn với tốc độ cực nhanh bay vào chộp lấy hắn đưa ra.
Ầm!
Rốt cục tửu lâu kia hoàn toàn sụp xuống thành một đống hỗn độn, bụi mù tung lên mù mịt!
Tần Lập lẳng lặng đứng ở nơi đó, trên người, trên đùi không có chút vết thương nào!
- Hay lắm! Khá lắm!
Lập tức vang lên tiếng vỗ tay hoan hô giòn tan êm tai như tiếng châu rơi chậu ngọc. Trừ Tiểu hồ ly còn không biết sống chết hơn của Tần Lập, thì còn có thể là ai?
Mà những người khác thì hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, thân mình giống như hóa đá, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi!
Ngay cả đám người Tần Văn Hiên cũng đứng sững ở đó khóe miệng co giật kịch liệt, không thốt ra lời.
Thật lâu sau, một người trẻ tuổi của Tần gia bên cạnh Tần Tỏa mới thì thào nói:
- Đây là chiến kỹ gì?
Tần Tỏa mấp máy miệng mấy cái, thấp giọng nói:
- Ta cũng muốn biết!
Tần Văn Hiên đứng ở đó, đầu tiên là trong mắt lộ ra vẻ không dám tin. Mới vừa rồi ông tung mình bay lên định chụp nhi tử mình lại, trong lòng cũng không khỏi đang thầm hận chính mình:
- Vì sao lại đáp ứng để Tần Lập thay mình ra tay? Nếu như nhi tử có mệnh hệ gì, mình cũng không cần sống nữa, tìm một cái câu treo cổ chết đi cho xong!
bởi vì một khi Tần Lập có bất kì nguy hiểm gì, Tần Hàn Nguyệt sẽ không tha thứ, các lão tổ tông Tần gia này cũng sẽ không tha thứ, mà ngay cả chính bản thân ông cũng không thể tha thứ cho mình!
Bởi vì hết thảy sự việc phát sinh quá nhanh, thậm chí Tần Văn Hiên cũng không có thời gian đi trách tội nhi tử không biết sống chết như thế, thì hết thảy cũng đã kết thúc!
Thân mình Tần Văn Hiên lướt qua bên người Tần Lập hạ xuống mặt đất, trong mắt tất cả đều là vui mừng hớn hở, trong lòng ông vô cùng kiêu hãnh. Bởi vì thiếu niên thực lực mạnh mẽ này là con trai của mình!
Sau một lúc lâu, đám người đó mới bỗng nhiên bộc phát ra một tràng tiêng vỗ tay hoan hô điên cuồng.
- Trời ạ! Ta có hoa mắt hay không? Đây là sự thật phải không?
- Tần gia khi nào thì có một thiếu niên như vậy? Ông trời ạ! Đây quả thực chính là yêu quái mà! Ngươi nhìn xem hắn mới bao nhiêu? Hắn tới mười sáu tuổi chưa?
- Tần gia...này quả thực lợi hại!
- Thiên Sát Môn cũng không phải hạng người dễ đối phó! Tần gia muốn bảo vệ thiên tài này, cần phải phí tâm sức đây!
- Có khó gì chứ, cơ sở Thiên Sát Môn không ở nơi này! Hừ! Bọn chúng còn dám kéo tận tới của nhà người ta đánh giết hay sao? Thiên Sát Môn này mấy năm nay cừu gia cũng không ít, một khi bọn chúng dám làm như thế, cừu gia của chúng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
- Đúng vậy! Mặc kệ nói thế nào, Tần gia quật khởi sẽ không ai có thể ngăn cản được!
Mấy tên đệ tử Thiên Sát Môn hoàn toàn sửng sốt đứng chết lặng nơi đó. Trong đó một tên rất nhanh lấy thuốc chữa thương cho gã trung niên mặt ngựa ăn vào. Không đợi nuốt xuống, hắn phun ra một búng máu, máu biến thành đen sậm, bên trong vẫn còn lẫn lộn mảng máu bầm, hiển nhiên đã bị nội thương rất nặng.
- Sư gia! Chúng ta đi thôi!
Tên đệ tử Thiên Sát Môn từng gặp Tần Lập kia, giờ phút này đã bị dọa đến hoàn toàn run sợ, trong giọng nói còn kèm theo chút nghẹn ngào.
- Sư gia! Chúng ta trở về, tìm người tới báo thù!
Một tên đệ tử khác cũng bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, môi run run, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Bọn họ đến nơi đây, nguyên vốn định gây áp lực với Tần gia: Tần gia có vài loại đan dược vẫn bán ra phi thường tốt, hiệu quả phi thường rõ rệt, mà phối phương đan dược đó, Thiên Sát Môn vẫn luôn muốn đoạt lấy nhưng không có cơ hội. Dù sao giữa môn phái cùng môn phái trong đó, không có thâm cừu đại hận chân chính thì cũng không có khả năng tùy tiện phát động đánh giết. Bởi vì chuyện đó đối với bên nào cũng không có chỗ tốt.
Đừng nói thực lực Thiên Sát Môn ở đây chỉ có thể xếp hạng thượng du, cho dừ bọn họ là nhất lưu, thậm chí là thế lực siêu cấp cũng không được phép tùy tiện tiêu diệt một gia tộc như Tần gia vậy.
- Rết trăm chân chết không sợ ngã", loại đại cừu diệt môn này, chỉ cần có một tộc nhân còn sống thì vĩnh viễn sẽ không buông bỏ. Mà trên đời này, cũng không phải hễ thực lực mạnh nhất định có thể giết chết kẻ thực lực yếu.
Huống chi, làm như vậy đả kích đối với danh dự của một thế lực quả thực chính là đòn trí mạng, dẫn tới công phẫn chỉ là chuyện nhỏ, mà bị quần công cũng không phải không có khả năng.
Nhưng không nghĩ tới ở nơi này họ lại đụng phải hai nam nữ trẻ tuổi kia. Thật ra là Lệnh Hồ Phi Nguyệt dung mạo rất xinh đẹp cùng với Tần Tuyết đang ra ngoài dạo phố, đi đến đâu gần như đều dẫn lên một hồi chấn động nhỏ, mấy người Thiên Sát Môn này cũng không phải là người mù, nếu không như thế nào có thể phát hiện ra được nàng?
Gã trung niên mặt ngựa này, tướng mạo hiện tại giống như là ngũ vị trộn chung lại, cái loại đau đớn dị thường này khiến hắn chỉ muốn cứ hôn mê đi mới tốt. Bọn họ vênh váo tự đắc đến nơi đây, với tư thái cường thế xuất hiện gây áp lực với Thiên Sát Môn vốn thực lực không bằng Thiên Sát Môn, vốn tưởng rằng sẽ dễ dàng không có bất cứ vấn đề gì.
Thế nhưng không nghĩ rằng bỗng dưng xuất hiện một tên sát thần như vậy. Hơn nữa còn chọn đúng ngay kẻ đầu têu hắn, một cước đá cho hắn gãy mấy rẻ xương sườn!
Nếu không nhờ có kiện bảo bối nhuyễn giáp gã trung niên mặt ngựa mặc trên người, có thể nói chỉ một cước này cũng đủ lấy cái mạng của hắn rồi!
Đến hiện tại, hắn cũng chưa nghĩ ra, mình múa kiếm kín mít không một kẽ hở, rốt cục thiếu niên này làm thế nào đá trúng người mình? Tuy nhiên, vấn đề này hiện tại cũng không còn trọng yếu, trọng yếu là mau mau chạy khỏi địa phương dọa người này!
Gã trung niên mặt ngựa thần sắc ủ rũ gật đầu, không nói gì, để mặc cho hai tên đệ tử khiêng hắn định rời đi.
- Ta nói cho các ngươi rời đi hồi nào?
Tần Lập vẻ mặt tươi cười, thản nhiên nói:
- Lúc nãy bảo các ngươi cút các ngươi không nghe, hiện tại còn muốn chạy? Cũng được sao?
Tần Lập nói xong, dùng một ngón tay chỉ vào tửu lâu bị gã trung niên mặt ngựa đụng đổ sụp:
- Trước tiên xuất tiền bồi thường cho tửu lâu cùng người bị thương, sau đó tới Tần gia xin lỗi, cuối cùng...biến đi!
- Tiểu tử! Ngươi khinh người quá đáng! Thực nghĩ rằng Thiên Sát Môn sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Một tên đệ tử Thiên Sát Môn tuổi còn trẻ, sắc mặt phẫn nộ đến đỏ bừng, giận dữ quát với Tần Lập.
Rào rào...Tần Lập chậm rãi đi tới phía gã thanh niên.
- Ngươi...ngươi muốn làm gì?
Tên đệ tử trẻ này sợ tới mức buông tay đang đỡ gã trung niên mặt ngựa thối lui về phía sau.
Tần Lập khinh thường nói:
- Chỉ dựa vào thứ hỗn tạp các ngươi, dù quỳ gối trước mặt lão tử ta cũng không thèm quản tới! Hơ nữa, đầu óc ngươi có vấn đề sao? Ngươi nói Thiên Sát Môn các ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, vậy ta đây vì cái gì phải buông tha các ngươi?
- Tiểu...tiểu tử! Làm người nên lưu lại một con đường, ngày sau còn gặp mặt! Khuyên ngươi không nên làm chuyện quá tuyệt tình!
Gã trung niên mặt ngựa chung quy có được thực lực cảnh giới Phá Thiên, tuy rằng thương thế rất nặng, tuy nhiên cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
- Ai thích gặp mặt các ngươi? Bọn hỗn tạp các ngươi! Ta lưu lại cho các ngươi đường sống? Các ngươi chưa từng lưu cho ta con đường nào?
Lúc này Tần Lập đi đến trước mặt gã trung niên mặt ngựa, cười lạnh nói:
- Ta mang theo bằng hữu từ thế tục tới đây, tên Thiếu chủ chó má gì đó của Thiên Sát Môn các ngươi thấy bằng hữu ta bộ dạng xinh đẹp liền nảy sinh lòng ta, không ngờ còn có mặt mũi nói ta đùa giỡn nữ đệ tử Thiên Sát Môn các ngươi? Ta khinh! Mở mắt chó của các ngươi nhìn xem! Chẳng lẽ môn phái các ngươi trời sinh ra đã thích điên đảo thị phi trắng đen lẫn lộn rồi? Vẫn là nói...thanh danh của Thiên Sát Môn chính là do đám đệ tử rác rưởi các ngươi phá huỷ rồi!
- Nói rất hay!
Trong đám người vây xem, trong giây lát vang lên một tràng tiếng vỗ tay đồng tình.
Tần Lập thoáng hiện vẻ cười lạnh nhạt trên mặt, nhìn sắc mặt vô cùng lúng túng của mấy tên đệ tử Thiên Sát Môn, nói tiếp:
- Hôm đó ta ra tay đã rất có chừng mực, bằng không bằng tên Thiếu chủ chó má của các ngươi còn có thể sống sót trở về sao? Không ngờ các ngươi lại không biết hối cải, đầu tiên là tung ra lời đồn vu hãm Tần gia thành Phong sa, sau đó còn dám chủ động tới cửa gây áp lực, đến hiện tại bị ta đánh cho hoảng sợ, mới yêu cầu ta làm người lưu lại một con đường? Ta lưu lại bà nội thối tha của ngươi!
Tần Lập nói xong hung hăng tát một cái trên mặt tên đệ tử Thiên Sát Môn. Một cái tát này cực mạnh khiến má tên đệ tử trẻ tuổi lập tức sưng phù lên.
- Các ngươi còn có ai...muốn thành khuôn mặt này?
Tần Lập lạnh lùng nhìn quét qua mấy người đó, lành lạnh nói:
- Ai muốn ta liền tát người đó!
Cả đám đệ tử Tần gia phía sau, bao gồm Tần Tỏa là người trẻ tuổi ở trong đám cũng sắp tới ba mươi tuổi đều là vẻ mặt hưng phấn, Tần Tỏa thầm nghĩ:
- Phong cách làm việc của huynh đệ mới về gia tộc này quả thực quá sảng khoái! Thực hả giận! Nội điểm ấy so với thất thúc đúng là mạnh hơn rất nhiều. Xem ra nhất định phải giao hảo với huynh đệ này mới được!
Các đệ tử Tần gia còn lại đều thầm hô
"quá đã" ở trong lòng!
- Ngươi...ngươi không sợ hành vi của ngươi sẽ mang tới tai họa cho Tần gia thành Phong Sa sao?
Gã trung niên mặt ngựa nghiến răng, vẻ mặt oán độc nhìn Tần Lập.
Bốp!
Tần Lập lại tung một cái tát, tiếng vang vừa nặng vừa vang dội, tức thì trên mặt võ giả trung niên mặt ngựa phù lên như cái đầu heo, hai tai hắn đều rộ lên tiếng kêu ù ù. Võ giả cảnh giới Phá Thiên thể chất rất mạnh, nhưng nếu đối phương là võ giả đồng cấp, thì phòng ngự của thân thể gần như không có gì.
Tần Lập nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn của gã trung niên mặt ngựa, lạnh lùng nói:
- Ngươi tưởng ngươi là thứ gì chứ? Không ưu việt bằng ngươi vậy có thể chết sao? Ngươi có thể đại biểu Thiên Sát Môn ư?
Tần Lập nói xong, hai mắt nhìn chằm chằm gã trung niên mặt ngựa, chậm rãi nói tiếp:
- Nếu ngươi dám đại biểu Thiên Sát Môn nói lời này, lão tử...liền làm thịt ngươi ngay lập tức!
- Ngươi...dám...không?
Từng tiếng này Tần Lập kèm theo lực lượng tinh thần cực mạnh như dời núi lấp biển dũng mãnh đánh ập vào tinh thần thức hải của gã trung niên mặt ngựa. Nguyên vốn gã đã bị trọng thương, lúc này coi như hỏng mất, gã lộ ra vẻ mặt khủng khiếp thối lui mười mấy bước.
Dùng hai tay ôm chặt đầu, gã gào lên:
- A! Ta không dám...ta không dám...ta không dám!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Duy Ngã Độc Tôn,
truyện Duy Ngã Độc Tôn,
đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn,
Duy Ngã Độc Tôn full,
Duy Ngã Độc Tôn chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!