Duy Ngã Độc Tôn

Chương 170: Cuối cùng thấy mặt trời!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Duy Ngã Độc Tôn

Đột nhiên Hải Thông Thiên liền cảm thấy được trong đầu giống như bị một cây châm đâm vào một cái, tất cả óc não trong đầu, dường như đang bốc cháy lên, cái loại thống khổ thật lớn trong linh hồn này khiến lão trực tiếp rơi vào suy sụp!

Dị hỏa màu lam sậm, mất đi chỉ huy của chủ nhân, thập phần quỷ dị dừng lại ở giữa không trung, chậm rãi bốc cháy, hình dạng không ngừng biến hóa, nhưng với cảnh giới Tần Lập, tự nhiên có thể cảm ứng được thiên địa linh khí ở chung quanh dường như đang từng chút một bị nó đốt cháy, sau đó cháy sạch!

Hơn nữa, linh khí ở xung quanh bị thiêu đốt, đang rất thong thả, nhưng cực kì kiên định không ngừng lan tràn ra phía ngoài!

Mà lúc này Tần Lập đã hoàn toàn hư thoát, thân mình là đà rơi xuống, ngã ngồi trên mặt đất trông rất chật vật. Nhìn Hải Thông Thiên một bên đang lăn lộn trên mặt đất, hắn há miệng thở hổn hển nhưng trên mặt không che giấu được toàn bộ đều là vẻ vui sướng: thuộc loại sống sót sau tai nạn! Hắn thở hổn hển, cắn răng nói:

- Lão vương bát đản! Thế nào? Lão tử đã nói là ngươi chết trước!

Lúc này Tần Lập cảm giác toàn thân vô lực, bốc lên tận đầu óc, vì một kích này chẳng những năng lượng trong cơ thể tiêu hao không còn, tinh thần lực lại rơi vào trạng thái cạn kiệt!

Tầng thứ hai của chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, tuy rằng có thể chuyển hóa tinh thần lực trở thành thực thể công kích đối phương. Nhưng mục tiêu này dù sao cũng là võ giả tinh thần lực thập phần cường đại, đối với Tần Lập này thực lực chân chính chỉ là Thiên cấp đỉnh phong, ngay cả cảnh giới Phá Thiên cũng không đến mà nói, muốn sử dụng quả thật đúng là rất miễn cưỡng.

Chuyện này cũng hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Hải Thông Thiên, một tên tiểu tử ngay cả cảnh giới Phá Thiên cũng chưa đạt tới, không ngờ có thể dùng tinh thần lực công kích. Nếu không, lão chỉ cần hơi vận lên một tầng hàng rào tinh thần ở bên trong tinh thần thức hải, thì trận chiến thực lực không cân sức hôm nay, cũng sẽ biến thành một loại kết cục khác!

Tần Lập hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Toàn bộ tinh thần thức hải của Hải Thông Thiên bị Tần Lập phá đi, đan điền của lão tuy rằng còn tồn tại, thực lực còn, cảnh giới còn. Nhưng bởi vì căn nguyên khống chế tâm trí đã mất đi, người sống cũng chẳng khác gì phế nhân! Thậm chỉ ngay cả cái loại bản năng công kích phản kháng đều hoàn toàn mất đi.

Cho dù lão có thể may mắn thoát chết, cũng nhất định trở thành người đần độn. Tuy nhiên, ngay cả cơ hội làm người đần độn Tần Lập cũng không muốn lưu lại cho lão. Sau một hồi thở khôi phục được một chút thể lực, Tần Lập đứng dậy, cầm trong tay Ẩm Huyết thần kiếm, đi đến bên Hải Thông Thiên.

Lúc này lão già kia đã không còn lăn lộn, lão nằm trên mặt đất, ngửa mặt lên trời giương đôi mắt đục ngầu không còn chút thần thái nào, cứ như vậy si ngốc nhìn lên bầu trời cao xanh trên đỉnh đầu.

- Lão già kia! Kiếp sau nên đầu thai làm người tốt!

Thanh kiếm hạ xuống, đầu rơi lăn lóc!

Tần Lập nhìn về hướng Hang Tiên Nữ, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên định rồi bay về nơi đó.

Trong chiếc nhẫn không gian còn có bốn quả Hồng Ngọc Chu Quả. Bốn quả này Tần Lập tạm thời không đụng tới, bởi vì công hiệu lớn nhất của Hồng Ngọc Chu Quả cũng không phải là tăng trưởng tu vi bao nhiêu năm công lực cho hắn mà chỉ mở rộng kinh mạch, cải thiện bản chất thân thể hắn mà thôi.

Trước mắt chuyện quan trọng nhất là phải rời khỏi địa phương này, bởi vì còn có một con Hoàng Kim Cự Hổ không biết khi nào thì đột nhiên xuất hiện. Huống chi, bên trong địa phương thần bí này, các loại linh thú hung mãnh cũng không phải chỉ có một con lão hổ kia, thường ngày có các cao thủ thực lực rất mạnh của Cực Nhạc Thiên Cung trấn ở chỗ này, có lẽ đám linh thú sẽ không dám xuất hiện. Nhưng hiện tại Cực Nhạc Thiên Cung đã bị tiêu diệt, ai mà biết khi nào thì sẽ có một tên nào đó tới chiếm núi này làm vương?

Kinh mạch trong thân thể được mở rộng gấp vô số lần, chỗ lợi ích vô cùng to lớn. Ít nhất Tần Lập chỉ trải qua thời gian ngắn, ngay cả năng lực hành động cũng không thể khôi phục, càng đừng nói hiện tại còn có thể miễn cưỡng vận hành một chút khinh công.

Khó khăn lắm Tần Lập mới về tới Hang Tiên Nữ, các cô gái nơi đó vừa trông thấy hắn lập tức vừa mừng vừa sợ hoan hô một tiếng, sau đó chính là tất cả các cô gái còn sống ở nơi này đều xúm lại vây Tần Lập vào giữa. Cả đám vừa khóc vừa cười tranh nhau ào lên ôm Tần Lập.

Tần Lập rơi vào giữa đám phấn hồng nhưng chỉ cảm thấy xấu hổ, không có được chút cảm giác hưởng thụ nào. Bởi vì các cô gái này quả thực nhiệt tình có phần quá mức, dường như giữa hắn và bọn họ chính là thân huynh đệ tiểu muội bình thường, không mảy may bố trí chút phòng vệ nào!

Mà hình tượng của Tần Lập lúc này cũng vẫn là bộ dáng đại hán tướng mạo thô kệch mặt mày dữ tợn kia. Ở ngày thường nếu như các cô gái này nhìn thấy Tần Lập, phỏng chừng từ xa trốn cũng không kịp, đừng nói hiện tại trông thấy hắn chẳng khác nào gặp mặt người thân thương nhất của mình.

- Các cô buông ra đi! Để xem tiểu muội muội Lý Cầm kia thế nào?

Tần Lập ở giữa đám cô gái vui sướng nước mắt lưng tròng, thập phần gian nan nói.

Vừa nhắc tới Lý Cầm, các cô gái đang vui mừng hớn hở vây quanh lập tức hạ nhiệt tình xuống, dần dần trở thành mờ nhạt, đến cuối cùng toàn bộ trở nên im phăng phắc.

Một cô gái chợt thút thít vừa khóc vừa nói:

- Sau khi ngài đi, có mấy tỉ muội bị cỗ lực lượng kia quét trúng thương thế nghiêm trọng, không chịu được đã chết rồi. Lý Cầm tỉ tỉ bị vùi lấp ở phía trong hang động, thời gian lâu như vậy cũng không có truyền ra chút động tĩnh nào. Chúng ta...cũng không có sức để móc thông hang động, phỏng chừng...phỏng chừng...cũng không xong rồi!

Cô gái kia vừa dứt lời, tất cả mọi người đã khóc không thành tiếng. Tần Lập cũng không khỏi có chút buồn bã. Mắt thấy đã có thể rời khỏi nơi này, lại vẫn có người không thể kiên trì đến lúc cuối cùng, còn xuất hiện thương vong.

- Đều do ta, sớm nên nhắc nhở các cô lui càng xa một chút...

Lời nói của Tần Lập đầy vẻ tự trách mình, ngay lập tức bị các cô gái ngắt lời.

- Ân công! Điều này sao có thể trách ngài chứ! Ta nghĩ, cho dù các tỉ muội chết đi đó cũng không oán trách ngài. Ngài vì chúng ta phải trả giá nhiều như vậy! Mà nếu chúng ta rời đi quá xa, hai tên ác nhân kia nhất định sẽ có điều nghi ngờ. Chúng ta đều chỉ có cảm kích ân công không hết!

Một cô gái nói ta tâm tình của mọi người.

Đích xác trước đó, Tần Lập thật có nhắc nhở các cô gái, một khi phát sinh chiến đấu, họ lập tức tìm nơi khác ẩn trốn đi. Trốn càng xa càng tốt! Nhưng một là trận chiến này quá mau quá nhanh, hoàn toàn không ai kịp phản ứng. Hai là, các cô gái cũng không ngốc, tự nhiên hiểu được nếu trốn quá xa sẽ biểu hiện ra vẻ khác thường, như vậy hai lão già chết tiệt kia nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ.

Cho nên, xét đến cùng, chuyện này chỉ có thể nói: vì để tự do, tất nhiên phải có hi sinh!

Lúc này Tần Lập đã miễn cưỡng khôi phục hai ba thành thể lực, yên lặng gật gật đầu, đi về phía hang đá, nói:

- Cho dù Lý Cầm bị vùi lấp ở bên trong, chúng ta cũng phải mang nàng về nhà!

Tần Lập nói một câu làm cho các cô gái càng thêm thương tâm, Tần Lập gắng gượng tập trung thần thức vừa mới tích tụ dò theo hang động sụp xuống. Thần thức vừa tiến vào bên trong, rất nhanh hình dáng Lý Cầm hiện ra trong đầu Tần Lập. Khiến Tần Lập vừa mừng vừa sợ chính là trên người Lý Cầm không ngờ vẫn còn có dấu hiệu sinh mệnh mong manh!

- Nàng còn sống!

Tần Lập lớn tiếng nói! Lúc này Ẩm Huyết thần kiếm trong tay biến thành kẻ tiên phong mở đường, bất kẻ đá tảng hay là bùn đất, nhanh chóng bị đào tung bay ra phía sau Tần Lập.

Đám cô gái phía sau đầu tiên là ngây người một lúc, tiếp theo lập tức tuôn ra một tràng tiếng hoan hô rung trời, cỗ tình tự vui sướng đó hoàn toàn phát ra từ nội tâm, từ bình đài lưng chừng núi phóng thẳng lên trời cao.

Thời điểm Tần Lập ôm thân thể Lý Cầm ra ngoài, tâm tình tất cả các thiếu nữ rốt cục đạt tới đỉnh điểm, quả thực niềm vui sướng biến thành mênh mông như biển cả.

Ít nhiều Lý Cầm từ nhỏ đã chuyên cần tu luyện nên tố chết thân thể tương đối khá tốt, sau đó một tháng ở nơi này lại khắc khổ ty luyện ở chỗ linh khí vô cùng sung túc, vì thế khả năng chịu đựng của nàng so với trước đây không chỉ mạnh hơn gấp đôi. Cho nên khi thân mình Lý Cầm đập vào vách tường đá kia chỉ bị một ít nội thương, một cánh tay bị gãy, hôn mê cả nửa ngày mãi đến khi được Tần Lập cứu ra mới tỉnh lại.

Biết được Cực Nhạc Thiên Cung đã hoàn toàn bị tiêu diệt, tất cả các cô gái đều điên cuồng hoan hô, lệ tuôn chảy, tâm tình luôn chịu đựng đầy áp lực rốt cục cũng hoàn toàn được phóng thích.

Tần Lập nối xương gãy chi Lý Cầm xong, lại dùng một chút Tiên Thiên Tử Khí còn sót lại trong cơ thể trị liệu nội thương cho nàng một hồi. Sau đó mới mệt nhọc ngồi xuống tu luyện.

Ba ngày sau, lực lượng trong cơ thể Tần Lập rốt cục khôi phục lại trạng thái bình thường.

Tổng cộng một trăm lẻ sáu cô gái, đã chết bốn, còn có bảy người bị trọng thương nhưng chung quy thời gian này, mười mấy vết thương nhẹ dần đi cũng không còn đáng ngại.

Bốn di thể thiếu nữ kia được hỏa táng, tro cốt đều chứa vaò trong lọ riêng. Các cô gái này hơn phân nửa có gia thế khá giả, cho nên truyện đưa tro cốt bốn thiếu nữ kia về nhà, tự nhiên sẽ có người đưa đi.

Mấy chiếc xe ngựa Bộ Kinh Phong mang vào, giờ phút này vẫn còn trơ trọi đậu ở trước cửa đại điện Cực Nhạc Thiên Cung, không ngờ vẫn còn tốt, ngựa kéo xe cũng còn đủ đều tự tản ra quanh đó gặm cỏ.

Dưới trận đại chiến liên tiếp như vậy, không ngờ chúng vẫn có thể còn sống, tuy rằng khoảng cách rất xa chiến trường, nhưng không thể không nói đúng là một kì tích.

Tần Lập chuẩn bị những xe ngựa xong, cho các cô gái thương thế nặng lên xe, tất cả người còn lại lựa chọn đi bộ theo ở phía sau.

Sau một canh giờ, rốt cục xe ngựa cũng chạy tới đường lộ chính. Các cô gái còn sống sót sau tai nạn, quay lại nhìn hướng hẻm núi địa phương thần bí, tất cả đều cảm khái vạn phần. Rất nhiều ngươi đều là rơi lệ đầy mặt, họ đã không ít lần nghĩ rằng mình không còn có cơ hội rời khỏi nơi đó. Cho nên hiện tại đứng trên mặt đất lãnh thổ Thanh Long quốc, tất cả đều có cảm giác như một lần nữa được tái sinh làm người.

- Tốt lắm! Rốt cục các người cũng an toàn rồi! Khoảng hơn ba mươi dặm phía trước có một cổ trấn khá lớn, tới đó các cô trước hết ở lại nghỉ ngơi một thời gian, nhắn tin về gia tộc của mình, để bọn họ tới đón các cô đi!

Tần Lập nhẹ giọng nói. Các cô gái tuy rằng đại đa số đều có tu luyện một chút chiến kỹ, nhưng hơn phân nửa đều là thiên tư bình thường, thực lực rất yếu, một khi đi tiếp lỡ gặp phải tình hình nguy hiểm, đều không có chút năng lực nào để tự bảo vệ mình.

Mà Tần Lập cũng muốn trước khi đi tới Huyền Đảo về nhìn xem Lãnh Dao cùng Bộ Vân Yên bọn họ, bởi vì trước đây hắn cũng không nghĩ tới, đi vào địa phương thần bí này, tính cá trước sau lại phải kéo dài mấy tháng, hơn nữa lại gặp phải đủ chuyện.

- Ân công! Vậy còn ngài?

Đôi mắt xinh đẹp của Lý Cầm long lanh nước mắt, nhẹ giọng hỏi.

- Ha ha! Yên tâm đi! Ta sẽ ở đây cùng các cô, đến lúc người cuối cùng được gia tộc đón về!

Tần Lập nhìn Lý Cầm cười cười vẻ thân thiết. Cũng đúng! Vì đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng hắn đã xem các cô gái này trở thành muội muội của mình. Hắn không muốn lại xảy ra bất kì sơ xuất nào với họ.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Duy Ngã Độc Tôn, truyện Duy Ngã Độc Tôn, đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn, Duy Ngã Độc Tôn full, Duy Ngã Độc Tôn chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top