Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đừng Buông Tay Anh
Khóe mắt lơ đãng thoáng nhìn trong thang máy Tang Nhược vậy mà cũng đứng trong đó, Hạ Tri Yến ngây ngốc, không tới một giây liền đầy kinh hỉ, vui vẻ, ý cười tràn đầy trên khuôn mặt tuấn tú của anh: "Tang Nhược!"
"Tri Yến." Một nụ cười nhẹ nhàng tỏa ra trên gương mặt Tang Nhược.
Cô không tự biết mình có bao nhiêu xinh đẹp.
Dư quang Hạ Cảnh Tây nhìn thoáng qua, đôi mắt chợt trở nên tối sầm dày đặc, giống như là bị giội nước mực.
Cô đối xử với anh và đối xử Hạ Tri Yến, thái độ hoàn toàn bất đồng.
"Em làm sao lại cùng chú út đứng cùng một chỗ vậy?" Hạ Tri Yến vui sướng, thuận miệng hỏi một câu, không chút suy nghĩ liền nhấc chân tiến vào.
Hạ Cảnh Tây không chút biến sắc nhấc chân đi ra khỏi thang máy, duỗi tay đem anh ta chặn lại, chắn ngang tầm mắt nhìn về phía Tang Nhược của anh ta.
Hạ Tri Yến mờ mịt: "Chú út, chú kéo con làm gì?"
Hạ Cảnh Tây hầu kết lăn lăn, giọng nói thâm trầm: "Đến đây làm gì?"
Hạ Tri Yến phản ứng lại: "Tìm chú có việc nha!" Anh ta chép miệng, chỉ vào cánh cửa lớn đang đóng chặt: "Cháu quên mất mật mã, đang định gọi điện thoại cho chú đây."
Hạ Cảnh Tây tầm mắt đảo qua thẻ ra vào cổng trong tay anh ta, nhớ tới khi tìm được Hạ Tri Yến, anh ta hỏi chỗ ở của mình, anh liền tùy ý đưa cho thẻ ra vào căn hộ này, nhưng không biết cậu ta rốt cuộc là ở hay không ở.
"A, Tang Nhược." Mắt thấy cửa thang máy đang chậm rãi khép lại, Hạ Tri Yến nhanh như chớp thoát thân chạy đến trước thang máy nhếch miệng cười. "Anh nói chuyện này xong sẽ đi lên tìm em, chờ anh nha."
Tang Nhược gật đầu: "Được."
Cửa thang máy khép lại.
Từ kia tựa hồ trở nên tinh tế nhỏ nhẹ khác biệt, phản phất quấn quanh nhợt nhạt ý cười, chữ "Được" cứ như vậy nhẹ nhàng bay bổng mà đâm vào trái tim Hạ Cảnh Tây.
Anh khép hờ mắt.
"Vào đi." Anh mở miệng, giọng nói không hề có độ ấm, đưa tay lên giải khóa vân tay.
Hạ Tri Yến lên tiếng đáp ứng, đi theo sau anh.
Vừa tiến vào, anh ta hoàn toàn đem nơi này trở thành nhà của chính mình, rất tự nhiên mà nhìn bên này một chút xem bên kia một cái.
Hạ Cảnh Tây liếc mắt nhìn bóng dáng anh ta, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống ngồi xuống trên sô pha, theo thói quen lấy ra hộp thuốc châm điếu thuốc.
"Chú út." Tham quan xong, Hạ Tri Yến tùy tiện ngồi xuống đối diện anh, có chút vô lại mà nhếch chân lên bắt chéo, vừa trách cứ nói: "Phòng ở của chú một chút nhân khí cũng không có, căn bản là không thích hợp cho người ở."
Hình như là nghĩ đến cái gì, anh cười hắc hắc, nháy nháy mắt ra hiệu nói: "Chính là cùng chú út giống nhau, lạnh như băng, không có tình cảm, không độ ấm, quả thực không phải người bình thường."
Ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, Hạ Cảnh Tây chậm rãi phun ra vòng khói, vẻ mặt hờ hững.
Hạ Tri Yến từ nhỏ đã không sợ anh, nói cái gì cũng dám nói.
Vuốt sô pha dưới thân, anh ta tiếp tục đưa ra quan điểm: "Điều cháu muốn nói là, chú út nơi này của chú thiếu đi một nữ chủ nhân để trung hoà trung hoà, khi nào thì chú tìm cho cháu một người thím đây?"
Anh ta dừng một chút.
"Không đúng." Anh ta lắc đầu, nhanh chóng đem lời nói chính mình phủ định, sửa miệng, "Vẫn là thôi đi, chú út người như chú á, thực tế trong xương cốt sẽ không yêu ai, càng không biết như thế nào là tình yêu, bạc tình cực kì, nếu mà tìm thím thì cũng là thuộc dạng liên hôn thương mại mà thôi, tương kính như tân như vậy cũng chỉ làm phòng ở lạnh hơn."
Cậu ta tưởng tượng tới khung cảnh đó, thân thể làm ra vẻ bị dọa đến phát run rẩy: "Quên đi quên đi, không nên làm hại con gái tốt nhà người ta."
Xanh trắng sương khói nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, mũi cao môi mỏng dần dần mơ hồ trong đó, có cổ hơi thở khó tả tỏa ra xung quanh Hạ Cảnh Tây, đôi mắt tối dần, anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hạ Tri Yến.
Hạ Tri Yến bị anh nhìn không khỏi ý lạnh xâm nhập.
"Chú út?" Anh ta ngây ngốc chớp mắt, khó hiểu.
Một đoạn tàn thuốc lung lay sắp rơi, ám mắt Hạ Cảnh Tây đảo qua, đầu ngón tay phủi phủi, dưới cằm lặng yên căng chặt, anh vén môi, giọng nói phát ra giống như trầm hơn vài độ: "Tôi không biết?"
Hạ Tri Yến không phát giác ra sự khác thường của anh.
"Chú út, chẳng lẽ chú hiểu?" Anh ta nắm chắc trăm phần trăm phủ định lại: "Đừng nói giỡn, trong mắt chú trừ bỏ có công tác còn có cái gì khác sao? Ba cháu nói chú chưa từng có phụ nữ."
Không nói đến Hạ Cảnh Tây từ nhỏ trưởng thành từ môi trường xấu, không có ôn nhu càng không ai dạy anh yêu thương, có thể nói anh trước sau đem dã tâm sự nghiệp đặt ở vị trí đầu, sao có thể lãng phí thời gian ở trên tình cảm đây?
Nghĩ đến cái gì, Hạ Tri Yến lại cợt nhả mà bát quái: "Aizzz, Chú út, người thật chưa từng có phụ nữ sao?"
"Cậu hiểu?" Trừ bỏ lạnh lẽo cùng cứng ngắt thì trên gương mặt không có biểu tình nào khác, trên mặt u ám khó phân biệt, Hạ Cảnh Tây hút nhẹ điếu thuốc, âm thanh càng thêm khàn khàn từ giữa môi mỏng phun ra, không trả lời mà mà hỏi lại.
"Cái gì?" Hạ Tri Yến nhất thời không kịp phản ứng lại.
Nhìn khuôn mặt anh cao thâm khó đoán, anh ta bừng tỉnh đại ngộ, ngâm nga nở nụ cười, tiếng cười vô cùng đắc ý: "Cháu đương nhiên hiểu a, cháu chính là đã kết giao bạn gái, cùng chú không giống nhau."
Hạ Cảnh Tây hô hấp trầm trầm.
Anh chậm rãi phun ra vòng khói, thanh âm phát ra trầm thấp không gợn sóng: "Tang Nhược?"
"Hắc." Hạ Tri Yến nhướng mày.
Dường như có tình cảm khác thường ở lồng ngực lặng yên tùy ý cuộn trào mãnh liệt, có sự mù mịt không rõ ràng rơi xuống lông mày Hạ Cảnh Tây, anh khàn giọng hỏi: "Cùng Tang Nhược quen nhau như thế nào?"
Hạ Tri Yến chỉ nghĩ rằng chú út đang quan tâm mình.
"Cháu cùng Tang Nhược à." Anh ta thiếu chút nữa liền buột miệng thốt ra, ý thức được cái gì nên mạnh mẽ mà sửa miệng, một bộ đắc ý muốn ăn đòn: "Đương nhiên là duyên phận trời định làm chúng cháu gặp nhau, chúng cháu......"
"Không thích hợp."
"Cái gì?"
Đáy mắt xẹt qua ảm đạm lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú Hạ Cảnh Tây thay đổi nhỏ đến không thể phát hiện ra, trở nên yên lặng tĩnh mịch, anh mở miệng nói, từng chữ cực kỳ bình tĩnh: "Cậu cùng Tang Nhược, không thích hợp."
Hạ Tri Yến nhanh chóng đứng dậy, ầm ỹ: "Nơi nào không thích hợp? Cháu cảm thấy cháu cùng Tang Nhược chỗ nào cũng đều thích hợp, giá trị nhan sắc thích hợp, tuổi tác thích hợp, hứng thú yêu thích cũng thích hợp!"
Môi mỏng Hạ Cảnh Tây mím chặt thành một đường thẳng tắp.
Anh ngồi ở sô pha, chân dài đan chéo, khuôn mặt lạnh lẽo không có chút biểu cảm dư thừa, chỉ có ánh mắt âm trầm rõ ràng, phun ra khói thuốc tản ra, một cỗ hơi thở nặng nề đúng lúc lan ra bốn phía.
Anh nhếch môi, lồng ngực có một cỗ cảm xúc va đập khó chịu, nhưng ngữ điệu anh cực lãnh đạm: "Cậu chỉ lớn hơn hai tuổi so với cô ấy, đàn ông muốn so sánh tuổi với phụ nữ theo lý là phải ba tuổi, các người tuổi như vậy mà gọi là thích hợp?"
Hạ Tri Yến căn bản không chú ý tới vì cái gì Hạ Cảnh Tây sẽ biết tuổi rõ tuổi của Tang Nhược như thế.
Anh ta chỉ hừ hừ: "Chú út, chắc chuyện này chú không biết đâu, Tang Nhược không thích đàn ông lớn tuổi, cô ấy thích chính là người có tuổi giống như cháu đây không khác lắm, đàn ông càng lớn tuổi càng không nhiều tình thú, một chút thú vị cũng không có."
"Chính vị vậy nên cái dạng giống như chút út đây, Tang Nhược tuyệt đối không có khả năng thích được." Anh ta nửa là khoe khoang nửa là ưu sầu mà khuyên bảo: "Chú út à, nếu chú mà cái dạng này hoài, cháu thật lo lắng chú sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại."
Động tác hút thuốc Hạ Cảnh Tây hơi ngừng lại, môi mỏng mím càng chặt.
Mặt anh không chút biểu cảm mà giơ tay lên mở cúc áo sơmi.
"Thiếu chút nữa đã quên, cháu còn muốn đi tìm Tang Nhược." Hạ Tri Yến lẩm bẩm một câu, lấy điện thoại ra định gọi cho Tang Nhược.
Thái dương đột nhiên nhảy xuống, Hạ Cảnh Tây nhắm hờ mắt.
"Tri Yến."
"Dạ?"
Hạ Cảnh Tây bỏ đôi chân bắt chéo nhau xuống, nhìn anh nói: "Tìm chú đến tột cùng là có chuyện gì?"
Bị nhắc nhở như vậy, Hạ Tri Yến tạm thời buông tha ý niệm muốn gọi điện thoại.
Nghĩ đến chuyện nghiêm túc, mặt anh lại như ăn khổ, có chút phiền muộn mà vò vò tóc: "Ba mẹ cháu hình như muốn trở về, trước khi bọn họ về nước cháu sẽ ở nơi này nha, chú người đừng nói cho bọn họ biết."
Ánh mắt Hạ Cảnh Tây khẽ nhúc nhích.
"Không được." Anh cự tuyệt.
Hạ Tri Yến lập tức trừng mắt nhìn anh, tỏ vẻ không dám tin: "Chú út!"
Thong thả ung dung khom người đem tàn thuốc ấn tắt ở gạt tàn thuốc, Hạ Cảnh Tây ngữ điệu vẫn rất lạnh nhạt: "Ba mẹ cậu biết chỗ này, không thể ở được, đổi chỗ khác đi."
Hạ Tri Yến đôi mắt lại sáng lên một chút: "Chú, người quả nhiên vẫn là thương cháu! Vậy cháu nên ở đâu đây?"
"Để tôi kêu thư kí Tạ sắp xếp."
"Được!" Hạ Tri Yến vui sướng đồng ý, "Vậy cháu đi nha?"
"Ừm."
Hạ Tri Yến nhấc chân muốn đi.
"Để lại thẻ ra vào, đối với chú có việc cần." Hạ Cảnh Tây âm thanh lạnh nhạt nhắc nhở.
Hạ Tri Yến căn bản không nghĩ nhiều, nhanh chóng đáp ứng đặt thẻ ở trên bàn.
Rất nhanh, anh rời đi, căn hộ to như vậy chỉ còn lại một mình Hạ Cảnh Tây.
Tựa hồ đúng như lời nói của Hạ Tri Yến, nơi này lạnh như băng, hoàn toàn không có một tia sinh khí, có thanh âm cũng tựa hồ chỉ là tiếng hít thở của anh.
Hạ Cảnh Tây lẳng lặng mà ngồi.
【 Chú út, chú là loại người, thực chất trong xương cốt sẽ không yêu ai, càng không hiểu như thế nào là tình yêu...... Chú út à, nếu chú mà cái dạng này hoài, cháu thật lo lắng chú sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại. 】 Lời nói Hạ Tri Yến tựa như ma chú ở trong đầu anh không ngừng lặp đi lặp lại.
Cô độc sống quãng đời còn lại sao?
A.
Bên môi kéo một vòng cung lạnh lẽo, Hạ Cảnh Tây lần nữa lấy ra điếu thuốc châm lửa, hút từng ngụm.
**********************
Tang Nhược trở về căn hộ, viết nhãn hiệu băng vệ sinh cần mua ra giấy rồi đưa cho Đào Đào: "Mua loại này là được," cô nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: "Mua thêm một hộp Ibuprofen."
Đào Đào lo lắng: "Tang tiểu thư, cô có nơi nào không thoải mái sao?"
Tang Nhược nhợt nhạt cong môi, không để ý nhiều: "Không có, mua phòng hờ, nếu đau quá thì lấy uống."
Đào Đào gật đầu: "Tôi rất nhanh sẽ trở lại."
"Ừm."
Đào Đào thật nhanh ra cửa.
Tang Nhược trước tiên tắm rửa đơn giản một cái, thay quần áo bẩn ra.
Tắm xong cô đi vào phòng bếp, theo thói quen mở ra tủ lạnh muốn lấy một chai nước khoáng, khi đầu ngón tay đụng vào sự lạnh lẽo, cô rốt cuộc vẫn là nhịn xuống, ngược lại cầm chai không lạnh mở ra.
Uống được một nửa, cô tiện tay đặt ở trên bàn trà, tiếp tục lấy khăn lông khô bên cạnh lau tóc, thuận tiện mở kịch bản ra.
Điện thoại của Quý Hành Thời vào lúc này gọi tới, hỏi cô: "Buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm không?"
Tang Nhược còn chưa trả lời, chuông cửa vang lên.
Cô nghĩ là Đào Đào ra ngoài cửa chỉ mang theo thẻ ra vào, cô đã quên đem mật mã cửa nói cho cô ấy biết, vân tay cũng chưa kịp thêm vào, liền nói: "Anh Hành Thời anh đợi chút, em đi mở cửa cho Đào Đào."
Di động tạm thời đặt ở trên bàn trà, cô đứng dậy đi về phía cửa, tay cầm nắm cửa mở ra.
Nhưng mà cửa mới lộ ra một khe hở nhỏ, một cỗ mùi hương nước hoa nam nhàn nhạt bỗng nhiên quẩn quanh chóp mũi ______
Không phải Đào Đào.
Là______
Tên của Hạ Cảnh Tây còn chưa hiện ra đầy đủ trong đầu, thì động tác tay của Tang Nhược đã nhanh hơn một bước, nhanh chống đem cửa đóng lại.
Nhưng, vẫn chậm một bước.
Cánh tay người đàn ông chặn cửa, cường thế dùng lực đạo cường ngạnh đem động tác của cô ngăn cản lại, giữa nam nữ lực lượng vốn là cách xa, lại thêm Tang Nhược phản ứng không kịp, cửa bị đẩy ra, người của cô thậm chí còn bị ép lui ra sau hai bước.
Thân hình với các đường cong hoàn hảo và các đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt anh đập vào tầm mắt.
Giây tiếp theo ——
"Răng rắc" một tiếng, cửa bị anh đóng lại.
Anh tiến vào, dáng người thẳng tắp đứng ở trước mặt cô, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm không hề chớp mắt mà đem gương mặt cô gắt gao khóa chặt.
Khuôn mặt Tang Nhược từng chút từng chút một lạnh xuống.
"Hạ Cảnh Tây....."
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Đừng Buông Tay Anh,
truyện Đừng Buông Tay Anh,
đọc truyện Đừng Buông Tay Anh,
Đừng Buông Tay Anh full,
Đừng Buông Tay Anh chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!