Đừng Buông Tay Anh

Chương 110: 110: Úc Tùy Và Hứa Lan Thanh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đừng Buông Tay Anh


Khi Úc Tùy tìm đến, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy mẹ Úc đang mặt mày hớn hở mà lôi kéo Hứa Lan Thanh nói cái gì đó, mà Hứa Lan Thanh nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn.
“Mẹ.” Một tay đút túi, anh lạnh nhạt mở miệng nói.
Một tiếng này đột ngột vang lên, mẹ Úc giật mình, không nhịn được mà quở mắng: “Đi cũng không phát ra tiếng, muốn hù chết mẹ à?”
Vẻ mặt Úc Tùy bình tĩnh: “Là do mẹ mải mê nói chuyện quá.” Dừng một chút, anh làm như tùy ý hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy?”
Lông mi mẹ Úc khẽ run, kiềm chế chột dạ mà cười khiêu khích nhìn anh: “Có thể nói cái gì, đương nhiên là nói mấy chuyện hồi nhỏ con nghịch phá như thế nào rồi, toàn những chuyện làm người khác chán ghét.”
Đôi môi mỏng khẽ mím lại, Úc Tùy không lên tiếng.
Ở phòng khách có người gọi mẹ Úc, mẹ Úc nghe thấy, vỗ vỗ tay Hứa Lan Thanh: “Sắp vào bữa rồi, để Úc Tùy đưa con đi nhà ăn, mẹ đi tìm dì ba của con.”
Hứa Lan Thanh đáp lời, từ đầu đến cuối cô đều không nhìn Úc Tùy.
Sắc mặt Úc Tùy đột nhiên tối sầm lại hai độ, chờ mẹ Úc rời đi, anh đi thẳng tới bên cạnh Hứa Lan Thanh, không nói một lời nắm chặt cổ tay cô.
Thời điểm nhiệt độ nóng bỏng truyền đến, lông mi và đầu ngón tay Hứa Lan Thanh khẽ run lên, theo bản năng muốn thoát ra, nhưng người đàn ông nắm rất chặt, hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng rõ ràng của người đàn ông chui vào trong tai: “Trốn cái gì?”
Hứa Lan Thanh nghiêng mắt.
Nhạy bén cảm giác được cô trốn tránh và chống cự, u ám lặng lẳng không một tiếng động cuồn cuộn dưới đáy mắt, thêm cảm xúc buồn bực ở trong lòng, Úc Tùy cười lạnh: “Sợ tôi ăn thịt em?”
Hứa Lan Thanh mím môi.
Cô vẫn không nói chuyện với anh, suy nghĩ này cứ lặp đi lặp lại ở trong đầu, cảm giác bực bội càng trở nên mãnh liệt, bàn tay đang giữ cổ tay cô vô tình siết chặt, đôi mắt Úc Tùy híp lại: “Muốn chạy đi đâu?” “
Bất kể là giọng nói hay là ánh mắt của anh đều tràn ngập sự nguy hiểm lạnh thấu xương.
Hứa Lan Thanh nhắm mắt lại.
Đầu ngón tay buông thõng bên hông vô thức nắm chặt, khi mở ra, cô hơi nhếch môi, nhàn nhạt hỏi lại: “Tôi có thể chạy đi đâu?”
Đây xem như là câu nói đầu tiên cô chân chính đối mặt nói với anh sau khi trở về từ sân bay.
Úc Tùy vẫn tức giận không vui.
Luồng ngột ngạt kia đã từ trong lồng ngực của anh nhanh chóng lan tràn đến từng ngóc ngách trên cơ thể, tùy ý đấu đá lung tung, cảm xúc bởi vì cô mà mơ hồ không kiểm soát được, anh gần như chẳng cần suy nghĩ mà nói: “Ai mà biết?”
Đầu ngón tay không tính là nhẹ nhàng mà vuốt ve mu bàn tay của cô, anh dùng ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm cô: “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”
Giọng nói kia cực thấp, mơ hồ khiến người khác có một loại cảm giác như là đang lên án tội ác của cô.
Trái tim Hứa Lan Thanh đột nhiên run lên.
Hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi trở lại bình thường, đầu ngón tay siết chặt, cuối cùng cô quay mặt đi không nhìn anh nữa.
Mặt Úc Tùy càng đen hơn, giống như có thể nhỏ ra mực.
Lúc này, người giúp việc trong nhà đến mời đi ăn cơm tối.
Úc Tùy lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh một cái, không nói lời nào kéo cô đi đến nhà ăn.
Nhà ăn đã sớm được bao quanh bởi cảnh tượng náo nhiệt.

Khi cả hai người bước vào, hầu như tất cả mọi ánh mắt đều tập trung trên hai người bọn họ.


Mọi người đều đối với Hứa Lan Thanh cực kỳ nhiệt tình, ngồi xuống nói chuyện một lúc lâu.
Úc Tùy ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh tận mắt nhìn thấy sự dịu dàng và trang nhã của cô khi đối mặt với người nhà anh, nhìn cô cười nhẹ nhàng cùng mọi người nói chuyện với nhau, cùng với lúc ở cùng một chỗ với anh khác biệt hoàn toàn.
Cô sẽ không thật tâm cười với anh.
Bức bối trong lòng càng thêm nghiêm trọng.
Đêm nay đại gia đình khó có được tụ họp đông đủ, lại là thứ Bảy.

Dưới tình trạng vui vẻ thế này không tránh được sẽ uống rượu, Úc Tùy đương nhiên cũng uống, gần như ai tới cũng không từ chối.
Nhìn như không thèm để ý, hết ly này đến ly khác.
Hứa Lan Thanh không chú ý nên cũng không phát hiện, cô bị các cô dì trong nhà vui vẻ kéo vào nói chuyện phiếm, nhưng cô ít nói, hầu như đều là im lặng ngồi nghe.
Mẹ Úc sợ cô đói, thường thường dặn dò cô ăn nhiều một chút, còn hỏi cô có món nào đặc biệt muốn ăn hay thích hay không, để bà dặn nhà bếp chuẩn bị.
Hứa Lan Thanh không muốn tăng thêm phiền phức cho mọi người, chỉ nói mấy món ăn trên bàn đều thích.
Trên bàn ăn quả thật có món ăn cô thích, có điều cách cô khá xa, cho nên cô đành chỉ ăn những món ngon được đặt ở trước mặt.
Đột nhiên, một con tôm đã được bóc vỏ được gắp vào trong bát của cô, mà bàn tay cầm đôi đũa kia khớp xương rõ ràng, thon dài đẹp đẽ, là tay của đàn ông.
Cô hơi giật mình.
Rất nhanh, con thứ hai, con thứ ba,…
Tình cảm rung động khác thường lặng yên quấn quanh đầu quả tim, Hứa Lan Thanh chậm rãi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Úc Tùy nhã nhặn đặt đũa xuống, bưng ly rượu lên cùng với em họ kính rượu anh ở đối diện uống cạn.
Trước mặt anh có bao tay dùng một lần dùng để bóc tôm.
Anh không hề nhìn cô, như thể hoàn toàn không chú ý tới cô đã quay đầu lại.

Theo tầm mắt của cô, đường nét trên sườn mặt anh hình như bị kéo căng, mơ hồ lạnh lẽo bao phủ ở trên đó.
Lông mi chớp chớp, Hứa Lan Thanh thu hồi tầm mắt nhìn tôm trong bát, cầm đũa gắp cho vào trong miệng, cô nhẹ nhàng nhai nuốt.
… Ăn rất ngon.
Cô cúi đầu nhã nhặn chăm chú ăn, chốc lát sau lại có một món ăn khác mà cô yêu thích được đưa vào bát của cô.
Người bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện với cô, nhưng cô cảm giác được tay trái của anh đột nhiên đặt lên lưng ghế của cô, tư thế thân mật như thể đang bảo vệ cho cô.
Hơi thở thuộc về anh âm thầm không một tiếng động bao phủ lấy cô.
Vị giác được thỏa mãn, như thể… còn có cảm giác khác nảy sinh.
Cô cũng không hề ngẩng đầu.
Ở đối diện, mẹ Úc đem tất cả hành vi của Úc Tùy nhìn vào trong mắt, theo bản năng cùng chồng mình đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy vui mừng, lại cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
*
Hứa Lan Thanh tiếp tục ở lại nhà cũ, nguyên nhân là bởi vì Úc Tùy uống rượu nên không thể lái xe, lúc sau lại bị cha Úc gọi đến thư phòng nói chuyện, không biết khi nào mới xong.
Cô bị mẹ Úc kéo đến phòng của Úc Tùy ở nhà cũ, nói cho cô biết quần áo để ở đâu, sau đó lại hàm ý sâu xa mà dặn dò cô tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút.

Cửa đóng lại, trong căn phòng ngủ rộng lớn như vậy chỉ còn duy nhất mình cô.
Hứa Lan Thanh khẽ nâng mắt lên, tầm mắt theo bản năng mà liếc nhìn căn phòng một vòng, phát hiện phong cách của căn phòng này cùng với Úc Tùy giống nhau, đều đem đến cho người khác cảm giác rất lạnh lùng.
Đây là phòng của anh, cho dù hiện tại người của anh không có ở đây, nơi này dường như cũng tràn ngập hơi thở của anh.
Hứa Lan Thanh khẽ mím môi dưới.
Đứng tại chỗ một lúc lâu, cô chậm rãi đi về phía phòng để quần áo, nhưng mà khi tìm được đồ ngủ mẹ Úc chuẩn bị cho cô, đầu ngón tay cô run lên, trên mặt cô cũng nhiễm một vệt đỏ.
Đồ ngủ mà mẹ Úc chuẩn bị cho cô, chính xác phải nói là váy ngủ, cực kỳ gợi cảm, ít vải nhưng không lẳng lơ, chỉ làm người khác cảm thấy vô cùng quyến rũ.
Còn có đồ lót còn xấu hổ hơn…
Hiếm thấy được, khuôn mặt Hứa Lan Thanh vừa đỏ vừa nóng, hơi nóng kia thậm chí còn thâm nhập vào từng lỗ chân lông tới từng dây thần kinh của cô, khiến cô không thể thoát ra được.
Cô nhắm mắt lại, hô hấp hơi không khống chế được mà gấp gáp, muốn tìm váy ngủ khác, như là cố tình bộ nào cũng cực kỳ gợi cảm, thật ra cũng không phải không có áo ngủ, nhưng mà rõ ràng đó là của Úc Tùy.
Cắn chặt môi, do dự một chút, cuối cùng Hứa Lan Thanh cầm cả váy ngủ và áo ngủ, cô nghĩ chỉ cần chịu đựng qua đêm nay là được rồi.
Không biết có phải tại vì chuyện này hay không, bình thường cô tắm rửa không nhanh không chậm mà đêm nay chỉ cần dùng một nửa thời gian đã vội vàng kết thúc.
Chỉ dưỡng da và sấy tóc đơn giản, cô mặc váy ngủ vào rồi lấy áo ngủ của anh mặc bên ngoài bao phủ lấy cơ thể, đảm bảo chắc chắn không có cảnh xuân lộ ra ngoài rồi mới bước ra khỏi phòng tắm.
Lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, mùi rượu trong không khí như có như không vương vấn trên chóp mũi cô.
Bước chân của Hứa Lan Thanh đột ngột dừng lại.
Cách một quãng, cô liếc mắt một cái liền thấy được Úc Tùy đang lười nhác ngồi trên sô pha, không kịp chuẩn bị mà đụng trúng đôi mắt u tối của anh.
Anh đang nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt, ánh mắt kia nóng rực lại tràn ngập cảm giác nguy hiểm, giống như con đực đang nhìn chằm chằm con mồi, muốn nuốt cô vào trong bụng.
Trái tim Hứa Lan Thanh không kiềm chế được mà run lên.
Cô đột nhiên nghĩ đến những chuyện liên quan đến Úc Tùy mà mẹ Úc đã nói với cô, trong đó có một bí mật——
“Lan Thanh, con là cô gái duy nhất Úc Tùy mang về nhà.

Trước con thì ở bên người nó chưa từng có bất kỳ cô gái nào cả.

Mẹ còn lo trong mắt nó chỉ có làm phim, sợ nó sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Không sợ con chê cười chứ, suýt chút nữa mẹ còn nghi ngờ nó thích con trai.”
Hứa Lan Thanh bất giác siết chặt ngón tay.
Thời gian dường như bị ngưng đọng trong giây lát, cho đến khi giọng nói khàn khàn nhuốm đầy mùi rượu của người đàn ông vang lên——
“Hứa Lan Thanh.”
Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào khuôn mặt cô, âm tiết tràn ra từ đôi môi mỏng mím chặt của anh lộ ra vẻ gợi cảm khó tả, như thể bình thản mà không tiếng động mê hoặc lòng cô.
Ngón tay đang nắm chặt của Hứa Lan Thanh lại buông lỏng ra, hô hấp hình như có chiều hướng rối loạn, cô kìm nén lại.
“Hứa Lan Thanh.” Anh lại gọi cô, giọng nói dường như vừa trầm vừa khàn đi hai phần.

Hàng mi run rẩy che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, phảng phất giống như chưa phát hiện ra nhịp tim tăng nhanh, cổ họng khẽ nuốt, Hứa Lan Thanh cố hết sức bình tĩnh lên tiếng trả lời: “Có chuyện gì?”
Ướt át sau men rượu, Úc Tùy nhìn cô chằm chằm, môi mỏng nhếch lên: “Anh không thoải mái.”
Hứa Lan Thanh nhìn anh.
“Không thoải mái.” Anh nhấn đi nhấn lại rõ ràng từng chữ.
Tim Hứa Lan Thanh đập nhanh hơn, lần này cô cảm giác được.
Những ngón chân trắng như trong suốt chuyển động cuộn tròn trong đôi dép lê màu hồng nhạt, hai chân như bị keo dính chặt.

Sau mấy lần rối rắm, Hứa Lan Thanh cuối cùng cũng bước từng bước chậm rãi đi về phía anh.
Càng đến gần, mùi rượu tỏa ra từ trên người anh càng thêm rõ ràng, cuối cùng, cô vẫn đứng cách anh một bước.
Cô bình tĩnh đối diện nhìn anh: “Làm sao… A.”
Một tiếng hô nhỏ.
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, anh đưa tay nắm lấy tay cô kéo cô vào người anh, chính xác mà nói thì là kéo lên đùi của anh.
Mùi rượu hòa vào hơi thở của anh cùng lúc bao trùm lấy cô, tim Hứa Lan Thanh trong nháy mắt không thể khống chế mà đập loạn cả lên, hai tay theo bản năng chống lên ngực anh.
Khoảng cách quá gần, hơi thở đan xen vào nhau.
Một tay anh giữ cổ tay cô, tay kia giữ chặt eo cô, hoàn toàn là tư thế không định cho cô đứng dậy rời đi.
Đại não ầm ầm vang lên, Hứa Lan Thanh cho dù đã kiềm chế nhưng đáy lòng chẳng hiểu sao lại trào lên cảm giác buồn bực.

Cô trừng anh mà không biết bộ dáng bây giờ của mình nhìn như là làm nũng, giọng nói lạnh lùng: “Không thoải mái?”
Cô giãy dụa.
Bàn tay đè chặt cô lại, ngón tay theo thói quen di chuyển ở trên vòng eo thon thả của cô.

Úc Tùy nhìn cô, ánh mắt u tối biến đổi cuồn cuộn.
Mong muốn bắt nạt cô ngo ngoe rục rịch, những buồn bực vô cớ trong lòng anh cả tối hoặc là nói những ngột ngạt cả tuần nay không kiêng nể gì đấu đá lung tung, thế cho nên mỗi lúc một giây trôi qua, ánh mắt của anh lại trở nên sâu hơn.
Anh kiềm chế rồi kiềm chế.
“Anh uống say.” Anh nhếch môi, cổ họng khàn khàn, dừng một chút, anh nhìn chằm chằm cô rồi lại yếu ớt nói ra một câu, “Hứa Lan Thanh, anh khó chịu, rất không thoải mái.”
Tim Hứa Lan Thanh như ngừng đập.
Mặc dù cách áo ngủ với váy ngủ, bàn tay của anh đang ôm eo cô vẫn nóng bỏng như cũ, không bị ngăn cản mà truyền đến, gần như muốn làm bỏng da thịt cô.
Trong nháy mắt, cô vậy mà lại xuất hiện ảo giác khó mà tin được, ảo giác câu nói không thoải mái của anh là một câu hai nghĩa, là đang nói thân thể say rượu không thoải mái, cũng là đang nói trong lòng anh bởi vì cô mà cảm thấy không thoải mái.
Bàn tay để ở trên ngực vô thức nắm chặt lại, cô đối diện với anh, kỳ lạ là lại không nói nên lời.
“Không thoải mái.” Anh lặp lại.
Nhịp tim ngưng trệ mới chỉ trở lại bình thường được hai giây dường như lại có chiều hướng mất kiểm soát.

Hứa Lan Thanh bị anh nhìn chằm chằm sâu như vậy, cuối cùng cũng cất giọng nói: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Yết hầu lăn lộn, hai mắt Úc Tùy tối sầm lại, chốc lát sau, anh mở miệng nói: “Em có thể… chăm sóc cho anh được không?”
Hứa Lan Thanh giật mình.
Cô nghĩ rằng, có lẽ lại là ảo giác của mình, cô vậy mà lại nghe thấy từ trong giọng nói của anh ngoại trừ uy hiếp còn có một chút thảm hại xen lẫn tủi thân.
Nhưng anh là Úc Tùy, làm sao có thể thảm hại, lại làm sao có thể tủi thân?
Cô im lặng không nói.

Thời gian cứ trôi qua mỗi phút mỗi giây, cô từ đầu đến cuối vẫn không nói bất cứ cái gì.
Tảng đá buộc chặt với trái tim trong không khí ngày một chìm xuống, vẻ mặt Úc Tùy dần dần trở nên hờ hững, lạnh lùng khuếch trương phủ kín trên mặt anh, trong cổ họng anh đột nhiên trở nên cực kỳ khô khốc.
Dưới ảnh hưởng của cồn, anh lại muốn uống rượu với hút thuốc.
Rõ ràng tư thế của hai người thân mật gắn bó giống như đang tán tỉnh, nhưng mà áp suất không khí xung quanh cũng đã lặng lẽ giảm xuống, hai người dường như bị ngăn cách bởi một khoảng cách không thể vượt qua.
Có lớp băng mỏng phủ lên đáy mắt Úc Tùy, anh nhắm mắt, buông trói buộc trên người cô ra, giây tiếp theo, trên đùi nhẹ đi, cô đứng dậy giống như muốn rời đi.
Thái dương đột nhiên nhảy lên, anh mở choàng mắt, không chút do dự mà nắm lấy cổ tay cô lần nữa, lạnh giọng hung ác chất vấn: “Đi đâu?”
Anh nắm thật sự rất chặt, có hơi đau.
Hứa Lan Thanh rũ mắt nhìn, sau đó trở lại trên mặt anh, đối diện mấy giây mới nhàn nhạt nói: “Xuống dưới lầu, pha trà giải rượu.”
Úc Tùy hiếm thấy mà ngơ ngác.
Cô nói cái gì?
Tay cô thuận thế thoát khỏi trói buộc của anh, vào lúc anh chưa kịp phản ứng lại thì cô đã mở cửa phòng ngủ rồi bước ra ngoài, anh chỉ nhìn thấy bóng lưng nhỏ gầy của cô.
*
Mọi người trong nhà cũ Úc gia đều đi ngủ rất sớm.

Dưới lầu lúc này cực kỳ yên tĩnh, chỉ có duy nhất âm thanh đun nước trong nhà bếp.
Một tay Hứa Lan Thanh chống lên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, hơi cúi đầu xuống, mái tóc xoăn che khuất khuôn mặt, không thấy rõ được nét mặt của cô.

Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nước trong ấm, nhìn có vẻ như nghiêm túc chuyên tâm, thật ra… hồn đã sớm bay đi đâu mất.
Trong đầu, những bí mật còn lại mà mẹ Úc nói trước bữa ăn đã hiện ra rõ ràng——
“Buổi tối hôm trước ngày cha mẹ đến thành phố Bắc, nó gọi điện cho cha mẹ, cực kỳ nghiêm túc nói rằng nó muốn kết hôn với một cô gái, muốn mẹ và cha đến thành phố Bắc cầu hôn, còn muốn mang theo sổ hộ khẩu.”
“Lan Thanh, con chắc là không biết, buổi tối ngày hôm đó nó có bao nhiêu nghiêm túc, bao nhiêu kiên định.

Lần duy nhất trước đây mẹ thấy nó nghiêm túc như vậy chính là lúc nó nói muốn làm đạo diễn, cho nên khi đó mẹ ngay lập tức hiểu được, ở trong lòng nó, con không phải rất quan trọng, mà là cực kỳ cực kỳ quan trọng, sẽ không có cái gì so với con quan trọng hơn.”
“Tuy rằng nó là con mẹ, những lời này cũng không phải mẹ vì muốn làm con vui vẻ mà nói dối lừa con.

Con biết nó thích làm phim phải không? Vậy con có biết hay không, nó vì có thể lấy con, đã hứa với cha quay về công ty, sau này nó sẽ dần dần giảm bớt số phim làm đạo diễn lại.

Đó là lần đầu tiên nó thỏa hiệp.


“…”
Những lời mẹ Úc nói từng câu dường như không chỉ in sâu vào tâm trí cô, mà còn khắc sâu vào trong lòng cô, giờ phút này, trong hoàn cảnh chung quanh chỉ có duy nhất một mình cô, tùy tiện chiếm cứ mọi giác quan của cô.
Đầu ngón tay chống trên mặt bàn cuộn tròn lại, nhịp tim không hiểu sao tăng tốc, Hứa Lan Thanh ý đồ cố gắng bình tĩnh lại bằng cách hít thở sâu.
Bỗng chốc——
Một thân ảnh dán lên phía sau Hứa Lan Thanh, hai tay ôm eo cô, hơi thở quen thuộc mát lạnh và nóng bỏng bao phủ lấy cô.
Là Úc Tùy..


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đừng Buông Tay Anh, truyện Đừng Buông Tay Anh, đọc truyện Đừng Buông Tay Anh, Đừng Buông Tay Anh full, Đừng Buông Tay Anh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top