Dục Lạc

Chương 155: 155


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dục Lạc



“Ta sắp chết rồi, không sống nổi nữa! Đại phu nói ta gãy xương sống, ta không đi được nữa, hu hu hu…”Hàn Hàn tưởng hắn nói thật nên luống cuống chẳng biết làm thế nào chỉ có thể dùng kí hiệu nói xin lỗi sau đó định đi tìm con bé Mạt Xuyên bắt nó đến nhận lỗi nhưng chưa kịp quay đầu đi thì Tiểu Văn đã vội bật dậy nắm lấy tay cô kéo lại:“Đừng đi, ta không cần nàng xin lỗi, nàng ở lại với ta một chút có được không?”Thấy hắn làm thế cô liền biết là hắn giả vờ bị thương nặng rồi, cô gồng tay kéo ngược lại rồi giấu ra sau lưng, lùi lại một cách khiêm nhường.

Hành động của cô cho thấy một sự xa cách rất lớn và Tiểu Văn chẳng bao giờ muốn chứng kiến cảnh này, hắn đứng dậy bước tới, lại nói:“Ta bị thương không đến nổi nặng nhưng tay phải bị trật rồi, nhưng mà không sao cả, để nhận được sự đồng ý của hai đứa nhỏ ta sẵn sàng hi sinh, chỉ cần ta được bên nàng thôi.”Nghe thế cô lại lùi tiếp, bàn tay đưa lên xua tay vài cái rồi liền quay đầu bỏ chạy.

Tiểu Văn đuổi theo ra tới cửa nhưng cô đã biến mất dạng rồi, hắn lại phải buồn bã quay trở về phòng.

Hàn Hàn đã không muốn nghe thêm những lời ngọt ngào từ miệng hắn, ngày trước còn kiên nhẫn nghe rồi giải thích cho hắn hiểu còn bây giờ chẳng còn chút biểu cảm nào nữa.

Xem ra hắn nói nhiều đến mức làm cô chay sần rồi.

Trong lòng của Hàn Hàn từ trước đến nay đều khẳng định rằng bản thân với Tiểu Văn là không có khả năng, kiếp trước ở hạ giới hắn hại cô là một chuyện, kiếp này hắn là con trai của Chiến Thần, mà Chiến Thần từ lâu đã là nam nhân từng qua tay cô rồi, cô lại còn tình cảm với người này.

Tuy cô phóng khoáng trong chuyện quy tắc này nhưng lại khắc khe với chuyện phụ tử cùng yêu một nữ nhân, cô không muốn làm chuyện khó chấp nhận như thế cho dù Chiến Thần và cô không có thành thân.

Còn lý do cuối khiến cô từ chối thẳng thừng Tiểu Văn chính là cái chết năm xưa của Đại Lục.


Nói tới nói lui, Hàn Hàn từ trước tới nay không lưu luyến hắn, chỉ có hắn giả làm kẻ mù chảy đâm đầu theo cô mà thôi.

Trong chuyện này nói ai là kẻ đáng thương cũng không phải, mọi việc đều có nhân quả khó tránh được.….Sau hôm gặp Tiểu Văn, Hàn Hàn có tìm cách trao đổi với Trác Liên để giúp mình la rầy Mạt Xuyên đừng quậy phá nữa.

Tuy rằng Trác Liên không ưa Tiểu Văn nhưng do là mẫu thân sai bảo nên y buộc lòng la muội muội vài tiếng.

Nào ngờ đâu còn bé Mạt Xuyên tính khí nóng nảy, ương bướng vừa nghe đại huynh la vài câu liền tự ái bỏ nhà đi, trước khi đi nó còn nói với Hàn Hàn:“Mẫu thân bệnh vực hắn ta thì coi như không có đứa con gái này đi! Người đi mà tái giá với hắn!”Khi con bé đi Trác Liên có ý định đuổi theo nhưng bị Hàn Hàn ngăn lại, cô đang muốn xem con bé này chịu xa nhà được trong bao lâu…Mạt Xuyên lúc đi có đem theo một thanh đoản đao, nó không tìm được nơi để ở nên đã đi tới ma giới tìm nhà bà ngoại của mình để tá túc.

Trên đường đi, Mạt Xuyên không may bị lạc đường rồi gặp phải Ma Phong đang trong thân thể của Chiến Thần đi hại người.

Ma Phong vừa nhìn thì đã biết con bé là con gái của Hàn Hàn, hắn ranh ma giỡn trò dụ dỗ con bé đi theo mình rồi bắt cóc con bé về xào huyệt.

Mạt Xuyên chưa được một canh giờ nên Hàn Hàn còn định chờ lâu thêm chút nữa cho nó nhận một bài học rồi mới đi tìm nhưng không ngờ lại nhận được một thư báo từ Ma Phong, đưa cho Trác Liên đọc thì mới biết Mạt Xuyên đã bị bắt, Ma Phong nói rằng Hàn Hàn phải đến xào huyệt của hắn để đổi lại con gái.

Hàn Hàn cảm thấy sốc vô cùng, cô không dám tin chỉ mới có chút thời gian đó mà Mạt Xuyên lại rơi vào tay của Ma Phong.

Trác Liên vừa biết tin đã nóng lòng cứu muội muội mà muốn xuất quân đi đòi lại người nhưng cô nhận thấy động binh không phải là cách tốt trong thời điểm này nên không cho con trai đi, chỉ để tự mình đi mà thôi.

Ban đầu mọi người đều không đồng ý, nhất là Tiểu Văn nhưng cô quá kiên quyết bỏ ngoài tai tất cả lời khuyên và cứ thế một người một kiếm lên đường.….Từ Hàn Trung Động, Hàn Hàn đến hạ giới.

Ở nơi này, cô phải mất một thời gian rất lâu mới định hướng được mùi của ma khí rồi tới được một nơi có mùi ẩm thấp giống như một thung lũng trong mùa lụt.

Cô đi theo luồn ma khí mà Ma Phong tỏa ra và đến được một bãi tha ma, thây chất thành đống, xương người phủ rêu xanh chồng vài lớp máu vừa khô, có thể nghe rất rõ tiếng la hét kinh hoàng của con người trong tuyệt vọng, cảm nhận được mùi gió tanh hôi, tiếng lá cây chưa kịp xanh đã phải rụng, khung cảnh tan tác đìu hiu này quả thật đáng sợ.

Cô đi sâu vào nơi đó, được một lúc thì Ma Phong xuất hiện, tuy hắn ở trong cơ thể đoan chính của Chiến Thần nhưng cái khí chất mà hắn toát ra vẫn như một trời một vực, ánh mắt hắn sát khí trùng trùng.

Nhìn cô và đi đến gần, Ma Phong cất tiếng cười đầy ghê gợn rồi nói:"Cuối cùng cô cũng đến rồi."Cô định dùng truyền âm để nói chuyện với hắn nhưng đột nhiên hắn đi tới lại vỗ vào vai cô, nói:"Ta chán nghe truyền âm rồi.

Ta muốn nghe giọng nói mĩ miều của cô."Đứng gần một kẻ sát khí quá lớn khiến cô như cảm nhận được một làn khói lạnh người bay tới bên cạnh.

Cô biết đối thủ trước mắt không phải kẻ tầm thường nên có chút thận trọng dùng truyền âm đáp lại hắn:"Ta muốn ngươi thả con gái của ta ra."Ma Phong bật cười một cách cợt nhã: “Bảo thả là thả sao? Phải có cái gì để trao đổi chứ!”“Ngươi muốn trao đổi gì?Hắn đáp: “Ta muốn cô đi theo ta thì thế nào? Chỉ cần cô chịu làm nữ nhân của ta, ta sẽ cho cô lại giọng nói, giúp cô thay da đổi thịt chẳng những thế còn cho cô lại ánh sáng.

Cô chịu không? "Đến đây cô bỗng im lặng, nội tâm cô có chút sốc bời vì không dám tin mình ra nông nổi này mà vẫn có kẻ để ý, xem ra kiếp đào hoa của cô không phải phúc mà là họa rồi.


Thấy cô không lên tiếng hắn lại nói tiếp:"Mạng của đứa con gái đó ta không cần.

Lúc trước ta chưa có cơ thể nên không biết thế nào là hoan lạc, tình trường.

Bây giờ ta có được cơ thể tốt thế này, tự nhiên ta cũng muốn biết cảm giác làm cho một cô gái mang thai con của mình là thế nào.

Nếu cô chịu, ta sẽ cho cô làm phu nhân của ta, cùng ta chia đôi máu của phàm nhân."Hàn Hàn chán không thèm nói, cô lập tức quay lưng bỏ đi.

Ma Phong liền nhanh chóng đuổi theo.

Lời nói của hắn đã đụng chạm tới lòng tự trọng của cô nên khi hắn vừa tới gần cô lại càng không kìm chế được cơn thịnh nộ trong lòng mình, ngay lập tức rút kiếm ra xông vào đánh hắn trước.

Cứ như thế cả hai đánh với nhau gần 20 hiệp, Hàn Hàn dùng hết sức nhưng vẫn để hắn thắng còn bản thân bị đánh văng ra xa, chỉ biết trách mình vô năng.

Đánh thắng được cô, Ma Phong đắc ý đi tới nhếch môi cười khinh cô:"Có chút việc mà cô cũng không làm được thì đó gọi là thương con hay sao? Cô rõ ràng vẫn coi trọng bản thân hơn mạng sống của con mình.

Cô xem, cô còn gì để lấy làm hãnh diện không? Tàn phế một tay, hai mắt bị mù, miệng không nói được, cơ thể thì sần sùi xấu xí.

Cô ngủ cùng ta một đêm, chẳng những ta buông tha cho con của cô mà còn cho cô lại hình dạng mỹ nhân như hoa, tới lúc đó cô còn phải cảm ơn ta.Cô chết cũng không làm sao? Cô chết thì đã nên chết từ lâu rồi.

Nhưng con cô thì vẫn còn trẻ.

Đứa con gái của cô với Đại Lục không đáng để cô hi sinh một đêm phong lưu với ta hay không? "Hàn Hàn tức tối nắm chặt cát đất trong tay lại, hận bản thân bây giờ quá yếu đuối, nếu là cô của ngày xưa thì tệ lắm cũng đánh Ma Phong trọng thương.

Bây giờ quyết định đồng ý hay không đồng ý đếu rất khó với cô, nếu như ta đồng ý thì ta có lỗi với chính bản thân mình và sau đó là có lỗi với Đại Lục.

Nhưng nếu cô không đồng ý, tính mạng của Mạt Xuyên có thể nguy hiểm.

Đấu tranh cực kỳ dữ dội trong đầu ta diễn ra, tiếng gió thổi đầy lạnh lẽo, mùi máu tanh đó hừng hực ngọn lửa trong lòng.

Cô tự hỏi rằng mình phải làm chuyện nhục nhã này ư? Nội tâm cô giằng vặt hồi lâu, đắng đo rất nhiều nhưng cuối cùng cô đã chọn gật đầu đồng ý.


Hàn Hàn bây giờ không còn hiếu chiến, kiêu ngạo như xưa, cô nghĩ rằng mình đã chẳng còn gì nhưng con gái của cô còn nhỏ, không bảo vệ được con gái thì chẳng còn mặt mũi nào đi gặp Đại Lục, huống hồ Mạt Xuyên bỏ nhà đi cũng là do cô.

Ngay sau khi cô gật đầu, Ma Phong liền bế cô lên đưa đi.

Liên Hàn Hàn cao cao tại thượng mười mấy vạn năm chưa từng biết sợ ai là gì bây giờ không ngờ lại phải tủi nhục chấp nhận làm chuyện đó với chính ma linh mà mình đã giải phong ấn, thật là chưa có nổi đau đớn nào có thể đau hơn.Tối hôm đó, Ma Phong đưa cô đến một hang động, đó là xào huyệt của hắn.

Đầu tiên, hắn đưa cô tới chỗ Mạt Xuyên đang bị nhốt nhưng cô không được lộ mặt, hắn cho cô nghe vài tiếng la hết của Mạt Xuyên khiến cô càng muốn cứu con gái mình ra.

Chỉ cho cô nghe một vài tiếng thì hắn liền kéo cô đến một bồn tắm do hắn chuẩn bị để tắm rửa.

Cô đứng trước bồn tắm mà lòng thì hoang mang vô cùng, lượn tới lượn lui mấy vòng để nghĩ ra cách tốt hơn nhưng tạm thời chưa nghĩ ra.

Ma Phong ở bên ngoài thấy lâu nên hối thúc làm cô buộc lòng phải tắm rửa.

Tắm xong, hắn dẫn cô đến chỗ ngủ rồi để cô ngồi trên giường đá.

Cô lo lắng tay nắm chặt vào chiếc chăn bông trên giường, tim đập rất nhanh.

Đang lo lắng thì đột nhiên hắn chạm tay vào người cô, cô giật mình hất ra.

Ma Phong cười gian xảo nhìn cô, hắn nói:"Cô không cần sợ, ngoại hình mới của ta rất đẹp, cô sẽ không thất vọng đâu."Nói rồi, hắn ngồi xuống choàng tay qua vai cô rồi bỗng hôn lên cổ cô.

Hàn Hàn nổi hết cả da gà cố gắng lắm mới kiềm lại được sự kinh tởm của hắn.

Hôn cô được một cái hắn liền tỏ ra rất thích thú hôn lên tóc rồi lên má cô, bàn tay lại sờ vào đùi trong của cô, sau đó lại hỏi:"Ta có thể giúp cô nhìn lại được, cô có muốn ta giúp không?".


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dục Lạc, truyện Dục Lạc, đọc truyện Dục Lạc, Dục Lạc full, Dục Lạc chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top