Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 28: Trò chơi, bắt đầu rồi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Nụ cười tà của Thương Nghiêu giống như quỷ dữ báo hiệu tai hoạ sắp ập xuống, khoé môi rung động khiến người khác cảm thấy vô cùng bất an. Dưới ánh mắt cuồng dã của hắn, Lạc Tranh cảm thấy bản thân như sa vào vũng lầy, tuy bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh nhưng tâm tình đã sớm khẩn trương.

Hình ảnh hắn lớn mật làm bậy lại một lần nữa hiện lên rõ ràng trong đầu, thậm chí ngực của nàng lại bắt đầu nổi lên cảm giác nóng rát. Đối với người đàn ông này, nàng có bao nhiêu sợ hãi cùng mâu thuẫn đan xen…

"Sao vậy, em thấy sợ? Khó có chuyện khiến em phải sợ hãi mới đúng." Thương Nghiêu rốt cục dừng bước trước mặt nàng, bên môi nở ra nụ cười thoải mái, "Yên tâm, tôi sẽ không làm thương tổn em. Tôi thích em như vậy, sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương em chứ?"

Lạc Tranh gắt gao siết chặt nắm tay, nàng không thể dung túng chính mình tiếp tục bối rối trước ánh mắt sắc bén của người đàn ông này. Hắn có thể dễ dàng vạch trần tâm tư của đối phương, chuẩn xác nhìn thấu người đó đang nghĩ gì. Nếu như nàng mất đi tỉnh táo, sẽ rất nhanh chóng thảm bại trong tay hắn.

Vội điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn thẳng vào mắt hắn, Lạc Tranh hít một hơi thật sâu, dần tĩnh tâm lại.

"Hiếm khi Thương Nghiêu tiên sinh có nhã hứng như vậy, đáng tiếc tôi và ngài không thuận đường, để tôi tự đi là được rồi."

Thương Nghiêu nhìn nàng, ánh mắt lóe lên tia hứng thú, giọng nói có chút giễu cợt: "Tranh, em biết tôi thích em nhất ở điểm nào không?"

Lạc Tranh nhìn thẳng hắn, bình tĩnh, nhưng không trả lời. Bởi vì nàng không cách nào xác định người đàn ông này rốt cuộc muốn gì.

Một lời cũng không nói, chỉ yên lặng quan sát hắn.

Thương Nghiêu tựa hồ cũng nhận ra sự cảnh giác của nàng, đột nhiên tiến lại gần hơn.

Mùi hoắc hương nhè nhẹ trên người hắn lập tức bao vây khiến tinh thần Lạc Tranh không khỏi cứng lại.

" Tôi thích nhất bộ dáng nhanh nhẹn cùng miệng lưỡi sắc bén của em, tôi nghĩ, giữ em bên cạnh, sau này tôi sẽ không phải cô đơn." Hắn nhìn xuống, ngón tay thon dài khẽ luồn vào một lọn tóc đen nhánh của nàng.

"Em nói hai ta không cùng đường, không sao cả, tôi sẵn sàng vì em thay đổi lộ trình."

Dứt lời, Thương Nghiêu khóe miệng khẽ cong lên, hiện lên nét tà mị đầy mê hoặc như hoa anh túc.

Nhìn nét mặt của hắn, Lạc Tranh càng cảm thấy nguy hiểm kinh người đang không ngừng tiến tới gần, khẽ chớp mắt, mở miệng nói một cách khách sáo.

"Khiến Thương Nghiêu tiên sinh phải thay đổi lộ trình, thật không dám nhận đặc ân này. Mời ngài cứ tự nhiên, tôi thật sự không thích hợp làm bạn đồng hành." Nàng đương nhiên có thể nghe ra ý tứ của hắn, chỉ có thể dùng cách lảng tránh để đối phó.

"Nếu em thấy ngại vì khiến tôi phải thay đổi lộ trình thì đi cùng tôi, thấy thế nào?" Thương Nghiêu giọng điệu vui vẻ cùng thái độ ôn nhu và nhẫn nại hiếm thấy cất tiếng.

Lạc Tranh khẽ nhíu mày, không muốn hỏi bất cứ điều gì, nhưng vẻ mặt dường như đã bán đứng nàng. Chợt phát giác được trong mắt hắn lóe lên tia đùa cợt, chỉ có thể khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói, "Thật xin lỗi, tôi không hiểu được ý tứ của Thương Nghiêu tiên sinh. Nhưng ngài nhất định đã nghe qua câu "Đạo bất đồng bất tương vi mưu" (không cùng chí hướng, không thể cùng mưu sự nghiệp). Tôi có thể tự về được, không phiền ngài tiễn nữa.

"Cô bé thông minh!" Thương Nghiêu thanh âm lộ rõ ý tán thưởng. Bạn đang đọc truyện được copy tại

"Còn không ngừng gọi tôi là Thương Nghiêu tiên sinh", em muốn nhắc nhở tôi nhớ đến tình bạn với Húc Khiên mà tránh xa em, phải không?" Khóe miệng của hắn tà mị hỏi.

"Yên tâm đi, tôi sẽ đưa em về! Nhưng, chắc em phải chờ thêm một chút!"

Lạc Tranh ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo ngước nhìn, hắn thực ra muốn cái gì?

Thoáng chốc lặng người, nàng chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của hắn. Không thể không thừa nhận, chỉ cần cùng người đàn ông này ở chung một chỗ, nàng liền cảm thấy mệt chết đi. Hắn thực sự có khả năng nhìn thấu tâm trạng người khác, mà nàng lại là người không hề thích để lộ lòng mình. Xem ra, trận chiến với hắn cần phải vận dụng cả trí tuệ và can đảm.

"Bộ dáng của em, làm cho tôi nhớ tới con chuột!" Thương Nghiêu cười tà mị, "Tựa như một con chuột bị đặt dưới móng vuốt của mèo, đáng yêu cực độ, muốn giãy giụa lại hữu tâm vô lực!"

Tâm tư Lạc Tranh theo nụ cười của hắn khẽ run rẩy.

"Làm hướng dẫn viên cho tôi, tôi muốn đi ngắm cảnh Hongkong một chút!" Hắn đột nhiên thu hồi nụ cười tà mị, nhanh chóng xoay người đi về phía xe, dường như không hề lo lắng nàng sẽ không theo, thái độ toát lên sự tự tin tới mức tự đại.

Lạc Tranh đáy lòng nổi lên một hồi oán giận, hàng lông mày xinh đẹp đen nhánh khẽ nhăn lại.

"Nếu Thương Nghiêu tiên sinh muốn đi thăm Hongkong, tôi có thể tìm giúp ngài hướng dẫn viên giỏi nhất."

Gã đàn ông chết tiệt, hắn coi nàng là gì? Nàng đâu có nhiều thời gian rảnh để làm hướng dẫn viên cho hắn. Mỗi lần nhìn thấy hắn, Lạc Tranh đều toát lên nghi vấn, làm sao người đàn ông này lại có vẻ nhàn rỗi đến vậy. Bản thân là giám đốc một tập đoàn lớn, không phải mỗi ngày đều bộn bề công việc sao?

Thương Nghiêu đi đến bên xe, xoay người lại nhìn nàng, nhún nhún vai, lên tiếng, "Con người tôi trước giờ luôn cẩn thận, thay vì tìm hướng dẫn viên xa lạ, không bằng tìm một người bản địa Hongkong, chẳng phải tốt hơn sao?"

"Thực xin lỗi, tôi không có thời gian..."

"Em sai rồi, từ khi ký kết hợp đồng, thời gian của em đã bán cho tôi rồi!" Thương Nghiêu mỉm cười, trong mắt lộ vẻ ưu nhã pha chút lười biếng, "Làm luật sư đại diện cho công ty tôi, thời gian của em chính là theo sát bên tôi tới bất cứ nơi nào tôi muốn."

Lạc Tranh nghe xong không chút hoảng sợ, nhẹ nhàng lên tiếng.

"Tôi nghĩ Thương Nghiêu tiên sinh đã hiểu lầm rồi. Hợp đồng đúng là đã ký kết, nhưng là hợp đồng giữa quý công ty và văn phòng luật, hơn nữa hợp đồng cũng không chỉ định tôi làm luật sư đại diện cho công ty ngài."

Thương Nghiêu dường như đã lường trước nàng sẽ nói như vậy, ý cười trong mắt càng thêm nồng đậm, bày ra bộ dạng có vẻ tiếc nuối nói: "Khả năng lại làm em thất vọng rồi, bản thân là luật sư danh tiếng vậy mà lại không cập nhật tin tức gì cả. Chẳng lẽ em không biết mình đã trở thành luật sư đại diện cho công ty tôi sao? Cũng không thể trách em được, cả ngày nay em đều ở trên tòa mà."

Cái gì?

Lạc Tranh sắc mặt hơi biến đổi.

Thấy nét cười bên khóe môi hắn, Lạc Tranh không nói lời nào vội lấy di động xoay người bấm một dãy số.

Giọng Ôn Húc Khiên vang lên ở đầu dây bên kia.

"Em muốn xác minh một chuyện, có phải văn phòng đã sắp xếp để em trở thành luật sư đại diện của tập đoàn RM hay không?" Lạc Tranh hỏi thẳng vào trọng điểm.

Rất nhanh chóng, Ôn Húc Khiên xác nhận lại câu hỏi của nàng, "Tranh Tranh, đúng là từ giờ em đã là luật sư đại diện của tập đoàn RM."

Lạc Tranh nghe xong, cảm thấy tim như ngừng đập, "Húc Khiên, anh có nhầm lẫn hay không?

Chuyện lớn như vậy sao không bàn với em? Anh nên tôn trọng quyết định của em, hơn nữa, cho dù sắp xếp em phụ trách, anh cũng phải nói trước cho em mới đúng."

"Tranh Tranh, em đừng vội kích động, hãy nghe anh nói đã." Ôn Húc Khiên tính tình vô cùng nhẫn nại an ủi nàng, tiếng nói lộ ra ôn thuận nhu tình, "Điện thoại di động của em tắt máy, cho nên anh nghĩ, chờ em từ tòa án trở về, sẽ nói chuyện này rõ ràng với em."

"Húc Khiên, chuyện này còn gì để nói nữa? Anh rõ ràng biết em đang phụ trách vụ án khác, không thể phân tâm." Lạc Tranh giọng điệu có chút kích động, "Tóm lại, em sẽ không nhận phụ trách tập đoàn RM. Húc Khiên, cho dù chúng ta gặp mặt nói chuyện, em vẫn giữ nguyên quyết định như vậy. Anh sắp xếp luật sư khác phụ trách tập đoàn đó đi."

"Chuyện này..." Ở đầu bên kia, giọng Ôn Húc Khiên có chút chần chừ.

"Anh sao vậy?" Lạc Tranh cảm giác có chuyện không ổn.

Ôn Húc Khiên trầm giọng tiếp, "Là như vậy, Tranh Tranh. Từ trưa nay, tất cả luật sư ở văn phòng đều có vụ án cần phải xử lý gấp, còn nhận được lệnh từ tòa án báo phiên tòa sẽ mở sớm hơn thường lệ. Hơn nữa còn có mấy tập đoàn tìm tới văn phòng yêu cầu hợp tác. Giờ mỗi luật sư trong văn phòng chúng ta đều cáng đáng cùng lúc mấy vụ án, thực sự là không đủ nhân lực."

"Cái gì?" Lạc Tranh quả thực bị dọa, vô thức nghiêng đầu nhìn người đàn ông cách đó không xa, thấy hắn đang mỉm cười nhìn nàng, thái độ giống như có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa nàng và Ôn Húc Khiên.

Tâm trí có chút hoảng loạn, Lạc Tranh vội vàng quay lại, đi xa thêm vài bước, hạ giọng nói tiếp.

"Húc Khiên, tình huống như thế rất khác thường. Một loạt vụ án yêu cầu mở phiên tòa sớm hơn thường lệ, lại cùng lúc mấy tập đoàn tới tìm chúng ta hợp tác, anh không thấy kỳ quái chút nào sao?"

"Tranh Tranh, em lo xa quá rồi. Thời gian trước đây, chúng ta không có mấy khách hàng, mỗi ngày đều lo cuống lên, hiện tại có nhiều khách hàng, em lại thấy kỳ quái. Muốn biết ý kiến của anh không? Anh không thấy kỳ quái chút nào cả. Đó là vì chúng ta ký kết thành công hợp đồng với tập đoàn RM. Em đừng quên RM là một trong những tập đoàn hàng đầu thế giới, trong giới kinh doanh có uy tín không nhỏ. Việc hợp tác được với RM đã giúp uy tín của văn phòng được nâng cao rõ rệt nên các tập đoàn khác muốn hợp tác với chúng ta cũng là điều hợp lý. Ôn Húc Khiên ôn nhu giải thích.

"Nhưng mà..." Lạc Tranh vẫn cảm thấy trong chuyện này có điểm kỳ quái nhưng không thể nói rõ ràng thành lời, đành thở dài nói: "Húc Khiên, em thật sự không có hứng thú làm luật sư đại diện cho tập đoàn RM. Vậy đi, em cùng luật sư khác tạm thời lo vụ án, rồi tranh thủ tìm một luật sư nhiều kinh nghiệm tới thay cho em, không được sao?"

"E rằng không được." Ôn Húc Khiên vẫn nhẹ nhàng từ chối nàng, "Tranh Tranh, em xử lý pháp vụ nhiều năm như vậy, biết rõ với khách hàng mà nói uy tín quan trọng tới mức nào, từ chối vụ hợp tác này e rằng họ sẽ nghĩ chúng ta thiếu chuyên nghiệp. Lại thêm Thương Nghiêu, hắn vừa là bạn của anh, vừa là khách hàng lớn của chúng ta, cho nên, em tới làm cố vấn pháp luật cho tập đoàn RM mới khiến anh có thể an tâm. Hơn nữa, Thương Nghiêu thật sự đánh giá rất cao năng lực của em, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì làm khó em đâu."

"Riêng em lại cho rằng bạn của anh còn khó đối phó hơn cả giám đốc Từ." Lạc Tranh thầm nghĩ. Trước mặt bạn trai mình, cô gái dù kiên cường đến mấy lúc gặp chuyện ủy khuất cũng muốn có chỗ bày tỏ, Lạc Tranh khẽ phụng phịu.

"Bạn của anh, thật quá đáng. Lại muốn em làm hướng dẫn viên du lịch cho hắn. Có lầm hay không? Nếu như thực sự muốn đi thăm thú Hongkong, em có thể sắp xếp hướng dẫn viên giỏi nhất cho hắn."

"Tranh Tranh, anh cảm thấy em hơi có thành kiến với Thương Nghiêu mà thôi." Ôn Húc Khiên khẽ thở dài một hơi, "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta hợp tác cùng bên giám đốc Từ không? Lúc ấy là sinh nhật giám đốc Từ, em chẳng những tự mình tổ chức giúp ông ta một bữa tiệc sinh nhật long trọng, còn vì mua bức tranh ông ta thích mà chạy khắp cả Hongkong này. Hiện tại Thương Nghiêu cũng là khách hàng của em, đưa anh ta đi thăm thú Hongkong một chút cũng là chuyện rất bình thường."

"Bình thường? Tại sao em phải..."

"Tranh Tranh, Thương Nghiêu có yêu cầu rất cao đối với người cùng hợp tác. Tập đoàn RM đối với uy tín của văn phòng chúng ta có vị trí vô cùng quan trọng. Chỉ có giao cho em, anh mới có thể yên tâm."

Lạc Tranh tâm trạng u ám, lặng lẽ cúp điện thoại di động. Nàng biết rõ, có nói nữa cũng vô ích. Trong lòng của Húc Khiên luôn nghĩ sắp xếp như vậy là quá hợp lý rồi.

Húc Khiên à Húc Khiên, nếu như anh biết hành vi của bạn anh xấu xa tới mức nào, nhất định sẽ hối hận vì quyết định của mình.

Hít sâu một hơi, đè nén sự kích động trong lòng, điều chỉnh cảm xúc đến trạng thái tốt nhất, Lạc Tranh xoay người, nhìn thẳng Thương Nghiêu, nhẹ giọng hỏi

"Anh đã sớm biết sự sắp xếp trong văn phòng luật, phải không?"

"Phải. Cho nên tôi mới lái xe tới đây đón em." Thương Nghiêu cũng không tỏ ý giấu diếm, bộ dáng lơ đãng đáp lời nàng.

Lạc Tranh không tài nào đoán biết được ý tứ thực sự của hắn, cắn cắn môi, trong lòng bỗng nảy sinh một ý nghĩ táo bạo.

"Thương Nghiêu tiên sinh, tôi thực sự muốn biết, văn phòng luật trong thời gian ngắn như vậy nhận được hàng loạt hợp đồng, đây là chuyện ngẫu nhiên hay đã được sắp xếp?"

Thương Nghiêu nghe vậy, cười cười, thân thể cao lớn dựa vào xe, không trả lời ngay, lại hướng nàng vẫy tay, "Em qua đây!"

Thái độ vô cùng tự nhiên coi đó như chuyện vẫn thường xuyên làm, như thể nàng là người phụ nữ của hắn vậy.

Lạc Tranh vô thức nhíu nhíu mày, thái độ của hắn như thế khiến nàng ít nhiều có chút không thoải mái. Nhưng việc hắn là khách hàng của nàng là một thực tế không thể thay đổi. Đứng yên tại chỗ vài giây, Lạc Tranh đành điều chỉnh tâm trạng, cố tạo cho mình dáng vẻ bình thản nhất, tiến lên vài bước dừng lại trước mặt hắn.

Nàng không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn, chờ hắn lên tiếng.

"Phụ nữ biết nghe lời sẽ khiến đàn ông yêu thích." Thương Nghiêu có vẻ rất hài lòng với hành động của nàng, đưa tay lên, ngón tay thon dài ám muội lướt qua cánh môi căng mọng trơn mịn của nàng, khiến nội tâm Lạc Tranh nổi lên một hồi run rẩy. "Vì để thời gian của em trở thành của tôi, tôi đã phải hao tốn biết bao sức lực. Nha đầu vô lương tâm này, em phải từ từ đền bù lại tổn thất này cho tốt."

Giọng nói ôn nhu của hắn như thì thầm bên tai nàng, cùng với mùi hoắc hương nhè nhẹ quanh quẩn trong không khí khiến người nghe thực có cảm giác lâng lâng như uống rượu.

Lạc Tranh nhìn hắn tràn đầy cảnh giác. Tâm tư cũng theo lời nói của hắn mà bất giác rối loạn.

"Thì ra tất cả đều do anh sắp đặt!" Cuối cùng những nghi vấn chất chứa trong lòng nàng cũng được xác thực.

"Đúng vậy, bất quá tôi cũng chỉ tiện tay mà thôi, đưa vài công ty tới cho bên em, phí tư vấn từ những công ty đó cũng đủ khiến lợi nhuận của văn phòng luật tăng gấp bội." Thương Nghiêu nở nụ cười đầy vẻ chế nhạo, ngôn ngữ có chút hững hờ khiến người khác không khó cảm nhận được địa vị của hắn trong giới kinh doanh nhất định không nhỏ.

Lạc Tranh lẳng lặng quan sát hắn, gương mặt tà mị vui vẻ, một bộ dáng đầy tự tin, khí thế khiếp người… Trong đầu nàng chợt loé lên một nghi vấn khác.

"Vậy còn lệnh triệu tập của tòa án, anh giải thích thế nào? Lạc Tranh vô thức hồi tưởng lại vài vụ kiện đã thẩm tra gần đây... không phải cũng do anh sắp xếp chứ?"

Thương Nghiêu cười cười, không trả lời ngay, đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ xinh của nàng, giống như là sủng ái mang theo vài phần tà mị nói: "Vậy em đoán thử xem, rốt cuộc tôi có bản lãnh này hay không?"

Lạc Tranh né tránh bàn tay không an phận của hắn, khẽ nhíu lông mày, lắc lắc đầu, "Không thể nào, cho dù anh trong giới kinh doanh có thể hô phong hoán vũ, nhưng tòa án thuộc về cơ cấu tư pháp, anh không thể nào có năng lực tham dự, anh chỉ là thương nhân...chỉ là thương nhân..." Nói xong lời cuối cùng, ngay cả chính nàng cũng không dám khẳng định.

Bởi vì, nhìn vào ánh mắt như cười của hắn, cùng với gương mặt kiên định khiến người ta nảy sinh cảm giác nghi ngờ cũng khó.

"Không thể... Thật sự cũng do anh làm?"

Thương Nghiêu không trả lời, chỉ là nhếch môi cười.

Nụ cười của hắn phản chiếu trong mắt Lạc Tranh khiến nội tâm nàng tỏa ra một trận ớn lạnh... Nếu như chuyện này là thật, thì người đàn ông trước mặt này chẳng những có thể thao túng quy tắc trong giới kinh doanh, mà ngay cả giới tư pháp cũng có thể tham dự. Hắn không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Bằng trực giác nghề nghiệp, Lạc Tranh có thể cảm nhận được hắn là người vô cùng khôn khéo và khó nắm bắt.

"Anh thực ra là người thế nào?" Nàng rốt cục nhịn không được cất tiếng hỏi.

Câu hỏi này đã thường trực trong lòng nàng từ lâu. Kể từ lần đầu tiên gặp hắn, Lạc Tranh đã cảm thấy người đàn ông này thâm tàng bất lộ. Mặc dù hắn có thể trò chuyện rất vui vẻ, nhưng ẩn sau nụ cười thường trực đó ẩn chứa sự nguy hiểm khiếp người. Hắn thực sự không phải người đơn giản. Có lẽ còn rất nhiều khuôn mặt mà mọi người chưa biết.

Tạm gạt bỏ những chuyện đó sang một bên, xét bộ dáng con lai điển hình của hắn lại thêm cái tên Thương Nghiêu, có đánh chết nàng cũng không tin hắn họ Thương.

Hắn đến tột cùng họ gì? Tên phải chăng cũng là giả? Năm nay bao nhiêu tuổi? Tài liêu căn bản nhất về bối cảnh gia đình hắn, Lạc Tranh cho điều tra mà cũng không thu hoạch được gì. Ngay cả Ôn Húc Khiên, luôn miệng gọi hắn là bạn tốt, cũng chỉ biết gọi hắn là Thương Nghiêu mà thôi. Chuyện này, không phải là rất quái dị sao?

Lai lịch của hắn vẫn trong vòng bí mật, không có bất kỳ manh mối để điều tra, không có bất kỳ chút hồ sơ nào lưu lại.

Thật là đáng sợ!

Thương Nghiêu nét vui vẻ càng đậm, gương mặt cương nghị mà tà ác đột nhiên sát lại gần nàng.

"Tranh, yên tâm, em còn rất nhiều thời gian để từ từ tìm hiểu về tôi!" Dứt lời, hắn mở cửa xe, làm động tác mời nàng lên xe vô cùng tao nhã.

"Lên xe đi, chẳng mấy khi tôi cho người khác cơ hội tìm hiểu về mình, nhưng em là ngoại lệ."

Hơi thở toát ra sự nguy hiểm càng kề sát gương mặt Lạc Tranh!

"Xem ra, đây là vinh hạnh của tôi?" Lạc Tranh lạnh lùng cười.

"Không, là vinh hạnh của tôi mới đúng, đương nhiên, có thể có được trái tim em thì quá tốt!"

Thương Nghiêu vui vẻ cười, vô cùng ôn nhu.

"Tranh, tôi là khách hàng của em, theo góc độ pháp lý mà nói, tôi là thân chủ, em là luật sư, nói cách khác, tôi là ông chủ của em, em không có quyền cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của tôi!"

Lạc Tranh âm thầm hít sâu một hơi, hắn nói không sai, cho dù thế nào, hắn cũng là khách hàng của nàng, chỉ cần hắn không đề xuất yêu cầu quá đáng nào, nàng cũng không có quyền cự tuyệt. Đương nhiên, những lời này nàng cũng không muốn tranh luận cùng hắn, nhân cơ hội này tìm hiểu thêm cũng là chuyện tốt.

Làm luật sư, ngoại trừ tâm tư kín đáo, lòng hiếu kỳ cũng rất trọng yếu. Có đôi khi, lòng hiếu kỳ có thể trợ giúp bản thân giải quyết vụ án rất nhanh, giúp người trong cuộc thu thập được chứng cứ có lợi nhất. Nhưng đôi khi, lòng hiếu kỳ giống như lưỡi dao bén nhọn, có thể trực tiếp xuyên thấu trái tim, lấy mạng kẻ tò mò.

Lạc Tranh cũng không biết, bản thân mình sẽ bước trên con đường nào, chờ đợi nàng sẽ là kết cục ra sao. Nhưng nàng có thể chắc chắn, mình muốn đi tiếp bởi vì đã không còn cơ hội quay lại nữa.

"Rầm.."

Bước lên xe, theo âm thanh của cửa xe đóng lại, lòng nàng bất giác nổi lên một hổi run rẩy...

***

Trời về khuya, ánh đèn neon rực rỡ lấp lánh.

Hongkong vẫn luôn là thiên đường rực rỡ sắc màu của cuộc sống về đêm.

Một chiếc xe thương vụ cao cấp màu đen dừng tại một toà nhà ẩn dưới tàng cây. Gió nhẹ thổi qua, vang lên tiếng lá cây xào xạc trong đêm tĩnh mịch.

Ánh đèn mờ ảo trong xe chiếu sáng khuôn mặt thâm thúy ngũ quan cân đối, nét cương nghị cùng khí chất mạnh mẽ mê hoặc lòng người. Nhưng là, ánh mắt hắn vô cùng lạnh lùng, không tìm thấy một chút hơi ấm....

Khẽ quay đầu, ánh mắt lạnh băng rơi vào cô gái đang ngủ say bên ghế lái phụ. Hàn khí trong mắt hắn chợt lóe lên, thực khiến người khác cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Lạc Tranh bên cạnh ngủ thiếp đi, vẻ mặt an ổn, ánh đèn trong xe chiếu lên da dẻ trắng mịn của nàng tựa như bạch ngọc không tỳ vết.

Thương Nghiêu nhếch môi, bộ dạng giống như ma quỷ, ánh mắt có chút u ám, đưa tay khẽ vuốt nhẹ từ vầng trán xuống tới cánh môi căng mịn của nàng, bất chợt dừng lại…

"Lạc Tranh ơi Lạc Tranh, em có biết, tôi đã tìm em rất lâu rồi..." Hắn trầm giọng, thanh âm không còn chút cảm giác tà mị, mà là lộ ra lãnh khí trước giờ chưa từng có.

Đưa bàn tay thoang thoảng mùi hoắc hương quen thuộc, Thương Nghiêu nhẹ nhàng đánh thức nàng từ trong giấc ngủ an ổn.

Lạc Tranh chậm rãi mở mắt, mơ hồ cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, ánh đèn ấm áp trong xe tạo nên cảm giác thoải mái khó tả. Chỉ là bất ngờ nhìn vào ánh mắt tà mị mang ý cười của hắn, nàng bỗng thấy rùng mình.

Lạc Tranh khẳng định mình không có nhìn lầm, tuy chỉ trong nháy mắt, nàng vẫn có thể thấy được trong mắt hắn loé lên một tia lạnh lẽo kinh người.

Chỉ là...

Tại sao hắn lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng? Mà ánh mắt lạnh lẽo đó chỉ thoáng hiện trong tích tắc, hiện tại lại khôi phục vẻ tà mị khiến người khác mê đắm.

"Em tỉnh rồi?" Giọng nói êm ái của hắn cất lên nhưng nàng lại cảm thấy như tiếng gọi câu hồn của sứ giả địa ngục.

Ý thức được mình có điểm thất thố, Lạc Tranh vội vàng ngồi thẳng dậy, sắc mặt khó tránh khỏi có điểm lúng túng, "Tôi…ngủ bao lâu rồi?"

"Từ lúc ở trên núi xuống, em ngủ thiếp đi, ước chừng khoảng hai giờ đồng hồ." Thương Nghiêu thái độ rất vui vẻ trả lời câu hỏi của nàng.

Hai giờ đồng hồ?

Lạc Tranh sợ hết hồn, "Tôi ngủ lâu như vậy? Vậy, lúc đó anh làm cái gì?"

"Tôi ngắm em ngủ, hình dáng em lúc ngủ thật sự rất đẹp." Thương Nghiêu cất tiếng trả lời nàng, âm điệu có chút khàn khàn.

Lạc Tranh cảm thấy đầu óc như tê dại, ánh mắt kinh hãi nhìn hắn, "Anh nhìn tôi ngủ? Anh nhìn bao lâu rồi?"

"Em ngủ bao nhiêu lâu, tôi từng ấy thời gian ngắm em." Thương Nghiêu tựa như cảm thấy rất thú vị, dựa vào ghế xe, bộ dáng nhàn nhã có chút đắc ý, vui vẻ nhìn nàng.

"Cái gì?" Lạc Tranh cảm thấy như gặp quỷ, càng nhìn vào mắt hắn, cảm giác không thoải mái càng lúc càng tăng. Hắn thực sự không có bệnh chứ? Chằm chằm nhìn nàng ngủ hơn hai giờ đồng hồ.

Thật là điên mà!

Nếu chưa từng tiếp xúc với hắn, nàng chắc chắn sẽ nhận định người đàn ông này có biểu hiện của chứng tâm thần phân liệt.

"Tranh, em quá mệt mỏi, ngủ cũng là chuyện bình thường, không cần phải xấu hổ." Nụ cười của Thương Nghiêu mang ánh tinh quái, hơi nghiêng người về phía nàng, ánh mắt sáng lên không hề che dấu.

"Nhưng mà, sau này không cần liều mạng làm việc như vậy, sẽ khiến tôi đau lòng."

Một cảm giác chán ghét chợt dâng lên trong lòng nàng...

Hắn lại còn giả bộ làm người tốt. Là ai quấn lấy nàng suốt một ngày, chẳng những thăm thú các địa điểm du lịch nổi tiếng ở Hongkong, còn dạo tới khắp các hang cùng ngõ hẻm. Có trời mới biết, kể từ khi vào làm việc tại văn phòng luật, nàng rất ít khi vận động liên tục kiểu này. Một ngày chạy tới chạy lui thế này thực sự vượt quá sức lực của nàng. Vậy mà hắn còn điềm nhiên tuyên bố như thể không liên quan đến mình.

Nhìn nét mặt nàng, Thương Nghiêu ngược lại tâm tình thật thoải mái, thái độ ôn nhu đầy tình ý hướng nàng nói: "Em sao vậy? Em là người phụ nữ của tôi, tôi thương em có gì không đúng."

"Thương Nghiêu tiên sinh, xin ngài hiểu cho rõ, tôi là luật sư đại diện của ngài chứ không phải người phụ nữ của ngài!" Lạc Tranh cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi khó chịu, lạnh lùng sửa lại lời nói của hắn.

"Được, được. Nếu em chưa thể thích ứng với điều này, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian." Thương Nghiêu giống như là đang dỗ dành một đứa trẻ cáu kỉnh, thái độ vô cùng ôn nhu.

Lạc Tranh tóc tai đều muốn dựng lên, cái gì gọi là từ từ chứ... Sao hắn có thể thốt ra những lời xấu xa này.

"Thương Nghiêu tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện rõ ràng một chút." Nàng cố nén lại sự bực bội trong lòng, điều chỉnh tâm trạng an tĩnh lại, dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn.

"Nói chuyện nghiêm túc? Được, tôi nghe em." Thương Nghiêu nở nụ cười xấu xa, "Chỉ cần là em nói, tôi sẽ nghe thật chăm chú."

Trong tâm dâng lên một hồi chán ghét, sao hắn một chút nghiêm túc cũng không có?

"Thương Nghiêu tiên sinh, xin ngài nhớ cho rõ, chuyện tình cảm luôn là phải hai bên tình nguyện. Điều kiện tiên quyết là tôi không có bất kỳ tình cảm nào với ngài, ngài đột nhiên nói thích tôi, điều này quá không bình thường. Vậy mới nói, có lẽ Thương Nghiêu tiên sinh đối với tôi có chút hiểu lầm. Xem ra chúng ta nên nói cho rõ ràng, để ít nhất tôi cũng biết được rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì."

Lạc Tranh bình tĩnh phân tích, trước giờ nàng vốn chưa từng tin tưởng lời nói của hắn, hoặc ít ra cũng không phải loại người dễ dàng bị mấy lời ngon ngọt phỉnh nịnh. Nàng vẫn luôn tin tưởng ẩn sau những lời nói êm tai đó nhất định còn ẩn dấu mục đích khác.

"Em thực sự muốn biết đã xảy ra chuyện gì?" Thương Nghiêu dáng vẻ rất nghiêm túc, nghe nàng nói xong chậm rãi cất lời.

Lạc Tranh gật đầu, trong lòng khẽ nổi lên một hồi khẩn trương.

Chỉ thấy hắn vươn tay về phía nàng, hơi dùng sức giữ lấy chiếc cằm nhỏ xinh chậm rãi vuốt ve.

Dưới ánh đèn mờ ảo trong xe, vẻ mặt đầy ôn nhu của Thương Nghiêu cẩn thận đánh giá nét tú lệ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng…

"Sai lầm lớn nhất của em chính là xuất hiện ở trước mặt tôi!" Nói xong câu đó, ánh mắt của hắn đột nhiên nheo lại toát lên vẻ nguy hiểm, dáng vẻ tự đại giống như một con chim ưng lớn bay lượn trên trời cao, vô cùng cuồng ngạo."

"Được tôi coi trọng là may mắn của em, cũng là nỗi bất hạnh lớn nhất đời em!"

Lạc Tranh ngược lại khó nhọc hít một hơi, không phải bị ngôn ngữ cuồng vọng cùng vẻ tự đại của hắn doạ cho sợ mà bởi vì sự chuyển biến đột ngột trên gương mặt hắn. Không phải nàng xui xẻo chọc giận hắn chứ? Cảm giác…như hắn đang tìm nàng báo thù vậy.

"Thương Nghiêu tiên sinh, ngài..."

"Em không chấp nhận cũng không sao, em là luật sư đại diện của tôi, tôi còn nhiều thời gian để từ từ theo đuổi em." Thương Nghiêu ngồi sát lại gần nàng, khôi phục bộ dáng vui vẻ, "Tôi nói rồi, sau này thời gian của em chính là của tôi."

"Nếu Thương Nghiêu tiên sinh đã nói như vậy, tôi chỉ còn cách đem thời gian bị lãng phí đó tính vào phí tư vấn. Ngài nên biết rõ, mỗi một tiếng đồng hồ của tôi đều thu phí theo tiêu chuẩn." Lạc Tranh không cách nào nói chuyện tình cảm với hắn, chỉ đành mượn công việc làm cứu cánh.

Thương Nghiêu nhè nhẹ chớp mắt.

"Tôi đương nhiên biết rõ, Tranh của tôi là luật sư thu phí tư vấn cao nhất Hongkong này. Như vậy đi, chỉ cần em ở bên cạnh tôi, phí tư vấn do em quyết định!"

Lạc Tranh thật muốn vung tay đập tan nụ cười trên khuôn mặt hắn. Hắn xem nàng là cái gì? Chỉ cần ở bên cạnh hắn, tiền bạc tuỳ ý nàng quyết định. Có tiền ghê gớm lắm sao?

Cố nén xuống những lời muốn mắng hắn, cho dù tức giận thế nào, nàng cũng phải giữ gìn hình tượng luật sư của mình. Sau một lát, khẽ cười lạnh.

"Tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi, tôi chỉ thu phí tư vấn luật theo quy định. Về phần Thương Nghiêu tiên sinh nếu muốn tiêu tiền, xin mời tới nơi khác hoặc đi tìm người phụ nữ thích hợp."

"Có em rồi, trong mắt tôi còn có thể chứa được hình ảnh những người phụ nữ khác sao?" Thương Nghiêu xấu xa nhìn nàng, ánh mắt loé lên nét tà mị.

"Đầu óc của anh rốt cuộc có vấn đề gì?" Lạc Tranh tâm trạng bị đè nén quá lâu cuối cùng lửa giận bùng phát, lần đầu tiên tức giận mở miệng mắng người.

"Họ Thương kia, anh đùa giỡn đủ chưa? Nếu như tôi vô tình gây thù chuốc oán với anh, hãy nói thẳng ra, không thì đem tôi giết đi! Đem tôi ra đùa giỡn hết lần này tới lần khác là có ý gì?"

Lớn tiếng hét xong những lời này, nàng phát hiện tâm trạng thực thoải mái, giống như áp lực trên người đã biến mất hết. Đúng là nàng cần chỗ trút giận, nếu không để trong lòng dồn nén lâu như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Thương Nghiêu vẫn giữ im lặng, đợi nàng hét xong, thái độ vui vẻ giống như tìm ra châu lục mới, nhẹ nhàng nói, "Thật không ngờ em cũng biết nổi giận."

"Anh..." Lạc Tranh cắn chặt môi, giận dữ nói: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"

"Theo đuổi em!"

"Anh theo đuổi tôi? Anh đối với tôi hiểu được bao nhiêu, dựa vào cái gì theo đuổi tôi?"

Thương Nghiêu cười cười, vươn người tới, bàn tay cứng rắn giữ chặt bả vai nàng.

"Lạc Tranh, 26 tuổi, tốt nghiệp khoa luật, đại học Yale, Hoa Kỳ, thích nhất chơi ghép hình, món ưa thích là sữa đậu của tiệm Châu Ký, Hongkong.

Ghét nhất..."

"Đủ rồi!" Lạc Tranh nhíu mày cắt ngang hắn.

"Mới nói vài điều vậy đã thấy đủ rồi sao?" Nét tà mị trong mắt Thương Nghiêu càng lúc càng đậm, "Lạc Tranh, cha em mê cờ bạc thành tính, ưa bạo lực, mẹ là người hiền lành. Lúc nhỏ, mỗi khi cha em thua bạc đều đánh đập hai mẹ con. Đến khi học đại học, cha em vì thiếu nợ cờ bạc một món lớn mà tự sát, sau đó em cùng mẹ sống nương tựa vào nhau…"

"Im đi. Anh im đi cho tôi!" Lạc Tranh trong đầu không ngừng tái hiện từng đoạn hồi ức, có những mảnh hồi ức mỗi khi nhớ lại đều khiến bản thân phải kinh hoàng, lúc học đại học, lúc nhỏ, cảnh máu chảy đầm đìa...

"Được, được, không nói nữa." Thương Nghiêu cười mang đầy ý sủng nịnh, nhẹ nhàng nói, "Chúng ta chuyển đề tài, được chứ?"

Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt còn mang theo nét tiều tuỵ khi những hồi ức năm xưa hiện về, ẩn sâu trong đáy mắt là màn sương mờ ảo.

Thương Nghiêu bỗng dưng thấy trong lòng chợt lạnh, chẳng biết tại sao, nhìn xem bộ dáng nàng lúc này, một cảm giác đau đớn chợt dâng khắp toàn thân hắn…

"Anh còn muốn nói điều gì?" Một lúc lâu sau, Lạc Tranh khôi phục bình tĩnh, thu lại đáy mắt yếu ớt, nhạt nhạt hỏi.

"Kể một chút về bản thân tôi, không phải em vẫn luôn muốn biết sao?" Thương Nghiêu khoé môi hơi cong lên, nét tà mị trong mắt không còn, khi nhìn về phía nàng, vẻ mặt thể hiện rõ sự thương cảm chân thành. Đương nhiên, bản thân hắn cũng không phát hiện ra điều này.

Lạc Tranh một hồi giật mình sững lại, hắn thực sự có lòng tốt như vậy?

Thấy nàng nghiêm túc nhìn mình, hắn cười cười, ngón tay nhẹ nhàng cuốn lấy một lọn tóc đen nhánh của nàng, tiếng nói dịu dàng mang theo một tia chế nhạo.

"Tôi năm nay 34 tuổi, giám đốc tập đoàn RM, chưa từng kết hôn!"

"Anh..." Lạc Tranh bỗng chốc tỉnh ngộ.

Nàng cũng biết, hắn không thể nào tốt bụng nói cho nàng hết thảy tin tức về mình.

Thương Nghiêu siết chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, cười mị hoặc, "Tranh, cho dù bất cứ phương diện nào, tôi và em đều rất xứng đôi!"

"Nói bậy!"

Thương Nghiêu nghe vậy chỉ cười khẽ, sau một khắc, cúi xuống, kịch liệt mà cuồng bạo chiếm giữ đôi môi nàng, ngang ngược mà cuồng dã hút lấy đôi môi căng mọng.

Ôm lấy thân hình mềm mại trong tay, cánh môi mềm mại, mê người thật vượt quá sức tưởng tượng của hắn, cảm giác ngọt ngào như viên kẹo đường lại mang theo hương vị thanh thuần, làm cho hắn... càng lúc càng mất tự chủ.

Dần dần, cảm giác đụng chạm với đôi môi nàng khiến hắn không thể thoả mãn, hắn nghĩ phải lấy được càng nhiều, càng nhiều. Môi hắn từ từ di chuyển đến vành tai nhỏ xinh của nàng, cất giọng ôn nhu mê hoặc lòng người "Tranh..."

"Thả tôi ra!" Lạc Tranh dùng hết sức đẩy hắn, ngay sau đó mở cửa xe, lảo đảo chạy ra ngoài. Đang muốn cố gắng chạy xa chút, chợt thấy cánh tay bị giữ chặt, sau một khắc, cả người nàng bị áp chặt vào thân xe.

"A..."

Lạc Tranh bị đau kêu lên, hai tay của nàng bị Thương Nghiêu siết chặt ra phía sau, toàn bộ thân hình bị áp vào thân xe, quay lưng về phía hắn. Tuy không thấy rõ vẻ mặt lúc này của hắn, nhưng nàng có thể cảm nhận rõ ràng khí thế bá đạo khiếp người.

"Tranh, như vậy không hay chút nào. Chưa có sự đồng ý của tôi lại muốn rời đi, em thật không ngoan ngoãn..." Thân hình to lớn của hắn ngang tàng ép tới, lồng ngực cơ hồ dán chặt vào từng đường cong duyên dáng sau lưng nàng. Đôi môi nóng rực kề sát bên vành tai nhỏ nhắn, cười nói mang theo tia uy hiếp không che dấu.

"Anh thật quá đáng!" Lạc Tranh thoát ra không được, chỉ có thể nghiêng đầu nổi giận trừng mắt nhìn hắn, "Anh còn dám tiếp tục như vậy, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối!"

"Được? Tôi chờ em kiện, nhưng mà nhân chứng đâu?" Nét cười trên khuôn mặt Thương Nghiêu càng lúc càng đậm.

Lạc Tranh cứng miệng. Đúng là xung quanh rất yên tĩnh, tuy là ngay toà nhà nàng sống, nhưng vị trí này khá vắng vẻ, rất ít người qua lại lối này, vô tình tạo cơ hội cho hắn chiếm lợi thế.

Thấy nàng không cách nào trả lời, Thương Nghiêu trên mặt càng thêm đắc ý, một bàn tay thu lại, dọc theo eo của nàng từ từ dời xuống...

"Thương Nghiêu tiên sinh luôn dùng cách này để ép buộc người khác sao?" Lạc Tranh biết mình có giãy giụa hay la hét cũng vô ích, làm vậy chỉ gia tăng thêm ham muốn chiếm giữ của hắn. Nhìn quanh không thấy ai có thể giúp được, chi bằng chính bản thân mình phải tỉnh táo.

Nàng cũng không tin, Thương Nghiêu dám động tay động chân với mình ở bên ngoài. Dù gì trong giới thương nhân, hắn cũng là người có danh vọng.

Nhưng mà…

"Những phụ nữ khác nhau phải dùng phương thức khác nhau để đối phó..." Thương Nghiêu tỏ vẻ không đồng tình, cúi xuống, mùi hoắc hương nhè nhẹ bao vây tinh thần của nàng, bàn tay thuần thục di chuyển xuống, trêu chọc váy nàng.

"Tên điên này!" Lạc Tranh biết mình dự liệu sai rồi. Hắn tuyệt đối không phải người đàn ông bình thường, chuyện gì cũng dám làm.

Gắng sức giãy giụa, muốn thoát ra khỏi bàn tay to lớn của hắn, lại bị giữ càng chặt hơn, bàn tay hắn đang nhẹ nhàng xoa nắn mông tròn trịa của nàng…

"Giờ mới nhớ tới giãy giụa, quá muộn..." Hắn kề sát gương mặt nàng, khẽ đặt xuống một nụ hôn, đầy dụ hoặc nói nhỏ, "Tôi đã nói, trò chơi bắt đầu rồi..."

Gió nhẹ thổi qua, nàng có thể cảm nhận được toàn thân nổi lên một trận ớn lạnh theo lời nói của hắn. Cánh tay bị giữ chặt càng lúc càng đau nhức, trong lòng cũng nảy sinh một nỗi đau đớn khó tả. Mặc dù trước đây nàng từng gặp qua vài khách hàng quái dị, nhưng chưa từng có ai to gan làm bậy như hắn. Hắn không hề để ý cảm giác của nàng, dùng sức ép buộc.

"Tôi sẽ kiện anh, nhất định sẽ kiện anh!"

"Được, tôi chờ em, nhưng mà, để tôi cho em lý do kiện triệt để một chút, em thấy sao?" Hắn cúi đầu cười thành tiếng, biểu hiện vô cùng thoải mái.

Lạc Tranh sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, nàng chỉ cảm thấy ngón tay thon dài của hắn đã xâm nhập vào trong váy nàng, giống như rắn len lỏi vào nơi tư mật.

"Đừng..." Âm thanh cự tuyệt còn chưa kịp cất lên, tay hắn đã tiến thẳng tới nơi bí mật.

"Tranh... em thật ấm áp." Hơi thở đàn ông trầm thấp rơi vào bên tai nàng, môi hắn dán sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn, ngôn ngữ mập mờ không chịu nổi.

"Sao thế, Húc Khiên không thỏa mãn được em sao? Ôm lấy tôi chặt như vậy, thật giống xử nữ..."

Lạc Tranh trợn to hai mắt, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám nói nhiều sợ lại kích thích hắn điên cuồng hơn. Hành động này hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi thừa nhận của nàng. Hắn tại sao có thể làm ra chuyện xấu xa đến vậy?

Cũng may, hắn không có tiếp tục. Nếu không nàng cứ như vậy mà bị hắn huỷ hoại triệt để.

Nhưng mà... thực sự quá đau, thân thể nàng khít khao ôm chặt lấy lực lượng xâm chiếm, cảm giác không thoải mái tràn ngập toàn thân.

Cách đó không xa, vang lên tiếng bước chân của người qua đường. Theo thanh âm mà đoán thì đang hướng phía nàng đi tới.

Lạc Tranh cuống lên, cố nén cảm giác đau đớn, cắn răng nói: "Vô sỉ, thả tôi ra! Chẳng lẽ anh không sợ người khác nhìn thấy sao?"

"Tôi vô sỉ?" Thương Nghiêu không thèm để ý tới tiếng bước chân càng lúc càng gần, vẫn như cũ đè ở sau lưng, gặm cắn vành tai nàng, ngón tay không an phận ở trong hoa cốc của nàng xấu xa giật giật, thành công khiến nàng khó chịu nhíu mày.

"Bé con, sau này phải học cách nói những lời tôi thích nghe, biết không?"

Lạc Tranh gắt gao cắn chặt môi, mồ hôi từ trên trán không ngừng chảy xuống...

"Không trả lời sao?" Thương Nghiêu không có ý định buông tha nàng, dường như hắn đang rất cao hứng. Ánh mắt lại vì sự khít khao trong cơ thể nàng mà trở nên đục ngầu, giống như dã thú say mồi.

"Tôi chưa từng quan tâm người khác nhìn tôi thế nào. Tranh, tôi muốn hiện giờ chính là em!"

Một câu nói của hắn, doạ đến Lạc Tranh hồn phi phách tán. Cùng lúc đó, bóng người từ phía khu rừng rẽ về phía họ vừa nói vừa cười. Lạc Tranh hoảng hồn, cái khó ló cái khôn, dùng hết sức lực đẩy mạnh hắn ra. Bởi vì áo váy đang lộn xộn mà không cách nào điều chỉnh, khiến nàng cơ hồ cảm thấy hối hận vì hành động của mình.

Khi tầm mắt người đi đường quét qua chỗ hai người họ, Lạc Tranh xấu hổ vội vàng xoay người, nép vào bên Thương Nghiêu, đem trọn khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trên ngực hắn. Mà Thương Nghiêu thái độ cũng thực vui vẻ phối hợp, một tay ôm nàng, tay kia khéo léo đem vạt áo nàng che kín lại. Một màn đặc sắc này, trong mắt người ngoài nhìn vào tựa như một đôi tình nhân ở trước xe triền miên tình tứ mà thôi.

Lạc Tranh vùi mình trong ngực Thương Nghiêu, hoàn toàn bị hơi thở nam tính của hắn bao trùm, lồng ngực to lớn của hắn thật ấm áp, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt nàng. Chẳng biết tại sao, hô hấp của Lạc Tranh có chút dồn dập, thậm chí, thẳm sâu trong thân thể toát ra một cảm giác xa lạ khiến tâm thần đầy hưng phấn…

Nàng phải rất hận hắn mới đúng, bởi vì hắn vừa làm một hành động khiến nàng khiếp sợ và không thể chấp nhận. Nhưng là... giờ khắc này, an tĩnh như vậy vùi trong ngực hắn, nghe từng tiếng nhịp tim hắn đập mạnh mẽ, đắm mình trong hơi thở của hắn, trong lòng nàng lại nảy sinh một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có…

Tại sao lại như vậy?

Tiếng bước chân của của người qua đường xa dần rồi biến mất hẳn, bốn bề trở lại vẻ tĩnh lặng ban đầu.

"Phụ nữ ham muốn tôi thực sự không ít, nhưng bộ dáng gấp gáp như vậy, em là người đầu tiên." Thương Nghiêu ôm chặt nàng, cười nhẹ, "Tranh, càng ngày em càng khiến tôi thích thú!"

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí, truyện Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí, đọc truyện Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí, Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí full, Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top