Đồng Hồ Bẫy Rập

Chương 88: Halloween (4)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đồng Hồ Bẫy Rập

Ăn xong bữa sáng, bốn người quyết định đi quanh trấn nhỏ xem xét.

Nhiệm vụ lần này là ăn bánh kem ở hoạt động du hành Halloween, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại sợ bỏ lỡ chi tiết gì đó, đến lúc đó ăn sai loại bánh kem, hoặc lúc du hành bất ngờ phát sinh ra chuyện gì đó, rất khó vãn hồi.

Mới vừa bước ra khỏi cửa nhà, chưa đặt chân ra sân, ở ngạch cửa đã nghe thấy xào xạc tiếng gió, nhiệt độ giảm đột ngột so với trong phòng khiến Úc Sâm rùng mình, mây đen nghìn nghịt phía chân trời kéo đến, phủ lên trấn nhỏ một sắc thái u ám lạnh lẽo.

Trông chẳng giống sáng sớm, ngược lại như chạng vạng vào đông.

"Ở chỗ này mùa đông cũng đến quá sớm rồi, anh nhớ rõ ở những nơi khác lúc kết thúc Halloween vẫn còn đang là mùa thu."

Tuy rằng trọng lượng của bộ đồ anh đang vận không nhẹ, lớp váy dày cũng khá ấm, nhưng dù sao thiết kế của nó không phải để chống lạnh, tay áo rộng thùng thình, ren ở cổ áo mỏng mềm, cùng với làn váy không che được mắt cá chân, tất cả đều bị gió lạnh tìm đúng cơ hội, mãnh liệt luồn lách vào, thổi lên làn da trần tái nhợt.

Anh thở ra một hơi, sương trắng làm mờ đi khuôn mặt lãnh diễm.

Tư Tuyên Dương trong tay cầm áo choàng nhẹ nhàng giương ra, cuốn người vào trong lòng ngực, lòng bàn tay nhẹ nhàng bao phủ lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của Úc Sâm.

Xiềng xích lạnh lẽo băng giá trên người ác ma, còn có một ít cộm, Úc Sâm khẽ run co rúm thân thể, nhưng lại quen với cái ôm gần gũi như vậy, không muốn đẩy ra.

Phạm vi hoạt động lần này lớn hơn một chút, cũng không có mục đích cụ thể, bọn họ không vội, thản nhiên tham quan như khách du lịch.

Khác với mấy dị giới trước đó, có rất nhiều NPC nhìn như người bình thường ở đây.

Khi bọn họ nhìn thấy những người ăn mặc quái dị, vốn tưởng rằng đây là những người chơi theo chân bọn họ tối hôm qua bị truyền tống đến, nhưng sau khi quan sát đường phố một lát thì dần phát giác, ngoại trừ người chơi bị truyền tống vào, đại bộ phận đều là 'dân bản địa' ở trấn nhỏ này.

Tất cả bọn họ ai cũng ăn vận các kiểu trang phục Halloween, trên gương mặt tràn đầy không khí lễ hội, một số mua đồ ở cửa hàng tiện lợi, một số phân phát bánh quy nhà làm trên phố, một số chỉ đi ngang qua, cảnh tượng vội vàng như đi làm hay đi học.....

Giống như quảng trường bình thường trước Halloween, hàng xóm đều là bạn bè thân thiết của nhau, chào nhau bằng một nụ cười, cực kỳ tự nhiên, thần sắc của bọn họ chợt tỏ ra vô cùng cảnh giác với nhóm khách ngoại lai.

Nếu không phải trên người là trang phục cùng loại, chắc hẳn sẽ bị xem thành dị loại.

Nhưng đây cũng là trấn nhỏ nơi có bầu không khí giống Halloween nhất bọn họ từng thấy, nơi nơi đều có thể thấy đèn bí đỏ và búp bê âm u, giống như thế giới cổ tích, mỗi người đều có một nhân vật cho riêng mình, hơn nữa thần thái lẫn khí chất đều dung nhập vào nhân vật.

Khiến Úc Sâm cũng trở nên đoan trang một cách kỳ lạ.

Đôi tay anh rũ hai bên, nắm váy, có chút cứng nhắc được Tư Tuyên Dương ôm đi.

Bãi cỏ bên cạnh đột nhiên chạy ra một đứa nhóc nhỏ con, cả người bị nhuộm thành màu lam, hóa trang thành tiểu tinh linh. 

Nó chạy về phía bốn người, dừng ở trước mặt Úc Sâm.

Tư Tuyên Dương hơi nhíu mày, che chắn cho người mà mình đang ôm chặt lấy trong lòng, trên cao nhìn xuống đứa bé đang tươi cười xán lạn, lạnh giọng hỏi: "Làm gì?"

"Muốn tặng kẹo táo cho công chúa điện hạ, công chúa thật xinh!" Đứa bé giơ đồ vật trong tay lên, trong mắt tràn đầy ý cười, nghe có vẻ ngây thơ.

Đó là một loại đồ ăn vặt khá giống
với hồ lô ngào đường, chỉ là chiếc que xuyên qua táo nướng mật ong, đỏ tươi óng ánh, vô cùng hấp dẫn.

"Chậc, Úc ca mị lực vô hạn, ngay cả con nít cũng không tha." Tư Nam phun tào một câu.

Úc Sâm nhìn quả táo xinh đẹp kia, rối rắm chớp chớp mắt: "Trông rất ngon....."

Tư Tuyên Dương liếc mắt nhìn anh: "Em cho rằng đạo lý không thể ăn bất cứ thứ gì người lạ cho —— con nít cũng biết.”

Úc Sâm biết nghe lời phải: "Anh không phải con nít, cho nên không biết là phải."

“......”

"Rất xin lỗi nha anh bạn nhỏ," Úc Sâm hơi cúi người, lại không chạm vào táo đường trong tay nó, "Cái này em ăn đi, anh trai không thích ăn vặt."

Mới là lạ!

Đứa bé tinh linh nghe tiếng lúc anh mở miệng, bỗng nhiên ngây người, ngơ ngác nhìn cánh môi mấp máy của anh, tươi cười trên mặt cũng cứng đờ, trong mộng cũng sinh ra một vết nứt.

Có lẽ không nghĩ rằng thiên tiên tiểu công chúa lại có giọng nói từ tính chọc người như vậy, cũng không nghĩ đến công chúa dịu dàng hoa mỹ lại tự xưng là 'anh trai'!

Quả thực là tỉnh mộng, trái tim non nớt bị tan vỡ thành nhiều mảnh.

Tay cầm táo đường của nhóc tinh linh héo queo rũ xuống, đầu cũng gục theo, im lặng. 

Úc Sâm có chút áy náy, nhưng anh có thể làm gì? Ma lực của trang phục ở nơi này không bao gồm biến đổi giọng nói, lại nói, giọng nói gợi cảm chọc người như thế này của anh lại có thể khiến người thất vọng sao!? 

Thằng nhóc thúi!

Anh dịu dàng uy hiếp: "Em đừng có khóc mà, em khóc anh cũng muốn khóc."

Tiểu tinh linh buồn bực ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt bỗng nhiên có chút kỳ lạ.

Trong lòng Úc Sâm sinh ra một tia dự cảm bất ổn, cẩn thận lui về sau, tiểu tinh linh quơ quơ xiên táo trong tay, vài luồng ánh sáng đỏ hiện lên, đột nhiên bay về phía Úc Sâm.

Tư Tuyên Dương sắc mặt khẽ biến, nghiêng người chắn ngang, những luồng sáng đó lại trực tiếp xuyên qua người hắn, bắn vào thân thể của Úc Sâm.

Tư Tuyên Dương tức khắc nổi cơn thịnh nộ, cánh tay đưa về phía đứa nhóc nháy mắt xuất hiện rất nhiều dây mây màu đen, dữ tợn thô lệ, nghe theo ý thức của hắn như có sinh mệnh, gắt gao siết chặt lấy tiểu tinh linh màu lam trước mặt, thậm chí còn có một dây trói buộc trên cổ nó, chỉ cần Tư Tuyên Dương ý niệm hơi động, là có thể trực tiếp thắt chặt lại, cắt đầu tiểu tinh linh xuống.

Hắn chưa kịp kinh ngạc trước sự biến hóa của cơ thể, trong mắt mang theo sát ý ngập trời, ma khí hóa thành thực chất như sương đen trong thân thể tran ra, lạnh giọng hỏi: "Mày làm gì anh ấy?"

Úc Sâm nhìn một màn trước mất, cũng kinh ngạc không biết nên nói gì, nhìn bộ dạng đau đớn của tiểu tinh linh đang bị siết chặt, anh nhẹ kéo áo choàng đen của Tư Tuyên Dương, muốn nói hắn trước hết đừng kích động, vừa mở miệng, thanh âm nào cũng không thể phát ra.

“!!!”

Đệt cả nhà nó! Anh câm rồi!!!

Trong lòng Úc Sâm thoáng chốc bị sét đánh đùng một cái, chấn động đến khiến sắc mặt anh trắng bệch, thân thể trực tiếp mềm đi, ngã xuống mặt đất.

“Úc ca!”

“Úc Sâm!”

Tư Tuyên Dương nhận thấy bất thường, vội vàng thu tay, ôm ngang anh, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng không còn: "Bảo bảo, bảo bảo anh khó chịu chỗ nào?  Đau ở đây?"

Úc Sâm khóc không ra nước mắt mà hé miệng, lại chỉ có thể phát ra một tiếng khe khẽ mềm mại như than khóc, một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói thành lời.

Anh chỉ vào thanh quản, lã chã chực khóc nhìn ác ma sắc mặt hung tợn, 'ưm' hai tiếng, vô lực ủy khuất vùi đầu vào lòng ngực ác ma, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Thế giới chết tiệt này!

"Anh nói không được?" Tư Tuyên Dương kinh ngạc siết chặt cánh tay.

“Anh (1)!” Úc Sâm phẫn hận gật đầu, giận dỗi nhìn tiểu tinh linh vẫn còn run bần bật sau khi ác ma ra tay.

[(1) Anh (嘤): có nghĩa là chữ 'hu' nhưng theo kiểu moe ấy, mà ở ngữ cảnh này dịch ra nghe hơi kỳ nên tui để nguyên~]

Đứa nhóc kia hiển nhiên sợ hãi nhân vật lợi hại là ác ma bên bọn họ, vội vàng giải thích: "Đây chỉ là ma thuật nhỏ để đùa vui thôi, em muốn cùng công chúa giỡn! Em không cố ý!"

"Vậy giải đi." Tư Tuyên Dương nhìn chằm chằm nó, dường như tùy thời sẽ ra tay.

Tiểu tinh linh run như cầy sấy, giọng nói cũng nức nở: "Đây là ma pháp có thời hạn, hiện tại không giải được, nhưng hai ngày sau nó sẽ tự động hết, em thật sự cũng chỉ muốn đùa một chút, không nghĩ đến ngài thật sự lợi hại như vậy....."

Tư Nam chán ghét nhíu mày: "Tên nhóc này thật đáng ghét."

Úc Sâm cũng nổi giận, này mẹ nó không phải là tư duy của hùng hài tử (1) sao, hơn nữa loại trình độ có thể khiến người ta câm gọi là giỡn sao, ở chỗ này, nếu như anh với Tư Tuyên Dương bị buộc phải tách nhau ra, gặp nguy hiểm cũng không kêu được. Làm thế nào để giữ mạng sống?

[(1) Hùng hài tử: chỉ mấy đứa nhóc nghịch ngợm.]

“Anh......”

Ủy khuất!

Tư Tuyên Dương đã nghe ra được ý tứ trong tiếng thút thít của anh: "Khó chịu?"

—— “Vậy giết nó đi.”

Tiểu tinh linh nghe thấy ngữ khí không giống nói suông của ác ma, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tiếng khóc thê thảm chỉ một thoáng đã ngập trời.

Người chung quanh vốn đã chú ý bọn họ bên này từ khi ma lực dao động bỗng nhiên bùng nổ, lúc này động tĩnh càng lớn, ánh mắt nhìn về phía bên đây cũng càng nhiều.

Nhìn ánh mắt của họ, hình như họ có quen biết với đứa nhóc này, chỉ là có kiêng kị đối với năng lực của Tư Tuyên Dương, tạm thời không dám tiến lên.

Một người phụ nữ trẻ tuổi bỗng dưng từ xa chạy đến, thần sắc hoảng loạn ôm lấy tiểu tinh linh vỗ nhẹ an ủi, cô mặc trang phục miêu nữ, thoáng nhìn trang phục trên người của Tư Tuyên Dương, vẻ mặt càng thêm hoảng loạn, đặc biệt là khi đối mặt với ánh mắt mang theo sát ý lạnh giá của hắn, chân mềm nhũn xém nữa quỳ rạp xuống đất.

"Xin..... Xin hỏi con trai của tôi..... Nó đã làm gì đắc tội đại nhân?"

Oa ây!

Úc Sâm trợn tròn đôi mắt hơi kinh ngạc cảm thán trong ngực Tư Tuyên Dương: Không ngờ còn có lúc NPC tất cung tất kính với người chơi, trước kia bọn họ chưa từng có loại đãi ngộ này. 

Ác ma tàn khốc vô tình lãnh đạm nhướng mày, nghiêng đầu ánh mắt dịu dàng nhìn người trong lòng, giọng nói vững vàng: "Nó khiến công chúa nhà ta câm."

“......”

Miêu nữ hít thở không thông, cẩn thận nhìn người như băng cơ ngọc cốt trong lòng ác ma, dừng trong chốc lát, hiểu rõ gật đầu: "Là.... Là mùi của ma pháp nhỏ."

Ác ma lạnh lùng nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia hàn quang: “Giải đi.”

Miêu nữ cả người cứng đờ, kinh sợ giải thích: "Đây là ma pháp có thời hạn, sẽ tự động giải khi đến thời gian, nhưng hiện tại chúng tôi không thể.... Nhưng mà pháp thuật của con trai tôi duy trì không đến hai ngày! Xin ngài tin tưởng, nhiều nhất hai ngày! Nhiều nhất hai này nó sẽ tự hết!"

“Hừ......” Úc Sâm lại nức nở một tiếng, uể oải rũ mắt, đáng thương vô cùng dựa vào đầu vai của ác ma, nhẹ nhàng vuốt qua cánh tay nơi mới nãy xuất hiện ma đằng màu đen, lại tò mò xoa nắn vài cái.

Quần áo cũng không rách, xúc cảm nhẵn nhụi, ma đằng hẳn là không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Tư Tuyên Dương nhìn anh chơi cánh tay mình trong chốc lát rồi thu liễm, hàn ý trong mắt chậm rãi tan đi, lúc quay lại trên người miêu nữ lại hiện ra hàn quang, dường như là ma vương thực thụ thoát ra từ trong luyện ngục, giữa tàn khốc lãnh tình lại mang theo khí chất hung bạo cường đạo.

——  "Vậy anh ấy cũng không thể câm hai ngày vô ích, các người cần phải trả giá cho lão tử!"

[Úc ca với Dương Dương OOC là do bộ đồ nha mấy cô~~~ tui nói trước vì sợ mấy cô bị cấn ấy.] 


Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đồng Hồ Bẫy Rập, truyện Đồng Hồ Bẫy Rập, đọc truyện Đồng Hồ Bẫy Rập, Đồng Hồ Bẫy Rập full, Đồng Hồ Bẫy Rập chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top