Độc Sủng Vương Phi

Chương 26: c26


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Độc Sủng Vương Phi

Thượng Quan Thi Vũ ôm tâm tình hưng phấn đi theo Diệp Thừa Tầm đến Vũ vương phủ, nhưng vừa đến thì lại được thị vệ cho biết vương phi đã tiến cung, lúc nàng thất vọng chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy âm thanh xe ngựa đang đi đến phía này.


Bỗng dưng Thượng Quan Thi Vũ quay đầu lại, chỉ thấy lăng Dạ Vũ ôn nhu đang cẩn thận ôm một bạch y nữ tử xuống xe ngựa.


Hốc mắt nàng đỏ lên, trong mắt lấp lánh lệ quang, lập tức nước mắt liền ào ra, nước mắt lướt qua đôi má, lại không thể che hết khóe miệng đang gợi lên nụ cười vui sướng.


Diệp Thừa Tầm khó chịu nhìn nàng rơi lệ, hắn nghĩ rằng Thượng Quan Thi Vũ là nhìn thấy Lăng Dạ Vũ cưng chiều nữ tử khác mới có thể đau lòng mà khóc như vậy, thế nên hắn không để ý đến nụ cười vui sướng bên khoé miệng nàng.


"Huyết Hồ." Thượng Quan Thi Vũ nghẹn ngào hô lên, thanh âm run nhè nhẹ, mang theo cảm giác chờ mong.


Lăng Dạ Vũ không để ý đến âm thanh đó, cước bộ càng không ngừng đi vào trong vương phủ, không ngờ người trong lòng lại kích động nhảy xuống, trợn to mắt.


"Thi Vũ?" Mạnh mẽ thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Lăng Dạ Vũ, nhảy xuống đất, khó có thể tin vào âm thanh vừa nghe được, đôi mắt nhìn về nơi vừa phát ra tiếng nói, là nơi mà Thượng Quan Thi Vũ đang đứng.


Thượng Quan Thi Vũ nhìn thấy đôi mắt Lưu Ly trong suốt kia, trên mặt nàng liền nở nụ cười tươi rói: "Quả nhiên là cậu."


Trên mặt Ly Yên nở ra một nụ cười mỹ lệ, nước mắt kìm lòng không đậu làm mờ hai mắt, nàng không để ý đến hình tượng mà chạy về phía Thượng Quan Thi Vũ, tâm tình vui sướng không cần nói cũng biết, ôm cổ hảo hữu đã nhiều năm không thấy.


"Không nghĩ tới chúng ta còn có thể gặp lại."


Hai nam nhân ở bên cạnh cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, dùng ánh mắt trao đổi, hỏi nhau sao lại thế này.


Ly Yên nắm tay Thượng Quan Thi Vũ, cười nói: "Đi, chúng ta vào nhà nói chuyện."


Không để ý đến nghi hoặc trong mắt hai người kia, cùng nhau chạy về phía Huân Yên Các trong Vương Phủ.


Hai mắt Lăng Dạ Vũ bốc hỏa, nhìn tay Thượng Quan Thi Vũ đang gắt gao nắm chặt nàng, bình dấm chua trong lòng hắn đã sớm đổ rồi. Tay nàng hắn còn chưa có nắm qua, vậy mà lại bị nữ tử kia chiếm trước rồi.


Diệp Thừa Tầm cau mày suy nghĩ, nữ tử này sao lại giống với nữ tử lần trước được hắn cứu? Sẽ không khéo như vậy chứ?


"Nói, nàng kia là ai?" Lăng Dạ Vũ áp chế lửa giận trong lòng quay sang hỏi Diệp Thừa Tầm, toàn thân hắn tản ra khí thế doạ người.


Diệp Thừa Tầm nhớ tới một màn lúc nãy, nữ tử kia được Lăng Dạ Vũ ôm trong lòng, không thể tin, cùng lúc hỏi: "Vừa rồi, nàng ấy là ai?"


Vừa mới một màn kia quá kích thích người đi, thế cho nên đến giờ hắn mới kịp phản ứng. Hắn chưa từng nghĩ tới cái tên huynh đệ tốt của mình lại có một ngày sẽ sủng nịch nữ tử như vậy.


"Trả lời vấn đề ta hỏi trước đã." Lăng Dạ Vũ lạnh lùng nói.


"Nàng là người ta cứu ở trên đường, nhờ ta dẫn nàng tới Vũ vương phủ, chuyện khác thì cái gì cũng chưa nói." Khoé miệng Diệp Thừa Tầm giật giật, bất đắc dĩ trả lời.


Sau một lúc lâu trầm mặc, Lăng Dạ Vũ lạnh nhạt nói: "Nàng là vương phi của ta."


Lúc nãy hắn nghe thấy nữ tử kia gọi Ly Yên là Huyết Hồ, hình như Vương Phi của hắn còn có rất nhiều chuyện mà hắn không biết a!


Diệp Thừa Tầm sửng sốt, lập tức trở nên trợn mắt há hốc mồm, vương phi? Cái kẻ vô diệm xấu xí trong lời đồn?


Chuyện này vượt quá sức tưởng tượng, thế cho nên hoàn toàn phá vỡ hình tượng công tử lịch sự nho nhã của hắn, trong khoảng khắc,sau khi miễn cưỡng lắm mới có thể tiếp thu được, lại đổi về khuôn mắt tươi cười ôn nhuận như xưa.


Mới vừa rồi,sau khi nhìn thấy người Thượng Quan Thi Vũ tìm chính là một nữ tử, trong lòng Diệp Thừa Tầm âm thầm thở ra một hơi, hắn cảm giác mình vẫn có chút may mắn, hắn cũng không hiểu tại sao lại như vậy.


~~-~-~-


Trong Huân Yên Các, sau khi hai người bình phục tâm tình kích động, Ly Yên mới khó hiểu hỏi: "Thi Vũ, vì sao đến bây giờ ngươi mới đến tìm ta? Ta một mực dùng thế lực của ta tìm ngươi, nhưng mà một chút tin tức cũng không có."


Khoé miệng Thượng Quan Thi Vũ giật giật, cứng ngắc nói: "Huyết Hồ, sau khi xuyên việt đã xảy ra rất nhiều chuyện a!"


Ánh mắt Thi Vũ ưu thương nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi tưởng về những chuyện đã qua.


"Vì sao muốn cưới nàng?" Thượng Quan Thi Vũ vẻ mặt thương tâm, trong mắt là vẻ không thể tin được, hoang mang hỏi nam nhân trước mặt.Trong đôi mắt đen thẳm của Kỳ Doãn ẩn chứa một nỗi đau không nói nên lời, hắn đưa tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: "Thi Vũ, ta cưới nàng ta nhưng nàng vẫn là chánh phi, ta chỉ có thể dựa vào thế lực Gia Tộc Hạ Gia mới có thể chống lại nhóm người hoàng huynh, nếu không căn bản cái ngôi vị thái tử này rất khó giữ được."


Thi Vũ cười lạnh một tiếng, đẩy ra bàn tay đang an ủi trên mặt nàng, khóe miệng nồng đậm ý cười châm chọc.


"Kỳ Doãn a Kỳ Doãn, thật không nghĩ tới ngươi phải dự vào một nữ nhân để bảo trụ ngôi vị thái tử của chính mình, ngôi tử thái tử quan trọng đến vậy sao?"


"Thi Vũ, chỉ có bảo trụ ngôi vị thái tử, đến khi ta lên làm hoàng đế thì mới có thể bảo hộ được nàng."


"Không cần tìm một cái cớ đường hoàng như vậy, điều này chỉ làm cho ta cảm thấy ngươi dối trá ghê tởm, là ta quá ngu xuẩn cho nên mới bị ngươi mê hoặc, đã từng nói qua khi còn sống một đời một đôi,hiện giờ thì sao? Chẳng qua là lừa gạt ta, nói dối ta, sao ta lại ngốc như vậy? Sao lại có thể tin tưởng ngươi a?"


Thượng Quan Thi Vũ quát, nước mắt đã che kín khuôn mặt, mỗi một câu chất vấn đều là xẻo đục lòng nàng, giống như châm chọc giống như tự giễu, khuôn mặt mỹ lệ đẫm nước mắt khiến người thương tiếc.


Trong mắt Kỳ Doãn đau xót, hấp tấp nói: "Thi Vũ, không phải như thế."


Nhưng mà sau khi nói ra những lời này, hắn phát hiện hắn không cách nào phản bác, cái loại bức rức, đau nhói hung hăng kéo đến trong lòng hắn.


Thấy hắn không thể giải thích, Thượng Quan Thi Vũ thất vọng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói ra một câu làm hắn trở nên điên cuồng: "Kỳ Doãn, chia tay đi, chúng ta không thích hợp."


Nghe nàng nói vậy, hắn hung hăng bắt lấy bờ vai nàng, giống như điên cuồng mà gầm thét: "Chúng ta sao lại không thích hợp,hả? Ta sẽ không cho nàng đi."


"Ta nhất định phải rời đi." Thượng Quan Thi Vũ che dấu mâu trung đau xót, kiên định nói.


Nhìn thấy nàng kiên định quyết tâm như vậy, hắn biết nàng cực kỳ cố chấp, nói đi nhất định sẽ đi, nên hắn tàn nhẫn nói: "Từ nay về sau nàng không cần đi ra ngoài, chỉ cần ở chỗ này là được."


Nâng ánh mắt không thể tin nhìn hắn, "Ngươi giam lỏng ta?" Thượng Quan Thi Vũ lập tức cười to ra tiếng, trào phúng nói: "Kỳ Doãn a! Thì ra đến hôn nay ta mới hiểu rõ con người ngươi a!"


Kỳ Doãn không để ý đến sự trào phúng của nàng, phất tay áo đi ra cửa, phân phó ám vệ giám sát chặt chẽ nơi này cho thật tốt, về sau, Thượng Quan Thi Vũ vẫn bị giam lỏng.


Thi Vũ chậm rãi thu hồi suy nghĩ, đem đủ mọi chuyện sau khi xuyên việt kể lại cho Ly Yên nghe.


Ly Yên càng nghe càng tức giận, không khống chế nổi vỗ lên bàn một cái chửi ầm lên: "kao, quả thực không phải người, vậy mà giam lỏng ngươi lâu như vậy."


"Được rồi Huyết Hồ, không phải bây giờ ta đã rời khỏi đó rồi sao?" Thượng Quan Thi Vũ cười nhạt lắc đầu, cố làm ra vẻ thản nhiên, nhưng Ly Yên nhìn ra được nàng vẫn không bỏ xuống được.


Trong lòng âm thầm hạ quyết định, nhất định phải thay Thi Vũ báo thù này.


Nếu nàng nhớ không lầm, qua một tháng nữa là sinh thần của hoàng thượng Lăng Dạ Trần, đến lúc đó hắn sẽ mời người từ các quốc gia khác đến tham dự, hoàng đế Kỳ Tinh quốc đã lớn tuổi, chỉ sợ sẽ cho Kỳ Doãn thay mặt đến dự, lúc đó nàng phải giúp Thi Vũ rửa sạch sỉ nhục trước kia.


"Đúng rồi Thi Vũ, vừa rồi người nam nhân đưa ngươi tới là ai?" Ly Yên ái muội chớp tròng mắt hỏi.


"Hắn là người đã cứu ta, sau đó ta nhờ hắn dẫn ta tới nơi này." Thượng Quan Thi Vũ bất đắc dĩ trả lời.


Bỗng dưng, một bóng người từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Thượng Quan Thi Vũ, nghi hoặc hỏi: "Ly Yên, đây là ai vậy?"


"Sư tỷ, đây là hảo tỷ muội Thượng Quan Thi Vũ của muội." Ly Yên cười nói, lại giới thiệu cho Thượng Quan Thi Vũ, "Thi Vũ, đây là sư tỷ của ta Lạc Y Cầm."


Thi Vũ cười yếu ớt gật đầu, nhẹ giọng nói: "Chào ngươi."


Lạc Y Cầm hơi hơi nhíu mi, hỏi: "Thượng Quan Gia trong Tứ Đại Gia Tộc?"


"Không phải a, trùng hợp mà thôi, Thi Vũ là cô nhi." Ly Yên xen vào nói.


"Ly Yên, khi nào thì muội có hơn một hảo tỷ muội? Sao ta lại không biết?" Lạc Y Cầm hỏi thầm, nàng cùng Ly Yên ở chung nhiều như vậy năm, cũng chưa gặp qua người này a!


"Bí mật." Ly Yên cười khẽ nói, bộ dáng thần bí, lập tức dường như nhớ tới cái gì: "Đúng rồi sư tỷ, ngày mai bắt đầu ngươi dạy Thi Vũ ' Điệp Vũ Mạn Tuyết ' đi, nàng chỉ biết cận chiến, có chút nội lực vẫn tốt hơn."


Lạc Y Cầm gật gật đầu, tuy mới lần đầu gặp nữ tử này, nhưng trên người nàng ta có một loại khí chất làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái, ánh mắt tang thương cho nàng biết nữ tử này nhất định có một đoạn chuyện xưa.................................................................................................................................................................


vivian

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Độc Sủng Vương Phi, truyện Độc Sủng Vương Phi, đọc truyện Độc Sủng Vương Phi, Độc Sủng Vương Phi full, Độc Sủng Vương Phi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top