Đoán Thiên Mệnh

Chương 92: 138


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đoán Thiên Mệnh

Nghe thần sông hỏi vậy, tôi liền vội vàng nói: "Cô cho tôi thời gian, tôi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.”

Nếu chờ đến khi tôi đạt đến đoán mệnh sư cấp tám, cấp chín, thậm chí cấp mười, có thể nghịch thiên cải mệnh, thì lúc ấy chắc là tôi có thể nghĩ được cách kéo dài tuổi thọ cho cô ta. Tôi nói hết những suy nghĩ này ra.

"Cậu có thể sao?" Thần sông hỏi.

Tôi gật đầu, "Hãy cho tôi thời gian, chắc chắn tôi có thể làm được."

Chỉ cần có thời gian, tôi liều mạng cố gắng chắc chắn có thể trở thành một đoán mệnh sư xuất sắc!

"Ta không thích đặt mạng sống của mình vào tay kẻ khác." Thần sông lắc đầu, đôi mắt dời khỏi kính chiếu hậu.

"Vậy mạng của tôi giao cho cô." Tôi vội vàng nói.

Thần sông sững sờ, đôi mắt đó lại xuất hiện lần nữa, song cô ta im lặng, bên trong ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên.

"Ý tôi là, mạng tôi cho cô, nếu tôi không giúp cô được, vậy đến lúc cô cần thì có thể giết tôi." Tôi chậm rãi nói.

Mẹ nuôi tôi lớn, tôi nhất định phải báo đáp bà, đây chính là cách tôi báo đáp mẹ mình.

Trong xe hoàn toàn im lặng.

Tôi nói tiếp, "Tôi nhất định sẽ không phản kháng, cô có thể giết tôi bất cứ lúc nào, giết tôi cho hả giận cũng được."

"Ta muốn giết cậu thì cậu cũng không phản kháng được." Thần sông nói.

"Cô đồng ý sao?" Tôi sốt ruột.

"Không, ta không đồng ý." Thần sông lắc đầu.

Tôi nói ngay, "Vậy tôi nhất định sẽ không để cô lấy được gan phượng hoàng đâu."

"Thật sao? Cũng không biết cậu có thể ngăn được ta không." Đôi mắt thần sông nhìn chăm chăm về phía trước, tiếp tục lái xe.

"Tôi có thể!" Tôi nhìn cô ta chằm chằm, nếu cô ta làm thế, dù có chết tôi cũng sẽ ngăn cản.

"Cậu không thể!" Thần sông nói.

Tôi giờ đây như đang đứng đống lửa ngồi đống than, trong lòng không giữ nổi bình tĩnh nữa. Có phải ý thần sông là bây giờ đi tìm kiếm những nguồn nguyên liệu khác? Rồi cuối cùng mới đi tìm mẹ để lấy gan phượng hoàng?? Mẹ có biết chuyện này không? Tôi lo lắng, mẹ tôi cũng biết đoán mệnh, sao có thể không nghĩ đến được?

Nhưng thần sông có thể đánh thắng được mẹ không? Dù gì mẹ cũng là thần thú phượng hoàng, chắc là năng lực cũng kinh khủng?

Nghĩ như vậy làm tôi an tâm hơn chút, có điều vừa nghĩ tới điều này, thì tôi chợt nhớ ra, ngay cả đầu rồng thần thú mà thần sông cũng chặt xuống được, thì với thực lực kinh người như vậy mẹ tôi sẽ...

Tôi không dám nghĩ đến, hoàn toàn không có cách nào để bình ổn tâm trạng của mình, phải làm sao đây?

Đúng rồi, phải tăng đạo hạnh, chỉ có tăng đạo hạnh mới có thể làm thay đổi suy nghĩ của thần sông, giúp cô ta thay đổi số mệnh, kéo dài tuổi thọ, như vậy cô ta sẽ không đi tìm mẹ gây phiền phức nữa.

Tôi nghĩ như vậy đấy, trong xe im lặng rất lâu, tôi mới do dự nói, "Thần sông."

"Chuyện gì?"

"Cho tôi chút thời gian, một năm là được, tôi sẽ cố gắng nâng cao đạo hạnh, tôi chắc chắn có thể giúp được cô." Tôi nói một cách nghiêm túc.

Mấy ngày nữa giúp Tiểu Phượng Hoàng vượt qua kiếp nạn xong, thì tôi sẽ một lòng chú tâm vào việc nâng cao đạo hạnh của mình. Nếu thần sông đồng ý, tôi ở lại suối nước của cô ta thêm một năm nữa tôi cũng cam tâm tình nguyện.

Để tôi trở thành đoán mệnh sư cấp tám trong vòng một năm nữa thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Dù gì ở đó cũng có rất nhiều khí, giống như là nơi ở của thần tiên vậy. Tôi ở đó một năm, là “một người gầy thì chắc cũng sẽ mập ra” nhỉ??

"Một năm? Ta không có nhiều thời gian như vậy để cho cậu đâu." Thần sông lắc đầu.

Tôi lập tức giật mình, ý của cô ta là gì? Chẳng lẽ cô ta không sống nổi một năm? Không thể nào!

Hay là chỉ còn hơn ba tháng? Mẹ để tôi tới giúp cô ta ba tháng, nói cách khác, cô ta cũng chỉ có tối đa là 3 tháng tuổi thọ?

Thế nhưng, tại sao lời nói của cô ta lúc này lại không chứa một chút sợ hãi nao? Bình tĩnh như vậy là vì cô ta đã thành thói quen này từ lâu rồi sao? Cho nên không hề sợ hãi?

"Cô còn sống được bao lâu nữa?" Tôi hỏi.

"Lâu hơn cậu." Thần sông nói.

Tôi lập tức im lặng, bây giờ tôi vẫn chẳng có chút đầu mối gì về linh hồn phong ấn sau lưng tôi, nhưng lại cảm giác giống y như bom hẹn giờ. Mấu chốt là tôi còn chẳng biết quả bom này sẽ nổ khi nào, có thể sẽ đột nhiên nổ tung không...

Xe nhanh chóng chạy ra đường lớn, tôi luôn nhìn chằm chằm vào thần sông, cuối cùng tôi chậm rãi nhắm mắt lại, tôi có thể làm được, phải tăng đạo hạnh của mình. Phải tranh thủ từng phút từng giây.

Tôi cảm giác khí trong cơ thể phồng lên, đột phá, thời cơ đột phá của tôi ở đâu?

Cũng chẳng biết qua bao lâu, xe chạy trên đường cao tốc, ánh nắng chiếu vào, có hơi chói mắt, tôi bấy giờ mới mở mắt ra.

"Cô có sợ không?" Tôi lầm bầm tự hỏi.

"Cho nên cậu sợ?" Thần sông mở miệng.

Tôi do dự, "Có hơi sợ."

"Phượng Sở Lan dạy cậu à?"

Tôi lắc đầu, "Không phải, mẹ tôi dạy tôi phải dũng cảm, điều này tôi nhớ rất rõ. Tôi chỉ sợ là tôi còn không biết mình là ai, có thể chết bất cứ lúc nào, tôi sợ tôi sống uổng phí một đời, chưa biết cái gì đã chết..."

"Biết thì sao?" Giọng điệu thần sông có hơi chấn động.

"Biết thì có thể an tâm hơn." Tôi nói.

Đôi mắt thần sông hiện lên trên kính chiếu hậu, im lặng không nói gì.

Tôi im lặng, xe chạy tiếp, tôi không biết cô ta muốn đưa tôi đi đâu, nhưng trong lòng tôi càng ngày càng bất an. Bất an làm tôi quên cả đói. Mãi đến khi thần sông lái xe đến một con đường tối đen như mực, tôi mới hồi phục tinh thần lại, cô ta đang muốn đi đâu? Tôi hơi do dự, lén gửi tin nhắn cho Diệp Thanh, khi chị Nguyệt có được công thức thuốc, Diệp Thanh đã nhìn qua, cô ấy chắc là nhớ được nguyên liệu ở đó. Cho nên tôi hỏi cô ấy, cô ấy sẽ nói cho tôi.

Diệp Thanh nhanh chóng trả lời tin nhắn của tôi, đầu tiên là một dấu chấm hỏi, xem ra cô ấy rất bất ngờ chuyện tôi hỏi, dù gì thuốc trường sinh bất lão cũng là thứ hư vô mờ mịt, là người không có thực lực thì có tơ tưởng đến cũng vô dụng.

Người thật sự có thực lực, chắc cũng chỉ có thần sông – cũng chính người chặt được đầu rồng mới có thực lực để thu thập được toàn bộ nguyên liệu.

Tôi nói đơn giản chút, qua khoảng 10 phút, có thể là Diệp Thanh đang cố gắng nhớ lại, cho nên hồi lâu sau mới trả lời, tôi nhìn những thứ đó rất rất lâu.

Sau khi tôi nhìn kĩ, Diệp Thanh hỏi tôi, "Thần sông muốn lấy những thứ này à?"

Tôi trả lời chắc vậy.

"Đối với chúng ta mà nói, những thứ này dù có dùng cả một đời đi tìm thì cũng chỉ tìm một phần ba thôi, thậm chí một phần năm thôi là đã coi như nhiều lắm rồi. Nhưng cô ta thì khác, cô ta làm thần sông nhiều năm như vậy, cô ta chắc chắn đã thu thập được kha khá rồi. Dù sao sông Trường Giang lớn như thế nào? Sức mạnh của thần sông cũng không phải là thứ chúng ta có thể tưởng tượng được, chuyện thu thập nguyên liệu chắc là sẽ rất nhanh. Tôi nghĩ với tính cách của cô ta, loại người lòng dạ độc ác như vậy chỉ cần muốn thì có cái gì mà không chiếm được?"

Đọc đến đây, tôi vô thức nhìn thần sông, cô ta là một trong tứ thần của trần gian, phương thuốc đó đối với chúng tôi là hiếm thấy, với cô ta thì chắc là tốn ít công sức là có được.

DIệp Thanh tiếp tục gửi tin nhắn đến:

"Tôi thấy thuốc trường sinh bất tử này, nguyên nhân lớn nhất dẫn đến khó luyện thành công là gì? Là vì có mấy nguyên liệu rất khó có được, một là gan rồng, hai là mật phượng hoàng, ba là còn có một vị linh thảo là nhân sâm hình người. Nếu có thể thu thập được ba thứ này thì những thứ còn lại có thể nói là dễ như trở bàn tay, những thứ này, cô ta...đã có được rồi sao??"

Gan rồng đã bị chị Nguyệt trộm mất, nhưng trộm xong có dùng không thì tôi không biết, dù sao luyện đan cũng không cần nguyên một khối gan rồng nhỉ?

Mật phượng hoàng chắc chắn chưa thu thập được, còn về nhân sâm hình người, cái này đã thu thập chưa thì tôi cũng không thể biết được.

Tôi trả lời như thế, mấy phút sau Diệp Thanh mới trả lời lại, "Cái khác thì dễ rồi, gan rồng cũng có rồi, như vậy thì nhân sâm hình người, chắc là... Cậu nói bây giờ cậu đang ở ngoài, là đi theo cô ta à? Đi thu thập nhân sâm hình người sao?"

Cái này tôi không biết, thần sông cũng không nói. Nhưng chắc là không phải nhân sâm hình người, có thể là những nguyên liệu khác trong phương thuốc.

Tôi trả lời như thế, Diệp Thanh nói, "Chủ yếu là mật phượng hoàng, cái này rất khó nói, dù gì trên trần gian bây giờ chỉ có mẹ cậu là phượng hoàng. Thần sông cũng không thể lên trời bắt phượng hoàng, rồi mổ phụng phanh lấy mật được. Muốn có mật phượng hoàng thì mẹ cậu - Phượng Sở Lan nhất định phải chết, còn về Tiểu Phượng Hoàng, có lẽ là không đủ..."

Tôi hiểu ý Diệp Thanh.

"Vậy cậu định làm gì?"

Tôi trả lời là ngăn cản cô ta, hoặc là đổi mệnh cho cô ta, lấy những phương thức khác kéo dài tuổi thọ của cô ta.

"Cẩn thận chút nhé, với một người biết mình sắp chết thì cô ta sẽ vô cùng máu lanh." Diệp Thanh khuyên bảo tôi.

Tôi trả lời đã biết, tôi hỏi trên trần gian thật sự chỉ có mẹ tôi là phượng hoàng sao??

"Ừm, chỉ có một, đương nhiên, Tiểu Phuợng Hoàng cũng tính, nhưng nếu thần sông muốn mật phượng hoàng, sạo mẹ cậu có thể đẩy tiểu phượng hoàng ra được?" Diệp Thanh trả lời.

Tôi lập tức trầm ngâm, mẹ tôi không hề biểu lộ ra một chút bất thường nào, rốt cuộc là bà có biết không??

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đoán Thiên Mệnh, truyện Đoán Thiên Mệnh, đọc truyện Đoán Thiên Mệnh, Đoán Thiên Mệnh full, Đoán Thiên Mệnh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top