Đoán Thiên Mệnh

Chương 80: 123-124-125


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đoán Thiên Mệnh

Bởi vì vừa rồi trên bờ vai trống trải này đột nhiên xuất hiện một cái đầu người, mái tóc dài xõa qua vai, trên mặt có loại cảm giác như lấy lại được đồ vật bị mất đi đã lâu. Đột nhiên có đầu, đây không phải nguyên nhân lớn nhất khiến tôi sững sờ, nguyên nhân lớn nhất đó chân thân của bán long bị nhốt trong quan tài kia lại là nữ? Con rồng này sao lại là rồng cái được nhỉ?

Cô ta nhìn như ngoài 30 tuổi, biến thành hình người, đầu không còn to, dữ tợn nữa, nhưng trông cũng không thoải mái lắm. Mắt híp nhìn rất lạnh lùng, khác hẳn với sự lạnh lùng của thần sông. Thần sông là kiểu lạnh lùng thẳng tính, tức là cô ta "chơi" với cậu, sẽ không giở trò sau lưng, nếu muốn giết cậu thì sẽ tự mình tới giết. Mà người phụ nữ này, không biết tôi có nhìn lầm không, nhưng có một loại cảm giác cô ta rất thâm hiểm. Tôi nhớ tới giấc mơ đó, đầu rồng của cô ta đã cắn vào cổ tôi...

Hơn nữa, đại khái thì long bào đều là đàn ông mặc, nhưng lúc này cô ta một thân long bào, lại khiến tôi không có chút cảm giác uy nghiêm gì, cho dù chỉ một chút cũng không có.

Tôi hít một hơi thật sâu, mặc kệ những chuyện khác, tôi và cô ta có hiệp ước, tôi giúp cô ta tìm đầu rồng, cô ta nói cho tôi biết thân thế của tôi!

Cô ta quay đầu, dường như là đang cảm nhận cái đầu bị chặt đã lâu của mình, vẻ mặt có nhiều biểu cảm xen lẫn nhau:

"Đã nhiều năm như vậy, đầu của ta cuối cùng cũng trở về rồi...."

Đây là lần đầu tiên tôi nghe được giọng của cô ta. Lần trước khi trao đổi cùng cô ta, cô ta đều dùng móng vuốt sắc nhọn của mình để khắc chữ.

Tôi nhìn cô ta lẩm bẩm, trong lòng càng cảnh giác nhiều hơn. Lúc ấy thần sông chặt đầu cô ta, lấy lá gan của cô ta, tại sao lại vẫn phải mang đầu cô ta đi? Mà cô ta bây giờ không có gan, cho nên tôi nhìn tướng mạo cô ta, vị trí ứng với lá gan thật sự là rỗng tuếch. Điều này không phải là tôi có đủ thực lực xem mệnh cho rồng mà là vì vị trí đó ở ngay bên ngoài, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.

"Giờ tôi đã giúp cô tìm lại được đầu, cô nên nói cho tôi biết thân thế của tôi rồi." Tôi nói.

Cô ta nheo mắt nhìn tôi, không, hẳn không phải là tôi. Cô ta đi tới, tôi không nhúc nhích. Cô ta đi tới xem thứ đằng sau lưng tôi.

Trên lưng tôi phong ấn một linh hồn, dù cho tôi đến tận bây giờ cũng không có bất cứ một cảm giác gì.

"Làm sao cậu có thể lấy được đầu rồng của ta? Thứ tiện nhân kia sap có thể đưa cậu dễ dàng như vậy? Lại còn để cho cậu sống sót?" Cô ta nhàn nhạt nói, hai mắt híp lại ngày càng sâu.

Giọng điệu này khiến tôi đặc biệt khó chịu, xem ra cô ta biết chắc tôi sẽ đi tìm đầu rồng giúp cô ta. Thực ra trong lòng cô ta cũng không ôm quá nhiều hy vọng, thậm chí có thể nói là cô ta biết là rất mong manh, biết rõ tám chín phần mười là tôi sẽ bị hà bá giết chết, nhưng vẫn để cho tôi đi làm điều đó. Đương nhiên, tôi không hề có ý tránh móc cô ta, đây là do mình tôi quyết định, chẳng qua là cảm giác....nói thế nào nhỉ, có chút khó chịu.

Chuyện này tôi không có ý giấu diếm, trực tiếp nói ra việc tôi may mắn chế ngự được hà bá, sau đó mang cô ta đến động phủ lấy đầu rồng.

Sau khi nghe xong, cô ta cười lạnh:

"Ả tiện nhân kia cũng có ngày hôm nay, cô ta có nghĩ tới không nhỉ? Nghĩ tới có một ngày lại có thể thua trong tay một tên tiểu tử thực lực kém cỏi như vậy?"

Tôi im lặng.

"Nói như vậy là cô ta đang dưỡng thương ở trong động phủ?"

Cô ta nheo mắt lại, bắn ra sát ý muốn trả thù.

Tôi gật đầu, chắc là vậy, dù sao cô ta cũng bị thương thành như thế, không dưỡng thương thì đi ra ngoài làm gì??

"Cô muốn đi giết cô ta sao?" Tôi hỏi.

"Cậu phải nói, cậu muốn ta giúp cậu tiêu diệt ả tiện nhân này chứ?”

Cô ta lộ ra một tia trào phúng.

Tôi không nói gì. Tuy nói cô ta trừ đi hà bá với tôi cũng là một chuyện tốt, tôi cũng hy vọng cô ta làm như vậy, nhưng ngữ khí này của cô ta mỉa mai như vậy, tôi tình nguyện để hà bá tới tìm tôi.

"Tuy nhiên đây thật sự là một cơ hội tốt. Ả tiện nhân kia bị thương thành như vậy... Cậu có hứng thú cùng ta đi giết cô ta không? Dù sao giết cô ta rồi, cậu cũng không cần lo lắng ả sẽ tới tìm cậu."

Cô ta hỏi tôi, mang theo một sự cám dỗ.

Tôi cảm thấy ngay từ đầu tôi đã không nhìn lầm cô ta, cô ta là một người thâm hiểm. Nếu như tôi cùng đi theo cô ta, vậy tôi sẽ là cái loại "đãi ngộ" gì? Sẽ trở thành một tay súng của cô ta.

Tôi sẽ không làm chuyện này. Tôi vẫn quyết định như lúc nãy, thà để hà bá tới tìm tôi, tôi cũng sẽ không hợp tác cùng cô ta.

"Thế nào? Không cam lòng? Con ả kia nhất định sẽ quay lại báo thù, nếu không nắm bắt cơ hội này, một khi cô ta bình phục, cậu sẽ biết thế nào chết không chỗ chôn. Ta chính là một vết xe đổ, đầu cũng bị cô ta chặt xuống, cậu cũng muốn giống ta, biến thành như vậy?"

Cô ta nói xong, trên mặt toàn là vẻ tàn nhẫn.

Tôi không trả lời vấn đề này, binh tới tướng chặn!

Tôi lặp lại lời nói của mình lần nữa, bảo cô ta nói cho tôi biết thân thế của mình.

Cô ta nhìn tôi vài cái, khóe miệng nhếch lên:

"Vậy cậu định để cô ta tới tìm cậu?"

Tôi không nói gì.

"Vậy cậu chết chắc rồi, cậu chạy đi cũng vô ích. Nếu không phối hợp với ta thì cậu chỉ có đi vào ngõ cụt.... Tuy nhiên, nếu cậu đã hỏi như vậy, nói cho cậu biết cũng không sao. Thân thế của cậu rất đơn giản, trên lưng cậu có một người, cái này cậu cũng đã biết..."

Tôi gật đầu. Đương nhiên tôi biết rõ, nhưng kỳ lạ là tôi không có chút cảm giác nào.

"Vậy người này là ai cậu có biết không?"

Cô ta hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, cũng nói không có cảm giác gì dù chỉ một chút.

"Đương nhiên cậu không có cảm giác. Phải biết rằng cậu chỉ là thân thể của người này mà thôi. Đến thời điểm thích hợp, cái thân thể này của cậu sẽ thuộc về người khác..."

Cô ta lộ ra chút châm chọc.

Tôi kinh sợ. Cô ta đang nói láo đúng không? Rõ ràng là trên lưng tôi phong ấn một người, tại sao kết quả lại thành người này muốn lấy thân thể của tôi?

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta:

"Khi nào gọi là đến thời điểm thích hợp?"

"Cái này ta không có cách nào nói cho cậu biết."

"Tại sao tôi lại xuất hiện ở động Lục Thiên?" Tôi hỏi.

"Ta đưa đến." Cô ta không giấu diếm.

Trong lòng tôi trùng xuống, quả nhiên giống với tôi suy đoán, mẹ tôi ôm tôi từ động Lục Thiên ra, mà cô ta là người đưa tôi vào.

"Cô lấy tôi từ đâu?" Tôi hỏi. Điều này liên quan đến thân thế của tôi.

"Đơn giản, cứ tùy tiện lấy thôi. Bởi vì ta muốn thân thể của cậu nuôi sống người trên lưng kia." Cô ta nói.

Tôi đang xem xét tính xác thực trong lời nói của cô ta. Cô ta không muốn nói, cho nên tùy tiện nói qua loa như vậy với tôi? Tùy tiện mang tôi đến?

"Cậu đừng nghĩ tới chuyện cậu là ai, mà nên nghĩ xem mình còn có thể sống được bao lâu. Cậu cho rằng cậu thật sự có đủ khả năng trốn khỏi tay hà bá? Cô ta chẳng qua là kiêng nể người sau lưng cậu mà thôi, nếu không thì cậu đối với cô ta như vậy, với tính cách có thù tất báo của ả, cậu sẽ không có khả năng còn sống trở về." Cô ta nói tiếp.

Ý của cô ta là hà bá bởi vì người sau lưng tôi cho nên mới để tôi sống sót ra khỏi động phủ??

Tôi kinh ngạc, bởi vì lúc ấy hà bá cũng không nhìn sau lưng tôi. Cô ta chẳng qua chỉ ở động Lục Thiên nói muốn một thứ đồ trên người tôi, hẳn là người sau lưng tôi? Nhưng lúc ở động phỉ của cô ta, cô ta cũng không nhìn phía sau lưng tôi, ngoại trừ lúc tôi lấy đầu rồng, hình như cô ta nói cái gì đó mà tôi không nghe rõ....

Chẳng lẽ là thật sự là đang cho người sau lưng tôi mặt mũi? Tôi cảm thấy không có khả năng, bởi vì tình huống lúc đó của cô ta, sao không cùng tôi cá chết lưới rách? Huống chi tôi còn cùng cô ta trao đổi. Lời nói của con rồng này tôi có thể tin được mấy phần? Một nửa, hay một nửa cũng không thể tin được?

Tôi hoang mang, chẳng lẽ bản thân mình thật sự chỉ là thể xác của người sau lưng? Tôi cảm thấy không thể tin nổi.

Tôi thở dài, cô ta nói tiếp:

"Cậu tự hoàn thiện bản thân, sau khi người sau lưng cậu xuất hiện, sẽ cho cậu một chút lợi ích."

Tôi không nói gì, cảm thấy lời nói của con rồng này khiến tôi mơ hồ, sự tình hẳn không đơn giản như vậy, hà bá chặt đầu cô ta làm gì? Dù sao nếu thực sự giống lời cô ta nói, tôi bị cô ta tùy tiện bắt tới, làm thể xác của người sau lưng, vậy thì làm gì có mâu thuẫn gì với thần sông chứ? Thần sông đâu cần đối phó với cô ta? Trừ khi là vì lá gan rồng.

Tôi hỏi cô ta thần sông tại sao phải giết cô ta, ánh mắt của cô ta rất thù oán:

"Bởi vì cô ta ghen tị với ta!!"

"Ghen tị cái gì với cô?" Tôi hỏi

"Chậc chậc, không phải là cậu từng đến động phủ của ả rồi sao? Cậu phát hiện được cái gì?" Cô ta hỏi lại.

Tôi lắc đầu, động phủ hà bá cũng đơn giản, tôi không phát hiện bất cứ thứ gì khác.

"Che giấu giỏi nhỉ, biết tại sao ả phải lấy lá gan của ta hay không?"

Tôi vô thức trả lời là trường sinh bất lão??

"Đúng, chính là muốn trường sinh bất lão. Ả tiện nhân kia sắp chết, cậu không biết sao?" Cô ta cười lạnh nói.

Tôi lập tức kinh ngạc, hà bá sắp chết rồi? Vì tuổi thọ đã đến hạn hay vì điều gì khác?

Trong lòng tôi có quá nhiều nghi vấn!

Rốt cuộc chuyện con rồng này nói có thể tin được mấy phần đây? Cô ta nói tôi chỉ là một cái xác, nói tôi là do cô ta tùy tiện nhặt về, cái này có thể hiểu được, nhưng tôi không tin hoàn toàn. Tôi chỉ có thể tin một chút, nếu như vậy, người bị phong ấn sau lưng tôi, có thể sẽ rất bất lợi với tôi.

Nhưng bây giờ cô ta lại nói, thần sông phải chết?

Tôi không tin chuyện này, tuy rằng thần sông đã rạch bụng cô ta ra để lấy gan rồng, nhìn bề ngoài thì có vẻ liên quan đến chuyện trường sinh bất lão nhưng người ta là thần sông, còn là thần của sông Trường Giang, sao lại phải sầu não về chuyện tuổi thọ này được?

Để trở thành thần sông, ít nhất cũng phải là yêu tinh ngàn năm mà? Đã là yêu tinh ngàn năm thì việc sống thêm mấy ngàn năm chỉ là việc nhỏ, vậy sao lại phải lo lắng về tuổi thọ?

"Cậu không tin à? Ả tiện nhân kia sắp chết rồi mà cậu vẫn không tin à? Không phải cậu vừa nói đã quen cô ta từ lâu rồi sao? Cậu không thấy có gì bất thường à?" Cô ta cười lạnh một tiếng.

Tôi im lặng, vì tôi không thấy tuổi thọ của thần sông có gì bất thường, nếu thật sự có, thì bây giờ tôi cũng không thể nhìn ra được, dù gì đạo hạnh của tôi và thần sông vẫn chênh lệch rất lớn.

"Xem ra cậu thật sự không phát hiện ra điều gì nhỉ, cũng đúng thôi, với tính cách của ả thì sao có thể để cậu phát hiện ra chuyện này được?" Cô ta tự hỏi rồi tự trả lời.

"Rốt cuộc là cô muốn nói gì?" Tôi hỏi.

"Ta cho cậu biết, cô ta sắp chết rồi nên mới lấy gan rồng của ta, cô ta muốn chế thuốc trường sinh bất lão."

Cô ta nói tiếp:

"Nhưng loại thuốc này cũng không phải là thứ dễ luyện, tính toán thời gian mà xem, cô ta vốn dĩ không sống được bao lâu nữa. Lần này còn bị thương nặng, càng làm giảm tuổi thọ của cô ta. Nếu cậu có thể chống lại sự truy sát của cô ta thì có khi cô ta sẽ chết ngay trước mặt cậu đấy."

Ý của cô ta là muốn tôi tìm nơi nào đó để chốn? Rồi đợi đến khi thọ nguyên của thần sông cạn kiệt?

"Nhưng chắc là cậu sẽ không gắng nổi đâu, cô ta muốn tìm cậu, nói không chừng ngày nào đó sẽ lẻn vào nhà cậu rồi giết cậu."

Tôi không nói gì. Tôi luôn cảm thấy con rồng này có gì đó lạ lạ, nhưng biểu cảm trên mặt cô ta lại cho tôi biết, có thể thần sông đang thật sự lo lắng về vấn đề tuổi thọ. Nhưng thần sông thế mà lại cần lo lắng về tuổi thọ à? Tôi đây thật sự cảm thấy điều này khá là "mới mẻ".

Nhưng tôi đột nhiên nghĩ đến một điều, cô ta nói để tôi trở thành thân xác của người bị phong ấn sau lưng. Có điều cô ta cũng vừa nói với tôi rằng, thần sông sẽ giết tôi, vậy thì người phong ấn sau lưng tôi còn có thể lấy tôi làm thân thể sao? 2 điều này vốn dĩ là mâu thuẫn với nhau.

Điều làm tôi trở nên cảnh giác, rốt cuộc con rồng này nói được bao nhiêu lời là thật vậy?? Nửa thật nửa giả sao? Hay chỉ có ba phần là thật?

"Đúng rồi, cậu có muốn biết vì sao ả lại làm thần sông không?" Cô ta đột nhiên nói.

Tôi lắc đầu, tôi không có chút hứng thú gì với thần sông cả.

"Ta có thể nói cho cậu biết, cô ta làm thần sông là để sống sót thôi. Còn nữa, cậu biết chân thân của cô ta là gì không? Chắc chắn cậu chưa bao giờ nghĩ đến, chân thân bản thể của cô ta thật ra là..."

Cô ta cười lạnh nói, như đang khinh bỉ thần sông vậy, nhưng rồi bỗng nhiên cô ta dừng lại, ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm bầu trời.

Tôi vô thức nhìn theo cô ta, cô ta phát hiện ra điều gì sao?

Cô ta cau mày cúi đầu xuống nhìn tôi, "Có phải cậu dẫn ả ta đến đây không?"

Tôi nghe cô ta nói mà giật mình, ý cô ta là thần sông đã tới đây?

Tôi vội vàng liếc nhìn bốn phía, sao thần sông có thể khỏe lại nhanh vậy được? Mới có mấy ngày thôi mà??

"Tiện nhân kia! Hừ! Khó trách ta cứ có cảm giác không đúng, sao ngươi lại có thể để hắn mang đầu ta tới đây một cách đơn giản như vậy được??"

Con rồng này hoảng sợ quay mặt ra ngoài, nhưng lại đột nhiên nhìn tôi chằm chằm, "Cậu bị cô ta chơi rồi!"

Tôi cảm thấy không thể nào, lúc ấy thần sông đang bị thương nghiêm trọng, sao “chơi” tôi được? Dù sao trong tình huống đó, nếu cô ta không đưa đầu rồng cho tôi, tôi chắc chắn sẽ liều mạng với cô ta.

Con rồng đi ra ngoài, tôi đương nhiên cũng đi vào nhà, cô ta nhìn chằm chằm gian phòng của tôi mấy giây, "Phượng hoàng? Mấy ngàn năm trên trần gian chỉ có một con phượng hoàng là Phượng Sở Lan, hừ, chỉ sợ đúng thật là con hoang của ả tiện nhân Phượng Sở Lan kia."

Tôi nghe thấy lời này thì rất giận, tôi mặc kệ chuyện thần sông có phải là tiện nữ không, nhưng cô ta nói Phượng Sở Lan cũng là tiện nữ làm tôi muốn rồ lên.

"Cô nói cái gì?" Tôi nhìn chằm chằm cô ta, cảnh giác mò lấy chiếc kiếm gỗ đào Dương Siêu cho tôi.

"Còn muốn ra tay với ta à? Không biết ả tiện nhân Phượng Sở Lan kia dạy dỗ cậu thế nào. Hừ, không kịp rồi, ta lại muốn xem xem, ả tiện nhân thần sông đó sẽ đi đến đâu! Lý Dịch, người sau lưng cậu, nếu cậu dám lộn xộn, xem xem ta có đánh đánh cậu hồn phi phách tán không!" Cô ta nói xong thì đột ngột lao ra ngoài, gió mạnh thổi tung cửa rồi đóng sầm cửa lại.

Một tiếng gầm mơ hồ vang lên, tôi lập tức chạy đến khe cửa, thấy một luồng sáng xuất hiện, lóe lên rồi biến mất. Khi tôi chạy đến cổng, mở cửa ra đã chẳng thấy cô ta đâu, chắc là cô ta đã biến về thân rồng rồi bay mất.

“Rầm… rầm”, trời mưa như trút nước, tiếng mưa rất to, tôi vốn dĩ không nghe thấy gì cả chỉ đang cảnh giác thôi, nếu thần sông đến, tôi nhất định phải liều mạng mới được.

Tôi vội vàng đóng cửa lại, chạy vào phòng, gọi Tiểu Phượng Hoàng dậy, con bé ngủ say như chết, tôi lay nó cả buổi nó mơ mơ màng màng mở mắt, "Anh làm gì vậy?"

Tôi ôm lấy cô bé, đưa nó đến nhà sau, con bé giật mình, "Sao mưa lớn vậy nhỉ?"

Tôi không kịp nói gì, để con bé đi trước, đi tìm tìm mẹ, hoặc là lên núi chờ tôi, thần sông đến, tôi không thể để liên lụy tới con bé được.

"Không đi, mưa lớn như vậy, anh để em ra ngoài mắc mưa sao? Em không đi đâu." con bé lắc đầu, tôi nghiêm túc nói phải đi, có lẽ thần sông vẫn còn bị thương nặng, bây giờ tôi vẫn có thể liều một phen.

Tiểu Phượng Hoàng đi khỏi nơi này rồi thì tôi mới có thể an tâm được.

"Em mang anh đi, em có thể vừa bay vừa cõng anh được mà." Tiểu Phượng Hoàng nói, tôi lắc đầu, tránh được mùng một, không trách được mười lăm, huống chi càng lẫn trốn lâu vết thương của thần sông càng sẽ mau lành, đến lúc đó tôi làm gì còn cơ hội để liều mạng nữa chứ?

"Anh không đi, em không đi, trời mưa to như vậy, em đi sẽ mắc bệnh đó." con bé nghiêm túc nhỏ giọng nói, rồi còn đi đến gần tôi.

Tôi không biết phải làm sao, chắc Tiểu Phượng Hoàng cũng đã cảm giác được nguy hiểm, nên muốn không muốn rời đi một mình.

"Trời mưa to quá, là ai đến vậy?" Tiểu Phượng Hoàng hỏi, tôi nói thần sông, Tiểu Phượng Hoàng giật mình, con bé vội vàng bay đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, "Mưa to thật, em thấy không rõ,...em, em. Anh, mau đến đây, em nhìn thấy một người..."

Cô bé đột nhiên nói một cách hưng phấn, tôi vội vàng chạy đến, hỏi cô bé nhìn thấy ai? Tiểu Phượng Hoàng nói, "Mẹ, mẹ em..."

Cái gì? Mẹ ư? Tôi giật mình ngạc nhiên, sao mẹ tôi lại trở về vào lúc này cơ chứ?

"Nhanh, nhanh lên, em muốn đi đón mẹ." Tiểu Phượng Hoàng nóng lòng muốn đi ra ngoài, thế nhưng con bé như nghe thấy gì đó, lập tức nản lòng nói, "Được rồi, mẹ, con không ra nữa."

Tôi hỏi chuyện gì thế? Tiểu Phượng Hoàng nói, "Mẹ nói chúng ta đợi mẹ trong nhà, mẹ sẽ đến, đừng ra ngoài."

Tôi im lặng gật đầu, Tiểu Phượng Hoàng nhìn ra ngoài không chớp mắt, "Em chưa gặp mẹ bao giờ..."

Đúng vậy, khi tiểu phượng hoàng ra đời, người đầu tiên em ấy thấy là tôi và một người không quen không biết là Ninh Vũ Hi. Con bé vốn dĩ chưa từng gặp được gặp mẹ. Mẹ đã nói vậy thì tôi đương nhiên không ra ngoài liều mạng nữa, hai người chúng tôi đợi khoảng nửa tiếng thì Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên bay ra ngoài cổng, mở cửa, gọi to "Mẹ..."

Tôi vô thức nhìn sang, phát hiện tiểu phượng hoàng nhào vào lòng một người phụ nữ, người phụ nữ này bước đến từ trong màn mưa lớn, trên người lại không dính một hạt mưa nào, vô cùng quái lạ, nhưng lại chính mẹ tôi.

Bà cúi đầu nhìn Tiểu Phượng Hoàng trong lòng một cách dịu dàng, bà xoa đầu tiểu phượng hoàng, Tiểu Phượng Hoàng nghẹn ngào nói, "Con rất nhớ mẹ..."

"Mẹ cũng nhớ con." Phượng Sở Lan nói rồi bà hơi ngạc nhiên nói tiếp, "Sao vóc dáng của con lại phát triển nhanh vậy?"

"Là anh ấy cho con ăn, nên vóc dáng của con mới phát triển nhanh ạ." Tiểu Phượng Hoàng chỉ tôi nói.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, đi qua gọi một tiếng “mẹ”, bà gật đầu, Tiểu Phượng Hoàng nói tiếp, "Mẹ, anh ấy rất tốt với con."

"Mẹ biết." Phượng Sở Lan gật đầu, tôi hơi áy náy, trước đó tôi không tốt với cô bé lắm, dù gì cũng hay để cô bé ở nhà một mình.

"Có chuyện gì lát nữa rồi nói...Lý Dịch, trong nhà có nước nóng không?" Mẹ đột nhiên nhìn tôi.

Tôi gật đầu nói có, bà nói tiếp, "Vậy chuẩn bị một chút đi, trà nóng nhé, mẹ muốn nói chuyện với thần sông Trường Giang một lát!"

“Mẹ, mẹ nói chuyện với thần sông?” Tôi ngạc nhiên hỏi, nhưng cũng không quá bất ngờ. Bà là phượng hoàng, mà mới rồi con rồng kia cũng bảo mấy trăm năm qua, trên dương gian chỉ có một con phượng hoàng; cộng thêm bà vốn là thần núi. Thần sông và thần núi, cả hai đều là “thần”, cho nên thật ra cũng có thể tính là “đồng nghiệp”, biết nhau là rất bình thường.

Chẳng qua, không biết tình cảm giữa hai người họ như thế nào.

“Ừ, gặp tình hình này thì phải trao đổi một chút. Ban nãy có một con rồng bay ngang qua, chắc là đi tìm thần sông. Chỉ là hiện mưa vẫn đang rơi, chứng tỏ thần sông không sao, thậm chí còn sắp tới đây.” Phượng Sở Lan nói.

Tôi hỏi mẹ với thần sông có quen nhau không? Với lại tình cảm qua lại như nào. Thế là mẹ nghĩ một lát rồi nói: “Không tốt.”

Vậy làm sao mà nói chuyện được.

Tôi cuống lên, mẹ lại cười: “Không sao đâu, đi rót ly trà đi, cô ta tới ngay rồi.”

Tôi thở dài gật đầu, đành đi pha cho thần sông một ly trà. Cứ tưởng hôm nay sẽ phải đánh trận lớn với cô ta, không ngờ chỉ như vậy.

Tôi rót trà xong bèn nhìn ra cửa sổ. Mưa vẫn đang lộp bộp rơi, lớn lạ thường, ngoài cửa đã ngập nước. Tôi vội lấy chổi quét nước ra, Tiểu Phượng Hoàng cũng sang giúp. Cơ mà mưa lớn quá, quét cũng chẳng có ích, chỉ một thoáng, nước đã tràn vào nhà.

“Xem ra cô ta rất tức giận, rất tức giận…” Mẹ lộ ra chút vẻ bất đắc dĩ, đưa mắt nhìn ra ngoài: “Đừng làm mưa nữa. Tôi không có tiền như cô đâu, không chuyển nhà được. Cô còn cho mưa rơi thì đến móng nhà cũng hư đấy, đến lúc đó tôi phải đi đâu ở? Đến nhà cô nhé??”

Đúng thế. Đây là nhà đất, hơn nữa đã rất lâu năm. Khi đó xây nhà đều dùng bùn, nào có xi-măng, nên nếu cứ tiếp tục cho mưa xuống như vậy, thật sự sẽ không trụ được lâu.

“À, cô cho tôi ở lại nhà cô đúng không? Được thôi.” Mẹ tôi không ý kiến.

Song, sau khi mẹ tôi nói ra câu này, mưa không còn rơi như thác đổ nữa, mà thoáng cái đã nhỏ lại rồi dừng hẳn.

Nước từ từ trôi đi như được điều khiển vậy. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Bà cũng thong dong hơn: “Thần sông Trường Giang luôn đeo khăn che mặt nên mẹ chưa từng thấy mặt cô ta, chỉ nghe nói cô ta đẹp cực kỳ…”

Câu này làm tôi ngạc nhiên tột cùng, vô thức hỏi: “Không phải rất xấu ư?”

“Ai nói thế?” Mẹ ngờ vực hỏi lại.

Tôi liền bảo lần trước Diệp Thanh kể rằng thần sông rất xấu. Mẹ lại lắc đầu: “Không đúng, mẹ từng thấy phần mắt lộ ra của cô ta một lần. Nếu xấu đau xấu đớn sẽ không có đôi mắt đẹp vậy đâu.”

Tôi nghi ngờ. Tiểu Phượng Hoàng thì hỏi: “Đẹp cỡ nào ạ?”

“Phải nói thế nào đây?” Mẹ cũng không biết phải tả thế nào: “Là một đôi mắt có tâm sự.”

“Tâm sự? Tâm sự gì?” Tôi với Tiểu Phượng Hoàng đồng thanh hỏi.

“Nói sao đây ta?” Mẹ hiển nhiên cũng không rõ: “Lý Dịch, con biết đấy, mẹ không hay ra ngoài, thần sông cũng không thể, thành ra mẹ cũng không biết cô ta. Lại thêm mẹ không thích nhiều chuyện nên không biết nhiều lắm.”

Mẹ tôi đúng là không thích nhiều chuyện.

Ngay lúc này…

“Tới rồi tới rồi.” Tiểu Phượng Hoàng thì thầm bảo.

Quả nhiên, tôi nhìn ra ngoài liền bắt gặp một người phụ nữ mặc quần áo đen, mang mạng lụa đen, chỉ để lộ mỗi đôi mắt lạnh như băng đang đi tới. Đây chính là thần sông Trường Giang. Cô ta bước đi trên bùn đất, nhưng khi vào nhà, giày lại sạch sẽ một cách lạ thường.

“Mời.” Mẹ tôi lên tiếng.

Thần sông xoáy mắt vào tôi. Tôi trông đôi mắt ấy, càng lúc càng thấy quen, như đã gặp ở đâu rồi. Mẹ bảo đây là một đôi mắt có tâm sự, nói thật, tôi không cảm nhận được. Tôi chẳng qua cảm thấy đôi mắt lạnh đến mức không ổn.

Tiểu Phượng Hoàng vẫn luôn nhìn cô ta, ánh mắt con bé khá kỳ lạ.

“Nào, mời vào, trà đã chuẩn bị xong.” Mẹ tôi lặp lại lần nữa. Thần sông nhìn bà một cái rồi đi vào, tôi lập tức đóng cửa.

“Mời ngồi.” Mẹ nói.

Thần sông ngồi xuống, nhìn qua mấy thứ trên bàn trà rồi bất động.

“Cô cho ta vào, nghĩa là cho ta cơ hội?” Thần sông cất tiếng, ánh mắt vẫn dán vào tôi. Tiểu Phượng Hoàng thì đứng cạnh tôi.

“Không phải. Lý Dịch là con ta…” Mẹ tôi lắc đầu: “Chuyện này ta biết rồi nên không muốn nhiều lời, ai đúng ai sai nói lên cũng chẳng có nghĩa lý gì, dù sao không sống thì chết thôi. Có điều, phiền cô nhìn nể ta mà tha cho thằng bé một lần.”

“Nể cô?” Ánh mắt thần sông chợt nghiêm lại.

“Đúng vậy, có gì cứ nhằm vào ta. Lý Dịch nó còn nhỏ.” Mẹ lắc đầu, nói: “Cô cũng có thể lấy chuyện này để làm giao dịch.”

“Cô bây giờ còn sức để giao dịch với ta à?” Thần sông vặn ngược lại.

Mẹ tôi im lặng, tầm mắt bà theo bản năng hướng về phía Tiểu Phượng Hoàng. Rõ ràng, lần này bà có thể quay về, khả năng tử kiếp của Tiểu Phượng Hoàng sắp đến. Tôi thầm lo lắng trong lòng.

Chuyện này, chắc thần sông cũng đoán được.

“Có.” Mẹ nói.

“Có? Cô nói láo.” Thần sông lắc đầu: “Nó là con gái cô. Chuyện của phượng hoàng cô và con hồ ly kia ta cũng biết chút ít. Nếu là trước khi sinh, cô thực sự có đủ khả năng để làm giao dịch với tôi. Nhưng hiện giờ bản thân cô còn khó đảm bảo thì giao dịch kiểu gì?”

Tôi kinh hãi. Lần ra ngoài này, rốt cuộc mẹ đã chuẩn gì những gì? Tiểu Phượng Hoàng của tôi, trong mắt con bé không có tí nào hoảng sợ. Điểm này thì con bé rất giống mẹ, gặp chuyện không hoảng.

“Có.” Mẹ tôi vẫn khẳng định: “Tình hình của cô không tốt lắm, không khác ta là mấy. Ta giúp cô, cô buông tha choLý Dịch, đây là trao đổi. Cô thấy sao?”

Tôi không nhìn ra được gì từ ánh mắt và vầng trán đang lộ ra ngoài của thần sông, nhưng năng lực đoán mệnh của mẹ cao hơn tôi nhiều. Bà chắc chắn đã nhìn ra được.

“Ta ghét bị người khác nhìn.” Thần sông lạnh lùng thốt ra. Cô ta đã phát hiện mẹ tôi đang xem tướng mạo cô ta.

Mẹ bảo: “Vậy ta không nhìn cô nữa. Nhưng làm sao mà cô có thể kéo dài được?

Thần sông nhướng mày. Mẹ tôi liền lấy ra vài đồng xu: “Ta có thể xem cho cô một quẻ, nếu như cô đồng ý.”

“Không xem! Ta không phải tới để xem mệnh! Mà để tìm người!” Lúc nói mấy lời này, thần sông vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm.

“Cũng được thôi, ta xem tình duyên cho cô vậy.” Phượng Sở Lan nhìn thần sông, hai mắt thần sông lập tức trở nên lạnh lẽo. Phượng Sở Lan bèn nói tiếp: “Cô nhấn ngập nhà ta, cô phải bồi thường.”

Mắt thần sông chẳng xuất hiện ánh khác thường nào, chỉ lật tay phải lấy ra gì đó. Mẹ tôi lại lắc đầu: “Ta không nhận tiền cũng không muốn vàng, ta chỉ muốn cô cho Lý Dịch một cơ hội.”

Trong lúc nói chuyện, bên trong mắt mẹ tôi chợt lóe lên tia sáng, giống như bà đã nhìn ra được gì đó từ trán thần sông.

“Phượng Sở Lan, cô nghĩ ta sẽ đáp ứng không?” Giọng thần sông không đổi.

“Chuyện này phải xem ở cô. Tính cách của cô ta cũng biết đại khái. Không thích nợ ai. Nhưng bây giờ cô đang nợ ta, cho nên cô phải đáp ứng cho Lý Dịch một cơ hội, cũng là cho bản thân một cơ hội.” Phượng Sở Lan đáp.

“Cho bản thân ta? Cô nói ả ta có thể giết ta ư?” Thần sông lạnh mặt.

“Ta không biết, nhưng từ tướng mạo Lý Dịch nhìn ra thì dù sao thời gian này nó cũng chưa gặp nạn phải chết.” Mẹ nói.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Phượng Hoàng liền thì thầm: “Vậy không cần phải sợ.”

“Ta không cho là vậy.” Thần sông lắc đầu.

“Thế thì ta nói cô biết, cô giấu mặt cực kỳ tốt, ta chỉ nhìn ra được ba mươi phần trăm. Cung mệnh của cô đã xuất hiện đường thuộc về khí mệnh của người khác, mà khí mệnh này lại phù hợp với của Lý Dịch, chứng tỏ rắc rối hiện tại của cô, Lý Dịch có thể giúp.” Mẹ tôi nói tiếp.

Tôi hơi tò mò. Lần này về, mẹ nói chuyện trôi chảy như vậy chẳng lẽ là do lấy được vận may gì ư??

“Cô nói láo!”

“Ta không nói dối.” Mẹ lắc đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Thần sông nhìn mẹ tôi mấy giây rồi nhướng mày. Có lẽ cô ta cũng biết tính cách mẹ tôi nên đành lặng đi.

Tôi thầm ngạc nhiên. Ý mẹ đây là bảo thần sông tha cho tôi một mạng để tôi giúp cô ta một chuyện, coi như giao dịch? Chắc là vậy rồi. Nhưng tôi có thể giúp gì cô ta?

“Lý Dịch nó cái gì cũng biết làm. Ba tháng, nó có thể giúp cô ba tháng.” Phượng Sở Lan lại nói.

Thần sông nhìn tôi chằm chằm mấy giây mà không nói gì, tôi thì chẳng biết làm sao. Cô ta muốn giết tôi, bây giờ xem ra tôi cũng chỉ còn mỗi con đường này để đi. Nếu thật sự như lời mẹ nói, phải giúp thần sông ba tháng, thế chẳng phải tôi buộc đi cùng cô ta ba tháng ư?

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đoán Thiên Mệnh, truyện Đoán Thiên Mệnh, đọc truyện Đoán Thiên Mệnh, Đoán Thiên Mệnh full, Đoán Thiên Mệnh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top