Đoán Thiên Mệnh

Chương 77: 117-118


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đoán Thiên Mệnh

“Không thì tìm một chỗ để em gái cậu dễ ngủ, cứ cõng vậy không tiện lắm.” Trương Nhẫn bảo.

Tiểu Phượng Hoàng đang ngủ như chết có khả năng vẫn nghe được nên dùng cánh ôm chặt lấy tôi, ý không cho tôi để nó ở lại. Dĩ nhiên, cảnh này trong mắt Trương Nhẫn chỉ là một bé gái, bởi vì pháp thuật của Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn đấy.

Tôi lắc đầu nói không cần:

“Tôi cõng con bé quen rồi, không sao đâu.”

“Cậu Lý yên tâm, nơi tôi nói an toàn tuyệt đối, sẽ không có bất cứ ai quấy rầy.” Trương Nhẫn nghiêm túc giải thích.

“Không cần đâu, tôi cõng con bé là được, thả xuống nó sẽ sợ.” Tôi từ chối. Tôi không muốn thấy con bé rơi nước mắt trong lúc ngủ.

“Thế thôi vậy. Xem ra quan hệ hai anh em cậu rất tốt, rất hiếm thấy. Đứa nhà tôi không thân với anh nó lắm, cứ đánh nhau suốt, khuyên mãi không được.” Trương Nhẫn hâm mộ, khi nhắc đến con mình lại có chút dở khóc dở cười.

Tôi quay đầu nhìn Tiểu Phượng Hoàng đang ngủ say. Hồi đó mẹ bảo tôi tính tình Tiểu Phượng Hoàng không tốt, nhưng trừ lúc mới sinh còn nhìn tôi với vẻ mặt hung thần thì về sau khá tốt, chẳng thấy không tốt ở đâu cả. Ngoài bướng bỉnh với cực kỳ nghiện cái giường cũ, những cái khác đều rất tốt.

Cơ mà bướng bỉnh cũng tốt, ít nhất sẽ không bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh. Giữ vững lập trường bản thân mình, đây có gì không tốt chứ?

Trương Nhẫn hỏi sao tôi với Tiểu Phượng Hoàng tốt được vậy? Anh ta cũng muốn dạy hai đứa nhà mình, để hai đứa nó đừng đánh nhau suốt nữa.

Tôi suy nghĩ một lát rồi nói:

“Chuyện này… chắc là tùy người. Dù sao thì tôi đối với con bé rất đơn giản, con bé muốn gì tôi sẽ cố gắng cho cái đó…”

Éc, tôi nói câu này không được mạnh mẽ lắm. Hiện tại tôi có thể cho con bé cái gì? Trừ ăn uống thì là hộp giấy, đến điện thoại cũng phải đợi đến khi con bé hóa người mới cho được.

“Sau đó thì sao??”

“Nuôi thả.” Tôi bảo.

“Nuôi thả?” Trương Nhẫn sửng sốt.

Mấy lần tôi đều cho con bé ở nhà một mình. Chuẩn bị thức ăn xong thì để con bé tự chăm sóc bản thân, tự sống. Nếu không phải lần này con bé bảo bức bối, rất muốn ra ngoài đi dạo với giọng nói cực kỳ tủi thân, làm tôi cảm thấy không ổn, không nên để con bé một mình như vậy thì vốn tôi cũng định để con bé ngoan ngoãn ở nhà, chứ không đưa ra ngoài thế này.

Thật ra bây giờ nghĩ lại, làm vậy là làm khổ con bé. Kiểu gì thì ở trong nhà mãi, không được ra đường, không được chơi, cũng không được nói chuyện với ai, người bình thường mà như vậy mười ngày, nửa tháng đã không chịu nổi, huống chi Tiểu Phượng Hoàng đã ở đó một tháng?

Bây giờ tôi rất tò mò lúc ở nhà, con bé rốt cuộc sẽ làm gì?

Theo tôi thì chắc là lớn lên, thêm da thêm thịt. Do cứ mỗi lần gặp là con bé lại lớn hơn, cho nên một tháng ở nhà, con bé chắc chắn chỉ làm duy nhất một chuyện, đó là tập trung, chịu khó, chăm chỉ, cố gắng phát triển. Chứ không sao mà lớn nhanh tới vậy??

“Quả nhiên là tùy người. Cậu Lý, mời vào trong!” Trương Nhẫn bất đắc dĩ gọi. Tôi gật đầu, rồi cõng Tiểu Phượng Hoàng đi vào.

Vào phòng khách quý, gặp một ông lão tóc bạc phơ, tôi mới giật mình. Ông lão này cũng là kỳ năng dị sĩ, là một đạo thuật sư, nhưng đạo hành lại không cao, chỉ cấp hai!

Tình trạng của ông ta không khác Trương Nhẫn là mấy. Vì lý do tuổi tác, dẫn đến khả năng đột phá bị giảm. Hoặc có thể nói căn bản không còn khả năng đột phá nữa.

Tuy nhiên, khi đến một độ tuổi nhất định, kỳ thực đạo hạnh sẽ tăng lên một ít, tuổi thọ cũng sẽ tăng lên với mức độ khác nhau. Dù sao người sống bằng khí, khí trong cơ thể nhiều, vòng đời chắc chắn lâu hơn người khác.

Tất nhiên, “lâu hơn” không có nghĩa là mấy hay mười mấy năm, cái đó thì ghê quá, mà cùng lắm là mấy tháng, hoặc một đến hai năm thôi, có khi là chỉ kéo dài thêm mười mấy ngày mà thôi.

Chỉ có thể nói: mỗi người mỗi khác!

Hôm qua tôi thông qua Trương Nhẫn mà biết được nỗi phiền não của ông chủ này, giờ tôi đã là đoán mệnh sư cấp 3, đạo hạnh cao hơn ông ta rồi.

Nói thế nào thì máu phượng hoàng vẫn đang tạo tác dụng trong cơ thể tôi.

Lần đột phá vừa rồi làm lượng khí hỗ trợ trong cơ thể tôi cao hơn các đoán mệnh sư cấp ba thông thường rất nhiều, có khi còn vươn thẳng lên cấp bốn. Với tình hình này, xem ông lão đương nhiên không thành vấn đề.

Tôi nhìn mấy lần, trong đầu rõ chuyện phiền muộn của lão. Mệnh cung lão ấy xuất hiện ánh sáng, nhưng lại chớp tắt bất định, thể hiện lão có cơ hội đột phá cảnh giới, chỉ là hơi khó chút.

Vậy cơ hội này là gì? Tôi nhìn kỹ hơn thì phân tích ra được là nhờ một thứ tương tự đan dược, cộng thêm cung tài lộc đại biểu cho của cải tương đối ảm đạm, chứng minh phải chi rất nhiều tiền.

Vậy nghĩa là phải mua. Hôm qua Trương Nhẫn bảo tôi chỉ điểm, ý là nhờ tôi chỉ bảo ông lão này để ông ta đột phá. Dù sao dựa theo độ tối của cung tài lộc của ông ta, không phải chỉ mất vài trăm ngàn mà ít nhất cũng phải hàng triệu.

Phân tích tới đây là trong đầu tôi đã rõ ngọn nguồn căn nguyên, lòng cũng yên tâm hơn chút. Mấy chuyện chỉ bảo này với tôi mà nói chẳng nguy hiểm gì, vào thời điểm mấu chốt nói vài lời là được.

“Cậu cứ nhìn tôi nãy giờ, cậu nói đi!” Ông lão nói, Trương Nhẫn cũng nhìn tôi. Đến đây, tôi bèn kể ra hết những phân tích của mình. Về phần các thông tin riêng tư tôi nhìn ra được từ trên mặt ông ta, tôi dĩ nhiên không nhắc tới nửa chữ. Dẫu sao tôi cũng đã thấy vài thứ.

Sau khi tôi nói xong, ông lão này lộ vẻ xúc động rõ ràng.

Trương Nhẫn mỉm cười:

“Ông chủ, tôi không nói sai chứ? Tài xem mệnh của cậu trai trẻ này rất lợi hại.”

“Quả là không sai.” Ông lão hài lòng gật gù.

“Có cậu ấy hỗ trợ, ông chủ nhất định chụp được thứ ông muốn.” Trương Nhẫn nói tiếp.

Chụp? Tôi có biết chút chút về cái này. Bảo sao… thế thì càng dễ cho tôi.

“Mong là vậy! Cậu Lý, con người tôi không thích vòng vo nên sẽ trực tiếp nói luôn. Nếu như cậu Lý có thể có được thứ tôi muốn, vậy ngoài viên đan dược ngày hôm qua, tôi sẽ hậu tạ thêm!” Ông lão nói.

Lúc nhắc tới hai chữ “hậu tạ”, giọng ông ta rõ ràng hơi cao lên. Xem ra ông ta thật sự định trả tôi một khoản thù lao. Dù sao thì đan dược tôi cũng đã lấy rồi, ông ta cũng biết điều này nên đề xuất chuyện thù lao có thể coi như là làm tôi càng nỗ lực làm việc hơn. Có vẻ ông ta khá tốt, tôi đương nhiên sẽ cố gắng rồi.

Tôi nói không thành vấn đề, tiếp đó hỏi giờ xuất phát luôn sao? Ông lão liền gật đầu., có vẻ là tối nay.

Ông lão thấy tôi cõng Tiểu Phượng Hoàng bèn mở miệng bảo sẽ tìm chỗ giúp tôi nghỉ nơi, song sau đó Trương Nhẫn thì thầm gì đó bên tai lão, lão mới bừng tỉnh gật đầu rồi không nói gì nữa.

Những chuyện tiếp theo không có gì đáng nói. Trương Nhẫn bảo chút nữa cơm nước xong sẽ xuất phát tới đó, tôi cũng không ý kiến. Lúc ăn cơm, tôi mới thả Tiểu Phượng Hoàng xuống, gọi con bé dậy, muốn kêu con bé ăn rồi ngủ tiếp. Cơ mà con bé không dậy, cũng dậy không nổi.

Tôi hết cách. Bao giờ con bé mới có thể tỉnh ngủ??

Cơm nước xong, lại uống thêm chút trà, tôi liền theo hai người bọn họ ra ngoài. Ông chủ này là người có tiền, ngồi xe hiển nhiên là xe sang, tôi không cõng Tiểu Phượng Hoàng được, đành phải đổi sang bế, để con bé ngủ trên chân tôi.

Chỗ đó cách nơi này không xa, chạy xe hơn mười phút là tới. Sau đó Trương Nhẫn giới thiệu đây là buổi đấu giá phố cổ do ông chủ tổ chức, rất nhiều người đi đi lại lại, hôm nay sẽ rất náo nhiệt.

Tôi hỏi sẽ rất có đông người tới đúng không? Trương Nhẫn gật đầu:

“Tuy lần này không công khai, rất nhiều người không biết tin, song, vẫn để lộ vài tin tức là có đồ tốt nên khách khứa chắc chắn rất đông, nếu không đã chẳng làm phiền cậu Lý đây.”

Tôi hỏi khách tới đây liệu có mạnh lắm không? Tôi lo Tiểu Phượng Hoàng bị nhìn thấu, thế thì rắc rối lắm.

Phượng Hoàng mà, đâu đâu trên người cũng là bảo bối.

“Khả năng này vẫn có, nhưng mấy người cực kỳ lợi hại có lẽ là sẽ không tới.” Trương Nhẫn suy nghĩ một lát rồi nói, bấy giờ tôi mới an tâm hơn chút.

Rất đơn giản, là về vấn đề cấp bậc. Những người như bọn tôi là sự tồn tại thấp kém trong các kỳ năng dị sĩ, bởi vậy, các món trong hội đấu giá này, những người cấp bảy, tám, chín nào có cần. Nếu không, mấy món có giá trị đó đã sớm đứng đầu bảng đấu giá lớn rồi, nào xuất hiện ở hội đấu giá nhỏ này.

“Cũng không nhất định là thế. Các đồ vật hôm nay vẫn rất quý giá, ngoài thứ có thể giúp ta đột phá ra, còn có các thứ chữa thương thần kỳ, nói không chừng sẽ thu hút một số người đang bị thương đấy?” Ông lão lắc đầu sửa lời, giọng có chút lo lắng.

Tôi nghe xong cũng không quá ngạc nhiên. Ít nhất là khi nãy tôi nhìn tướng mạo ông lão cũng đã nhìn ra đại khái rồi. Thứ ông ta muốn bắt được mức độ khó rất cao, nếu không thì đã chẳng phải phí 1 viên đan, lại còn trả tiền nhờ tôi đến chỉ điểm. Tôi cũng không nói gì nhiều, chỉ là đang duy nghĩ về chuyện này, tôi làm sao để chỉ điểm cho ông ta nhỉ, dù sao thì cũng có nhiều cạnh tranh lắm.

Nơi tôi đến gần giống như một tiệm trà vậy. Trước cổng đã có không ít xe, hầu hết là các loại xe sang. Cũng phải tôi, những người đến đây đều là kì năng dị sĩ vì những thứ trong đây đối với người thường cũng chẳng có tác dụng gì.

Trương Nhẫn cùng lão già xuống xe, tôi cũng ôm tiểu phượng hoàng xuống, thấy con bé vẫn ngủ say như vậy nên tôi bèn cõng nó trên lưng. Con bé “hứ..hứ” mấy cái, dường như là đang nói mơ vậy, có điều hơi nhỏ nên tôi nghe không rõ.

Tôi cùng 2 người họ đi vào, ông lão này quả nhiên thân thế không phải bình thường cho nên khi vừa bước chân vào đã có người chờ sẵn. Ông ta được coi như khách Vip vậy, có lẽ là ông ta đã đặt một phòng riêng rồi.

Quả nhiên tôi đoán không sai, mấy người chúng tôi cùng đi vào một căn phòng. Bên trong có 1 bộ sô pha, còn có một mặt kính thủy tinh để theo dõi tình hình đấu giá. Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi như vậy nên có chút hơi tò mò.

Tôi nghĩ nếu tiểu phượng hoàng không ngủ, tôi có lẽ sẽ trò chuyện cùng con bé, nói chỗ này chỗ kia, cái này cái kia nhưng tiếc là giờ nó rất mệt nên ngủ rất say.

“6 phòng riêng đều đã được đặt hết nhỉ.” Trương Nhẫn nói.

“Vâng, lần đấu giá này có vẻ hơi khác. Sự xuất hiện cũng những đồ vật ở đây thu hút rất nhiều người cho nên 6 phòng riêng đều đã được đặt hết.” Nhân viên tiếp đón trả lời rất lịch sự.

“Có những người nào đến nhỉ, Tây Thương Bắc Vương có đến không?” Trương Nhẫn hỏi.

“Cái này…” Nhân viên có vẻ bất lực, có lẽ là do không được phép tiết lộ thông tin khách hàng.

Tôi chưa bao giờ nghe thấy tên người này.

Trương Nhẫn nhìn anh ta mấy cái, cũng không nói gì. Nhân viên tiếp đón đành nói:

“Ngài là khách quen nên tôi nói cũng không sao. Vị khách ngài hỏi vẫn chưa đến, nhưng có một vị rất bí ẩn đã đến đây, ở trong phòng số 6.” Vừa nói anh ta vừa chỉ tay vào tấm kính.

Tôi cũng vô thức nhìn ra. Nơi này cũng không khác rạp hát là sao. Phân thành tầng 1, thành 2. Tầng 2 là các phòng riêng, từ ngón tay của người nhân viên, tôi có thể nhìn thấy một mặt kính khác mà bên trong không nhìn được, bên trên có số 6.

“Bí ẩn như thế nào?” Trương Nhẫn có chút hứng thú.

Tôi đang nhìn vào cung mệnh của người nhân viên này. Công việc của anh ta là đón khách vậy nên có lẽ đã tiếp xúc với vị khách phòng số 6 rồi. Quả nhiên khi tôi nhìn kĩ một chút thì thấy trong cung mệnh của anh ta xuất hiện một mệnh khí yếu ớt như sắp tắt. Có là đó là của vị khách phòng số 6.

Mệnh khí này yếu ớt vô cùng, dường như đã được cố ý che dấu đi, tôi chỉ nhìn được một chút ít mà thôi. Xem ra đúng là có chút bí ẩn.

“Người này mặc y phục màu trắng. Là nữ đúng không” Tôi mở miệng hỏi.

Người nhân viên này vừa nghe thấy tôi nói xong thì ngạc nhiên hỏi lại:

“Cậu quen người này sao?”

Trương Nhẫn sửng sốt, đến ông lão cũng quay lại nhìn tôi.

Tôi lắc đầu:

“Trong cung mệnh của anh có lẽ có mệnh khí của người đó, khí đàm, có nghĩa là có sự ẩn thân ở đây. Tôi nghĩ đến một vài màu sắc, cảm thấy màu trắng với ẩn thân là hợp lí nhất nên tôi nghĩ có lẽ người đó mắc đồ màu trắng.

Anh ta vội vàng gật đầu:

“Đúng, đúng rồi…”

“Câu Lý làm sao mà nhìn ra đó là phụ nữ vậy?” Trương Nhẫn lộ ra vẻ vô cùng tò mò.

“Cái này cũng đơn giản thôi, tôi nghĩ là sẽ có rất ít đàn ông mặc đồ trắng từ đầu đến cuối.” Tôi đáp.

Trương Nhẫn sửng sốt một hồi rồi nhìn sang người nhân viên. Người nhân viên này cũng ngạc nhiên nhìn tôi:

“Anh đoán như vậy sao?”

Tôi gật đầu:

“Vậy tôi nói có đúng không?”

“Vâng, đó đúng là một người phụ nữ mặc đồ trắng.” Nhân viên tiếp đón gật đầu nói.

Trương Nhẫn lại ngạc nhiên nhìn tôi.

“Vị khách phòng số 6 này dường như là lần đầu tiên đến nơi này. Ra tay cũng khá hào phóng, nếu như cô ta đến đây vì đồ vật thì đó có lẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.” Anh ta tiếp tục nói.

Tôi cũng đại khái nhìn ra rồi. Trương Nhẫn do dự một chút rồi hỏi tôi nên làm gì. Trên đường tới đây, Trương Nhẫn đã nói với tôi rằng ông chủ anh ta sẽ chi trong khoảng 50-100 triệu để có được món đồ đó. Đây đúng là một con số trên trời đối với tôi. Lúc đó nghe xong tôi đã rất sốc, tôi không hề giống họ nhưng cũng không vì thế mà tôi cảm thấy tự ti. Có điều theo lời người nhân viên kia nói, nếu vị khách kia nhìn trúng món đồ đó thì khả năng cô ta sẽ trả giá cao hơn thế.

“Phòng số 6 này là do cô ta tự chọn sao?” Tôi hỏi.

“Vâng, đúng vậy, cô ta muốn phòng số 6” Người nhân viên đáp lời tôi.

Tôi nghĩ một lát rồi hỏi tiếp:

“Ở đây có món cháo trắng nấm hương không?”

Nhân viên gật đầu:

“Chúng tôi có món này, tất cả các phòng riêng đều có dịch vụ đồ ăn. Chỉ cần cậu yêu cầu, đầu bếp của chúng tôi lập tức chế biến.”

“Không, không phải làm cho tôi. Phiền anh mang món đó đến cho cô ta.” Tôi nói

“Mang đến cho vị khách phòng số 6 ư?” Anh ta ngạc nhiên.

“Đúng rồi.”

“Nhưng cô ấy nói cô ấy không cần bất kì thứ gì.” Nhân viên nói trong bất lực.

Tôi vẫn tiếp tục nói phiền anh ta mang đến cho người phụ nữ đó.

“Vậy được thôi, phiền cậu đợi chút, giờ tôi sẽ đi làm theo lời cậu.” Nhân viên cuối cùng đành đáp ứng tôi.

“Cậu Lý, cậu như vậy là có ý gì?” Trương Nhẫn tò mò nhìn tôi, ông lão cũng vậy.

“Đầu tiên chúng ta hãy kết bạn với người ở phòng số 6 kia.” Tôi nói.

“Vậy tại sao lại phải tặng cô ta món cháo nấm hương?” Trương Nhẫn càng tò mò hơn và dĩ nhiên ông lão kia cũng vậy.

“Cái này… Vừa nãy khi tôi hỏi người nhân viên kia. Anh ta nói vị khách đó đã chọn số 6, tức là có lẽ cô ta thích số 6 (六) vì vậy tôi dùng tính tự mà đoán ra.” Tôi nói. “ (六) này có hình dạng tương tự như 1 chiếc bàn, bên trên có 1 nét phẩy tức là chỉ ra chiếc bàn này chỉ có 1 người ngồi. Hay nói cách khác là ở đây cô ta chỉ có 1 mình mà thôi, không quen biết ai.”

“Vì vậy nên cậu tặng người cô đơn 1 bát cháo? Lại còn là 1 bát cháo nấm hương?” Trương Nhẫn nói trong tiềm thức.

Ông lão nghe đến đây cũng sửng sốt, càng nhìn tôi một cách tò mò hơn.

“Có thể nói như vậy.” Tôi đáp.

“Cậu Lý, phiền cậu giải thích chi tiết hơn được không, tôi có chút mơ hồ.” Trương Nhẫn bất lực nói, bước lại gần tôi hơn.

“Cháo, vì sao tôi lại muốn tặng cô ta cháo. (六) đồng âm có (流), vậy lưu động (流动) tức là sao?”

“Nước, nước thì lưu động, nhưng cậu đang nói cháo cơ mà?”

“Trong ngũ hành, lục thuộc về hỏa, ý nghĩ tương thông giữa những thứ này tức là có 1 cái chén hay một bát nước được đốt bằng lửa. Nhưng với người phụ nữ cô đơn này, 1 chén nước nóng chắc chắn không được. Tôi đoán, nguyên nhân có lẽ là do cô ta chưa kịp ăn gì, có chút đói, hoặc là muốn ăn gì đó. Cháo vừa hay đủ điều kiện, có nước có lửa, tôi nghĩ cô ta sẽ thích nó.” Tôi chậm rãi nói

“Vậy tại sao phải là cháo nấm hương?” Trương Nhẫn lại hỏi tiếp.

“Hình dạng của nấm hương giống như 1 bông hoa vậy, 一(một) 二(hai) 三(ba) 四(bốn) 五(năm) 六 (sáu). Trong 6 số trên, số 6 có hình dạng gần giống hình dạng bông hoa nhất, tức là giống nấm hương nhất nên tôi đã chọn.” Tôi đáp.

Trương Nhẫn như tỉnh ngộ ta, quay sang nhìn ông lão nói:

“Quả nhiên cậu Lý đây tuổi nhỏ mà tài cao, đã có thể đạt tới mức này, tôi không hề nói quá chút nào, tất cả đều là sự thật.”

Tôi lắc đầu cười khổ. Đây cũng chỉ là do tôi tính ra, người khách phòng số 6 kia thích mới là điều quan trọng, nếu không thì phí công rồi. Dù sao thì chúng tôi muốn tốt với cô ta, nhưng cô ta có lĩnh ngộ cái tốt này không thì lại là chuyện khác.

Khoảng 10 phút sau, người nhân viên kia đi vào, dùng vẻ mặt kinh ngạc không tả nổi nhìn tôi. Trương Nhẫn vội hỏi:

“Người phụ nữ kia nói thế nào?”

“Thưa, cô ấy nói thì không nói, nhưng vẻ mặt có chút ngạc nhiên, cũng không hề tức giận nên tôi để đồ bên trong rồi đi ra. Lát sau quay lại thì cô ấy đã ăn hết bán cháo nấm hương rồi, vẫn là không nói một lời nào nhưng vẻ mặt bấy giờ lại có chút mãn nguyện.” Người nhân viên đáp.

“Cậu Lý, cậu đúng là thần rồi. Cô ấy vốn đã nói không cần thứ gì thế mà lại ăn bát cháo nấm hương này, lúc tôi đi ra còn tip cho tôi những 1 vạn… Xem ra cậu Lý rất hiểu trái tim phụ nữ.” Anh ta tiếp tục nói.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đoán Thiên Mệnh, truyện Đoán Thiên Mệnh, đọc truyện Đoán Thiên Mệnh, Đoán Thiên Mệnh full, Đoán Thiên Mệnh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top