Đoán Thiên Mệnh

Chương 45: 68


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đoán Thiên Mệnh

Phán quan tống nữ?

Điều này làm tôi kinh ngạc, nói cách khác dễ hiểu hơn, vị phán quan này đích thân đến để đưa linh hồn đi đầu thai.

Bình thường ra mà nói, tại sao có người sinh con rất lâu, đau đớn mấy tiếng đồng hồ cũng không sinh nổi, có một số người lại sinh rất nhanh? Đây chính là vấn đề lúc đầu thai, linh hồn đầu thai không nhập vào trong thân thể, mà dung hòa trong bụng, vậy thì làm sao có thể sinh ra đứa trẻ?

Xuống Địa phủ, hồn phách sau khi đăng ký sẽ một lần nữa được trở lại dương gian, tuy nhiên bởi vì nguyên nhân đầu thai ở quá gần hoặc quá xa cơ thể mẹ, vong hồn người nha phải đi tìm, lại thêm một số yếu tố khác, cho nên thời gian sinh con có sự khác biệt lớn. Có một số hồn phách thông minh lanh lợi, sớm tìm thấy người muốn đầu thai, liền chui vào bụng người ta thì có thể được sinh ra sớm. Mà có thời gian lâu hơn một chút vẫn không tìm được cơ thể mẹ đầu thai, vậy cái cơ thể mẹ này chỉ có thể gọi là...

Nhưng kiếp luân hồi này thường là do quỷ sai đưa đi, căn bản là chưa từng nghe nói có chuyện Phán quan đích thân đưa 1 một cô gái đi đầu thai. Có thể là do mẹ tôi, hoặc con gái của bà ấy được sinh ra với một thân phận đặc biệt, cho nên Phán quan mới đích thân đến?

Tôi không kịp suy nghĩ nhiều nữa, để Ninh Vũ Hi ở lại, nhưng cô ấy nói sẽ kéo tôi chạy nhanh hơn. Tôi lắc đầu, phán quan bị một con chó đen cản đường, quá trình đưa linh hồn bị chậm lại, mẹ tôi không thể sinh được, lúc này chắc chắn đang rất đau đớn. Vì vậy để phòng ngừa tình huống không hay xảy ra, nhất định phải có một người ở lại ứng phó mới được.

Tôi nói như vậy, cô ấy bất đắc dĩ gật đầu:

"Vậy thì anh đi nhanh đi."

Tôi về phòng, lấy một cái cuốc, rọi đèn pin chạy ra ngoài. Lúc này, lão già thấy tôi chạy đến, lập tức nhào vào tôi như một con khỉ. Tôi giật thót, lão già này tốc độ quá nhanh, tôi không kịp đề phòng, chỉ có thể dùng cái cuốc chuẩn bị dùng đuổi chó để đánh lão ta.

Bốp... Cái cuốc đập trúng người lão, suýt nữa thì tôi không bắt được cái cuốc, bởi vì nó bị gãy làm đôi ở chính giữa. Tôi cả kinh, một người thiếu niên trẻ tuổi như tôi đánh lão ta như vậy, lại còn dùng cuốc, cuốc đều đã gãy, ấy thế mà lão ta cả người không hề hấn gì, đây rốt cuộc là loại người thế nào chứ? Tôi lảo đảo ngã xuống đất, trong tay chỉ cầm một nửa cán cuốc. Lão già lại một lần nữa nhào qua.

"Đi!" Diệp Thanh khẽ quát một tiếng, trong tay phóng ra kiếm gỗ đào, trực tiếp đâm vào lưng lão già, khóe miệng lão co giật, chỉ có thể buông tôi ra.

"Nhanh đi đi!" Diệp Thanh đứng chắn trước mặt tôi, vẻ mặt lão ta hiện lên tia tàn độc, nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh, giống như muốn xé nát người này vì đã phá hỏng chuyện tốt của lão.

Tôi khó xử vô cùng, không biết rốt cuộc chị ấy có phải bị Lâm Tử Mệnh mua chuộc hay không? Tôi biết là lúc này không nên nghĩ về chị ấy như vậy, dù sao thì chị ấy cũng vừa giúp tôi.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi nhanh!" Diệp Thanh trừng mắt nhìn tôi. Tôi nhắm mắt cắn răng gật đầu, đứng lên vung chân bỏ chạy. Chị ấy có phải nội gian hay không, sau khi về tôi hỏi chị ấy là được rồi.

"Muốn chạy hả?" Lão già vừa thấy tôi chạy, liền xông đến khiến da đầu tôi tê rần, giống như bị hổ đói nhìn chằm chằm vào, lão muốn đuổi giết tôi.

Rầm rầm!

Tôi quay lại thì thấy Diệp Thanh đang ngăn cản lão, lật tay lấy ra tấm hoàng phù, miệng không ngừng niệm chú, sau đó lập tức ném hoàng phù ra. Hoàng phù đong đưa trên không trung, sau đó hóa thành ngọn lửa bùng cháy lên, ầm ầm, giống như pháo nổ vây quay lão già kia, gần như bao phủ lão già trong đó.

Tôi thở phào, dùng hết sức lực chạy đi, rọi đèn pin lên phía trước. Quả nhiên ngay tại cửa thôn, có một bầy chó vây quanh sủa điên cuồng, giống như một đám chó dại, hơn chục con, hầu như toàn bộ chó trong thôn đã chạy tới.

Chúng gần như đều là chó đen, khó trách lại làm cho Phán quan của âm tào địa phủ bị chặn lại. Dù sao chị Diệp Thanh nói, chó đen trong mắt Phán quan chẳng khác gì Hạo Thiên Khuyển trên trời, huống chi bây giờ còn có bảy tám con "Hạo Thiên Khuyển"?

Phán quan người ta cũng phải dừng lại.

Tôi vung chân chạy, nhưng càng đến gần, tóc gáy sau lưng tôi càng dựng hết cả lên, bởi vì bầy chó này đang sủa với không khí, căn bản là không hề có bất cứ thứ gì. Nếu như người không biết chuyện gì mà thấy cảnh này, chắc chắn sẽ sợ toát mồ hôi lạnh, quay đầu bỏ chạy.

Tôi cảm thấy lo lắng, vô thức lấy kính chiếu yêu ra soi vào tất cả xung quanh nơi những con chó đang sủa. Quả nhiên trong gương xuất hiện một người. Người này tay cầm bút lông lớn, mặc quan bào, trên mặt rất nhiều râu. Đây là vị phán quan nào của địa phủ?

Tôi chưa từng nhìn thấy người này, căn bản không biết là ai.

Người này nhìn về phía tôi, tôi vội vàng chạy tới, dùng một nửa cây gậy trong tay khua loạn xạ: "Cút đi! Cút đi!"

Những con chó này đều là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, bị tôi dùng gậy đánh, chúng lập tức kêu ư ử, quẫy đuôi chạy tán loạn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm:

"Tôi là con của Phượng Sở Lan..."

"Biết rồi, bà ấy nói với ta là bà ấy có một đứa con trai lớn." Giọng của vị phán quan này rất lớn, lạ lẫm, nhưng rất vang dội. Làm cho người ta có cảm giác vô cùng chính nghĩa.

Tôi nói tôi đến là để đón hồn phách đến đầu thai trong bụng mẹ tôi. Ông ta liếc nhìn tôi, sau đó hướng về phía xa, cũng chính là phía nhà tôi, ánh mắt lóe lên.

Tôi hoảng hốt, không phải là ông ta đã biết rằng mẹ tôi chỉ cần sinh hạ con gái, ngày hôm sau sẽ chết, cho nên hối hận, không muốn trao hồn phách cho tôi nữa chứ??

Tôi vội vàng nói Phượng Sở Lan đã đợi rất lâu, ông ta nói:

"Mang cái thai này, ta không bắt cô ta đợi 3 ngày 3 đêm đã là tốt rồi...”

Ông ta nói xong lại có chút do dự, sau đó phất tay 1 cái liền xuất hiện một đốm sáng, giống như có hàng trăm con đom đóm tụ lại. Cái này chính là hồn phách sắp đầu thai trong bụng mẹ tôi?

Tôi rất kinh ngạc, dùng cả hai tay đón nó.

Ông ấy nhìn tôi bảo:

"Cậu về nói với Phượng Sở Lan, lần này ta đã phải mạo hiểm như vậy, sau này, ta không còn nợ cô ấy nữa."

Thì ra là thế lúc trước ông ta nợ mẹ tôi một cái ân tình, cho nên lần này mới tự mình tới. Mà ông ấy nói là mạo hiểm rất lớn, đây là có ý gì? Dù sao đưa hồn phách đến, ngoại trừ đụng phải bầy chó đen bên ngoài, còn có mạo hiểm gì đáng nói??

Tôi nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu. Cẩn thận nâng đốm sáng này trong tay, không biết là có phải tôi quá nhạy cảm hay không, mà tôi cảm thấy có chút áp lực, có vẻ như là cái hồn phách đầu thai này có lai lịch không nhỏ.

Tôi kinh ngạc, Phán quan này liếc nhìn đốm sáng trong tay tôi, muốn nói lại thôi, như là muốn nói rõ ràng về đốm sáng này. Nhưng cuối cùng lại không mở miệng, thở dài, quay người dời đi, rất nhanh đã biến mất, không một tiếng động.

Tôi không muốn chậm trễ chút nào nên vung chân chạy về nhà. Tôi chạy quá nhanh, chân vấp phải cục đá, làm tôi kêu lên một tiếng, suýt chút nữa ngã ra đất.

Bộp!

Đèn pin rơi xuống đất, bóng đèn vỡ ra, thoáng cái xung quanh trở lên tối sầm. Tôi ảo não, không có thời gian để tức giận nữa, đứng lên, bốn phía đen sì đáng sợ, chỉ có đốm sáng trong tay tôi phát ra linh quang nhàn nhạt quỷ dị. Tôi tiếp tục chạy, trời rất tối, nhưng tôi vẫn biết nhà mình ở nơi nào. Tôi chạy một hồi, đột nhiên cảnh giác, bởi vì tôi mơ hồ thấy trong nhà của tôi, có một ngọn đèn chiếu sáng ra bên ngoài. Nhưng không thấy lão già kia và Diệp Thanh đánh nhau, hai người họ không phải mới vừa ở đây sao?

"Diệp Thanh, chị Diệp Thanh..." Tôi thoáng run rẩy, bởi vì tôi thấy có một người nằm trên mặt đất, ai vậy?

"Lý Dịch! Cẩn thận phía sau!" Tôi nghe thấy tiếng của Diệp Thanh, vội vàng quay đầu lại. Bóng người lóe lên, một đôi mắt thâm độc xuất hiện phía sau tôi.

Bốp!

Bụng tôi đau đớn đến mức muốn thổ huyết, tôi ngã văng ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi. May là tôi ôm đốm sáng trong tay nên nó không bị tan ra. Tôi ôm bụng đứng lên, tiếp tục chạy về nhà, phải đưa cái đốm sáng này vào trong bụng mẹ tôi, nếu không sẽ không biết chuyện gì xảy ra.

"Còn muốn chạy!" Lão già vọt tới, giống như chó dại làm tôi ngã nhào xuống đất.

Lão điên cuồng muốn đoạt đi đốm sáng trong tay tôi. Tôi sợ hãi, nếu cứ tiếp tục như vậy, lão già này sẽ đập tan đốm sáng này mất, làm sao em gái tôi có thể sinh ta? Lòng tôi nóng như lửa đốt, một bên dùng chân đạp lão để phản kháng, một bên chỉ có thể gào to: "Mẹ! Hồn phách đã đến..."

Mắt thấy lão già này tay đã đánh tới, tôi cắn răng ném đốm sáng ra ngoài, mắt nhìn chằm chằm vào nó. Đột nhiên thấy từ trong nhà lóe ra vạn đạo kim quang. Không lẽ... mẹ tôi đã hiện nguyên hình....

- Hết chương –

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đoán Thiên Mệnh, truyện Đoán Thiên Mệnh, đọc truyện Đoán Thiên Mệnh, Đoán Thiên Mệnh full, Đoán Thiên Mệnh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top