Đoán Thiên Mệnh

Chương 25: 40-41-1


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đoán Thiên Mệnh

Tôi dùng hết sức lực toàn thân điểm 1 phát vào giữa hai lông mày của Thái Mẫn, cô ấy lập tức hét thảm một tiếng. Tôi mơ hồ thấy bóng người bám trên người Thái Mẫn bay ra ngoài như thể nam châm cùng dấu đẩy nhau. Thái Mẫn ngất đi, tay buông thõng xuống đất.

"Khụ...khụ...khụ..." Hai tay tôi che lấy cổ ho dữ dội.

Lúc này tôi cảm thấy không khí mới trong lành làm sao. Vừa rồi chỉ cần chậm trễ thêm một chút nữa, không chừng tôi sẽ bị con quỷ này bóp chết. Tôi sợ hãi, nhặt điện thoại trên mặt đất lên. Nhưng nhìn cái bóng dáng mơ mơ hồ hồ trên mặt đất, sau khi bị ép ra ngoài, hắn lập tức tìm kiếm mục tiêu tiếp theo, nhanh thoăn thoắt hướng tới phía Quánh Đình Đình vốn đã bị dọa cho sợ hãi. Mọi chuyện thật sự không ổn rồi!

Lúc nãy tôi suýt nữa bị bóp chết, nếu con quỷ này lại nhập vào người Quách Đình Đình, thì lần này tôi chết chắc rồi. Tôi không kịp hít thở không khí nữa, tranh thủ thời gian chạy tới phía Quách Đình Đình. Bây giờ không cần Dương Siêu dạy tôi cũng biết phải làm như thế nào. Cung mệnh con người có thể phong ấn, tôi với tư cách là thầy xem mệnh, đương nhiên biết rõ ràng điểm này. Phong ấn cung mệnh, như vậy con quỷ này không nhập được vào người Quách Đình Đình. Nhưng tốc độ con quỷ này quá nhanh, thoăn thoắt như nước, thoáng cái đã chui vào trong thân thể của Quách Đình Đình, dính vào bóng của Quách Đình Đình, bây giờ cô ấy có hai cái bóng.

Quách Đình Đình rùng mình, sắc mặt tái mét, đứng sững sờ tại chỗ không biết làm sao. Nguy rồi!!

Thoáng cái tim tôi như chìm xuống đáy vực. Con quỷ này chắc chắn có phòng bị, tôi không thể dùng chiêu cũ Dương Siêu vừa chỉ được. Tôi phải làm gì đây? Ngay lúc lòng tôi nóng như lửa đốt, đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng khiến tôi kinh ngạc. Quách Đình Đình run rẩy sợ hãi đứng yên tại chỗ, mà đằng sau cái bóng của cô ấy, cái con quỷ kia điên cuồng ôm lấy bóng cô ấy, như thể không nhập được vào. Chuyện này làm tôi sững sờ, sao mà con quỷ này không nhập được vào người Quách Đình Đình?

Đột nhiên, một bóng đen lao ra khỏi người Quách Đình Đình, tôi không nhìn thấy mặt hắn, nhưng hắn rất tức giận, miệng chửi bới, nói cái gì mà thật xui xẻo. Tôi không hiểu hắn ta có ý gì, nhưng Quách Đình Đình không bị nhập, tôi nhẹ nhõm hơn rồi. Tôi vội vàng chạy tới kéo cô ấy về phía sau. Tôi không chần chừ nữa, tự mình điểm mi tâm, phong ấn cung mệnh của bản thân, nếu không lỡ hắn ta để ý đến tôi, thế thì tôi tiêu rồi.

Bóng đen lơ lửng xung quanh, thấy không nhập nổi vào ba người chúng nữa liền dừng lại, giống như hổ rình mồi vậy, tôi giờ mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

"Con quỷ kia bị tôi đánh ra ngoài rồi, bây giờ phải làm thế nào nữa?" Tôi vội hỏi Dương Siêu. Cứ nhìn chằm chằm nhau thế này cũng không phải là cách.

"Nghe thấy rồi. Cậu đang ở chỗ nào?"

"Chô con sông gần nhà tôi."

"Được rồi! Không cần làm gì nữa, chờ ta!"

Cúp điện thoại rồi, tôi tự hỏi, chẳng lẽ Dương Siêu đang ở gần đây sao?

"Quỷ, thật sự có quỷ." Quách Đình Đình kinh hãi. "Vừa nãy hắn muốn nhập vào người tôi..."

Cô ấy nói như vậy, tôi càng thấy kỳ lạ hơn. Con quỷ này thuận lợi nhập vào người Thái Mẫn, tại sao đến Quách Đình Đình lại không thể nhập vào được? Tôi hỏi cô ấy tại sao không nó nhập được, cô ấy lắc đầu:

"Tôi không biết. Nhưng vừa rồi cơ thể tôi rất lạnh..."

Xem ra hỏi cô ấy vẫn không biết lí do là gì, chỉ có thể đợi Dương Siêu đến.

Con quỷ này chẫm rãi tiến đến gần chúng tôi, Quách Đình Đình sợ hãi run rẩy:

"Mau giết hắn đi!"

Tôi mà có năng lực này thì làm sao mà phải đứng trụ ở đây chứ? Hừ… Tôi lắc đầu. Thời gian trôi qua, con quỷ này bắt đầu dần mất kiên nhẫn, đi tới đi lui muốn lấy lại bức vẽ và bút lông. Tôi làm sao có thể để hắn lấy, tôi lập tức cầm thứ này lên.

Hắn lại càng nóng nảy: "Trả lại cho ta, trả lại cho ta..."

Âm thanh sắc bén, chói tai, làm người ta sau khi nghe xong vô cùng khó chịu. Tôi không để ý đến hắn, dường như tôi muốn làm rõ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Hắn ta đi tới đi lui, ngồi cũng không yên. Đột nhiên hắn ta hét lên một tiếng, nhảy xuống dòng sông bên cạnh, không có bọt nước bắn tung tóe, cứ như vậy mà biến mất không dấu vết.

Tôi chợt nghe thấy một âm thanh truyền đến, là tiếng động cơ xe. Ngay sau đó tôi thấy một bóng người chạy về phía này, tốc độ rất nhanh, từ trên sườn núi lao thẳng xuống. Đến khi nhìn rõ người này, tôi lập tức thở phào một hơi. Là Dương Siêu.

Dương Siêu đi tới, anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nơi con quỷ kia nhảy xuống:

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tôi kể qua chuyện vừa xảy ra. Dương Siêu lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, lấy bức vẽ và bút lông từ tay tôi, bắt đầu chăm chú nhìn. Quách Đình Đình thấy Thái Mẫn hôn mê bèn ngồi xổm xuống chăm sóc cô ấy. Lá gan này của cô ấy…nếu sau khi điểm mắt cho rồng, thật sự có rồng bay ra, kiểu gì cô ấy cũng sẽ bị dọa sợ, không thể chụp hình được. Bởi vì người ta thường sợ những thứ chưa từng thấy bao giờ.

Tôi hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Dương Siêu thấy bên trong có một bên mắt đã bị vẽ rồi, nhưng bên kia thì không có, anh ta liền thờ phào 1 hơi. Nhìn biểu cảm này của anh ta, chẳng lẽ vừa rồi nếu Thái Mẫn vẽ lên một con mắt khác, thật sự có rồng bay ra? Tôi vô thức hỏi, Dương Siêu nhìn tôi một cái, nói:

"Chuyện vẽ rồng điểm mắt này đúng là có thật, tuy nhiên thời điểm Trương Tăng Diêu vẽ rồng, không phải dùng mực nước bình thường, mà dùng mực có huyết rồng, vả lại tường cũng không phải tường bình thường, mà là tường có long khí. Nói cách khác, tường này được xây bằng đá gần các mạch rồng. Hai thứ này thế mà vẫn chưa phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là bút. Cây bút kia lại lại là cây bút mà thần tiên dùng, nếu không thì sau khi điểm mắt, rồng không thể sống lại..."

Những lời này của anh ấy khiến tôi mở rộng tầm mắt, thật sự có chuyện vẽ rồng điểm mắt? Nhưng mà yêu cầu này cũng quá cao rồi? Nào là phải dùng bút thần, rồi dùng máu rồng, chẳng lẽ giết một con rồng, lấy máu rồi sau đó lại vẽ ra một con rồng? Cái này....

"Sau khi con rồng này sống lại, cũng không phải rồng thần mà là thạch long, nói đơn giản hơn thì là rồng làm bằng đá. Nghe nói con rồng đá này đã biến thành long mạch, nhưng cụ thể ở nơi nào thì cũng không ai biết." Dương Siêu tiếp tục nói.

Tôi nghe xong tấm tắc kêu kỳ lạ. Cứ tưởng con rồng này sau khi sống lại, sợ bị người ta bắt nên phải tìm chỗ trốn.

Tôi vội vã hỏi: "Thế bức vẽ kia?"

Những điều Dương Siêu vừa nói, bức vẽ này không đủ điều kiện.

"Đây là một nhân long." Dương Siêu nói.

"Nhân long?" Khi tôi vô thức hỏi, Quách Đình Đình không nhịn được tiếp lời: "Nhân long là cái gì?"

"Cửu Ngũ Chí Tôn, chính là nhân trung chi long! Hoàng đế cổ đại đều là con của rồng, còn Hoàng hậu đều là con của Phượng." Dương Siêu nói.

Tôi giật mình gật đầu.

"Chỉ sợ đây là một vị Hoàng đế cổ đại. Hoàng đế ở đâu, ta không rõ lắm. Nhưng xét về thuốc màu bên trên bức tranh này, chất liệu, phương pháp vẽ thì hẳn là một hoàng đế triều Minh. Vừa rồi nếu vẽ nốt bên mắt khác, tuy sẽ không xuất hiện chuyện thần kỳ kiểu rồng thật bay ra, nhưng ở mức độ nào đó cũng tương tự, sẽ có con của rồng hiện ra, chính là vị hoàng đế kia sẽ xuất hiện." Dương Siêu châm rãi nói, ngữ khí cũng trở lên đặc biệt nghiêm trọng.

Tôi rất ngạc nhiên, chẳng lẽ con quỷ vừa rồi chính là thuộc hạ của long nhân này?

"Long nhân là người trong vương giả, 1 triệu mới có 1 hồn phách sống lại, đừng nói các cậu, cho dù ta phải đối đầu, cũng chỉ có con đường chạy trốn mà thôi." Dương Siêu nói ra.

"Lợi hại như vậy sao?" Quách Đình Đình kinh ngạc.

Tôi cũng rất ngạc nhiên. Thực lực của Dương Siêu rất mạnh...mà anh ấy lại nói như vậy.

"Không sai, hoàng đế tồn tại thế nào, không cần ta nói nhiều chứ? Nghe nói mỗi vị hoàng đế đầu được bên trên bổ nhiệm xuống, tức là hoàng đế tựa lưng vào trời. Như vậy nếu đánh nhau với hoàng đế, không phải là tự tìm đường chết sao." Dương Siêu nói như vậy, tôi hiểu rõ rồi.

"Nếu là do trời bổ nhiệm, tại sao trong lịch sử lại có nhiều hoàng đế như vậy?" Quách Đình Đình nhịn không được hỏi.

"Đơn giản. Tuổi thọ, tuổi thọ của con người là có hạn, nhất định phải thay đổi. Tiếp theo nữa là nhiệm vụ của mỗi vị hoàng đế đều khác nhau. Cô cho rằng hoàng đế chỉ việc chơi thôi sao?" Lời này của Dương Siêu làm tôi bối rối.

Quách Đình Đình cũng có chút sững sờ. Dương Siêu nhìn chằm chằm vào bức vẽ trong tay tôi. Tôi hỏi anh ấy có muốn vẽ hết không? Anh ta do dự một chút rồi lắc đầu:

"E là không thể." Dương Siêu suy nghĩ gì đó rồi nhìn vào dòng sông bên cạnh. Tôi không nhịn được bèn kể lại chuyện bóng người vừa rồi không nhập được vào người Quách Đình Đình.

Dương Siêu liếc nhìn Quách Đình Đình rồi lập tức nói với tôi:

"Chuyện này cậu không nên hỏi thì hơn. Đây là việc của phụ nữ."

Dương Siêu đột nhiên nói ra lời này, tôi sửng sốt một chút. Mà Quách Đình Đình mặt đỏ đến tận mang tai, như thể những gì Dương Siêu nói làm cho cô ấy ngượng vậy. Tôi nhìn cô ấy một cách kỳ lạ, cô ấy lại cúi đầu xấu hổ.

Tôi thấy Dương Siêu bước sang một bên, đương nhiên tôi cũng đi theo. Lúc này, Dương Siêu nhìn chằm chằm vào mặt nước. Điều làm tôi kinh ngạc chính là trong dòng nước, bóng người kia một lần nữa xuất hiện một cách kỳ lạ, lộ ra nửa người. Bộ dạng càng thêm sốt ruột, liên tục dùng tay đập xuống nước làm bọt nước bắn ra tung tóe. Trời đã tối đen hoàn toàn, nếu ai đó thấy cảnh tượng như vậy, có thể sẽ bị dọa sợ đến tiểu ra quần mất. Tuy nhiên Dương Siêu vẫn vô cảm, bóng người này không phải hoàng đế, như vậy chắc chắn không có gì phải sợ hắn. Anh ta cứ như vậy nhìn hắn:

"Ngươi muốn nhân long này xuất hiện làm gì?"

Bóng người này không nói lời nào, trở nên trầm tĩnh lạ thường. Tôi thấy hắn do dự, bước đến, lúc đó tôi mới nhìn rõ mặt hắn ta, tôi sững sờ. Điều đầu tiên tôi nhận thấy là khuôn mặt của hắn rất thanh tú. Tại sao lại dùng từ thanh tú để hình dung, mà tôi cũng không phải cố ý nói như vậy đâu, bởi vì hắn ta có hai hàng lông mày rất nhỏ và dài, bờ môi hơi mím lại, dưới cằm một cọng râu cũng không có, lại thêm cung nữ nhi của hắn ta giống như bị cắt bỏ rỗng tuếch. Như vậy nói lên điều gì? Đây là thái giám bên cạnh hoàng đế. Cho nên cung nữ nhi đại diện cho đời sau mới kỳ quái như vậy. Dù sao thì sau khi tịnh thân cũng không thể có con.

Thực tế có một số người đàn ông không phải đã tịnh thân, nhưng tướng mạo giống với thái giám này, nguyên nhân đều là do thận khí quá độ mà ra. Tôi từng thấy không ít người đàn ông xuất hiện tướng mạo thế này, hoặc nặng hoặc nhẹ, chẳng qua là chuyện này rất bình thường nên tôi không nói ra.

Sau khi tên này đi tới, vẻ mặt hắn càng do dự hơn. Nhưng đôi mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào bức vẽ và bút lông trên tay Dương Siêu

"Ngươi cũng không làm hại người phụ nữ kia, chẳng qua chỉ đưa cô ta tới bờ sông này. Điều này cho thấy bản chất ngươi không quá xấu. Nếu ngươi giải thích rõ ràng chuyện này, ta sẽ cân nhắc tha cho ngươi một mạng." Dương Siêu nói.

Con quỷ này đột nhiên ngập ngừng, như đang suy nghĩ cái gì đó.

Dương Siêu cứ như vậy nhìn hắn, còn tôi tiếp tục xem tướng mạo của hắn, lập tức thấy kinh ngạc. Dương Siêu thấy vẻ mặt tôi, lập tức hỏi:

"Cậu nhìn thấy gì rồi?"

Tôi chậm rãi nói: "Khuôn mặt hắn ta rất kỳ lạ."

"Kỳ lạ vì hắn là thái giám sao?" Dương Siêu cũng nhìn ra cái này.

Thật ra không cần khuôn mặt cũng có thể biết, bởi vì phong thái của hắn có phần mê hoặc, lại thêm hắn ta là người cổ đại, đây là lí do mọi người đều nghĩ hắn là 1 thái giám. Tôi lắc đầu:

"Không phải, trên khuôn mặt hắn, chỗ cung sinh mệnh có ánh sáng lộ diện. Chỗ này là cung Quan Lộc, đúng như tên gọi, cung Quan Lộc là nơi quản sự nghiệp thăng quan tiến chức của chúng ta. Mà cung Quan Lộc của hắn ta vẫn đầy đặn, sáng sủa, tức là sự nghiệp quan chức của hắn vẫn còn.”

"Cậu có nhìn nhầm không? Hắn ta là thái giám, hơn nữa hoàng đế của hắn đã chết bao nhiêu năm. Ai sẽ cho hắn làm quan chứ?" Dương Siêu nghi hoặc.

Đây cũng là điểm tôi thấy kỳ lạ. Theo lý thuyết mà nói, hoàng đế đã mất rồi, hắn ta có vận làm quan ở đâu? Nó giống như của hàng không còn, công ti không còn, thì làm gì còn nhân viên? Nhưng tôi chắc chắn mình không hề nhìn nhầm.

Có điều khi tôi nói ra, hắn ta nhìn tôi 1 cái, vẻ như không ngờ tôi có thể nhìn ra điều này. Nhưng hắn ta lắc đầu, cung kính nói:

"Vận làm quan này là do vạn tuế gia ban cho nô tài."

Hắn ta nói như vậy tôi mới chú ý kĩ hơn, cung mệnh của hắn, có 1 chút khí mệnh không thuộc về hắn. Khí mệnh này có màu hoàng kim, đại diện cho long nhân kia. Hắn ta không nói dối, vận làm quan của hắn với long nhân này có liên quan đến nhau, tức là vận làm quan được long nhân này ban cho. Vậy thì con rồng trong bức tranh này làm sao mà ban cho hắn vận làm quan được?

- Hết chương 40+41.1–

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đoán Thiên Mệnh, truyện Đoán Thiên Mệnh, đọc truyện Đoán Thiên Mệnh, Đoán Thiên Mệnh full, Đoán Thiên Mệnh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top