Đoán Thiên Mệnh

Chương 146: 195


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đoán Thiên Mệnh

Nghe Diêm Vương nói được một nửa thì ngừng làm tôi tò mò, theo lý thuyết thì Tần Thanh là thần sông, vậy cô ấy là động vật hệ nước thành tinh sao?

Là loài nào vậy?

Khi ấy tôi còn tưởng là loài cá nào đó, nhưng liệu có phải không nhỉ. Tôi và cô ấy tiếp xúc đã lâu như vậy nhưng trên người cô ấy không có bất kì một mùi tanh nào cả, khi nào cũng có mùi thơm thoang thoảng. Mùi thơm thoang thoảng này cũng không phải mùi thơm của nước hoa mà hoàn toàn là mùi thơm tự nhiên của cơ thể.

Không có mùi vậy cô ấy là loại tinh quái hệ thủy nào?

Diêm Vương không nói gì cả, tôi cũng không tiện hỏi kĩ nhưng tôi lại vô cùng tò mò, lần này đi tìm thần sông, không biết có thể hỏi hay không nữa. Nhưng dính đến vấn đề này, dựa vào tính tình của thần sông thì khá chắc là cô ấy sẽ không chịu nói cho tôi biết.

Tôi lại cảm thấy bất lực.

Diêm Vương nói có thể thành tiên, vậy tôi đây phải lập tức đi tìm thần sông nói cho cô ấy nghe mới được, bởi thời gian của thần sông còn lại rất ít.

Càng chậm trễ càng không có cơ hội.

"Có phải là thần sông rất hung dữ không?" Tiểu Phượng Hoàng hỏi, có thể là vì Diêm Vương nói ra thì cô ấy sẽ đến đây tìm ông ấy.

"Ta cảm thấy không phải." Diêm Vương lắc đầu nói: "Ta còn cảm thấy tâm lý cô ấy khá là hồn nhiên đó chứ."

Hồn nhiên??

Lời này làm tôi rất bối rối, thần sông hồn nhiên? Thật á?

Tiểu Phượng Hoàng cũng ngớ người.

Tôi biết rõ mình muốn biết gì, tôi muốn trực tiếp đi lên luôn. Vì mẹ đã đến gặp Chuyển Luân Vương, họ đang chơi cờ, ngày một ngày hai là không thể xong được, vì vậy tôi và Tiểu Phượng Hoàng có thể đi lên trước.

Tôi nói cảm ơn Diêm Vương, Diêm Vương gật đầu nói:

"Chuyện của kẻ đó, các ngươi làm đúng lắm, nếu có vấn đề gì có thể đến tìm ta."

Ý của ông ấy là muốn trả công cho chúng tôi, vì có thể cần dùng tới tôi, dù gì Diêm Vương à, sau này vẫn còn nhiều vấn đề lắm.

Tôi gật đầu, Tiểu Phượng Hoàng cũng khẽ gật đầu.

Tôi và Tiểu Phượng Hoàng đi ra khỏi điện Diêm Vương, rồi đi theo quỷ sai ra khỏi âm phủ. Trong lòng tôi nghĩ một chuyện, thật ra mẹ và Hồ Thanh Từ đều có thể phi thăng thành tiên nhưng họ lại không có tiên đức, nên dù họ có phi thăng thì cũng không được tiên vị gì, bởi thế họ tạm thời cũng không lo lắng chuyện này.

Nhưng bây giờ tôi muốn biết, Tần Thanh làm thần sông đã lâu như vậy, rốt cuộc cô ấy đã tích cóp được bao nhiêu tiên đức rồi?

Tôi mang nghi vấn này cùng đi trên con đường tối thui với Tiểu Phượng Hoàng, Tiểu Phượng Hoàng nói:

"Đừng đi nữa, em cõng anh bay..."

Tôi sững lại. Nơi hoang vu vắng vẻ này đúng là có thể làm vậy, không biết phải đi tới khi nào tôi hỏi con bé vết thương của nó sao rồi? Nhỡ đâu cõng tôi rồi miệng vết thương lại nứt ra thì sao.

"Đã không sao rồi, anh lên đi." Tiểu Phượng Hoàng nói.

Tôi gật đầu đi đến sau lưng con bé rồi ôm lấy nó.

Đôi cánh khổng lồ của Tiểu Phượng Hoàng mở ra mang tôi bay lên trời cao, cảm giác con bé đã to lớn hơn lần trước khá nhiều, tôi có thể cảm giác được phần lưng rất vững chãi, còn nhanh hơn rất nhiều.

"Anh đừng quơ tay lung tung đấy, em nhột." Tiểu Phượng Hoàng nói nhỏ.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, tôi ôm cổ con bé cũng không được, con bé vẫn đang trong cơ thể phượng hoàng thì thắt lưng nằm ở đâu vậy??

"Như vậy được không?" Tôi đặt tay lên bả vai con bé.

"Được ạ. Động phủ của thần sông ở đâu vậy aanh?" Tiểu Phượng Hoàng hỏi tôi.

Tôi ước chừng rồi chỉ về một hướng, Tiểu Phượng Hoàng liền cõng tôi bay theo hướng đó. Bầu trời tối đen như mực, xuyên thấu qua mấy tầng mây nhìn xuống còn có thể thấy được cảnh đẹp. Trên đường đi, tôi nói với Tiểu Phượng Hoàng rằng, thật ra tôi đã bình tĩnh hơn rồi, vấn đề thọ mệnh của Tiểu Phượng Hoàng đã được giải quyết, giờ con bé chỉ cần chăm chỉ tu luyện thành hình là được.

Thiên phú của con bé rất tốt, một ngày nào đó cũng có thể phi thăng thành tiên.

Tôi và Tiểu Phượng Hoàng nói chuyện phiếm suốt cả chặng được đi. Bay khoảng 4 tiếng đồng hồ, trời cũng sắp sáng rồi, cũng may là sắp đến chỗ ở của thần sông rồi.

"Bên kia đúng không?" Tiểu Phượng Hoàng hỏi.

Động phủ của thần sông bị sương mù vây kín, người bình thường đi nhầm cũng sẽ không vào được, tôi đã tới đây nhiều lần nên vẫn còn nhớ rõ.

Tiểu Phượng Hoàng mang tôi bay vào lớp sương mù. Con bé từ từ đáp xuống đất rồi tôi nhảy xuống, xoa bóp vai cho Tiểu Phượng Hoàng, dù gì con bé cũng cõng tôi lâu như vậy.

"Được rồi, em không mệt đâu mà." Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu.

Con bé vẫn còn thở hổn hển, nó vừa mới bi thương mà còn cõng tôi bay xa như vậy chắc chắn mệt không chịu nổi..

"Động phủ của thần sông rất đơn giản." Đôi mắt Tiểu Phượng Hoàng sáng lên, tôi gật đầu, là rất đơn giản.

Tôi đi tới gõ cửa nhưng không có ai trả lời, Tiểu Phượng Hoàng đi tới cảm nhận thăm dò một chút rồi nói:

"Không có ai cả, thần sông vẫn chưa về."

Điều này làm tôi cảm thấy bất an trong lòng. Không phải cô ấy nói là cô ấy phải về nhà sao? Sao lại không ở nhà? Lẽ nào xảy ra chuyện gì trên đường về nhà? Hay là tuổi thọ đã hết khi trên đường về nhà rồi nên về không được??

Tôi sốt ruột muốn chết đi được, trong đầu nghĩ đến đôi mắt u ám không còn thần thái của thần sông...

Tiểu Phượng Hoàng nói:

"Anh đừng nóng vội, để em đi dạo một vòng quanh đây xem xem cô ấy có ở gần đây không."

Tôi gật đầu, Tiểu Phượng Hoàng bay lên, con bé bay thẳng lên đằng xa, tôi hét lên bảo đừng bay quá xa, dù gì trời cũng sáng bảnh ra rồi, lỡ ai thấy thì sao.

"Em biết rồi." Giọng nói Tiểu Phượng Hoàng truyền lại từ đằng xa.

Tôi ngồi chờ mà lòng cứ nôn nao, đột nhiên nghĩ đến mình có Wechat của thần sông tôi lập tức lấy điện thoại ra gửi Wechat cho thần sông.

"Cô đang ở đâu vậy? Tôi đang ở trước cửa nhà cô đây." Tôi gửi đi.

Tôi đợi trong dày vò mấy phút nhưng lại không có tin nhắn trả lời, điều này càng làm tôi bất an hơn. Đúng lúc này, Tiểu Hoàng lại bay trở về, tôi vội vàng hỏi sao rồi??

Tiểu Phượng Hoàng nói:

"Em thấy bên kia có người bị lật thuyền..."

"Lật thuyền?" Tôi ngạc nhiên.

"Ừm, chúng ta có cứu không?" Tiểu Phượng Hoàng hỏi tôi, tôi lập tức gật đầu nói đi qua xem thử. Nếu thần sông ở Trường Giang thì cũng biết chứ nhỉ??

Tôi lập tức ôm lấy Tiểu Phượng Hoàng, con bé bay lên mang tôi đi qua.

Bay được một lúc thì có thể thấy một chiếc thuyền nhỏ bị lật, có 5-6 người đang giãy giũa bơi tới được đáy thuyền, họ không ngừng kêu cứu, rất nguy hiểm.

Từ đằng xa, tôi thấy mệnh cung của họ rất tôia, xem ra không cứu được, thần sống biết cũng sẽ tuân theo quy định thôi.

"Chúng ta tới cứu đi, bên trong còn có trẻ em." Tiểu Phượng Hoàng nói.

Tôi hơi lưỡng lự rồi gật đầu, cứu người cũng là tiện tay kéo một cái thôi mà, hơn nữa còn là trẻ em? Thần sông mà ở đây chắc cũng sẽ động lòng trắc ẩn cứu họ nhỉ?

Nhưng khi Tiểu Phượng Hoàng chuẩn bị bay sang, tôi đột nhiên lắc đầu nói:

"Không cần nữa."

"Sao lại không cần? Bé trai đó mới khoảng có 3 tuổi thôi." Tiểu Phượng Hoàng sốt ruột nói.

"Tướng mạo của mấy người này không tốt lắm, bảy người kia cũng không tốt, đặc biệt là đứa bé, kiếp trước nó làm nhiều điều ác, nên mới ác giả ác báo. Bên cạnh đó, cung mệnh của bọn họ đã quyết định, ngày hôm nay phải chết... Vì thế nên thần sông mới không xuất hiện." Tôi nói từ tốn.

"…." Tiểu Phượng Hoàng gật gù.

"Bay về thôi." Tôi nói.

Loại chuyện tuân theo quy luật này chúng tôi không cần phải để ý đến, nguyên nhân hậu quả đều đã có sẵn, đây chỉ là nhân quả tuần hoàn mà thôi.

Tôi có thể hiểu được thần sông rồi, có rất nhiều chuyện, cô ấy chỉ tuân theo ý trời mà thôi.

Tôi thấy Tiểu Phượng Hoàng thương tâm tôi lập tức nói cho con bé biết, Tiểu Phượng Hoàng gật đầu:

"Dạ, em hiểu rồi."

Tiểu Phượng Hoàng cõng tôi bay về, lại đến trước cửa động phủ thần sông, tôi thấy thần sông vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi, tôi lại cuống lên, cô ấy xảy ra chuyện gì vậy, gặp phải chuyện gì nên mới chưa thể trả lời tôi được sao?

Tôi đi tới đi lui trước cửa nhà cô ấy. Tôi nghĩ không nên cứ chờ cô ấy trở về như thế, phải đi tìm cô ấy thôi, nhưng đi đâu đây? Cô ấy nói muốn về nhà mà.

Tôi phải làm gì?

Tôi luống cuống hết cả chân tay, Tiểu Phượng Hoàng vẫn im lặng không nói gì, con bé đang cảm nhận cái gì đó. Mãi đến buổi tối, nghe thấy bụng Tiểu Phượng Hoàng réo vang tôi mới lấy lại tinh thần.

"Tiểu Phượng Hoàng, em đói bụng không?" Tôi hỏi.

"Có chút ạ." Tiểu Phượng Hoàng gật đầu nói nhỏ.

Tôi nói đợi tôi một lát, tôi sẽ ra bờ sông bắt mấy con cá nướng là xong, không có nồi nên chỉ có thể nướng thôi. Cũng may là tôi cũng hên, đến bờ sông bắt được mấy con cá, lúc làm sạch chúng thì lượm thêm mấy cành cây khô về nhóm lửa.

Tiểu Phượng Hoàng đi theo tôi, tôi không thể để con bé đói bụng được, thật ra con bé đã khá là đói bụng rồi vì dù gì cũng một ngày một đêm chưa ăn cơm. Chỉ có điều là Tiểu Phượng Hoàng không nói, con bé rất hiểu chuyện.

Nướng xong một con, tôi lập tức đưa cho Tiểu Phượng Hoàng, con bé nhận lấy:

"Thơm quá..."

Con bé bắt đầu ăn, cũng đúng thôi, tôi có kinh nghiệm nướng đồ ăn mà, sao có thể không thơm được? Khi đang chuẩn bị nướng cho bản thân thì một giọng nói truyền đến:

"Ta cũng muốn."

- Hết chương –

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đoán Thiên Mệnh, truyện Đoán Thiên Mệnh, đọc truyện Đoán Thiên Mệnh, Đoán Thiên Mệnh full, Đoán Thiên Mệnh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top