Đoán Thiên Mệnh

Chương 133: 180


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đoán Thiên Mệnh

Nghe thần sông nói vậy, tôi cười cười, không ăn điểm tâm trong cái khay của cô ta nữa.

"Muốn ăn thì ta có thể cho nhưng chỉ được ăn 3 miếng nữa thôi, không được ăn nhiều hơn." Thần sông nói.

Trong khay của cô ta còn 6 miếng, thì ra là muốn chia cho tôi một nửa. Tôi lắc đầu nói:

"Không cần, cô ăn nhanh lên rồi đi thôi."

Càng ra ngoài sớm nghe ngóng được chút tình hình để chuẩn bị trước thì càng tốt, thần sông gật đầu rồi mau chóng ăn hết điểm tâm, mang mạn che mặt lên.

Tôi và thần sông thu xếp một chút rồi chuẩn bị đi ra, nhưng tôi chợt dừng lại, thần sông ngạc nhiên:

"Nhìn ta làm gì?"

"Khí sắc của cô không tốt lắm." Tôi nói một cách chậm rãi, mặt cô ta trắng nhợt, nhưng lại xuất hiện một tia ám sắc, có thể là hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, một chuyện rất lớn.

Tôi và thần sông đi cùng nhau, vậy không phải nói nhiều rồi, khí sắc của tôi cũng sẽ giống như cô ta, có khi còn nghiêm trọng hơn ấy, dù gì thực lực của tôi cũng kém cô ta rất nhiều.

"Không tốt lắm hả?" Thần sông sờ sờ khuôn mặt mình.

Tôi nói sơ qua, đôi mắt thần sông lộ rõ sự ngạc nhiên, cô ta gật đầu nói:

"Ta biết rồi."

Tôi hơi do dự rồi nói:

"Tình trạng của cô không được tốt lắm, nếu bị thương thì tuổi thọ của cô sẽ lại tụt dốc không phanh lần nữa, nếu không phải cùng đường bí lối thì cô đừng ra tay, cứ để tôi."

Cô ta không khống chế được vấn đề tuổi thọ của mình, tình trạng này vốn dĩ ngày một nghiêm trọng hơn, nếu còn để bị thương thì kết quả có thể lường trước được rồi đấy.

"Để cậu?" Thần sông lại nhìn tôi.

"Đúng, để tôi." Tôi gật đầu: "Đừng xem thường tôi, tôi từng khống chế cô rồi đấy nhé.”

Dù gì khí tực trong cơ thể tôi cũng có thể so với thầy đoán mệnh cấp tám.

"À, cậu còn nhớ chuyện này à? Nếu còn dám nhắc đến nữa thì ta sẽ cho cậu nằm vài ngày." Thần sông nói.

"Ừm, tôi không nhắc đến nữa, nhưng tôi nghĩ là cô sẽ muốn nghe ý kiến của tôi đấy." Tôi nói.

"Ừm" Thần sông gật đầu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cùng thần sông đi ra ngoài.

Trong đại sảnh có rất nhiều yêu tinh, cả hình người có, nửa người cũng có, bầu không khí rất náo nhiệt, xem ra mạng lưới quan hệ của tên Chuột Vương này cũng không tệ, tiệc rượu mừng con gái đầy tháng mà có nhiều yêu tinh như vậy đến tham dự.

Khi tôi và thần sông xuất hiện, tất cả mọi người đều đổ ánh mắt về phía chúng tôi. Tôi cũng không biến hóa gì vì ngày hôm qua tôi đã biết 1 điều là, đứng bên cạnh một trong bốn thần sông tứ thần của dương gian thì chẳng ai dám làm gì tôi cả, cẩn thận đề phòng là được.

Đại sảnh được trang hoàng cho buổi tiệc có rất nhiều dãy bàn, tôi và thần sông tìm đại góc nào đó ngồi xuống, nhưng vừa mới ngồi xuống thì cô gái ngày hôm qua đi đến nói đã chuẩn bị chỗ ngồi dành riêng cho khách quý. Là nơi gần với Chuột Vương nhất.

Thần sông lắc đầu:

"Không cần, chúng ta ngồi đây là được rồi."

Cô ta chỉ đành bất lực rồi xoay người đi tiếp đón vị khách khác.

"Thần sông, chúng ta sang ngồi gần Chuột Vương đi, thỉnh thoảng tôi còn nhìn được." Tôi thì thầm.

"Sao vừa rồi cậu không nói?" Thần sông liếc mắt nhìn tôi.

Tôi im lặng:

"Cô từ chối nhanh như vậy sao tôi..."

"Im miệng."

Thần sông lập tức gọi cô gái đó lại.

Cô gái đó dẫn hai chúng tôi đi, tôi và thần sông ngồi xuống. Tôi nhìn lướt qua xung quanh, nhìn những vị khách ở đây, toàn là những người có đạo hạnh cao thâm, vậy ngày hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?

"Có muốn ăn không?" Thần sông hỏi tôi, trên chiếc bàn trước mặt chúng tôi có đồ ăn nhẹ, còn có rượu ngon, tiệc rượu của tên Chuột Vương này đúng là tốt ghê, món chính vẫn chưa được dọn lên đâu nhé.

Dù gì nhân vật chính của ngày hôm nay còn chưa xuất hiện.

"Tôi nghĩ chắc cô cũng là một người thích ăn uống nhỉ?" Tôi bỏ một miếng vào miệng nói.

"Còn cậu thì không phải à? Đã nhìn ra gì chưa?" Thần sông vừa ăn vừa nói.

"Tôi cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng... thần sông, cô gọi cô gái vừa nãy tới đây chút đi." Tôi nói.

"Vừa nãy sao cậu không nói?" Thần sông hỏi tôi.

Khi tôi quá mệt mỏi, định trả lời lại thì thần sông ngoắc gọi cô gái đó tới.

Tôi nói nhỏ:

"Cô có thể lặng lẽ rút một sợi mệnh khí của cô ta ra được không?"

Tôi muốn tính một quẻ tượng, vì tôi và thần sông ngày hôm qua giống y nhau, đều cảm thấy không yên tâm.

"Sao ta phải lặng lẽ?" Lúc nói chuyện, thần sông đứng dậy, cô gái đó khách sáo đi đến:

"Dạ thưa thần sông, ngài cần gì ạ?"

Thần sông điểm nhẹ lên trán cô gái đó, có ánh sáng lóe lên trong lòng bàn tay cô ta rồi biến mất, toàn bộ quá trình hút mệnh khí của thiếu nữ nhanh như chớp mắt, nếu tôi không để ý thì cũng chẳng thấy được.

Tôi giật mình, tốc độ tay của người này... thật ghê gớm.

Cô gái đó vẫn còn ngây người, vốn dĩ chẳng phát hiện một chút khác thường nào cả, chắc chắn là không phát hiện được. Cô ta vừa mới biến hình thì làm sao có thể phát hiện ra bản lĩnh của thần sông không biết đã sống bao lâu này được.

Cô gái đó cúi đầu hỏi:

"Thần sông, người đây là..."

"Không có gì, vừa nãy trên trán cô dính cái gì đó." Thần sông nói.

"A? Cảm tạ người ạ." Cô gái đó cảm kích.

"Không có gì." Thần sông nhìn tôi, ý tứ rất rõ ràng là còn việc gì cần cô ta làm nữa không? Tôi khẽ lắc đầu.

"Cô đi làm việc của mình đi." Thần sông nói.

"Dạ." Cô gái đó quay đi chào hỏi những người khác.

"Cho cậu." Thần sông mở lòng bàn tay ra, trên bàn tay thon dài của cô ta có một sợi mệnh khí mỏng manh, tôi lập tức tóm lấy, khi nó khe khẽ lay động cùng với 6 đồng xu, tôi nói:

“Đừng động đậy tay.”

"Ta không nhúc nhích." Thần sông nói.

Tôi buông tay ra, đồng tiền rơi vào tay cô ta, tôi nhìn chằm chằm quẻ tượng này, liên quan đến nhiều việc lắm, nhưng tôi không thể tính được nhiều, không thì sẽ bị Chuột Vương cảm giác được.

Mấy giây sau, trong lòng tôi hốt hoảng, không dám phân tích nữa, nếu không sẽ phản tác dụng, tôi vội vàng thu lại mấy đồng tiền trong tay thần sông.

"Sao?" Cô ta hỏi.

"Không được, quẻ tượng xấu, tôi cứ tưởng có người gây chuyện, nhằm vào Chuột Vương, hoặc là tôi cô, nhưng cũng không đúng lắm, đối tượng cũng không phải Chuột Vương..." Tôi thì thầm.

"Nhằm vào ai?" Thần sông ngạc nhiên.

"Con gái của Chuột Vương."

"Con gái? Tại sao?" Thần sông vô cùng ngạc nhiên.

"Quẻ tượng cho thấy ngày hôm nay người nhỏ nhất sẽ xảy ra chuyện, như vậy trong số chúng ta, người nhỏ nhất là ai? Chắc chắn là con gái vừa mới sinh ra của Chuột Vương..." Tôi nói.

"Thì?"

"Tôi..." Tôi do dự rồi nói: "Liên quan đến nhiều lắm, tôi sợ Chuột Vương cảm giác được nên tôi không dám tính nhiều."

"Chúng ta phải làm gì đây?" Thần sông im lặng rồi hỏi tôi.

Tôi suy nghĩ rồi nói: "Tôi nghĩ là con gái của Chuột Vương gặp chuyện không may, có thể sẽ liên lụy đến hai chúng ta..."

"Hai chúng ta? Chúng ta không làm gì cả, lẽ nào tối qua cậu lại mộng du đi ra ngoài?" Thần sông nhìn tôi, ánh mắt kì quái.

Tôi lắc đầu:

"Đương nhiên là không rồi, tôi còn không biết chừng mực sao? Tối hôm qua tôi thức cả đêm, nhìn cô ngủ suốt cả buổi tối, nửa đêm cô còn chảy nước miếng, rồi nói mớ..."

Thần sông vô thức sờ môi, ánh mắt như đông cứng lại:

"Cậu nói thật không?"

Tôi không trả lời vấn đề này mà nói tiếp:

"Cô cẩn thận chút đi, đừng ra tay làm gì, để tôi xem xem rốt cuộc cái gì liên quan đến chúng ta..."

"Cậu nói thật không?" Cô ta vẫn nắm cái này không buông.

Tôi không để ý đến cô ta nữa, bởi vì khoảng thời gian này, có rất nhiều con chuột béo mập bắt đầu dọn thức ăn ra, chứng tỏ Chuột Vương sắp xuất hiện, đại sảnh cũng trở nên náo nhiệt hơn.

Tôi bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để bỏ đi trong tình huống hỗn loạn nhất, buồn bực một hồi tôi nói:

"Thần sông cô đừng ăn, chúng ta đến gặp Chuột Vương được rồi, khi con gái hắn còn chưa xảy ra chuyện thì chúng ta có thể nói chuyện với hắn rồi lấy cái này đề nghị."

"Nhưng hắn đi ra rồi."

Tay thần sông chỉ sang bên cạnh, tôi nhìn theo, không có ai cả, nhưng chưa đến 10 giây sau, tên Chuột Vương tôi gặp đêm qua đã xuất hiện, mọi người trong đại sảnh đều đứng dậy, nói những câu chúc mừng cung kính.

Bầu không khí náo nhiệt hẳn lên.

Chuột Vương xem chừng tâm trạng khá tốt, hắn nói vài câu, chào hỏi người ta, ánh mắt như vô tình như cố ý lia đến chỗ thần sông bên này, ánh lên sự mến mộ rồi biến mất.

Tôi đã xem mệnh cung của thần sông, kiếp đào hoa càng thêm rõ ràng, khi Chuột Vương chào hỏi xong mấy lượt khách, hắn ta đi tới bên cạnh chúng tôi. Mọi người xung quanh đều thì thầm bàn tán, nói cái gì mà thần sông Trường Giang cũng tới sao?

Hay Chuột Vương tai to mặt lớn đại loại thế.

Chuột Vương nghe thấy thì cười cười, mặt rạng rỡ nói:

"Tần Thanh? Cuối cùng cũng được gặp cô."

Hắn nhìn thần sông không chớp mắt, cứ như bị thần sông hớp hồn vậy. Tôi vô thức nhìn sang thần sông, cô ta đang mang mạng che mặt, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt. Tôi cảm thấy cô ta cũng bình thường mà nhỉ, sao có thể làm cho Chuột Vương điên đảo thần hồn như thế được nhỉ?

Lực hấp dẫn của thần sông ở đâu vậy? Sao tôi chưa từng cảm nhận được nhỉ??

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đoán Thiên Mệnh, truyện Đoán Thiên Mệnh, đọc truyện Đoán Thiên Mệnh, Đoán Thiên Mệnh full, Đoán Thiên Mệnh chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top