Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 147: Ma pháp thần kỳ nhất


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt

***

Nhìn một già một trẻ ôm nhau đằm thắm trong phòng khách, nhà họ Cố có chút mờ mịt.

"Đây là bà của Nghiên Nghiên?"

"Tại sao bà ấy lại tìm tới đây?"

"Không biết... Mặt mày hai vợ chồng kia đều tái mét cả rồi, hình như rất sợ bà ấy?"

"Em cảm thấy bà cụ này có chút quen mắt, có phải em đã gặp qua ở đâu..."

Năm người nhà họ Cố xếp thành một hàng, giống như đang ngồi ở ghế vip xem kịch mà bình tĩnh và tò mò nhìn một nhà bốn người trước mặt. Nếu có hạt dưa, bọn họ có thể ngồi mỗi người một ghế, cắn hạt dưa để xem náo nhiệt như mấy bà nông thôn.

"Mẹ... Sao, sao mẹ lại tới đây?"

Chử Phong liên tưởng đến những tin đồn nhảm nhí trên mạng đầu tiên.

"Mẹ, có phải là có người trong nhà khua môi múa mép bên tai mẹ hay không? Mẹ đừng nghe mấy lời tào lao đó trên mạng, con không có lợi dụng Nghiên Nghiên! Đều là do có người bịa đặt..."

Bà nội Chử bảo vệ Chử Nghiên trong lòng ngực rồi nhàn nhạt nhìn con trai lớn của bà.

Bà có ba đứa con trai, Chử Phong lớn tuổi nhất, cũng là đứa không thành thục không biết cố gắng nhất.

Nếu chỉ không biết cố gắng thôi thì không đáng nói, với tài sản không nhỏ của bà thì đôi lúc trợ giúp nhà Chử Phong một chút cũng không sao.

Nhưng đáng sợ hơn cả vô năng, chính là đã vô dụng lại còn tham lam.

Mấy năm trước tim của bà không tốt, phải làm phẫu thuật ghép tim. Cuộc phẫu thuật này có nguy hiểm không nhỏ, thế là Chử Phong lập tức hỏi thăm quỹ và cổ phần công ty mà bà nắm giữ khắp nơi, còn hỏi mười mấy điểm bất động sản sẽ phân bổ như thế nào.

Cũng vì chuyện này mà mấy năm nay bà không qua lại nhiều với nhà Chử Phong, bình thường đều ở viện điều dưỡng nước ngoài, cũng quan tâm rất ít đến Chử Nghiên.

Bà cho rằng hổ dữ không ăn thịt con, ai ngờ được rằng thằng con lớn này của bà đã hỏng đến mức không tha cho cả con gái mình.

"Tại sao mẹ tới?" Bà nội Chử lướt nhẹ tay qua tóc Chử Nghiên, hừ lạnh một tiếng: "Nếu mẹ không tới, không biết Nghiên Nghiên đã bị bọn mày tra tấn thành dạng gì!"

Mặt Chử Phong và Diêm Hoài Nguyệt xám xịt như màu đất, hiển nhiên là có chút e ngại với cụ bà.

Diêm Hoài Nguyệt: "Mẹ... Sao có thể gọi là tra tấn, mẹ nói nghiêm trọng quá rồi..."

Chử Phong: "Mọi chuyện vốn đang rất tốt. Nghiên Nghiên múa ba lê tốt như vậy, có nhiều giải thưởng như thế, mới nhỏ tuổi đã có nhiều fans, cả nhà tụi con còn cùng tham gia chương trình, mỗi ngày chúng ta đều có thể bên nhau như vậy, thật tốt..."

Nếu không phải nghe người ta thuật lại mấy lời Chử Nghiên nói hôm qua lúc chương trình phát sóng trực tiếp, có lẽ bà nội Chử đã ngầm đồng ý.

Nhưng sự thật là tất cả những thành tựu và địa vị đầy vinh dự kia trong lời bọn họ đều có được từ mồ hôi nước mắt của Chử Nghiên đi.

"Mày nói xem tốt chỗ nào?" Bà nội Chử tức giận cười mỉa.

"Khi mày còn nhỏ, mẹ mời cho mày thầy dạy đàn dương cầm, thầy dạy đàn violin, thầy mỹ thuật, tất cả đều là giáo viên tốt nhất. Mày thích vệ tinh hỏa tiễn, mẹ lại mời gia sư viện kỹ thuật cho mày. Kết quả là khi mày hết hứng thú lại la lối khóc lóc không học nữa, nếu thái độ của mẹ và ba mày hơi cứng rắn một chút, mày liền bảo chúng ta không cho mày vui chơi, không biết đau lòng con cái, là loại ba mẹ độc ác."

Chử Phong đương nhiên còn nhớ rõ những việc lúc nhỏ, lúc này nghe bà nội Chử nhắc lại từng chút một thì xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

"Mày có một tuổi thơ vô ưu vô phiền, thời thiếu niên thì lại không tự cầu tiến, bây giờ già rồi mày lại áp bức con gái mày, ép con bé làm những việc mày không muốn khi xưa, hoàn thành nguyện vọng mày không làm được, thuận tiện còn muốn giúp sự nghiệp của mày đi lên một bậc?"

"Tiểu Phong ơi Tiểu Phong, mày không nghĩ đến việc tự mình nỗ lực mà lại muốn có mọi thứ sao, mày thật sự muốn cả đời này đều chỉ hưởng lợi à."

Úc Lan ở một bên cũng nhịn không được nhỏ giọng nói: "Cụ bà không hổ là cụ bà, logic rõ ràng lại còn chuyên chọc vào chỗ đau của người khác, quá lợi hại."

Chử Phong cũng bị nói đến mức mặt đỏ tai hồng, dù sao tuổi ông ta không còn trẻ, bị mẹ già bóc trần trước mặt người ngoài thế này còn xấu hổ hơn cả chỉ bị nhà họ Cố mắng đơn thuần.

"Mẹ, coi như bọn con sai rồi, có gì thì chúng ta cứ về nhà rồi nói, đừng nói ở đây nữa..."

"Nói ở đây mẹ cũng không cảm thấy có gì không thích hợp." Bà nội Chử nhẹ nhàng bâng quơ nắm lấy tay Chử Nghiên, đi lướt qua ông ta nói: "Hơn nữa mày cảm thấy mẹ sẽ để bọn mày đưa Nghiên Nghiên đi à?"

Đây là ý gì?

Hai vợ chồng Chử Phong và Diêm Hoài Nguyệt cùng biến sắc, còn chưa phục hồi tinh thần từ mấy lời này thì bà nội Chử đã nắm tay Chử Nghiên đi đến trước mặt Cố Khải Châu.

"Tôi thay mặt hai đứa con trai con dâu không biết xấu hổ này xin lỗi mọi người, khiến nhà cậu thêm phiền phức rồi."

"...Ngài khách khí quá, cũng không có thêm phiền phức gì, Nghiên Nghiên rất đáng yêu, thật may là hôm nay ngài tới kịp thời, giao Nghiên Nghiên cho ngài, tôi cũng yên tâm hơn nhiều."

Cố Khải Châu đánh giá bà lão tóc bạc vẫn luôn xử lý mọi việc tỉ mỉ trước mặt một phen.

Vừa nhìn liền thấy đây là một cụ bà giàu có, vô cùng sang trọng, là loại phong thái đã được tu dưỡng thấm vào trong xương cốt, đến cả nếp nhăn và vết đốm nâu cũng không thể che lấp được.

Úc Lan nghĩ nghĩ, hình như trước kia bà từng nghe đồn rằng bối cảnh sau lưng Chử Phong rất lớn, là một gia đình nghệ thuật khó lường, người ông ta lui tới cũng đều là đám con nhà giàu có tiếng trong thành phố.

Lúc đó bà nghe xong còn nghĩ, nếu thật sự là con nhà giàu thì sao không đi kế thừa gia sản mà chạy vào giới giải trí theo đuổi ước mơ? Sao có thể?

Nhưng mà nhìn cụ bà trước mắt này, Úc Lan lập tức tin hơn phân nữa.

Bà nội Chử cẩn thận đánh giá khuôn mặt Cố Khải Châu một chút, hơi gật đầu nói: "Lớn lên vẫn rất giống khi nhỏ, đôi mắt rất giống ba của cháu."

Cố Khải Châu:...?

Lời nói trông như rất thân quen này đột ngột phát ra khiến mọi người bất ngờ không kịp đề phòng.

Đây là có ý gì?

Tại sao trông như hai nhà có mối quan hệ sâu xa??

Đặc biệt là Cố Khải Châu, xem chừng là lâu rồi không nghe thấy có người nhắc đến bố mình, trong chốc lát ông không biết phải phản ứng thế nào.

"Bà ơi, bà biết ông nội của cháu ạ?"

Âm thanh ngây ngô của trẻ con phá tan sự yên tĩnh, bà nội Chử vừa cúi đầu liền thấy một bánh bao nhỏ mềm mại trắng nõn đang ngẩng đầu nhìn bà.

Chử Nghiên giới thiệu nói: "Bà nội, đây là bạn tốt U U của cháu, em ấy đã giúp cháu rất rất nhiều chuyện."

Cô bạn nhỏ có một đôi mắt trong trẻo, nói chuyện cũng tự nhiên hào phóng, hơn nữa là một bà già thích khuôn mặt tròn, bà nội Chử vừa nhìn liền thấy thích bé con.

"Cháu chính là U U à, Nghiên Nghiên nhà chúng ta phải phiền U U chiếu cố rồi."

U U cười hi hi nói: "Không cần khách khí ạ! Chị Nghiên Nghiên cũng chiếu cố cháu đó, chúng cháu cùng chiếu cố lẫn nhau!"

Bà nội Chử từ ái xoa đầu U U.

"Trước kia bà và ông cháu có quen biết nhau, lúc ba cháu mới một hai tuổi, bà còn ôm hắn đấy."

"Oa..."

Lúc bố một hai tuổi, vậy đó là việc rất lâu trước kia đi?

"U U đã gặp ông nội chưa?"

"Không có." U U lắc đầu, bé liếc xem biểu cảm của Cố Khải Châu, có chút ưu thương mà nhỏ giọng nói: "Ông nội qua đời đã lâu, nếu bà luôn nói đến ông nội, ba cháu sẽ khổ sở."

Tuy U U chưa từng gặp mặt ông nội, nhưng khả năng đồng cảm của bé rất mạnh, nghĩ đến việc ông nội chính là bố của ba bé, nếu ba qua đời, bé nhất định sẽ rất khổ sở, cũng tương tự như vậy, tuy ngày thường ba bé không nhắc đến ông nội nhưng nhất định là vì ông ấy quá đau buồn.

Bà nội Chử: "..." Qua đời đã lâu?

Vậy ông già lúc trước vừa mới tham gia hội nghị thương nghiệp là ai?

U U nhỏ giọng nói chỉ là bé tự cho như vậy, thực tế là Cố Khải Châu và Úc Lan đều nghe được rất rõ.

"Ừ thì..., dì Chử à dì đứng lâu như vậy rồi, không bằng chúng ta cùng ngồi xuống từ từ trò chuyện?" Cố Khải Chấu xấu hổ cắt ngang: "Mọi người đều ngồi đi, tôi đi pha trà..."

Bà nội Chử nhìn bóng dáng Cố Khải Châu vội vàng đi xa bằng một ánh mắt ý vị thâm trường.

Nói vậy thì lời đồn đãi hẳn là sự thật đi?

"Mẹ! Người có ý gì vậy!" Thấy bà nội Chử chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, Chử Phong nôn nóng nói: "Cái gì mà không cho Nghiên Nghiên đi theo bọn con? Nghiên Nghiên là cháu gái của mẹ cũng là con gái của tụi con đấy!"

Bà nội Chử hỏi: "Nghiên Nghiên, cháu nguyện ý theo ba mẹ cháu về nhà không?"

Chử Nghiên nghe xong lời này, lập tức ôm chặt lấy cánh tay bà nội.

Cô bé không cần!

Lúc này cô bé chọc thủng cái sọt lớn như vậy, nếu về nhà với bố mẹ, nhất định cô bé sẽ bị mắng xối xả!

"Chúng mày xem đi, đây chính là quyết định của con gái bọn mày."

Diêm Hoài Nguyệt nóng nảy: "Nghiên Nghiên nhỏ như vậy thì biết cái gì? Bọn con là ba mẹ của Nghiên Nghiên, là người giám hộ của con bé, nó không đi theo bọn con thì đi theo ai? Mẹ có thể thay bọn con làm cha mẹ sao?"

Lời này khiến bà nội Chử chần chờ trong giây lát.

Chử Nghiên mới mười hai tuổi, sắp bước vào tuổi dậy thì thay đổi tâm lý. Ở giai đoạn này nếu thiếu hụt sự tồn tại của cha mẹ, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng lớn đến giá trị quan, cái nhìn về đời của đứa nhỏ.

Bà nội Chử muốn đón Chử Nghiên đi là để khiến cô bé vui vẻ, chứ không phải muốn làm sinh mệnh bé thiếu đi một phần quan trọng.

U U đứng một bên nghe được thì mơ mơ màng màng, quay sang hỏi Chử Nghiên: "Chị Nghiên Nghiên, bọn họ đang tranh gì vậy?"

"...Tranh chị."

Chử Nghiên cúi đầu, nội tâm có chút giãy giụa.

Đương nhiên là cô bé không muốn trở lại những ngày tháng quá khứ không thấy ánh mặt trời, nhưng mà... cô nàng lại không cách nào kìm được sự mềm lòng.

Chử Nghiên không nhịn được mà nghĩ đến bố mẹ đưa cô bé đi bệnh viện lúc cô sinh bệnh vào nửa đêm, nghĩ đến người bố người mẹ nửa đêm vẫn còn học về dinh dưỡng để cô bé không thiếu dinh dưỡng vì ăn uống điều độ.

Nếu sau này thật sự sống cùng bà nội, vậy thì cô bé nhất định cũng sẽ nhớ đến bố mẹ.

Không phải nhớ những lúc bọn họ buộc con gái mình phải luyện tập múa ba lê, mà là nhớ những hành động tốt họ đã làm.

Chử Nghiên vô cùng khổ sở.

Vì không có ai vừa sinh đã xấu, cũng không ai bẩm sinh đã tốt.

Vì sao đã đối xử tàn nhẫn với cô bé như thế, lại làm ra những hành động ấm áp khiến người ta không cách nào hoàn toàn nhẫn tâm.

U U thấy Chử Nghiên lại muốn khóc thì nghi hoặc đưa cho cô nàng giấy lau: "Mấy chị là người một nhà, vì sao lại phải tranh chị? Tranh tới tranh lui cũng là người một nhà nha."

Bà nội Chử đang phát sầu nghe được bọn trẻ nhỏ giọng thảo luận vô thức càng buồn phiền hơn.

Chử Nghiên: "Không phải... Bọn họ đang tranh chị sẽ sống với ai."

"À." U U gật gật đầu, hóa ra là tranh việc này: "Nhưng mà người một nhà thì không thể sống cùng nhau sao?"

Tuy rằng bà ngoại U U không thường xuyên ở Cố gia, nhưng đó là vì sinh hoạt thường ngày của nữ sĩ La Bích Anh quá phong phú, nếu không cùng hội người già dệt áo lông thêu hoa thì cũng cùng lập nhóm đi nhảy ở quảng trường.

Sở dĩ rất ít khi đến ở lại biệt thự Cố gia hoàn toàn là vì ở khu biệt thự không có ai đi nhảy tại quảng trường, khiến nữ vương quảng trường nhảy như nữ sĩ La Bích Anh vô cùng tịch mịch.

Mà bà nội Chử nghe xong lời này thì đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng rồi...

Dù sao bà cũng sống một mình, để Chử Nghiên sống lẻ loi với bà trong biệt thự lớn trống trải, không bằng để hai vợ chồng Chử đều dọn tới ở.

Như vậy, bà có thể giám sát việc giáo dục con của hai vợ chồng này mọi lúc, lại không để cho Nghiên Nghiên còn nhỏ đã phải sống xa cha mẹ, một việc đẹp cả đôi.

Bà nội Chử vừa nói như vậy với hai vợ chồng Chử Phong, Diêm Hoài Nguyệt thì bọn họ đều có chút không tình nguyện.

"Còn phải chuyển nhà, hà tất phải gióng trống khua chiêng như vậy..."

Đương nhiên không phải bọn họ cảm thấy chuyện này phiền phức, mà là nếu có bà nội Chử lúc nào cũng theo dõi, thì bọn họ không thể vô tư tự tại bồi dưỡng Chử Nghiên theo phương thức của họ như trước.

"Không muốn?" Bà nội Chử nhướng mày: "Cũng được thôi, vậy một mình Nghiên Nghiên dọn tới ở, bọn mày cứ ở nhà đợi mấy cái tiết mục của bọn mày đi, à đúng rồi, với thanh danh hiện tại của hai đứa, khả năng cũng không nhận được lời mời gì đi?"

Bà nội Chử nói chậm rãi điềm tĩnh.

"Nếu có cốt khí thì đừng nhớ thương tiền của mẹ, sau này mẹ để lại hết cho Nghiên Nghiên, bọn mày có tay chân hẳn là cũng chướng mắt vài phân kia của ta."

Nghe xong lời này, hai vợ chồng sợ tới mức vội vàng đáp ứng: "Dọn dọn dọn, trở về chúng con liền sắp xếp ngay, ngày mai lập tức dọn qua!"

Chử Nghiên yên lặng nghe ở một bên, đôi mắt dần dần sáng lên.

Bà nội Chử trìu mến nói với cô bé: "Cháu yên tâm, sau này có bà nội ở đây, sẽ không để cháu bị loại ba mẹ vô tâm khốn nạn này bắt nạt như trước."

Hai tên ba mẹ vô tâm khốn nạn tức giận mà không dám nói gì.

U U thấy Chử Nghiên cuối cùng cũng mỉm cười thật lòng thì vui vẻ theo.

"Chú ơi, chú ơi!"

Ngay lúc lòng Chử Phong đang đầy chua xót thì bỗng nhiên thấy U U nhẹ nhàng vỗ vỗ ông ta: "Chú ơi, chú có thể cho cháu mượn áo khoác của chú một chút không ạ?"

Chử Phong:?

"Có thể chứ? Có thể cho cháu mượn không ạ?"

Bé gái chắp tay trước ngực, thái độ thành khẩn, mắt to nhấp nháy nhấp nháy, ngoan ngoãn đến kỳ lạ.

Bị bé con nhìn bằng ánh mắt này, dù là người có ý chí sắt đá thì cũng rất khó từ chối.

Hơn nữa bà nội Chử còn đang nhìn chằm chằm bên cạnh, mặt dù lòng Chử Phong ngập đầy chấm hỏi thì ông ta vẫn cởi áo khoác mỏng bên ngoài ra đưa cho U U.

"Mượn áo khoác của chú làm gì?"

Áo khoác đưa đến trước mặt rồi nhưng U U lại không nhận lấy, bé kéo Chử Nghiên lại đây, dùng tay của cô nàng nhận lấy áo khoác.

Chử Nghiên:???

"Như vậy là tốt rồi!"

U U vui mừng vỗ tay vì sự thông minh của bản thân.

Mọi người lại hoàn toàn không biết tốt cái gì, Chử Nghiên không hiểu gì cả hỏi: "Tốt... Cái gì tốt?"

U U cười tủm tỉm nói: "Chị Nghiên Nghiên tự do rồi! Free!"

Người lớn thì vẫn như lọt vào sương mù không đổi, không thể hiểu mạch não thần kỳ của bạn nhỏ trước mặt này đã lạc tới nơi nào rồi.

Nhưng đám nhỏ lại nghe hiểu.

Chử Nghiên cũng hơi sửng sốt.

Cô bé cúi đầu nhìn quần áo trong lòng ngực, nghĩ tới một tình tiết trong bộ phim kinh điển Harry Potter, đó là tình tiết tiểu tinh linh Harry nuôi giúp trong nhà lấy được tự do.

Tiểu tinh linh ấy là nô lệ của gia tộc vu sư, bị chủ nhân trói buộc, không thể vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân.

Biện pháp duy nhất để đạt được sự tự do là chủ nhân đưa cho bọn họ một kiện quần áo.

Trên màn điện ảnh, tiểu tinh linh đã dùng kế lừa được một chiếc vớ, vui vẻ nói "Tự do rồi".

Mà hôm nay, Chử Nghiên cũng đã tìm được tự do thuộc về cô bé.

Trong ánh mắt hoang mang của người lớn, Chử Nghiên rơi những giọt nước mắt nóng bỏng, ôm chặt lấy U U.

"Chị... không phải là tiểu tinh linh nuôi trong nhà! Chị không có lỗ tai con dơi!"

U U rất không có cốt khí mà sửa lời: "Đương nhiên! Chị Nghiên Nghiên là tiểu tiên nữ! Không phải là tiểu tinh linh có lỗ tai con dơi."

Trong nháy mắt, Chử Nghiên nín khóc mà cười.

Hóa ra trên thế giới này, thật sự có ma pháp.

27/5/2022
Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top