Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1995: Biến đi thật xa!(2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đô Thị Tàng Kiều

- Chuyện đó thì tôi không hiểu lắm, đối với anh cũng như hắn ta, tôi luôn cho rằng cả hai đều là những kẻ không bình thường, thử hỏi có người bình thường nào mà sẽ nghĩ giống anh chứ?

Đường Yên nói,

- Anh cũng đừng ở đây dông dài nữa, mau đi điều trị đi, tôi còn có việc phải làm!

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Có lẽ là vì tôi nghĩ nhiều, tôi cứ có cảm giác lần này cô trở về không phải vì giúp Hiểu Lộ, hình như là vì cái tên Johann Vương kia thì đúng hơn!

Đường Yên cũng không giải thích nhiều, chỉ nói:

- Anh phải tin tưởng tình cảm giữa nữ giới còng đáng tin cậy hơn cả nam giới, ở đây tôi nói tới những cô gái lớn lên từ nhỏ bên cạnh nhau, anh không hiểu được đâu, Diệp Lăng Phi, anh chỉ cần biết một chuyện, tôi sẽ không làm hại Hiểu Lộ!

- Nhưng mà cô đối xử với tôi thế nào thì chưa chắc, tôi đâu phải là Bành Hiểu Lộ!

Diệp Lăng Phi nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nói:

- Thôi thôi, tôi chỉ nói chơi chút thôi, tất nhiên là tôi biết trong lòng cô rất quan tâm đến Bành Hiểu Lộ, nếu có một ngày cô đột nhiên nhận ra cô thích phụ nữ thì cô sẽ làm gì?

- Tôi sẽ làm tất cả vì cô ấy, chỉ đơn giản vậy thôi, anh còn gì muốn hỏi nữa không?

Đường Yên hỏi.

- Không có, những gì muốn hỏi tôi đã hỏi rồi!

Diệp Lăng Phi đáp.

Bành Hiểu Lộ một mực chờ đợi Diệp Lăng Phi, cô không thể đi vào quấy rầy, lo lắng quá trình điều trị xảy ra sự cố, Bành Hiểu Lộ không thể an lòng, không biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi sẽ như thế nào, lúc trước từ miệng Đường Yên cô nghe nói chứng bệnh tâm lý của Diệp Lăng Phi rất nghiêm trọng, cần lập tức điều trị, Bành Hiểu Lộ lo lắng, nhớ lại Diệp Lăng Phi từng xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, Bành Hiểu Lộ lo lắng Diệp Lăng Phi lại gặp chuyện bất trắc, cô ở bên ngoài không phút nào yên lòng, đi tới đi lui ở bên ngoài. Cửa phòng bệnh mở ra, một mình Đường Yên đi ra ngoài, thấy Bành Hiểu Lộ đang tỏ vẻ sốt ruột, Đường Yên nhẹ nhàng nói:

- Cái này gọi là người trong cuộc thì u mê, Hiểu Lộ, trước kia minh chưa bao giờ thấy cậu như vậy, trong lòng cậu tất cả đều bị người đàn ông này chiếm cứ rồi, như vậy cũng không phải là điềm tốt đâu!

Bành Hiểu Lộ nghe Đường Yên nói như vậy thì lắc đầu, nói:

- Mình thì không cho lsg như vậy, chẳng lẽ cậu không cho rằng yêu một người là một chuyện rất chuyện hạnh phúc đó sao, chính bởi vì cậu đã yêu, cho nên mới chờ đợi, mới cảm thấy cuộc sống có thêm ánh sáng, tâm ý dịu dàng ôn hòa cứ ở mãi trong lòng, khiến mình không muốn quên chút nào! Đường Đường, cậu đã từng có loại cảm giác đó chưa? Cậu có thể cảm nhận được cảm giác trong lòng mình không?

- Mình không phải là cậu, sao có thể cảm giác được?

Đường Yên đặt tay lên vai Bành Hiểu Lộ, nói:

- Mình chỉ muốn cậu có một cuộc sống hạnh phúc thôi, Hiểu Lộ, cố gắng lên, người đàn ông này đáng để cậu yêu đấy!

- Ừm, mình cũng cho là như vậy!

Bành Hiểu Lộ nhìn Đường Yên, hỏi:

- Bây giờ mình có thể vào thăm anh ấy không?

- Anh ta đang ngủ, cứ để anh ta nghỉ ngơi đi, mình vừa mới điều trị cho anh ta, bây giờ thứ anh ta cần nhất chính là nghỉ ngơi!

Đường Yên cười nói,

- Những mà ngày mai cậu có thể gặp anh ta được, không phải vậy sao?

Bành Hiểu Lộ khẽ gật đầu, nói:

- Có thể gặp anh ấy đúng là một chuyên vui, mình thực sự hi vọng có thể tiếp tục như vậy!

Lúc Diệp Lăng Phi tỉnh dậy, phát hiện Bành Hiểu Lộ và Đường Yên đều không ở chỗ này, ở đây chỉ có một mình hắn. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Bành Hiểu Lộ mới biết được Bành Hiểu Lộ đã đi về rồi, Diệp Lăng Phi nói:

- Hiểu Lộ, ngày mai chúng ta gặp lại!

Dựa theo những gì mà Đường Yên nói,bây giờ ngày nào Diệp Lăng Phi mỗi cũng phải điều trị, chỉ có như vậy, Diệp Lăng Phi mới có thể khôi phục, tuy đây là một chuyện khiến người ta cảm thấy phiền toái, nhưng sao với việc gây thương tổn cho người khác trong lúc thần trí hồ đồ thì còn tốt hơn nhiều, nhất là bây giờ hắn đã làm cha rồi, càng có phải chú ý tới những chuyện này hơn. Diệp Lăng Phi ngồi dậy, châm một điếu thuốc, vừa rồi lúc Đường Yên điều trị cho hắn xong, Diệp Lăng Phi đã gặp một cơn ác mộng, đó là những chuyện kinh khủng mà hắn từng gặp trước kia, Diệp Lăng Phi luôn cho rằng những chuyện kinh khủng đó đã qua rồi, quá khứ chỉ là quá khứ, đó là cách nghĩ của Diệp Lăng Phi, nhưng giờ phút này Diệp Lăng Phi mới hiểu ra, những chuyện đó không hề qua đi, tất đều lưu lại trong lòng hắn, mà đó cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Lăng Phi luôn có cảm giác bất an, nỗi ám ảnh trong lòng hắn chủ yếu là vì nguyên nhân này.

Sau khi hút xong điếu thuốc, Diệp Lăng Phi lại nằm xuống, vài năm trước, Diệp Lăng Phi sống một cuộc sống có thể dùng hai chữ “thối nát” để hình dung, hắn luôn cho rằng có thể dùng cách sống như vậy để quên đi những chuyện đau khổ trước kia, nhưng trên thực tế, những trải nghiệm đó không hề biến mất, một mực lưu lại đáy lòng hắn. Hiện giờ sau khi đánh thức những nỗi đau từ tận đáy lòng đó, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cảm thấy lòng mình khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều, giống như là đã rồi không được phát tiết, đột nhiên phát tiết ra, cảm giác đó rất sảng khoái rất thoải mái, đó là cảm giác mà hắn cần, vốn không hiểu buông bỏ mà bây giờ hiểu ra, những chuyện quá khứ phải buông tha, chỉ có như thế, mới có thể tiến về phía trước, chung quy lại hắn không phải bác sĩ tâm lý, những di chứng tâm lý không thể dùng thuốc là có thể chữa khỏi. Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, gọi cho Bạch Tình Đình, khi người ở đầu dây bên kia nghe máy, Diệp Lăng Phi nói:

- Bà xã, bây giờ anh đến chỗ em, có muốn đi leo núi với anh không?

- Leo núi? Vào lúc này sao?

Hiển nhiên Bạch Tình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi lại rủ cô đi leo núi vào lúc này, cô ngẩn người, nói:

- Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ anh lại gặp chuyện gì sao?

- Thật sự không có, em còn nhớ trước kia chúng ta từng leo núi ngắm mặt trời mọc, ngắm hoàng hôn không, anh chỉ muốn rủ em đi ngắm hoàng hôn, bà xã, chúng ta có thể cùng đến chỗ nhạc phụ mà!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn dừng lại một chút, sau đó:

- Anh vừa mới điều trị tâm lý xong, có quá ký ức sống lại, có cái tốt, cũng có một những thứ mà nhớ lại, anh bỗng nhiên cảm thấy muốn đi leo núi, leo núi Nam Sơn! Tình Đình, nếu như em có việc thì coi như vừa rồi anh không hề nói qua chuyện gì, anh không muốn khiến em phải khó xử, anh không sao đâu, em không cần lo lắng cho anh!

- Không sao, em về thay quần áo, nửa giờ nữa chúng ta gặp nhau ở biệt thự Nam Sơn nhé!

Bạch Tình Đình nói đến đây còn hỏi thêm:

- Anh có cần chuẩn bị đồ thể thao không?

- Không cần đâu!

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh chỉ muốn đi ngắm cảnh thôi, không cần thiết phải phiền toái như vậy, Tình Đình, chỉ cần em đi cùng anh là được rồi!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Anh còn nhớ chúng ta những gì từng nói, anh hi vọng ngày nào chúng ta cũng có thể ngắm hoàng hôn như vậy!

- Cũng không biết anh bị làm sao nữa, luôn nói những lời cổ quái như vậy, được rồi, bây giờ em sẽ quay về!

Bạch Tình Đình nói,

- Chỉ có điều đừng quên mua quà cho em, em muốn anh tặng em một món quà!

- Được!

Diệp Lăng Phi đáp.

Diệp Lăng Phi lái xe đến cửa hàng trang sức, chọn một chiếc nhẫn kim cương, sau khi đóng gói, bỗng nhiên lại chọn thêm một chiếc nữa, trước đó Diệp Lăng Phi nghĩ đến Bạch Tình Đình, sau đó lại nghĩ tới Chu Hân Mính, không thể chỉ cho Bạch Tình Đình mà quên Chu Hân Mính được, Diệp Lăng Phi chọn hai chiếc nhẫn kim cương, sau khi bọc cẩn thận, lúc đó mới lái xe rời khỏi cửa hàng đồ trang sức. Diệp Lăng Phi nhớ tới toàn bộ quá trình từ lúc hắn và Bạch Tình Đình quen biết nhau, không thể phủ nhận một điều, lúc đó Diệp Lăng Phi rất cần người quan tâm, may mà có Bạch Tình Đình, đến giờ Diệp Lăng Phi vẫn nghĩ như vậy, là Bạch Tình Đình đã giúp hắn thoải mái hơn, nếu không phải sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, Diệp Lăng Phi tin rằng bệnh của hắn sẽ không tái phát nữa. Xe sắp tới biệt thự Nam Sơn, đúng lúc đó, điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra nghe, trong điện thoại vang lên tiếng cười nói của Johann Vương:

- Chúc mừng ngươi nhé, Diệp Lăng Phi, không thể ngờ là ngươi sắp làm cha rồi, cũng khó trách vì sao ngươi lại mạnh lên như vậy, thì ra là thế!

Từ những gì Johann Vương nói, Diệp Lăng Phi nghe ra được Johann Vương đã biết chuyện Tình Đình đang mang thai, Diệp Lăng Phi nói một cách rất thẳng thắn:

- Nếu ngươi đã biết, vậy thì ngươi cũng hiểu là ngươi thua rồi, buông chuyện này đi, rời khỏi chỗ này!

- Cái đó thì chưa chắc!

Johann Vương cười nói,

- Phụ nữ rất dễ thay đổi, mang thai cũng không thể ngăn cản ta, Diệp Lăng Phi, ta đã nói rồi, trò chơi của chúng ta bây giờ mới bắt đầu, ta đề nghị ngươi nên thừa dịp ta còn chưa về tranh thủ gặp Bạch Tình Đình nhiều hơn một chut, nói không chừng sau này ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu!

Diệp Lăng Phi không cam lòng yếu thế, nói:

- Johann Vương, ngươi đừng tưởng ta và Tình Đình có mâu thuẫn, bây giờ chúng ta rất tốt, cảm tình rất sâu, ta đề nghị ngươi nên biến cho xa khỏi mắt ta, như vậy thì tốt hơn cho ngươi đấy!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đô Thị Tàng Kiều, truyện Đô Thị Tàng Kiều, đọc truyện Đô Thị Tàng Kiều, Đô Thị Tàng Kiều full, Đô Thị Tàng Kiều chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top