Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?
Thế là hết sao???
Từng cơn gió rít ngang qua một cách vô tình vội cuốn đi những giọt nước trên khóe mắt ai đang lặng rơi…
___o0o___
“………..
Em có thể dối anh trong lời nói,
Nhưng làm sao giấu được trong ánh mắt.
Tình yêu thì không có sai hoặc đúng,
Chỉ cần trái tim rung động.
Nghẹn ngào giây phút ta chấp nhận sống không cần nhau,
Chẳng khác chi trái đất này làm sao tồn tại không có mặt trời.
Chỉ biết lặng nhìn em quay lưng bước đi lòng anh thắt lại,
Nghĩ đến mình sẽ không gặp lại.
Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau,
Chẳng giống như chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên trời.
Tại sao phải rời xa nhau mãi mãi, biết đến khi nào chúng ta,
Nhận ra chẳng thể quên được nhau…” (Lắng nghe nước mắt – Mr. Siro)
Đúng vậy, “Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau”, nhưng tại sao tìm được nhau rồi lại để nó trôi qua một cách “hoang phí”???
Her, thật nực cười…
“Đốp đốp đốp” _ những tràng pháo tay tán thưởng dành cho vị ca sĩ vừa hát trên sân khấu.
“♫ ♪ ♪ ♫ ♫ ♪ ♫ ♪ ♪ ♪…” _ vừa kết thúc bài hát, tràng pháo tay tán thưởng của mọi người cũng vừa dứt thì những nốt nhạc trên phím đàn piano lại vang lên nhẹ nhàng, sâu lắng, chậm rãi đi vào lòng người. Một bản “A time for us – Various Artists” vang lên làm không gian trùng xuống, như để nhường chỗ cho cảm xúc của con người được thăng hoa…
Cậu cười khảy rồi đưa lên miệng từng ngụm rượu đắng chát, cay xè…
Cậu đã ngồi trong bar này khá lâu, lâu đến nỗi cậu không thể nhận biết được bây giờ đang là ngày hay đêm.
Trái đất vẫn quay, thế giới vẫn sống, con người vẫn vậy,… cậu mặc kệ tất cả, chỉ biết rằng lúc này mình cần “quên”. Người ta nói uống rượu để giải sầu, uống để quên đi mọi thứ; cậu cũng uống, uống nhiều lắm… Nhưng sao vẫn không quên được? Vẫn không giải được sầu??? Mà hình như nó ngược lại thì phải, càng uống lại càng tỉnh, càng uống lại càng sầu, càng uống… lại càng nhớ cô. Nhớ khuôn mặt ấy, nhớ giọng nói ấy, nhớ ánh mắt ấy, nhớ hương bánh mỗi lần cô làm vì cậu, nhớ cả đôi môi ấy… Tất cả đều rất thật, đều đang hiện ra trước mắt cậu…
*Tất cả đều là giả dối sao? Her… * _ cậu lại uống.
……….ooO
- Tôi ngồi đây được chứ? _ một giọng nữ iểu điệu vang bên tai cậu.
Cậu coi như không biết, vẫn uống…
Nữ nhìn cậu một lượt, nhếch miệng rồi tự nhiên kéo ghế ngồi cạnh cậu.
Không cần hỏi gì bartender kia đã đặt trước nữ một ly rượu mạnh. Chắc là khách quen, và đã uống thứ này nhiều lần mà không thay đổi nên không cần nói thì bartender cũng biết nên phục vụ gì.
- Buồn tình à? _ nữ thản nhiên nói.
Cậu khựng lại một chút vì bị nói trúng tâm trạng, nhưng rồi lại uống tiếp với những ngụm rượu lớn.
- Si tình nhỉ!? _ nữ lại nói.
- …
- … _ nữ không nói nữa, chỉ giữ im lặng và uống rượu rồi khẽ buông những tiếng thở dài để không ai biết…
- Cô cũng đang buồn!? _ bất chợt cậu lên tiếng.
Nữ im lặng rồi ngửa cổ lên nhìn giá rượu trước mặt… lại một tiếng thở dài…
- …Có thể nói là vậy.
Lúc này cậu mới nghiêng đầu qua một chúc để xem mặt người bên cạnh…
(Là Gia Tuệ)
- … Cậu làm gì ở đây? _ cậu hỏi.
- Không thấy sao? Rượu nè. _ Gia Tuệ nói rồi đưa ly rượu ra chúc cậu.
- Cậu là Gia nào vậy?
- Tuệ.
- …
- Tôi đi trước đây, cậu về sau nhé. _ Gia Tuệ nhìn đồng hồ rồi nói với cậu.
- Uhm!
- Mà nè!
- …
- Làm bạn được chứ!? _ Gia Tuệ nói rồi đưa tay ra phía trước.
- … _ cậu chần chừ một chút rồi cũng đưa tau ra.
Nhưng Gia Tuệ liền rụt tay lại…
- Cảm ơn! _ Gia Tuệ nói khó hiểu.
- Vì cái gì? _ cậu thu tay về rồi hỏi.
- Biết có cậu muốn làm bạn với tôi là được rồi. _ Gia Tuệ nói rồi quay gót.
Không ngờ một Gia Tuệ lại biết đến bar và rượu mạnh, và còn uống một cách rất chuyên nghiệp nữa là đằng khác. Như thế thì bản chất của cô thực sự là như vậy cũng đâu phải không thể. Dễ nghĩ thôi mà… Cậu lại uống…
___o0o___
Tu viện Maria…
- Đứng bên tê đồng ngó bên ni đồng mênh mông bát ngát
Đứng bên ni đồng ngó bên tê đồng bát ngát mênh mông
Thân em như chẽn lúa đòng đòng
Phất phơ dưới ngọn nắng hồng ban mai. _ cả lớp đồng thanh đọc.
- Được rồi, bây giờ bạn nào có thể giải thích cho chị cùng tất cả các bạn biết ý nghĩa của những câu hát trên được không? _ cô hỏi.
Đứa nào cũng nheo mắt, chau mày, vuốt cằm có vẻ đang rất tập trung để vắt óc suy nghĩ về một câu hỏi hết sức nghiêm trọng của cô vừa đặt ra.
- Nếu bạn nào giải thích được thì… _ cô lấp lửng để thu hút sự tò mò của mấy đứa.
- Thì sao hả chị?
- Thì… _ cô nhìn tất cả bọn nó một lượt. - Thì… chị sẽ có phần thưởng.
- Nhanh nhanh mày, có phần thưởng kìa. _ boy 1.
- Mày giải thích đi! _ girl 1.
- Phần thưởng đó. _ boy 2.
- Nghĩa là… _ girl 2.
- Là gì mày? _ boy 1.
- Là… là tao không biết, hê hê. _ girl 2.
- Ềềềềềềềềề…
- @%#$%^%… _ tất cả đều loạn lên khi nghe cô nói sẽ có phần thưởng dành cho người “thắng cuộc”.
- Bọn bay xê ra coi, để anh rinh quà về cho bọn bay xem nà. _ bỗng một boy nói lớn ở góc lớp.
- Ù uôiii, đầu đinh nhà mềnh bữa ni men lì nhờ. _ boy 3.
- Xí, hão vừa thôi, có chắc là rinh được không? _ girl 1.
- Các chú hãy đợi đấy!
- Tùng! Chị đã dặn phải xưng hô thế nào với bạn bè nhỉ? Cả lớp nữa!? _ cô nhắc nhở.
- Dạ, em biết rồi thưa chị! _ Tùng (đầu đinh) nói.
- Em nói em biết, vậy em giải thích cho mọ người nghe đi nào! _ hắn giục.
- Vâng anh! _ Tùng nghe lời. - E hèm hèm hèm… _ Tùng cố hắng giọng.
- Thôi vào vấn đề chính luôn đi ông ơi! _ boy 1. - À à hề hề hề, bạn bạn… bạn nói lẹ cho cả lớp cùng biết đi Tùng yêu dấu ơi! _ đang sử dụng ngôn ngữ mà bọn nó hay dùng với nhau thì bắt gặp ánh mắt tia lửa điện của cô đang nhìn nên boy vội sửa lại câu nói của mình; boy cười mà mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
- Hahaha hahaha ha ha… _ cả lớp có dịp được cười thoải mái.
- Thôi, các em trật tự để bạn Tùng nói nào! _ cô nói.
- Nghe nè mấy bạn, những câu hát trên là những câu ca dao làm bồi đắp thêm tình cảm của con người đối với quê hương đất nước. Ờmmm… hai dòng đầu có tác dụng gợi tả cánh đồng rất đẹp, rất to lớn và trù phú. Câu ba là hình ảnh cô gái được so sánh như chẽn lúa đòng đòng thể hiện sự trẻ trung đầy sức sống. Bài này là lời của chàng trai ca ngợi cánh đồng bao la và ca ngợi cô gái có vẻ đẹp đángggggg cái mà yêu. Đây là cách tỏ tình của chàng trai với cô gái.
- Ực… _ đứa nào cũng nhìn Tùng mà nuốt khan.
Tất cả đều tròn mắt và nhìn Tùng với ánh mắt thán phục, còn Tùng thì ra oai ta đây là người hiểu biết.
Khoanh tay trước ngực Tùng vênh mặt lên với tụi nó:
- Sao mấy chú? À à, xí lộn, các bạn.
Một boy khác đứng lên:
- Uầy, Tùng mình giỏi quá cơ, vỗ tay!
“Rào rào rào” _ cả lớp cùng làm theo.
- Đừnh nóng, nói thì hay đấy, nhưng còn phải đợi chị Na với anh Phong nhận xét nữa kìa. _ một girl đanh đá.
Tất cả đều nhìn lên cô và hắn với những ánh mắt long lanh đầy hy vọng.
- Đừng nhìn chị nữa, những tràng pháo tay của các em đã thay lời chị muốn nói rồi đó. _ cô nở nụ cười tươi hiếm có.
- Yeahhh … hoan hô… đầu đinh muôn năm… “rầm rầm rầm” _ cả lớp hô hào lẫn đập bàn ăn mừng chiến thắng.
- Vậy là sẽ có quà đúng không chị? _ girl hỏi.
- Phần thưởng của chúng ta sẽ là… _ hắn lấp lửng để gây sự hồi hộp.
Đứa nào cũng chăm chú lắng nghe.
- Là một bữa ăn thoải mái luôn được không? _ hắn tiếp.
- Tức là bọn em ăn gì cũng không phải suy nghĩ về vấn đề trả tiền đúng không anh?
- Chính xác!
- Yeahhh!!! Hoan hô… chin Na, anh Phong muôn năm… “rầm rầm rầm” _ bọn nó lại tiếp tục kiểu ăn mừng ấy.
- Mà Tùng nè! _ hắn gọi.
- Dạ!?
- Em cho anh hỏi chút nhé!?
- Vâng anh!
- Sao em giải thích được những câu hát đó thế? Thực sự là anh rất ngạc nhiên đó.
- Dạ… dạ là em tự nghĩ ra mà.
- Nói dối là một tật xấu nhé! _ hắn nheo mắt.
- Dạ… _ Tùng gãi đầu gãi tai.
- Sao??? _ hắn gặng lại.
- Nhưng anh phải hứa là vẫn giữ lời về bữa ăn đó nhé!?
Gật gật
- Dạ… là anh Bảo chỉ em đó ạ.
- Anh Bảo? _ hắn ngờ ngợ.
Còn cô khi nghe thấy tên cậu thì liền đổi sắc mặt.
- Là anh Bảo của chị Na đó, lần trước em hỏi anh ấy nên anh ấy chỉ em, hề hề.
- À há, vậy là phải cảm ơn anh Bảo nhiều nhiều mới được. _ một boy lên tiếng.
- Ờ đúng! _ những đứa khác đều đồng tình.
- Chị Na, vậy chị mời anh Bảo đi ăn cùng luôn được không chị? Nha chị!?
- Đúng đó chị Na.
- Đi mà chị Na!
- Chị Na ơi!
- @#%$#^%$… _ tất cả cùng mè nheo.
- IM ĐI!!! _ cô quát lớn lên như tiếng sét lớn làm bọn nó điếng người mà im bặt đi.
Người hiểu “tại sao? Như thế nào?” mà khiến cô có thái độ ấy ở đây chỉ có duy nhất mình hắn mà thôi.
- Ờmmm…mm… e hèm… cả lớp cùng đi ăn nào! _ hắn đánh trống lảng đi giúp cô.
Tất cả đều nghe lời ra ngoài để đi ăn nhưng không hào hứng như khi nãy mà chỉ ngậm ngùi đi ra.
Đợi cả lớp ra hết hắn mới tiến đến chỗ cô.
- Em làm bọn trẻ sợ đó.
- …
- Em không sao chứ?
- Tôi không sao.
- Vậy đi thôi.
- Anh dắt mấy đứa đi đi, tôi mệt nên về trước. _ cô nói rồi xách cặp lên vai.
- Em phải để cảm xúc của mình ở một nơi kín đáo nhất, đừng để ai biết rằng mình đang nghĩ gì? Và đang như thế nào? Đừng tự biến mình thành kẻ dễ bị kích động trước mặt người khác. Từ ánh mắt, gương mặt, lời nói, đến cử chỉ và hành động cũng phải hết sức tinh tế. Đó là điều cơ bản nhất, nếu ngay cả điều cơ bản đó cũng không làm được thì nên out sớm đi!
Có lẽ cô hiểu ý của hắn muốn nói gì? Hắn đang dạy cô điều cơ bản nhất trong “bộ luật” bất thành văn của “trò chơi đi tìm ẩn số” này sao!? Phải đấy, hãy nhớ và ghi nhận điều này nhé cô bạn nhỏ của chúng ta.
- Bây giờ muốn về hay đi tiếp? _ hắn hỏi.
Cô tư lự giây lát rồi quay lại.
- Tôi phải đi chứ.
- Thế thì đi thôi. _ hắn nhún vai rồi nói.
Hắn đi trước, cô đi sau, lũ trẻ đang đợi… cô nở nụ cười và nói lời xin lỗi đến tất cả. Sắp nhỏ cũng đã cười trở lại.
…………ooO
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau…”
Vừa chuẩn bị đi thì chuông điện thoai của cô vang lên bài hát ấy.
Là Thiên Tuấn gọi.
- Em nghe! _ cô bắt máy.
- “…”
Cô chỉ nghe mà không nói gì, chưa được vài giây thì đã cúp máy.
- Tôi có việc gấp phải đi liền, anh đưa mấy đứa đi ăn rồi lát đưa về giúp tôi, nếu thấy khó thì có thể gọi Kì Lâm phụ. Tôi đi đây. _ cô nói vội vàng rồi nhanh chân chạy đi.
Hắn chưa kịp nói câu nào thì cô đã rời khỏi chỗ đó
___o0o___
Nhà hoang…
Địa điểm lần này lại là căn nhà hoang ấy, nhưng lần này cô đến đó so với lần trước khác nhau hoàn toàn. Bây giờ, cô đến đây với tư cách đã là một “tế bào” trong cơ thể của MK.
….
“Cốc cốc cốc” _ cô gõ cửa.
“Cạch”
- Em vào đi! _ Thiên Tuấn mở cửa từ phía trong và nói.
Anh nháy mắt với cô để nhắc cô kịp bắt ý, cô cũng gật đầu đáp lại quyết tâm.
Nhìn căn phòng này cô không thể tin được nó trong một ngôi nhà hoang, thì ra thứ hpang phế đó chỉ là ngụy trang cho bản chất thật của nó mà thôi.
Thiên Tuấn đưa cô đến đứng trước một old man trông có vẻ rất lịch lãm và quyền uy.
- Đây là em gái tôi – Trần Na Na. _ anh giới thiệu cô với ông ta.
Cô cúi nhẹ đầu chào theo lễ.
- Chào ngài! _ cô nói.
- Ngài ư? _ old man hỏi lại.
- Vâng. _ cô đáp.
- Tại sao cô bé lại gọi tôi là “ngài”? Cô nghĩ tôi đáng sao?
- Một người đứng đầu một tổ chức trên bao nhiêu người, và khiến nó vận hành tốt qua bao nhiêu thời gian, lại là một quý ông lịch lãm và quyền uy thì tôi xưng hô thế cũng phải phép đó chứ. _ cô nói mà không vấp lấy một từ.
“Đốp đốp đốp”
- Ha ha ha… _ ông ta khoái chí cười lớn và vỗ tay. - Tk1, cậu có cô em gái rất nhanh nhẹn đó, cố gắng lên. Ta rất thích cô bé đó. _ ông ta nói với Thiên Tuấn xong quay sang nói với cô.
Cô chỉ cười nhẹ rồi lặng lẽ quan sát căn phòng *Quả là một con cáo già thích sự độc tôn*
…….
Xong màn chào hỏi, bây giờ đến lúc đi tham quan nơi này. Thiên Tuấn đưa cô đi để biết những căn phòng với những chức năng riêng của chúng và dặn dò các quy tắc, cùng những điều nên nhớ khi vào đây làm việc. cô chăm chú nghe và ghi nó vào bộ não của mình.
- Còn một nơi, anh nghĩ là em sẽ thích nơi đó. _ Thiên Tuấn bí mật.
- …
……….ooO
- Sao? Em thích chứ?
Thiên Tuấn đưa cô đến nơi cao nhất của ngôi nhà, không ngờ trên này lại đẹp đến vậy. những dò lan, chậu cây cảnh, bồn hoa, và cả chiếc xích đu màu xanh da trời nữa. Tất cả hòa vào nhau tạo thành những mảng màu sắc làm dịu mắt người ta.
- Đây là nơi anh thường đến nhất, nhất là những lúc mệt mỏi, căng thẳng hay cần hít thở không khí… có khi chỉ là vì nhớ nó. _ Thiên Tuấn mỉm cười nói.
- Tại sao…
- Em thắc mắc rằng tại sao lại có chúng ở một nơi thế này đúng không?
- … Đừng nói là hai làm hết nha!?
- Uhm! Là hai của em đó, thấy hai giỏi hông? _ anh đưa tay lên cằm, nhướn mày với cô.
- Thôi thôi, em biết hai của em giỏi cỡ nào rồi, khỏi khoe.
Thiên Tuấn cũng cười, cả hai anh em có vẻ rất vui.
- Bé Na nè. _ bỗng anh đổi giọng nghiêm chỉnh.
- Em nghe.
- Em có hối hận không?
- Dạ?
- Hối hận vì theo anh.
- “Hối hận” là gì? Nó không có trong từ điển của em.
- Cảm ơn em!
- …
- Em chuẩn bị đi nhé. Sắp vào “mùa thi đầu” rồi đó.
- ???
- Sắp vào một phi vụ do lão ta chỉ thị, mà em là người ông ta chỉ đích danh thực hiện vụ này. Tuyệt đối phải thành công, đây là bài test đầu tiên của em để lấy được lòng tin từ ông ta đó. Đừng để mất cơ hội tốt này, sẽ không có lần thử nào hay lần thứ hai để làm lại đâu em.
- Em biết mình phải làm gì mà.
- Anh sẽ đứng sau hỗ trợ em.
- Không cần, hãy để em tự bước đi!
- …
- Em muốn dựa vào chính năng lực của mình chứ không phải dựa dẫm, ỉ lại vào anh.
- Tốt lắm! Em hãy thận trọng và quan sát mọi thứ xung quanh mình thật kĩ.
- Em hiểu.
- !!!
- …
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau…”
Điện thoại cô đổ chuông.
- Ai vậy em? _ Thiên Tuấn hỏi.
- … Dạ… số lạ anh ạ.
- Em nghe thử đi.
Thấy cô cứ nhìn màn hình điện thoại mà không bắt máy nên anh giục.
- Ờmmm… số lạ nghe làm gì anh. _ cô nói rồi bỏ điện thoại vào túi, mặc cho nó vẫn đổ chuông.
Chuông điện thoại cứ thế đổ mà cô vẫn không bắt máy.
- Em cứ nghe đi, biết đâu có việc gấp gì thì sao. _ Thiên Tuấn có lẽ đã đoán ra ai là chủ nhân số điện thoại ấy, anh nói rồi đi tránh đi để cô được tự nhiên.
Cô lấy điện thoại ra, nhìn lưỡng lự một chút rồi cũng bắt máy…
- Tôi nghe. Có gì thì nói lẹ đi, tôi không có thời gian nghe và nói chuyện phiếm với cậu. _ cô nói giọng hằn học khó chịu.
- “Chào chị! Chị có phải là người thân của anh Hoàng Gia Bảo không ạ?” _ giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia là người khác mà không phải là người mà cô mong đợi.
Điện thoại của cậu mà, sao người khác lại nghe máy được? Sao vậy???
- Xin lỗi… Anh là…
- “Tôi là bartender của bar XXX, hiện anh Gia Bảo đang rất say nên tôi đành mạn phép kiểm tra giấy tờ và điện thoại của anh ấy. Nếu chị không phiền thì có thể đến đưa anh ấy về được không? Tình trạng của anh ấy có vẻ không được ổn lắm.”
- Anh nói sao? _ cô quýnh lên khi nghe nói tình trạng cậu không ổn định.
- “Dạ…”
- Ở đâu? Bar nào? _ cô cắt ngang câu nói của bartender.
- “Ở XXX…”
Vừa nhận được địa chỉ cô liền lao đi như tên lửa. Thậm chí đến cả một câu nói với Thiên Tuấn cô cũng không kịp nói.
Trông bộ dạng hớt hải lo lắng của cô thì không cần nói anh cũng đủ biết được cô đang chạy đến với ai…
O o O o O o O o O
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?,
truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?,
đọc truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?,
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? full,
Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!