Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 46: 46


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Một ngày mới lên dần đẩy lùi màn đêm đen tối qua đi, mặt trời chiếu những tia nắng le lói qua tán lá để những giọt sương của buổi sớm tinh khôi từng giọt nhiễu xuống đất như cung cấp thêm nhựa sống cho mặt đất này.

Cô thức giấc với một tâm trạng không thể nào tốt hơn, vội mở của sổ đón những cơn gió mát và chậm rãi hít thở thật sâu để đưa khí vào đầy phổi làm nó trong sạch hơn.

- Ô Gia Bảo. _ cô giật mình khi thấy cậu đang đứng trước cổng nhìn cô từ lúc nào.

- Cậu đến sớm vậy? Mà đến sao không vào? _ cô vội chạy thật nhanh xuống mở cửa cho cậu vào

- Nhớ bé kưng đến không được hở? _ cậu ghé gần mặt cô nói.

Lại đỏ mặt rồi, cô chào cậu buổi sáng bằng hai má ửng đỏ như mặt trời bé con của mình. Nhìn cô thẹn thùng vì mình cậu thấy vui vui lâng lâng khó tả, có khi nào vì lí do này mà cậu thích cô không nhỉ? Câu hỏi đó bỗng thoáng qua cậu.

- Cậu đừng có đỏ mặt trước mặt tên nào đó khác tớ biết chưa?

- Gì? Tại tại sao?

- Lúc ấy nhìn cậu như cô mặt trời ý.

- Ô hô trên trời có ông mặt trời rồi bây giờ có cô mặt trời nữa cho đẹp hen, mắc chi nhắc tớ không được đỏ? _ cô nhướn mày.

- Tớ không thích có ai bị cậu làm “say nắng” nữa đâu. _ cậu vừa nói vừa đi vào nhà.

- Gì? “Say nắng” á?… chậc chậc. _ cô gãi đầu không hiểu.

- …

Mà dạo này cậu có hay liên lạc với song Lâm nhà mình không? Nghỉ hè là chúng nó mất hút luôn hà. _ cô hỏi.

- Không, còn cậu?

- Tớ không liên lạc được với bọn nó chả biết nhà ấy sao rồi nhỉ? Híhí

- Nội đâu Na? _ cậu hỏi.

- Tập thể dục với ngoại ngoài công viên yêu dấu rầu.

- Chị Trâm Anh?

- Um…

- Vậy là nhà còn mình tớ với cậu sao? _ cậu nói với ánh mắt ranh mãnh.

- Còn ai nữa sao? _ cô không hiểu ý nên thản nhiên trả lời. – À đợi tớ xí! _ cô nói rồi dọt lên phòng mình.

Lát sau cô quay lại với một chiếc phong bì huơ huơ trên tay.

- Gì đây? _ cậu hỏi.

- Tớ không biết.

- Sao đưa tớ?

- Không phải cậu mà là tớ với cậu.

- Là sao?

- Cậu còn nhớ cái hôm Yuu đến tìm cậu không?

- … _ cậu nhíu mày. – Uhm!

- Hôm đó cậu đi xong tớ về lớp thì có người đến tìm tớ nhưng khi tớ ra gặp thì không thấy ai mà chỉ còn lại cái này, trên này có ghi gửi tớ với cậu.

- Sao cậu không đọc trước?

- Thì… cái này gửi cho cả hai chứ đâu phải mình tớ.

- Vậy giờ cậu mở đi.

Chỉ chờ mỗi câu nói này của cậu, cô xé đầu phong thư lấy ra một tờ giấy bên trong được gấp phẳng phiu…

Tờ giấy mở ra cũng là lúc mắt cô căng lên, đọc đến đâu mắt cô tròn to đến đó. Một bảng thống kê với những con số và dòng chữ được nhập bằng máy.

Trông cô có vẻ lạ, miệng cứ liên tục mấp máy mà không nói nên lời cậu liền đứng dậy đứng ra phía sau cô đọc tờ giấy…

Ngược lại với cô cậu có vẻ bình thản như chả có chuyện gì và quay về chỗ ngồi, bắt chân hình chữ ngũ, ôm chiếc gối vào cậu nói:

- Cậu ngạc nhiên lắm à?

Cô như giật mình bởi câu hỏi của cậu.

- Vậy ý cậu là cái này nó bình thường á?

Cậu nhún vai cười trừ.

- Hừm… tại mi mà ta mất ăn mất ngủ bao ngày grư grư. _ cô bắm chặt tờ giấy tức muốn xịt khói.

- Tớ đã bảo là cậu đừng quan tâm còn gì?

- Mà này… cậu biết trước rồi phải không?

- … _ cậu không nói gì.

- Vậy sao cậu không nói?

- Nói rồi xũng có làm được gì không?

- Nhưng… nhưng ai có thể thay đổi vị trí trên bảng xếp hạng một cách ngoạn mục thế chứ? Tại sao?

- …

- A _ cô bật dậy. – Hay lão cú mèo ấy vẫn hận chuyện tớ với cậu giúp tía Khánh nên giờ trả thù?

- … _ cậu im lặng, vờ cầm cuốn tạp chí lên đọc nhưng thực chất cậu đang nghe cô nói.

- Sao cậu cứ thản nhiên đến thấy ghét thế hở? _ cô chống nạnh.

- Cũng có làm được gì đâu, mình cứ làm những gì mình thấy thoải mái là được dù sao đó cũng chỉ là vị trí trên một tấm bảng lạnh tanh thôi mà.

- Nhưng đó là công sức của tớ và cậu mà, sự cố gắng và cả hy vọng nữa.

- Cậu đã biết được sự thật cậu được đáp trả lại công sức và cả niềm hy vọng ấy là đủ rồi, hay… cậu cần sự công nhận của mọi người nữa?

- Ý cậu là để tớ khoe mẽ hả?

- … _ cậu nhìn cô không nói gì.

Thực chất cậu chỉ muốn tốt cho cô không muốn cô dính dáng thêm vào chuyện này để rồi lãnh hậu quả. Phải rồi cậu không nói sao cô biết chứ nhưng nếu nói ra với tính cách của cô thì liệu có để yên chuyện này trôi đi êm xuôi không??? Ai cũng biết rằng câu trả lời là không, vì vậy cậu chọn cách im lặng.

- Nếu hai đứa mình cãi nhau chỉ vì chuyện này thì không đáng chút nào đâu, để nó lùi vào quá khứ đi! _ cô nói.

Cậu tròn mắt nhìn cô, mới lúc nãy còn phản ứng gay gắt mà giờ đã quay ngoắt 180o rồi.

Cậu nhíu mày nhìn cô tỏ vẻ nghi ngờ.

- Để tớ vào lấy bánh cậu ăn hen. _ cô nói rồi đứng dậy chạy vào bếp.

Lấy bánh chỉ là một cái cớ, thực chất cô đang tránh né ánh mắt cậu nhìn cô khiến cậu nghi ngờ. Nhưng cô nào biết cậu đã biết tỏng ý định trong bộ não cứng nhắc của cô kia rồi.

*Mà cái này là của ai gửi đến nhỉ?* _ cô tự hỏi.

“Bịch bịch bịch” _ tiếng chân Trâm Anh vội vã từ trên phòng chạy xuống.

- Ơ về hồi nào vậy? Mà giờ chị định đi đâu ạ? _ cô hỏi.

- Chị… ờm chị chị đi hóng mát chút, hai đứa ở nhà nhé!

- Vâng!

- Thế mà nói nhà còn có hai đứa mình cơ đấy. _ cậu lườm yêu.

- Hồi nãy chị ra ngoài mà về hồi nào vậy ta? _ cô đặt đĩa bánh xuống bàn rồi vuốt cằm “suy tư” – Mà sáng nắng nóng thế này có ai đi hóng mát không ta?

- Có chị rồi đó, cậu có muốn không? Tớ đưa cậu đi hen?

- Hừm… _ cô nheo mắt.

- Sao?

- Đi thì đi.

- Ờ thì đi! _ cậu nói rồi ra xỏ dày luôn.

- …

- Mà đi đâu nhỉ? _ cô hỏi.

- Công viên.

- Nhàm rồi.

- Đi mà.

- Không, hay tu viện Maria đi?

- Công viên.

- Tu viện.

- Công viên.

- @$$^#%%$…

Trên đường lại xuất hiện hai đứa con nít chí chóe nhau để dành chỗ đi chơi.

- Thì cả hai, được chưa? _ cậu nói.

- Có thế chứ! Vậy đi tu viện trước ha?

- Công viên.

- Tu viện.

- @#$#^$…

(Haizzz hai cái con người này… thật là… haizzz bó toàn thân)

“Chỉ một mình anh lặng yên ngắm nhìn

Người người sải bước từng đôi trên đường

Bởi vì anh vẫn đợi chờ, bởi vì anh vẫn đợi chờ

Chờ cho em sẽ nhận ra anh là tình yêu của em…” _ điện thoại Quốc đổ chuông…

Màn hình sáng hiện lên một số lạ không tên, Quốc cầm lên xem rồi thả xuống mà không bắt máy.

“Chỉ một mình anh lặng yên ngắm nhìn

Người người sải bước…” _ điện thoại lại đổ chuông lần hai.

Quốc cầm lên xem rồi lại đặt nó xuống…

Cứ thế điện thoại cứ sáng rồi lại tối, cứ rung rồi lại thôi đến mấy lần.

“Chỉ một mình anh…” _ lần này không đợi thêm nữa vì đã hết kiên nhẫn, Quốc bắt máy.

- Tôi, Quốc xin nghe. _ anh nói khó chịu.

- “Em biết” _ giọng một cô gái trẻ vang lên từ đầu giây bên kia.

- Cô là ai?

- “Anh không nhớ à?”

- … _ anh nhíu mày khi nghe giọng cô gái.

- “Bar cũ, đến liền đi!”



“Tút tút tút”

Vừa nói xong bên kia đã dập máy.



30’ sau tại bar anh thường lui tới.

Quốc nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng ai đó nhưng không biết ai với ai trong số những người kia… cô tóc dai, tóc ngắn, mặc váy hay quần jean,…

- Anh đến muộn15 phút đó nghen. _ giọng một nữ vang lên sau lưng Quốc.

Anh quay lại… không tin nổi vào mắt mình.

- Anh ngạc nhiên lắm sao? _ nữ cất giọng.

- … _ anh vẫn tròn mắt.

Nữ nhếch nửa miệng rồi tiến đến chọn một bàn ngồi đó, nối sau nữ Quốc cũng ngồi theo.

- Anh vẫn thế nhỉ? _ nữ nói.

- Em thì… khiến anh nhận không ra.

Còn đâu bóng ai đó với mái tóc xõa dài, đôi mắt thánh thiện, giọng nói trong trẻo, và tính cách dịu dàng anh quen. Thay vào đó là mái tóc ngắn, đôi mắt trở nên vô cảm xoáy sâu vô định và kiểu ăn mặc hợp thời và cách nói gai góc.

- Bình thường mà anh.

- Với em thôi.

Ánh mắt nữ thoáng buồn khi Quốc nói.

- Anh vẫn khỏe chứ?

- Như em đang thấy.

- Anh vẫn vậy, hấp dẫn đến từng milimét nhỉ.

- Anh thấy bình thường đấy chứ.

- Với anh thôi.

- Em gọi anh ra đây là có gì muốn nói với anh? _ Quốc ngập ngừng.

- Đây là câu hỏi sau ngần ấy thời gian anh muốn em trả lời sao?

- …

- Em hiểu rồi.

- …

Cả hai rơi vào trạng thái “máy bay”, không ai nói với ai cậu nào nữa chỉ lặng nghe tiếng sáo của người nghệ sĩ trên sân khấu. Bất chợt Quốc lại nghĩ đến cô-cây sáo của đời anh.

___o0o___

“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong

Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau

Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”

- Điện thoại cậu kìa. _ cô nhắc.

- Không nghe.

- Tại sao? Nghe đi mà!

Cậu biết chắc đó là điện thoại của ai nên không muốn nghe, nhưng cô thì nào biết nên liên tục hối cậu nghe máy.

- Alo.

- “…”

- Không.

- “…”

- Em đã nói là không.

- “…”

- Anh nói sao?

- “…”

- Rõ ràng lúc sáng…

- “…”

“Rụp”

Cậu buông thõng tay, cơ thể như không còn chút sức lực nào.

- Cậu sao vậy? _ cô hỏi.

Cậu từ từ đưa ánh mắt mình chạm vào ánh mắt cô… nhìn cô thật kĩ…

- Có chuyện gì không hay à? _ cô hỏi lại.

- Tớ không biết.

- …

- Tớ không biết và cũng không muốn biết. _ cậu bất lực dần khụy xuống trước mặt cô.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?, truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?, đọc truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?, Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? full, Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top