Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 44: 44


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Một ngày đẹp trời…

- Chị Trâm Anh ơi! Chị xong hết chưa? _ cô vừa gõ cửa phòng Trâm Anh vừa hỏi.

- Ra liền ra liền! _ Trâm Anh lật đật mở cửa.

- Đi thôi chị hai! _ cô khoác tay Trâm Anh đi.

- Gia Bảo đã tới chưa? _ Trâm Anh hỏi.

- Dạ chưa, chắc cậu ấy đến liền ý mà hì à nội đang chờ dưới nhà đó chị.

Thời tiết mát mẻ, thời gian thuận lợi nên một buổi picnic đã được nội chọn để tổ chức. Tất cả mọi người đều chuẩn bị rất chu đáo cho buổi picnic này bởi lệnh của nội đưa ra.



- Con thử gọi cho Gia Bảo xem nó đến chưa? Chả lẽ bắt già với hai đứa nặn cổ cò hở?

- Con gọi rồi nhưng không liên lạc được nội ạ. _ cô trả lời.

- Có lẽ bận chút gì đó chắc Gia Bảo sẽ đến ngay thôi nội à. _ Trâm Anh nói.

- Bận đến mức không bớt được 30 giây gọi điện đến sao? Cả nhà đợi nó đã 3 tiếng rồi còn gì?

Cô rất hiểu và cảm thông cho cậu nhưng lời nội nói cũng có lí, dạo này có vẻ cậu rất bận rộn. Không gọi cho cô còn những lần cô gọi cậu chỉ nói được vài câu và vội dập máy…

___o0o___

Bệnh viện…

Cả Gia Bảo, Gia Huy và bà nội đều đứng hồi hộp chờ kết quả kiểm tra của Yuu…

- Sao rồi bác sĩ? _ bà vội chạy lại nắm tay áo vị bác sĩ vừa bước ra.

- Xin bà bình tĩnh! Kết quả kiểm tra cho thấy cô ấy rất bình thường.

- Vậy sao đã mấy ngày con bé vẫn hôn mê như thế? _ bà gắt.

- Chuyện này… _ bác sĩ ấp úng. – Chúng tôi nghĩ rằng… có thể do lúc còn tỉnh táo cô ấy đã chịu cú sock lớn nào đó và bây giờ có cơ hội cô ấy không muốn tỉnh lại nữa.

- Có cách nào giúp được Yuu không bác sĩ? _ cậu lo lắng vì cậu là người biết rõ nhất vì sao Yuu như thế.

- Tôi nghĩ rằng mọi người nên nói chuyện với cô ấy nhiều hơn, nói cho cô ấy những điều tốt đẹp, những điều cô ấy còn dang dở cần cô ấy tỉnh lại để thực hiện và những điều khiến cô ấy hy vọng để cô ấy có niềm tin thức dậy.

- Cảm ơn bác sĩ! _ Gia Huy nói.

Vị bác sĩ gật đầu chào rồi trở lại với công việc của mình.

- Gia Bảo! _ cậu vừa bước đi được vài bước thì bà gọi lại. – Con đã nghe những gì bác sĩ vừa nói rồi chứ?

- … _ cậu vẫn im lặng nghe bà nói.

- Yuu của ta cần một điều để hy vọng và…

- Nội thôi nói kiểu một Yuu của ta hai cũng Yuu của ta để nói với con được không?

- Ta nói như vậy sở dĩ vì ta muốn nhắc nhở con rằng ta chỉ chấp nhận duy nhất có Yuu là cháu dâu của ta thôi.

- Con biết, con biết nội chỉ cần Yuu và cần cô ấy để thanh tẩy lương tâm nội đúng chứ?

- Gia Bảo! _ Gia Huy quát. – Đây là bệnh viện có gì về nhà nói chuyện sau.

Cậu không nói thêm, không nhìn thêm và bỏ đi khỏi nơi đó.

- Gia Bảo! Hoàng Gia Bảo! _ nội gọi cậu.

Nhưng cậu vẫn mặc kệ và chỉ cho đó là những tiếng vo ve bên tai vì cậu biết rằng chuyenẹ gì sẽ xảy ra nếu cậu quay đầu lại…

___o0o___

Nhà cô…

- Có lẽ cậu ấy không đến được rồi, mình đón taxi đi trước đi nội! Địa chỉ con cũng nói cho cậu ấy biết rồi có gì cậu ấy đến đây không thấy ai ở nhà chắc sẽ đến đó thôi, bây giờ mình qua đón ngoại rồi đi thôi. _ cô nói.

- Haizzz đành vậy thôi. _ nội thở dài.



“Tin tin”

Vừa ra đến cổng liền có một xế hộp bấm còi dừng lại trước mặt mọi người.

Cô nhìn vào xe…thì ra là hắn-tên Tiểu Phong mà cô gọi.

- Hi em! _ hắn giơ tay chào cô.

Cô thấy mặt hắn liền nguýt một cái dài và không thèm để ý nữa.

- Đi thôi nội! _ cô khoác tay nội đi.

- Ai vậy Na Na? _ Trâm Anh hỏi cô.

- Con chào nội! Chào em! _ hắn xuống xe chạy đến cúi đầu lịch sự chào nội và Trâm Anh ra dáng một người trưởng thành và lịch thiệp.

*Cái tên Đại Tiểu Phong này, hắn còn biết nội mình nữa cơ her…* _ cô tròn mắt.

- Chào anh! _ Trâm Anh đáp lại lịch sự.

- Ai vậy bé Na? _ nội nhìn hắn dò xét và hỏi cô.

- Dạ…

- Con là bạn Na Na thưa nội! _ cô chưa kịp trả lời hắn đã nhanh miệng.

- Bạn? Ai là bạn anh? _ cô đanh lại.

- Cái lần viên đá có cánh ấy em quên rồi sao? _ hắn gợi lại chuyện cũ để cô nhớ mình là kẻ “tội lỗi”

Cô lừ hắn đay nghiến.

- Bây giờ cả nhà định đi đâu ạ? _ hắn hỏi.

- Đi đâu liên quan gì đến Đại Tiểu Phong anh? _ cô đanh lại.

- Bé Na. _ Trâm Anh nhắc khéo.

- Mọi người đi đâu để con đưa mọi người đi ạ?

- Không giám phiền anh. _ cô.

- Chúng tôi đi picnic ở ngoại ô thành phố lận, tôi cũng gọi taxi rồi cảm ơn anh! _ Trâm Anh nói.

- Picnic à? Vậy mọi người cho con theo với nha nội? _ hắn xin xỏ.

- Điên à? Tự nhiên đòi đi theo chi? _ cô giật nảy lên.

- Chậc sao em nhanh quên chúng ta là bạn rồi vậy nhỉ? _ hắn tiếp tục nhắc khéo.

- Anh… hứ.

Nội nhìn qua Trâm Anh rồi nhìn cô.

- Ta thì không có ý kiến nhưng còn hai đứa thì sao? _ nội hỏi.

- Con thì tùy bé Na thôi, vì là bạn của em ấy mà. _ Trâm Anh nói.

- Kìa, mọi người đồng ý hết rồi chỉ còn mình em kìa. _ hắn đá đểu cô.

- Nếu tôi nói không anh có chịu ở nhà không?

- Ưmmm… hì không.

- Vậy sao còn hỏi chi?

- Em đúng là… thôi mọi người lên xe đi để con xách đồ cho. _ hắn cầm đồ đạc bỏ vào cốp xe sau và để mọi người lên xe.

Bánh xe bắt đầu chuyển bánh, tất cả cùng ghé qua đón ngoại và lên đường ra ngoại ô thành phố…



- À bé Na nè. _ nội gọi cô.

- Dạ?

- Quốc không đi được hả con?

- Dạ con có hỏi rồi nhưng anh ấy bận nên không đi được ạ.

- Nó làm gì mà dạo này không thấy tăm hơi đâu nhỉ, lần nào nói ghé vhơi cũng toàn hứa lèo không à. _ nội trách móc.

Hắn chỉ nhếch mép khi nghe nói đến Quốc bận, vì chính hắn hơn ai hết mới biết Quốc đang làm gì.

___o0o___

Trường học…

- Chào cậu! _ bác bảo vệ lên tiếng chào Quốc có vẻ rất vui.

- Chào bác! _ Quốc gật đầu chào lại.

- Cậu ăn trưa chưa?

- Dạ… con chưa.

- Vậy ăn chung với tôi đi, bữa nay con gái tôi mang cơm đến mà nó mang nhiều lắm mình tôi ăn thì không xuể cậu không ngại chứ?

- … _ Quốc suy nghĩ chút gì đó. – Dạ không ạ.

- Vậy tốt quá đi thôi. _ bác nói rồi cầm giỏ cơm đi trước.

Đây có lẽ là cơ hội ít ỏi để có thể tiếp cận và tìm hiểu về bác ấy nên Quốc dĩ nhiên phải nắm chặt rồi.

Bác dẫn Quốc đến phòng bác ấy…

- Cậu vào đi! Phòng hơi bừa bộn chút. _ vừa nói xong bác đá phăng chiếc gối rớt dưới chân thẳng cánh bay lên giường để lấy chỗ ngồi.

- Bác ở một mình ạ? _ Quốc hỏi.

- Hả? À ừ một mình. _ ánh mắt thoáng hiện nỗi sầu nơi bác. – Được rồi mời cậu xuống ăn.

- Dạ bác cứ để con tự nhiên ạ! _ Quốc ngồi xuống chung với bác.

- Bác chỉ có mình Tiểu Yến thôi ạ? Hay vẫn còn chị em nào nữa?

- Uhm tôi chỉ có duy nhất mỗi nó thôi đó.

- Xít à… _ Quốc xít nhẹ vì thức ăn quá cay với anh.

- Haha _ bác cười lớn rồi rót cho cậu một ly nước nóng. – Ngậm nó chứ đừng uống luôn lát sẽ bớt thôi. Con bé khoái ăn cay lắm nên làm gì cũng cay tôi ăn đồ nó nấu miết rồi cũng quen, chắc cậu thấy cay lắm nhỉ?

Gật gật

- Hahaha _ bác lại cười lớn.

- Bác cũng nghe mp3 ạ? _ Quốc thấy một chiếc mp3 đã cũ treo trên tường liền hỏi.

- … _ nhìn lên chiếc mp3 đó rồi bác cầm đũa lên ăn tiếp. – Không.

- …

- Là của Tiểu Yến đó.

- Chắc là cô ấy để quên ạ? Mà có mỗi hai bố con sao cô ấy không sống cùng với bác để tiện chăm sóc bác?

- Từ lúc đến đây nó thay đổi tất cả, cả chỗ ở cũng thay đổi luôn. Nó nói là ở lại nhà người ta làm thêm cho tiện.

- Làm thêm, nhà người ta ạ? _ Quốc ngạc nhiên.



- Thôi kệ nó đi bây giờ phải lấp đầy cái dạ dày này đã. _ bác nói rồi chỉ tập trung vào bữa ăn.

- Con có thể nghe mp3 đó không bác?

- Nếu cậu thích thì cứ lấy đi!

- Nhưng cái này là của Tiểu Yến mà.

- Nó không cần cái đó nữa đâu nếu muốn nó đã lấy từ lâu rồi.

Quốc lấy mp3 đưa lên tai nghe thử…

- Bài hát rất hay! _ Quốc nói.

- Đó là bài con bé thích nhất mà.

Quốc cười nhẹ và nghe nốt bài hát đó…

___o0o___

Cậu chạy xe đến nhà cô nhưng cổng đã khóa, lấy điện thoại gọi cho cô nhưng “ò í e… thuê bao quý khách…” nghĩ là cô đã đến đó nên cậu đành chạy xe đến theo địa chỉ cô gửi cho cậu chiều qua.

___o0o___

Bar Quốc thường tới…

Vừa nghe một bartender gọi điện đến báo Quốc liền chạy đến bar ngay và… đúng là không uổng công anh nằm vùng ở đây suốt. Cuối cùng người anh muốn gặp cũng đến bar…

Gia Linh bước đến cạnh cây piano làm công việc thường lệ khi đến quán của mình. Nhưng khi vừa chạm những ngón tay lên phím đàn thì có một giọng nói cất lên.

- Để tôi! _ Quốc đứng cạnh Gia Linh nhìn cây đàn và nói.

Gia Linh nhìn lên khuôn mặt của Quốc không chút e thẹn.

- Nhưng đây là công việc của em thưa anh bạn nhỏ.

- Tôi sẽ đệm đàn cho cô hát được chứ?

- Her _ Gia Linh cười nhạt. – Anh nghĩ có thể sao?

- Chưa thử sao biết là không hay có.

- Mời! _ Gia Linh nhìn cây đàn rồi đứng dậy nói.

“♪ ♪ ♫ ♪ ♫ ♫ ♫ ♪ …”

Quốc lướt những ngón tay điêu luyện trên phím đàn để tạo lên âm thanh có giai điệu thật tuyệt vời.

- “Everytime you kissed me

I trembled like a child gathering the roses we sang for the hope

Your very voice is in my heartbeat, sweeter than my dream

We were there, in everylasting bloom

Roses die, the secret is inside the pain

Winds are high up on the hill, I can not hear you e and hold me close

I’m shivering cold in the heart of rain

Darkness falls, I’m calling for the dawn

Silver dishes for the memories, for the days gone by

Singing for the promises, tomorrow may bring

I harbour all the old affection, roses of the past

Darkness falls, and summer will be gone

Joys of the daylight, shadows of the starlight

Everything was sweet by your side, my love

Ruby ears have e to me, for your last words

I’m here just singing my song of love

Waiting for you, my love

Now let my happiness sing inside my dream….

Từ khi Gia Linh bắt đầu cất giọng hát tất cả mọi người như say trong vũ điệu do Quốc và Gia Linh tạo nên. Tài đàn điêu luyện của Quốc đệm cho giọng hát không thể tuyệt vời hơn của Gia Linh tạo nên một khung cảnh của một thế giới khác thật đẹp…

- “…Everytime you kissed me

My heart was in such pain, gathering the rosses we sang of the grief

Your very voice is in my heartbeat, sweeter than despair

We were there, in everylasting bloom

Underneath the star

Shaded by the flowers

Kiss me in the summer day gloom, my love

You are all my pleasure, my hope and my song

I will be here dreaming in the past

Until you e

Until we close our eyes… ♪ ♫ ♪ ♫ ♪ ♫ …”

“Rào rào rào…”

Nốt nhạc cuối cùng Quốc vừa dứt là một cơn mưa với những tràng pháo tay vang lên, tất cả mọi người đều đứng dậy!

- Hát tiếp đi! _ khán giả yêu cầu.

- Hát đi! Woo… “đốp đốp đốp”

- Hát đi! Hát đi! Hát đi!…

Cả bar như đang bùng cháy bởi hai nhân vật của chúng ta.

Nhưng đáp lại cả Quốc và Gia Linh đều cúi đầu chào rời khỏi sân khấu.

- Xin lỗi quý vị! Hôm nay tiết mục này không có trong chương trình và không ngờ lại được mọi người đón nhận nồng nhiệt thế… _ MC tiếp quản sân khấu.

- Hát đi! Hát đi! _ mọi người vẫn reo hò.

- Xin lỗi mọi người! Chúng tôi sẽ sơm liên lạc với hai vị nghệ sĩ ấy và gửi tới quý vị những bài hát thật sớm thật hay hơn nữa! Xin cảm ơn!… _ MC khổ sở “dỗ dành” những vị khách cưng của quán.



Rời khỏi sân khấu Quốc và Gia Linh chọn một chỗ yên tĩnh nhất để ngồi xuống…

- Không ngờ hai kẻ dưng lại kết hợp ăn ý thế nhỉ! _ Gia Linh nhấp môi chút rượu.

- tôi không nghĩ rằng cô có giọng hát tuyệt vời đến thế. _ Quốc nói.

- Bất ngờ lắm sao?

Gật

- Chả phải anh đã nghe nó một lần rồi sao?

- … _ Quốc đảo mắt một vòng. – Nhưng hôm đó là Gia Linh hát.

- Còn hôm nay?

- … _ Quốc không trả lời câu hỏi ấy mà cầm ly rượu lên tay. – Hy vọng sẽ còn có dịp đứng chung sân khấu với một bạn đồng hành ăn ý như cô! _ Quốc nói.

- …

___o0o___

“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong

Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau

Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”

Điện thoại cậu đổ chuông.

- Alo!

“Kitsssssssssss” _ cậu phanh gấp.

- Thật không?

- “…”

- Ok em về liền!

Lập tức cậu quay đầu xe quay hỏa tốc về….

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?, truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?, đọc truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?, Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? full, Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top