Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Chương 15: 15


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?

Đến cả nhà giữ xe nơi bệnh viện này cũng còn bị “kẹt xe” nữa, phải cố gắng luồn lách lắm cậu mới tách ra khỏi đám người “man rợ” kia được.

Cô đang không biết nên làm sao để mở miệng nói với cậu thì nghe tiếng cậu:

- Này! Làm gì mà ngất ngây con gà tây giữa chợ giời vậy?

Cô giật mình thì đã thấy cậu trước mặt mình, hơi bối rối nhưng cố lấy lại tự tin, cô nói:

- Kệ tôi liên quan gì đến cậu, hứ… _ cô ngoảnh sang phía nhà xe rồi dông thẳng.

- Này! _ cậu gọi cô.

Không trả lời

- Này!

Không trả lời

*Được thôi, cô cứ việc vào đó rồi ra đây tả rơi rơi rụng phần nào thì mặc cô cho biết…* _ cậu mặc cô đạp xe đi.

“Kítttttttttttttttttttt”

Cậu thắng xe khi đã đi được vài mét *Chậc… muốn yên cũng không xong mà, haizzzzzz ai bảo mày làm người tốt quá chi hả Bảo!* (tự xướng wá đi mờ!)

Cậu quay xe lại, chạy đến chỗ cô

- Có về luôn không?

Cô không thèm để ý đến cậu vẫn đi thẳng.

- Điếc thì cũng phải nghe rè rè chứ nhỏ kia. _ cậu bực mình khi cô giám phớt lờ mình.

- Điếc mà còn nghe rè rè được hả nhóc kia? _ cô dừng lại, quát cậu.

- Hơhơ… chả phải đã nghe rồi đấy thôi, lại còn nghe rõ nữa là khác. _ cậu móc ngoáy.

- Hứ… _ cô tức tối bỏ đi.

- Này!

- Rốt cuộc là cậu muốn gì ở tôi hả nhóc kia?

- Tôi không phải là nhóc!

- Ơ hơ… vậy còn tôi là nhỏ chắc?

- …

- Đồ dở hơi, tập bơi, mãi vẫn không biết bơi _ cô lầm bầm nhỏ đủ chỉ để mình cô nghe.

- Haiz… Ok! Coi như huề, tùy cô muốn gọi thế nào thì tùy, lên tôi chở về. _cậu nói nhẹ tâng.

- Gì??? Sao tôi phải đi với cậu, bộ tôi không có tay không có chân tự đi xe của tôi chắc?

- Tôi có lòng tốt mà cô không nhận thì chịu thôi, đúng là làm ơn mắc oán mà.

- Ồ… cám ơn! Biết tốt biết không ah.

- Vậy cô cứ tự nhiên vào đó lấy xe rồi khi ra đừng có la ó đòi đền… đền…

- Đền gì?

- … Chậc, cô có thấy dòng người đang chen chút đằng kia không? _ cậu hất mặt về phía nhà xe.

- Thì sao? _ cô hỏi.

- Cơ hội “cọ sát” lớn không?

- Lớn, rồi sao? _ cô vẫn nai tơ ngơ ngác.

- Sao cô chậm tiêu quá vậy? Chứ cô nghĩ rồi như thế nào?

Cô nheo mày suy nghĩ… mông lung hình tượng nghĩ ra gì đó, cô hỏi lại:

- Ý cậu là… _ cô nói bỏ lửng.

- Còn phải hỏi. _ hiểu ý cô, cậu tiếp lời.

- Ực… _ cô nuốt khan rồi đưa hai tay đặt dấu đầu lâu xương chéo trước ngực trong vô thức *Dù mình có tí nghề nhưng có câu hai chọi một không chột cũng què mờ, huống gì… ực* cô nhìn vào dòng người tấp nập kia nuốt khan mà không giám nghĩ nữa.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA… Đồ biến tháiiiiiiiiii!!! _ tiếng một phụ nữ vang lên trong đám người ấy.

Cô tròn xoe mắt nhìn không nói nên lời.

Thấy cô biến sắc, được nước cậu thừa thắng xông lên.

- Sao? Có muốn về với tôi không? Hay là muốn thử cảm giác “cọ sát”?

- Đi mau! _ cô vội nhảy phắt lên yên sau rồi vỗ vào lưng cậu dục đi lẹ lên.

Cô không biết rằng khuất phía sau lưng ấy có một nụ cười đang hé nở thành một đường cong hoàn mĩ trên môi của ấy đẹp đến thế nào.

Đi được một đoạn cô mới hoàn hồn lại.

- Này nhóc! _ cô gọi cậu.

Không trả lời

- Ê, tôi đang gọi cậu đấy! _ cô vỗ vào lưng cậu, gắt nhẹ.

- Vậy mà tôi tưởng cô gọi mây gọi gió ghé chơi chứ. _ cậu vừa đạp vừa nói.

- Chính cậu nói tôi muốn gọi sao cũng được mà, giờ hối hận hả? Biết vậy thì xin lỗi tôi đi tôi tha cho.

- Tùy cô, cái tên không nói lên được điều gì cả. Đúng không nhỏ? Haha _ cậu khoái chí cười lớn.

- Hứ… _ cô nguýt cậu cháy mắt sau lưng.

- Coi chừng cháy áo tôi là tôi bắt đền đấy, còn chưa kể lỡ tôi mà bị bỏng là cô nuôi tôi cả đời cũng không trả hết đâu nhỏ kia. _ cậu cảm giác được có cái “bật lửa đôi” đang “đốt” mình.

- Tôi làm gì mà cháy áo cậu hả?

- Ơ thế không phải lửa trong mắt cô đang muốn thiêu rụi tôi sao? Hềhề… đừng nóng.

Cô phì cười với cậu nói của cậu.

- Chịu cậu. _ cô lắc đầu. –Ah, nhóc!

- Gì?

- Hôhô, cậu nhận là nhóc rồi nhé! _ cô cười khoái chí.

- Có gì nói mau.

Thật may là cô ngồi sau lưng cậu, nếu không thì có dịp cho cô hả dạ khi thấy được sắc mắt cậu bây giờ đang chín đến mức nào.

- Híhíhí… _ cô cố nhịn cười lại. –E hèm… lát qua nhà tôi ăn cơm.

“Kíttttttttttttttttttt”

- Ui ya… _ cô la lên.

Do cậu kít thắng gấp làm cô nhào về trước đụng mặt trúng lưng cậu.

- Cậu điên ah? _ cô mắng.

- Tôi phải hỏi cô mới đúng á, cô điên sao mời tôi ăn cơm? _ cậu ngạc nhiên.

- Cho cậu nói lại nhá, cái này là ngoại nhờ tôi nấu cơm cho cậu ăn chứ không phải là tôi muốn mời cậu đâu nghen! Cậu không ăn tôi càng mừng, cám ơn đỡ tốn! Hão…

- Ra thế _ cậu ah lên. –Ok, lát tôi qua.

- Cậu chắc chứ? Tôi nấu không dễ trôi đâu.

- Vậy sao? Tôi đây lại càng muốn thử tay nghề của cô rồi đấy.

- Ưhm tùy cậu, đừng hối hận.

- Lên. _ cậu nói.

- Lên đâu? _ cô “nai tơ” hỏi lại.

- Ơ cái cô này, đi về chứ đi đâu?

Cô vội vàng ngồi lên xe để cậu chở.



“Kít”

Đã tới nhà

- Cám ơn nhóc nhìu nghen! Hôhô _ cô cười đắc chí.

- Ờ không có gì đâu nhỏoooooooooo, nhóc về hen! Hơhơ _ cậu cố tình kéo dài giọng chọc cô.

Cô bức xúc không thèm nói nữa, mở cổng vào rồi đóng xầm lại.

- Không biết cô ta định cho mình ăn gì nữa?

Cậu thong dong về nhà vẩn vơ suy nghĩ về bữa tối.

- Biết thế đừng nói để hắn tự túc có phải mình hạnh phúc không chứ!

Cô vào bếp, rửa tay cắm trước nồi cơm rồi lên phòng đi tắm.

Vừa xả vòi nước thì ở ngoài…

Hurt Lovers, Hurt, Hurt Lovers oh

Don’t give up, Don’t, Don’t give up no

Think of it

You can’t just let it go,

You gotta try,

You gotta try.

So when all that you ever believe Comes apart at the seams

And when all of the bridges you build Are washed away in a stream, Ooooh

What ever es,

It’s not the end,

We gotta fight,

And take a stand….

Điện thoại cô đổ chuông

Đang tắm nên cô không nghe tiếng chuông điện thoại (vừa tắm lại vừa hát líu lo nữa chứ. Suỵt… hỏi nhỏ, có mem nào nhà mình giống cô hk đóa? *khikhi*). Màn hình cứ sáng lên rồi lại tắt đi đến 3 lần mà cô vẫn chưa tắm xong.

Lúc sau…

Vừa lau đầu vừa tiện tay với chiếc điện thoại lên xem giờ, màn hình sáng lên hiện ra “3 cuộc gọi nhỡ” cô ấn mở xem ai gọi thì thấy số lạ *Ủa, số lạ, ai nhỉ?* _ cô nheo mắt.

- Ai mà linh vậy ta? Mình mới cài lại nhạc chuông mới thì đã “gõ cửa” rồi. Thôi kệ, nếu cần thì tự gọi lại cho ta. _ cô chép miệng, đặt lại chiếc điện thoại xuống bàn.

Cô mở cửa sổ, ra ban công hít một hơi thật sâu tận hưởng bầu không khí mát mẻ (hên là chỗ cô bớt khói bụi chứ không thì chắc sặc chết mất) *Haiz… nội đang nằm viện không biết tiền viện phí mất bao nhiêu nữa? Lại còn tiền sinh hoạt nữa…? Dạo này sức khỏe nội lại không tốt, mình không thể để nội lo lắng thêm nữa! Nhưng biết tính sao đây…?*

- A… hay là mượn tạm của ngoại một ít?… Ay ya… không được, ngoại cũng chắt chiu từng đồng một mà. Chậc… biết tính sao đây? _ cô đi đi lại lại suy tính.

- A phải rồi, thi học kì đã xong giờ không bận gì nữa, mình sẽ đi xin việc làm thêm cộng với số tiền tiết kiệm mấy năm nay của ta chắc là đủ ván qua cầu. Ồ je… Mày giỏi quá đi mà! Trần Na Na không uổng công mấy đợt nghỉ hè mày làm việc chăm chỉ. Sao mày lại quên được công sức đó nhỉ? _ cô sung sướng đến mức nhảy tưng tưng.

- Này nhỏ kia! Lại đang tự xướng dụ gì dạ? _ cậu đứng dựa vào xe đạp đứng dưới cổng gọi cô.

Nghe tiếng gọi cô nhìn quanh, thấy cậu đang đứng dưới cổng cô hỏi:

- Liên quan gì đến cậu? Mà cậu làm gì ở đây vào giờ này hả nhóc kia?



- Ô hô… cái nhỏ này, cô không định cho tôi ăn cơm à?

- Cơm?…….. AAAAAAAAAAAAA… ực, cháo của nội! _ nãy giờ mải tính toán mà cô quên bén đi bữa tối của nội và cả của cô cậu nữa.

Cô lao như con thiêu thân xuống bếp, mở tủ lạnh lục lọi để kiếm nguyên liệu.

Cậu đứng ngoài cổng sốt ruột:

- Con nhỏ này định cho mình ăn sương đêm hay sao mà không chịu mở cửa vậy trời?

Không thể đợi thêm, cậu định đập cửa thì… mới xô nhẹ cánh cổng đã tự mở ra.

- Trời… cô định mời trộm ghé thăm ah? _ cậu lắc đầu bó tay.

Dắt xe vào sân, khóa cổng lại giúp cô rồi cởi giày vào nhà.

“Xoảngggggg… oang… AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

Vừa mới cởi được chiếc giày bên phải thì nghe có tiếng đổ bể gì đó cậu vội cởi nốt chiếc giày còn lại rồi chạy nhanh vào bếp – nơi phát ra âm thanh ấy.

Tại “hiện trường”: một chiếc chảo đang dổng ben nằm dưới đất, nhiều mảnh sành xung quanh của cái chén sứ mới vỡ tan tành, một con bé mặt cắt không còn giọt máu vì ngón tay đang nhỏ máu còn tay kia cầm con dao đứng bất động.

Cậu nhìn tay cô đang chảy máu vội chạy lại cầm con dao trên tay cô đặt lên thớt rồi kéo cô sang bồn rửa tay, vặn vòi nước rửa sạch vết thương.

- Cô làm gì mà hậu đậu vậy hả? Tay chảy máu mà vẫn ngây ra là sao? Lỡ không có tôi thì cô định để cho máu chảy đến khi cô khô máu luôn chắc?

- …

Thấy cô thất thần cậu tự giác đi tìm tủ y tế vì biết rằng giờ có hỏi cô cũng chỉ đờ ra, nhìn quanh trên tường xem có tủ y tế không, may mắn nó kia rồi, cạnh tủ lạnh. Cậu chạy lại mở tủ lấy oxigià với bông băng lại chỗ cô.

Cẩn thận rửa vết thương cho cô cậu sợ làm mạnh chút thì cô sẽ ăn thịt cậu không bằng chỉ rón rén nhưng động tác rất thành thục.

- Có đau không? _ cậu thổi nhẹ vết thương. –Chậc, cô làm gì mà cắt đứt tay sâu vậy? Chút nữa thôi thì tới xương rồi đó!

Nhờ cậu chửi, giờ cô mới giật mình hoàn hồn.

- Cậu làm gì mà chửi tôi ghê vậy? _ cô rút tay mình ra khỏi tay cậu, gắt lên.

- May cho cô là tôi không chấp vặt đấy, không cám ơn người ta mà còn… _ cậu kéo tay cô lại dán miếng băng cá nhân vào. –Xong.

- Cám ơn! _ cô lí nhí.

- Không giám! _ cậu đứng dậy cất bông băng vào tủ. –Cơm có chưa? Tôi đói lắm rồi!

- Ờ…hờ… chưa _ cô gãi đầu, rụt rè trả lời.

- Chúa ơi! Vậy cô làm gì nãy giờ?

- Tắm. Hề… _ cô cười gượng gạo.

- Hợ… _ cậu mắt chứ O mồm chữ A. –Vậy giờ tắm xong cô đi nấu được chứ?

- Hì… tôi… không biết… nấu… ăn.

- Ọc ọc… _ cằm cậu tựa muốn đụng đất luôn.

- Nhưng tôi đã nấu cơm rồi. _ cô hớn hở chạy lại mở nồi cơm đã cắm.

Nhưng… than ôi

Cơm …

… cô chưa bật nấu

Thấy cô cứ mở xoong cơm rồi đứng bất động, cậu bèn đến xem.

Cậu ngửa cổ lên trời hận trời vô đối

- Phù… vậy cô biết làm cái gì hả?

- Bánh! _ cô thản nhiên đáp lại.

- Hớ… nực cười, cơm nấu chưa xong mà đòi làm bánh cơ đấy? _ cậu không còn lời diễn tả nào để nói với cô.

- Vậy cậu giỏi thì thử nấu đi tôi xem nào, làm như nấu ăn dễ lắm không bằng.

- Tôi thương nội quá! Chắc giờ này nội đang chép miệng xỉa tăm không quá.

- Tại sao?

- Còn phải hỏi, thì ăn phở ngó của các bệnh nhân giường bên no luôn chứ sao.

- Ờ thì…

- Nhà còn mì không?

- Còn, làm gì?

- Cải ngọt?

- Có.

- Cà rốt?

- Ờ… tôi không chắc.

- Nấm?

Cô lắc đầu

- Thiệt tình! Tôi không biết cô sánh với cái gì nữa? Haizzz… _ cậu bực mình đến tủ lạnh tự mở để tìm nguyên liệu mình cần.

Khuôn hết nguyên liệu ra bàn cậu than thở:

- Thật tiếc cho cái tủ lạnh đầy đồ ngon thế này mà lại rơi vào tay cô.

- Kệ tôi! _ cô đanh lại.

Thấy cô cầm chổi, hốt rác cậu hỏi:

- Định làm gì đấy?

- Dọn. _ cô chỉ xuống bãi chiến trường cô vừa gây ra.

- Khoan đã! _ cậu ngăn cô lại rồi giật chổi, hốt rác từ tay cô ra. –Mất công để cô dọn rồi lại đến lượt băng chân thì mệt.

- Làm như tôi vô dụng lắm không bằng, cậu thì giỏi quá nhẩy? hứ _cô lầm bầm.



- Nè đi đổ đi! _ cậu chìa cho cô cái hốt rác.

Cô nhận lấy rồi làm theo (chứ biết làm gì bây giờ, không khéo cậu lại cho nhịn đói luôn thì tèo, thôi vì con em ta vậy).

Cậu đeo tạp giề vào, cầm dao lên bắt đầu vào việc. Khi cô quay lại đã thấy cậu “cắt cắt – xào xào – … có vẻ rất tập trung và chuyên nghiệp.

*Cũng ra dáng đấy!* _ cô gật gù sau lưng cậu.

Xèo…

Trước mắt cô đã có hai đĩa mì xào thơm nức mũi, cô hết nhìn cậu rồi lại nhìn đĩa mì.

- Ăn được không?

- Chuyện lạ, thế tôi nấu để ngó ah?

- Mới 5’ thôi đấy! Có chín nổi không vậy? _ cô mở to mắt, xòe bàn tay năm ngón ra trước mặt cậu nói.

Cách tốt nhất là không nên nói nhiều mà phải chứng minh bằng hành động thôi, cậu cầm chiếc nỉa, xoắn một vòng mì rồi ăn ngon lành. Cô nhìn cậu nuốt khan rồi cũng cầm nỉa ăn theo.

- Oaaaaaaaaaaaaaa… ngon thật đấy! _ cô tấm tắc.

Cậu không thèm nói gì nhưng trong lòng đang sướng rên lên vì sung sướng (không khéo trong bụng cậu đang cười thành bão cũng nên, khekhe…).

- Này ậu ọc ở âu mà nấu oong dạ? (cậu học ở đâu mà nấu ngon dạ) _ cô vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói.

- Hỏi nhiều, lo ăn đi. Có đứa con gái nào vừa ăn vừa nói bất lịch sự như cô không chứ?

- Hứ… _ cô nguýt cậu cháy mắt.



- A… no quá! _ cô ngả lưng ra ghế sau vuốt vuốt bụng. -AAAAAAAA… _ cô hét lên.

- Gì nữa nhỏ kia?

- Cháo nội! Trời… 7h tối rồi, giờ tính sao… trời… _ cô cuống lên.

- Nhìn đi! _ cậu hất mặt về phía chiếc nồi đang bốc khói trên bếp.

- Gì ak? _ cô hỏi lại.

- Cháo. _ cậu trả lời.

- Thật không?

Cậu dọn đã mình vào bồn rửa chén rồi quay lại hỏi cô:

- Đựng cháo vào đâu?

Cô vội vàng mở tủ lấy ra một cái hộp đưa cho cậu, cậu nhận lấy rồi múc cháo ra còn cô thì lật đật đi lấy giỏ để bỏ mấy đồ cá nhân cho nội. Xong xuôi hai người lại lên đường đến bệnh viện.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?, truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?, đọc truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu?, Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? full, Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top