Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên)
Rời khỏi bến tàu phía Tây, theo bậc thập cấp mà lên, đi thêm một đoạn đường thì đến cổng Tây của trấn.
So với bến tàu thanh tĩnh vắng lặng không một bóng người thì cổng Tây lại vô cùng náo nhiệt sầm uất. Xa xa đã có thể nghe thấy âm thanh ồn ào huyên náo, tựa như đã được hình thành từ rất lâu đời
Cổng vào trấn treo một tấm bảng to phía trêи. Mặt bảng không mới không cũ, bên trêи là mấy chữ “青萱西- Phía Tây Thanh Huyên” vô cùng rắn rỏi dứt khoát. Có vẻ như cách đây không lâu vừa có một đợt tuyết nhỏ qua, trêи mặt đất bị dấu chân người qua lại giẫm đạp nên dấu tích đã phai đi nhiều. Duy có mấy khóm mai ở hai bên cổng vào là không bị ảnh hưởng, sắc hồng u nhã, bên trêи cánh đỏ vẫn còn vương lại một tầng tuyết mỏng tan.
Hôm nay đã là mười ba Tết, chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết Nguyên Tiêu(*). Mọi người trong trấn đều tất bật chuẩn bị mua sắm, từ nguyên vật liệu nấu ăn cho tới hoa quả khô, món ăn vặt. Đâu đâu cũng là không khí náo nhiệt tưng bừng chuẩn bị bước qua năm mới
Tiếng rao hàng huyên náo vang lên không dứt bên tai. Trường Sinh nhìn bóng người qua lại tứ phía xung quanh, ban đầu có chút sợ nhưng chẳng mấy chốc đã trở nên dạn dĩ , mở to mắt nhìn những thứ được bày biện khắp xung quanh. Vũ Lâm Hanh sợ nàng bị lạc nên đem đặt lên vai mình, hai tay giữ lấy chân nàng rồi thong thả đi về phía trước. Trường Sinh ngồi vắt vẻo trêи cao, tầm nhìn khoáng đạt, ngắm được nhiều thứ nên vô cùng hưng phấn, chỉ là không dám lớn tiếng la lớn, nhìn vừa ý vật nào thì liền lấy tay chỉ vào vật đó, Vũ Lâm Hanh sẽ tủm tỉm cười dẫn nàng đi về phía đó.
Lạc Thần ở bên cạnh lẳng lặng bước đi, nghiêng mặt, ánh mắt như lưu luyến đến từng gian hàng. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn khoảng không trắng xóa bên trêи, cũng có thể là dãy ngói chạy dài trêи các mái nhà, có mấy phần giống như đang thẫn thờ tưởng niệm. Thân ảnh tuyết trắng của nàng lẫn vào đám đông ngược lại càng tăng thêm vẻ tịch liêu, tựa như một con hạc trắng cô đơn.
Ta đi đến bên cạnh, nhẹ giọng nói với nàng: “Trước kia ngươi từng ở Thanh Huyên. Hiện nay quay về chốn cũ lại không vui sao?”
Nàng mỉm cười: “Tất nhiên là vui”.
Ta hơi yên lặng, nàng thế nhưng quay lại, ngón tay chỉ về hướng xa xa, nói: “Nhìn xem, có bán mứt quả, ngươi có ăn không?”
Ta buồn cười: “Ta lớn rồi ăn làm gì a. Bất quá Trường Sinh thích, ta đến đó mua một ít mang về đây”.
Nàng thản nhiên nói: “Ta cũng thích”.
Ta sửng sốt, đáy lòng không hiểu sao mềm nhũng: “Ta mua cho ngươi”.
Nàng cười nhẹ, mắt rũ xuống, khóe môi câu lên thành một đường cong mỏng: “Được”.
Giờ khắc này, ta thật sự muốn đưa tay lên sờ mặt nàng, nhưng xung quanh dòng người đang chen lấn chật chội, lại không phải lúc. Đành thu tay về giấu trong ống tay áo, vân vê ngón tay, ta nói: “Ta đi sẽ quay về”. Sau đó quay qua kéo Vũ Lâm Hanh đang cõng Trường Sinh ở trêи vai nói: “Ta đi mua một chút đồ, các ngươi đừng có chạy lung tung”.
Vũ Lâm Hanh lập tức bất mãn: “Đi, đi, đi. Còn có thể chạy lung tung cái gì chứ?! Ngươi cho ta là con nít mấy tuổi?! Đi nhanh rồi về. Chúng ta còn phải đi tìm chỗ nghỉ chân nữa”.
“Biết a”. Ta bước đi tránh né dòng người, chạy đến chỗ người đang bán mứt quả rồi mua tổng cộng năm xâu mứt quả.
Trả tiền xong ta nắm một bó mứt quả đỏ au thật to ở trong tay, đột nhiên lại nhớ tới một câu ai đó từng nói: “Là mứt quả không ngon, hay là do người không tốt”.
Là mứt quả không ngon, hay là do người không tốt?
Ta dừng chân lại, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề kỳ lạ này. Suy đi nghĩ lại một hồi không tránh khỏi trong lòng cảm thấy phiền muộn, chỉ mơ hồ cảm thấy người nói những lời này có chất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ngoài ra, trong lòng còn cảm thấy trống rỗng.
Suy nghĩ không kết quả, ta cất lại tâm sự mà quay về. Vũ Lâm Hanh đứng chờ đã bắt đầu mất kiên nhẫn, thấy ta quay lại liền cười một cái: “Vì mấy xâu mứt quả này mà ngươi đi lâu như vậy, ngươi giẫm phải kiến sao. Nhưng ta nói cho ngươi biết, bổn cô nương có hứng thú tao nhã, không ăn đồ của tiểu hài tử”.
“Như vậy…”. Ta miễn cưỡng đáp lời, đưa cho Trường Sinh hai xâu: “Trường Sinh, Hồng tỷ tỷ không cần, vậy thì xâu của nàng cũng cho ngươi”.
Trường Sinh cười hì hì nhận lấy, Vũ Lâm Hanh trừng mắt nói: “Ta… Ta chưa nói là không cần!”
Ta liếc mắt nhìn nàng một cái: “Vậy hiện tại ngươi phải nói với Trường Sinh ấy, ta mặc kệ”. Nói xong lại chia cho Lạc Thần, Hoa Tích Nhan mỗi người một xâu.
Hoa Tích Nhan nhìn thấy mứt quả thì có phần ngạc nhiên, nhẹ nhàng cắn một miếng rồi nói: “Thật thú vị, cho tới bây giờ ta chưa được ăn thứ này”.
Lạc Thần hỏi: “Trước đây chưa từng ăn?”
Hoa Tích Nhan cười cười: “Khi còn bé cực khổ ngay cả cơm cũng không có để ăn thì làm sao có đồ ăn vặt. Sau đó trưởng thành rồi thì cũng qua tuổi để ăn thứ này”.
Lạc Thần nhẹ gật đầu, nhìn có chút đăm chiêu. Hoa Tích Nhan lại nói: “Ta thấy Lạc cô nương ngươi… không giống như người thích đồ ăn vặt”.
Lạc Thần cười nhạt: “Ta rất thích, chẳng lẽ rất lạ sao?”
“Vô cùng kì lạ!” Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh hừ một tiếng, lừa lấy một xâu mứt quả Trường Sinh đang cầm trong tay. Kỳ thật ta biết đại tiểu thư nàng không thèm ăn, nhưng nhìn thấy chúng ta trong tay ai cũng có một xâu mứt quả liền thấy không vừa mắt, cũng muốn phải có một xâu cho vui.
Vì thế bốn người lớn, một đứa bé cầm mứt quả đi khắp nơi gây chú ý.
Ta yên lặng đi ở cuối cùng, nhìn bóng dáng của Lạc Thần ở phía trước. Đường nét duyên dáng, mái tóc dài đen tuyền ở trước mặt của ta phất phơ nhẹ nhàng, trong tay cầm một xâu mứt quả đỏ tươi lấp lánh.
Ta nhẹ nghiêng mặt, cuối cùng cũng cảm thấy cảnh tượng trước mắt theo nàng chậm rãi lưu động, cảnh vật như sóng nước trôi nổi mênh ʍôиɠ.
Quầy hàng trêи phố, hai hàng ngói xanh…tất cả tựa như đều vô cùng quen thuộc…cùng một con đường, cùng những con người…giống nhau. Loại cảm giác này làm cho ta có chút hoang mang. Ta thậm chí hoài nghi chính mình có phải đang mơ hay không, có cảm giác hoảng hốt như thời gian xoay ngược đan chéo vào nhau..
Nhịn không được rùng mình một cái, chăm chú nhìn lại lần nữa, thứ quang ảnh ảo giác kia rốt cuộc biến mất. Trước mặt chỉ có bạch y, tay áo thêu chỉ bạc, ngón tay Lạc Thần lộ ra ngoài, theo chuyển động của nàng mà khẽ đong đưa.
Ma xui quỷ khiến, ta đuổi theo, nắm lấy tay nàng.
Lạc Thần quay đầu, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Làm sao vậy?”
Ta nhẹ nhàng nở nụ cười: “Không có gì, chỉ là muốn như vậy”.
Nên như vậy.
Ban đầu vốn chính là nên như vậy. Nàng nắm tay ta, một cao một thấp đi trêи con phố, hai bên là dòng người qua lại, những người bán hàng rong ồn ào, không khí ngày xuân sạch sẽ tươi mới, hương vị của ánh mặt trời ấm áp.
Tuy rằng không hiểu được vì sao, nhưng từ trong đáy lòng có tiếng nói như vậy.
Lạc Thần không nói chuyện, cũng cầm lấy tay ta, yên lặng nắm tay dắt ta đi về phía trước.
Đi đến một chỗ có ngã rẽ, Hoa Tích Nhan ở phía trước dừng lại hòa nhã nói: “Hiện tại tìm một khách điếm nghỉ ngơi trước, nếu không thì tạm thời ở tại khách điếm Thanh Huyên, có tiếng lâu đời, rất tốt. Ta có việc phải chuẩn bị trước, vị bằng hữu kia chắc một khoảng thời gian nữa mới có thể giới thiệu, chờ ta sắp xếp xong thì sẽ quay lại gặp mọi người ở khách điếm Thanh Huyên. Chi nhánh của khách điếm Thanh Huyên ở phía đông, ta đi đường này”.
Ta gật đầu nói: “Ân, như vậy cũng tốt. Chờ ngươi chuẩn bị xong xuôi rồi tới khách điếm nhắn lại một tiếng là được rồi”.
Hoa Tích Nhan đáp một tiếng, Vũ Lâm Hanh nói: “Bằng hữu gì mà thần bí như vậy ? May mắn là ta chẳng có hứng thú. Sư Sư, ngươi cùng ma quỷ từ từ mà chờ đi. Ta vào trong trấn xem có gì hay không. Đúng rồi, họ Hoa ngươi đối với nơi này rất quen thuộc đúng không? Giới thiệu nơi nào tốt cho ta đi”
Mọi người cùng đi về hướng đông, Hoa Tích Nhan nói: “Nói về ẩm thực, phong cảnh và quán rượu cùng với thức ăn nổi tiếng gần xa, nhất là bánh bao nhân thịt gà rất ngon, trà quý hiếm trong trà lâu cao cấp, bánh Phù cử trong khách điếm cũng đặc sắc, lê viên của Thanh Huyên Đông có kịch vui để xem giải trí. Những nơi khách thì lần sau ta dẫn ngươi đi, bây giờ khó nói hết”.
Cứ như vậy, cả nhóm người đi một lúc lâu, qua mấy con hẻm rộng thì Lạc Thần dừng chân lại. Ta cảm thấy kì quái nên nhìn thăm dò xung quanh, phát hiện hai bên đường là nhà cửa của dân chúng bình thường, nhìn thấy trong sân vườn phía bên phải có mấy nhánh cây chìa ra vẫn còn lớp tuyết mỏng ở trêи.
Vũ Lâm Hanh hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Lạc Thần chỉ chỉ nhánh cây chìa ra ở trong sân: “Căn nhà kia, ta muốn qua đó nhìn xem”.
Vũ Lâm Hanh và Hoa Tích Nhan lộ ra vẻ nghi hoặc, mà ta nhìn thấy sân nhà kia lại có cảm giác thân thiết nên liền nói: “Chúng ta cũng qua bên đó nhìn xem một chút, cũng chẳng mất nhiều thời gian”.
Lúc vừa đi đến cửa căn nhà kìa, cánh cửa lớn màu nâu đỏ ‘cạch’ một tiếng được mở ra, một nam nhân trung niên mặc áo dài bằng vải bố màu xám từ trong đi ra ngoài. Nam nhân kia nhìn thấy năm người chúng ta đi tới, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, đó là phản ứng bình thường khi gặp người xa lạ, liền thấp giọng hỏi: “Các vị, có việc gì thế?”
Lạc Thần hơi cúi người một chút, coi như là hành lễ, liền nói với nam nhân kia: “Mạo muội hỏi một câu, chủ nhân của nơi này ở nơi nào?”
Nam nhân kia nói: “Cô nương, ta chính là chủ nhân”.
Lạc Thần: “Ta nhớ rõ chủ nhân của ngôi nhà này là một vị phu nhân lớn tuổi”.
Nam nhân kia cười nói: “Đó là mẫu thân của ta. Cô nương là người có quen biết với mẫu thân của ta sao? Thứ lỗi trí nhớ của ta rất kém, chưa từng gặp qua mặt của cô nương trước đây”.
Lạc Thần: “Có thể nói như vậy. Bà ấy hiện nay có khỏe không?”
Sắc mặt nam nhân kia ảm đạm nói: “Mẫu thân ta hai năm trước đã qua đời. Nhà này vốn là của bà, hiện giờ ta thường tới đây quét dọn giúp bà”.
Lạc Thần trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía sân liếc mắt dò xét một cái: “Ta nhớ rõ là căn nhà này lúc trước chỉ dùng để cho thuê, chủ nhân của nơi này ở chỗ khác, không biết hiện tại thì như thế nào?”
Nam nhân kia đáp: “Cô nương nói rất đúng. Tuổi của căn nhà này cũng lâu rồi nên chỉ dùng để cho thuê. Bất quá nửa năm nay thì vị khách thuê trước đây mới rời đi, sau đó chỉ để đó không dùng tới. Ta trông coi nơi mẫu thân để lại nên cũng thường xuyên đến quét dọn. Gần đến Tết Nguyên Tiêu, ta mới dọn dẹp từ trong ra ngoài xong”.
Lạc Thần bình thường ít nói chuyện với người xa lạ, lần này lại có thể đi tới căn nhà này, còn cùng với nam nhân kia nói chuyện phiếm, thật là hiếm thấy.
Nơi nay có cái gì đặc biệt hấp dẫn nàng hay sao? Đưa mắt nhìn thoáng qua mọi thứ ở xung quanh, chỉ thấy bức tường trong sân cổ xưa, góc tường còn có cây cỏ khô, trêи đỉnh tường còn có nhánh cây có tuyết nhô ra, cảnh trí có vẻ rất tầm thường.
Trong lòng ta còn cảm thấy phiền muộn thì đã nghe Lạc Thần khẽ nói với nam nhân kia: “Ta thuê lại nơi này, được không?”
–
Chú thích:
(*) Tết Nguyên Tiêu: (Tết Thượng Nguyên) là một tết, lễ hội cổ truyền của Trung Quốc vào ngày 15 (ngày rằm) tháng giêng Âm lịch, được coi là ngày lễ thiêng liêng nhất đầu năm, còn có tên gọi là “Lễ hội đèn hoa” hay “Hội hoa đăng”. Tết Nguyên Tiêu có thể kéo từ 13 đến 17 tháng Giêng.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau:
Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên),
truyện Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên),
đọc truyện Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên),
Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên) full,
Dò Hư Lăng (Cổ Đại Thiên) chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!