Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt
Vĩnh Thái năm thứ ba, Lăng đế đăng cơ được ba năm, bách tính trăm họ ấm no, Yến quốc càng thêm phồn thịnh.
Vĩnh Thái năm thứ tư, Minh Cẩm thành đổi tên thành Nhược Cẩm thành, vẫn là [Cẩm] trong bốn chữ [Cẩm tú giang sơn]. Không ai biết tại sao Lăng đế lại đổi tên, chỉ biết tên của vương hậu, cũng có một chữ [Cẩm].
Vĩnh Thái năm thứ năm, khắp hoàng cung dậy sóng, tin tức Hoàng thượng bị ám sát lan khắp Yến quốc.
Lăng Tam Nguyệt dẫn theo Thái tử Lăng Hàm đến Tây Dương, trên đường đi gặp phải thích khách, trong lúc náo loạn người đã không nhìn thấy nữa. Vị trí mất tích sát gần biên giới, đi thêm hai ngày đường sẽ đến Tây Dương, đi về phía nam ba ngày đường sẽ đến La Mã.
Tin này đủ sức chấn động, quân La Mã và quân đội Tây Dương của công tước Ngải Lệ Toa không ngừng ngày đêm tìm kiếm, liên tục nhiều ngày vẫn không có kết quả gì.
"Tại sao lại không thấy chứ?" Lăng Lạc gấp gáp đi qua đi lại trong trướng bồng, tay chân xoắn xuýt cả vào nhau, hốt hoảng ngẩng đầu nhìn nữ nhân Tây Dương trước mặt: "Ngải Lệ Toa, ngài đã tìm kỹ hay chưa? Có để sót chỗ nào không?"
Năm năm đủ để Ngải Lệ Toa học thành thạo tiếng Trung Nguyên, lưu loát trả lời phu nhân: "Ta đã tìm rồi, nàng yên tâm, rất nhanh sẽ có kết quả thôi."
"Nhưng đã ba ngày rồi, làm gì lâu như vậy chứ?" Lăng Lạc nghĩ đến gì đó, mặt cũng tái nhợt đi: "Có khi nào mẫu hoàng đã..."
Ngải Lệ Toa xua tay: "Đừng nói bậy, chúa sẽ bảo vệ ngài ấy."
Lăng Lạc tức giận mắng: "Mẫu hoàng của ta không theo đạo giáo!!"
Ngải Lệ Toa: "..."
Ngay lúc đó mành trướng được xốc lên, Lăng Hàm một thân phong trần bước vào, chưa kịp cởi áo bào đã hỏi thăm.
"Vẫn chưa tìm thấy sao?"
"Vẫn chưa." Lăng Lạc chạy vội đến kéo tay áo Lăng Hàm: "Tỷ tỷ, chúng ta phải làm sao đây a?"
"Trước bình tĩnh đã." Lăng Hàm nhíu nhíu mày, nói: "Thích khách có thể vẫn chưa đi hết, ở đây rất không an toàn, ngươi ngoan ngoãn trở về cung chờ đợi tin tức đi."
"Không được." Lăng Lạc lắc lắc đầu, kiên quyết nói: "Ta phải ở đây chờ, ta hứa sẽ không làm vướng bận mọi người đâu."
"Tùy ngươi vậy." Lăng Hàm quay lại nhìn Ngải Lệ Toa, nói: "Ngải Lệ Toa, chúng ta đi tìm thêm một lần nữa đi."
"Hảo."
Lăng Lạc không biết phải làm gì hơn, tiến lên giúp Ngải Lệ Toa chỉnh lại y phục, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cẩn thận một chút."
Ngải Lệ Toa xoa đầu Lăng Lạc, mỉm cười thật ngọt ngào: "Ta biết rồi."
Lúc này Lăng Lạc mới yên tâm để Ngải Lệ Toa rời đi, nàng nhìn theo bóng lưng hai tước quý quan trọng nhất trong đời nàng, âm thầm thở dài một tiếng.
Quay đầu lại, trong trướng đặt một bức tượng quan âm bằng ngọc, xung quanh tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Lăng Lạc chậm rãi bước đến, chấp tay, khẩn khoản đối quan âm nương nương mà nói.
"Quan âm nương nương, từ nhỏ Lăng Lạc đã không được ở bên cạnh mẫu thân, lớn lên lại phải cùng nương thân phân ly. Nhiêu đó thử thách cũng đủ rồi, cầu ngài phù hộ cho mẫu thân bình an trở về, Lăng Lạc nguyện tổn hao dương thọ của mình."
...
"Tìm phía bên kia thử xem!!"
"Bên kia chưa tìm kìa, qua đó tìm thử đi, đừng có chậm chạp nữa!"
Đồng hoang được dịp huyên náo, quân La Mã đi qua đi lại tìm kiếm, không biết đã tìm bao lâu, chân trời cũng nhuộm sắc hoàng hôn.
Lăng Hàm buồn bực, cả ngày mà một chút tin tức cũng không có, không biết lại phải vô vọng tìm kiếm đến bao giờ nữa. Trời nhá nhem tối, không thể không trở về, nhưng trì hoãn một ngày lại càng nguy hiểm thêm một ngày, nhỡ như mẫu hoàng đang bị thương thì phải làm sao?
Nghĩ một lúc, Lăng Hàm quyết định: "Mang ba trăm người cùng ta tiến vào rừng tìm kiếm."
Ngải Lệ Toa sửng sốt nói: "Vào rừng? Nhưng trời sắp tối rồi."
"Không thể trì hoãn thêm nữa đâu." Lăng Hàm nhướn mày, kiên quyết nói: "Ngươi nên trở về đi, A Lạc nàng giống nương chỉ cần lo sợ sẽ suy nghĩ lung tung."
"Vậy ta trở về trước, ngươi cẩn thận."
"Được rồi, đi đi."
Lúc chuẩn bị khởi hành Lăng Hàm lại thấy một bóng người quen thuộc thúc ngựa như bay về phía nàng, tay siết mạnh dây cương, vó ngựa tung cao ngửa đầu hí vang.
"Hàm tỷ tỷ!!" Diệp Dạ Tư lớn tiếng hô: "Ta muốn cùng đi!"
Lăng Hàm kéo dây cương, nhìn Diệp Dạ Tư, hài lòng gật đầu: "Hảo, cùng đi."
Hai người song song thúc ngựa vào rừng, theo sau còn có ba trăm binh tinh nhuệ, xuyên qua đêm đen ngút ngàn, tiếng gió thổi xì xào tiễn bước chân. Đêm tối bao trùm lên vạn vật chúng sinh, trong đêm đen mịt mù không thể biết được chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo, chỉ biết theo bản năng mà bước lên phía trước.
Ánh đuốc phản chiếu lên lưỡi kiếm, hàn quang lạnh lẽo quét qua cánh rừng già cô độc.
Lăng Hàm cẩn trọng quan sát bốn phía, lúc chân ngựa đạp lên lá khô xào xạt, trái tim trong ngực nàng đánh thuỳnh một cái.
Khí tức kia...
Diệp Dạ Tư cũng cảm nhận được, đưa mắt nhìn sang Lăng Hàm: "Chúng ta có dẫn theo quân quý sao?"
"Không."
"Vậy cái kia khí tức..."
Lăng Hàm ghìm cương ngựa, đưa mắt quan sát bốn phía, thầm suy nghĩ, chốn thâm sơn cùng cốc này sao lại có quân quý chứ?
Đợi rất lâu cũng chẳng thấy ai, Diệp Dạ Tư bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình, có khi nào nàng quá nhạy cảm rồi hay không a?
Ngay lúc hoài nghi bản thân lại nghe thấy Lăng Hàm nhỏ giọng nói: "Phía tây, mười bộ."
Diệp Dạ Tư nheo nheo mắt nhìn thử, chính nàng cũng cảm nhận được khí tức quân quý ở phía tây, vậy là không phải nàng quá nhạy cảm rồi.
Lăng Hàm siết chặt cương ngựa, đưa mắt nhìn Diệp Dạ Tư, hai người nhất tề gật đầu, lập tức kéo mạnh dây cương. Tiếng ngựa hí vang kéo dài giữa đêm hạ tịch mịch, theo sau đó là tiếng vó ngựa dồn dập, lá khô bay xào xạt.
Giữa rừng núi yên tĩnh, tiếng vó ngựa phi thường nổi bật, khiến hai người đang trốn sau cây hòe lớn phải giật mình hoảng hốt. Đương lúc định bỏ chạy bên cạnh lại xuất hiện một bóng đen, song song lao đến như bay, hoàn hảo chạy đường rút lui của các nàng.
"A!?"
"Các ngươi là ai?" Diệp Dạ Tư cao giọng quát, tiện tay hướng đuốc về hai người đang cố gắng lẩn trốn.
Ánh đuốc sáng hắt thẳng vào, xua tan đi bóng đêm bao trùm, hiện ra hai tiểu cô nương lưng theo rổ tre, mặt hoa da phấn. Đứng trước là một tiểu quân quý mặc y phục màu lam, mặt tròn đầy đặn, đôi mắt to lấp lánh nước mắt, cả người run rẩy co quắp nhưng vẫn lấy dũng khí đứng chắn cho muội muội. Phía sau cũng là quân quý, mặc y phục đồng dạng với tỷ tỷ mình, chỉ khác biệt ở màu sắc, tay ôm rổ tre, mặt nhỏ môi chúm chím, giống như con nai nhỏ trêu chọc người khác khi dễ.
Nhận ra là quân quý, Diệp Dạ Tư và Lăng Hàm có chút xấu hổ, hắng giọng ho một cái, chậm chạp lui về phạm vi cho phép. Lúc này tiểu quân quý đứng trước mới dám thở, mặt nghẹn đến đỏ bừng, cảnh giác nhìn hai người.
"Các ngươi... các ngươi..."
Lăng Hàm nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu quân quý đột nhiên nhớ đến nương thân, lúc bị khi dễ cũng bày ra bộ dáng này chọc người ta thương cảm.
"Không cần sợ." Lăng Hàm hắng hắng giọng, nói: "Bọn ta tìm người, xin lỗi đã làm phiền."
"Tìm người?" Lam y tỷ tỷ quay đầu nhìn hồng y muội muội phía sau, thỏ thẻ hỏi: "Có người đến sao?"
"Không có." Hồng y muội muội nép người trốn sau lưng tỷ tỷ, lắc lắc đầu: "Nương cũng không có nói."
Nhận ra được hai tiểu quân quý này là người địa phương, Diệp Dạ Tư vội bước lên nói: "Nhị vị tiểu thư có thể cho ta biết, ở đây vài ngày trước có xảy ra một vụ ám sát, không biết các vị có nhìn thấy một người trong nhóm đã đi đâu hay không?"
"Ám sát?" Lam y tỷ tỷ nghĩ a nghĩ, cuối cùng thì lắc đầu: "Không nhớ rõ."
"A."
Hồng y muội muội phía sau đột nhiên kêu lên một tiếng, thu hút sự chú ý của Lăng Hàm và Diệp Dạ Tư, không cần hỏi cũng biết được tiểu quân quý này hình như nhớ ra cái gì đó.
Diệp Dạ Tư gấp gáp nhào đến trước mặt hồng y muội muội, chụp lấy vai nàng, cao giọng hỏi: "Ngươi biết tin sao? Mau mau nói cho bọn ta nghe."
Hồng y muội muội sửng sốt, sau lại đỏ mặt giãy dụa thoát khỏi kiềm hãm của Diệp Dạ Tư.
"Ngươi sao không nói gì?"
Hồng y muội muội ngượng ngùng, lí nhí nói: "Ngươi buông..."
Diệp Dạ Tư giật mình, rồi nhìn xuống bàn tay đang kiềm hãm hồng y muội muội, hoảng hốt rút tay lại, phát hiện bản thân thất thố chỉ đành xấu hổ cười.
Lam y tỷ tỷ có chút bất mãn trước tước quý thiếu lễ giáo này, đứng chắn trước hồng y muội muội, cả giận mắng: "Ngươi sao có thể động tay động chân như vậy chứ?"
Diệp Dạ Tư bối rối không biết phải làm sao, đưa mắt nhìn Lăng Hàm cầu cứu.
Lăng Hàm hắng giọng, sải bước đến trước mặt lam y tỷ tỷ, xấu hổ nói: "Ngại quá, đã làm phiền đến nhị vị tiểu thư rồi, đường muội không hiểu chuyện, xin nhị vị đừng trách."
Lam y tỷ tỷ liếc mắt, không hiểu sao lại có tư vị phong tình, là quân quý, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể giết chết một đại quân tước đầu đội trời chân đạp đất.
Cổ nhân nói không sai, ải mỹ nhân là khó qua nhất, chỉ một ánh mắt cũng đủ kiềm hãm kẻ chí lớn. Lăng Hàm bị liếc một cái, cảm thấy có chút khó thở, không biết có phải là do lâu ngày không ở cùng quân quý hay không mà cảm giác trong ngực có mấy trăm con mèo đang cào loạn.
Diệp Dạ Tư thấy Lăng Hàm chậm chạp không nói gì, đành tiến đến trước mặt hồng y muội muội nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, ta không có cố ý, chỉ là gấp gáp tìm người nên mạo phạm tiểu thư."
Hồng y muội muội đưa mắt nhìn sang chỗ khác, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai mắt Diệp Dạ Tư sáng lên, thật biết e lệ nha, so với mẫu hậu thì hiền dịu hơn gấp trăm lần!!!
Lăng Hàm vội lên tiếng đánh tan bầu không khí quái dị này: "Xấu hổ, không biết tiểu thư có thể cho ta biết chuyện xảy ra hôm đó hay không?"
"Ta..." Hồng y muội muội cẩn thận suy nghĩ một phen, rồi nói: "Ta nhớ, chính ta hôm ấy cứu nàng ta mà."
Lăng Hàm kích động kêu lên: "Thật? Tiểu thư không lừa ta?"
Hồng y muội muội nghĩ ngợi một lúc rồi rút trong tay áo một miếng ngọc bội, nói: "Nàng đưa cho ta cái này nói là đổi thành tiền để mua lương thực, ta lại cảm thấy nó quá quý giá cho nên không dám đổi."
Lam y tỷ tỷ nhìn thấy ngọc bội liền hỏi: "Là người hôm đó sao?"
"Phải, là người hôm đó."
Lăng Hàm nhận ra ngọc bội của mẫu hoàng, tuyệt đối không sai được, nghi hoặc hỏi lam y tỷ tỷ: "Ngươi cũng biết?"
"Ta đi cùng muội muội mà." Lam y tỷ tỷ chớp chớp mắt, nói: "Ngươi nghĩ một mình muội muội ta có thể đỡ nổi một đại tước quý đang bị thương sao?"
Lăng Hàm xấu hổ cười: "Xin lỗi, là do ta hồ đồ."
Không hiểu sao đứng trước tiểu quân quý này nàng cứ liên tục thất thố, còn hay xấu hổ ngại ngùng, thật là không có tiền đồ mà!!!
"Nếu vậy, nhị vị tiểu thư có thể đưa ta đến đó không?"
Lam y tỷ tỷ nghĩ ngợi một lúc, rồi nhìn sang hồng y muội muội: "Có nên về nói với nương không?"
Hồng y muội muội nhìn sắc trời, hé môi định trả lời thì Lăng Hàm đã giành nói trước.
"Từ đây đến nhà các vị tốn bao nhiêu thời gian?"
"Không nhiều." Lam y tỷ tỷ xòe bàn tay mềm mại của mình ra, nhẩm tính một lúc rồi nói: "Nửa canh giờ."
"Vậy thì không được rồi." Diệp Dạ Tư nói: "Bọn ta còn nhiều việc phải làm, thỉnh xin tiểu thư dẫn đường đi."
Hồng y muội muội ngẩng đầu nhìn Diệp Dạ Tư, mặt nhỏ đỏ bừng, kéo tay lam y tỷ tỷ nói: "Hay là đưa các nàng cùng đi đi."
Lam y tỷ tỷ liếc trắng mắt, nhìn muội muội thẹn thùng như vậy tự khắc biết được nha đầu này nhìn trúng tước quý kia rồi!!
"Nếu vậy thì đi."
Nói xong, lam y tỷ tỷ đi trước dẫn đường, không cần đến ánh sáng của đuốc cũng có thể an toàn bước đi. Lăng Hàm không quên phân phó quân sĩ trở về trướng bồng nghĩ ngơi trước, rồi nhấc chân nối gót theo phía sau, chỉ là chân nàng quá dài, bước một cái đã bằng lam y tỷ tỷ đi hai bước, hoàn hảo đi song song với nàng ấy.
"Ngại quá, nãy giờ vẫn không biết phải gọi tiểu thư thế nào, dám hỏi phương danh của tiểu thư?"
=======================
CÒN 1 CHƯƠNG =)))))))))))
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt, truyện Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt, đọc truyện Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt, Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt full, Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!