Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 6: 6


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Điềm Nhập Tâm Phi

“Tôi mới không có mê mẩn.”

Nguyễn Hân phủ nhận theo bản năng, nói xong lại chột dạ nhìn ánh mắt Phó Tư Nghiên, cũng không biết là đã đứng ở phía sau cô bao lâu, thấy cô xem video của anh bao nhiêu lần, trên mặt cô có chút nóng lên, nghĩ xem có phải giải thích một chút về lý do xem video của anh hay không, nhưng video là Hạ Y Đồng chia sẻ cho cô, từ khi cô cùng Phó Tư Nghiên chuẩn bị liên hôn, đã ngầm cùng Hạ Y Đồng hay nói chuyện phiếm hay nhắc tới Phó Tư Nghiên, cho anh biết cũng không hay lắm.

Nguyễn Hân nghĩ một lúc, ngửa đầu nói với anh: “Tôi chỉ là tùy tiện lướt phải.”

“Tùy tiện lướt liền lướt đến tôi rồi?” Phó Tư Nghiên hơi nhếch mi, đuôi mắt giương lên, đáy mắt ẩn giấu chút hứng thú, thoạt nhìn không còn nghiêm túc lạnh nhạt như ngày thường, giữa mày mang theo vài phần khinh bỉ.

Nguyễn Hân vẫn luôn cho rằng anh là loại đàn ông trầm ổn ở tận bên trong xương tủy, bên ngoài lạnh nhạt thờ ơ, bên trong cũng là như thế, bây giờ nhìn thấy biểu hiện tùy ý ở trên mặt anh, thần sắc có chút hốt hoảng.

Cũng không biết là anh từ nhỏ không để lộ ra ngoài hỉ nộ ái ố, hay là sau khi gia nhập thương trường mới mài dũa ra, mỗi người đều có thời gian tuổi trẻ, thiếu niên bồng bột, làm việc kích động, không biết anh thời học sinh có từng kích động cùng người khác động tay đánh nhau hay không, cô bỗng nhiên muốn nhìn bộ dáng mất khống chế của anh một chút.

Cô nhịn không được tưởng tượng anh nghiêng khóe miệng, bộc lộ ra bộ dáng ngạo nghễ.

Phó Tư Nghiên thấy cô dùng đôi con ngươi chăm chú nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, cũng không nói lời nào, cúi người dí sát vào cô.

Mặt anh đột nhiên dí sát trước mắt cô, cằm căng chặt, yếu hầu gợi cảm chuyển động, đôi mắt thâm thúy nhìn chính diện vào mắt cô, bốn mắt nhìn nhau, tinh thần Nguyễn Hân rung động, phục hồi tinh thần lại, đưa người lui về phía sau, kéo ra khoảnh cách trung gian giữa bọn họ, ho nhẹ một tiếng, quay mặt, tránh đi ánh mắt nóng rực của anh.

“Còn không phải sao, chính là trùng hợp như vậy, tôi đang lướt điện thoại liền lướt đến video kia.”

Phó Tư Nghiên nhìn cô bịa đặt lung tung, cũng không vạch trần cô, cong cong khóe miệng, đi đến đối diện cô kéo ghế dựa ra, đem cơm hộp từ trong túi từng hộp từng hộp lấy ra bày ở trên bàn, thần sắc không chút để ý, giống như cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng.

Nguyễn Hân đứng lên cùng anh đem từng hộp cơm mở ra, thấy ngón tay anh đeo nhẫn cưới, nghĩ một lúc, cảm thấy loại quan hệ này của bọn họ vẫn là nên che giấu thì tốt hơn, đỡ cho nhiều người có hiểu lầm không hay.

“Vừa nãy nhìn thấy có người bình luận nói anh đeo nhẫn cưới, ngày thường tôi không chú ý nhiều như vậy, nên xem lại video mấy lần.”

Tay Phó Tư Nghiên đang mở hộp cơm có hơi ngừng lại, ngữ khí bình tĩnh giải thích: “Bên ngoài đều biết tôi đã kết hôn, không mang nhẫn tương đối phiền toái.”

Nguyễn Hân gật đầu tỏ vẻ có thể hiểu được, cuối cùng bọn họ nỗ lực xây dựng hình tượng vợ chồng ân ái như vậy đều không cứu vãn được người khác nhìn thấu tình cảm vợ chồng này, nếu như anh không đeo nhẫn, bị những người ác ý nhìn thấy được, phỏng chừng hiện tại bên ngoài tin tức bọn cô ly hôn đã đều bay đầy trời rồi.

Hai người ngồi mặt đối mặt, Phó Tư Nghiên đem bộ đồ ăn đưa cho cô, lúc Nguyễn Hân nhận lấy ánh mắt nhìn chằm chằm tay anh, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, nhẫn kim cương trên ngón áp út dưới ánh đèn thủy tinh, rực rỡ lấp lánh.

Nguyễn Hân nhìn tay anh, lại nhìn lại ngón tay trắng trơn của chính mình,cầm cái muỗng uống lên múc cháo, nói: “Tôi bây giờ làm việc ở LiVi, không ai biết thân phận của tôi, không đem nhẫn cưới anh hẳn là sẽ không để ý đi?”

Nguyễn Hân thực tự giác, xây dựng hình tượng vợ chồng ân ái là việc của hai người, nên lúc cần phối hợp cô sẽ phối hợp, chẳng qua bên ngoài rất ít người biết thân phận thật của cô, cô cũng không cần phải giống như Phó Tư Nghiên lúc nào cũng phải đề phòng truyền thông.

Ánh mắt Phó Tư Nghiên sâu thẳm, trong mắt tựa hồ ấp ủ cảm xúc gì đó, Nguyễn Hân không nghe tiếng của anh, ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.

Lông mi Phó Tư Nghiên hơi rũ, thu lại cảm xúc trong mắt, giọng không mặn không nhạt nói: “Tùy em.”

Tùy em, ý là anh không ngại.

“Nhưng lần sau về nhà cũ anh nên nhắc nhở tôi đeo nhẫn vào, tôi sợ tôi không nhớ nổi.” Ở trước mặt người thân bạn bè vẫn là muốn giả vờ.

“Nhớ không nổi thì không cần đeo.”

Nguyễn Hân hơi giật mình, không nghĩ tới Phó Tư Nghiên sẽ nói như vậy, anh cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhấp, ánh mắt lãnh đạm, bộ dáng giống như không muốn phản ứng lại với cô.

Nguyễn Hân sớm đã thành thói quen với cách nói chuyện lạnh như băng của anh, trong lòng vẫn là nghẹn muốn chết, lẩm bẩm, cúi đầu nhỏ giọng thì thầm, “Lại không vui.”

Vừa nãy còn rất tốt, nắng mưa thất thường, thật đúng là trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách.

Phó Tư Nghiên nghe được tiếng mắng nhỏ của cô, khóe môi khẽ nhích, ánh mắt liếc về phía cô.

Cô cầm bát, tinh thần hăng hái đem cháo uống một ngụm, lấy khăn giấy xoa xoa miệng, cũng không nhìn anh, đứng lên tiêu sái đi ra ngoài.

Vỏ cơm hộp gì đó sẽ để lại cho Phó Tư Nghiên thu dọn.

Ai mà không tức giận chứ.

Anh không muốn đáp lại cô, cô còn không muốn cùng anh ở chung một phòng đây.

Nguyễn Hân đi đến bên cạnh cửa, nghe được Phó Tư Nghiên nói: “Không có không vui.”

Nguyễn Hân sửng sốt, phản ứng này là anh đã nghe thấy mình oán giận, đang giải thích cho mình nghe.

Cô a một tiếng, xoay người cười với anh đến xán lạn.

“Tôi cũng không hiểu lầm là anh không vui.”

“……”

Sau khi trở về phòng ngủ, kéo cửa từ bên trong khóa trái, chìa khóa bên ngoài để trong ngăn kéo cũng bị cô lấy cất vào trong ngăn kéo phòng ngủ, sau khi tắm rửa xong trực tiếp mang theo nút bịt tai phòng tạp âm rồi lên giường đi ngủ.

Phó Tư Nghiên xử lý xong công việc, từ thư phòng đi ra, phát hiện cửa phòng ngủ bị cô khóa trái, chìa khóa trong ngăn kéo không biết ở đâu, cũng không tức giận, trở lại thư phòng lấy chìa khóa dự phòng của chính mình.

Lúc Nguyễn Hân một mình có chút sợ hãi, trên đầu giường phòng ngủ thắp một cái đèn màu vàng, Nguyễn Hân nằm nghiêng ở trên giường, tóc dài rối tung ở sau người, sắc mặt ửng đỏ, chăn đều bị cô đá đến bên trái của anh, cô cuộn thân mình ngủ ở giường bên phải, trong lúc ngủ mơ cũng không quên cách xa bên trái.

Phó Tư Nghiên tay chân nhẹ nhàng đi qua đó, thay cô sửa lại chăn thật tốt, khom người nhặt lên nút bịt tai đã lăn xuống mặt đất, đem điện thoại cô đặt ở đầu giường đặt lên trên bàn, sau đó mới cởi giày lên giường.

Động tác của anh thật nhẹ, nhưng giường lớn mềm mại chịu thêm tác động của một người, bên dưới vẫn trùng xuống, vẫn là không thể tránh khỏi phát ra động tĩnh, trong lúc mơ màng Nguyễn Hân trở mình, chăn lại bị cô đá xuống dưới thân.

Phó Tư Nghiên cho rằng cô tỉnh giấc, thanh âm lạnh lùng nói: “Đắp lại chăn đi.”

Trả lời anh chính là tiếng hít thở đều đều, Phó Tư Nghiên quay đầu lại, thấy mặt Nguyễn Hân hướng về phía anh, hơn nửa khuôn mặt chôn ở dưới gối, không có nhúc nhích.

Khuôn mặt cô tinh xảo, cái trán mượt mà đầy đặn, chóp mũi thanh tú, hình dáng nhu hòa, làn da lại trắng nộn, thoạt nhìn nũng nịu.

Phó Tư Nghiên dựa trên đầu giường, không biết nhìn chằm chằm cô bao lâu, ánh mắt trầm xuống, cúi người dí sát vào mặt cô, nhìn cánh môi hồng nhạt của cô, do dự có nên tiếp tục hay không.

Không biết có phải trực giác của người phụ nữ đã nhận ra nguy hiểm hay không, trong lúc mơ ngủ cô có chút bất an, khi anh còn đang chần chừ, trở mình, đưa lưng về phía anh.

Ánh mắt Phó Tư Nghiên hơi ngừng lại, nhìn mái tóc đen tuyền của cô, giận nở nụ cười.

Thay cô dịch lại chăn cẩn thận, xoay người đưa lưng về phía cô, chậm rãi nhắm hai mắt chờ cho hỏa khí trong người hạ xuống.

Ngày hôm sau khi Nguyễn Hân bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc, nhìn đến điện thoại của mình lại đang nằm trên bàn, liền biết Phó Tư Nghiên tối hôm qua lại vào được.

Cửa bị cô khóa trái, chìa khóa dự phòng cũng bị cô cất vào trong phòng, người khác vào bằng cách nào không cần nghĩ cũng biết chỗ anh còn giấu chìa khóa dự phòng khác.

Gừng quả nhiên vẫn là càng già càng cay.

Tâm cơ đàn ông, trong lòng Nguyễn Hân mắng anh một tiếng, nhưng anh bây giờ không ở bên cạnh, muốn tức giận cũng không chỗ xả đâu.

Xốc lên chăn, xoay người xuống giường, đi về hướng phòng tắm.

Thời tiết hơi lạnh, ngủ như thế nào đều cảm thấy không muốn tỉnh, Nguyễn Hân lại có điểm bội phục Phó Tư Nghiên.

Sau khi rửa sạch mặt, sảng khoái hơn nhiều, Nguyễn Hân ngồi ở trước gương thong thả ung dung dùng mỹ phẩm dưỡng da, mặt của phụ nữ chính là bề ngoài, có vội cũng không thể qua loa.

Chăm sóc xong làn da, đến phòng thay quần áo chọn một bộ quần áo, trở về lại trang điểm nhẹ nhàng, mới không nhanh không chậm mang theo túi đi ra cửa.

Khoảng cách đi bộ đến công ty không đến mười lăm phút, cô lười lãng phí thời gian đi làm, chính là bởi vì gần, mới đem hôn phòng chọn ở chỗ này.

Khi đã đến công ty, các vị trí trong văn phòng ban biên tập đã trống rỗng rồi, đồng loạt mỗi tuần sẽ họp sáng sớm, Hứa Lam sẽ cùng mọi người thảo luận một vòng sắp xếp công việc mới.

Nguyễn Hân buông túi xuống, cầm sổ ghi chép trực tiếp đi vào phòng họp.

Vương Lê ngồi ở vị trí ngay cửa phòng họp, duỗi đầu nhìn ra ngoài cửa, thỉnh thoảng lật xem di động, thời gian họp sớm là chín giờ mười phút, Hứa Lam rất có quan niệm thời gian, muộn một phút cũng không được, bây giờ tất cả mọi người tới rồi, chỉ thiếu Nguyễn Hân, Vương Lê thật sự lo lắng cô sẽ đến trễ.

Nguyễn Hân mới vừa bước vào phòng họp, liền thấy Vương Lê vẻ mặt kích động đứng lên, trong tay bưng ly cà phê, thấp giọng nói: “Chị Hân Hân, cuối cùng chị cũng đến rồi, em vừa gửi tin nhắn cho chị nhưng chị không trả lời, em còn tưởng rằng chị bị muộn rồi đấy.”

Nguyễn Hân cười vỗ vỗ nàng bả cô, “Sắp đến muộn rồi, chưa kịp trả lời.”

Trên hành lang lộc cộc thanh âm giày cao gót, Hứa Lam một thân trang phục công sở đi đến bên này, trong tay cầm máy tính.

Vương Lê nhìn Nguyễn Hân, không nói thêm nữa, đem cà phê trong tay đưa cho cô, “Vừa nãy chủ biên bảo chị San San thống kê mọi người uống cà phê gì, em giúp chị chọn ly Cappucino caramel nóng không đường.”

Nguyễn Hân nhận lấy, nói cảm ơn, cầm cà phê đi đến chỗ ngồi của mình.

Vị trí chỗ ngồi của cô cùng Lý Thu Mạn đối diện nhau, Lý Thu Mạn thấy cô đi đến, nhấp môi, quay đầu qua hướng khác.

Nguyễn Hân đối với phản ứng của cô ta nhìn nhiều nên không trách, đem sổ ghi chép cùng cà phê đặt lên trên bàn, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

Lý Thu Mạn so với Nguyễn Hân vào công ty sớm hơn hai năm, tốt nghiệp trường danh tiếng, năng lực công việc xuất chúng, giỏi về giao tiếp, rất nhanh đã đứng vững gót chân ở Li Vi, trở thành biên tập có quyền lên tiếng nhất dưới tay Hứa Lam, trên dưới công ty cũng cam chịu xem cô ta là người nối nghiệp Hứa Lam.

Cô ta ở Li Vi xuân phong đắc ý, chỉ chờ tới khi tiến đến gần vị trí của Hứa Lam một bức nữa, lại không ngờ giữa đường xuất hiện một cái Trình Giảo Kim, hơn một năm trước, Nguyễn Hân đến Li Vi thực tập, dần dần đã được Hứa Lam coi trọng, bây giờ bất quá mới vừa chuyển lên chính thức không đến mấy tháng, sự nổi bật lại muốn vượt qua Lý thu Mạn.

Một núi không thể chứa hai hổ.

Bắt đầu từ ngày đầu tiên Nguyễn Hân vào công ty, Lý Thu Mạn liền nhạy bén đã nhận ra sự uy hiếp của cô, ỷ vào thân phận nhân viên cũ của công ty mà ở trước mặt Nguyễn Hân tự cao tự đại, cố ý sai bảo Nguyễn Hân thay cô ta đi mua cà phê.

Ai ngờ Nguyễn Hân cũng không mua cho cô ta, cũng không quan tâm đến cô ta, làm cho cô ta ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi.

Về sau Lý Thu Mạn nhìn Nguyễn Hân càng thêm không vừa mắt, thường xuyên ngáng chân Nguyễn Hân, vốn tưởng rằng lấy địa vị của cô ta, làm cho một thực tập sinh mới ra đời cút đi là chuyện chỉ mất một giây, ai mà biết nhổ phải sợi râu cứng, trực tiếp cùng cô ta đối nghịch, không chỉ có góp ý văn chương của cô ta từ khi tiến vào Li Vi tới nay có sai sót, còn ở trên hội nghị thường kỳ mỗi tuần tích cực đưa ra ý kiến, đoạt được không ít đề tài trên tay cô ta mà trước kia cô ta phụ trách lựa chọn.

Lý Thu Mạn phẫn uất bất mãn, nhưng mỗi một món đồ thời trang lưu hành đơn phẩm Nguyễn Hân đều có thể nói ra ngồn gốc, đối với hàng hiệu xa xỉ mà nói, cho dù mỗi ngày cô ta đều lật xem các loại tài liệu cũng không thể nào vượt qua được cô, làm cho cô ta cảm thấy áp lực gấp bội.

Hôm trước buổi tiệc tối từ thiện thời trang, Hứa Lam cố ý mang theo Nguyễn Hân giới thiệu làm quen với mấy người trong giới, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra là bà cố ý bồi dưỡng Nguyễn Hân, lòng Lý Thu Mạn khó mà bình tĩnh được, hôm nay vào công ty liền gục mặt xuống, với ai cũng chưa có sắc mặt tốt, càng miễn bàn Nguyễn Hân.

Hứa Lam rất nhanh liền đi đến, không khí trong phòng hội nghị nháy mắt nghiêm túc lên.

Hứa Lam đối với công việc thái độ nghiêm cẩn, yêu cầu đối với cấp dưới cũng là như vậy, tùy lúc khả năng sẽ hỏi đến mỗi người, cho nên hội nghị thường kỳ mỗi tuần đối với người của ban biên tập cũng không nhẹ nhàng, đặc biệt là mấy thực tập sinh mới tới, nơm nớp lo sợ, vùi đầu thật thấp, e sợ chạm phải tầm mắt Hứa Lam.

Chẳng qua hôm nay Hứa lam có công việc quan trọng hơn muốn thảo luận, cũng không để ý đến mấy thực tập sinh, vào thẳng chủ đề tháng sau chọn đề tài tiến hành rồi an bài, cuối cùng nhìn Nguyễn Hân cùng Lý Thu Mạn nói: “Tổng biên năm nay chuẩn bị thêm bớt một quyển đặc sắc cuối năm, nội dung của tạp chí này so với tạp chí của chúng ta hiện tại không giống nhau, sẽ thiên về hướng nghệ thuật cùng âm nhạc, đây là công việc chúng ta cần phải chú trọng trong hai tháng dư lại năm nay, nếu doanh số thành công mà nói, sang năm tạp chí chúng ta mỗi kỳ sẽ nhiều thêm một quyển, đối với nhân vật ngôi sao cần phải thận trọng lựa chọn, Nguyễn Hân cùng Lý Thu Mạn, hai người các cô trở về phải đề ra danh sách tên mà các cô muốn lựa chọn.”

Lời sau bà còn chưa nói, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, một khi sang năm mỗi kỳ nhiều thêm một quyển tạp chí, nhất định phải chọn ra một người trong ban biên tập có thể lãnh đạo tạp chí mới, mà hiện tại người có tư cách cạnh tranh vị trí này trong ban biên tập, cũng chỉ có Nguyễn Hân cùng Lý Thu Mạn.

Cuối cùng rốt cuộc hoa rơi nhà ai, phải xem kế hoạch mời ngôi sao lần này để chọn ra.

Nguyễn Hân gật gật đầu, đầu óc đã bắt đầu đảo quanh tự hỏi hiện tại giới giải trí ai thích hợp lên tạp chí Li Vi mà không quá nổi tiếng.

“Chủ biên, ở chỗ tôi có một lựa chọn thích hợp.”

Lý Thu Mạn đột nhiên mở miệng, ánh mắt Hứa lam từ trên máy tính nâng lên nhìn về phía cô ta, “Nói ra xem.”

Ánh mắt Lý Thu Mạn liếc nhìn Nguyễn Hân, nhếch lên khóe môi, lộ ra một nụ cười đắc ý.

“Nguyễn Thư Nhã.”

Nói xong, tất cả mọi người trong phòng hội nghị ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thu Mạn.

Lý Thu Mạn thẳng lưng, mười phần tự tin, “Nguyễn Thư Nhã từ khi vào nghề tới nay phát triển vẫn luôn rất tốt, hơn nữa cô ta vẫn luôn không có tiếp nhận lời mời của tạp chí thời trang khác, đây sẽ là tạp chí đầu tiên phỏng vấn cô ta, hôm trước trong buổi tiệc tối từ thiện thời trang tôi vừa lúc đụng tới cô ta, cùng cô ta trò chuyện, cô ta dường như đã sớm biết được năm nay chúng ta muốn thêm một bản đặc sắc cuối năm, bản nhân cô ta cũng rất có ý muốn hợp tác cùng chúng ta, tôi cho rằng cô ta sẽ là người thích hợp nhất để chúng ta chụp trang bìa bản đặc sắc cuối năm.”

Lời nói đã đến nước này, mọi người cũng đều nghe ra được, tổng biên lần này đột nhiên muốn thêm một quyển đặc sắc cuối năm, rất có thể chính là vì mời cái vị Nguyễn Thư Nhã này.

Mà Lý Thu Mạn nịnh bợ Nguyễn Thư Nhã trước một bước, chẳng khác nào nắm được quyền lên kế hoạch cho bản đặc sắc cuối năm.

Xem ra lần này Nguyễn Hân cùng Lý Thu Mạn tranh đấu, còn không có bắt đầu, đã thua rồi.

Hứa Lam không có bày tỏ thái độ ngay, nhìn về phía Nguyễn Hân, “Nguyễn Hân, cô cảm thấy thế nào?”

Nguyễn hân trong tay cầm bút, đầu bút chọc ở trên sổ ghi chép, vạch xuống một đường màu đen, cô hơi hơi mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Khuôn mặt trang bìa của tạp chí tháng mười hai muốn mời Mục Phù, bản đặc sắc cuối năm mời ngôi sao ít nhất tên tuổi phải cao hơn Mục Phù kia mới đỡ nổi ba chữ bản đặc sắc này, bất luận là tên tuổi hay là kỹ thuật diễn xuấy, Nguyễn Thư Nhã đều bị Mục Phù ném xa tới mười tám con phố, dùng cô ta không quá thích hợp đi.”

Sắc mặt Lý Thu Mạn trầm xuống, tiếp theo Nguyễn Hân cười tủm tỉm nói: “Trong lòng tôi thật ra có lựa chọn được người thích hợp hơn, chẳng qua thời gian của hắn rất khó hẹn, muốn hẹn được trước, chờ hẹn xong sẽ nói với chủ biên.”

Ánh mắt Hứa Lam ở giữa Lý Thu Mạn cùng Nguyễn Hân quét qua một vòng, “Được, vậy các cô trở về đều chuẩn bị lại một chút, chúng ta đến hội nghị thường kỳ cuối tuần sẽ đính chính lại người được lựa chọn một chút, tan họp.”

Hứa Lam cầm máy tính dẫn đầu phòng họp đi ra, Nguyễn Hân đi đến trước cửa, Lý Thu Mạn đã ôm ngực đứng ở đó, hừ lạnh một tiếng, “Nguyễn Hân, cô là ngu thật hay là giả ngu, cô cho rằng Nguyễn Thư Nhã cùng với mấy ngôi sao nhỏ giống nhau sao? Cho dù cô ta bây giờ đến tuyến hai còn không được, cô ta muốn làm gương mặt trang bìa của bản đặc biệt cuối năm này, vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay, tôi khuyên cô vẫn là đừng xem vào chuyện này, cô đừng vì cùng tôi tranh đoạt, mà đắc tội với người không đắc tội được.”

Nguyễn Hân uống một ngụm cà phê, khó hiểu hỏi, “Ai là người không nên đắc tội? Tôi là biên tập của Li Vi, kế hoạch mời người thích hợp nhất lên trang bìa tạp chí là công việc của tôi, như thế nào có thể nói là đoạt đây?”

Lý Thu Mạn nâng cằm, khiêu khích nói: “Cô muốn uổng phí sức lực không ai ngăn cản cô, chẳng qua bản đặc sắc cuối năm lầm này, tôi xác định muốn rồi.”

Nguyễn Hân bộ dạng lời thề sắt son của cô ta, phỏng chừng là bên Nguyễn Thư Nhã để cho cô ta biết chuyện không rõ ràng gì đó, rốt cuộc nói chuyện nói một nửa, làm cho người ta đoán không ra Nguyễn Thư Nhã quen dùng thủ đoạn.

Đồng nghiệp bốn phía thấy hai người đứng ở chỗ này, không ai chịu ai, một hai người đứng lại quan sát, sợ hai người một lời không hợp liền đánh nhau.

Vương Lê tiến đến trước mặt Nguyễn Hân, lôi kéo ống tay áo của cô, hoà giải nói: “Chị Hân Hân, chị đã ăn sáng chưa? Buổi sáng lúc em mua bữa sáng mua dư ra một phần.”

Nguyễn Thư Nhã cùng cấp cao Đạt Hành có quan hệ bên trong các cô có thể đoán được ra là không sai, nếu cô ta muốn lên bản đặc biệt, tám chín phần mười đã định ra rồi, bằng không Lý Thu Mạn không có khả năng nói to như vậy, cô thật lo lắng Nguyễn Hân không đấu lại sự khiêu khích của Lý Thu Mạn, cũng bỏ qua lời tàn nhẫn trong quần chúng, đến lúc đó thua, mặt mũi ở Li Vi cũng coi như là mất hết.

Mặt khác mấy đồng nghiệp ngày thường có quan hệ không tồi với Nguyễn Hân cũng thầm lau mồ hôi thay cho cô.

Đương nhiên cũng có người ở bên phe Lý Thu Mạn đang chờ xem kịch vui.

“Phải không? Vậy xem ra hai chúng ta thật đúng là cùng chung chí hướng nha.” Nguyễn Hân cong cong khóe mắt, “Bản đặc sắc cuối năm này, tôi cũng xác định muốn rồi, cô phải cố lên nha, đừng lại bại dưới tôi.”

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Điềm Nhập Tâm Phi, truyện Điềm Nhập Tâm Phi, đọc truyện Điềm Nhập Tâm Phi, Điềm Nhập Tâm Phi full, Điềm Nhập Tâm Phi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top