Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 25: 25


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Điềm Nhập Tâm Phi

Buổi chiều Nguyễn Hân làm việc tâm trạng có chút bồn chồn, sắp tan làm rồi mà mấy kế hoạch công việc vẫn chưa làm xong, một bộ phận nội dung phương án trong đầu cô ấy đã khái quát được, nhưng viết ra lại không vừa ý lắm. nhìn thời gian chỉ còn có 5 phút nữa là hết giờ làm, cô ngẩng đầu, xoay cái cổ đau nhức, thu dọn chuẩn bị tan làm.

Nhiệm vụ công việc vừa được sắp xếp ở cuộc họp hôm thứ hai, lượng công việc tương đối lớn, lúc này những người khác trong công ty cũng vẫn không có động tĩnh gì, Nguyễn Hân nhìn qua chỗ ngồi của Vương Lê, hai tay đặt lên đầu, mắt nhìn thẳng vào màn hình máy tính, không biết phải làm gì với đống công việc trong tay.

​Nhìn thấy Nguyễn Hân đang nhìn mình, cô ấy ngửa cổ lên, môi khẽ mấp máy, nhưng lại không nói nữa.

​Cô ấy đến công ty đã được một thời gian rồi, buổi trưa chủ biên đặc biệt giao cho cô ấy một nhiệm vụ, để cô ấy thử chọn chủ đề phần phụ bản, cô ấy suy nghĩ cả một buổi chiều, hai mắt thâm xì cả rồi, nguồn cảm hứng đang hiện ra trong đầu, nhưng lại không viết ra được, não giống như sắp nổ tung, trên tài liệu mới đánh được ba chữ.

​Mấy lần cô ấy muốn xin chỉ bảo từ Hân Hân, nhưng lại sợ chị Hân Hân bảo mình là không chịu động não, công việc dễ như này mà cũng không nghĩ ra. Bây giờ đến giờ tan làm rồi, cũng không thể làm chậm chễ thời gian về nhà của chị Hân Hân được, cô mím khoé môi, thất vọng nghĩ, mình đúng là đồ bỏ đi mà.

​Biết chắc rằng nếu không làm được việc sẽ bị công ty sa thải, nếu tìm công việc mới chắc chắn cũng sẽ gặp công việc tương tự. Giống như bây giờ có rất nhiều quán trà sữa, phá sản thua lỗ nhiều hơn là lãi, mở quán trà sữa cũng chẳng dễ dàng gì, cô thở dài ngao ngán, vừa mới ra trường chưa được bao lâu đã cảm thấy áp lực sinh tồn, không lo lắng không được.

​Nguyễn Hân rút ra một tập văn kiện từ đống tài liệu để trên bàn, vẫy tay gọi Vương Lê.

​Vương Lê lập tức đứng dậy đi qua đó. “Chị Hân Hân.”

Nguyễn Hân hỏi: “Phải làm đề án liên quan đến phong cách thanh lịch của phụ nữ  đúng không?”

​Vương Lê gật đầu, hỏi: “Chị Hân Hân, làm sao mà chị đoán được suy nghĩ của em vậy? Lẽ nào chị thật sự là tiên nữ hạ phàm, trong nháy mắt cũng có thể biết được người phàm đang nghĩ gì.”

​Nguyễn Hân đã quá quen với sự nịnh nọt của cô ấy, không khách khí nói: “Bớt luyên thuyên đi, cả buổi chiều em cứ gõ rồi lại xóa, xóa lại viết, viết đi viết lại cũng chỉ có mấy chữ phong cách thanh lịch, chị còn cần đoán nữa à? Nhìn thôi cũng thấy rồi.”

Vương Lê ngại ngùng không nói gì nữa, đành nói thật. “Chị Hân Hân, chị mắng em đi.”

​Nguyễn Hân cười nói: “Mắng em làm gì?”

Vương Lê: “Chị vất vả dạy em như thế, đối với em cũng rất tốt nữa, thế mà cái việc nhỏ xíu này mà em cũng không làm được, khiến chị mất mặt rồi.”

Nguyễn Hân nói: “Em mới làm mà, không có kinh nghiệm, không có mạch suy nghĩ cũng là điều bình thường. Hơn nữa với năng lực của em, hoàn toàn có thể làm tốt đề án này một cách độc lập, không thì chủ biên đã không giao nhiệm vụ này cho em. Em bị căng thẳng quá rồi, không có sự tự tin, như thế trong đầu dù có nghĩ ra ý tưởng cũng không dám viết ra.”

​Vương Lê nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. “Là do em quá thiếu tự tin rồi, tự cảm thấy bản thân mình thua kém chị rất nhiều, chị đúng là người sinh ra để làm nghề này, em có thể ở đây để chị sai vặt cũng đã rất mãn nguyện rồi.”

Nguyễn Hân: “Tạp chí Lệ Vi chỉ thiếu những biên tập viên chuyên nghiệp, không thiếu những chân chạy vặt.”

Nguyễn Hân lấy chỗ tài liệu vừa rút ra đưa cho cô ấy. “Đây là những tài liệu trước đây chị chuẩn bị cho đề án phong cách thanh lịch, bên trong còn có địa điểm chụp ảnh phù hợp với phong cách này. Phương án chị sử dụng trên tạp chí đã được đánh dấu sẵn. Em mang về mà tham khảo. Nếu em không hiểu, ngày mai đến hỏi chị. Tan làm rồi thì đừng gọi điện hay nhắn tin cho chị.”

​Vương Lê ngạc nhiên vui vẻ nhận tài liệu từ tay cô, để ra một bên, kìm nén tiếng hét trong cổ họng, cô ôm lấy Nguyễn Hân. “Chị Hân Hân, chị đúng là một người tốt bụng, em yêu chị chết đi được.”

​“Được rồi.” Nguyễn Hân đẩy cô ấy ra khỏi vai mình. “Bỏ ra nào.”

“Em không bỏ, em muốn ôm chị.”

​Vương Lê ôm chặt lấy vai Nguyễn Hân lắc lắ. “Chị đúng là người lãnh đạo tốt nhất mà em từng gặp. Em ngốc như vậy, cái gì cũng cần chị dạy, mà chị cũng không mắng em.”

​Nguyễn Hân gạt tay  cô ra khỏi cổ mình. “Em muốn bị mắng à?”

​Vương lê cười tít mắt. “Chị mắng em đi, chị không mắng em thì ngày nào trôi qua em cũng rất ung dung, chẳng có tí áp lực nào cả.”

​Nguyễn Hân: “……”

Đối với một cô gái ngày nào cũng cười đùa vui vẻ, ngày nào cũng nghĩ đường lui cho mình, làm việc không tốt thì liền nghĩ đến việc về nhà bán trà sữa, thật sự chẳng biết phải mắng gì thì mới có thể khơi dậy lòng yêu công việc cuả cô ấy.

Thậm chí Nguyễn Hân còn nghi ngờ rằng cô ấy muốn mình mắng vài câu để lấy lí do nghỉ việc về quê bán trà sữa.

Cô ấy cầm điện thoại lên nhìn giờ, đã tan làm được 3 phút rồi, cô ấy đứng dậy nói: “Chị hết giờ rồi, em có muốn về cùng không?”

​Vương Lê bước dịch ra hai bước, để Nguyễn Hân đi ra ngoài. “Em phải ở lại tang ca một lúc, mai gặp nha.”

Nguyễn Hân umh một tiếng. “Mai gặp.”

Cô xách túi đi xuống lầu, ra khỏi tòa nhà công ty, nhìn lên thì thấy bầu trời hôm nay rất đẹp, mặt trời lặn treo lơ lửng, nửa bầu trời đều là mây đỏ.

Cô mở camera điện thoại, giơ lên chụp ảnh bầu trời, cô còn chưa kịp ấn ngón tay vào nút chụp ảnh, thì đã nghe thấy đằng sau có người gọi tên cô.

​“Nguyễn Hân.”

​Nguyễn Hân quay người lại, tìm xem âm thanh từ đâu phát ra.

Một người đàn ông mặc áo khoác xám đi về phía cô, đẹp trai và dịu dàng, đeo cặp kính gọng vàng, khí chất cởi mở và dễ mến, mỉm cười với cô.

“Mây chiều hôm nay rất đẹp.”

​“Thầy Trí.”

Nguyễn Hân nhận ra đối phương là Trí Thâm, chủ biên của bộ biên tập xuất bản văn học, cười rồi chào hỏi một câu, sau đó quay đầu tiếp tục chụp ảnh bầu trời.

Trí Thâm đứng bên cạnh cô ấy không nói gì, đợi cô ấy chụp ảnh xong mới hỏi một câu: “Cô đang đợi xe đến đón sao?”

​Nguyễn Hân nghiêng đầu lại nhìn anh ta. “Không có, tôi tự về.”

Trí Thâm nghe thấy cô nói không có xe đến đón, khóe môi hơi nhếch lên, cười nói: “Nhà cô ở đâu, hay là lên xe đi, tiện đường tôi đưa cô về.”

​“Không cần đâu, nhà tôi gần đây lắm, đi bộ về là được rồi.”

​Nguyễn Hân với Trí Thâm không quen biết lắm, chỉ là nghe qua từ Vương Lê, chủ biên Trí Thâm của bộ biên tập xuất bản văn học rất đẹp trai, chính là kiểu tính cách lạnh lùng lầm lì, ở tòa soạn lâu như vậy rồi mà không thấy ai nhắc đến bạn gái anh ta, chắc là vẫn độc thân. Những cô gái độc thân ở bộ biên tập văn học hơn một nửa là suy nghĩ đến anh ta, ngày ngày nào cũng quan tâm, gửi sự dịu dàng, tặng quà, nhưng mà vẫn chẳng có ai thành công cả.

Trước đây Nguyễn Hân có vài lần gặp qua anh ấy nhưng đều là ở cuộc họp của công ty, không quá chú ý đến anh ấy. Nhưng mà cô bé Vương Lê kia nói chuyện lại vô cùng khoa trương, người ta lạnh lùng lầm lì gì chứ, không phải rất nhiệt tình hay sao.

“Bây giờ trời vẫn chưa tối, về nhà một mình có nhạt nhẽo quá không?”

Nguyễn Hân cho rằng chỉ là chào hỏi một câu, không ngờ rằng anh ta lại nói nhiều như vậy, giống như đang đứng đây nói chuyện với anh ta vậy.

Không đâu, nghịch điện thoại thời gian trôi qua nhanh lắm, thầy Trí…”

Cô ấy đang định nói với Trí Thâm là cô ấy phải đi trước đây, Vu Quang đột nhiên bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, là lái xe của gia đình.

Anh ta vội vàng chạy lại, chạy đến bên cạnh Nguyễn Hân hít thở một cái, cung kính nói: “Phu nhân, ông chủ bảo tôi đến đón phu nhân về nhà.”

Nguyễn Hân và Trí Thâm đồng thời ngây người ra một lúc.

“Phó…Anh ấy về đến nhà rồi?”

Lái xe nói: “Tôi đến sân bay đón ông chủ rồi trực tiếp qua đây, ngài ấy vẫn trên xe đợi cô đấy, cô đi với tôi qua đó đi.”

Nguyễn Hân umh một tiếng, nói với Trí Thâm: “Thầy Trí, chồng tôi đến đón tôi rồi, tôi đi trước đây.”

Trí Thâm đút hai tay vào túi, sắc mặt có chút cứng nhắc.

Nguyễn Hân đã quay người đi, dưới sự chỉ dẫn của lái xe, đi về phía chiếc Maybach màu đen.

Đến trước xe, bác tài giúp cô mở cửa xe, Phó Tư Nghiên ngồi bên trái, đôi môi hơi mím lại, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mi cụp xuống, ánh mắt không rõ ràng, nguyễn Hân chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, khuôn mặt tươi cười chuẩn bị chào hỏi cũng dần tắt.

Nguyễn Hân ngồi vào trong xe, Phó Tư Nghiên thậm chí không nhấc mí mắt lên.

Tài xế khởi động xe, trong xe đột nhiên trầm mặc. Nguyễn Hân cảm thấy không khí trong xe có chút bí bách, tiện tay kéo của xe xuống một chút, phát hiện lái xe không trực tiếp lái xe về nhà, mà lái xe đến ngã tư và quay lại lối vào của tòa nhà tạp chí.

Trí Thần vẫn đứng tại chỗ cũ, Nguyễn Hân ngước mắt lên, vừa lúc bắt gặp vẻ mặt phức tạp của anh.

Mọi người cứ lần lượt đi vào trong tòa nhà, Nguyễn Hân vội vàng đưa tay lên che mặt Phó Tư nghiên, tay kia đóng cửa xe lại.

​Gương mặt này của Phó Tư Nghiên, cả cái Lệ Vi ai mà không biết cơ chứ.

Phó Tư Nghiên đưa tay lên nắm lấy cổ tay cô, Nguyễn Hân kéo tay anh nhưng không kéo ra được, nhướng mày nói: “Anh làm gì vậy?”

“Sợ anh ta nhìn thấy?”

Nguyễn Hân không hiểu lắm lời của anh ta nói, ngây ra nhìn Phó Tư Nghiên.

“Anh ta có biết cô đã kết hôn chưa?”

Phó Tư Nghiên là đang… ghen sao?

Nhưng mà cái ghen này cũng chả ra làm sao, cô ấy chả làm gì cả.

Dưới sự chống đỡ của cô, Phó Tư Nghiên dùng sức nắm lấy cổ tay cô, Nguyễn Hân hít một hơi, đánh vào mu bàn tay anh. Còn chưa kịp nói chuyện, người tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai người đang xảy ra mâu thuẫn liền nói: “Anh ta biết, vừa nãy lúc tôi đi nói với phu nhân là anh đến rồi, lúc phu nhân tạm biệt người kia có nói, chồng tôi đến đón tôi rồi.”

​Người lái xe có gương mặt đậm chất Trung Quốc, anh ta nói y như những gì vừa nãy Nguyễn Hân nói, nhưng cũng có thay đổi chữ cuối cùng của Nguyễn Hân, nghe có vẻ hơi buồn cười.

​Nguyễn Hân: “……” Rõ ràng là cô ấy chỉ nói là chồng cô đã đến đón cô, tại sao lại thêm mấy cái ngữ khí nghe có vẻ thích thú thế cơ chứ.

Khuôn mặt cau có của Phó Tư Nghiên giãn ra rất nhiều, ngón tay cái lướt nhẹ qua cổ tay Nguyễn Hân, đôi mắt đen dán chặt vào khuôn mặt cô, đáy mắt mang theo một tia thích thú.

​Nguyễn Hân bị ánh mắt cười như không cười của anh nhìn chằm chằm nên cảm thấy có chút không tự nhiên, rút tay mình ra.

“Sao anh về nhà nhanh vậy?”

Thực ra là cô muốn hỏi tại sao anh lại đến đón cô.

​“Không phải cô nói nhớ tôi sao?”

​Nguyễn Hân: “……” Đấy là do anh nói trước cơ mà?

Nguyễn Hân trong tức khắc không nói nên lời. Xe đi vào ga ra dưới tầng hầm thì dừng lại, Nguyễn Hân tháo dây an toàn và ra khỏi xe, hai người lần lượt lên thang máy.

​Dì Hoàng đang nấu ăn trong bếp, thấy Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân về, từ trong bếp bước ra, bà nói với Nguyễn Hân bằng vẻ mặt hối lỗi, rằng cả con dâu và con trai bà đều làm ca đêm, không có ai ở nhà chăm con cả, nên hôm nay bà phải về sớm.

Nguyễn Hân umh một tiếng, xách túi lên lầu thay quần áo, Phó Tư Nghiên đi sau cô, đi vào phòng làm việc.

Dì Hoàng nấu cơm xong liền chạy lên gọi cô: “Hân Hân, có dùng bữa luôn bây giờ không?”

Nguyễn Hân biết bà ấy đang vội vàng để về, lớn tiếng nói: “Phó Tư Nghiên, bây giờ anh có thời gian ăn cơm không?”

​Dì Hoàng lại đi đến gõ cửa phòng làm việc, Phó Tư Nghiên trực tiếp đi ra, nói với bà: “Dì dọn cơm lên bàn rồi có thể về.”

Dì Hoàng umh một tiếng, quay người xuống lầu.

​Tối nay Nguyễn Hân ăn không nhiều, ăn một nửa bát cơm nhỏ liền đặt đũa xuống, cười tít mắt nói với Phó Tư Nghiên: “Hôm nay công việc của anh có bận không?”

​Phó Tư Nghiên vừa nhìn là biết cô ấy lại bắt đầu có chuyện gì đó muốn nói rồi.

“Chuyện gì.”

Nguyễn Hân đáp: “Anh rửa bát.”

Phó Tư Nghiên: “Được.”

​Mấy cái việc nấu cơm rửa bát này, anh ấy làm dường như là điều dĩ nhiên, Nguyễn Hân cảm thấy anh ấy thoải mái như vậy, ngược lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

​“Hay là hôm nay tôi rửa, lần sau anh rửa.”

Phó Tư Nghiên nói: “Không cần.”

​Mặc dù bị từ chối, Nguyễn Hân cũng vui vẻ hưởng thụ việc này, đứng dậy nói: “ Vậy thì vất vả cho giám đốc Phó rồi, tôi lên lầu trước đây.”

​Hôm nay cô vẫn chưa làm xong công việc đã định, cô bật máy tính lên bắt đầu làm việc, bất giác đã đến 10 giờ, cô lấy bộ đồ ngủ vào phòng tắm, trước khi vào cô khóa cửa phòng ngủ lại.

Tắm được một lúc, cô mơ hồ nghe thấy có tiếng mở cửa phòng ngủ, lông tơ trên người đều dựng hết cả lên.

​Không phải là cô đã đổi mật mã rồi sao?

​Phó Tư Nghiên lại đoán ra rồi?

Cô nhanh chóng rửa sạch bọt trên người, mặc vội bộ đồ ngủ, mở cửa và thấy Phó Tư Nghiên đang đắp chăn bông nằm trên giường.

“Sao anh vào được vậy?”

​Phó Tư Nghiên: “Tôi có lưu vân tay.”

​Nguyễn Hân đứng ngây ra.

​“Lưu lại lúc nào vậy?”

​Phó Tư Nghiên nhẹ nhàng nói: “Ngày cô thay chìa khóa.”

“……”

​Vì thế, bao nhiêu ngày tháng cô đổi đi đổi lại mật mã, tự cho rằng anh ta sẽ không vào được, điều này trong mắt anh chỉ như một trò đùa, anh lưu lại vân tay rồi thì chẳng cần mật mã cũng vào được.

Nguyễn Hân nghiến răng tức giận nói với anh: “Không phải anh ngủ trong phòng làm việc à?”

Phó Tư Nghiên nhắm mắt lại, vẻ mệt mỏi. “Tôi từng nói tôi muốn ngủ trong phòng làm việc?”

​Anh không nói như vậy, nhưng mấy ngày nay anh đều làm như vậy

​Bài học từ lần tung chăn anh ta lần trước, bây giờ anh ta nằm trong chăn chỉ để lộ đầu ra ngoài, không biết bên dưới có mặc quần áo không nữa, Nguyên Hân cũng không dám động vào anh.

​Nguyễn Hân đứng trước giường, không biết phải làm gì.

​Mặc dù trước đây hai người ngủ chung một giường, nhưng không biết gần đây Phó Tư Nghiên bị làm sao giống như muốn làm chuyện ấy vậy, cứ muốn động tay, dùng môi nói chuyện với cô, cô không còn cho phép bản thân mình tin tưởng vào khả năng kiềm chế của anh nữa.

​“Thế thì tôi ngủ ở phòng làm việc.”

​Cô với lấy cái gối, Phó Tư nghiên mở mắt, giọng nói đầy buồn ngủ: “Ngày mai dì Hoàng sẽ qua nấu cơm.”

Ý là nếu cô đến phòng làm việc ngủ thì sẽ bị dì Hoàng phát hiện.

​Lạ một cái là mấy ngày nay anh ta ngủ ở phòng làm việc tự nhiên hôm nay lại chạy đến phòng đây.

Phó Tư Nghiên lại nhắm mắt lại, hàng mi dài phủ bóng dưới mắt, xem ra anh thực sự rất mệt.

Nguyễn Hân loay hoay một lúc, tắt đèn, leo lên giường.

Hai người họ nằm đối mặt với nhau, khoảng cách ở giữa khá lớn, được ngăn cách rõ ràng. Nguyễn Hân nhắm mắt lại, đột nhiên cô cảm thấy người bên cạnh chuyển động, cô đột nhiên mở mắt.​

​Cơ thể Phó Tư Nghiên di chuyển một chút về phía giữa giường, nhưng anh không vượt qua ranh giới ở giữa.

​Nguyễn Hân còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Phó Tư Nghiên đột nhiên quay người lại, người anh vừa đúng bị ép vào giữa.

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Điềm Nhập Tâm Phi, truyện Điềm Nhập Tâm Phi, đọc truyện Điềm Nhập Tâm Phi, Điềm Nhập Tâm Phi full, Điềm Nhập Tâm Phi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top