Đích Nữ Vương Phi

Chương 144: Chỉ mành treo chuông (2)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Đích Nữ Vương Phi

Phong Cực ngẩn ra, xoay người không thể tin cảnh tượng trước mắt, không phải hắn đã đi Thiều An rồi sao? Sao nhanh như vậy đã xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ Phó Hổ vô dụng đó đã thất bại?

Một bộ bạch y, trong đêm đen vẫn không che giấu được hào quang trên người hắn, thật giống như một ngôi sao trên bầu trời đêm, chẳng qua lông mày hắn nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc, để lộ ra hắn dang tức giận.

Đông Tuyết vui mừng kêu lên một tiếng: “Là vương gia, vương gia đến cứu chúng ta rồi!”

Nhóm người nhìn theo phương hướng Đông Tuyết chỉ, quả nhiên nhìn thấy Tư Nam Tuyệt suất lĩnh một đám người mặc áo giáp bạc cưỡi ngựa lao nhanh tới đây.

Thần kinh Vân Tuyết Phi vốn đang căng thẳng nhưng khi chạm được bóng dáng khiến người ta an tâm kia, rốt cuộc tỉnh táo lại, tiếp theo liền lâm vào hôn mê. Lúc ngã xuống, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo của nàng, sau đó nhẹ nhàng bao bọc, kéo nàng vào trong lòng.

“Huynh đã đến rồi ~” Vân Tuyết Phi đưa tay ôm hông nam nhân trước mắt, tựa đầu nhẹ vào vòm ngực bền chắc của hắn, gương mặt tràn đầy tin cậy.

“Vân Tuyết Phi, nàng là một tên lường gạt!” Trong con ngươi thâm thúy của Tư Nam Tuyệt lửa giận ngập trời, trên người tản ra hơi thở âm trầm, khiến cho đêm khuya càng thêm âm u lạnh lẽo!

Vân Tuyết Phi vội vàng nắm chặt vạt áo trước ngực Tư Nam Tuyệt, ngẩng đầu lên khẩn trương giải thích: “Ta không phải cố ý phải gạt huynh, ta chỉ phải . . . . .”

“Đủ rồi! Ta tạm thời không muốn nghe, về nhà sẽ tính sổ với nàng!” Tư Nam Tuyệt lạnh lùng cắt đứt, đem tức giận hóa thành tàn bạo, trong phạm vi mười thước không một ai dám đến gần.

Hạ Hầu Cảnh nhìn thấy Vân Tuyết Phi ôm Tư Nam Tuyệt thân mật như vậy, biết rõ bọn họ là phu thê, cũng dễ hiểu thôi, nhưng trong lòng hắn lại lan tỏa nỗi khổ khó hiểu.

Không ngoài ý muốn, lấy ưu thế áp đảo, nhóm ẩn vệ rất nhanh giải quyết hơn ngàn tinh nhuệ, Phong Cực thấy tình thế không ổn, đã sớm nảy sinh ý định chạy trốn. Ánh mắt Tư Nam Tuyệt run lên, cánh tay vung lên, một cây chủy thủ lóe sáng từ ống tay áo bay ra, đâm thẳng vào chân trái Phong Cực, kèm theo tiếng kêu đau đớn, trên trán Phong Cực rịn ra mồ hôi lạnh, hắn sợ hãi quay đầu lại nhìn Tư Nam Tuyệt, sau đó kéo cái chân bị thương chạy khập khiễng về phía trước!

Thiên Tầm muốn đuổi theo, nhưng bị Tư Nam Tuyệt ngăn lại: “Để cho hắn đi!”

Toàn bộ người áo đen cũng đã giải quyết xong, đoàn người được ẩn vệ hộ tống, rốt cuộc an toàn trở về Hộ quốc vương phủ.

Mộc Thanh Lan dĩ nhiên nghe được một chút tin tức, mấy ngày nay bà ăn không ngon ngủ không yên luôn trong trạng thái lo lắng. Lúc này nghe Thư Đới nói Cảnh nhi đã trở về rồi, bà liền đứng chờ từ rất sớm ở đây.

Một trận âm thanh huyên náo vang lên, bà bỗng dưng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Hạ Hầu Cảnh đi theo Tư Nam Tuyệt vào, chứng kiến khắp người hắn đầy máu tươi, trong lòng bà lập tức căng thẳng, vội vàng đi lên trước khẩn trương kiểm tra: “Cảnh nhi, con có bị thương không? Để cho ta xem kỹ nào!”

Tư Nam Tuyệt ôm Vân Tuyết Phi, bước chân ngừng lại một chút, trong mắt thoáng qua một chút mất mác, nhưng rất nhanh đã che giấu, nhấc chân đi về hướng Lâm Phượng viên!

Vân Tuyết Phi mê mang được Tư Nam Tuyệt ôm vào trong ngực, nhưng giọng nói kia nàng vẫn nghe thấy cả. Sau khi thấy Mộc Thanh Lan, lại ngẩng đầu nhìn lên Tư Nam Tuyệt, bắt gặp khóe miệng hắn ẩn chứa khổ sở, nàng không khỏi đau lòng, đưa tay ôm cổ hắn, vùi đầu vào trong ngực hắn nhẹ nhàng cọ xát.

Bên trong Lâm Phượng viên, sau khi Ngũ Trà và Đào Thất đi chuẩn bị một ít nước nóng xong thì khép cửa lại đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn hai người Tư Nam Tuyệt và Vân Tuyết Phi, bầu không khí im lặng bao trùm cả căn phòng.

Tư Nam Tuyệt cởi quần áo Vân Tuyết Phi ra, cầm khăn lông nhẹ nhàng lau người cho nàng, tròng mắt sạch sẽ, không hề có bất kỳ sự ham muốn nào.

Vân Tuyết Phi có chút ngượng ngùng, nàng hơi chần chừ, nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Tại sao mẫu thân huynh lại quan tâm Hạ Hầu Cảnh như vậy?” Vị Thái phi đó luôn cao cao tại thượng, thậm chí đối với đứa con ruột là Tư Nam Tuyệt cũng không biểu lộ sự quan tâm quá mức như vậy. Vốn nàng còn tưởng rằng bà ấy chính là dạng người lạnh nhạt, không ngờ với Hạ Hầu Cảnh lại thể hiện tình mẫu tử. . . . . .

Ánh mắt Tư Nam Tuyệt chợt lóe, để bàn tay đầy máu vào trong nước rửa sạch, sau đó lấy thuốc hắn đã chuẩn bị tốt, nhẹ nhàng thoa lên vết thương.

“Nàng còn thiếu ta một lời giải thích!” Tư Nam Tuyệt cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói, trong con ngươi không thấy bất kỳ dao động gì.

Nhưng nàng rõ ràng đã nhìn thấy sự khổ sở đó mà, Vân Tuyết Phi cắn chặt môi, đối diện đôi mắt trong trẻo lạnh lừng của Nam Tuyệt, khoảnh khắc hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Vân Tuyết Phi liền bật cười nói: “Nguyên nhân của ta rất dài, huynh kể chuyện của huynh trước đi, sau đó ta sẽ nói!” Hạ Hầu Cảnh được an toàn mang về vương phủ, nàng tạm thời không còn lo lắng nữa. Nam nhân trước mắt này là người nàng quyết định tay nắm tay cả đời, như vậy chuyện nàng là Tiết Phỉ nhất định phải nói rõ ràng với hắn.

Tròng mắt Tư Nam Tuyệt căng thẳng, như có điều suy nghĩ nhìn Vân Tuyết Phi, chốc lát sau nói: “Ta và Hạ Hầu Cảnh là biểu huynh đệ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đích Nữ Vương Phi, truyện Đích Nữ Vương Phi, đọc truyện Đích Nữ Vương Phi, Đích Nữ Vương Phi full, Đích Nữ Vương Phi chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top