Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Chương 110: 110


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Trong mắt người khác, hắn là Thời Độ, nhưng cũng có người cho rằng hắn chính là Đường Thời.

Đường Thời vẫn là Thời Độ, không gì khác, trời sinh thích chơi trội, không ai cản được.

Lão già này nghi ngờ hắn, Đường Thời thật đúng là dám ỷ thế hiếp người.

Cũng không biết lão già này chui ra từ chốn nào, nghe nói nội Hoang ngoại Hoang đều có tu sĩ, mà nơi này còn có tán tu.

Lúc trước Thang Nhai nói “Ngươi giả vờ, ta thầu cho”, người này biết rõ cái đức hạnh của hắn còn tìm hắn tới, nói vậy tới đây là vì —— giả vờ bức bách.

Thang Nhai có mục đích.

Kế hoạch của Thang Nhai thực ra rất đơn giản, mối quan hệ giữa mười hai các Đại Hoang và Nội Hoang có chút vi diệu.

Tổng các bên kia, tuyệt đối là không thể chấp nhận Đường Thời —— người này một cước đá ngã đài Tứ Phương, Thiên Toán trưởng lão lúc ấy muốn động tay với Đường Thường ngay lập tức, chỉ là biến cố xảy ra quá nhanh, Thiên Toán muốn ra tay trừng phạt cũng không kịp.

Chuyện xui xẻo cũng đã xảy ra, hiện tại Đường Thời đã âm thầm bị Tàng Các kéo đến tay, vì thế hẳn chuyển mình đổi thành Thời Độ chói sáng, bên ngoài không ai làm gì được hắn.

Tình huống hiện tại chính là, Thang Nhai muốn lấy Đường Thời đến thăm dò thái độ của Tổng các.

Các chủ cũng có ý này, Thang Nhai cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt.

Đương nhiên bọn họ không phải là muốn vứt bỏ Đường Thời, chẳng qua tạm thời để Đường Thời trở thành một quân cờ mà thôi.

Hiện tại tác dụng của quân cờ này vừa mới thể hiện ra.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Đường Thời nhún nhún vai: “Lão già, chẳng lẽ ngươi nghĩ giám linh sư chết hết rồi à? Cái vị ngồi cạnh ta ——”

Hắn dùng ngón tay chỉ chỉ Thang Nhai, vẻ mặt trêu ngươi, “Ngươi có biết ai giúp ta mở cửa sau không? ”

“…” Trong lòng mọi người đồng loạt hiện lên hai chữ “mẹ kiếp”, vậy mà thật đúng là đi cửa sau à?

Thấy tất cả mọi người nhìn về phía Thang Nhai, hắn quay đầu nhìn sắc mặt Thang Nhai, Đường Thời còn rất vui vẻ, “Thang tầng chủ chúng ta chính là Giám linh sư thất phẩm—— mọi người chắc là biết nhỉ, chỉ cần đưa một trăm tám mươi vạn linh thạch, đều có thể trở thành Linh Thuật sư đẳng cấp như ta thôi. ”

Không ai nói nổi, Đường Thời nói rất nghiêm túc, vẻ mặt chân thành rao bán hàng đa cấp.

Từ gốc là 安利: nghĩa là An Lợi, Amway. Amway thì chỉ có đa cấp thôi.

Hắn mím môi, lại nở nụ cười: “Tu sĩ Nguyên Anh kỳ như ta có thể mua một vị trí Linh Thuật sư ngũ phẩm, chư vị tu vi cao thâm, muốn cửu phẩm thập phẩm có gì khó đâu. Nếu lúc đó có người hỏi các ngươi biểu linh thuật cửu phẩm thập phẩm kia, các ngươi nói đó là cấm thuật, uy lực quá cao, cho nên không có biện pháp biểu hiện là được. Ta còn bày cớ cho các ngươi rồi, cái cửa sau này, có tiền là có tuốt…”

Thang Nhai: ngươi mới là cửa sau, con mẹ nó cả nhà ngươi mới là cửa sau!

Cái gì gọi là cửa sau ở đây chính là có tiền là xong à?

Thang Nhai chỉ hận bây giờ nhiều người quá, không thể tát chết tên tiện nhân Đường Thời này, miệng quá tiện ——

Hắn giơ tay đẩy kính trên sống mũi mình, vẫn bình chân như vại, chưa đến lúc tính sổ với Đường Thời. Hắn phải phối hợp với Đường Thời, cho nên mọi người nhìn thấy Thang Nhai chỉ cười thần bí, coi như là đồng ý với cách nói của Đường Thời.

Đường Thời nói rất vô lý, chẳng qua là khịa mấy tên mở miệng là nói mình giả tạo với ngậm máu phun người mà thôi.

Loại chức nghiệp như Linh Thuật sư này, ai quan tâm linh thuật của ngươi từ đâu tới? Chỉ cần ngươi có thể chứng minh linh thuật là của ngươi chế tác, mà linh thuật kia cho tới giờ chưa từng xuất hiện trên đại lục, là một phiên bản hoàn toàn mới, vậy linh thuật này được nhận định là của ngươi—— Linh thuật của Đường Thời, nào có người khác từng thấy qua?

Tất nhiên, những linh thuật kia không phải do Đường Thời tự tay chế tác ra, nhưng hắn sửa lại quy luật đặc thù của nó, thậm chí cải hóa sáng tạo của mình, cũng cải tiến linh thuật gốc trong Trùng Nhị Bảo Giám, chính là một loại tài năng.

Nói hắn có thể, nhưng nói hắn đi cửa sau gian lận hoặc là mấy thứ này không có khả năng do hắn tạo ra, vậy thì sai rồi.

Chỉ cần lấy ra linh thuật là thật, ai dám nói lại Đường Thời?

Những người này chỉ hoài nghi bản lĩnh của Đường Thời, nhưng họ không ngờ Đường Thười có thể xuất ra những linh thuật này, lại là một đại phú.

“Có giỏi thì ngươi cũng xuất linh thuật cao cấp ra bán đi!”

Bao nhiêu người có được một linh thuật tốt, hận không thể chôn chặt cả đời không cho người khác biết, nhưng sự tồn tại của Linh Thuật sư thì lại khác, những người này chế tác linh thuật không dùng cho mình, ngược lại phải xuất ra cho người khác. Trên đại lục có người nói nghề này đều là kẻ điên, mất não hết thuốc chữa. Ai chẳng yêu bản thân, huống chi là linh thuât? Lại có một đám người điên khùng xuất linh thuật ra cho người khác, đúng là có bệnh.

Nói chức nghiệp Luyện Khí sư, Luyện Đan Sư thì còn có ý nghĩa, mà cái loại Linh Thuật sư này…

“Vốn dĩ Luyện Đan Sư, Luyện Khí sư, Linh Thuật sư vân vân, những ngành nghề này đều bình đẳng, theo lý mà nói chúng ta nên được càng nhiều người tôn kính, nhưng vì sao một ngành có thanh danh có tiền đồ như vậy ngày càng thu hẹp?”

Ngoài dự liệu của mọi người, sau khi tiện miệng xong, Đường Thời bồi thêm một câu.

Ngay cả Thang Nhai cũng ngây người, lời này đã đánh trúng trọng tâm

Tầm mắt Đường Thời, cũng không hẹp như mọi người tưởng.

Dù sao hắn đã từng trải nghiệm, có thể hạ quyết tâm bán linh thuật của mình trở thành thẻ ngọc linh thuật có thể lưu hành trên đại lục, có thể thấy phương diện này của hắn không hẹp đến thế.

“Ta từng nghe người khác nói, hội thảo Linh Thuật sư ở nơi này, mỗi lần đều có hơn một ngàn người tụ tập, mà bây giờ thì sao?” Đường Thời nhìn chung quanh toàn trường, giang hai tay ra, ống tay áo rộng rãi của y bào xanh lục lắc lư theo động tác của hắn, phản chiếu sự trào phúng khắc sâu trên mặt, “Hôm nay chư vị ngồi ở chỗ này, không cảm thấy cô độc sao? Dùng tâm lực của mình làm áo cưới cho người khác, còn nghe người ta cười nhạo mình, tạo linh thuật cho người khác, người ta còn trở về mắng chúng ta ‘ngốc’. Làm việc chăm chỉ thế thì có ích gì?”

Toàn hội trường trầm mặc, đều ngẩng đầu nhìn Đường Thời.

Không ai biết vì sao Đường Thời bỗng nói ra những lời như vậy, nhưng hắn nói rất đúng, đây chính là khốn cảnh của các Linh Thuật sư.

Thế giới này không phải ai cũng ích kỷ, một số người sẵn sàng chế tác linh thuật cho người khác.

Luyện Khí sư, Luyện Đan Sư, cũng xuất phát từ đây lúc ban đầu —— cùng một điểm khởi đầu, mà hiện tại lại là hai cục diện khác nhau.

Luyện Khí sư và Luyện Đan Sư thì giỏi rồi, một thủ đoạn có thể dùng hàng ngàn vạn lần. Luyện quen tay, khéo léo rồi thì dựa vào một ngón nghề có thể hưởng cả đời, nhưng Linh Thuật sư thì sao? Nếu ngươi chế tác ra ngàn vạn linh thuật giống nhau, vậy giá trị bản thân linh thuật này sẽ giảm xuống, căn bản không đáng giá, cũng không ai muốn mua một linh thuật vô giá trị.

Đây chính là chỗ khó của Linh Thuật sư, Luyện Đan Sư và Luyện Khí sư theo đuổi sáng tạo, nhưng thành quả sau khi đổi mới có thể sử dụng vĩnh viễn hơn nữa còn mang đến lợi ích cho họ, Linh Thuật sư thì sao? Theo đuổi sự đổi mới, nhưng nó chỉ có thành tựu một lần.

Vì vậy, có thể lúc bắt đầu làm nghề này, có rất nhiều tu sĩ có lý tưởng dấn thân vào trong đó, nhưng sau một thời gian dài, họ bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Từ lúc bắt đầu hội thảo Linh Thuật sư, cho đến loại cục diện cơ hồ vắng vẻ này như hiện giờ, mộ đài ngồi chỉ hơn trăm người, nhìn thì không ít, nhưng xem Đường Thời tranh luận với bọn họ xem, nghề Linh Thuật sư đã tan rã.

Dù sao trả giá quá nhiều, lợi ích không nhiều lắm, còn phải chịu ánh mắt kỳ lạ của mọi người cảm thấy ngươi ngốc, lời đồn đãi nhiều, trong tiềm thức tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng.

Cho nên trước mắt những Linh Thuật sư này, mặc kệ là nhìn Đường Thời quen hay không quen, bỗng chẳng biết phải nói gì. Muốn phản bác Đường Thời, nhưng lấy gì phản bác? Tên này nói rất đúng, hoàn toàn chính xác.

Trong lúc im ắng này, chợt có người nói: “Ngươi nói nhiều thế có ý gì? Hiện trạng hiện nay chính là như vậy, dùng nhân lực cũng không thay đổi được.”

Ai không quý trọng linh thuật do chính mình chế tạo ra? Đối với tu luyện có cảm ngộ mới có thể chế tạo ra linh thuật xinh đẹp, nhưng nếu đã có tu vi rất cao —— tỷ như bọn họ lúc trước nghi ngờ Đường Thời, tu vi Nguyên Anh kỳ chế tạo ra linh thuật ngũ phẩm thích hợp với tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, vốn là không thể tưởng tượng được, hiện tại thật sự đã xuất hiện? Vì sao lại có người nghi ngờ Đường Thời, một là bởi vì lúc trước tranh luận với Đường Thời quá hăng, nên mới nghi ngờ, hai là tình huống như Đường Thời chưa từng xuất hiện, không có tiền lệ, cho nên hiện tại Đường Thời là Linh Thuật sư ngũ phẩm căn bản vượt quá sức hiểu biết của mọi người rồi.

Có tu vi rất cao, linh thuật mình chế tác ra, sao có thể không trân quý? Thà là truyền cho đệ tử còn hơn bán ra ngoài.

Cho nên Linh Thuật sư càng ngày càng ít, hoặc là nguyên lai có Linh Thuật sư, hiện tại cũng biến mất sạch sẽ, Linh Thuật sư thành danh sớm cũng không biết đã đi đâu.

Đường Thời châm chọc chính là tình hình hiện tại, nhưng hắn nói ra những lời này, làm cho mọi người ở đây rất tổn thương.

Có người nhảy ra phản bác hắn, đó mới là bình thường.

Khi Đường Thời quyết định mở miệng, trong đầu đã có kế hoạch, cho nên sau khi bị hỏi, cơ hồ không  dừng lại liền trực tiếp trả lời: “Hiện trạng như thế, cũng không phải là không thể sửa. Linh thuật của chúng ta xuất ra cho một vài cá nhân thì lợi ích quá hạn chế. Giá trị của một Linh Thuật sư, chẳng lẽ chỉ thể hiện ở trên người mua sao? Một người mua một linh thuật, có thể thu được bao nhiêu lợi nhuận? Nếu linh thuật này sau này bởi vì một ai đó mà lợi nhuận còn kha khá thì không nói làm gì, nhưng nếu vẫn chìm nghỉm luôn thì sao? Ai không muốn nổi tiếng khắp thiên hạ, không muốn nhận sự chú ý của thế giới? Tu sĩ chúng ta, nói là tu tâm, nhưng có đôi khi khó mà không có dục vọng. Tu đạo chưa thành mà thôi…”

Lão già lúc trước nghi ngờ thân phận Linh Thuật sư ngũ phẩm của Đường Thời kia, đã hoàn toàn bị Đường Thời thuyết phục, lão thậm chí còn quên vặn đề tài trở về, vội hỏi Đường Thời: “Ngươi nói vậy, chắc là đã có ý định, cũng có phương pháp giải quyết rồi.”

Lúc này người này nói chuyện đã khiến Đường Thời thoải mái, hắn cười cười, dĩ thu bộ dáng nhe nanh múa vuốt lại, trở về vẻ ngoài nho nhã lễ độ, chỉ chắp tay, “Tiền bối bất an vô cùng nóng nảy, phương pháp thì có, nhưng mà nói ra sẽ khiến mọi người khó mà chấp nhận.”

“Không nói sao biết được.” Ngay lập tức có một người nói luôn.

Kỳ thật những người còn ở đây cho đến bây giờ vẫn còn chút hoài niệm với chức nghiệp Linh Thuật sư, lấy chế tác linh thuật làm niềm vui. Nhưng tác phẩm của bọn họ không thể bị nhiều người nhìn thấy, cảm giác thành tựu trong lòng họ từ từ ít đi.

Nói trắng ra, ở trong mắt người lý trí như Đường Thời, toàn bộ ngành công nghiệp Linh Thuật sư, thiếu một cơ chế cởi mở hơn để mang lại cho mọi người cảm giác thành tựu.

Đường Thời quay đầu nhìn Thang Nhai, trong lòng tự nhủ mình đây đang bán hàng đa cấp cho Tàng Các nè

Biện pháp của hắn là —— quảng bá phổ cập linh thuật.

Đến tham gia hội thảo Linh Thuật sư, mỗi người đều muốn phát biểu ý kiến gì, Đường Thời đã nghiên cứu rồi.

Cảm giác này giống như bài phát biểu, vốn lúc này Đường Thời cũng không định nói, nhưng lúc trước đã ồn ào thế ròi, vậy cứ nói tuột ra hết để thu hút sự chú ý đã. Đường Thời thật không muốn nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan đến linh thuật của mình, đó là bí mật lớn nhất của hắn.

Chính hắn cũng không hiểu rõ Trùng Nhị Bảo Giám, tự nhiên không muốn lộ ra quá nhiều tin tức liên quan.

Bây giờ mọi người đã bị hắn dắt theo câu chuyện.

Đường Thời nói biện pháp của mình, lại làm cho toàn trường yên tĩnh.

Thang Nhai ngạc nhiên, sau khi kinh hãi, lại dùng ánh mắt đặc biệt thâm ý nhìn kỹ Đường Thời —— đầu óc tên này đúng nhanh nhạy, quả nhiên còn biết kiếm tiền hơn cả các chủ nhà bọn họ.

Sự suy sụp tinh thần trên người đột nhiên quét sạch, Thang Nhai hơi ngồi thẳng người, nhìn về phía tu sĩ toàn hội trường này.

Sau khi Đường Thời nói ra biện pháp kia, rất nhiều người đang nhìn hắn.

Đường Thời cuối cùng nhìn về phía hắn hỏi: “Biện pháp của tôi chính là như vậy, chỉ còn chưa thảo luận với Thang tiên sinh —— chuyện như vậy, hình như không dễ làm. Ngươi nghĩ sao?”

Đường Thời hỏi câu cuối cùng, kéo ánh mắt mọi người chuyển về phía Thang Nhai.

Thang Nhai suy nghĩ tỉ mỉ một chút, trong lòng nhanh chóng tính toán.

Cách này của Đường Thời chính là kéo toàn bộ sự nghiệp của Linh Thuật sư xuống thần đàn, lại trở nên gần gũi với thực tế của các tu sĩ hơn. Toàn bộ đại lục có bao nhiêu tu sĩ? Nếu biện pháp Đường Thời thành công, đây chắc chắn sẽ là món hời lớn..

Thân là cấp dưới của lâu chủ Tỳ Hưu, Thang Nhai cũng là người giỏi tính toán.

Hắn do dự một nói, sau đó nói: “Chi phí đầu tư giai đoạn đầu chắc chắn rất lớn, kế hoạch này phải thương nghị với các chủ thì mới rõ được. Thang mỗ rất coi trọng kế hoạch này, chỉ là không biết bên công hội Linh Thuật sư có hợp tác hay không? Nếu không thì dù kế hoạch có tốt đến đâu cũng vô ích.”

Đại hội nghiên cứu Linh Thuật sư này vốn là do công hội Linh Thuật sư chủ trì, chỉ là Linh Thuật sư tới cũng không nhất định là chủ sự trong công hội. Việc phát động kế hoạch này của Đường Thời đòi hỏi rất nhiều chi phí và ké theo một loạt nhóm lợi ích cố hứu, quá khó để tìm ra một giải pháp hoàn mỹ.

Phó hội trưởng công hội Linh Thuật sư chỉ nói: “Việc này đúng lầ cần bàn bạc thêm, Nhưng nếu thật sự thành công thì công lao của Thời Độ tiên sinh là hạng nhất. ”

Đường Thời chắp tay, “Phó hội trưởng quá khen.”

Cái tên nhóc con này lúc này mới khiêm tốn.

Mọi người nhìn cảm thấy hơi buồn cười, nhớ lại những nghi ngờ trước đây đối với Đường Thời bọn họ cảm thấy vừa rồi thật vô lý, hiện tại chỉ có thể cười khổ.

Hội thảo Linh Thuật sư lúc này cuối cùng cũng đi theo chiều hướng tốt đẹp mà không ai ngờ tới.

Khi mọi người thay đổi chủ đề và bắt đầu thảo luận về các linh thuật của mình, chứng thực phương pháp lý luận của mọi người, Thang Nhai đã lấy chuỗi thông tin để liên lạc với cùng các chủ Hoàng Dục của Tàng Các Hoàng Dục xa xôi ở ngoại hoang. Phó hội trưởng cũng vậy.

Về bản thân Đường Thời, bởi vì đang tranh luận với mọi người có cần thiết phải tăng thêm hoa hòe rực rõ đối với linh thuật hay không, bây giờ đến lúc chứng thực, tên gia súc này có đất dụng võ.

Đường Thời là người thế nào, có thù tất báo, lúc trưc nói hắn mình cao cấp thế chỉ giả vờ thôi, bây giờ đến lúc báo thù riêng, sao có thể không mạnh tay được?

Lão giờ lúc trước nói muốn chứng thực với Đường Thời một chút.

Đường Thời nở nụ cười, chứng thực? Được rồi, chứng minh cho ngươi khóc cha gọi mẹ!

Hoàn toàn không hề hoa mỹ, chỉ có linh khí thật sự, còn bởi vì lão gia kia chỉ có thể khống chế tu vi giống Đường Thời thì sao đánh lại hắn được?

Chỉ một lát sau, Đường Thời tàn nhẫn ngoan độc khiến cho lão già kia mắt mày như tro tàn, Đường Thời vốn không biết xấu hổ, chuyên môn là ỷ thế hiếp người, cũng chả bận tâm đối phương sẽ trả thù —— có kẻ dám đến trả thù hắn à, thế chỉ có dâng cơ hội cho hắn bôi tro trát trấu vào kẻ đó thôi.

Đường Thời trời sinh lấy không biết xấu hổ làm niềm vui mà.

Với sự vô liêm sỉ như vậy và lý luận thành công của bản thân, sau hội nghị Đường Thời bỗng trở thành thần tượng của vài người.

Cảm nhận của mọi người là: Thời Độ này tuy rằng tính khí nhỏ nhen, nhưng hắn rất thực tế, không dối trá, hơn nữa hắn có tầm nhìn xa, suy nghĩ khác với người thường, quan điểm đại cục khiến người ta thán phục. Quan trọng nhất là, kẻ này là thiên tài!

Trong một đêm, danh tiếng của Đường Thời đã lan rộng.

Lúc ra khỏi hội trường, Thang Nhai thu hồi châu truyền tấn, chỉ nói một từ “Thành”.

Đường Thời quay đầu, “Mới vừa nói vài câu thôi mà hai người đã nói thành rồi?”

“Các chủ muốn gặp ngươi, chờ trở về ngoại hoang, ngươi đi gặp đi.” Ngón tay Thang Nhai quấn sợi xích vàng, nhấc đôi mắt hẹp dài lên, lóe ra tia tối tăm. “Các chủ là bàn tính vàng, chuyện có lợi nhuận thì sẽ không bỏ qua, chỉ là không biết công hội Linh Thuật sư bên kia nghĩ gì.”

Đường Thời khá tự tin vào cách thức của mình, biện pháp này rất táo bạo, e là không ai nghĩ ra.

Giờ phút này mọi người không thể tưởng tượng được rằng chính kế hoạch Đường Thời đề ra tại Đường Thời đưa ra tại hội thảo Linh Thuật sư lần này, ngày sau lại trở thành điểm quan trọng nhất của toàn bộ đại lục Linh Khu, thậm chí cả Khu Ẩn Tinh không giống với hành tinh tu chân khác.

Bầu không khí của của cả đại lục đều thay đổi, không thể nói là không lợi hại.

Kỳ thật Thang Nhai cảm thấy công hội Linh Thuật sư bên kia hơn phân nửa sẽ đồng ý, chỉ là giờ còn đang suy nghĩ phương pháp xử lý chi tiết mà thôi. Hắn đã truyền thông tin cho phó hội trưởng bên kia, có tin tức mọi người sẽ thông báo cho nhau.

Khi từ trong không gian giới tử đi ra, Đường thười vẫn thấy những cảnh tượng kỳ ảo quái quái kia, nhất thời cảm thán trước những năng lực của đám tu sĩ này.

Sau khi ra khỏi đây, trở lại trên đường phố, vẫn là bộ dáng yên tĩnh tới lạ.

Đường Thời rất muốn biết, sau khi tiến vào những cửa hàng kia sẽ như thế nào, khi hắn muốn hỏi Thang Nhai cho rõ, cả mắt đất đột nhiên lắc lư, Thang Nhai chợt biến sắc.

Sự rung chuyển này cực kỳ bất thường!

Đám người Đường Thời chỉ cảm thấy dưới chân run lên, giống như có thứ gì đó thức tỉnh từ dưới lòng đất, chợt trồi lên rồi cũng tan nhanh.

Mặc dù có ít người trên đường phố, nhưng sau ánh chớp này, đột nhiên vô số bóng đen vắt vẻo từ bóng tối trong cửa hàng và trên đường phố chen ra!

Toàn bộ tử thành, bỗng nhiên sống lại.

Cảnh tượng này quá kinh người, trên đường phố dày đặc bóng người, không biết lúc này có bao nhiêu tu sĩ đang ngẩng đầu nhìn trời!

Đường Thời không thể tin được ở đây lại có nhiều người như vậy, vượt xa tưởng tượng của hắn, vô số tu sĩ đại năng, vô số cường giả, cái loại khí tức khủng bố này hội tụ cùng một chỗ, khiến người ta thở không thông —— nhưng càng đáng sợ hơn là bão cát vàng ươm bất ngờ xuất hiện thổi cuốn thành vòng trên bầu trời!

Gió cuốn cát điên cuồng hóa thành vô số con rồng khổng lồ, từ bốn phương tám hướng quy đến bầu trời thành Hoàng Sa này, chấn động dữ dội vừa biến mất, lần nữa thức tỉnh.

Dưới chân, dường như có thứ gì đó thức dậy và bắt đầu chấn động.

Những bức tường thành xanh ngắt bỗng chuyển thành màu cát vàng, rồi sau đó lại chuyển sang màu xanh lục trong chốc lát.

Chỉ khi nghe thấy một tiếng “mở” trong trẻo và rõ ràng giữa trời và đất,  đã nhìn thấy vô số dây leo xanh tươi vươn lên bầu trời và nhanh chóng bao phủ toàn bộ thành trì.

Nếu từ ngoài thành nhìn ra, có thể thấy dây leo chỉ lao ra từ sa mạc ở trung tâm của toàn bộ Đại Hoang, trong nháy mắt, thành Hoàng Sa lơ lửng trên không trung được dây leo nâng đỡ.

Dây leo kia, giống như bàn tay nhẹ nhàng, thành Hoàng Sa nằm gọn ở trong lòng bàn tay nó.

Trong sa mạc mênh mông vô tận, cát vàng thổi cuồn cuộn, toàn bộ mặt đất cũng bắt đầu nổi lên, trong lúc rung chuyển, có thứ gì đó dần dần nhô lên, cát vàng phủ trên bề mặt nhanh chóng rơi xuống ——

Vô số kiến trúc thành thị tráng lệ của thành phố mọc lên từ mặt đất như ảo ảnh.

Giống như một ảo ảnh, nó đã cướp đii tâm trí của mọi người trong nháy mắt!

Thành trì xanh ngọc này được những vô số dây leo màu lục nâng lên giữa trời, vố số kiến trúc cổ kính tráng lệ trong sa mạc bao quanh. Phóng tầm mắt ra xa, bóng dáng lờ dờ, lần lượt nhấp nhô….

Toàn bộ nội hoang, có lẽ giống như cảnh này.

Đường Thời ở tòa thành này, giống như là một chút ý xanh duy nhất giữa vạn dặm vàng úa

Chân trời bỗng nhiên có vẳng lại tiếng nhạc tiên, một bàn tay xuất hiện giữa không trung, nhẹ nhàng phẩy tay, mọi phong ba bão táp đều tiêu tan.

Sau đó những tia sáng bảy màu lập lòe, một cánh cổng cổ kính xuất hiện giữa không trung.

Một bàn tay chậm rãi ấn vào cảnh cửa, tất cả mọi người nín thở vì động tác nhỏ này.

Đường Thời nhận ra bàn tay này!

Nó từng xuất hiện trên bầu trời Tây Hải, trong nháy mắt đã đảo ngược mọi thứ, chính là đại năng trong đại năng, cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh.

Là người trong truyền thuyết, nửa chân bước vào tiên môn sao?

Đường Thời nhíu mày thật chặt, Thang Nhai bên cạnh hắn cũng có vẻ biểu hiện kỳ lạ —— trong mắt người khác đều tràn đầy cuồng tín, nhưng hai người này lại như gặp kẻ địch vậy…

Cánh cửa hiện ra bây giờ…

“…… Cổng tiên…”

Cổng tiên của Tiên giới!

Ban ngày đăng tiên —— da đầu Đường Thời dựng thẳng lên như nổi hột, ở đây chỉ có một người có thể đăng tiên e là chỉ có một mình Đông Nhàn đại sĩ, nhưng người này nghe nói đã lâu chưa từng đột phá, chỉ bị kẹt một bước trước cửa tiên sao? Sao bây giờ có thể chạm vào Tiên môn dễ thế?!

Quả nhiên Đường Thời chưa từng nghĩ sai —— máu Vương Mẫu, hay là đã rơi vào tay hắn chăng?

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư, truyện Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư, đọc truyện Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư, Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư full, Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top