Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Thế Tà Quân
Không ngờ lúc này đã thấy lão đầu râu tóc bạc trắng nặng nề tiến từng bước tới, lão này dáng người khôi vĩ, cùng Quân Chiến Thiên đứng chung một chỗ, giống như hai ngọn núi hùng vĩ; chòm râu hai bên má giống như con báo liên tục rung rinh, càng làm tăng thêm vẻ mặt dữ tợn, đúng là Độc Cô lão gia tử, nhân vật lợi hại thứ hai trong quân đội sau Quân lão gia tử, là con cá sấu lớn nhất trong kinh thành hiện nay, Độc Cô Tung Hoành!
Nhân vật ngang ngược nhất Thiên Hương quốc! Nhân vật vô lại nhất! Đệ nhất lưu manh! người chủ sự của đệ nhất đại gia tộc! Chính là một vị độ dày da mặt có thể nói tông sư, học vấn thì ngu dốt , nhưng trên chốn quan trường cái gì lão cũng biết; văn võ cả triều ai cũng đều kiêng kị ba phần, mà ngay cả đương kim hoàng đế, cũng không có biện pháp đối phó với hắn.
Lão nhân này đột ngột đứng ra, lúc này mọi người mới phát hiện, một đám trong lòng nhìn không được nói thầm: người này không phải đã nhiều năm không lên triều sao? Như thế nào hôm nay lại đến đây? Chọn lúc mẫn cảm như vậy để xuất hiện, lão cáo già này xuất hiện phần lớn là không có chuyện tốt.
Độc Cô Tung Hoành trợn tròn con mắt, giống như cặp mắt của con gấu vậy, hắn liền ôm quyền, ồm ồm nói: “Bệ hạ, công chúa gặp chuyện không may, quan viên cả triều cũng vậy, đúng là khiế cho căn cơ của triều đình ta bị lung lay làm ảnh hưởng đến sự yên bình của giang sơn xã tắc, Quân lão thất… Quân Chiến Thiên đã đưa ra quyết định kịp thời mới đánh tan mộ trận đại họa này! Lão phu cho rằng, hành động lần này của Quân lão nhân, không có sai! Chẳng những không sơ suất, trái lại còn có công! Công lao này cực kỳ lớn!
Một lão giả gầy yếu râu dê bên cạnh cười nói:
- Nghịch thần tặc tử hại dân hại nước, đảo loạn triều đình, thiên hạ như vậy, cư nhiên còn nói có công, chẳng phải làm người trong thiên hạ chê cười sao?
Vị râu dê cả người trên dưới không đến nửa lạng thịt này, chính là Mạnh Phương, nhân vật đứng thứ ba của Mạnh gia, đêm qua nhà hắn bị tàn phá thảm nhất, cơ hồ ngay cả một viên ngói cũng không còn nguyên lành, cư nhiên kẻ quan lớn trong triều lại phải mang theo người nhà ngủ ngoài trời suốt một đêm; điều này khiến lão nghẹn khuất cơ hồ muốn hộc máu. Giờ phút này gặp hai vị đại lão trong quân đội đổi trắng thay đen trước mặt mọi người, thật sự là không thể nhịn được nữa, hùng hổ nhảy ra.
Độc Cô Tung Hoành giận dữ, quay người lại, hung tợn trừng mắt với Mạnh Phương, miệng rộng mở to lộ ra một đám răng vàng xỉn, âm thanh rung chuyển cả mái nhà, nói:
- Bà ngoại ngươi chứ! Ngươi, cái đống cứt chó này! Ý của ngươi là lão tử nói không đúng? Hừm?!
Khi lão giận giữ, nhất thời râu tóc dựng thẳng, miệng rộng ngoác ra, giống như muốn đem lão râu dê còm nhom kia một ngụm nuốt xuống, khuôn mặt hung thần ác sát cực kỳ.
Bên cạnh, Độc Cô Vô Địch đại tướng quân lập tức nhảy ra hò hét trợ uy:
- Mạnh Phương, ngươi có ý gì?! Cha ta nói chuyện với bệ hạ, tiểu tử ngươi là có thá gì mà dám chõ mồm vào!
Hắn vươn bàn tay to như cái quạt hương bồ, như muốn bóp cổ lão râu dê nhấc lên.
Chúng đại thần đều liếc xéo hai cha con này, thật sự là… “Vô địch”, cư nhiên ở kim điện lại giở thói lưu manh! Hoàng đế bệ hạ chính là người đứng sau xúi giục diễn trò, giờ phút này cũng không khỏi nghẹn họng trân trối nhìn!
- Đủ rồi!
Hoàng đế bệ hạ giận dữ quát một tiếng, đứng lên nổi giận nói:
- Một đám văn võ đại thần, ngay giữa kim điện ô ngôn uế ngữ, vung tay múa chân, còn ra thể thống gì nữa! Học gì không học lại học theo cách của đàn bà đánh đá chửi bóng chửi gió là sao?
Hoàng đế lúc này đã thực sự tức giận, mọi người nhất thời câm như hến, trừ lão gia tử của mấy đại gia tộc Quân gia, Độc Cô gia, Lý gia, Mạnh gia, Tống gia, Đường gia, Mộ Dung gia, những người còn lại vô luận chức quan lớn nhỏ đều quỳ xuống, kêu lên:
- Chúng thần có tội, nguyện xin bệ hạ trừng phạt.
- Tốt lắm, chuyện này trẫm cũng đã rõ; Quân Chiến Thiên tuy là tróc nã thích khách, nhưng xử lý không thích đáng, quả thật tạo nên rối loạn trong kinh thành, phạt bổng lộc một năm, đóng cửa suy nghĩ ba tháng, bất quá người này có công bắt giết thích khách, thưởng hoàng kim ngàn lượng, một gốc nhân sâm ngàn năm, chức vị hiện giờ trong quân đội, tạm thời do Độc Cô Tung Hoành toàn quyền xử lý; mặt khác, mấy đại gia tộc các ngươi, không phân tốt xấu, chỉ lo đến tổn thất bản thân, tùy tiện vu hãm đại thần, chức quan đều giảm một bậc; để tránh rồi loạn, binh quyền trong gia tộc các ngươi xung quân bộ một năm; qua một năm xem thái độ các ngươi thế nào rồi tính tiếp.
Phạt bổng một năm, đóng cưa tự suy nghĩ ba tháng, sau đó lại được thường ngàn lượng hoàng kim, một gốc nhân sâm ngàn năm! Điều này đối với Quân lão gia tử mà nói mà gọi là trừng phạt sao? Quả thực chính là công khai thưởng thêm công khai cho nghỉ phép á…
Cũng chỉ có “Quân đội tạm thời” do Độc Cô Tung Hoành nắm giữ cụm từ này hình như là có ý khác, bất quá điều này cũng không phải là nắm giữ lâu dài; các đại thần một đám liếc trộm đôi phụ tử lưu manh Độc Cô thế gia này, trong lòng mỗi người đều nghĩ tới: nếu thật sự là như thế, còn không bằng Quân Chiến Thiên lão nhân này vẫn tiếp tục chủ trì còn hơn, Độc Cô gia phụ tử hai người này, so với Quân Chiến Thiên còn đáng sợ hơn…
Tối thiểu Quân lão gia tử ở thời điểm bình thường còn phân rõ trái phải, nhưng đối với Độc Cô phụ tử, cho tới bây giờ đều không nói lý, tư quân của gia tộc mình rơi vào tay đôi phụ tử này còn có thể tốt sao? Còn có thể trở về mấy người đây?
Trong lúc nhất thời mọi người đều đau lòng không ngớt, thiếu chút nữa xông lên túm lấy Mạnh Phương mà nện cho lão một trận: có bệ hạ làm chủ sau lưng, Độc Cô Tung Hoành mới dám ra mặt, ngươi còn chặn ngang một gậy, không phải là không biết tự lượng sức minh, tự rước lấy nhục sao? Chính ngươi ngã xuống thì thôi, còn muốn kéo chúng ta xuống nước, chúng ta đều trở thành đồ chơi cho ngươi rồi….
Cơ hồ tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình ngơ ngẩn mất hồn, tạm thời không biết có phải giả bộ hay không, nhưng thoạt nhìn bên ngoài, vẻ mặt mỗi người đều là chân thật, để tồn tại ở trong triều, nếu không có vài phần thủ đoạn đóng kịch, thật sự là rất khó sống được lâu.
Chỉ có mười người tới giờ vẫn đang cúi đầu không có dáng vẻ tiếc nuối , mà là thực sự phẫn nộ, không cam lòng. Bất quá bọn họ lập tức bị nhóm khác âm thầm nhắc nhở: ngay cả điểm đó cũng không rõ thì đúng là ngu ngốc! Sau khi trở về nhất định phải giáo huấn đám con cháu nhà mình, phải giữ một khoảng cách nhất định với đám người kia, nếu không có lúc bị kéo xuống nước bao giờ không biết…
- Các khanh đều là trụ cột của quốc gia, ngang nhiên giữa kim điện gây náo loạn… Trẫm thật sự rất thất vọng!
Hoàng đế thực sự tức giận không kiềm chế được! Cơ hồ liên tiếp tuyên chỉ xử phạt xong lại tiếp tục lớn tiếng nói:
- Việc này cứ quyết định như vậy, ai cũng không nên nhiều lời! Bãi triều!
Lễ bộ thượng Tôn Thành Hà vội vàng kêu lên một tiếng:
- Thỉnh bệ hạ dừng bước…
Vị này, đúng là cha vợ tương lai của Đường mập.
Tất cả mấy lão nhân đều lộ vẻ khinh bỉ, không thấy bệ hạ vội vàng hồi cung sao, lại “thích” như tên râu dê ban nãy à, mọi việc đã lắng xuống, Hoàng đế vừa nãy ra chiêu bài mềm nắn răn buông đối với mấy vị đại thần, bây giờ mọi chuyện đã xong rồi. Ngươi còn khăng khăng chọn giờ phút này ngăn bệ hạ lại, không phải là định rước họa vào thân sao? Đúng là một kẻ ngốc!
- Còn có chuyện gì?!
Cơn tức giận của hoàng đế bệ hạ lại bùng phát, vốn là giả trang bây giờ giả lại có xu hướng diễn biến thành thật rồi.
- Bẩm bệ hạ, chiếu theo lệ thường của triều ta, hôm nay chính là tiết trung thu mỗi năm một lần, vậy chuyện Kim Thu tài tử yến vẫn làm như cũ, hay là …?
Vị lễ bộ thượng đại nhân này rõ ràng là đầu óc chậm chạp. Khờ khạo hết chỗ nói! Tất cả các đại thần trong triều đều đang âm thầm thở dài, trước mắt là lúc nào? Mọi nhà đều đang khóc tang, còn ai có tâm tình quan tâm cái gì mà Kim Thu tài tử yến? Tiểu tử ngươi căn bản tên ngốc thứ hai sau gia gia của hắn —— Lão Ngốc, về sau nên chú ý, đừng cùng tên ngốc này gặp mặt, không chừng có ngày bị chết oan trong tay hắn!
Quả nhiên, Hoàng đế bệ hạ giận tím mặt, lớn tiếng nói:
- Kim Thu tài tử yến? Chính trị trước mắt đang lúc rối ren, còn nói cái gì mà Kim Thu tài tử yến? Nếu trẫm không nhớ lầm, mấy ngày trước trẫm mới hạ chỉ hai vị đại thần chuẩn bị phụ trách Kim Thu tài tử điếm, giờ hai người đó đẫ bị thích khách ám sát, lấy ai ra mà tổ chức nữa!
Nói hết lời này, hắn dùng ngón tay chỉ chỉ lên đống tấu chương trên mặt bàn, vẻ mặt cuồng nộ, phất tay áo bỏ đi.
Ai cũng không nhìn thấy, lúc hoàng đế bệ hạ xoay người, khóe miệng còn nhếch lên, bộ dáng tựa hồ rất thoải mái…
Quả thật không ai thấy được, bất quá mấy lão thần không có liên qua cũng đều len lén cười thầm, quả nhiên không ngoài dự đoán của mình…
Hoàng đế bệ hạ đi rồi, tất cả đám người vỗ đầu gối đứng lên, vài vị lão quan nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ “Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta”, Lý Thượng hừ một tiếng, liếc Quân Chiến Thiên một cái, vẻ mặt không động nói:
- Lão Quân, chúc mừng ngươi a. Tôn tử có khỏe không?
Lý Thượng vốn là cố ý nhắc tới chuyện thương tâm của Quân Chiến Thiên, cho dù lần này không thể lật đổ được hắn, nhưng cũng phải khiến lão gia hỏa này tức giận một phen, tối thiểu cũng phải khiến cho mọi người ghét bỏ hắn, đó cũng là một sự thành công rồi. Nhưng Quân Chiến Thiên vừa nghe lời này tỉnh ngộ, cũng không để ý đến hắn, vội vàng chạy theo hướng hoàng đế bệ hạ vừa rời đi,
- Bệ hạ, bệ hạ…, cho thần mượn Bất Tử tiên sinh một lát, thần có việc gấp.
Các vị đại thần đều lảo đảo muốn ngã.
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dị Thế Tà Quân, truyện Dị Thế Tà Quân, đọc truyện Dị Thế Tà Quân, Dị Thế Tà Quân full, Dị Thế Tà Quân chương mới
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!