Dị Thế Tà Quân

Chương 16: Lý Du Nhiên


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Thế Tà Quân

Mạnh Hải Châu giơ ngón tay cái, nói:

-Không hổ là tam thiếu gia của Quân gia, quả nhiên hào khí ngất trời , thật sự có phong phạm của Quân lão gia tử năm đó.

Ý tứ châm biếm lộ rõ, bất quá nếu đúng là Quân Mạc Tà vị tất đã có thể hiểu được !

Nói xong, Mạnh Hải Châu liếc nhìn Đường Nguyên:

-Vừa rồi chúng ta chơi xúc xắc với Đường đại thiểu một lúc, Đường đại thiểu liền chống đỡ không nổi, không bằng bây giờ chúng ta vẫn chơi xúc xắc phân thắng bại ? Không biết tam thiểu gia có dám hay không ?

Đường Nguyên mặt đỏ tới tận mang tai, hừ hừ vài tiếng, không nói được câu nào .

-Xúc xắc?

Quân Tà nhẹ nói:

-Cái trò vặt này, chẳng lẽ bản thiếu gia còn sợ các người ?

Trong lòng lại thở dài : là là phép khích tướng. Nếu là Quân Mạc Tà không bị các người dắt mũi mới là lạ.

-Ta cũng tham gia một chân!

Độc Cô Tiểu Nghệ đầy hứng thú mở miệng. Đầu của Mạnh Hải Châu nhất thời to như cái đấu.

-Người đâu, còn không mau dâng trà ?

Lý Phong vội vàng lên tiếng.

Trà được đưa lên, mỗi người một ly, Đường Nguyên nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch, lau miệng nói:

-Tam thiếu, ca ca hoàn toàn trông cậy vào ngươi, cần phải trút giận thay ta!

Quân Tà cười lớn một tiếng, nâng chén trà lên, ánh mắt lại nhanh chóng liếc qua mọi người.

Vào giờ phút này, Quân Tà cảm thấy Lý Phong và Mạnh Hải Châu đều hết sức vui vẻ; không khỏi nảy sinh nghi vấn, cúi đầu đánh giá chung trà, ghé miệng nhấp nhấp, nói:

-Loại trà vụn này cũng có thể lấy ra chiêu đãi khách sao? Thật sự quá tệ!

Nói rồi dằn mạnh mẽ chén trà xuống bàn.

Quân Tà vừa nếm đã biết bên trong nước trà có một bị lạ, loại hương vị cổ quái này giống như hương vị của cây thuốc phiện, chắc công hiệu cũng khác nhau lắm; uống xong lúc sau đối với thân thể chưa chắc đã có trở ngại gì, nhưng đối với thần trí chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng, lại nhìn qua Mạnh Hải Châu thấy y phục sắc sỡ, hoa văn có chút hỗn độn làm cho người ta cảm thấy cổ quái , hơn nữa trên người còn có một loại hương vị, cùng loại hương vị cổ quái trong trà trộn lại làm cho tâm linh người khác dao động.

Xem ra trà này, quần áo này, mùi hương này đều có vấn đề.Hơn nữa lại có thể trộn vào nhau, xem ra, sau lưng những người này có một luyện dược sư cực kì cường đại.

Khó trách Đường Nguyên ngay cả lão bà cũng phải đem gán, thì ra là thế.

Lại nhìn chung trà trong tay Độc Cô Tiểu Nghệ trong suốt thấy đáy, không hề có gì khác thường, hiển nhiên không bị hạ độc. Dù sao, Độc Cô thế gia, bọn họ cũng không dám đắc tội.

-Còn không mau đổi trà cho tam thiếu gia !

Mặt không đổi sắc, Lý Phong quát. Nếu Quân Tà không chịu uống, lại dùng kế khác.

-Quên đi, phiền phức thế để làm gì. Tới đây để đánh bạc, không phải tới để uống trà, nếu muốn uống trà đã không tới đây.

Quân Tà lười biếng nói:

-Uống chén này cũng được, không cần thay đổi.

Nói xong ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

-Nhanh bắt đầu đi, ta đợi không nổi nữa rồi.

Lý Phong và Mạnh Hải Châu đều xuất hiện nét cười, nói:

-Cung kính không bằng tuân mệnh.

Nói xong liền lệnh cho đầy tớ dẫn đường, mấy người nối đuôi nhau vào, tới một đại sảnh. Bên trong ngoại trừ một cái bàn đá và mười chiếc ghế đẩu ra không còn gì khác.Đổ trường không hề có bóng người. Xem ra vì đối phó Quân Mạc Tà, nơi này hôm nay tạm dừng kinh doanh.

Đang đi trên đường, Quân Tà đột nhiên hắt xì, trúng vào người của Đường Nguyên, nước mũi nước miếng đều có, áo choàng của gã lập tức ướt một mảng lớn. Đường Nguyên hú lên một tiếng quái dị, vội vàng lau đi.

Quân Tà nắn mũi, thổ ra một ngụm nước bọt, lẩm bẩm:

-Kì lạ, tại sao lại hắt xì ?

Lý Phong và Mạnh Hải Châu nhìn nhau, mặt đều có vẻ mừng: dược hiệu đã bắt đầu phát tác ha ha !

Trong phủ thái sư, thái sư Lý Thượng mắt nhắm mắt mở ở trên nhuyễn tháp tản nhiên nghe tiếng du dương tuyệt vơi của ca nữ, mỉm cười hỏi:

-Chuyện tình lần này tại sao giao cho lũ không ra gì Lý Phong Lý Chấn đó đi làm ? Nếu lại làm hỏng việc, chẳng phải là bỏ lỡ một cơ hội rất tốt sao? Tên tiểu quỷ Quân gia kia thì không phải sợ, nhưng sau lưng hắn lại là Quân lão quỷ rất khó trêu chọc, nếu để hắn biết được, chúng ta tuy rằng không sợ gì, nhưng thủy chung vẫn có phiền toái.

Lời nói của lão có ý trách cứ nhưng khẩu khỉ loại có vẻ rất thoải mái tự nhiên, tuy rằng đang hỏi nhưng nét mặt hắn lại hiện ra vẻ nắm chắc.

Đối diện với lão là một khuôn mặt anh tuấn, mặc y sam tuyết bạch, môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, dáng người tiêu sái, là một mỹ nam tử trong thời đại này; hắn thế ngồi như núi, mỗi cử động đều lộ ra phong độ tao nhã cao quý, nghe xong nhẹ nhàng cười:

- Ông nội tới bây giờ vẫn làm việc luôn cẩn thận, tôn nhi bội phục, bất quá Quân Mạc Tà kia chỉ là một tên công tử bột, đối phó một người như vậy nếu xuất động những nhân vật quan trọng không khỏi đưa hắn lên quá cao, cho dù phải thành công; lấy khả năng của hắn, thật sự không cần phải quá mức coi trọng. Hơn nữa, nếu lấy người cấp cao cùng với tên công tử bột này cùng một chỗ ngược lại sẽ có vẻ không thích hợp, dễ bại lộ hình tích, hư đại sự.

- Quân Mạc Tà mặc dù là công tử bột nhưng lại rất tự cao. Nếu để người mưu cao trí lớn đối phó với hạng người như Quân Mạc Tà chỉ có thể là khóe quá hóa vụng.

Hắn nhướng mày, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng:

-Lý Phong, Lý Chấn hai người này tuy làm việc không ra gì, lại ngược lại có thể cùng Quân Mạc Tà ngưu tầm ngưu, mã tầm mã; đây là mỗi người đều có một tác dụng! lấy công tử bột đối phó công tử bột, nhất là Quân Mạc Tà lại là một tên công tử bột ngốc nghếch, dùng hai người bọn họ làm việc này ngược lại sẽ thu được kết quả không tưởng tượng được. Nếu sử dụng thực lực chân chính của chúng ta đối phó Quân Mạc Tà chỉ sợ Quân Mạc Tà ngược lại sẽ không mua sổ sách huống chi , ha ha…

Hắn cười nhẹ, ý tứ còn lại không nói ra nhưng ai cũng hiểu được: giết gà cần gì dùng đến dao mổ trâu ?

Cao thủ chỉ dùng để đối phó cao thủ! Sắt tốt đương nhiên muốn làm một lưỡi đao tốt! Để cho tuyệt định cao thủ đi đối phó một kẻ tay không tấc sắt tầm thường, bọn họ sẽ cảm giác nhiệm vụ dễ dàng mà còn có thể coi như một sự sỉ nhục.

Một bản nhạc hay nếu để cho một tên đồ tể nghe, không chỉ người đánh đàn cảm thấy ủy khuất bội phần mà ngay cả tên đồ tể kia cũng như đứng trên đống lửa không thì cũng buồn ngủ.

-Nói cũng đúng!

Lý Thượng nhìn đại tôn tử của mình tán thưởng, xem cách nói của lão đối với tôn tử này ngày càng vừa lòng. Trưởng tôn Lý Du Nhiên vốn là nhân vật đứng đầu trong lớp trẻ của gia tộc, vô luận là mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều thể hiện phong phạm thủ lĩnh, quả nhiên không chê vào đâu được. Vô luận là tâm cơ hay mưu trí đều là chọn một trong trăm, thậm chí tu vi huyền khí cũng thuộc loại thiên tài khó gặp, bất quá mới hai lăm tuổi đã tiến vào kim huyền cảnh giới. Tốc độ như vậy, cho dù là toàn bộ Thiên Hương quốc cũng tuyệt đối là tuyệt phẩm.

Mà đáng quý nhất là tâm tính trầm ổn, không kiêu căng, không nóng nảy; thái độ lại âm trầm , cực giỏi bày mưu tính kế, tính toán toàn cục, tuổi còn trẻ đã có thể ngồi trong màn quyết thắng ngoài ngàn dặm, cho dù chính lão năm đó cũng chạy theo không kịp . Lý gia muốn hưng thịnh , kỳ vọng hoàn toàn đặt lên người Lý Du Nhiên. Có tôn tử như thế, chính mình cũng có thể kiêu ngạo.

Ưu điểm lớn nhất của Lý Du Nhiên chính là không nhìn người mà luận sự; cho dù đánh giá Quân Mạc Tà hèn kém như vậy, khẩu khí của Lý Du Nhiên cũng lạnh nhạt đàm luận, không có nửa ý khinh thường.

Nhân vật như vậy, bất luận ở nơi nào, đều là nhân tài bậc nhất.

-Kế hoạch lần này mặc dù cũng coi như chu toàn, nhưng cũng phải dự phòng vạn nhất, nếu có thể thành công trong một lần tất nhiên là tốt nhất

Tuy rằng cảm thấy Quân Mạc Tà tuyệt đối không có khả năng đào thoát lần này, dù sao, kế hoạch chính là do Lý Du Nhiên đích thân bố cục, hơn nữa thông qua Đường Nguyên mà tới, lấy tâm tính của Quân Mạc Tà có thể trốn thoát mới là lạ. Chỉ cần Quân Mạc Tà rơi vào trong bẫy, Lý Du Nhiên tự nhiên cũng có tiến thêm một bước làm cho hắn vĩnh viễn không thể thoát thân. Đến lúc đó, một đời của Quân Chiến Thiên dù không đảo lại, cũng sẽ vì tôn tử mà sụp đổ, không thể tạo thành uy hiếp.

-Vạn nhất ?

Lý Du Nhiên nhíu mày, tất cả kế hoạch trong nháy mắt tính toán lại một lần, lắc đầu nói:

-Không có vạn nhất, huống chi, lần này còn có Mạnh Hải Châu ở bên cạnh, Mạnh Hải Châu không tính là nhân vật lợi hại gì nhưng đối phó Quân Mạc Tà là chuyện dễ dàng! Quân Mạc Tà, trốn không thoát tay ta !

-Nếu hắn trốn được thì sao ?

Lý Thượng rõ ràng coi đây là một truyện cười.

-Trốn được?

Lại còn tự hỏi một chút, rốt cuộc bất cười, Lý Du Nhiên thản nhiên nhìn ra ngoài cửa, nói:

-Hắn sẽ không phải là Quân Mạc Tà!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dị Thế Tà Quân, truyện Dị Thế Tà Quân, đọc truyện Dị Thế Tà Quân, Dị Thế Tà Quân full, Dị Thế Tà Quân chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top