Dị Thế Tà Quân

Chương 1134: Tìm cách giúp bạn cũ!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Thế Tà Quân

Quả thật đã hơn nữa ngày nhưng trước sau vẫn không đưa ra được cách giải quyết gì. Tình hình có vẻ đã vượt quá giới hạn con người. Trong thế giới này, chân lý thuộc về kẻ mạnh, chỉ có kẻ có thực lực mới có tư cách nói chuyện phải trái. Tam lão càu nhàu cả buổi nhưng có muốn hay không cũng phải đi.

Vì sao chứ?

Làm quái gì có cái gì gọi là vì sao chứ! Lần này Huyễn Phủ phái người ra ngoài cũng đã lâu, mà chuyến này bọn người Chiến gia lại bị Quân Mạc Tà giải quyết gọn gàng, bọn hắn cuối cùng cũng phải trở về để dọn dẹp cái mớ bòng bong rối rắm kia...

Đến nổi Chiến gia sẽ có phản ứng thế nào bọn họ cũng không thể hiểu hết. Duy chỉ có một điều ba người đều rõ, nếu Quân Mạc Tà đã có gan giết người chắc hẳn hắn cũng có cách giải quyết hậu quả sao cho sạch sẽ.

Điểu này tuy không cần nói ra nhưng trong lòng mọi người, ai ai cũng đều hiểu rõ.

Đừng có nhìn bề ngoài gió êm sóng lặng, mọi thứ cứ yên ổn phẳng lặng, đều có một kẻ thì chung có, vẻ như mọi thứ đều hòa hợp êm thấm, nhưng bên trong vẫn luôn tồn tại một cơn phong ba cứ âm ỉ bùng nổ bất cứ lúc nào...

Người của Tam Đại Thánh Địa đã rời đi, người của Huyễn Phủ cũng rời đi, thật ra cũng chỉ có Tam lão, đang rồng rắn kéo nhau đi. Có điều lúc chuẩn bị rời đi, sau khi suy nghĩ gì đó, Quân Mạc Tà đã dặn thêm một câu:

- Trở về chuyển lời với lão tiền bối Miêu Khuynh Thành, nếu như... vạn nhất có thể vượt qua được lôi kiếp thì nhanh chóng tiến đến Thiên Nam.

Mạc Tà chẳng qua cũng chỉ là lo trước tính sau. Nếu như Chiến gia làm khó dễ, thêm vào đó Chiến Luân Hồi đã khôi phục lại thực lực, như vậy ngoại trừ Miêu Khuynh Thành ra thì Huyễn Phủ thật sự cũng không còn ai có khả năng áp chế được cục diện!

Nhưng chỉ cần Miêu Khuynh Thành xuất hiện lại kéo theo một tràng lôi kiếp...

Đây cũng là Mạc Tà tính toán tới khả năng thấp nhất.

Ước chừng Thiên Nam sau hai ngày náo nhiệt sẽ lần nữa khôi phục lại vẻ bình yên.

Ngoại trừ Đường Nguyên, Lý Du Nhiên cùng một vài người còn lưu lại ở bên ngoài, Đông Phương Thế Gia, Đoan Mộc Thế Gia cùng Tư Không Thế Gia và Phong Tuyết Ngân Thành cũng đều đã trở về. Tứ gia cùng đều hạ quyết tâm: Nếu như Tà Quân phủ tham gia cuộc chiến Đoạt Thiên thì Gia tộc mình nhất định cũng phải tham chiến!

Cho dù là không thể xa luân chiến ra trận thì ít ra cũng có thể phất cờ hò reo, cổ vũ tinh thần là cũng đã tốt lắm rồi. Chỉ cần có cơ hội cảm nhận được bầu khí nơi đó, tin tưởng rằng đối với sự phá triển của tộc nhân trong tương lai sẽ có lợi ích rất lớn...

Lúc thần tài Đường Nguyên đi vào phòng khách, đúng hơn là “chen chúc” để vào:

- Ha ha... Tam Thiếu... Ha ha... Thật sự là hại chết ta mà...

- Ta...

Mạc Tà cũng hú lên quái dị, vỗ vỗ trán, hai mắt trợn lên:

- Thằng mập ngươi không phải là ăn “Tứ nguyệt phì” sao? Mới ăn mấy ngày nay sao lại như vậy? Ngươi sao lại thay đổi tới mức này chứ...

Ngất... “Tứ nguyệt phì” vốn là thức ăn giành cho gia súc, là thuốc khích thích tăng trọng cho heo ở địa cầu. Tất nhiên Đường Nguyên tất nhiên là không biết, cứ vỗ vỗ cái bụng, ngây thơ nói:

- Tam Thiếu... Cái này... Cũng không trách ta chứ?...

- Cái gì? Không thể trách ngươi? Chẳng lẽ lại trách ta sao?

Mạc Tà như thở dài “bất lực”, với cái loại này thật sự là hết thuốc chữa mà!

- Bàn Tử, lần này tới đây thì khoang đi đã. Cứ ở đây giảm cân đi một chút...

Mạc Tà thật sự thở dài:

- Ta thật sự lo lắng, ngươi cứ tiếp tục như vậy rồi sẽ có ngày ngươi chết mà không hiểu tại sao. Đại ca cũng không phải đe dọa gì ngươi nhưng trọng lượng ngươi thật sự là quá mức rồi. Con người ta có ngàn vạn kiểu chết, nhưng trên bia mộ ngươi ghi dòng chữ “Chết vì béo”, quả thật khó nghe quá! Nếu thật “Chết vì béo”, đại ca cũng khó chấp nhận nhưng cũng có thể hiểu được. Nếu tiểu tử ngươi ngày nào đó biến thành con heo mà bị lôi vào lò mổ thì đúng là bi kịch mà, nhưng ai mà có thể đoán được kẻ có cái hình dáng như vậy mà lại không phải là con heo cơ chứ... Đại ca cũng không biết gọi là cái gì nữa. Lời đại ca hơi khó nghe chút, cũng không biết nên nói thế nào, nhưng ngươi cứ an tâm mà giao cái đống thịt của ngươi cho ta đi...

Đường Nguyên run cầm cập, tất nhiên đã rất hoảng sợ rồi:

- Tam Thiếu, chúng ta đều là huynh đệ mà, ở lại vài ngày cũng không thành vấn đề, cho dù người không cho, ta cũng cần ở lại vài ngày, chỉ là... Việc giảm béo kia không phải quá chứ? Tuy đệ hơi béo một chút nhưng làm sao nghiêm trọng như vậy chứ? Cái mùi vị lần trước cả đời này sao ta quên được?... Hay là miễn cho ta lần này nha...

- Miễn lần này? Tuyệt đối không thể. Ta chịu trách nhiệm tánh mạng của toàn bộ thân gia của huynh đệ cơ mà. Yên tâm, chỉ cần nhẫn nại, với tố chất của ngươi nhất định thân thể có thể phục hồi lại tiêu chuẩn của người bình thường. Hơn nữa sau này ngươi cũng sẽ không còn mập như thế nữa, bởi ta tin chắc chỉ cần ngươi còn tham ăn mà không muốn rèn luyện thân thể, nhất định sẽ nhớ tới lần trị liệu này. Ta cũng tin tưởng lần này ta đích thân ra tay trị liệu cho ngươi, nhất định người đời đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn cũng sẽ không quên!

Mạc Tà hừ hừ, mí mắt khẽ giật giật.

Thân thể Đường Nguyên co rụt lại, ánh mắt lo lắng, thiếu chút nữa lăn đùng ra đất. Đã trải nghiêm một lần giảm béo, Đường mập mạp dù chết cũng không muốn phải chịu thống khổ thêm lần nữa như vậy! Lần này có lẽ Đường mập mạp đã hạ quyết tâm!

Vừa rồi nghe Quân Mạc Tà nói còn nghiêm trọng hơn so với lần trước, tái tim mập mạp lại nhảy đùng đùng, thiếu chút nữa muốn té xỉu. “Không phải chứ? Trời ơi là trời, không cần phải chơi ta như vậy chứ?”.

- Huynh đệ, lần này tuy vất vả tý nhưng cũng là khó mà tránh khỏi, ta cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi. Đừng nói tới việc nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần ngươi béo như vậy, thì ngay cả cái việc phu thê với nhau... Ngươi làm ăn gì được nữa chứ?

Mạc Tà cứ châm thêm dầu vô lửa mà nói tiếp:

- Ngươi không biết Biệt Tiểu Mỹ cũng mệt muốn chết sao?

Đường Nguyên lập tức đỏ cả mặt, ánh mắt tránh né, một lúc sau mới nói:

- Tam Thiếu... Ta cũng đâu có muốn chưa gì hết thì đã kết thúc... Từ lúc ta béo ra, cái khoảng kia cũng sa sút nhiều lắm... Trước kia ta cũng rất lợi hại mà...

- Yên tâm đi, cứ giao hết cho ta. Chỉ cần ngươi chịu nghe lời mà giảm cân bớt, cam đoan người sẽ lợi hại như xưa, lại chẳng khiến lão bà ngươi sợ tè cả ra giường! (DG: thô bỉ học, bất quá giống ta)

Mạc Tà vỗ ngực, tự hào nói.

Nhưng đã là nam nhân chỉ cần liên quan tới cái vấn đề nhạy cảm đó, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa thì đã là gì chứ, không phải là chịu vất vả thêm một tý thôi sao? Chỉ cần đại triển hùng phong, trước mặt người ấy có thể tỏ vẻ hùng dũng mạnh mẽ, cho dù thêm chút đau khổ cũng xứng đáng mà!

Mập mạp cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy đợt trị liệu giảm béo này cũng không phải khó chấp nhận lắm!

Trong lúc rảnh rỗi, Quân Mạc Tà lại chuẩn bị luyện đan thêm lần nữa.

Lúc này đây không chỉ là cần thứ làm tăng thực lực bản thân của thuộc hạ, mà còn cần tạo ra được sắc thái riêng cho đội ngũ sát thủ của mình. Để sat thủ đoàn do Lý Lạc Vân cùng Lãnh Ngạo dẫn dắt có thể trở thành đệ nhất ám kiến ở nơi này!

Một khi đã động thủ nhất định phải thành công, đã muốn thì trời cũng phải tàn, đất cũng phải khuyết!

Mặt khác, Quân Mạc Tà cũng muốn chế ra loại đan dược có thể khiến mập mạp giảm cân.

Đây chính là Quân Mạc Tà vắt hết óc suy nghĩ, rồi lại tìm tòi tham khảo thêm tư liệu mới có thể tìm ra phương pháp.

Bằng không nhìn thấy chiều hướng càng ngày càng mập của mập mạp, Quân Đại Thiếu cũng không dọa nạt mập mạp như thế, chắc chắn mập mạp nhất định có cơ hội “Chết mất ngáp”.

Cái này chính là “Hội chứng béo phì”, hơn nữa đã rất nghiêm trọng. Quân Mạc Tà đối với hội chứng này biết rất rõ, bây giờ không phải là khống chế việc ăn uống, hay vận động cơ thể nhiều hơn. Chẳng những chả giải quyết được vấn đề mà còn khiến Đường Nguyên cứ như con lừa hàng ngày ăn cỏ xanh nhưng lại không biết hoạt động đúng cách, chỉ khiến hắn càng ngày càng mập hơn heo mà thôi!

Cái này đầu tiên là liên quan đến vấn đề thể chất mà cụ thể là do máu hoặc là cái gì đó gọi là khoáng chất... Quân Mạc Tà là sát thủ, lại không phải là bậc thầy về dược liệu nên tất nhiên không thể nào hiểu hết, nhưng Đại Thiếu lại muốn thử luyện ra cái loại đan dược kia, cái loại đan dược có thể trong thời gian ngắn làm tan biến cái lượng mỡ dư thừa trong người Đường Nguyên!

Chỉ có cách trị tận gốc rồi mới trị dần đến ngọn. Chỉ cần trừ khử được cái lượng thịt mỡ dư thừa kia, còn về sau này tuy vẫn còn nhiều vấn đề nhưng ít nhất mập mạp cũng không có nguy cơ đột tử!

Tuy nhiên bây giờ còn đang trong giai đoạn tìm tòi mò mẫm, nhưng cũng cần một đối tượng để thí nghiệm, mà đối tượng thí nghiệm cũng chỉ có thể là Đường Nguyên Đường đại thiếu gia xấu số mà thôi! Nhưng dù sao việc này cũng là bởi vì hắn, hắn không làm chuột bạch... thì ai có thể đảm đương nổi chứ?

Hơn nữa, thuốc này ngoại trừ mập mạp ra, đối với kẻ khác gần như cũng chả có tác dụng gì!

Mặc dù quá trình này nhất định sẽ thống khổ một chút, khó chịu một chút, nhưng có Quân Đại Thiếu bên cạnh, muốn chết tuyệt đối cũng không thể chết được.

Bởi vì cái vấn đề tôn nghiêm của nam nhân mới có thể chấn khởi hùng tâm của Đường Nguyên, tuy cũng muốn thử nhưng cũng hải run rẩy sợ hãi, đau khổ khi nghĩ tới sắp phải chia tay tới cái thân mập mạp. Dọc theo đường đi, hắn vẫn cảm thấy ghê sợ, một cái cảm giác không may theo nụ cười âm hiểm của Quân Mạc Tà như đập vào bộ não của mập mạp.

Nếu không phải tuyệt đối tín nhiệm Quân Đại Thiếu, hắn tin rằng bằng hữu sẽ không hại mình thì chắc hẳn giờ này mập mạp đái cả ra quần mà bỏ chạy suốt đêm...

Hồn vía bay tán loạn rồi mập mạp mới đè nén tâm trí xuống, dậm chân một cái hùng dũng tuyên bố:

- Dù sao ca cũng đã năm sáu trăm cân, mặc ngươi làm gì, chỉ cần làm cho ca phục hồi lại vẻ hùng phong khi xưa, coi như chịu chút đau khổ cũng có đáng gì...

Đường Nguyên vừa mới đi một lát thì bên này, Lý đại công tử Lý Du Nhiên cũng chậm rãi đi đến:

- Tam Thiếu, thành tựu hôm nay của ngươi, quả thật khiến ta kinh ngạc không thôi a!!!

Lý Du Nhiên vẫn hơi mỉm cười, thần thái cũng rất thong thả, phong thái xuất chúng hơn người.

Nhưng hán cũng hiểu, thành tựu bây giờ của Quân Mạc Tà sao chỉ là không ngừng kinh ngạc chứ? Phải nói là nằm mơ cũng không mơ thấy!

Một tên Quân Mạc Tà khi xưa còn âm thầm đấu trí cùng bản thân ở Thiên Hương thành, vậy mà bây giờ đã thần bí khó lường tới mức này!

Nếu bây giờ hai người lại phân tranh lần nữa, tin chắc rằng Quân Đại Thiếu cũng chẳng cần tốn chút sức động ngón tay, chỉ cần hắn thở một hơi cũng đủ thổi chết bản thân mình!

Đối mặt với một kẻ có thực lực chênh lệch xa như thế, không ngờ cũng khiến tâm tư ghen tị mà đến mức không thể thăng tiến được! Chỉ có thể than thầm một câu: “Yêu nghiệt mà!”...

- Lý Du Nhiên, Lý đại công tử ngươi hôm nay nói ra lời này sao lại có vị chua chua như thế. Đây đâu giống với cách làm người của ngươi! Sao thế, chẳng lẽ hâm mộ ta sao?

Mạc Tà cười cười thú vị.

- Cũng là do ngươi chênh lệch quá xa nên ta mới dám đem hết tâm tư nói ra. Thần Long bay lượn trên chín tầng trời vĩnh viễn không để ý sự ngưỡng mộ của một con kiến! Ta làm sao chỉ là hâm mộ thôi chứ...

Lý Du Nhiên thở dài một hơi, chậm rãi ngồi xuống.

- Nói hay lắm, ta thích nghe! Cũng toàn là người quen, cần gì nói lời khách khí xa lạ, nếu ngươi có tâm, ta có thể giúp ngươi.

Mạc Tà nghiêm túc nói tiếp:

- Ngươi chưa chắc là làm không được!

Hiện tại Tà Quân phủ còn thiếu rất nhiều quản lý, hơn nữa một người giỏi bày mưu tính kế như Lý Du Nhiên thì càng thiếu hơn. Cho nên, Quân Mạc Tà đã sớm có chủ ý, chỉ cần thêm bớt một tý, cố gắng một tý, lôi được cái nhân tâm ra ngoài, thì đã thuộc về mình rồi...

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dị Thế Tà Quân, truyện Dị Thế Tà Quân, đọc truyện Dị Thế Tà Quân, Dị Thế Tà Quân full, Dị Thế Tà Quân chương mới

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Bạn đang đọc truyện trên 123truyen.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top